Trong lần đại hội trước, Vương Doãn bất ngờ xuất hiện, dùng thân phận đệ tử thân truyền, lấy tu vi Tiên Thiên Nhị Trọng mà lọt vào tốp 100 khiến toàn thể đệ tử Thanh Vân Tông chấn động.
Bởi vì lúc đó Vương Doãn đã phá vỡ nhận thức của đông đảo đệ tử, có thể đẩy năng lực khiêu chiến đối thủ vượt cấp đến cực hạn...
Cho nên kỳ tích do Vương Doãn tạo ra vẫn luôn được nhóm đệ tử bàn tán say sưa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sợ rằng không người nào có thể công phá kỳ tích của Vương Doãn.
Dù sao, muốn khiêu chiến đối thủ vượt cấp, thậm chí nhảy vọt khiêu chiến đối thủ cách biệt một cảnh giới lớn, chuyện này thật sự quá khó khăn!
Nhưng không ai ngờ, kỳ tích của Vương Doãn chỉ có thể duy trì được ba năm. Ba năm sau, có một thiếu niên tên La Chinh với tư thế càng ác liệt hơn, thực lực càng khủng bố hơn dễ dàng vượt qua kỷ lục mà hắn đã từng tạo dựng!
Cùng là cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng, cùng tham gia đại hội toàn phong, Vương Doãn lọt vào tốp 100 đã là kỷ lục cực kỳ đáng sợ, nhưng La Chinh còn không ngừng đột phá, tốp 100, tốp 50, tốp 30, tốp 10, tốp năm! Kỳ tích hắn tạo ra chỉ có thể dùng bốn chữ “vang dội lẫy lừng” để hình dung!
Người đứng sau chỉ có thể ngước mắt nhìn lên kỳ tích này, thậm chí chắc chắn năm sau, sẽ có người vì không tận mắt nhìn thấy mà hoài nghi kỷ lục này, bọn họ rất khó để tin rằng có người làm được điều đó.
Vương Doãn là một người rất kiêu ngạo. Hắn cảm thấy Tiên Thiên Nhị Trọng mà lọt vào tốp 100 chẳng phải chuyện gì quá huy hoàng, kỳ đại hội toàn phong ba năm trước đối với hắn mà nói chỉ là một lần tôi luyện mà thôi. Nhưng mặc dù không thèm để ý đến cái kỷ lục này, thì hắn vẫn vô cùng bận tâm đến việc La Chinh phá vỡ nó.
Bởi vì chuyện này nên mọi người rất thích đặt họ cạnh nhau để so sánh.
Cho nên Vương Doãn muốn dùng thực lực tuyệt đối để chèn ép La Chinh, đây cũng là lý do khiến hắn vừa lên đài đã chủ động khiêu kích. Tiếc rằng trong vòng đấu luân phiên, hai người đều không bốc trúng đối phương.
“Chuyện gì phải tới thì sẽ tới, cuối cùng ngươi cũng không tránh được!” Vương Doãn đứng đối diện La Chinh, bình tĩnh cất lời.
“Sao? Ta trốn tránh lúc nào?” La Chinh kinh ngạc hỏi ngược lại.
Vương Doãn cười lạnh: “Có thể ngươi không tránh, nhưng chỉ sợ trong lòng không muốn giao đấu với ta!”
“Sợ?” La Chinh dường như nghe được một chuyện hết sức buồn cười, đăm chiêu một chút liền nói: “Ta có gì phải sợ? Chẳng phải ngươi từng nói sẽ áp chế tu vi xuống Tiên Thiên Cảnh khi đấu với ta sao? Cho dù tu vi của ngươi áp xuống Tiên Thiên Đại Viên Mãn, sợ rằng cũng không phải đối thủ của ta! Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?”
“Đúng rồi, ta nhớ Vương Doãn từng nói lời này. Lúc ấy còn cảm thấy đề nghị của Vương Doãn không tệ, bây giờ lại cảm thấy có chút buồn cười.”
“Ừ, La Chinh có thể sẽ thua trong tay một Vương Doãn đầy đủ thực lực, nhưng tuyệt đối không bại bởi một Vương Doãn Tiên Thiên Cảnh. Vương Doãn chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình rồi.”
