“Buông bỏ giận dữ, buông bỏ phẫn nộ, buông bỏ kiêu ngạo, buông bỏ nóng nảy, buông bỏ tham lam, buông sắc dục, buông bỏ…” Bùi Thiên Diệu không ngừng mặc niệm.
Tâm tình Bùi Thiên Diệu vẫn luôn phẳng lặng không có nghĩa hắn là người không có tình cảm, nếu tâm tình không có chút dao động nào, đó không phải là người nữa mà là thần. Nhưng hắn có khả năng kiềm chế phi thường. Mặc dù bị một quyền của La Chinh đánh đến mức chật vật nhếch nhác, nhưng những xao động nơi đáy lòng đã theo từng lời mặc niệm mà dần lắng xuống.
Cõi lòng hắn lại như một mặt hồ êm đềm ngày xuân, không chút gợn sóng. Khi xao động vừa xuất hiện, dường như muốn hóa thành sóng nước dâng trào, nhiễu loạn tâm tư, Bùi Thiên Diệu lập tức ra tay khống chế, để nó từ từ bình ổn.
“Sao ngươi có thể mạnh đến vậy? Thần lực trời sinh cũng có giới hạn, sức mạnh của ngươi đã vượt xa cực hạn của Tiên Thiên Cảnh.” Sắc mặt của Bùi Thiên Diệu vô cùng nghiêm túc.
Trước đây, La Chinh từng bộc lộ thực lực của mình, nhưng đa số mọi người không có ánh mắt sắc bén như Bùi Thiên Diệu nên không nhìn ra được chỗ lạ kỳ của La Chinh.
Nhưng bằng sức mạnh thân thể, La Chinh quả thật đã vượt xa giới hạn của Tiên Thiên Cảnh.
Sức mạnh không phải thứ có thể dùng mãi, nhất định phải tương xứng với cường độ thân thể. Nếu sức mạnh quá lớn nhưng cường độ thân thể không theo kịp, như vậy khi La Chinh vung quyền sẽ bị chính sức mạnh của mình ép vỡ.
Nhưng thân thể La Chinh đã sớm trải qua muôn ngàn thử thách, trở thành linh khí trung phẩm, thân thể có thể sánh với với linh khí đương nhiên có thể chống đỡ được sức mạnh như vậy. Đây là bí mật lớn nhất của La Chinh, tất nhiên hắn sẽ không nói cho Bùi Thiên Diệu. La Chinh cười nói: “Ta có thể không nói được không?”
“Ừ, có thể. Nhưng ta vẫn rất tự tin vào sức mạnh thân thể của mình.” Bùi Thiên Diệu gật đầu, Kim Chung Tráo bao phủ quanh người hắn chợt tan biến, nhưng ngay sau đó, những luồng chân nguyên màu vàng không ngừng tràn ra, nhanh chóng bao phủ toàn thân Bùi Thiên Diệu, khiến hắn thoạt nhìn ánh vàng chói lọi hệt như một pho tượng được đúc từ vàng ròng.
Thứ xuất hiện trên thân thể Bùi Thiên Diệu lúc này, rất giống với hình thái phù văn màu vàng thần bí từng hiện lên trên người La Chinh, nhưng thực ra lại khác nhau về bản chất.
Khi cơ thể La Chinh bắt đầu hấp thu ngọn lửa, những phù văn màu vàng kia sẽ biến thành một dòng nước xoáy. Còn từng tấc da tấc thịt trên người Bùi Thiên Diệu đều biến thành màu vàng, cả người thoạt nhìn giống hệt một pho tượng vàng!
“Thân Thể Kim Cương! Đó là Thân Thể Kim Cương!” Một vị đệ tử chợt kêu to.
Hoa Thiên Mệnh thấy Bùi Thiên Diệu sử dụng chiêu Thân Thể Kim Cương này thì thầm thở dài trong lòng. Ngày đó hắn ép Bùi Thiên Diệu sử dụng hư ảnh Bất Động Minh Vương, nhưng hắn cũng biết Bùi Thiên Diệu không chỉ có một thủ đoạn như vậy. Thân Thể Kim Cương này đương nhiên cũng là một đòn sát thủ của hắn.
“Thân Thể Kim Cương à?” Nhìn Bùi Thiên Diệu lấp lánh ánh vàng, La Chinh siết tay, nóng lòng muốn thử.
