La Chinh có thể thắng trận này cũng không có gì quá đặc biệt, chẳng qua La Chinh cũng chưa liều mạng dốc toàn lực mà chỉ mới lộ ra Thiên Ma Thần Quyền mà thôi.
Hiệu quả chiến đấu của Thiên Ma Mị Ảnh tốt đến mức thần kỳ, thậm chí còn vượt qua kỳ vọng của hắn. Tuy trước đây hắn tính là vào vòng trong mới sử dụng Thiên Ma Thần Quyền, nhưng lại gặp phải Châu Đan, nếu chỉ dựa vào thân thể và sức mạnh tuyệt đối thì nhất định là không thể đối đầu được.
Về phần chúng đệ tử Tiểu Vũ Phong cũng kinh hỉ gấp bội lần khi La Chinh có thể thắng được Châu Đan. Có điều sau khi La Chinh không ngừng thắng liên tiếp, lần nào lần nấy lật nhào hết suy đoán của bọn họ, thì bọn họ đã chết lặng trước biểu hiện yêu nghiệt của La Chinh.
Cho nên khi La Chinh đi xuống, Văn đạo sư ấp úng không biết nên nói chúc mừng thế nào, cuối cùng chỉ cười ha ha, ôm lấy bả vai La Chinh: “La Chinh, ngươi thật là phúc tinh của Tiểu Vũ Phong chúng ta!”
Có lẽ vì có La Chinh này, Tiểu Vũ Phong sẽ có thể thay đổi vận mệnh hoàn toàn, từ vị trí xếp chót mà nhảy vọt trở thành phong hạng đầu trong ba mươi ba phong, tựa như La Yên lúc trước dẫn dắt Ngọc Nữ Phong vượt qua từng phong khác, một đường đưa Ngọc Nữ Phong lên hàng thứ hai!
Giờ này mọi người không còn nhiều nghi ngờ với thực lực của La Chinh nữa.
Châu Đan không giống Gia Cát Hi lúc trước.
Gia Cát Hi tuy cũng là Chiếu Thần Cảnh, nhưng trong Chiếu Thần Cảnh hắn thuộc vào loại yếu.
Nhưng Châu Đan là ai? Đệ tử đứng đầu Hắc Nham Phong! Hắc Nham Phong lại là phong xếp hạng hai! Chứng tỏ La Chinh có thực lực xếp hạng đứng đầu nội môn Thanh Vân Tông!
Nhưng dù là vào lúc nào thì chung quy vẫn có những nghi ngờ.
“Có lẽ là Châu Đan nương tay?” Có đệ tử không cam lòng hỏi ngược lại.
Những lời này vừa mới nói ra, cả đám người xung quanh liền dùng một loại ánh mắt khi nhìn tên ngốc mà liếc hắn một cái.
Châu Đan làm sao có thể nương tay? Mà dù có nương tay thì ai lại đi nương tay với một tên Tiên Thiên Nhị Trọng? Dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng không có khả năng. Hơn nữa Châu Đan tu luyện theo đạo quân tử, không thẹn với tâm của bản thân, càng không có khả năng nương tay, cố ý nhận thua.
Châu Đan ra sát chiêu Chính Khí Ca cực mạnh còn không đánh bại được La Chinh thì có thể tưởng tượng được một chút về thực lực của La Chinh.
Vòng đấu loại cuối cùng cũng kết thúc, La Chinh còn tiến hành hai trận chiến đấu với một vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn và một vị Chiếu Thần Cảnh, đối thủ cả hai trận đều không ngoại lệ mà lựa chọn trực tiếp nhận thua.
Đùa chứ, đến người như Châu Đan còn không chắc thắng thì bọn họ làm sao có thể là đối thủ? Hai người này đụng phải Châu Đan chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp nhận thua, đụng phải La Chinh thì chuyện nhận thua lại càng khỏi phải bàn.