“Nhưng không phải La Chinh đã từ chối rồi sao? Sao bây giờ lại nhắc tới chuyện này?”
Vương Doãn quả thật từng nói những lời này, nhưng sau khi quan sát thế cục, Vương Doãn phát hiện, với thực lực của mình muốn áp đảo La Chinh thì không có vấn đề gì, nhưng nếu giảm xuống Tiên Thiên Cảnh, cho dù là cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn thì sợ rằng cũng không phải đối thủ của La Chinh.
La Chinh rõ ràng đã từ chối, nhưng giờ này nhắc lại chỉ có một mục đích, đó là muốn đối phó với mình. Vương Doãn dĩ nhiên sẽ không để La Chinh đạt được mục đích: “Ta quả thật từng đưa ra đề nghị này, nhưng ngươi cũng đã từ chối. Như vậy, không phải ta không cho ngươi cơ hội, mà là ngươi không nắm bắt cơ hội mà thôi.”
“Ừ, tất nhiên ta không muốn nắm lấy cơ hội này, ta chỉ là muốn qua đó để nói cho ngươi biết, dù ngươi không áp chế tu vi, ta cũng hoàn toàn không sợ, cũng không trốn tránh ngươi, giờ ngươi hiểu chưa?” La Chinh cười nói.
Vương Doãn lập tức sầm mặt. Bàn về đấu võ mồm, hắn quả thật không phải đối thủ của La Chinh.
Thật ra khi võ giả ra trận, đấu võ mồm cũng là một phần của chiến đấu. Ví dụ như hai đoàn quân đối địch trên chiến trường, bình thường tướng quân của hai bên sẽ đứng ra khiêu chiến, thậm chí mắng nhiếc đối phương! Làm như vậy là để đả kích sĩ khí của kẻ địch, gián tiếp làm suy giảm lực chiến đấu của đối phương!
Võ giả cũng vậy, nếu khí thế bên này yếu đi thì khí thế bên đối diện sẽ tăng lên. Thậm chí có võ giả còn mượn khí thế bộc phát dữ dội mà khiến lực chiến đấu tăng lên bội phần!
“Miệng lưỡi thật ghê gớm. Nhưng không sao, trước thực lực tuyệt đối, La Chinh ngươi cũng chỉ còn cái miệng dùng được mà thôi!” Vương Doãn vừa dứt lời, chân nguyên bắt đầu cuồn cuộn tuôn trào, biến thành một tầng sương màu máu, cuối cùng hóa thành một chiến giáp dày.
Thế giới này rất công bằng, giao ra bao nhiêu sẽ thu về bấy nhiêu. Vương Doãn tu luyện tà công, mà tu luyện tà công thường phải trả một cái giá rất đắt, cho nên rất nhiều tà công có uy lực mạnh hơn hẳn công pháp cùng cấp bậc.
Tựa như bộ tà công Bạch Cốt Ngưng Thần Thuật này, mặc dù là công pháp thiên giai, nhưng trên thực tế uy lực còn vượt xa công pháp thiên giai bình thường! Cho dù là công pháp thiên giai mạnh nhất, sợ rằng cũng không cách nào so sánh được với cùng Bạch Cốt Ngưng Thần Thuật.
Tựa như bộ chiến giáp bạch cốt này, lực phòng ngự khủng bố đến mức khiến người khác giận sôi, ngay cả thân thể linh khí của La Chinh cũng còn thua kém.
Sau khi Vương Doãn kích hoạt chiến giáp bạch cốt, La Chinh cũng gọi ra Thiên Ma Mị Ảnh.
Thấy sáu Thiên Ma Mị Ảnh kia, đáy mắt Vương Doãn thoáng chút bất ngờ: “Ngươi không dùng kiếm sao?”
Kiếm pháp căn bản của La Chinh vừa quỷ dị vừa có uy lực kinh người khiến Vương Doãn ấn tượng sâu sắc. Đây cũng là một trong những lý do vì sao hắn không dám ba hoa áp chế tu vi.
