“Ồ!” Cô gái kia ồ lên một tiếng với giọng khàn khàn. La Chinh có thể nhanh chóng chống lại mị thuật của mình, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng.
Phải biết, những người trẻ tuổi thường có sức đề kháng rất kém với mị thuật, dáng vẻ người trước mắt cũng chỉ vào khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, là cái độ tuổi ngựa non háu đá, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể phá hỏng mị thuật của nàng, điều này cũng đủ khiến nàng phải giật mình.
Vì vậy, dù chỉ mới gặp mặt một lần, bà chủ Thiên Cơ Các liền sinh ra hứng thú với La Chinh.
“Là ngươi muốn mua thanh bảo kiếm kia?” Cô gái dùng chất giọng khàn khàn hỏi.
Giọng nói tuy khàn khàn, nhưng khi lọt vào tai cũng cực kì dễ chịu, La Chinh gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Ồ...” Cô nàng lấy tay vuốt bộ lông trên đầu bạch hổ bên cạnh: “Chưởng quầy Tề không nói với ngươi sao? Thanh kiếm này thật ra không bán.”
“Thực ra chưởng quầy Tề cũng đã nói rồi, chẳng qua là ta cứ cố ý muốn mua thôi.” La Chinh nói.
Cô nàng liền lắc đầu: “Thanh bảo kiếm này là Xa Đạo Tử dùng những hơi thở cuối cùng để chế tạo nên. Ông ấy và cha ta là bạn tốt của nhau, trong di thư được lưu lại của Xa Đạo Tử có nói thế này: Nếu sau này có vị luyện khí sư nào có thể luyện thanh kiếm này thành tiên khí, thì có thể tặng miễn phí, nhưng nếu không chắc chắn, dù có ra giá cao tới mức nào cũng không bán...”
Khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên: “Nếu ta chắc chắn có thể ngưng luyện thanh bảo kiếm này thành tiên khí, ngươi thực sự bằng lòng đưa tặng?”
Nghe được lời nói của La Chinh, vị chưởng quầy trung niên vẫn đang cúi thấp đầu ở bên cạnh có hơi kinh ngạc một chút, nhưng lúc này bà chủ của hắn ở đây nên cũng không tới phiên hắn lên tiếng.
Cô nàng lấy tay che miệng, cười đến run rẩy cả người: “Công tử xin đừng nói đùa, ngươi còn chẳng phải là luyện khí sư, trong cơ thể ngay cả chân hỏa cũng không có, làm sao hiểu được thế nào là ngưng luyện?”
Thực ra ngưng luyện cũng không cần dùng đến chân hỏa, thế nhưng người hiểu được ngưng luyện đương nhiên đều là luyện khí sư. Cô gái kia nhìn ra La Chinh tu luyện chân nguyên chứ không phải chân hỏa, nên liền nghi ngờ lời nói của hắn. Muốn ngưng luyện thanh bảo kiếm kia thành tiên khí thì trước hết phải là luyện khí sư!
“ Cô nói vậy là sai rồi, đúng là ta không tu luyện công pháp chân hỏa, nhưng luyện khí đâu nhất định phải dùng chân hỏa trong cơ thể? Dùng dị hỏa khác, không phải cũng có thể luyện khí sao?” La Chinh cười nói.
Cô nàng thở dài một hơi, rõ ràng đã nghĩ là La Chinh lừa gạt nàng. Dù sao có phải luyện khí sư hay không, nàng liếc mắt là có thể nhìn ra được. Chắc chắn vị thiếu niên trước mắt này không thể là luyện khí sư. Muốn vạch trần lời nói dối của hắn thực sự quá đơn giản: “Nếu ngươi đã là luyện khí sư, thì hãy lấy cái gọi là dị hỏa của ngươi ra xem một chút!”
Dứt lời, cô nàng búng tay một cái, ngọn lửa hừng hực cháy trong lò sưởi ở vách tường bên cạnh chợt bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng khoảng bàn tay, hơn nữa hình dáng ngọn lửa bỗng biến thành một con chim nhỏ bay ra khỏi lò.
“Hỏa linh!”
Con ngươi La Chinh hơi co lại, từ lúc hắn mới tiến vào cũng đã cảm thấy ngọn lửa này có chút đặc biệt, thế nhưng lại không ngờ, ở cái lò trong vách tường này tồn tại một con hỏa linh!
Hỏa linh là một loại hỏa diễm cực kì đặc thù.