Sau khi kết thúc vòng đấu loại, hơn sáu trăm đệ tử tham gia so đấu đã bị loại hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn không đến hai trăm người.
Mà vòng sau cũng là đấu luân phiên!
Quy tắc đấu luân phiên ở vòng này cũng giống vòng đấu loại, nhưng khác ở chỗ là có đệ tử thân truyền.
Thực lực của đệ tử thân truyền vẫn luôn giống như truyền thuyết trong Thanh Vân Tông.
Cho tới nay, phần lớn đều là đệ tử thân truyền đạt được danh đệ nhất trong đại hội toàn phong. Có lần khoa trương thì bọn họ thậm chí còn trực tiếp ôm hết mười hạng đầu! Chỉ từ điểm này cũng có thể tưởng tượng được một chút sự khủng bố của đệ tử thân truyền!
Trải qua một hồi chiến đấu, La Chinh nằm tại chỗ nghỉ ngơi.
Tuy thể chất hắn khôi phục rất nhanh, nhưng mỗi trận chiến trong đại hội toàn phong hắn đều phải xuất ra trạng thái điên cuồng nhất để nghênh đón, huống chi trận đấu kế tiếp, rất có thể hắn sẽ đối mặt với đệ tử thân truyền.
Trong trận đấu luân phiên đầu tiên đã có đệ tử thân truyền xuất chiến.
Người xuất chiến lúc này chính là một thanh niên thân khoác áo bào vàng. Anh chàng có mái tóc ngắn, cái trán bóng loáng, đôi mắt tam giác toát ra khí tức sắc bén.
“Là Vương Doãn!”
“Trận chiến đầu tiên là Vương Doãn. Đại hội toàn phong năm nay thật đáng xem!”
“Ba năm trước, Vương Doãn lấy thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng tham gia đại hội toàn phong, sau đó mai danh ẩn tích trong Thanh Vân Tông, không ngờ ba năm sau hắn lại xuất hiện! Không biết tu vi của hắn đã tăng đến đâu!”
“Hắc hắc, tăng đến đâu? Nếu trước khi La Chinh xuất hiện thì thấy Vương Doãn đúng thực là kinh diễm, chỉ với thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể lọt vào tốp 100, ở Thanh Vân Tông đã là hiếm thấy. Nhưng hiện tại La Chinh cũng là Tiên Thiên Nhị Trọng, người ta còn đánh bại cả Châu Đan, bước vào tốp 50 người đứng đầu. Chênh lệch giữa 100 và 50 không phải là bình thường. Từ vị trí 100 tiến đến mấy chục thì vẫn tương đối dễ, nhưng sau khi vào tốp 50 mà muốn tiến về phía trước thì là muôn vàn khó khăn. Theo ta thấy, năm đó Vương Doãn không bằng La Chinh!”
“Ngươi nói đúng. Năm đó Vương Doãn không bằng La Chinh. Nhưng hiện tại Vương Doãn đã tu luyện ba năm, cũng đã bước chân vào Chiếu Thần Cảnh. Năm đó hắn mới Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể chiến đấu vượt cấp, hiện tại hắn đã bước vào Chiếu Thần Cảnh chẳng phải là càng khủng bố hơn sao? La Chinh làm sao có thể là đối thủ?”
Có lẽ bởi vì đều là Tiên Thiên Nhị Trọng nên đại đa số mọi người đều đem La Chinh ra so với Vương Doãn.
Những tranh luận sôi nổi hỗn loạn truyền vào tai Vương Doãn, hắn lại từ từ đi đến cạnh lôi đài, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào La Chinh: “La Chinh, ta muốn đánh với ngươi một trận!”
Mọi người không ngờ Vương Doãn lại sắc bén như thế, mọi người mới chỉ vừa so sánh giữa hai người một chút, hắn đã muốn khiêu chiến với La Chinh rồi.
