La Chinh lập tức kéo mạnh một cái, giật lấy trường thương, ngay sau đó hắn vung cán thương, đánh về phía đầu Mạc Vũ.
Lúc này Mạc Vũ đã hoàn toàn trợn tròn mắt lên như một thằng ngốc, đứng yên tại chỗ không phản kháng. La Chinh đã đánh nát tất cả sự kiêu ngạo của hắn thành tro bụi, tín niệm, niềm tin đều bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngay lúc cây thương sắp nện xuống đầu, một luồng nguyên khí xanh lam hình thành một lá chắn che trước người Mạc Vũ.
Cán thương đập mạnh lên trên lá chắn, phát ra tiếng “rầm” vang dội.
Lá chắn này chắc chắn tới mức dù bị cán thương đập lên mà cũng không hề dao động, hơn nữa lực bắn ngược lại thậm chí còn lớn đến mức làm cong cán thương, bắn ngược về phía La Chinh.
La Chinh xoay người một cái tránh được cán thương bắn ngược, đồng thời nương theo lực bắn ngược kia, dùng cán thương đập vào lá chắn lần thứ hai.
“Rầm, rầm, rầm...”
Đánh liên tiếp bảy, tám lần La Chinh cũng không thể đánh nát lá chắn này, sau đó La Chinh mỉm cười, ném trường thương xuống đất, ánh mắt thản nhiên nhìn phía sau Mạc Vũ.
Người ra tay ngăn lại công kích của La Chinh, đúng là gia chủ Mạc gia Mạc Hưu Ngôn.
“Nhóc con, ngươi đã thắng con ta, còn muốn thế nào?” Mạc Hưu Ngôn lạnh giọng nói.
Bình tĩnh mà xét, Mạc Hưu Ngôn rất khâm phục hậu bối như vậy, Tiên Thiên Nhất Trọng đã có thực lực như thế, sau này khi trưởng thành chẳng phải là không ai địch nổi?
Nhưng không có cách nào khác, thằng nhóc này đứng về phía Mạc Xán, là phe đối địch của mình nên Mạc Hưu Ngôn cũng không có cảm giác quý trọng kẻ tài nữa.
“Thế nào? Vừa rồi hắn ra chiêu nào cũng muốn lấy mạng ta, chẳng lẽ ta không thể dạy dỗ hắn? Ngươi thân làm cha thấy con trai mình ra tay độc ác như thế cũng không quản, trái lại còn hỏi ta là thế nào? Chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?” Trên mặt La Chinh mang ý cười, lời nói không chút nể nang.
Nghe La Chinh nói vậy, Mạc Hưu Ngôn cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hôm nay tuy đến Mạc gia tụ họp không có nhân vật lớn quan trọng nào, nhưng phần lớn đều là thương gia dựa vào Mạc gia để kiếm miếng cơm. Dù rằng trong bọn họ nhiều người không phải là người tập võ, nhưng chắc chắn cũng là nhân vật có mặt mũi.
Lão ta đường đường là cường giả Chiếu Thần Cảnh, lại bị một thằng nhóc đay nghiến ngay trước mặt, làm sao có thể không mất mặt?
“Ngươi là người ngoài lại dám càn quấy ở Mạc gia chúng ta, con ta làm thế thì có gì sai?” Làm trưởng bối, lúc này Mạc Hưu Ngôn vẫn nghĩ nên chiếm một phần đạo lý. Tuy rằng bây giờ lão ta rất muốn cứ như vậy mà ra tay giết La Chinh!
“Sai? Càn quấy? Người Mạc gia quả nhiên buồn cười, ta đi cùng bạn tốt Mạc Xán của ta đến tụ họp, làm sao lại gọi là càn quấy? Con của ngươi ngay từ đầu đã gây phiền toái cho Mạc Xán vậy có tính là càn quấy không? Ngươi chiếm một món đồ gia truyền của vãn bối làm của riêng không chịu trả lại, làm gia chủ như vậy có tính là càn quấy không?” La Chinh sắc bén hỏi ngược lại.
Nghe lời La Chinh nói, người vui sướng nhất chính là Mạc Xán!
Trước mặt nhiều người như vậy, Mạc Xác suýt nữa đã chảy nước mắt!
Cái gì là khí phách? La Chinh đây mới gọi là khí phách! Đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng không hề lùi bước!