Tục truyền, thời xa xưa có một thị tộc đã dựng nên một tòa hỏa lò, ngọn lửa đó cháy quanh năm suốt tháng không tắt, còn thị tộc kia cũng cực kì cường đại, ngàn năm từng bước mở mang bờ cõi từ trong ra ngoài, trở thành một thị tộc lớn nhất trong Đông Vực thời xưa. Lúc ban đầu, hỏa lò kia cũng là thánh hỏa của thị tộc đó, trải qua hơn một ngàn năm vẫn chưa tắt một lần!
Ngọn lửa kia thiêu đốt hơn một ngàn năm, cuối cùng cho ra đời một con hỏa linh!
Thiêu đốt hơn một ngàn năm mới có thể sinh ra một con hỏa linh, hơn nữa cũng chỉ là có thể!
Như vậy có thể tưởng tượng được, hỏa linh chính là cực kì hiếm có. Giống như Địa Tâm Hỏa mà La Chinh từng hấp thụ, không biết nó đã tồn tại trong huyệt động dưới đất bao lâu vậy mà còn chưa tạo ra được con hỏa linh nào.
“Ta không thích người khác lãng phí thời giờ của mình, hy vọng ngươi không phải tên lừa gạt.” Cô nàng kia lại cất tiếng khàn khàn với giọng thản nhiên.
Con hỏa linh nhỏ nhỏ xoay chung quanh ngón tay cô gái kia, tung tăng nhảy nhót, thỉnh thoảng còn dùng hỏa nhãn nhìn chằm chằm La Chinh, bất thình lình kêu to một tiếng, giống như cảm nhận được ý nguyện của chủ nhân nên uy hiếp La Chinh.
Bà chủ Thiên Cơ Các này rốt cuộc là người phương nào?
Trong Đế Đô Phần Thiên, từ khi nào lại ẩn giấu cao nhân như thế? Hơn nữa tuổi cô gái này có vẻ cũng chỉ khoảng chừng hai mươi, thế nhưng thực lực lại sâu không lường được, La Chinh căn bản không nhìn thấu sức mạnh của cô ta lớn như thế nào.
Nhân tài thế này, e rằng cho dù là Thanh Vân Tông cũng khó bồi dưỡng ra!
Nhưng đối phương đã bộc lộ hỏa diễm của bản thân để làm mẫu cho mình, La Chinh lại vô cùng trấn định, ngược lại nói: “Ý của ngươi là, nếu ta có dị hỏa như lời nói, ngươi có thể đem thanh bảo kiếm này tặng miễn phí cho ta?”
Cô nàng cười nhạt nói: “Đương nhiên là không thể, dù sao vẫn phải xem ngươi có tư cách này hay không. Xa Đạo Tử là lão tiền bối, nguyện vọng của ông ấy, ta đương nhiên muốn giúp ông ấy hoàn thành. Nếu ngươi chỉ thi triển được ngọn lửa thông thường, căn bản không đủ tư cách, làm sao ta có thể giao thanh bảo kiếm này cho ngươi? Nếu ngươi đi ra khỏi cửa Thiên Cơ Các của ta, tùy tiện tìm một luyện khí sư rồi luyện thanh bảo kiếm này thành một thanh linh khí thượng phẩm, thậm chí là linh khí trung phẩm, vậy hoàn toàn trái với nguyện vọng của Xa Đạo Tử đã khuất rồi.”
La Chinh mỉm cười, lập tức nói với Tề chưởng quầy bên cạnh: “Ngươi có thể tránh mặt một chút không?”
Tề chưởng quầy liếc mắt nhìn La Chinh rồi yên lặng lui ra khỏi phòng. Đối với Tề chưởng quầy mà nói, sinh mạng quan trọng hơn cái lòng tò mò này, đây là chân lý mà hắn lăn lộn nhiều năm trên thương trường mới lĩnh ngộ được.
Đến khi Tề chưởng quầy rời khỏi rồi đóng cánh cửa kia lại, lúc này La Chinh mới khai thông lò luyện khổng lồ trong đầu.
Lập tức một ngọn lửa màu đen tinh khiết chui ra từ mi tâm của La Chinh, trôi lơ lửng trước mặt hắn.
Thông thường hỏa diễm đều sẽ sản sinh nhiệt độ, cho dù là con hỏa linh ở cái lò trong tường kia cũng không có khả năng thu hết tất cả nhiệt độ của mình vào bên trong, chỉ là cô gái kia không sợ nhiệt độ cao nên hỏa linh mới có thể bay lượn ở bên tay nàng. Nếu là một người bình thường, lúc này sợ là đã sớm bị hỏa linh kia thiêu cháy khét một mảnh.