La Chinh mới là Tiên Thiên Nhị Trọng, còn Vương Doãn đã đột phá Chiếu Thần Cảnh, chắc hẳn thực lực của hắn cũng thuộc loại đứng đầu trong đám đệ tử Chiếu Thần Cảnh, vậy mà lại đi khiêu chiến La Chinh thì da mặt có vẻ cũng hơi dày.
“La Chinh, không cần đồng ý!” Văn đạo sư nhẹ giọng nói, hắn cũng không dám đắc tội với Vương Doãn. Văn đạo sư mặc dù là đạo sư của Tiểu Vũ Phong, nhưng xét về địa vị thì sư tôn của Vương Doãn không phải là chân nhân mà chính là trưởng lão, không phải là địa vị mà Văn đạo sư có thể với tới được.
La Chinh không chút sợ hãi nhìn Vương Doãn rồi thản nhiên nói: “Chiến hay không ta đều theo sự sắp xếp của Thanh Vân Tông. Đại hội toàn phong có quy định cả, nếu được phân gặp ngươi thì tất nhiên ta cũng sẽ không từ chối.”
“Ngươi sợ? Yên tâm. Ta sẽ không để người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ta sẽ áp chế tu vi của mình xuống còn trình độ của cao thủ Tiên Thiên, công bằng đấu với ngươi một trận!” Vương Doãn tiếp tục nói.
“Ha!” Nghe thấy Vương Doãn nói vậy, trái tim La Chinh kích động: “Ta sợ? Vương Doãn, ngươi hiểu được cái gì gọi là công bằng ư? Ta vẫn giữ nguyên câu cũ, không cần ngươi phải áp chế tu vi, nếu được xếp trúng, ta sẽ làm đối thủ của ngươi. Đương nhiên ta sẽ đánh bại ngươi!”
Nghe La Chinh nói vậy, dù là đệ tử trong Tiểu Vũ Phong hay đệ tử các phong khác thì cũng phải hít một hơi thật sâu.
Cùng lúc đó, mấy chục vạn đệ tử của ba mươi ba phong đang ngồi cạnh Tín Khuê cũng đồng thời hít sâu một hơi. Thông qua Tín Khuê, các đệ tử cũng có thể nhìn thấy Vương Doãn trên võ đài, từ khoảng cách đó không thể nhìn thấy La Chinh, nhưng tiếng nói kia được truyền vào trong Tín Khuê không sót chữ nào.
Bọn họ không ngờ Vương Doãn khiêu chiến La Chinh, vậy mà La Chinh lại không sợ chút nào, còn dám ngông cuồng? Hắn mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng thôi, đây hẳn là tự tin có thừa nên mới dám nói ra lời như thế?
Dù thế nào thì lời này La Chinh cũng đã nói.
Nghe vậy trên mặt Vương Doãn cũng chợt lóe lên sắc thái kỳ dị, hắn lập tức nói: “Tốt! Nếu đấu luân phiên ngươi không bị loại, chúng ta sẽ có cơ hội giao đấu. Chẳng qua nếu ngươi bị loại thì cũng chứng tỏ ngươi căn bản không có tư cách giao đấu với ta!”
Lời này của Vương Doãn cũng vô cùng cuồng ngạo. Phải biết rằng Vương Doãn cũng phải đối mặt với đông đảo đệ tử thân truyền, nhưng lời này của hắn nghĩa là: Ta không có khả năng bị loại!
Vương Doãn đích thực có tư cách cuồng ngạo, dù sao ba năm trước hắn đã biểu hiện sức chiến đấu khủng bố, đồng thời hắn cũng đã trải qua cảm giác một Tiên Thiên Nhị Trọng đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh. Đến giờ quay trở lại, đối mặt cường giả đồng cấp nên đương nhiên hắn có tự tin.
“Vương Doãn, ngươi hãy chú ý một chút, đối thủ hiện giờ của ngươi là ta!”
Vương Doãn đang nói chuyện với La Chinh, nhưng giờ phút này sau lưng Vương Doãn cũng có một người mặt mũi âm trầm.
