Nhạc Kỳ đứng ở đây liền có một loại cảm giác vững như thái sơn.
Có thể bứt phá lên từ trong đông đảo những đệ tử cực kì tài năng của Phỉ Thúy Phong, từng bước từng bước đến được vị trí thứ hai nội môn, Nhạc Kỳ đã mất quá nhiều công sức.
Nhạc Kỳ không phải đệ tử có thiên phú đặc biệt xuất chúng, vẫn kém rất xa những đệ tử có ngộ tính siêu cường kia, nhưng hắn lại có đủ sức để áp chế những thiên tài kia, đạt được thành tựu cao hơn bọn họ, đây chính là thành quả nỗ lực của Nhạc Kỳ.
Mỗi bước một dấu chân, làm đâu chắc đấy, không dễ dàng nóng giận, không coi nhẹ bản thân.
Tâm thái tốt nhất, cộng thêm nỗ lực vừa đủ, đã đủ để hắn thắng đám “thiên tài” kia trăm lần.
Nhạc Kỳ rút cây trường thương sau lưng ra cầm chắc trên tay, dùng chất giọng lạnh lẽo vô cùng mà nói: “Có xứng rút kiếm hay không, giao đấu mới biết được. Cũng phải nói trước, ta sẽ không vì ngươi không rút kiếm mà nương tay.”
Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu: “Trên võ đài, đương nhiên là phải cố gắng hết sức. Ta không rút kiếm là vì vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi, kiếm của ta là để dành cho bọn họ!”
Từ đầu đến cuối, Hoa Thiên Mệnh đều không hề rút kiếm, nguyên nhân không phải vì hắn xem thường đối thủ của mình mà hoàn toàn ngược lại, đối với mỗi một đối thủ của mình, Hoa Thiên Mệnh hắn đều vô cùng coi trọng.
Tỉ thí ở đại hội toàn phong không chỉ là thực lực, mà còn có nhẫn nại, tâm cơ.
Thực lực của Hoa Thiên Mệnh mặc dù mạnh, nhưng hắn là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, muốn trèo lên đỉnh trong đại hội toàn phong, còn phải gặp đối thủ mạnh cỡ nào?
Nhiều lần đại hội toàn phong qua đi, mỗi lần đều có đệ tử thiên tài xuất hiện, lần trước là La Yên, trước nữa là Từ Tu Viễn, trước trước nữa là Lâu Xung, nhưng thật sự có thể một bước lên đỉnh thì có mấy người?
Ngoài đệ tử của ba mươi ba phong ra, còn có những đối thủ mạnh hơn chắn ngang phía trước hắn, đó chính là đệ tử thân truyền! Đệ tử thân truyền có danh sư chỉ điểm, thông thường thực lực càng cường hãn hơn. Nhìn chung tại đại hội toàn phong nhiều năm nay, ngoại trừ một số rất ít thiên tài ngựa ô xuất thế ngang trời ra thì đệ tử thân truyền thường bao trọn danh sách tốp 20!
Nhạc Kỳ nhàn nhạt gật đầu, bước một bước về phía Hoa Thiên Mệnh, một cước đạp trên mặt đất. Một luồng chấn động vô hình lấy cái chân của hắn làm tâm rồi khuếch tán rộng ra. Sau đó hắn vung trường thương lên, mũi thương giống như một con rồng ẩn trong núi lớn đột nhiên thoát ra khỏi huyệt động.
Cùng đâm đi với trường thương là khí thế kinh người của Nhạc Kỳ.
Khí thế đó trầm ổn như núi, bóng dáng của Nhạc Kỳ trong chớp mắt lập tức trở nên cao lớn, dường như đã biến thành Thái Sơn Ngũ Nhạc(1), thương trong tay hắn liền biến thành rồng chiếm giữ chân núi.
(1)Thái Sơn Ngũ Nhạc: là ngọn núi Thái Sơn đứng đầu trong Ngũ Nhạc – 5 ngọn núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Thái Sơn Đông nhạc, Hoa Sơn Tây nhạc, Hành Sơn Nam nhạc, Hằng Sơn Bắc nhạc và Tung Sơn Trung nhạc.
“Vân Long Thám Không!”
“Rầm!”
Từng đường chân nguyên chiếm giữ cán thương của Nhạc Kỳ, nếu quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy từng đường bóng rồng mơ hồ không ngừng di chuyển quanh cán thương.