Đáng tiếc Mạc Xán hắn ở trong Mạc gia nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng còn cần La Chinh đứng ra giúp hắn.
Nghĩ đến đây, Mạc Xán bỗng bước lên trước hai bước rồi gào to: “Tam thúc! Mấy năm trước là thúc nói cho ta biết cha chết trong loạn tiễn, lúc ông ấy chết thúc cũng không ở đó, cái vòng Hỗn Nguyên Huyết này biến mất không thấy đâu. Vậy mà giờ nó lại xuất hiện một cách quỷ dị ở trên tay thúc! Thúc rốt cuộc đang che giấu điều gì! Chẳng lẽ cha ta là bị thúc hại chết?”
Từ khi nhìn thấy chiếc vòng Hỗn Nguyên Huyết, ý nghĩ này không ngừng lớn lên trong lòng Mạc Xán.
Trước đó Mạc Xán không hề nghi ngờ nguyên nhân cái chết của cha mình.
Nhưng ngày đó tam thúc đã nói chắc như đinh đóng cột, lúc cha sắp chết thì ông ta cũng không có mặt. Nhưng nếu không có ở đó, làm sao có thể lấy được vòng Hỗn Nguyên Huyết của cha?
Vì sao ông ta phải nói dối?
Nếu ông ta không hại chết cha thì căn bản không cần phải nói dối chuyện này!
Mạc Hưu Ngôn dù sao cũng là người đã sống mấy chục năm, lão ta cười lạnh: “Xán nhi, cha ngươi chết thế nào, ngươi có thể đi tới mộ hắn mà hỏi. Tam thúc ta đây sợ là không thể trả lời vấn đề này cho ngươi được!”
“Tốt! Ông không thể trả lời vấn đề này, vậy ta hỏi ông, vòng Hỗn Nguyên Huyết này sao lại ở trên tay ông?” Mạc Xán lại hỏi.
Vấn đề vòng Hỗn Nguyên Huyết này, Mạc Hưu Ngôn muốn tránh cũng không được.
Chẳng qua lão ta cũng không định trả lời vấn đề này, lạnh lùng nhìn Mạc Xán: “Không biết tốt xấu! Mạc Hưu Ngôn ta đối với ngươi không tệ, đây là giọng điệu ngươi dùng để nói chuyện với tam thúc sao?”
“Không tệ?” Trên mặt Mạc Xán lúc này cười như mếu: “Ha ha ha! Mạc Hưu Ngôn, ông thấy ta tính tình yếu đuối, trẻ người non dạ nên ức hiếp ta. Nhưng ông có nghĩ tới hay không, ta cũng không phải là một tên ngốc? Ta thân là con trai trưởng Mạc gia, có lúc nào được hưởng đãi ngộ bằng một phần của Mạc Vũ? Cho dù là hạ nhân cũng cưỡi lên đầu ta. Ông là gia chủ, nếu đối xử với ta không tệ thì bọn họ dám làm như thế sao? Ta còn đang không rõ có phải do ông đứng sau bày mưu muốn bức ta ra khỏi Mạc gia hay không?...”
“Không biết trên dưới! Hôm nay ta thay lão cha đã chết của ngươi dạy dỗ ngươi!” Mạc Hưu Ngôn không cho Mạc Xán nói tiếp, vung tay lên, nguyên khí màu xanh lập tức xuất hiện, biến thành một trường kiếm sắc bén màu xanh lam.
Trường kiếm màu xanh lam nhạt còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình đã nhắm thẳng về phía Mạc Xán.
Đây nào có phải muốn dạy dỗ Mạc Xán! Rõ ràng là muốn lấy mạng hắn!
Hôm nay tụ họp, người Mạc gia cơ bản đều ở đây.
Nhưng lúc này không có lấy một ai đứng ra nói đỡ hoặc can ngăn.
Nhìn những ánh mắt lãnh đạm của người Mạc gia, trong lòng Mạc Xán nguội lạnh. Gia tộc này đối với Mạc Xán hắn mà nói, đã không còn gì để lưu luyến.
“Ha ha. Loại trưởng bối này không cần cũng được, ông không có tư cách dạy dỗ Mạc Xán!” Ngay lúc trường kiếm màu xanh đâm về phía Mạc Xán, La Chinh đánh ra một quyền. Một quyền ảnh màu tím đen đâm vào trong trường kiếm màu xanh.