Người này tên là Bồ Tinh Vũ, là đệ tử đứng đầu Hoàn Linh Phong, cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Hoàn Linh Phong xếp thứ năm trong ba mươi ba phong, thực lực tất nhiên không kém, mà là người đứng đầu Hoàn Linh Phong nên Bồ Tinh Vũ cũng là hạng người tâm cao khí ngạo.
Sau khi Vương Doãn lên đài, đối mặt với hắn mà chẳng buồn ra tay, lại còn khiêu chiến với một tên Tiên Thiên Nhị Trọng, hoàn toàn không coi hắn ra gì, điều này Bồ Tinh Vũ làm sao nhịn được? Như vậy chẳng phải là Vương Doãn căn bản không coi hắn là đối thủ mà coi tên La Chinh Tiên Thiên Nhị Trọng kia mới là đối thủ sao?
Châu Đan bại bởi La Chinh, nhưng Bồ Tinh Vũ lại không cho rằng mình có thể thua La Chinh!
Nghe Bồ Tinh Vũ nói vậy, Vương Doãn quay đầu, lập tức nhếch môi cười: “Đối thủ của ta là ngươi?”
“Đúng!” Bồ Tinh Vũ gật đầu, duỗi tay móc ra một cây quạt vàng. Cây quạt này cũng là một linh khí thượng phẩm, toàn thân lóe ra màu vàng rực rỡ, mặt ngoài phủ một tầng hoàng kim, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Mà sau khi mở ra, mép quạt giống như lưỡi đao sắc bén, nếu như bị cây quạt này chém một cái, sợ là còn khó chịu hơn việc bị bổ một đao.
“Tốt.” Vương Doãn nói xong bỗng bước chân đi qua phía Bồ Tinh Vũ.
Tuy Bồ Tinh Vũ căm tức Vương Doãn không coi mình ra gì, nhưng khi đối mặt với Vương Doãn thì cũng không chậm trễ chút nào. Dù sao Vương Doãn năm đó cũng là nhân vật vang danh, thời điểm còn là Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể càn quét hơn phân nửa số người trên Thanh Vân Bảng, giờ đã trở thành Chiếu Thần Cảnh thì càng không thể lường được.
Vì thế Bồ Tinh Vũ lựa chọn đánh đòn phủ đầu. Hắn nhẹ nhàng vung quạt, mở ra hoàn toàn, sau đó lập tức vươn tay múa may một trận.
“Vèo…”
Chiếc quạt kia bay đến với tốc độ cực lớn, tay Bồ Tinh Vũ lại lật. Đúng lúc này, từng luồng chân nguyên xuất hiện xung quanh cây quạt.
Chân nguyên của Bồ Tinh Vũ rất đặc biệt. Dường như hắn đã quán tưởng một vật cực kỳ sắc bén, cho nên chân nguyên tỏa ra từ cây quạt không hóa thành đồ vật đặc biệt nào mà thành một luồng kim tuyến. Luồng kim tuyến này rất nhỏ, nếu không phản xạ một chút kim quang dưới ánh sáng mặt trời thì mắt thường hầu như không thể phân biệt được.
Giờ phút này La Chinh cũng mở to hai mắt nhìn lên võ đài, loại công kích này hắn đã từng trải qua trong thử luyện ở Huyết Sắc Sơn. Lúc đó Phương Ngọc Thư cũng lợi dụng linh khí để kéo ra những sợi năng lượng vô địch. Khi ấy La Chinh còn bị những sợi năng lượng nhỏ đó làm cho thương tích đầy mình.
Uy lực của sợi kim tuyến mà Bồ Tinh Vũ này xuất ra quả nhiên cường hãn hơn nhiều so với sợi tơ từ linh khí của Phương Ngọc Thư. Không biết Vương Doãn sẽ ứng phó ra sao?
Mọi người ở đây đều tự hỏi Vương Doãn sẽ phá giải kim tuyến này như thế nào. Ngay trước mắt bao người, hắn một mạch tiến thẳng tới luồng kim tuyến kia.