Chỉ mới chiêu thứ nhất uy thế đã kinh người như vậy!
Giống như những gì Nhạc Kỳ nói, hắn sẽ không vì Hoa Thiên Mệnh là Tiên Thiên Đại Viên Mãn mà nương tay, ngược lại, một khi đã xuất chiêu là sẽ toàn lực ứng phó.
“Vân Long Thám Không, chiêu này uy lực rất lớn, không biết Hoa Thiên Mệnh tiếp chiêu thế nào!”
“Nghĩ đi nghĩ lại, không dùng kiếm thì căn bản không tiếp được chiêu. “Ứng Long Thương Quyết” của Nhạc Kỳ chia làm hai đoạn công kích, đoạn thứ nhất là xuất thương, đoạn thứ hai bộc phát thiêu đốt chân nguyên. Đoạn thứ nhất uy lực đã kinh người như vậy, nếu sau khi bộc phát thiêu đốt chân nguyên, quả thực uy lực không thể tưởng tượng được. Hoa Thiên Mệnh tay không muốn tiếp thương này? Ài, kiêu ngạo quá rồi!”
Nhìn một thương uy thế kinh người của Nhạc Kỳ, trên mặt Hoa Thiên Mệnh cũng lộ vẻ nghiêm túc, chân khẽ động, cực nhanh né sang một bên.
“Tránh? Ngươi cho rằng Vân Long Thám Không của ta dễ tránh như vậy sao?” Một tay Nhạc Kỳ cầm chắc trường thương dài chín thước chín tấc, cán thương nặng tới cả năm mươi cân dường như biến thành một phần cơ thể Nhạc Kỳ, linh hoạt bất thường. Dù Hoa Thiên Mệnh tránh như thế nào thì mũi thương vẫn như một, chỉ thẳng vào hắn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Nói cách khác, Hoa Thiên Mệnh không thể tránh được thương này.
Ngay tại lúc này, Hoa Thiên Mệnh đột nhiên bước ra một đường bộ pháp kì lạ.
Thông thường thân pháp, bộ pháp chia thành nhiều loại lớn, hoặc là lấy chuyển hướng linh hoạt làm chủ, ví dụ như “Mê Tung Bách Bộ”. Hoặc là dùng ảo ảnh, tàn ảnh làm rối mắt mê hoặc đối thủ như “Lăng Ba Phi Độ”. Nhưng dù là loại thân pháp nào đều không có cách gì tránh được thương của Nhạc Kỳ.
Thương pháp của Nhạc Kỳ là chiêu thức trầm ổn, con đường công chính, chuyên phá những chiêu thức không theo lẽ thường(2), thủ đoạn đầu cơ.
(2)chiêu thức không theo lẽ thường: từ gốc là 剑走偏锋 - Kiếm tẩu thiên phong, 1 thuật ngữ bình luận kiếm pháp, nghĩa là kiếm pháp linh hoạt, người dùng kiếm thường chú trọng tốc độ, thân pháp linh hoạt, chiêu thức tinh tế kỳ lạ. Nghĩa rộng là không làm việc theo lẽ thường, dùng một vài biện pháp kỳ lạ để chiến thắng bất ngờ.
Nhưng bộ pháp của Hoa Thiên Mệnh lại vô cùng kì lạ, mỗi lần hắn bước một bước, dưới chân liền có từng đường kiếm ảnh nhàn nhạt chỉ về một hướng. Hắn dựa theo đường kiếm ảnh này không ngừng thay đổi phương hướng, thân hình của hắn không nhanh không chậm, lại vừa vặn tránh được trường thương của Nhạc Kỳ.
“Kiếm bộ! Đó là kiếm bộ! Hoa Thiên Mệnh đã lĩnh hội được kiếm bộ!” Không biết là ai đột nhiên kêu lên giữa đấu trường.
“Quả nhiên là kiếm bộ! Tên Hoa Thiên Mệnh này quá giỏi rồi, đến hiện tại vẫn chưa rút kiếm, không biết hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng chỉ một đường kiếm bộ, chín mươi chín phần trăm đệ tử Thanh Vân Tông đều kém hơn rồi!” Có người cảm thán.
Kiếm bộ là một loại bộ pháp đặc biệt, khoảng cách mỗi bước, vừa hay bằng độ dài của một kiếm.