Hắn có thân thể linh khí, xét về phương diện cường độ thân thể thì chỉ sợ ngay cả Thạch tông chủ cũng không sánh bằng. Dù sao thế hệ võ giả đương thời của Thanh Vân Tông chủ yếu tu luyện chân nguyên, chẳng mấy ai tiến hành pháp thể song tu, bởi vì chuyện đó quá khó khăn. Tuổi thọ của con người có hạn, cái gì cũng biết chi bằng tinh thông một thứ thôi, pháp thể song tu nhất định không thể gặt hái được thành tựu.
Nghiêm túc mà nói, công pháp La Chinh tu luyện cũng không phải pháp thể song tu, bởi vì phương pháp tu luyện Luyện Thể Thuật hoàn toàn khác với phương pháp tu luyện kiểu “ăn đòn” của La Chinh. Thay vì nói là luyện thể, chi bằng nói La Chinh biến bản thân thành binh khí mà tu luyện.
Nhưng phương pháp này của hắn mặc dù không phải là Luyện Thể Thuật, nhưng còn lợi hại hơn, bá đạo hơn Luyện Thể Thuật!
Sau khi Bùi Thiên Diệu thi triển Thân Thể Kim Cương, La Chinh liền thu hồi Lưu Quang Kiếm về nhẫn tu di.
“La Chinh muốn làm gì? Hắn thu kiếm về?”
“Không hiểu, thật không thể hiểu nổi. Bùi Thiên Diệu bắt đầu sử dụng Thân Thể Kim Cương rồi, hắn lại thu kiếm về? Đây là định nhận thua sao?”
“Không phải hắn định dùng thân thể của mình nghênh chiến với Bùi Thiên Diệu đấy chứ? Thân thể La Chinh mặc dù dẻo dai, nhưng đối mặt với Thân Thể Kim Cương… Chuyện này…”
Mọi người ngây ngẩn cả người.
Thần lực trời sinh, thân thể dẻo dai. Ở nửa đầu đại hội toàn phong, La Chinh vẫn dựa vào hai món “pháp bảo” này để duy trì thành tích thắng liên tiếp, đông đảo đệ tử đều biết rõ.
Nhưng thân thể con người dù mạnh đến đâu cũng có giới hạn, cho nên ở nửa sau đại hội toàn phong, La Chinh đã rút kiếm ra chứ không dựa vào thần lực trời sinh và thân thể dẻo dai nữa. Không ít đệ tử quan sát trận đấu cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Luyện Thể Thuật dù cao cường đến đâu cũng không phải đối thủ của chân nguyên. Lúc trước chạm trán những đệ tử có thực lực yếu thì còn có thể ứng phó, nhưng gặp phải cường giả như Vương Doãn, Hoa Thiên Mệnh, ngươi cứ thử xem?
Khiến mọi người kinh ngạc chính là, khi đối đầu với Bùi Thiên Diệu, La Chinh cũng định làm như vậy.
Bùi Thiên Diệu dám làm như thế là bởi hắn luyện Thân Thể Kim Cương. Thật ra tầng tầng lớp lớp ánh vàng trên người hắn là do chân nguyên ngưng tụ mà thành, không phải sức mạnh cơ thể đơn thuần của bản thân hắn. La Chinh muốn dùng thân thể đối kháng với Bùi Thiên Diệu, cái này không phải tự tìm đường chết sao?
Giờ phút này, người kinh ngạc nhất chính là La Yên.
Lúc này nàng đã tìm một nơi ngồi xuống, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người ca ca.
Có thể vượt mọi nguy nan đi tới bước này ở đại hội toàn phong, cho dù không quan sát những trận đấu trước thì La Yên vẫn hiểu rõ ca ca rất mạnh. Nhưng nàng không ngờ La Chinh lại mạnh đến mức độ này!
“Ca ca thật sự định lấy cứng đối cứng “
“Thật tự tin!”
“Ca ca, cố gắng lên!”
La Yên không rõ dự tính của La Chinh khi đối đầu với Bùi Thiên Diệu, nhưng nàng vẫn tin tưởng hắn, mặc dù bàn tay nhỏ bé của nàng đã siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, La Chinh và Bùi Thiên Diệu giống như hai con dã thú, bốn mắt nhìn nhau rồi đột ngột xông về phía đối phương.