Hiệu quả chiến đấu của Thiên Ma Mị Ảnh tốt đến mức thần kỳ, thậm chí còn vượt qua kỳ vọng của hắn. Tuy trước đây hắn tính là vào vòng trong mới sử dụng Thiên Ma Thần Quyền, nhưng lại gặp phải Châu Đan, nếu chỉ dựa vào thân thể và sức mạnh tuyệt đối thì nhất định là không thể đối đầu được.
Về phần chúng đệ tử Tiểu Vũ Phong cũng kinh hỉ gấp bội lần khi La Chinh có thể thắng được Châu Đan. Có điều sau khi La Chinh không ngừng thắng liên tiếp, lần nào lần nấy lật nhào hết suy đoán của bọn họ, thì bọn họ đã chết lặng trước biểu hiện yêu nghiệt của La Chinh.
Cho nên khi La Chinh đi xuống, Văn đạo sư ấp úng không biết nên nói chúc mừng thế nào, cuối cùng chỉ cười ha ha, ôm lấy bả vai La Chinh: “La Chinh, ngươi thật là phúc tinh của Tiểu Vũ Phong chúng ta!”
Có lẽ vì có La Chinh này, Tiểu Vũ Phong sẽ có thể thay đổi vận mệnh hoàn toàn, từ vị trí xếp chót mà nhảy vọt trở thành phong hạng đầu trong ba mươi ba phong, tựa như La Yên lúc trước dẫn dắt Ngọc Nữ Phong vượt qua từng phong khác, một đường đưa Ngọc Nữ Phong lên hàng thứ hai!
Giờ này mọi người không còn nhiều nghi ngờ với thực lực của La Chinh nữa.
Châu Đan không giống Gia Cát Hi lúc trước.
Gia Cát Hi tuy cũng là Chiếu Thần Cảnh, nhưng trong Chiếu Thần Cảnh hắn thuộc vào loại yếu.
Nhưng Châu Đan là ai? Đệ tử đứng đầu Hắc Nham Phong! Hắc Nham Phong lại là phong xếp hạng hai! Chứng tỏ La Chinh có thực lực xếp hạng đứng đầu nội môn Thanh Vân Tông!
Nhưng dù là vào lúc nào thì chung quy vẫn có những nghi ngờ.
“Có lẽ là Châu Đan nương tay?” Có đệ tử không cam lòng hỏi ngược lại.
Những lời này vừa mới nói ra, cả đám người xung quanh liền dùng một loại ánh mắt khi nhìn tên ngốc mà liếc hắn một cái.
Châu Đan làm sao có thể nương tay? Mà dù có nương tay thì ai lại đi nương tay với một tên Tiên Thiên Nhị Trọng? Dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng không có khả năng. Hơn nữa Châu Đan tu luyện theo đạo quân tử, không thẹn với tâm của bản thân, càng không có khả năng nương tay, cố ý nhận thua.
Châu Đan ra sát chiêu Chính Khí Ca cực mạnh còn không đánh bại được La Chinh thì có thể tưởng tượng được một chút về thực lực của La Chinh.
Vòng đấu loại cuối cùng cũng kết thúc, La Chinh còn tiến hành hai trận chiến đấu với một vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn và một vị Chiếu Thần Cảnh, đối thủ cả hai trận đều không ngoại lệ mà lựa chọn trực tiếp nhận thua.
Đùa chứ, đến người như Châu Đan còn không chắc thắng thì bọn họ làm sao có thể là đối thủ? Hai người này đụng phải Châu Đan chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp nhận thua, đụng phải La Chinh thì chuyện nhận thua lại càng khỏi phải bàn.
Sau khi kết thúc vòng đấu loại, hơn sáu trăm đệ tử tham gia so đấu đã bị loại hơn phân nửa, hiện tại chỉ còn không đến hai trăm người.
Mà vòng sau cũng là đấu luân phiên!