Ngay trong khoảnh khắc va chạm, trong lòng La Chinh vừa động, kích nổ lực lượng của Tinh trong chân nguyên Thiên Ma.
“Đùng đoàng!”
Lúc những ngôi sao đó nổ mạnh, đồng thời tỏa ra từng luồng sức mạnh hủy diệt, lập tức cắn nuốt trường kiếm màu xanh của Mạc Hưu Ngôn.
Thấy La Chinh chặn đứng đòn tấn công của mình, sắc mặt Mạc Hưu Ngôn hoàn toàn đen lại.
Mạc Hưu Ngôn sở dĩ không đụng đến La Chinh là vì trong lòng vẫn còn chút kiêng kị.
Tuổi còn trẻ, vậy mà lại có thực lực như thế, chẳng lẽ hắn là đệ tử của một vị đại năng nào đó?
Người như vậy, Mạc Hưu Ngôn lão vẫn nên cẩn thận đối phó.
Cho nên mặc dù Mạc Vũ thua hắn, Mạc Hưu Ngôn cũng không làm khó hắn quá nhiều. Thua không hẳn là chuyện xấu, có thể làm cho con mình hiểu đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, đối với hắn cũng là một bài học.
Thế nhưng thằng nhóc này lại không biết điều! Lão muốn dạy dỗ Mạc Xán mà nó còn dám ra tay ngăn lại!
“Hừ! Ngươi thật sự cho rằng ra tay trong Mạc phủ ta, không phải trả giá?”
Tiếng Mạc Hưu Ngôn vừa dứt, chân nguyên màu xanh lam giống như ngọn lửa cuồn cuộn từ trong thân thể lão phóng lên cao, những luồng chân nguyên đó đang điên cuồng thiêu đốt!
Khí thế cường giả Chiếu Thần Cảnh phát ra đáng sợ biết bao?
Những người vốn đứng không xa xung quanh Mạc Hưu Ngôn bị uy thế đó làm cho liên tục lui về sau.
Chân nguyên màu lam bay lên không trung, trong lúc thiêu đốt thì bắt đầu biến thành các loại binh khí.
Đao, kiếm, côn, gậy, thương...
Đối mặt một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đang phát uy, vẻ mặt La Chinh cũng thận trọng.
“Không ngờ chân nguyên của người này lại có thể biến thành nhiều vật như vậy, xem ra quán tưởng của lão ta khá hỗn tạp.” Bên trong cánh tay La Chinh, chân nguyên Thiên Ma cũng bắt đầu dung hợp với tinh thạch Phượng Tường.
Thực lực của Mạc Hưu Ngôn mạnh hơn so với Hứa Hưu...
Tuy rằng đã biết trước, ra mặt bênh vực cho Mạc Xán sẽ phải phát sinh xung đột chính diện với Mạc Hưu Ngôn, nhưng hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy!
Chẳng qua lúc này, chính mình không thể lùi lại.
Đối với cảnh ngộ của Mạc Xán, La Chinh vô cùng phẫn nộ. Hôm nay dù thế nào cũng phải đòi một cái công đạo từ Mạc gia này.
La Chinh giơ nắm tay lên, từng luồng chân nguyên Thiên Ma màu tím đen ngưng tụ trong hai tay hắn. Đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh, La Chinh không thể qua loa, hắn nhất định phải dùng toàn lực đối phó.
Chân mày Chương Vô Huyền cũng nhíu lại, với thực lực của La Chinh, đánh với một cường giả Chiếu Thần Cảnh vẫn có chút miễn cưỡng. Nghĩ đến đây, Chương Vô Huyền vươn tay vào trong ngực nhẹ nhàng vạch một đường lên một tấm thẻ bài, một luồng dao động vô hình liền khuếch tán ra ngoài.
Chương Vô Huyền cũng không biết, lúc này cũng có một người làm động tác giống hắn, chính là Chu Thiên Ngưng.
“Người này thật sự giỏi gây chuyện mà... Đến ăn bữa cơm cũng có thể đánh nhau với gia chủ Mạc gia...” Chu Thiên Ngưng bĩu môi, chẳng qua người yêu trong mắt hóa Tây Thi, Chu Thiên Ngưng vẫn rất thích chí.