Lúc trước, Vương Doãn vốn định không để ý tới ý nghĩ của La Chinh, cho dù La Chinh không cần hắn áp chế tu vi, hắn cũng sẽ chủ động hạ thấp tu vi khi bước lên sàn đấu. Bởi vì bản thân Vương Doãn luôn khiêu chiến đối thủ vượt cấp, từ khi nào lại đến phiên người khác vượt cấp để khiêu chiến hắn? Đây là sự thật mà một Vương Doãn kiêu ngạo bất luận thế nào cũng không thể tiếp nhận.
Nhưng sau khi La Chinh sử dụng bộ kiếm pháp căn bản kia, Vương Doãn hiểu, nếu áp chế tu vi đến Tiên Thiên Cảnh thì căn bản không thể chiến thắng La Chinh, cho nên hắn mới bỏ qua ý định này. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Vương Doãn thừa nhận, thiên phú và tiềm lực của La Chinh mạnh hơn hắn!
“Bây giờ chưa cần.” Thiên Ma Mị Ảnh vừa xuất hiện liền bắt đầu bay lượn quanh La Chinh.
“Không cần nhiều lời, chỉ sợ ngươi không có cơ hội dùng đến!” Vương Doãn tức thì tấn công về phía La Chinh.
Chiến giáp bạch cốt của Vương Doãn có lực phòng ngự cực kì khủng bố, ngay cả chiến giáp cấp bậc tiên khí sợ rằng cũng không sánh bằng nó. Bởi vì chiến giáp bạch cốt vốn biến hóa từ chân nguyên, đối với Vương Doãn mà nói gần như không có sức nặng. Hơn nữa chiến giáp và hắn tâm ý tương thông, điều khiển càng thuận tay, phảng phất như chính mặt ngoài thân thể hắn.
Vương Doãn tấn công ác liệt, La Chinh lại không chút hoang mang, điều khiển sáu Thiên Ma Mị Ảnh đồng thời lao về phía Vương Doãn.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Được chiến giáp bạch cốt bao bọc, Vương Doãn giống như một chiếc xe chiến đấu hình người, va chạm mãnh liệt vào sáu Thiên Ma Mị Ảnh. Mặc dù chiến giáp Bạch Cốt của Vương Doãn có sức chống đỡ cao, nhưng sức mạnh của Thiên Ma Mị Ảnh cũng không yếu. Sau lần va chạm đầu tiên, Thiên Ma Mị Ảnh cứng rắn chặn đứng Vương Doãn lại.
Vương Doãn đột nhiên cười lạnh một tiếng, lập tức một tầng sương màu máu nổ tung, trên thân bộ chiến giáp bạch cốt hoàn mỹ lập tức xảy ra biến hóa, phía trên xuất hiện hai cái sừng.
“Không ngờ ngươi lại gọi ra được thứ đồ chơi này, hơn nữa chúng vô cùng cứng rắn, lần này ta xem ngươi làm sao ngăn chặn!” Vương Doãn một lần nữa lao tới. Vương Doãn này đúng là cực kỳ tự tin về thực lực của mình, không thèm dùng kỹ xảo mà trực tiếp muốn nghiền nát La Chinh bằng chiến giáp bạch cốt.
Sự thật chứng minh Vương Doãn quả thật có tư cách để tự tin. Sau khi được cường hóa, chiến giáp bạch cốt vừa va chạm với Thiên Ma Mị Ảnh liền khiến chúng xuất hiện vết nứt trong nháy mắt, sau đó trở nên vỡ vụn, hóa thành từng luồng chân nguyên Thiên Ma.
“Hừ, chút tài mọn cũng muốn ngăn ta lại? Ha ha...” Vương Doãn vừa nhếch môi vừa lao về phía La Chinh.
Nhưng hắn phi thân chưa được hai bước thì sáu Thiên Ma Mị Ảnh vốn đã vỡ nát một lần nữa ngưng tụ rồi lập tức lại vọt tới chỗ hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không quan sát trận đấu trước cho tử tế sao?” Trên mặt La Chinh thấp thoáng ý cười, “Thiên Ma Mị Ảnh của ta sao có thể dễ dàng bị đập vỡ như vậy!”