Bởi vì mỗi bước chân đều đã hạn định khoảng cách, tính linh hoạt của kiếm bộ tự nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều. Nhưng kiếm bộ là lĩnh hội được từ trong kiếm ý, nếu sau khi kiếm ý hình thành, kết hợp với phạm vi bao phủ của kiếm ý, tốc độ thân pháp sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bình thường!
Huống hồ kiếm bộ là một loại bộ pháp dùng cho tấn công! Mỗi bước chân sẽ làm vỡ khí lưu, hình thành từng luồng khí xoáy ẩn chứa kiếm ý, chân vung một cái liền có thể bắn ra những xoáy khí kia.
“Phách phách phách phách… …”
Kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh đã tu luyện đến tiểu thành, bước chân dù nhẹ nhàng nhưng vì kiếm ý dưới chân cắt vào không khí nên sinh ra chấn động, phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Dựa vào kiếm bộ, Hoa Thiên Mệnh lại dễ dàng tránh khỏi thương của Nhạc Kỳ.
La Chinh nhìn thấy kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh, trong lòng khẽ động.
Thời gian này La Chinh không ngừng vào đài Thất Tinh Kiếm Quang để tôi luyện kiếm ý, đối với việc lĩnh ngộ kiếm ý cũng ngày càng thành thục. Cho dù La Chinh cảm nhận được kiếm ý của Hoa Thiên Mệnh bất phàm, nhưng hắn cũng cho rằng kiếm ý bản thân lĩnh hội được cũng không hề thua kém.
Có điều hắn chưa từng nghĩ tới, kiếm ý lại có thể vận dụng trong bộ pháp.
Trên thế gian này có vô số kiếm khách nằm mơ cũng muốn lĩnh hội kiếm bộ của bản thân, nhưng nhìn từ động tác bộ pháp của kiếm bộ thì không khó để luyện.
Độ khó lớn nhất của kiếm bộ hoàn toàn ở sự dung hợp giữa kiếm ý và bộ pháp. Nhìn từ góc độ nào đó, thực ra kiếm bộ chính là hình thái cấp đầu tiên của người kiếm hợp nhất.
Hoa Thiên Mệnh tránh trường thương của Nhạc Kỳ, đột nhiên cứa trên mặt đất một cái, cả cơ thể vút lên đảo chiều trên không trung, hai chân vừa kéo một phát, từng đường kiếm ý ngưng lại lao về phía Nhạc Kỳ.
Đối mặt với kiếm ý mà Hoa Thiên Mệnh dùng kiếm bộ kéo ra, Nhạc Kỳ không không dám chậm trễ chút nào, trường thương trong tay giống như một trận gió nhanh chóng xoay chuyển, đường kiếm ý kia liền đập vào cán thương phát ra một loạt âm thanh.
“Phách phách phách phách…”
Chỉ là kiếm ý do kiếm bộ kéo ra đã có uy lực như vậy, cho dù Nhạc Kỳ như một ngọn núi lớn, vung vẩy trường thương để ngăn chặn công kích, nhưng cũng phải lùi về sau.
Trận đấu trên đài lại tiếp tục, phần đông đệ tử Thanh Vân Tông càng xem càng kinh hãi. Cho dù là đệ tử thân truyền lúc này cũng tập trung tinh thần quan sát trận đấu của hai người trên võ đài, không còn ai chú ý tới trận đấu của những người khác cùng lúc này nữa.
Biểu hiện của Hoa Thiên Mệnh quá mức kinh diễm, điều này khiến đám đệ tử thân truyền vốn kiêu ngạo đều bắt đầu xem trọng.
Dù gì với thanh danh của Hoa Thiên Mệnh, cho dù Nhạc Kỳ cũng không có cách nào khiến hắn rút kiếm, còn bị kiếm bộ của hắn khống chế đã đủ để hiện rõ thực lực mà Hoa Thiên Mệnh ẩn giấu vô cùng đáng sợ.
Đệ tử thân truyền không phải những kẻ ngu, không phải bẩm sinh đã kiêu ngạo. Bọn họ không coi trọng đối thủ là vì phần lớn đều không đáng để họ coi trọng, nhưng đối diện với người sẽ mang tới uy hiếp cho họ, nếu không coi trọng mới thật sự là ngu.
Mọi người đều tập trung ánh mắt trên võ đài, La Chinh lại từ từ bước chân, đi qua đi lại phía sau đám đông.
Nếu có người nhìn thấy bộ pháp hắn bước ra sẽ ngạc nhiên phát hiện động tác bộ pháp của hắn giống hệt với bộ pháp của Hoa Thiên Mệnh trên đài!