Quy tắc đấu luân phiên ở vòng này cũng giống vòng đấu loại, nhưng khác ở chỗ là có đệ tử thân truyền.
Thực lực của đệ tử thân truyền vẫn luôn giống như truyền thuyết trong Thanh Vân Tông.
Cho tới nay, phần lớn đều là đệ tử thân truyền đạt được danh đệ nhất trong đại hội toàn phong. Có lần khoa trương thì bọn họ thậm chí còn trực tiếp ôm hết mười hạng đầu! Chỉ từ điểm này cũng có thể tưởng tượng được một chút sự khủng bố của đệ tử thân truyền!
Trải qua một hồi chiến đấu, La Chinh nằm tại chỗ nghỉ ngơi.
Tuy thể chất hắn khôi phục rất nhanh, nhưng mỗi trận chiến trong đại hội toàn phong hắn đều phải xuất ra trạng thái điên cuồng nhất để nghênh đón, huống chi trận đấu kế tiếp, rất có thể hắn sẽ đối mặt với đệ tử thân truyền.
Trong trận đấu luân phiên đầu tiên đã có đệ tử thân truyền xuất chiến.
Người xuất chiến lúc này chính là một thanh niên thân khoác áo bào vàng. Anh chàng có mái tóc ngắn, cái trán bóng loáng, đôi mắt tam giác toát ra khí tức sắc bén.
“Là Vương Doãn!”
“Trận chiến đầu tiên là Vương Doãn. Đại hội toàn phong năm nay thật đáng xem!”
“Ba năm trước, Vương Doãn lấy thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng tham gia đại hội toàn phong, sau đó mai danh ẩn tích trong Thanh Vân Tông, không ngờ ba năm sau hắn lại xuất hiện! Không biết tu vi của hắn đã tăng đến đâu!”
“Hắc hắc, tăng đến đâu? Nếu trước khi La Chinh xuất hiện thì thấy Vương Doãn đúng thực là kinh diễm, chỉ với thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể lọt vào tốp 100, ở Thanh Vân Tông đã là hiếm thấy. Nhưng hiện tại La Chinh cũng là Tiên Thiên Nhị Trọng, người ta còn đánh bại cả Châu Đan, bước vào tốp 50 người đứng đầu. Chênh lệch giữa 100 và 50 không phải là bình thường. Từ vị trí 100 tiến đến mấy chục thì vẫn tương đối dễ, nhưng sau khi vào tốp 50 mà muốn tiến về phía trước thì là muôn vàn khó khăn. Theo ta thấy, năm đó Vương Doãn không bằng La Chinh!”
“Ngươi nói đúng. Năm đó Vương Doãn không bằng La Chinh. Nhưng hiện tại Vương Doãn đã tu luyện ba năm, cũng đã bước chân vào Chiếu Thần Cảnh. Năm đó hắn mới Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể chiến đấu vượt cấp, hiện tại hắn đã bước vào Chiếu Thần Cảnh chẳng phải là càng khủng bố hơn sao? La Chinh làm sao có thể là đối thủ?”
Có lẽ bởi vì đều là Tiên Thiên Nhị Trọng nên đại đa số mọi người đều đem La Chinh ra so với Vương Doãn.
Những tranh luận sôi nổi hỗn loạn truyền vào tai Vương Doãn, hắn lại từ từ đi đến cạnh lôi đài, ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào La Chinh: “La Chinh, ta muốn đánh với ngươi một trận!”
Mọi người không ngờ Vương Doãn lại sắc bén như thế, mọi người mới chỉ vừa so sánh giữa hai người một chút, hắn đã muốn khiêu chiến với La Chinh rồi.
La Chinh mới là Tiên Thiên Nhị Trọng, còn Vương Doãn đã đột phá Chiếu Thần Cảnh, chắc hẳn thực lực của hắn cũng thuộc loại đứng đầu trong đám đệ tử Chiếu Thần Cảnh, vậy mà lại đi khiêu chiến La Chinh thì da mặt có vẻ cũng hơi dày.