Trên đời này có mấy cao thủ Tiên Thiên dám đối đầu với cường giả Chiếu Thần Cảnh?
Ít nhất cho tới nay, Chu Thiên Ngưng chỉ mới thấy một mình La Chinh.
Hơn nữa La Chinh chỉ mới là Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi.
Nếu sau này hắn tiếp tục tu luyện lên tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chỉ sợ khi đó cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng không phải đối thủ của hắn.
Tuy La Chinh làm vậy, Chu Thiên Ngưng thấy rất sung sướng, nhưng nàng vẫn lo lắng cho hắn.
Thực lực của Mạc Hưu Ngôn cũng không yếu, so với Hứa Hưu thì nhất định lợi hại hơn.
Để đảm bảo, nàng vẫn dùng tới Khuy Thiên Lý trong tay.
Đế Đô Phần Thiên tuy lớn, nhưng cường giả Chiến Thần Cảnh muốn chạy tới thì cũng có thể tới ngay lập tức.
Lúc này, Mạc Hưu Ngôn đã bắt đầu phát động công kích đối với La Chinh.
Công pháp của Mạc Hưu Ngôn vô cùng đặc biệt, võ giả dùng chân nguyên hóa thành vật cũng chỉ được có một món.
Người thích dùng kiếm thì chân nguyên có thể hóa thành kiếm, đương nhiên, có nhiều kiếm sĩ chọn dùng chân nguyên hóa thành kiếm quang để tăng thêm uy lực cho kiếm.
Giống như Hứa Hưu, dùng chân nguyên hóa rồng, như vậy hắn đánh ra đều là Ngũ Trảo Kim Long.
Nhưng mà Mạc Hưu Ngôn lại huyễn hóa ra vô cùng nhiều binh khí khác nhau.
Lớn có chùy gai, rìu lớn, nhỏ có ám khí, phi tiêu, hình dạng khác nhau, kích cỡ không đồng đều.
Sau khi đủ loại binh khí vừa xuất hiện, trên không trung liền hiện ra từng luồng quỹ đạo, vây hết đường lui của La Chinh, bay về phía đầu hắn.
Lúc này Mạc Vũ đã hoàn toàn trợn tròn mắt lên như một thằng ngốc, đứng yên tại chỗ không phản kháng. La Chinh đã đánh nát tất cả sự kiêu ngạo của hắn thành tro bụi, tín niệm, niềm tin đều bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngay lúc cây thương sắp nện xuống đầu, một luồng nguyên khí xanh lam hình thành một lá chắn che trước người Mạc Vũ.
Cán thương đập mạnh lên trên lá chắn, phát ra tiếng “rầm” vang dội.
Lá chắn này chắc chắn tới mức dù bị cán thương đập lên mà cũng không hề dao động, hơn nữa lực bắn ngược lại thậm chí còn lớn đến mức làm cong cán thương, bắn ngược về phía La Chinh.
La Chinh xoay người một cái tránh được cán thương bắn ngược, đồng thời nương theo lực bắn ngược kia, dùng cán thương đập vào lá chắn lần thứ hai.
“Rầm, rầm, rầm...”
Đánh liên tiếp bảy, tám lần La Chinh cũng không thể đánh nát lá chắn này, sau đó La Chinh mỉm cười, ném trường thương xuống đất, ánh mắt thản nhiên nhìn phía sau Mạc Vũ.
Người ra tay ngăn lại công kích của La Chinh, đúng là gia chủ Mạc gia Mạc Hưu Ngôn.
“Nhóc con, ngươi đã thắng con ta, còn muốn thế nào?” Mạc Hưu Ngôn lạnh giọng nói.
Bình tĩnh mà xét, Mạc Hưu Ngôn rất khâm phục hậu bối như vậy, Tiên Thiên Nhất Trọng đã có thực lực như thế, sau này khi trưởng thành chẳng phải là không ai địch nổi?
Nhưng không có cách nào khác, thằng nhóc này đứng về phía Mạc Xán, là phe đối địch của mình nên Mạc Hưu Ngôn cũng không có cảm giác quý trọng kẻ tài nữa.