Chỉ là La Chinh không hề đưa kiếm ý vào bên trong, kiếm bộ thiếu đi kiếm ý nên nhìn có vẻ khiến người khác cảm thấy vô cùng xấu, giống như bộ pháp này thiếu đi linh hồn vậy.
“Một bước, hai bước, ba bước…”
Theo lý mà nói cho dù khả năng ghi nhớ của La Chinh có mạnh, cũng không thể mới nhìn kiếm bước Hoa Thiên Mệnh sử dụng một lần đã có thể ghi nhớ hoàn toàn từng động tác, dù gì kiếm pháp cũng biến hóa khôn lường, gần như thiên biến vạn hóa.
Chẳng qua bản thân kiếm bộ là thông qua kiếm ý để lĩnh hội, La Chinh dựa vào lĩnh hội của bản thân với kiếm ý, chỉ cần nhớ đại khái nguyên lý cơ bản thì rất tự nhiên có thể suy luận ra từ trong kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh.
Mới bắt đầu, mỗi lần bước của La Chinh đều phải dừng lại một lát, lợi dụng kiếm ý suy luận ra bước tiếp theo nên đi ra sao.
Đợi đến sau khi La Chinh dần dần suy luận ra hết trọng điểm và bộ pháp của cả bộ kiếm bộ, tốc độ của hắn ngày càng nhanh. Lúc đầu là một nhịp thở một bước chân dần biến thành một nhịp thở hai bước chân, cùng với sự lĩnh hội sâu sắc và ngày càng quen thuộc với kiếm bộ, tốc độ mỗi bước liền càng ngày càng nhanh!
Rất nhanh, La Chinh có thể bước đi như bay, hắn đã cơ bản nắm được kiếm bộ này.
“Tự mình dùng thì còn tàm tạm, có điều lấy ra đối địch thì vẫn chưa được, bởi vì còn phải dựa vào sự tấn công của kẻ địch để bước ra bộ pháp khác nhau. Xem ra kiếm bộ này chỉ có thể không ngừng tôi luyện trong chiến đấu.” La Chinh lắc đầu, cho dù là thần thông hết sức cũng không thể nhắm mắt làm liều, tất cả võ kỹ đều phải kiểm nghiệm trong thực chiến, nếu không chỉ có thể là lý luận suông mà thôi.
Tất cả mọi người đều chăm chú tới trận đấu của Hoa Thiên Mệnh với Nhạc Kỳ trên võ đài.
Ngược lại Tả Vân không hề đặt tâm trí trên võ đài, hắn lúc này đang chuyên tâm trị thương.
Dược hiệu của Xích Vân Đan từng đợt từng đợt, cứ mỗi nửa canh giờ sẽ phóng thích ra một phần tư dược hiệu. Khi dược hiệu phóng thích, hắn buộc phải vận dùng chân nguyên hấp thụ nó hoàn toàn. Lúc này thương thế của hắn đã hoàn toàn ổn định, chỉ cần không giao đấu với người khác, thì nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra hắn bị thương.
Sau khi hấp thụ một đợt dược lực, Tả Vân mở to mắt, nhìn thấy kiếm bộ nhạy bén quỷ dị của Hoa Thiên Mệnh trên võ đài, trong lòng cũng không ngừng cảm thán. Đều là cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn nhưng thực lực của Hoa Thiên Mệnh vượt xa bản thân hắn, chỉ dựa vào kiếm bộ, không rút kiếm đã có thể áp chế Nhạc Kỳ cảnh giới Chiếu Thần Cảnh thành như vậy, đây là sự khác biệt của thiên phú!
Ngay tại lúc này, hắn phát hiện La Chinh đã biến mất. Hắn quay đầu quét qua, liền phát hiện La Chinh đang đi đi lại lại đằng sau đám người.
“La Chinh đang làm gì vậy? Sao lại đi tới đi lui?” Tả Vân buồn bực nhìn qua, tâm tình lập tức thay đổi: “Ồ, bộ pháp của hắn rất quen thuộc, hình như chính là kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh!”
Làm sao có thể? Làm sao hắn hiểu được kiếm bộ… Mặt Tả Vân đầy vẻ ngạc nhiên.
Càng làm Tả Vân không tưởng tượng được là La Chinh hình như vừa mới bắt đầu tu luyện kiếm bộ?