Nhưng một luồng Hắc Hỏa La Chinh gọi tới này, nhìn qua thì lạnh như băng, giống như không hề có nhiệt độ.
Trong nháy mắt khi luồng Hắc Hỏa bị gọi tới, hỏa linh bên tay cô gái kia tựa như gặp khắc tinh, bỗng dưng run run kịch liệt, hỏa diễm trên thân thể nó không ngừng lay động!
Con ngươi của cô gái kia đột nhiên cũng co lại, vẻ mặt thận trọng nhìn luồng Hắc Hỏa trong tay La Chinh, trên mặt khó có thể che đậy biểu cảm khiếp sợ!
Hỏa linh bên tay cô nàng dường như không thể chống lại nỗi sợ hãi đối với Hắc Hỏa nên càng ngày càng run mạnh, bỗng dưng xoay vài vòng trên không trung rồi lập tức chui vào chiếc lò trong vách tường.
“Ngươi… Ngọn lửa này...” Cô nàng thận trọng nói: “Là một con hỏa linh?”
La Chinh để Hắc Hỏa tùy ý xoay quanh trên không trung một hồi. Hắc Hỏa cũng không phải hoàn toàn do La Chinh khống chế, nên lập tức triệu hồi ra như vậy, nó vốn định ra để kiếm ăn.
Thực đơn của Hắc Hỏa cũng rất đa dạng, ngoài việc cắn nuốt hết thần binh lợi khí ở bên ngoài, những hỏa diễm cũng có thể trở thành thức ăn của nó tương tự như vậy.
Vốn nó đã phát hiện ra một con hỏa linh, đang hưng phấn biết bao định nhào qua, không nghĩ tới La Chinh lại ra lệnh, bắt nó trở lại lò luyện trong đầu nên đương nhiên nó cũng không tình nguyện lắm.
Nhưng dù sao nó cũng ở trong đầu La Chinh, huống hồ trước đây La Chinh cũng cho nó ăn không ít khí giới, thế là sau khi bay lượn trên không trung một vòng mới chui vào giữa chân mày La Chinh.
La Chinh khẽ mỉm cười nói: “Có phải hỏa linh hay không, ta cũng không rõ lắm, nhưng ta hy vọng ngươi thực hiện lời nói lúc trước!”
Cô nàng liền tỉnh lại từ trong rung động bởi Hắc Hỏa kia.
Dựa vào kiến thức của nàng, số dị hỏa với hỏa linh nàng từng thấy qua cũng không dưới trăm loại. Từ kiến thức đó mà phán đoán, uy lực của một ngọn lửa cũng không phải chỉ xét trên nhiệt lượng tỏa ra và lực phá hoại, mà là lấy mức độ kiếm chế thu mình của ngọn lửa để phán đoán!
Ví như con hỏa linh bên người nàng, nếu như thu lại uy lực của ngọn lửa đến cực hạn thì có thể bay qua bó củi mà không làm cháy nó.
Đây cũng là một con hỏa linh cực kì lợi hại rồi.
Nhưng luồng Hắc Hỏa của La Chinh mà nàng vừa thấy kia, nhìn qua giống như không có chút nhiệt độ nào hết, thậm chí còn lạnh như băng, dường như nó chỉ có hình dáng của ngọn lửa, còn trên thực tế hoàn toàn không phải hỏa diễm.
Uy lực của ngọn lửa này, rốt cuộc lớn chừng nào?
Vấn đề này, La Chinh cũng không rõ ràng lắm nên đương nhiên cô gái kia lại càng không biết.
Dù sao đến tận bây giờ, La Chinh cũng còn chưa phát hiện thấy có gì Hắc Hỏa này không phá được. Dù là nguyên liệu cứng rắn nhất dùng để chế tạo huyền khí thượng phẩm, dưới ngọn lửa của Hắc Hỏa thì cũng chỉ trong nháy nháy mắt đã phân giải thành Thiên Diễn Tinh Hoa. Ở trước mặt Hắc Hỏa, bất kì vật gì cũng sẽ mềm yếu giống như ngọn nến.
Cô nàng liếc mắt nhìn La Chinh một cái thật sâu, trong mắt có một tia lưỡng lự: “Tuy ngươi có dị hỏa của chính mình, nhưng ngươi lại không phải là luyện khí sư!”
“Đúng là ta không phải luyện khí sư thật, nhưng ta có thể trở thành một luyện khí sư, ta có niềm tin rất lớn về việc có thể luyện thanh bảo kiếm kia thành tiên khí.” La Chinh cười nói.