Khác với công pháp bình thường, Thiên Ma Mị Ảnh mặc dù do chân nguyên biến thành, giống như La Chinh mượn sức mạnh của đất trời, nhưng sau khi bị đụng nát chúng cũng không tan biến vào hư không mà tiếp tục ngưng tụ thành hình, một lần nữa nghênh chiến với kẻ địch. Như vậy, không ngừng vỡ vụn, không ngừng hồi phục, trận tỷ thí vừa bắt đầu, Thiên Ma Mị Ảnh đã cho Vương Doãn một phiền toái không nhỏ.
Thời gian một nén nhang qua đi, Vương Doãn gần như lao lực cùng sáu Thiên Ma Mị Ảnh.
“Phương pháp tấn công của Vương Doãn có phần đơn điệu, hắn thật sự cho rằng chỉ cần va chạm đơn thuần liền có thể đánh bại La Chinh?”
“Vương Doãn chắc chắn không chỉ có thủ đoạn này, chẳng qua hắn thích phương thức chiến đấu đơn giản mà thô bạo này thôi. Nhưng La Chinh không phải đèn cạn dầu, hắn khá kiên nhẫn đấy!”
“Đúng là kiên nhẫn thật. Vương Doãn liều mạng va chạm với Thiên Ma Mị Ảnh mà La Chinh cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn nhàn hạ nghỉ ngơi nữa chứ!”
Nói La Chinh nghỉ ngơi trên sàn đấu thì có phần hơi quá, nhưng việc thao túng Thiên Ma Mị Ảnh để ngăn cản Vương Doãn, đối với La Chinh đúng là tương đối nhàn...
Nếu Vương Doãn cố chấp muốn dùng chiến giáp bạch cốt kiên cố không gì sánh nổi kia để chiến thắng trận tỷ thí này, thì La Chinh hắn cũng không ngại giằng co. Dù sao tỷ thí cũng không hạn chế thời gian, nếu có bản lĩnh thì người này cứ va chạm một năm đi.
Loại va chạm khô khan nhàm chán này duy trì trong thời gian hai nén nhang, Vương Doãn rốt cuộc ý thức được hành vi của mình có phần ngu ngốc. Mặc dù được chiến giáp bạch cốt bao bọc kín mít nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt những đệ tử xung quanh nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngu.
Phân cao thấp với Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh đúng là vô nghĩa.
Nghĩ thông suốt rồi, Vương Doãn chợt tăng gấp đôi tốc độ, vượt qua Thiên Ma Mị Ảnh trực tiếp tấn công La Chinh.
“Không chơi nữa sao?” Nhìn Vương Doãn đang không ngừng đến gần, La Chinh ung dung cười thật tươi. Thân hình hắn chợt tăng tốc, nhưng không hề chạy trốn mà lựa chọn phương pháp dùng bả vai nghênh đón thế tấn công của Vương Doãn!
“Trời ơi, mắt ta có vấn đề rồi phải không? La Chinh định cứng đối cứng với Vương Doãn?”
“Vương Doãn mặc chiến giáp bạch cốt chẳng khác gì co đầu rụt cổ trong pháp bảo phòng ngự siêu cấp, trừ phi là tiên khí, còn không thì căn bản không thể phá vỡ chiến giáp này. La Chinh không dùng kiếm mà định dùng thân thể va chạm với Vương Doãn?”
“Nực cười, Vương Doãn hiển nhiên là một chiếc xe chiến hình người, chiến giáp bạch cốt kia có thể đè bẹp đối thủ. La Chinh quả thật có thần lực trời sinh, nhưng sao có thể nắm chắc phần thắng khi va chạm với Vương Doãn?”
Ngay cả bản thân Vương Doãn cũng lộ vẻ mặt kỳ quái, nhưng ngay sau đó lại chuyển thành sắc thái vui mừng. Vừa hay, hắn còn sợ La Chinh chơi trò đánh du kích. Nếu La Chinh chọn cách né tránh, thoắt ẩn thoắt hiện thì muốn đụng trúng hắn quả thật có chút khó khăn. Nhưng thằng nhóc này không những không chạy trốn, ngược lại còn muốn va chạm với mình? Chắc không phải sốt đến mức đầu óc hỏng luôn rồi chứ? Cũng tốt, một lần phế luôn ngươi, đỡ cho người ta so sánh lung tung.