Có thể bứt phá lên từ trong đông đảo những đệ tử cực kì tài năng của Phỉ Thúy Phong, từng bước từng bước đến được vị trí thứ hai nội môn, Nhạc Kỳ đã mất quá nhiều công sức.
Nhạc Kỳ không phải đệ tử có thiên phú đặc biệt xuất chúng, vẫn kém rất xa những đệ tử có ngộ tính siêu cường kia, nhưng hắn lại có đủ sức để áp chế những thiên tài kia, đạt được thành tựu cao hơn bọn họ, đây chính là thành quả nỗ lực của Nhạc Kỳ.
Mỗi bước một dấu chân, làm đâu chắc đấy, không dễ dàng nóng giận, không coi nhẹ bản thân.
Tâm thái tốt nhất, cộng thêm nỗ lực vừa đủ, đã đủ để hắn thắng đám “thiên tài” kia trăm lần.
Nhạc Kỳ rút cây trường thương sau lưng ra cầm chắc trên tay, dùng chất giọng lạnh lẽo vô cùng mà nói: “Có xứng rút kiếm hay không, giao đấu mới biết được. Cũng phải nói trước, ta sẽ không vì ngươi không rút kiếm mà nương tay.”
Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu: “Trên võ đài, đương nhiên là phải cố gắng hết sức. Ta không rút kiếm là vì vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi, kiếm của ta là để dành cho bọn họ!”
Từ đầu đến cuối, Hoa Thiên Mệnh đều không hề rút kiếm, nguyên nhân không phải vì hắn xem thường đối thủ của mình mà hoàn toàn ngược lại, đối với mỗi một đối thủ của mình, Hoa Thiên Mệnh hắn đều vô cùng coi trọng.
Tỉ thí ở đại hội toàn phong không chỉ là thực lực, mà còn có nhẫn nại, tâm cơ.
Thực lực của Hoa Thiên Mệnh mặc dù mạnh, nhưng hắn là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, muốn trèo lên đỉnh trong đại hội toàn phong, còn phải gặp đối thủ mạnh cỡ nào?
Nhiều lần đại hội toàn phong qua đi, mỗi lần đều có đệ tử thiên tài xuất hiện, lần trước là La Yên, trước nữa là Từ Tu Viễn, trước trước nữa là Lâu Xung, nhưng thật sự có thể một bước lên đỉnh thì có mấy người?
Ngoài đệ tử của ba mươi ba phong ra, còn có những đối thủ mạnh hơn chắn ngang phía trước hắn, đó chính là đệ tử thân truyền! Đệ tử thân truyền có danh sư chỉ điểm, thông thường thực lực càng cường hãn hơn. Nhìn chung tại đại hội toàn phong nhiều năm nay, ngoại trừ một số rất ít thiên tài ngựa ô xuất thế ngang trời ra thì đệ tử thân truyền thường bao trọn danh sách tốp 20!
Nhạc Kỳ nhàn nhạt gật đầu, bước một bước về phía Hoa Thiên Mệnh, một cước đạp trên mặt đất. Một luồng chấn động vô hình lấy cái chân của hắn làm tâm rồi khuếch tán rộng ra. Sau đó hắn vung trường thương lên, mũi thương giống như một con rồng ẩn trong núi lớn đột nhiên thoát ra khỏi huyệt động.
Cùng đâm đi với trường thương là khí thế kinh người của Nhạc Kỳ.
Khí thế đó trầm ổn như núi, bóng dáng của Nhạc Kỳ trong chớp mắt lập tức trở nên cao lớn, dường như đã biến thành Thái Sơn Ngũ Nhạc(1), thương trong tay hắn liền biến thành rồng chiếm giữ chân núi.
(1)Thái Sơn Ngũ Nhạc: là ngọn núi Thái Sơn đứng đầu trong Ngũ Nhạc – 5 ngọn núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Thái Sơn Đông nhạc, Hoa Sơn Tây nhạc, Hành Sơn Nam nhạc, Hằng Sơn Bắc nhạc và Tung Sơn Trung nhạc.
“Vân Long Thám Không!”
“Rầm!”
Từng đường chân nguyên chiếm giữ cán thương của Nhạc Kỳ, nếu quan sát cẩn thận có thể nhìn thấy từng đường bóng rồng mơ hồ không ngừng di chuyển quanh cán thương.
Chỉ mới chiêu thứ nhất uy thế đã kinh người như vậy!