Hiện tại La Chinh thực sự không nắm được kỹ thuật luyện khí, nhưng vấn đề là Thiên Diễn Tinh Hoa trong tay hắn cũng không phải nhiều bình thường. Hắn không tin nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy mà không thể ngưng luyện được thanh bảo kiếm kia.
Một người không phải luyện khí sư mà dám nói mình có thể ngưng luyện ra tiên khí, nếu không phải thấy hỏa diễm của La Chinh quỷ dị như vậy, có đánh chết cô nàng này cũng không tin. Nhưng bây giờ nàng cũng hơi dao động, thiếu niên này rõ ràng không phải người thường, trên người hắn còn có những bí mật gì?
Trong Đông Vực, từ lúc nào lại có thể xuất hiện nhân tài như vậy?
Nghĩ tới lời sư phụ từng nói, còn có lời phụ thân dặn dò, nàng bỗng dưng mỉm cười, nói với La Chinh: “Nếu ta đã nói được, thì sẽ làm được!” Nàng vỗ tay một cái, chưởng quầy trung niên đứng ở ngoài liền đẩy cửa đi vào. “Chưởng quầy Tề, thanh bảo kiếm đó tặng cho hắn đi!”
Chưởng quầy Tề lộ vẻ chần chừ: “Cái này...”
Cô nàng phất tay một cái: “Phần thưởng ngươi đáng được nhận, đương nhiên cũng sẽ không thiếu một phần, ngươi không cần lo lắng!”
Nghe cô gái kia nói vậy, chưởng quầy Tề chỉ có thể đưa thanh bảo kiếm đang cầm trong tay cho La Chinh.
La Chinh tiếp nhận bảo kiếm, hướng về phía cô gái kia chắp tay cúi đầu: “Đa tạ đã ban kiếm!”
Cô nàng gật đầu, không thèm để ý nói: “Tuy là giao thanh bảo kiếm này cho ngươi cũng không phải lựa chọn tốt nhất, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, trong Đông Vực cũng không có vị tông sư luyện khí nào mới, mà Vương Đại và các vị tông sư khác lại không chịu ra tay, thanh bảo kiếm này để ở đây cũng coi như là lãng phí. Nếu như ngươi thực sự chắc chắn, ngược lại có thể thử một lần, giống như lời của Xa Đạo Tử có nói trong di ngôn, tất cả chỉ cần là người có duyên đi!”
La Chinh gật đầu, nói tạ ơn lần nữa rồi mới rời đi. Trong lòng hắn mừng rỡ, cũng gấp gáp muốn thử một chút, xem lợi dụng Thiên Diễn Tinh Hoa có thể luyện thanh bảo kiếm này đến mức nào...
Sau khi La Chinh rời khỏi, chưởng quầy Tề lập tức thay đổi bộ dáng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô nàng kia nói: “Ngài làm như vậy, hình như có hơi vượt quá quy củ!”
Cô nàng lắc đầu, ánh mắt lười biếng nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trong lò ở vách tường, cho tới tận lúc này, con hỏa linh kia còn ngồi lạnh run trong vách, nàng thản nhiên nói: “Quy củ? Đông Vực những năm gần đây, có được mấy thiên tài? Một người duy nhất vẫn còn bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn mặc người ta làm bừa, sợ là Đông Vực cũng bị hoang phế cả rồi!”
“Nhưng tên nhóc nhóc này chẳng qua...” Chưởng quầy Tề lắc đầu, vẫn không đồng ý với lời giải thích của nàng.
“Chẳng qua cái gì? Cao thủ Tiên Thiên? Ánh mắt của ta không bao giờ sai, chỉ là một Thanh Vân Tông, sợ là còn không chứa nổi hắn. Hãy chờ xem, không bao lâu nữa, sợ rằng hắn thật sự có tư cách đi trên Thanh Vân Lộ!” Cô nàng híp mắt nói, giống như mắt mèo về đêm, tản ra mị thái vô tận.
“Ngài khẳng định như vậy?” Chưởng quầy Tề thận trọng hỏi.
Cô nàng bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào lò sưởi trong tường, cười với chưởng quầy Tề mà nói: “Vừa nãy ngươi không ở trong phòng, không biết chuyện nên ta cũng không trách. Ngươi xem Chu Tước trong lò sưởi bị dọa sợ thành bộ dáng gì rồi?
Chưởng quầy Tề liếc mắt nhìn qua, con hỏa linh trong lò đang kịch liệt run run, dường như sợ hãi vô cùng...
Chưởng quầy Tề lập tức biến sắc: “Cái này… Vì sao Chu Tước bị sợ đến như vậy?”