“Thế nào? Vừa rồi hắn ra chiêu nào cũng muốn lấy mạng ta, chẳng lẽ ta không thể dạy dỗ hắn? Ngươi thân làm cha thấy con trai mình ra tay độc ác như thế cũng không quản, trái lại còn hỏi ta là thế nào? Chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?” Trên mặt La Chinh mang ý cười, lời nói không chút nể nang.
Nghe La Chinh nói vậy, Mạc Hưu Ngôn cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hôm nay tuy đến Mạc gia tụ họp không có nhân vật lớn quan trọng nào, nhưng phần lớn đều là thương gia dựa vào Mạc gia để kiếm miếng cơm. Dù rằng trong bọn họ nhiều người không phải là người tập võ, nhưng chắc chắn cũng là nhân vật có mặt mũi.
Lão ta đường đường là cường giả Chiếu Thần Cảnh, lại bị một thằng nhóc đay nghiến ngay trước mặt, làm sao có thể không mất mặt?
“Ngươi là người ngoài lại dám càn quấy ở Mạc gia chúng ta, con ta làm thế thì có gì sai?” Làm trưởng bối, lúc này Mạc Hưu Ngôn vẫn nghĩ nên chiếm một phần đạo lý. Tuy rằng bây giờ lão ta rất muốn cứ như vậy mà ra tay giết La Chinh!
“Sai? Càn quấy? Người Mạc gia quả nhiên buồn cười, ta đi cùng bạn tốt Mạc Xán của ta đến tụ họp, làm sao lại gọi là càn quấy? Con của ngươi ngay từ đầu đã gây phiền toái cho Mạc Xán vậy có tính là càn quấy không? Ngươi chiếm một món đồ gia truyền của vãn bối làm của riêng không chịu trả lại, làm gia chủ như vậy có tính là càn quấy không?” La Chinh sắc bén hỏi ngược lại.
Nghe lời La Chinh nói, người vui sướng nhất chính là Mạc Xán!
Trước mặt nhiều người như vậy, Mạc Xác suýt nữa đã chảy nước mắt!
Cái gì là khí phách? La Chinh đây mới gọi là khí phách! Đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng không hề lùi bước!
Đáng tiếc Mạc Xán hắn ở trong Mạc gia nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng còn cần La Chinh đứng ra giúp hắn.
Nghĩ đến đây, Mạc Xán bỗng bước lên trước hai bước rồi gào to: “Tam thúc! Mấy năm trước là thúc nói cho ta biết cha chết trong loạn tiễn, lúc ông ấy chết thúc cũng không ở đó, cái vòng Hỗn Nguyên Huyết này biến mất không thấy đâu. Vậy mà giờ nó lại xuất hiện một cách quỷ dị ở trên tay thúc! Thúc rốt cuộc đang che giấu điều gì! Chẳng lẽ cha ta là bị thúc hại chết?”
Từ khi nhìn thấy chiếc vòng Hỗn Nguyên Huyết, ý nghĩ này không ngừng lớn lên trong lòng Mạc Xán.
Trước đó Mạc Xán không hề nghi ngờ nguyên nhân cái chết của cha mình.
Nhưng ngày đó tam thúc đã nói chắc như đinh đóng cột, lúc cha sắp chết thì ông ta cũng không có mặt. Nhưng nếu không có ở đó, làm sao có thể lấy được vòng Hỗn Nguyên Huyết của cha?
Vì sao ông ta phải nói dối?
Nếu ông ta không hại chết cha thì căn bản không cần phải nói dối chuyện này!
Mạc Hưu Ngôn dù sao cũng là người đã sống mấy chục năm, lão ta cười lạnh: “Xán nhi, cha ngươi chết thế nào, ngươi có thể đi tới mộ hắn mà hỏi. Tam thúc ta đây sợ là không thể trả lời vấn đề này cho ngươi được!”
“Tốt! Ông không thể trả lời vấn đề này, vậy ta hỏi ông, vòng Hỗn Nguyên Huyết này sao lại ở trên tay ông?” Mạc Xán lại hỏi.
Vấn đề vòng Hỗn Nguyên Huyết này, Mạc Hưu Ngôn muốn tránh cũng không được.
Chẳng qua lão ta cũng không định trả lời vấn đề này, lạnh lùng nhìn Mạc Xán: “Không biết tốt xấu! Mạc Hưu Ngôn ta đối với ngươi không tệ, đây là giọng điệu ngươi dùng để nói chuyện với tam thúc sao?”