Giống như những gì Nhạc Kỳ nói, hắn sẽ không vì Hoa Thiên Mệnh là Tiên Thiên Đại Viên Mãn mà nương tay, ngược lại, một khi đã xuất chiêu là sẽ toàn lực ứng phó.
“Vân Long Thám Không, chiêu này uy lực rất lớn, không biết Hoa Thiên Mệnh tiếp chiêu thế nào!”
“Nghĩ đi nghĩ lại, không dùng kiếm thì căn bản không tiếp được chiêu. “Ứng Long Thương Quyết” của Nhạc Kỳ chia làm hai đoạn công kích, đoạn thứ nhất là xuất thương, đoạn thứ hai bộc phát thiêu đốt chân nguyên. Đoạn thứ nhất uy lực đã kinh người như vậy, nếu sau khi bộc phát thiêu đốt chân nguyên, quả thực uy lực không thể tưởng tượng được. Hoa Thiên Mệnh tay không muốn tiếp thương này? Ài, kiêu ngạo quá rồi!”
Nhìn một thương uy thế kinh người của Nhạc Kỳ, trên mặt Hoa Thiên Mệnh cũng lộ vẻ nghiêm túc, chân khẽ động, cực nhanh né sang một bên.
“Tránh? Ngươi cho rằng Vân Long Thám Không của ta dễ tránh như vậy sao?” Một tay Nhạc Kỳ cầm chắc trường thương dài chín thước chín tấc, cán thương nặng tới cả năm mươi cân dường như biến thành một phần cơ thể Nhạc Kỳ, linh hoạt bất thường. Dù Hoa Thiên Mệnh tránh như thế nào thì mũi thương vẫn như một, chỉ thẳng vào hắn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Nói cách khác, Hoa Thiên Mệnh không thể tránh được thương này.
Ngay tại lúc này, Hoa Thiên Mệnh đột nhiên bước ra một đường bộ pháp kì lạ.
Thông thường thân pháp, bộ pháp chia thành nhiều loại lớn, hoặc là lấy chuyển hướng linh hoạt làm chủ, ví dụ như “Mê Tung Bách Bộ”. Hoặc là dùng ảo ảnh, tàn ảnh làm rối mắt mê hoặc đối thủ như “Lăng Ba Phi Độ”. Nhưng dù là loại thân pháp nào đều không có cách gì tránh được thương của Nhạc Kỳ.
Thương pháp của Nhạc Kỳ là chiêu thức trầm ổn, con đường công chính, chuyên phá những chiêu thức không theo lẽ thường(2), thủ đoạn đầu cơ.
(2)chiêu thức không theo lẽ thường: từ gốc là 剑走偏锋 - Kiếm tẩu thiên phong, 1 thuật ngữ bình luận kiếm pháp, nghĩa là kiếm pháp linh hoạt, người dùng kiếm thường chú trọng tốc độ, thân pháp linh hoạt, chiêu thức tinh tế kỳ lạ. Nghĩa rộng là không làm việc theo lẽ thường, dùng một vài biện pháp kỳ lạ để chiến thắng bất ngờ.
Nhưng bộ pháp của Hoa Thiên Mệnh lại vô cùng kì lạ, mỗi lần hắn bước một bước, dưới chân liền có từng đường kiếm ảnh nhàn nhạt chỉ về một hướng. Hắn dựa theo đường kiếm ảnh này không ngừng thay đổi phương hướng, thân hình của hắn không nhanh không chậm, lại vừa vặn tránh được trường thương của Nhạc Kỳ.
“Kiếm bộ! Đó là kiếm bộ! Hoa Thiên Mệnh đã lĩnh hội được kiếm bộ!” Không biết là ai đột nhiên kêu lên giữa đấu trường.
“Quả nhiên là kiếm bộ! Tên Hoa Thiên Mệnh này quá giỏi rồi, đến hiện tại vẫn chưa rút kiếm, không biết hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng chỉ một đường kiếm bộ, chín mươi chín phần trăm đệ tử Thanh Vân Tông đều kém hơn rồi!” Có người cảm thán.
Kiếm bộ là một loại bộ pháp đặc biệt, khoảng cách mỗi bước, vừa hay bằng độ dài của một kiếm.