Tốc độ vung quyền của hai người cực kỳ nhanh, hai bên đều lựa chọn cách thức tấn công quyết liệt mà không hề chú ý đến phòng ngự.
Cả hai bên đều dùng thân thể bền bỉ để va chạm với nhau. Đây là cuộc so đấu giữa sức mạnh và sức mạnh. Vào giờ khắc này, hai người đều phát huy cái đẹp của bạo lực đến cực hạn!
Nhìn từng quyền tấn công dồn dập kia, khán giả đều chấn động kinh hãi đến quên cả thở!
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Chiêu thức của La Chinh đơn giản hơn, còn công pháp tu luyện của Bùi Thiên Diệu lại quá nhiều, quá phức tạp, các loại quyền pháp ào ạt tung ra. Nhưng thân thể La Chinh lại mạnh mẽ hơn, chiếm ưu thế hơn so với Bùi Thiên Diệu một chút.
Có lẽ Thân Thể Kim Cương của Bùi Thiên Diệu có khả năng chịu đòn tốt hơn thân thể linh khí của La Chinh, sức phòng ngự cũng kiên cố hơn, nhưng thân thể La Chinh có thể giảm thiểu cực nhiều uy lực từ đòn tấn công của đối phương, chuyển hóa sức mạnh của đối phương thành luồng khí nóng gột rửa thân thể hắn.
Trong tình huống này, La Chinh chiếm ưu thế.
Hơn nữa La Chinh có thể triệu tập sức mạnh của vảy rồng, trong một cuộc so đấu sức mạnh thuần túy thì tuyệt đối không bao giờ rơi vào thế yếu! Thậm chí còn mạnh hơn!
Cho nên mỗi lần tấn công, La Chinh phải chịu ba, bốn quyền của Bùi Thiên Diệu, mà chỉ có thể phản kích lại hai lần, thậm chí một lần. Nhưng uy lực của một đòn tấn công của La Chinh lại vượt qua ba, bốn đòn tấn công của Bùi Thiên Diệu!
“A, La Chinh lại bị đánh một quyền!”
“Ôi trời ơi, một quyền này nếu đánh vào người ta thì chỉ sợ xương sườn toàn thân cũng nát thành bột phấn mất rồi!”
“Chẳng lẽ chỉ biến thành bột phấn thôi sao? Nực cười! Ngươi cho rằng sức mạnh của Bùi Thiên Diệu chỉ có như vậy ư? Một quyền này đoán chừng có thể trực tiếp đấm thủng ngực ngươi đấy.”
“Cứ tiếp tục như vậy thì La Chinh sẽ không cầm cự được bao lâu nữa, hắn vẫn luôn bị đánh.”
Người ngoài nhìn vào đều cho là như thế, nhưng trên thực tế tình huống lại hoàn toàn ngược lại!
Bùi Thiên Diệu vô cùng tự tin vào Thân Thể Kim Cương của mình. Thật ra khi sử dụng chiêu đó, mục đích của hắn là để phòng ngự Lưu Quang Kiếm của La Chinh, cảm thấy thanh kiếm đó mới có thể tạo thành uy hiếp thực sự với mình.
Kết quả La Chinh lại trực tiếp thu hồi thanh kiếm lại…
Đã như vậy, Bùi Thiên Diệu cũng sẽ không nói gì, dù sao đây là lựa chọn của La Chinh.
Nhưng diễn biến của trận đấu lại khiến hắn giật mình thảng thốt, hơn nữa càng đánh càng giật mình! Vào giờ khắc này, tâm cảnh của hắn khó mà ổn định, mặt nước vốn phẳng lặng đã dấy lên sóng cả ngập trời.
Thằng nhóc này chẳng lẽ không sợ bị đánh sao!
Bùi Thiên Diệu biết rõ thực lực của mình. Mặc dù hắn không có thần lực trời sinh, nhưng khi lợi dụng chân nguyên để phát huy sức mạnh, cho dù thân thể dẻo dai thế nào đi chăng nữa cũng không dám đối đầu trực diện.
Thân thể La Chinh rốt cuộc là cái gì? Cái này đã không thể dùng bốn chữ “thân thể dẻo dai” để hình dung được nữa! Căn bản là một con mãnh thú.