Trong khoảnh khắc hai người chuẩn bị va chạm, tất cả vảy rồng trong đầu La Chinh lập tức bừng sáng.
Bởi vì lúc đó Vương Doãn đã phá vỡ nhận thức của đông đảo đệ tử, có thể đẩy năng lực khiêu chiến đối thủ vượt cấp đến cực hạn...
Cho nên kỳ tích do Vương Doãn tạo ra vẫn luôn được nhóm đệ tử bàn tán say sưa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sợ rằng không người nào có thể công phá kỳ tích của Vương Doãn.
Dù sao, muốn khiêu chiến đối thủ vượt cấp, thậm chí nhảy vọt khiêu chiến đối thủ cách biệt một cảnh giới lớn, chuyện này thật sự quá khó khăn!
Nhưng không ai ngờ, kỳ tích của Vương Doãn chỉ có thể duy trì được ba năm. Ba năm sau, có một thiếu niên tên La Chinh với tư thế càng ác liệt hơn, thực lực càng khủng bố hơn dễ dàng vượt qua kỷ lục mà hắn đã từng tạo dựng!
Cùng là cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng, cùng tham gia đại hội toàn phong, Vương Doãn lọt vào tốp 100 đã là kỷ lục cực kỳ đáng sợ, nhưng La Chinh còn không ngừng đột phá, tốp 100, tốp 50, tốp 30, tốp 10, tốp năm! Kỳ tích hắn tạo ra chỉ có thể dùng bốn chữ “vang dội lẫy lừng” để hình dung!
Người đứng sau chỉ có thể ngước mắt nhìn lên kỳ tích này, thậm chí chắc chắn năm sau, sẽ có người vì không tận mắt nhìn thấy mà hoài nghi kỷ lục này, bọn họ rất khó để tin rằng có người làm được điều đó.
Vương Doãn là một người rất kiêu ngạo. Hắn cảm thấy Tiên Thiên Nhị Trọng mà lọt vào tốp 100 chẳng phải chuyện gì quá huy hoàng, kỳ đại hội toàn phong ba năm trước đối với hắn mà nói chỉ là một lần tôi luyện mà thôi. Nhưng mặc dù không thèm để ý đến cái kỷ lục này, thì hắn vẫn vô cùng bận tâm đến việc La Chinh phá vỡ nó.
Bởi vì chuyện này nên mọi người rất thích đặt họ cạnh nhau để so sánh.
Cho nên Vương Doãn muốn dùng thực lực tuyệt đối để chèn ép La Chinh, đây cũng là lý do khiến hắn vừa lên đài đã chủ động khiêu kích. Tiếc rằng trong vòng đấu luân phiên, hai người đều không bốc trúng đối phương.
“Chuyện gì phải tới thì sẽ tới, cuối cùng ngươi cũng không tránh được!” Vương Doãn đứng đối diện La Chinh, bình tĩnh cất lời.
“Sao? Ta trốn tránh lúc nào?” La Chinh kinh ngạc hỏi ngược lại.
Vương Doãn cười lạnh: “Có thể ngươi không tránh, nhưng chỉ sợ trong lòng không muốn giao đấu với ta!”
“Sợ?” La Chinh dường như nghe được một chuyện hết sức buồn cười, đăm chiêu một chút liền nói: “Ta có gì phải sợ? Chẳng phải ngươi từng nói sẽ áp chế tu vi xuống Tiên Thiên Cảnh khi đấu với ta sao? Cho dù tu vi của ngươi áp xuống Tiên Thiên Đại Viên Mãn, sợ rằng cũng không phải đối thủ của ta! Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?”
“Đúng rồi, ta nhớ Vương Doãn từng nói lời này. Lúc ấy còn cảm thấy đề nghị của Vương Doãn không tệ, bây giờ lại cảm thấy có chút buồn cười.”
“Ừ, La Chinh có thể sẽ thua trong tay một Vương Doãn đầy đủ thực lực, nhưng tuyệt đối không bại bởi một Vương Doãn Tiên Thiên Cảnh. Vương Doãn chẳng khác nào tự bê đá đập chân mình rồi.”
“Nhưng không phải La Chinh đã từ chối rồi sao? Sao bây giờ lại nhắc tới chuyện này?”