Phải biết, những người trẻ tuổi thường có sức đề kháng rất kém với mị thuật, dáng vẻ người trước mắt cũng chỉ vào khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, là cái độ tuổi ngựa non háu đá, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại có thể phá hỏng mị thuật của nàng, điều này cũng đủ khiến nàng phải giật mình.
Vì vậy, dù chỉ mới gặp mặt một lần, bà chủ Thiên Cơ Các liền sinh ra hứng thú với La Chinh.
“Là ngươi muốn mua thanh bảo kiếm kia?” Cô gái dùng chất giọng khàn khàn hỏi.
Giọng nói tuy khàn khàn, nhưng khi lọt vào tai cũng cực kì dễ chịu, La Chinh gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Ồ...” Cô nàng lấy tay vuốt bộ lông trên đầu bạch hổ bên cạnh: “Chưởng quầy Tề không nói với ngươi sao? Thanh kiếm này thật ra không bán.”
“Thực ra chưởng quầy Tề cũng đã nói rồi, chẳng qua là ta cứ cố ý muốn mua thôi.” La Chinh nói.
Cô nàng liền lắc đầu: “Thanh bảo kiếm này là Xa Đạo Tử dùng những hơi thở cuối cùng để chế tạo nên. Ông ấy và cha ta là bạn tốt của nhau, trong di thư được lưu lại của Xa Đạo Tử có nói thế này: Nếu sau này có vị luyện khí sư nào có thể luyện thanh kiếm này thành tiên khí, thì có thể tặng miễn phí, nhưng nếu không chắc chắn, dù có ra giá cao tới mức nào cũng không bán...”
Khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên: “Nếu ta chắc chắn có thể ngưng luyện thanh bảo kiếm này thành tiên khí, ngươi thực sự bằng lòng đưa tặng?”
Nghe được lời nói của La Chinh, vị chưởng quầy trung niên vẫn đang cúi thấp đầu ở bên cạnh có hơi kinh ngạc một chút, nhưng lúc này bà chủ của hắn ở đây nên cũng không tới phiên hắn lên tiếng.
Cô nàng lấy tay che miệng, cười đến run rẩy cả người: “Công tử xin đừng nói đùa, ngươi còn chẳng phải là luyện khí sư, trong cơ thể ngay cả chân hỏa cũng không có, làm sao hiểu được thế nào là ngưng luyện?”
Thực ra ngưng luyện cũng không cần dùng đến chân hỏa, thế nhưng người hiểu được ngưng luyện đương nhiên đều là luyện khí sư. Cô gái kia nhìn ra La Chinh tu luyện chân nguyên chứ không phải chân hỏa, nên liền nghi ngờ lời nói của hắn. Muốn ngưng luyện thanh bảo kiếm kia thành tiên khí thì trước hết phải là luyện khí sư!
“ Cô nói vậy là sai rồi, đúng là ta không tu luyện công pháp chân hỏa, nhưng luyện khí đâu nhất định phải dùng chân hỏa trong cơ thể? Dùng dị hỏa khác, không phải cũng có thể luyện khí sao?” La Chinh cười nói.
Cô nàng thở dài một hơi, rõ ràng đã nghĩ là La Chinh lừa gạt nàng. Dù sao có phải luyện khí sư hay không, nàng liếc mắt là có thể nhìn ra được. Chắc chắn vị thiếu niên trước mắt này không thể là luyện khí sư. Muốn vạch trần lời nói dối của hắn thực sự quá đơn giản: “Nếu ngươi đã là luyện khí sư, thì hãy lấy cái gọi là dị hỏa của ngươi ra xem một chút!”
Dứt lời, cô nàng búng tay một cái, ngọn lửa hừng hực cháy trong lò sưởi ở vách tường bên cạnh chợt bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng khoảng bàn tay, hơn nữa hình dáng ngọn lửa bỗng biến thành một con chim nhỏ bay ra khỏi lò.
“Hỏa linh!”
Con ngươi La Chinh hơi co lại, từ lúc hắn mới tiến vào cũng đã cảm thấy ngọn lửa này có chút đặc biệt, thế nhưng lại không ngờ, ở cái lò trong vách tường này tồn tại một con hỏa linh!
Hỏa linh là một loại hỏa diễm cực kì đặc thù.