Khốn kiếp! Hắn không nên sử dụng Thân Thể Kim Cương, Bùi Thiên Diệu buồn bực thầm nghĩ. Vào giờ khắc này hắn quên mất tôn nghiêm Phật pháp, phạm vào giới luật Vọng Ngữ trong thập giới. Nói cách khác, hắn không nên mắng chửi người ta…
Tâm tình Bùi Thiên Diệu vẫn luôn phẳng lặng không có nghĩa hắn là người không có tình cảm, nếu tâm tình không có chút dao động nào, đó không phải là người nữa mà là thần. Nhưng hắn có khả năng kiềm chế phi thường. Mặc dù bị một quyền của La Chinh đánh đến mức chật vật nhếch nhác, nhưng những xao động nơi đáy lòng đã theo từng lời mặc niệm mà dần lắng xuống.
Cõi lòng hắn lại như một mặt hồ êm đềm ngày xuân, không chút gợn sóng. Khi xao động vừa xuất hiện, dường như muốn hóa thành sóng nước dâng trào, nhiễu loạn tâm tư, Bùi Thiên Diệu lập tức ra tay khống chế, để nó từ từ bình ổn.
“Sao ngươi có thể mạnh đến vậy? Thần lực trời sinh cũng có giới hạn, sức mạnh của ngươi đã vượt xa cực hạn của Tiên Thiên Cảnh.” Sắc mặt của Bùi Thiên Diệu vô cùng nghiêm túc.
Trước đây, La Chinh từng bộc lộ thực lực của mình, nhưng đa số mọi người không có ánh mắt sắc bén như Bùi Thiên Diệu nên không nhìn ra được chỗ lạ kỳ của La Chinh.
Nhưng bằng sức mạnh thân thể, La Chinh quả thật đã vượt xa giới hạn của Tiên Thiên Cảnh.
Sức mạnh không phải thứ có thể dùng mãi, nhất định phải tương xứng với cường độ thân thể. Nếu sức mạnh quá lớn nhưng cường độ thân thể không theo kịp, như vậy khi La Chinh vung quyền sẽ bị chính sức mạnh của mình ép vỡ.
Nhưng thân thể La Chinh đã sớm trải qua muôn ngàn thử thách, trở thành linh khí trung phẩm, thân thể có thể sánh với với linh khí đương nhiên có thể chống đỡ được sức mạnh như vậy. Đây là bí mật lớn nhất của La Chinh, tất nhiên hắn sẽ không nói cho Bùi Thiên Diệu. La Chinh cười nói: “Ta có thể không nói được không?”
“Ừ, có thể. Nhưng ta vẫn rất tự tin vào sức mạnh thân thể của mình.” Bùi Thiên Diệu gật đầu, Kim Chung Tráo bao phủ quanh người hắn chợt tan biến, nhưng ngay sau đó, những luồng chân nguyên màu vàng không ngừng tràn ra, nhanh chóng bao phủ toàn thân Bùi Thiên Diệu, khiến hắn thoạt nhìn ánh vàng chói lọi hệt như một pho tượng được đúc từ vàng ròng.
Thứ xuất hiện trên thân thể Bùi Thiên Diệu lúc này, rất giống với hình thái phù văn màu vàng thần bí từng hiện lên trên người La Chinh, nhưng thực ra lại khác nhau về bản chất.
Khi cơ thể La Chinh bắt đầu hấp thu ngọn lửa, những phù văn màu vàng kia sẽ biến thành một dòng nước xoáy. Còn từng tấc da tấc thịt trên người Bùi Thiên Diệu đều biến thành màu vàng, cả người thoạt nhìn giống hệt một pho tượng vàng!
“Thân Thể Kim Cương! Đó là Thân Thể Kim Cương!” Một vị đệ tử chợt kêu to.
Hoa Thiên Mệnh thấy Bùi Thiên Diệu sử dụng chiêu Thân Thể Kim Cương này thì thầm thở dài trong lòng. Ngày đó hắn ép Bùi Thiên Diệu sử dụng hư ảnh Bất Động Minh Vương, nhưng hắn cũng biết Bùi Thiên Diệu không chỉ có một thủ đoạn như vậy. Thân Thể Kim Cương này đương nhiên cũng là một đòn sát thủ của hắn.
“Thân Thể Kim Cương à?” Nhìn Bùi Thiên Diệu lấp lánh ánh vàng, La Chinh siết tay, nóng lòng muốn thử.