“La Chinh, không cần đồng ý!” Văn đạo sư nhẹ giọng nói, hắn cũng không dám đắc tội với Vương Doãn. Văn đạo sư mặc dù là đạo sư của Tiểu Vũ Phong, nhưng xét về địa vị thì sư tôn của Vương Doãn không phải là chân nhân mà chính là trưởng lão, không phải là địa vị mà Văn đạo sư có thể với tới được.
La Chinh không chút sợ hãi nhìn Vương Doãn rồi thản nhiên nói: “Chiến hay không ta đều theo sự sắp xếp của Thanh Vân Tông. Đại hội toàn phong có quy định cả, nếu được phân gặp ngươi thì tất nhiên ta cũng sẽ không từ chối.”
“Ngươi sợ? Yên tâm. Ta sẽ không để người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ta sẽ áp chế tu vi của mình xuống còn trình độ của cao thủ Tiên Thiên, công bằng đấu với ngươi một trận!” Vương Doãn tiếp tục nói.
“Ha!” Nghe thấy Vương Doãn nói vậy, trái tim La Chinh kích động: “Ta sợ? Vương Doãn, ngươi hiểu được cái gì gọi là công bằng ư? Ta vẫn giữ nguyên câu cũ, không cần ngươi phải áp chế tu vi, nếu được xếp trúng, ta sẽ làm đối thủ của ngươi. Đương nhiên ta sẽ đánh bại ngươi!”
Nghe La Chinh nói vậy, dù là đệ tử trong Tiểu Vũ Phong hay đệ tử các phong khác thì cũng phải hít một hơi thật sâu.
Cùng lúc đó, mấy chục vạn đệ tử của ba mươi ba phong đang ngồi cạnh Tín Khuê cũng đồng thời hít sâu một hơi. Thông qua Tín Khuê, các đệ tử cũng có thể nhìn thấy Vương Doãn trên võ đài, từ khoảng cách đó không thể nhìn thấy La Chinh, nhưng tiếng nói kia được truyền vào trong Tín Khuê không sót chữ nào.
Bọn họ không ngờ Vương Doãn khiêu chiến La Chinh, vậy mà La Chinh lại không sợ chút nào, còn dám ngông cuồng? Hắn mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng thôi, đây hẳn là tự tin có thừa nên mới dám nói ra lời như thế?
Dù thế nào thì lời này La Chinh cũng đã nói.
Nghe vậy trên mặt Vương Doãn cũng chợt lóe lên sắc thái kỳ dị, hắn lập tức nói: “Tốt! Nếu đấu luân phiên ngươi không bị loại, chúng ta sẽ có cơ hội giao đấu. Chẳng qua nếu ngươi bị loại thì cũng chứng tỏ ngươi căn bản không có tư cách giao đấu với ta!”
Lời này của Vương Doãn cũng vô cùng cuồng ngạo. Phải biết rằng Vương Doãn cũng phải đối mặt với đông đảo đệ tử thân truyền, nhưng lời này của hắn nghĩa là: Ta không có khả năng bị loại!
Vương Doãn đích thực có tư cách cuồng ngạo, dù sao ba năm trước hắn đã biểu hiện sức chiến đấu khủng bố, đồng thời hắn cũng đã trải qua cảm giác một Tiên Thiên Nhị Trọng đối mặt với cường giả Chiếu Thần Cảnh. Đến giờ quay trở lại, đối mặt cường giả đồng cấp nên đương nhiên hắn có tự tin.
“Vương Doãn, ngươi hãy chú ý một chút, đối thủ hiện giờ của ngươi là ta!”
Vương Doãn đang nói chuyện với La Chinh, nhưng giờ phút này sau lưng Vương Doãn cũng có một người mặt mũi âm trầm.
