“Kịch!”
Lý Dật Phong vừa giơ kiếm, La Chinh lại chặn kiếm. Kiếm pháp cơ bản thông thường lại hoàn mĩ không một chút sơ hở.
Xuất kiếm...
“Kịch!”
Xuất kiếm...
“Kịch!”
Lý Dật Phong không cách nào xuất được kiếm, vẻ mặt cầu xin nói: “Cho ta xuất một kiếm được không? Ta xin ngươi đó...”
Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của Lý Dật Phong, mọi người lập tức cạn lời.
La Chinh nhẹ nhàng nâng Lưu Quang Kiếm lên, duy trì tư thế xuất kiếm bất cứ lúc nào, trầm mặc lắc đầu.
“Được rồi. Nếu đã như vậy thì chỉ có thể dùng chiêu này thôi! Ta liều với ngươi!” Biểu cảm trên mặt Lý Dật Phong thay đổi rất nhanh, vừa rồi vẫn còn cầu khẩn La Chinh, bây giờ lại tràn đầy ác ý!
Lần này cách xuất chiêu của Lý Dật Phong cuối cùng cũng thay đổi.
Lạc Anh Tân Phân Kiếm là một loại kiếm pháp cực kì nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng động tác của Lý Dật Phong vừa thay đổi, trên cơ thể hắn liền phát ra một luồng khí thế cuồng liệt, hai chân cố định vững chắc trên võ đài giống như một ngọn núi thần.
La Chinh lùi một bước về phía sau, thế kiếm trong tay cũng thay đổi. Hắn biết kiếm tiếp theo đây của Lý Dật Phong không thể dùng “Chặn Kiếm” để ngăn được nữa.
Lý Dật Phong mạnh, nên bản thân chỉ có thể mạnh hơn hắn mới có thể chắc chắn áp chế chiêu kiếm của hắn!
“Khai Sơn Liệt Địa Kiếm!”
Một chiêu kiếm cực kì trầm ổn, sức tàn phá kinh người phóng ra từ trong tay Lý Dật Phong. Kiếm không thể so với đao, đao thường đi con đường ngang ngược uy mãnh, nhưng kiếm thường đi con đường linh động, nhẹ nhàng mà linh hoạt, rất ít chiêu kiếm có loại uy lực này.
Chiêu này của Lý Dật Phong vừa xuất ra dường như có thể chém đứt núi cao, làm nứt đất rộng!
Ánh mắt La Chinh lóe lên, không chút do dự mà ghìm chặt cổ tay, mũi kiếm hướng lên trên.
“Băng Kiếm!”
Băng Kiếm - một kiếm có uy lực mạnh nhất trong kiếm pháp cơ bản!
Sau khi được đơn giản hóa, uy lực của Băng Kiếm càng thuần túy hơn. Cho dù ngươi uy mãnh như vậy cũng không thoát khỏi vận mệnh bị xé nát!
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc kiếm hai người va chạm với nhau, mọi người nghe thấy tiếng lanh lảnh, sau đó nhìn thấy thanh kiếm màu trắng giống như bàn xoay không ngừng xoay chuyển trong không trung, cuối cùng rơi trên mặt đất. Lúc này mọi người mới nhìn rõ đó chính là Quy Vân Kiếm của Lý Dật Phong!
Còn tay La Chinh vẫn cầm Lưu Quang Kiếm, mũi kiếm đặt trên lồng ngực Lý Dật Phong.
Trên mặt Lý Dật Phong tràn ngập vẻ khó tin, lồng ngực không ngừng phập phồng, thở hổn hển.
Rất nhiều đệ tử dưới võ đài có vẻ như đều dự liệu được cảnh này! Từ trận đầu tiên khi bước vào đại hội toàn phong đến giờ La Chinh đều thắng liên tục, chưa từng thua trận nào.
Mặc dù hai người chỉ là tỉ thí chiêu kiếm, nhưng từ lúc La Chinh bị áp chế đến khi lật ngược tình thế, bọn họ đều hiểu rõ căn bản hắn đã thắng rồi. Bởi vì gặp mạnh tất mạnh là đặc điểm của La Chinh!
Cho dù là đại sư huynh của Thanh Vân Tông cũng không ngăn cản được thắng lợi của La Chinh...
Thật quá biến thái...
Càng biến thái hơn là mọi người đã hoàn toàn chết lặng trước biểu hiện này của La Chinh. Nếu La Chinh thực sự thua, đó mới gọi là kì lạ!
“Ngươi thua rồi.” La Chinh cười nhàn nhạt.
“Ta không phục! Ngươi không phải là đối thủ của ta!” Lý Dật Phong lớn giọng hét.
“Dật Phong! Thua rồi thì là thua.” Thấy thắng bại đã rõ, Cát trưởng lão cũng bước vào võ đài.
“Nếu có thể dùng chân nguyên, ta chỉ cần ba chiêu, ba chiêu chắc chắn đánh bại ngươi!” Lý Dật Phong tiếp tục nói.
La Chinh căn bản lười để ý đến tên ngu ngốc này, cẩn thận từng li từng tí lau Lưu Quang Kiếm một lượt rồi cất vào trong nhẫn tu di của mình, sau đó mới nói: “Ngươi nói đúng. Nếu dùng chân nguyên thì hiện giờ quả thực ta không phải là đối thủ của ngươi. Có điều ta tin rằng, không bao lâu nữa ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta!”