Hắn có thân thể linh khí, xét về phương diện cường độ thân thể thì chỉ sợ ngay cả Thạch tông chủ cũng không sánh bằng. Dù sao thế hệ võ giả đương thời của Thanh Vân Tông chủ yếu tu luyện chân nguyên, chẳng mấy ai tiến hành pháp thể song tu, bởi vì chuyện đó quá khó khăn. Tuổi thọ của con người có hạn, cái gì cũng biết chi bằng tinh thông một thứ thôi, pháp thể song tu nhất định không thể gặt hái được thành tựu.
Nghiêm túc mà nói, công pháp La Chinh tu luyện cũng không phải pháp thể song tu, bởi vì phương pháp tu luyện Luyện Thể Thuật hoàn toàn khác với phương pháp tu luyện kiểu “ăn đòn” của La Chinh. Thay vì nói là luyện thể, chi bằng nói La Chinh biến bản thân thành binh khí mà tu luyện.
Nhưng phương pháp này của hắn mặc dù không phải là Luyện Thể Thuật, nhưng còn lợi hại hơn, bá đạo hơn Luyện Thể Thuật!
Sau khi Bùi Thiên Diệu thi triển Thân Thể Kim Cương, La Chinh liền thu hồi Lưu Quang Kiếm về nhẫn tu di.
“La Chinh muốn làm gì? Hắn thu kiếm về?”
“Không hiểu, thật không thể hiểu nổi. Bùi Thiên Diệu bắt đầu sử dụng Thân Thể Kim Cương rồi, hắn lại thu kiếm về? Đây là định nhận thua sao?”
“Không phải hắn định dùng thân thể của mình nghênh chiến với Bùi Thiên Diệu đấy chứ? Thân thể La Chinh mặc dù dẻo dai, nhưng đối mặt với Thân Thể Kim Cương… Chuyện này…”
Mọi người ngây ngẩn cả người.
Thần lực trời sinh, thân thể dẻo dai. Ở nửa đầu đại hội toàn phong, La Chinh vẫn dựa vào hai món “pháp bảo” này để duy trì thành tích thắng liên tiếp, đông đảo đệ tử đều biết rõ.
Nhưng thân thể con người dù mạnh đến đâu cũng có giới hạn, cho nên ở nửa sau đại hội toàn phong, La Chinh đã rút kiếm ra chứ không dựa vào thần lực trời sinh và thân thể dẻo dai nữa. Không ít đệ tử quan sát trận đấu cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Luyện Thể Thuật dù cao cường đến đâu cũng không phải đối thủ của chân nguyên. Lúc trước chạm trán những đệ tử có thực lực yếu thì còn có thể ứng phó, nhưng gặp phải cường giả như Vương Doãn, Hoa Thiên Mệnh, ngươi cứ thử xem?
Khiến mọi người kinh ngạc chính là, khi đối đầu với Bùi Thiên Diệu, La Chinh cũng định làm như vậy.
Bùi Thiên Diệu dám làm như thế là bởi hắn luyện Thân Thể Kim Cương. Thật ra tầng tầng lớp lớp ánh vàng trên người hắn là do chân nguyên ngưng tụ mà thành, không phải sức mạnh cơ thể đơn thuần của bản thân hắn. La Chinh muốn dùng thân thể đối kháng với Bùi Thiên Diệu, cái này không phải tự tìm đường chết sao?
Giờ phút này, người kinh ngạc nhất chính là La Yên.
Lúc này nàng đã tìm một nơi ngồi xuống, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người ca ca.
Có thể vượt mọi nguy nan đi tới bước này ở đại hội toàn phong, cho dù không quan sát những trận đấu trước thì La Yên vẫn hiểu rõ ca ca rất mạnh. Nhưng nàng không ngờ La Chinh lại mạnh đến mức độ này!
“Ca ca thật sự định lấy cứng đối cứng “
“Thật tự tin!”
“Ca ca, cố gắng lên!”
La Yên không rõ dự tính của La Chinh khi đối đầu với Bùi Thiên Diệu, nhưng nàng vẫn tin tưởng hắn, mặc dù bàn tay nhỏ bé của nàng đã siết chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, La Chinh và Bùi Thiên Diệu giống như hai con dã thú, bốn mắt nhìn nhau rồi đột ngột xông về phía đối phương.
Tốc độ vung quyền của hai người cực kỳ nhanh, hai bên đều lựa chọn cách thức tấn công quyết liệt mà không hề chú ý đến phòng ngự.