Người này tên là Bồ Tinh Vũ, là đệ tử đứng đầu Hoàn Linh Phong, cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Hoàn Linh Phong xếp thứ năm trong ba mươi ba phong, thực lực tất nhiên không kém, mà là người đứng đầu Hoàn Linh Phong nên Bồ Tinh Vũ cũng là hạng người tâm cao khí ngạo.
Sau khi Vương Doãn lên đài, đối mặt với hắn mà chẳng buồn ra tay, lại còn khiêu chiến với một tên Tiên Thiên Nhị Trọng, hoàn toàn không coi hắn ra gì, điều này Bồ Tinh Vũ làm sao nhịn được? Như vậy chẳng phải là Vương Doãn căn bản không coi hắn là đối thủ mà coi tên La Chinh Tiên Thiên Nhị Trọng kia mới là đối thủ sao?
Châu Đan bại bởi La Chinh, nhưng Bồ Tinh Vũ lại không cho rằng mình có thể thua La Chinh!
Nghe Bồ Tinh Vũ nói vậy, Vương Doãn quay đầu, lập tức nhếch môi cười: “Đối thủ của ta là ngươi?”
“Đúng!” Bồ Tinh Vũ gật đầu, duỗi tay móc ra một cây quạt vàng. Cây quạt này cũng là một linh khí thượng phẩm, toàn thân lóe ra màu vàng rực rỡ, mặt ngoài phủ một tầng hoàng kim, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Mà sau khi mở ra, mép quạt giống như lưỡi đao sắc bén, nếu như bị cây quạt này chém một cái, sợ là còn khó chịu hơn việc bị bổ một đao.
“Tốt.” Vương Doãn nói xong bỗng bước chân đi qua phía Bồ Tinh Vũ.
Tuy Bồ Tinh Vũ căm tức Vương Doãn không coi mình ra gì, nhưng khi đối mặt với Vương Doãn thì cũng không chậm trễ chút nào. Dù sao Vương Doãn năm đó cũng là nhân vật vang danh, thời điểm còn là Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể càn quét hơn phân nửa số người trên Thanh Vân Bảng, giờ đã trở thành Chiếu Thần Cảnh thì càng không thể lường được.
Vì thế Bồ Tinh Vũ lựa chọn đánh đòn phủ đầu. Hắn nhẹ nhàng vung quạt, mở ra hoàn toàn, sau đó lập tức vươn tay múa may một trận.
“Vèo…”
Chiếc quạt kia bay đến với tốc độ cực lớn, tay Bồ Tinh Vũ lại lật. Đúng lúc này, từng luồng chân nguyên xuất hiện xung quanh cây quạt.
Chân nguyên của Bồ Tinh Vũ rất đặc biệt. Dường như hắn đã quán tưởng một vật cực kỳ sắc bén, cho nên chân nguyên tỏa ra từ cây quạt không hóa thành đồ vật đặc biệt nào mà thành một luồng kim tuyến. Luồng kim tuyến này rất nhỏ, nếu không phản xạ một chút kim quang dưới ánh sáng mặt trời thì mắt thường hầu như không thể phân biệt được.
Giờ phút này La Chinh cũng mở to hai mắt nhìn lên võ đài, loại công kích này hắn đã từng trải qua trong thử luyện ở Huyết Sắc Sơn. Lúc đó Phương Ngọc Thư cũng lợi dụng linh khí để kéo ra những sợi năng lượng vô địch. Khi ấy La Chinh còn bị những sợi năng lượng nhỏ đó làm cho thương tích đầy mình.
Uy lực của sợi kim tuyến mà Bồ Tinh Vũ này xuất ra quả nhiên cường hãn hơn nhiều so với sợi tơ từ linh khí của Phương Ngọc Thư. Không biết Vương Doãn sẽ ứng phó ra sao?
Mọi người ở đây đều tự hỏi Vương Doãn sẽ phá giải kim tuyến này như thế nào. Ngay trước mắt bao người, hắn một mạch tiến thẳng tới luồng kim tuyến kia.
/750
|