Tục truyền, thời xa xưa có một thị tộc đã dựng nên một tòa hỏa lò, ngọn lửa đó cháy quanh năm suốt tháng không tắt, còn thị tộc kia cũng cực kì cường đại, ngàn năm từng bước mở mang bờ cõi từ trong ra ngoài, trở thành một thị tộc lớn nhất trong Đông Vực thời xưa. Lúc ban đầu, hỏa lò kia cũng là thánh hỏa của thị tộc đó, trải qua hơn một ngàn năm vẫn chưa tắt một lần!
Ngọn lửa kia thiêu đốt hơn một ngàn năm, cuối cùng cho ra đời một con hỏa linh!
Thiêu đốt hơn một ngàn năm mới có thể sinh ra một con hỏa linh, hơn nữa cũng chỉ là có thể!
Như vậy có thể tưởng tượng được, hỏa linh chính là cực kì hiếm có. Giống như Địa Tâm Hỏa mà La Chinh từng hấp thụ, không biết nó đã tồn tại trong huyệt động dưới đất bao lâu vậy mà còn chưa tạo ra được con hỏa linh nào.
“Ta không thích người khác lãng phí thời giờ của mình, hy vọng ngươi không phải tên lừa gạt.” Cô nàng kia lại cất tiếng khàn khàn với giọng thản nhiên.
Con hỏa linh nhỏ nhỏ xoay chung quanh ngón tay cô gái kia, tung tăng nhảy nhót, thỉnh thoảng còn dùng hỏa nhãn nhìn chằm chằm La Chinh, bất thình lình kêu to một tiếng, giống như cảm nhận được ý nguyện của chủ nhân nên uy hiếp La Chinh.
Bà chủ Thiên Cơ Các này rốt cuộc là người phương nào?
Trong Đế Đô Phần Thiên, từ khi nào lại ẩn giấu cao nhân như thế? Hơn nữa tuổi cô gái này có vẻ cũng chỉ khoảng chừng hai mươi, thế nhưng thực lực lại sâu không lường được, La Chinh căn bản không nhìn thấu sức mạnh của cô ta lớn như thế nào.
Nhân tài thế này, e rằng cho dù là Thanh Vân Tông cũng khó bồi dưỡng ra!
Nhưng đối phương đã bộc lộ hỏa diễm của bản thân để làm mẫu cho mình, La Chinh lại vô cùng trấn định, ngược lại nói: “Ý của ngươi là, nếu ta có dị hỏa như lời nói, ngươi có thể đem thanh bảo kiếm này tặng miễn phí cho ta?”
Cô nàng cười nhạt nói: “Đương nhiên là không thể, dù sao vẫn phải xem ngươi có tư cách này hay không. Xa Đạo Tử là lão tiền bối, nguyện vọng của ông ấy, ta đương nhiên muốn giúp ông ấy hoàn thành. Nếu ngươi chỉ thi triển được ngọn lửa thông thường, căn bản không đủ tư cách, làm sao ta có thể giao thanh bảo kiếm này cho ngươi? Nếu ngươi đi ra khỏi cửa Thiên Cơ Các của ta, tùy tiện tìm một luyện khí sư rồi luyện thanh bảo kiếm này thành một thanh linh khí thượng phẩm, thậm chí là linh khí trung phẩm, vậy hoàn toàn trái với nguyện vọng của Xa Đạo Tử đã khuất rồi.”
La Chinh mỉm cười, lập tức nói với Tề chưởng quầy bên cạnh: “Ngươi có thể tránh mặt một chút không?”
Tề chưởng quầy liếc mắt nhìn La Chinh rồi yên lặng lui ra khỏi phòng. Đối với Tề chưởng quầy mà nói, sinh mạng quan trọng hơn cái lòng tò mò này, đây là chân lý mà hắn lăn lộn nhiều năm trên thương trường mới lĩnh ngộ được.
Đến khi Tề chưởng quầy rời khỏi rồi đóng cánh cửa kia lại, lúc này La Chinh mới khai thông lò luyện khổng lồ trong đầu.
Lập tức một ngọn lửa màu đen tinh khiết chui ra từ mi tâm của La Chinh, trôi lơ lửng trước mặt hắn.
Thông thường hỏa diễm đều sẽ sản sinh nhiệt độ, cho dù là con hỏa linh ở cái lò trong tường kia cũng không có khả năng thu hết tất cả nhiệt độ của mình vào bên trong, chỉ là cô gái kia không sợ nhiệt độ cao nên hỏa linh mới có thể bay lượn ở bên tay nàng. Nếu là một người bình thường, lúc này sợ là đã sớm bị hỏa linh kia thiêu cháy khét một mảnh.
Nhưng một luồng Hắc Hỏa La Chinh gọi tới này, nhìn qua thì lạnh như băng, giống như không hề có nhiệt độ.