Cả hai bên đều dùng thân thể bền bỉ để va chạm với nhau. Đây là cuộc so đấu giữa sức mạnh và sức mạnh. Vào giờ khắc này, hai người đều phát huy cái đẹp của bạo lực đến cực hạn!
Nhìn từng quyền tấn công dồn dập kia, khán giả đều chấn động kinh hãi đến quên cả thở!
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Chiêu thức của La Chinh đơn giản hơn, còn công pháp tu luyện của Bùi Thiên Diệu lại quá nhiều, quá phức tạp, các loại quyền pháp ào ạt tung ra. Nhưng thân thể La Chinh lại mạnh mẽ hơn, chiếm ưu thế hơn so với Bùi Thiên Diệu một chút.
Có lẽ Thân Thể Kim Cương của Bùi Thiên Diệu có khả năng chịu đòn tốt hơn thân thể linh khí của La Chinh, sức phòng ngự cũng kiên cố hơn, nhưng thân thể La Chinh có thể giảm thiểu cực nhiều uy lực từ đòn tấn công của đối phương, chuyển hóa sức mạnh của đối phương thành luồng khí nóng gột rửa thân thể hắn.
Trong tình huống này, La Chinh chiếm ưu thế.
Hơn nữa La Chinh có thể triệu tập sức mạnh của vảy rồng, trong một cuộc so đấu sức mạnh thuần túy thì tuyệt đối không bao giờ rơi vào thế yếu! Thậm chí còn mạnh hơn!
Cho nên mỗi lần tấn công, La Chinh phải chịu ba, bốn quyền của Bùi Thiên Diệu, mà chỉ có thể phản kích lại hai lần, thậm chí một lần. Nhưng uy lực của một đòn tấn công của La Chinh lại vượt qua ba, bốn đòn tấn công của Bùi Thiên Diệu!
“A, La Chinh lại bị đánh một quyền!”
“Ôi trời ơi, một quyền này nếu đánh vào người ta thì chỉ sợ xương sườn toàn thân cũng nát thành bột phấn mất rồi!”
“Chẳng lẽ chỉ biến thành bột phấn thôi sao? Nực cười! Ngươi cho rằng sức mạnh của Bùi Thiên Diệu chỉ có như vậy ư? Một quyền này đoán chừng có thể trực tiếp đấm thủng ngực ngươi đấy.”
“Cứ tiếp tục như vậy thì La Chinh sẽ không cầm cự được bao lâu nữa, hắn vẫn luôn bị đánh.”
Người ngoài nhìn vào đều cho là như thế, nhưng trên thực tế tình huống lại hoàn toàn ngược lại!
Bùi Thiên Diệu vô cùng tự tin vào Thân Thể Kim Cương của mình. Thật ra khi sử dụng chiêu đó, mục đích của hắn là để phòng ngự Lưu Quang Kiếm của La Chinh, cảm thấy thanh kiếm đó mới có thể tạo thành uy hiếp thực sự với mình.
Kết quả La Chinh lại trực tiếp thu hồi thanh kiếm lại…
Đã như vậy, Bùi Thiên Diệu cũng sẽ không nói gì, dù sao đây là lựa chọn của La Chinh.
Nhưng diễn biến của trận đấu lại khiến hắn giật mình thảng thốt, hơn nữa càng đánh càng giật mình! Vào giờ khắc này, tâm cảnh của hắn khó mà ổn định, mặt nước vốn phẳng lặng đã dấy lên sóng cả ngập trời.
Thằng nhóc này chẳng lẽ không sợ bị đánh sao!
Bùi Thiên Diệu biết rõ thực lực của mình. Mặc dù hắn không có thần lực trời sinh, nhưng khi lợi dụng chân nguyên để phát huy sức mạnh, cho dù thân thể dẻo dai thế nào đi chăng nữa cũng không dám đối đầu trực diện.
Thân thể La Chinh rốt cuộc là cái gì? Cái này đã không thể dùng bốn chữ “thân thể dẻo dai” để hình dung được nữa! Căn bản là một con mãnh thú.
Khốn kiếp! Hắn không nên sử dụng Thân Thể Kim Cương, Bùi Thiên Diệu buồn bực thầm nghĩ. Vào giờ khắc này hắn quên mất tôn nghiêm Phật pháp, phạm vào giới luật Vọng Ngữ trong thập giới. Nói cách khác, hắn không nên mắng chửi người ta…
/750
|