“Không tệ?” Trên mặt Mạc Xán lúc này cười như mếu: “Ha ha ha! Mạc Hưu Ngôn, ông thấy ta tính tình yếu đuối, trẻ người non dạ nên ức hiếp ta. Nhưng ông có nghĩ tới hay không, ta cũng không phải là một tên ngốc? Ta thân là con trai trưởng Mạc gia, có lúc nào được hưởng đãi ngộ bằng một phần của Mạc Vũ? Cho dù là hạ nhân cũng cưỡi lên đầu ta. Ông là gia chủ, nếu đối xử với ta không tệ thì bọn họ dám làm như thế sao? Ta còn đang không rõ có phải do ông đứng sau bày mưu muốn bức ta ra khỏi Mạc gia hay không?...”
“Không biết trên dưới! Hôm nay ta thay lão cha đã chết của ngươi dạy dỗ ngươi!” Mạc Hưu Ngôn không cho Mạc Xán nói tiếp, vung tay lên, nguyên khí màu xanh lập tức xuất hiện, biến thành một trường kiếm sắc bén màu xanh lam.
Trường kiếm màu xanh lam nhạt còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình đã nhắm thẳng về phía Mạc Xán.
Đây nào có phải muốn dạy dỗ Mạc Xán! Rõ ràng là muốn lấy mạng hắn!
Hôm nay tụ họp, người Mạc gia cơ bản đều ở đây.
Nhưng lúc này không có lấy một ai đứng ra nói đỡ hoặc can ngăn.
Nhìn những ánh mắt lãnh đạm của người Mạc gia, trong lòng Mạc Xán nguội lạnh. Gia tộc này đối với Mạc Xán hắn mà nói, đã không còn gì để lưu luyến.
“Ha ha. Loại trưởng bối này không cần cũng được, ông không có tư cách dạy dỗ Mạc Xán!” Ngay lúc trường kiếm màu xanh đâm về phía Mạc Xán, La Chinh đánh ra một quyền. Một quyền ảnh màu tím đen đâm vào trong trường kiếm màu xanh.
Ngay trong khoảnh khắc va chạm, trong lòng La Chinh vừa động, kích nổ lực lượng của Tinh trong chân nguyên Thiên Ma.
“Đùng đoàng!”
Lúc những ngôi sao đó nổ mạnh, đồng thời tỏa ra từng luồng sức mạnh hủy diệt, lập tức cắn nuốt trường kiếm màu xanh của Mạc Hưu Ngôn.
Thấy La Chinh chặn đứng đòn tấn công của mình, sắc mặt Mạc Hưu Ngôn hoàn toàn đen lại.
Mạc Hưu Ngôn sở dĩ không đụng đến La Chinh là vì trong lòng vẫn còn chút kiêng kị.
Tuổi còn trẻ, vậy mà lại có thực lực như thế, chẳng lẽ hắn là đệ tử của một vị đại năng nào đó?
Người như vậy, Mạc Hưu Ngôn lão vẫn nên cẩn thận đối phó.
Cho nên mặc dù Mạc Vũ thua hắn, Mạc Hưu Ngôn cũng không làm khó hắn quá nhiều. Thua không hẳn là chuyện xấu, có thể làm cho con mình hiểu đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, đối với hắn cũng là một bài học.
Thế nhưng thằng nhóc này lại không biết điều! Lão muốn dạy dỗ Mạc Xán mà nó còn dám ra tay ngăn lại!
“Hừ! Ngươi thật sự cho rằng ra tay trong Mạc phủ ta, không phải trả giá?”
Tiếng Mạc Hưu Ngôn vừa dứt, chân nguyên màu xanh lam giống như ngọn lửa cuồn cuộn từ trong thân thể lão phóng lên cao, những luồng chân nguyên đó đang điên cuồng thiêu đốt!
Khí thế cường giả Chiếu Thần Cảnh phát ra đáng sợ biết bao?
Những người vốn đứng không xa xung quanh Mạc Hưu Ngôn bị uy thế đó làm cho liên tục lui về sau.
Chân nguyên màu lam bay lên không trung, trong lúc thiêu đốt thì bắt đầu biến thành các loại binh khí.