Trong nháy mắt khi luồng Hắc Hỏa bị gọi tới, hỏa linh bên tay cô gái kia tựa như gặp khắc tinh, bỗng dưng run run kịch liệt, hỏa diễm trên thân thể nó không ngừng lay động!
Con ngươi của cô gái kia đột nhiên cũng co lại, vẻ mặt thận trọng nhìn luồng Hắc Hỏa trong tay La Chinh, trên mặt khó có thể che đậy biểu cảm khiếp sợ!
Hỏa linh bên tay cô nàng dường như không thể chống lại nỗi sợ hãi đối với Hắc Hỏa nên càng ngày càng run mạnh, bỗng dưng xoay vài vòng trên không trung rồi lập tức chui vào chiếc lò trong vách tường.
“Ngươi… Ngọn lửa này...” Cô nàng thận trọng nói: “Là một con hỏa linh?”
La Chinh để Hắc Hỏa tùy ý xoay quanh trên không trung một hồi. Hắc Hỏa cũng không phải hoàn toàn do La Chinh khống chế, nên lập tức triệu hồi ra như vậy, nó vốn định ra để kiếm ăn.
Thực đơn của Hắc Hỏa cũng rất đa dạng, ngoài việc cắn nuốt hết thần binh lợi khí ở bên ngoài, những hỏa diễm cũng có thể trở thành thức ăn của nó tương tự như vậy.
Vốn nó đã phát hiện ra một con hỏa linh, đang hưng phấn biết bao định nhào qua, không nghĩ tới La Chinh lại ra lệnh, bắt nó trở lại lò luyện trong đầu nên đương nhiên nó cũng không tình nguyện lắm.
Nhưng dù sao nó cũng ở trong đầu La Chinh, huống hồ trước đây La Chinh cũng cho nó ăn không ít khí giới, thế là sau khi bay lượn trên không trung một vòng mới chui vào giữa chân mày La Chinh.
La Chinh khẽ mỉm cười nói: “Có phải hỏa linh hay không, ta cũng không rõ lắm, nhưng ta hy vọng ngươi thực hiện lời nói lúc trước!”
Cô nàng liền tỉnh lại từ trong rung động bởi Hắc Hỏa kia.
Dựa vào kiến thức của nàng, số dị hỏa với hỏa linh nàng từng thấy qua cũng không dưới trăm loại. Từ kiến thức đó mà phán đoán, uy lực của một ngọn lửa cũng không phải chỉ xét trên nhiệt lượng tỏa ra và lực phá hoại, mà là lấy mức độ kiếm chế thu mình của ngọn lửa để phán đoán!
Ví như con hỏa linh bên người nàng, nếu như thu lại uy lực của ngọn lửa đến cực hạn thì có thể bay qua bó củi mà không làm cháy nó.
Đây cũng là một con hỏa linh cực kì lợi hại rồi.
Nhưng luồng Hắc Hỏa của La Chinh mà nàng vừa thấy kia, nhìn qua giống như không có chút nhiệt độ nào hết, thậm chí còn lạnh như băng, dường như nó chỉ có hình dáng của ngọn lửa, còn trên thực tế hoàn toàn không phải hỏa diễm.
Uy lực của ngọn lửa này, rốt cuộc lớn chừng nào?
Vấn đề này, La Chinh cũng không rõ ràng lắm nên đương nhiên cô gái kia lại càng không biết.
Dù sao đến tận bây giờ, La Chinh cũng còn chưa phát hiện thấy có gì Hắc Hỏa này không phá được. Dù là nguyên liệu cứng rắn nhất dùng để chế tạo huyền khí thượng phẩm, dưới ngọn lửa của Hắc Hỏa thì cũng chỉ trong nháy nháy mắt đã phân giải thành Thiên Diễn Tinh Hoa. Ở trước mặt Hắc Hỏa, bất kì vật gì cũng sẽ mềm yếu giống như ngọn nến.
Cô nàng liếc mắt nhìn La Chinh một cái thật sâu, trong mắt có một tia lưỡng lự: “Tuy ngươi có dị hỏa của chính mình, nhưng ngươi lại không phải là luyện khí sư!”
“Đúng là ta không phải luyện khí sư thật, nhưng ta có thể trở thành một luyện khí sư, ta có niềm tin rất lớn về việc có thể luyện thanh bảo kiếm kia thành tiên khí.” La Chinh cười nói.