Bởi vì mỗi bước chân đều đã hạn định khoảng cách, tính linh hoạt của kiếm bộ tự nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều. Nhưng kiếm bộ là lĩnh hội được từ trong kiếm ý, nếu sau khi kiếm ý hình thành, kết hợp với phạm vi bao phủ của kiếm ý, tốc độ thân pháp sẽ nhanh hơn rất nhiều so với bình thường!
Huống hồ kiếm bộ là một loại bộ pháp dùng cho tấn công! Mỗi bước chân sẽ làm vỡ khí lưu, hình thành từng luồng khí xoáy ẩn chứa kiếm ý, chân vung một cái liền có thể bắn ra những xoáy khí kia.
“Phách phách phách phách… …”
Kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh đã tu luyện đến tiểu thành, bước chân dù nhẹ nhàng nhưng vì kiếm ý dưới chân cắt vào không khí nên sinh ra chấn động, phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Dựa vào kiếm bộ, Hoa Thiên Mệnh lại dễ dàng tránh khỏi thương của Nhạc Kỳ.
La Chinh nhìn thấy kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh, trong lòng khẽ động.
Thời gian này La Chinh không ngừng vào đài Thất Tinh Kiếm Quang để tôi luyện kiếm ý, đối với việc lĩnh ngộ kiếm ý cũng ngày càng thành thục. Cho dù La Chinh cảm nhận được kiếm ý của Hoa Thiên Mệnh bất phàm, nhưng hắn cũng cho rằng kiếm ý bản thân lĩnh hội được cũng không hề thua kém.
Có điều hắn chưa từng nghĩ tới, kiếm ý lại có thể vận dụng trong bộ pháp.
Trên thế gian này có vô số kiếm khách nằm mơ cũng muốn lĩnh hội kiếm bộ của bản thân, nhưng nhìn từ động tác bộ pháp của kiếm bộ thì không khó để luyện.
Độ khó lớn nhất của kiếm bộ hoàn toàn ở sự dung hợp giữa kiếm ý và bộ pháp. Nhìn từ góc độ nào đó, thực ra kiếm bộ chính là hình thái cấp đầu tiên của người kiếm hợp nhất.
Hoa Thiên Mệnh tránh trường thương của Nhạc Kỳ, đột nhiên cứa trên mặt đất một cái, cả cơ thể vút lên đảo chiều trên không trung, hai chân vừa kéo một phát, từng đường kiếm ý ngưng lại lao về phía Nhạc Kỳ.
Đối mặt với kiếm ý mà Hoa Thiên Mệnh dùng kiếm bộ kéo ra, Nhạc Kỳ không không dám chậm trễ chút nào, trường thương trong tay giống như một trận gió nhanh chóng xoay chuyển, đường kiếm ý kia liền đập vào cán thương phát ra một loạt âm thanh.
“Phách phách phách phách…”
Chỉ là kiếm ý do kiếm bộ kéo ra đã có uy lực như vậy, cho dù Nhạc Kỳ như một ngọn núi lớn, vung vẩy trường thương để ngăn chặn công kích, nhưng cũng phải lùi về sau.
Trận đấu trên đài lại tiếp tục, phần đông đệ tử Thanh Vân Tông càng xem càng kinh hãi. Cho dù là đệ tử thân truyền lúc này cũng tập trung tinh thần quan sát trận đấu của hai người trên võ đài, không còn ai chú ý tới trận đấu của những người khác cùng lúc này nữa.
Biểu hiện của Hoa Thiên Mệnh quá mức kinh diễm, điều này khiến đám đệ tử thân truyền vốn kiêu ngạo đều bắt đầu xem trọng.
Dù gì với thanh danh của Hoa Thiên Mệnh, cho dù Nhạc Kỳ cũng không có cách nào khiến hắn rút kiếm, còn bị kiếm bộ của hắn khống chế đã đủ để hiện rõ thực lực mà Hoa Thiên Mệnh ẩn giấu vô cùng đáng sợ.
Đệ tử thân truyền không phải những kẻ ngu, không phải bẩm sinh đã kiêu ngạo. Bọn họ không coi trọng đối thủ là vì phần lớn đều không đáng để họ coi trọng, nhưng đối diện với người sẽ mang tới uy hiếp cho họ, nếu không coi trọng mới thật sự là ngu.
Mọi người đều tập trung ánh mắt trên võ đài, La Chinh lại từ từ bước chân, đi qua đi lại phía sau đám đông.
Nếu có người nhìn thấy bộ pháp hắn bước ra sẽ ngạc nhiên phát hiện động tác bộ pháp của hắn giống hệt với bộ pháp của Hoa Thiên Mệnh trên đài!