Vương Doãn quả thật từng nói những lời này, nhưng sau khi quan sát thế cục, Vương Doãn phát hiện, với thực lực của mình muốn áp đảo La Chinh thì không có vấn đề gì, nhưng nếu giảm xuống Tiên Thiên Cảnh, cho dù là cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn thì sợ rằng cũng không phải đối thủ của La Chinh.
La Chinh rõ ràng đã từ chối, nhưng giờ này nhắc lại chỉ có một mục đích, đó là muốn đối phó với mình. Vương Doãn dĩ nhiên sẽ không để La Chinh đạt được mục đích: “Ta quả thật từng đưa ra đề nghị này, nhưng ngươi cũng đã từ chối. Như vậy, không phải ta không cho ngươi cơ hội, mà là ngươi không nắm bắt cơ hội mà thôi.”
“Ừ, tất nhiên ta không muốn nắm lấy cơ hội này, ta chỉ là muốn qua đó để nói cho ngươi biết, dù ngươi không áp chế tu vi, ta cũng hoàn toàn không sợ, cũng không trốn tránh ngươi, giờ ngươi hiểu chưa?” La Chinh cười nói.
Vương Doãn lập tức sầm mặt. Bàn về đấu võ mồm, hắn quả thật không phải đối thủ của La Chinh.
Thật ra khi võ giả ra trận, đấu võ mồm cũng là một phần của chiến đấu. Ví dụ như hai đoàn quân đối địch trên chiến trường, bình thường tướng quân của hai bên sẽ đứng ra khiêu chiến, thậm chí mắng nhiếc đối phương! Làm như vậy là để đả kích sĩ khí của kẻ địch, gián tiếp làm suy giảm lực chiến đấu của đối phương!
Võ giả cũng vậy, nếu khí thế bên này yếu đi thì khí thế bên đối diện sẽ tăng lên. Thậm chí có võ giả còn mượn khí thế bộc phát dữ dội mà khiến lực chiến đấu tăng lên bội phần!
“Miệng lưỡi thật ghê gớm. Nhưng không sao, trước thực lực tuyệt đối, La Chinh ngươi cũng chỉ còn cái miệng dùng được mà thôi!” Vương Doãn vừa dứt lời, chân nguyên bắt đầu cuồn cuộn tuôn trào, biến thành một tầng sương màu máu, cuối cùng hóa thành một chiến giáp dày.
Thế giới này rất công bằng, giao ra bao nhiêu sẽ thu về bấy nhiêu. Vương Doãn tu luyện tà công, mà tu luyện tà công thường phải trả một cái giá rất đắt, cho nên rất nhiều tà công có uy lực mạnh hơn hẳn công pháp cùng cấp bậc.
Tựa như bộ tà công Bạch Cốt Ngưng Thần Thuật này, mặc dù là công pháp thiên giai, nhưng trên thực tế uy lực còn vượt xa công pháp thiên giai bình thường! Cho dù là công pháp thiên giai mạnh nhất, sợ rằng cũng không cách nào so sánh được với cùng Bạch Cốt Ngưng Thần Thuật.
Tựa như bộ chiến giáp bạch cốt này, lực phòng ngự khủng bố đến mức khiến người khác giận sôi, ngay cả thân thể linh khí của La Chinh cũng còn thua kém.
Sau khi Vương Doãn kích hoạt chiến giáp bạch cốt, La Chinh cũng gọi ra Thiên Ma Mị Ảnh.
Thấy sáu Thiên Ma Mị Ảnh kia, đáy mắt Vương Doãn thoáng chút bất ngờ: “Ngươi không dùng kiếm sao?”
Kiếm pháp căn bản của La Chinh vừa quỷ dị vừa có uy lực kinh người khiến Vương Doãn ấn tượng sâu sắc. Đây cũng là một trong những lý do vì sao hắn không dám ba hoa áp chế tu vi.
Lúc trước, Vương Doãn vốn định không để ý tới ý nghĩ của La Chinh, cho dù La Chinh không cần hắn áp chế tu vi, hắn cũng sẽ chủ động hạ thấp tu vi khi bước lên sàn đấu. Bởi vì bản thân Vương Doãn luôn khiêu chiến đối thủ vượt cấp, từ khi nào lại đến phiên người khác vượt cấp để khiêu chiến hắn? Đây là sự thật mà một Vương Doãn kiêu ngạo bất luận thế nào cũng không thể tiếp nhận.