Hiện tại La Chinh thực sự không nắm được kỹ thuật luyện khí, nhưng vấn đề là Thiên Diễn Tinh Hoa trong tay hắn cũng không phải nhiều bình thường. Hắn không tin nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy mà không thể ngưng luyện được thanh bảo kiếm kia.
Một người không phải luyện khí sư mà dám nói mình có thể ngưng luyện ra tiên khí, nếu không phải thấy hỏa diễm của La Chinh quỷ dị như vậy, có đánh chết cô nàng này cũng không tin. Nhưng bây giờ nàng cũng hơi dao động, thiếu niên này rõ ràng không phải người thường, trên người hắn còn có những bí mật gì?
Trong Đông Vực, từ lúc nào lại có thể xuất hiện nhân tài như vậy?
Nghĩ tới lời sư phụ từng nói, còn có lời phụ thân dặn dò, nàng bỗng dưng mỉm cười, nói với La Chinh: “Nếu ta đã nói được, thì sẽ làm được!” Nàng vỗ tay một cái, chưởng quầy trung niên đứng ở ngoài liền đẩy cửa đi vào. “Chưởng quầy Tề, thanh bảo kiếm đó tặng cho hắn đi!”
Chưởng quầy Tề lộ vẻ chần chừ: “Cái này...”
Cô nàng phất tay một cái: “Phần thưởng ngươi đáng được nhận, đương nhiên cũng sẽ không thiếu một phần, ngươi không cần lo lắng!”
Nghe cô gái kia nói vậy, chưởng quầy Tề chỉ có thể đưa thanh bảo kiếm đang cầm trong tay cho La Chinh.
La Chinh tiếp nhận bảo kiếm, hướng về phía cô gái kia chắp tay cúi đầu: “Đa tạ đã ban kiếm!”
Cô nàng gật đầu, không thèm để ý nói: “Tuy là giao thanh bảo kiếm này cho ngươi cũng không phải lựa chọn tốt nhất, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, trong Đông Vực cũng không có vị tông sư luyện khí nào mới, mà Vương Đại và các vị tông sư khác lại không chịu ra tay, thanh bảo kiếm này để ở đây cũng coi như là lãng phí. Nếu như ngươi thực sự chắc chắn, ngược lại có thể thử một lần, giống như lời của Xa Đạo Tử có nói trong di ngôn, tất cả chỉ cần là người có duyên đi!”
La Chinh gật đầu, nói tạ ơn lần nữa rồi mới rời đi. Trong lòng hắn mừng rỡ, cũng gấp gáp muốn thử một chút, xem lợi dụng Thiên Diễn Tinh Hoa có thể luyện thanh bảo kiếm này đến mức nào...
Sau khi La Chinh rời khỏi, chưởng quầy Tề lập tức thay đổi bộ dáng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô nàng kia nói: “Ngài làm như vậy, hình như có hơi vượt quá quy củ!”
Cô nàng lắc đầu, ánh mắt lười biếng nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trong lò ở vách tường, cho tới tận lúc này, con hỏa linh kia còn ngồi lạnh run trong vách, nàng thản nhiên nói: “Quy củ? Đông Vực những năm gần đây, có được mấy thiên tài? Một người duy nhất vẫn còn bị nhốt ở Luyện Ngục Sơn mặc người ta làm bừa, sợ là Đông Vực cũng bị hoang phế cả rồi!”
“Nhưng tên nhóc nhóc này chẳng qua...” Chưởng quầy Tề lắc đầu, vẫn không đồng ý với lời giải thích của nàng.
“Chẳng qua cái gì? Cao thủ Tiên Thiên? Ánh mắt của ta không bao giờ sai, chỉ là một Thanh Vân Tông, sợ là còn không chứa nổi hắn. Hãy chờ xem, không bao lâu nữa, sợ rằng hắn thật sự có tư cách đi trên Thanh Vân Lộ!” Cô nàng híp mắt nói, giống như mắt mèo về đêm, tản ra mị thái vô tận.
“Ngài khẳng định như vậy?” Chưởng quầy Tề thận trọng hỏi.
Cô nàng bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào lò sưởi trong tường, cười với chưởng quầy Tề mà nói: “Vừa nãy ngươi không ở trong phòng, không biết chuyện nên ta cũng không trách. Ngươi xem Chu Tước trong lò sưởi bị dọa sợ thành bộ dáng gì rồi?
Chưởng quầy Tề liếc mắt nhìn qua, con hỏa linh trong lò đang kịch liệt run run, dường như sợ hãi vô cùng...
Chưởng quầy Tề lập tức biến sắc: “Cái này… Vì sao Chu Tước bị sợ đến như vậy?”
/750
|