Chỉ là La Chinh không hề đưa kiếm ý vào bên trong, kiếm bộ thiếu đi kiếm ý nên nhìn có vẻ khiến người khác cảm thấy vô cùng xấu, giống như bộ pháp này thiếu đi linh hồn vậy.
“Một bước, hai bước, ba bước…”
Theo lý mà nói cho dù khả năng ghi nhớ của La Chinh có mạnh, cũng không thể mới nhìn kiếm bước Hoa Thiên Mệnh sử dụng một lần đã có thể ghi nhớ hoàn toàn từng động tác, dù gì kiếm pháp cũng biến hóa khôn lường, gần như thiên biến vạn hóa.
Chẳng qua bản thân kiếm bộ là thông qua kiếm ý để lĩnh hội, La Chinh dựa vào lĩnh hội của bản thân với kiếm ý, chỉ cần nhớ đại khái nguyên lý cơ bản thì rất tự nhiên có thể suy luận ra từ trong kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh.
Mới bắt đầu, mỗi lần bước của La Chinh đều phải dừng lại một lát, lợi dụng kiếm ý suy luận ra bước tiếp theo nên đi ra sao.
Đợi đến sau khi La Chinh dần dần suy luận ra hết trọng điểm và bộ pháp của cả bộ kiếm bộ, tốc độ của hắn ngày càng nhanh. Lúc đầu là một nhịp thở một bước chân dần biến thành một nhịp thở hai bước chân, cùng với sự lĩnh hội sâu sắc và ngày càng quen thuộc với kiếm bộ, tốc độ mỗi bước liền càng ngày càng nhanh!
Rất nhanh, La Chinh có thể bước đi như bay, hắn đã cơ bản nắm được kiếm bộ này.
“Tự mình dùng thì còn tàm tạm, có điều lấy ra đối địch thì vẫn chưa được, bởi vì còn phải dựa vào sự tấn công của kẻ địch để bước ra bộ pháp khác nhau. Xem ra kiếm bộ này chỉ có thể không ngừng tôi luyện trong chiến đấu.” La Chinh lắc đầu, cho dù là thần thông hết sức cũng không thể nhắm mắt làm liều, tất cả võ kỹ đều phải kiểm nghiệm trong thực chiến, nếu không chỉ có thể là lý luận suông mà thôi.
Tất cả mọi người đều chăm chú tới trận đấu của Hoa Thiên Mệnh với Nhạc Kỳ trên võ đài.
Ngược lại Tả Vân không hề đặt tâm trí trên võ đài, hắn lúc này đang chuyên tâm trị thương.
Dược hiệu của Xích Vân Đan từng đợt từng đợt, cứ mỗi nửa canh giờ sẽ phóng thích ra một phần tư dược hiệu. Khi dược hiệu phóng thích, hắn buộc phải vận dùng chân nguyên hấp thụ nó hoàn toàn. Lúc này thương thế của hắn đã hoàn toàn ổn định, chỉ cần không giao đấu với người khác, thì nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra hắn bị thương.
Sau khi hấp thụ một đợt dược lực, Tả Vân mở to mắt, nhìn thấy kiếm bộ nhạy bén quỷ dị của Hoa Thiên Mệnh trên võ đài, trong lòng cũng không ngừng cảm thán. Đều là cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn nhưng thực lực của Hoa Thiên Mệnh vượt xa bản thân hắn, chỉ dựa vào kiếm bộ, không rút kiếm đã có thể áp chế Nhạc Kỳ cảnh giới Chiếu Thần Cảnh thành như vậy, đây là sự khác biệt của thiên phú!
Ngay tại lúc này, hắn phát hiện La Chinh đã biến mất. Hắn quay đầu quét qua, liền phát hiện La Chinh đang đi đi lại lại đằng sau đám người.
“La Chinh đang làm gì vậy? Sao lại đi tới đi lui?” Tả Vân buồn bực nhìn qua, tâm tình lập tức thay đổi: “Ồ, bộ pháp của hắn rất quen thuộc, hình như chính là kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh!”
Làm sao có thể? Làm sao hắn hiểu được kiếm bộ… Mặt Tả Vân đầy vẻ ngạc nhiên.
Càng làm Tả Vân không tưởng tượng được là La Chinh hình như vừa mới bắt đầu tu luyện kiếm bộ?
/750
|