Nhưng sau khi La Chinh sử dụng bộ kiếm pháp căn bản kia, Vương Doãn hiểu, nếu áp chế tu vi đến Tiên Thiên Cảnh thì căn bản không thể chiến thắng La Chinh, cho nên hắn mới bỏ qua ý định này. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Vương Doãn thừa nhận, thiên phú và tiềm lực của La Chinh mạnh hơn hắn!
“Bây giờ chưa cần.” Thiên Ma Mị Ảnh vừa xuất hiện liền bắt đầu bay lượn quanh La Chinh.
“Không cần nhiều lời, chỉ sợ ngươi không có cơ hội dùng đến!” Vương Doãn tức thì tấn công về phía La Chinh.
Chiến giáp bạch cốt của Vương Doãn có lực phòng ngự cực kì khủng bố, ngay cả chiến giáp cấp bậc tiên khí sợ rằng cũng không sánh bằng nó. Bởi vì chiến giáp bạch cốt vốn biến hóa từ chân nguyên, đối với Vương Doãn mà nói gần như không có sức nặng. Hơn nữa chiến giáp và hắn tâm ý tương thông, điều khiển càng thuận tay, phảng phất như chính mặt ngoài thân thể hắn.
Vương Doãn tấn công ác liệt, La Chinh lại không chút hoang mang, điều khiển sáu Thiên Ma Mị Ảnh đồng thời lao về phía Vương Doãn.
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Được chiến giáp bạch cốt bao bọc, Vương Doãn giống như một chiếc xe chiến đấu hình người, va chạm mãnh liệt vào sáu Thiên Ma Mị Ảnh. Mặc dù chiến giáp Bạch Cốt của Vương Doãn có sức chống đỡ cao, nhưng sức mạnh của Thiên Ma Mị Ảnh cũng không yếu. Sau lần va chạm đầu tiên, Thiên Ma Mị Ảnh cứng rắn chặn đứng Vương Doãn lại.
Vương Doãn đột nhiên cười lạnh một tiếng, lập tức một tầng sương màu máu nổ tung, trên thân bộ chiến giáp bạch cốt hoàn mỹ lập tức xảy ra biến hóa, phía trên xuất hiện hai cái sừng.
“Không ngờ ngươi lại gọi ra được thứ đồ chơi này, hơn nữa chúng vô cùng cứng rắn, lần này ta xem ngươi làm sao ngăn chặn!” Vương Doãn một lần nữa lao tới. Vương Doãn này đúng là cực kỳ tự tin về thực lực của mình, không thèm dùng kỹ xảo mà trực tiếp muốn nghiền nát La Chinh bằng chiến giáp bạch cốt.
Sự thật chứng minh Vương Doãn quả thật có tư cách để tự tin. Sau khi được cường hóa, chiến giáp bạch cốt vừa va chạm với Thiên Ma Mị Ảnh liền khiến chúng xuất hiện vết nứt trong nháy mắt, sau đó trở nên vỡ vụn, hóa thành từng luồng chân nguyên Thiên Ma.
“Hừ, chút tài mọn cũng muốn ngăn ta lại? Ha ha...” Vương Doãn vừa nhếch môi vừa lao về phía La Chinh.
Nhưng hắn phi thân chưa được hai bước thì sáu Thiên Ma Mị Ảnh vốn đã vỡ nát một lần nữa ngưng tụ rồi lập tức lại vọt tới chỗ hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không quan sát trận đấu trước cho tử tế sao?” Trên mặt La Chinh thấp thoáng ý cười, “Thiên Ma Mị Ảnh của ta sao có thể dễ dàng bị đập vỡ như vậy!”
Khác với công pháp bình thường, Thiên Ma Mị Ảnh mặc dù do chân nguyên biến thành, giống như La Chinh mượn sức mạnh của đất trời, nhưng sau khi bị đụng nát chúng cũng không tan biến vào hư không mà tiếp tục ngưng tụ thành hình, một lần nữa nghênh chiến với kẻ địch. Như vậy, không ngừng vỡ vụn, không ngừng hồi phục, trận tỷ thí vừa bắt đầu, Thiên Ma Mị Ảnh đã cho Vương Doãn một phiền toái không nhỏ.