Đao, kiếm, côn, gậy, thương...
Đối mặt một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đang phát uy, vẻ mặt La Chinh cũng thận trọng.
“Không ngờ chân nguyên của người này lại có thể biến thành nhiều vật như vậy, xem ra quán tưởng của lão ta khá hỗn tạp.” Bên trong cánh tay La Chinh, chân nguyên Thiên Ma cũng bắt đầu dung hợp với tinh thạch Phượng Tường.
Thực lực của Mạc Hưu Ngôn mạnh hơn so với Hứa Hưu...
Tuy rằng đã biết trước, ra mặt bênh vực cho Mạc Xán sẽ phải phát sinh xung đột chính diện với Mạc Hưu Ngôn, nhưng hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy!
Chẳng qua lúc này, chính mình không thể lùi lại.
Đối với cảnh ngộ của Mạc Xán, La Chinh vô cùng phẫn nộ. Hôm nay dù thế nào cũng phải đòi một cái công đạo từ Mạc gia này.
La Chinh giơ nắm tay lên, từng luồng chân nguyên Thiên Ma màu tím đen ngưng tụ trong hai tay hắn. Đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh, La Chinh không thể qua loa, hắn nhất định phải dùng toàn lực đối phó.
Chân mày Chương Vô Huyền cũng nhíu lại, với thực lực của La Chinh, đánh với một cường giả Chiếu Thần Cảnh vẫn có chút miễn cưỡng. Nghĩ đến đây, Chương Vô Huyền vươn tay vào trong ngực nhẹ nhàng vạch một đường lên một tấm thẻ bài, một luồng dao động vô hình liền khuếch tán ra ngoài.
Chương Vô Huyền cũng không biết, lúc này cũng có một người làm động tác giống hắn, chính là Chu Thiên Ngưng.
“Người này thật sự giỏi gây chuyện mà... Đến ăn bữa cơm cũng có thể đánh nhau với gia chủ Mạc gia...” Chu Thiên Ngưng bĩu môi, chẳng qua người yêu trong mắt hóa Tây Thi, Chu Thiên Ngưng vẫn rất thích chí.
Trên đời này có mấy cao thủ Tiên Thiên dám đối đầu với cường giả Chiếu Thần Cảnh?
Ít nhất cho tới nay, Chu Thiên Ngưng chỉ mới thấy một mình La Chinh.
Hơn nữa La Chinh chỉ mới là Tiên Thiên Nhất Trọng mà thôi.
Nếu sau này hắn tiếp tục tu luyện lên tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chỉ sợ khi đó cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng không phải đối thủ của hắn.
Tuy La Chinh làm vậy, Chu Thiên Ngưng thấy rất sung sướng, nhưng nàng vẫn lo lắng cho hắn.
Thực lực của Mạc Hưu Ngôn cũng không yếu, so với Hứa Hưu thì nhất định lợi hại hơn.
Để đảm bảo, nàng vẫn dùng tới Khuy Thiên Lý trong tay.
Đế Đô Phần Thiên tuy lớn, nhưng cường giả Chiến Thần Cảnh muốn chạy tới thì cũng có thể tới ngay lập tức.
Lúc này, Mạc Hưu Ngôn đã bắt đầu phát động công kích đối với La Chinh.
Công pháp của Mạc Hưu Ngôn vô cùng đặc biệt, võ giả dùng chân nguyên hóa thành vật cũng chỉ được có một món.
Người thích dùng kiếm thì chân nguyên có thể hóa thành kiếm, đương nhiên, có nhiều kiếm sĩ chọn dùng chân nguyên hóa thành kiếm quang để tăng thêm uy lực cho kiếm.
Giống như Hứa Hưu, dùng chân nguyên hóa rồng, như vậy hắn đánh ra đều là Ngũ Trảo Kim Long.
Nhưng mà Mạc Hưu Ngôn lại huyễn hóa ra vô cùng nhiều binh khí khác nhau.
Lớn có chùy gai, rìu lớn, nhỏ có ám khí, phi tiêu, hình dạng khác nhau, kích cỡ không đồng đều.
Sau khi đủ loại binh khí vừa xuất hiện, trên không trung liền hiện ra từng luồng quỹ đạo, vây hết đường lui của La Chinh, bay về phía đầu hắn.
/750
|