Thời gian một nén nhang qua đi, Vương Doãn gần như lao lực cùng sáu Thiên Ma Mị Ảnh.
“Phương pháp tấn công của Vương Doãn có phần đơn điệu, hắn thật sự cho rằng chỉ cần va chạm đơn thuần liền có thể đánh bại La Chinh?”
“Vương Doãn chắc chắn không chỉ có thủ đoạn này, chẳng qua hắn thích phương thức chiến đấu đơn giản mà thô bạo này thôi. Nhưng La Chinh không phải đèn cạn dầu, hắn khá kiên nhẫn đấy!”
“Đúng là kiên nhẫn thật. Vương Doãn liều mạng va chạm với Thiên Ma Mị Ảnh mà La Chinh cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn nhàn hạ nghỉ ngơi nữa chứ!”
Nói La Chinh nghỉ ngơi trên sàn đấu thì có phần hơi quá, nhưng việc thao túng Thiên Ma Mị Ảnh để ngăn cản Vương Doãn, đối với La Chinh đúng là tương đối nhàn...
Nếu Vương Doãn cố chấp muốn dùng chiến giáp bạch cốt kiên cố không gì sánh nổi kia để chiến thắng trận tỷ thí này, thì La Chinh hắn cũng không ngại giằng co. Dù sao tỷ thí cũng không hạn chế thời gian, nếu có bản lĩnh thì người này cứ va chạm một năm đi.
Loại va chạm khô khan nhàm chán này duy trì trong thời gian hai nén nhang, Vương Doãn rốt cuộc ý thức được hành vi của mình có phần ngu ngốc. Mặc dù được chiến giáp bạch cốt bao bọc kín mít nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt những đệ tử xung quanh nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngu.
Phân cao thấp với Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh đúng là vô nghĩa.
Nghĩ thông suốt rồi, Vương Doãn chợt tăng gấp đôi tốc độ, vượt qua Thiên Ma Mị Ảnh trực tiếp tấn công La Chinh.
“Không chơi nữa sao?” Nhìn Vương Doãn đang không ngừng đến gần, La Chinh ung dung cười thật tươi. Thân hình hắn chợt tăng tốc, nhưng không hề chạy trốn mà lựa chọn phương pháp dùng bả vai nghênh đón thế tấn công của Vương Doãn!
“Trời ơi, mắt ta có vấn đề rồi phải không? La Chinh định cứng đối cứng với Vương Doãn?”
“Vương Doãn mặc chiến giáp bạch cốt chẳng khác gì co đầu rụt cổ trong pháp bảo phòng ngự siêu cấp, trừ phi là tiên khí, còn không thì căn bản không thể phá vỡ chiến giáp này. La Chinh không dùng kiếm mà định dùng thân thể va chạm với Vương Doãn?”
“Nực cười, Vương Doãn hiển nhiên là một chiếc xe chiến hình người, chiến giáp bạch cốt kia có thể đè bẹp đối thủ. La Chinh quả thật có thần lực trời sinh, nhưng sao có thể nắm chắc phần thắng khi va chạm với Vương Doãn?”
Ngay cả bản thân Vương Doãn cũng lộ vẻ mặt kỳ quái, nhưng ngay sau đó lại chuyển thành sắc thái vui mừng. Vừa hay, hắn còn sợ La Chinh chơi trò đánh du kích. Nếu La Chinh chọn cách né tránh, thoắt ẩn thoắt hiện thì muốn đụng trúng hắn quả thật có chút khó khăn. Nhưng thằng nhóc này không những không chạy trốn, ngược lại còn muốn va chạm với mình? Chắc không phải sốt đến mức đầu óc hỏng luôn rồi chứ? Cũng tốt, một lần phế luôn ngươi, đỡ cho người ta so sánh lung tung.
Trong khoảnh khắc hai người chuẩn bị va chạm, tất cả vảy rồng trong đầu La Chinh lập tức bừng sáng.
/750
|