“Ngươi...” Lời của La Chinh khiến Lý Dật Phong lập tức cứng họng. La Chinh nói quả thực không sai. Lý Dật Phong tự cho rằng thiên phú của bản thân đã đủ yêu nghiệt rồi, nhưng mức độ yêu nghiệt của La Chinh còn hơn cả mình. Nếu cho hắn thời gian phát triển, Lý Dật Phong e là thực sự không đánh lại hắn.
Có điều, Lý Dật Phong dù sao cũng vẫn là Lý Dật Phong. Hắn tùy cơ ứng biến nói: “Ta không quan tâm sau này, ít nhất hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta! Chúng ta dùng chân nguyên đánh một trận nữa. Nào, nào, nào! Nếu ba chiêu ta không đánh bại ngươi, ta sẽ gọi ngươi là ông trẻ!”
Vừa nói xong, trong lòng mười vạn đệ tử lại lần nữa mặc niệm: Đại sư huynh của Thanh Vân Tông quả nhiên không hổ danh là đồ ngốc.
La Chinh đang chuẩn bị bước xuống võ đài, đột nhiên quay đầu cười: “Ta không có hứng thú làm ông trẻ ngươi.” Nói xong hắn mới nhảy xuống, đi về phía vị trí của La Yên.
Chỉ để lại Lý Dật Phong đầy vẻ không cam tâm ngây ngốc trên võ đài. Còn Cát trưởng lão nhìn thấy Lý Dật Phong vẫn chưa đi thì chỉ biết lắc đầu. Tên nhóc này vẫn không biết mất mặt là gì, sau đó hắn đuổi Lý Dật Phong xuống dưới.
Tiếp theo Cát trưởng lão bắt đầu tuyên bố xếp hạng của Thanh Vân Bảng.
Vốn dĩ Lý Dật Phong đứng đầu trên Thanh Vân Bảng, hơn nữa vinh dự này vốn có thể tiếp tục kéo dài, nhưng bởi vì thực lực hiện tại của Lý Dật Phong đã tăng lên quá mức quy định nên phải xóa tên trên bảng.
Đáng tiếc là Lý Dật Phong cứ muốn tỉ thí chiêu kiếm với La Chinh...
Sau khi bị La Chinh đánh bại, Lý Dật Phong từ vị trí thứ nhất rớt xuống vị trí thứ hai, sau đó bị xóa tên.
Hiện giờ vị trí thứ nhất Thanh Vân Bảng không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là La Chinh, xếp thứ hai là Bùi Thiên Diệu, xếp thứ ba là Hoa Thiên Mệnh, xếp thứ tư...
Cát trưởng lão dùng giọng nói hùng hậu tuyên bố thẳng một mạch từ vị trí thứ nhất đến thứ một trăm, còn về danh sách chín trăm người xếp hạng phía sau thì không cần đọc nữa, danh sách này sẽ treo trên ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông, đệ tử nào cũng có thể tìm xem.
Thanh Vân Bảng chính là vinh dự cao nhất của đệ tử trong Thanh Vân Tông. Chỉ cần có thể chiếm một vị trí trên Thanh Vân Bảng thì ngang với chuyện chiếm vị trí trên một ngàn trong mấy chục vạn đệ tử Thanh Vân Tông.
Rất nhiều, rất nhiều đệ tử nhìn Thanh Vân Bảng mà cố gắng tu luyện, khích lệ bản thân từng chút một, hy vọng có một ngày tên của mình có thể xuất hiện trên bảng.
Còn về xếp hạng trong tốp 100, tốp 10, tốp ba trên bảng...
Rất nhiều đệ tử có lẽ nằm mơ cũng khó đạt được.
Nhưng hiện tại một tên đệ tử Tiên Thiên Nhị Trọng đã làm được. Theo rất nhiều người thì đây là một chuyện khó có thể tưởng tượng, nhưng nó đã xảy ra trước mắt bọn họ nên lại không thể không tin.
Dù tin hay không thì chuyện này cũng đã trở thành sự thực, hơn nữa vị trí thứ nhất này của La Chinh thực sự xứng đáng, thậm chí cuối cùng còn thắng Lý Dật Phong về mặt chiêu kiếm. Sẽ không có ai nghi ngờ thực lực của La Chinh, chỉ có người thán phục thiên phú của hắn mà thôi. Dù gì La Chinh cũng đã tạo nên kì tích của Thanh Vân Tông từ lúc lập tông tới nay!
Hơn nữa, kì tích này chắc chắn không còn ai có thể đạt được.
Sau khi Cát trưởng lão tuyên bố xong liền nói với La Chinh: “La Chinh, tông chủ muốn triệu kiến ngươi, còn có Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu nữa. Các người cùng qua đó một chuyến.”
Sau khi Cát trưởng lão nói xong thì có một vị chấp sự đỗ một tòa phi thiên liễn xuống, ba người lập tức bay lên, rồi phi thiên liễn bay thẳng về phía Tây.
Các đệ tử bên dưới chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ. Giải thưởng của những người đứng trong tốp ba Thanh vân Tông là một lần đi trên Thanh Vân Lộ! Muốn mở Thanh Vân Lộ ra cần 100 vạn điểm tích lũy, cũng chính là 200 vạn viên Phương Tinh.
Hay cũng có thể nói bọn họ xếp trong tốp ba thì đã thắng về cho mình 200 vạn viên Phương Tinh. Nếu thật sự tính thành tiền thì có lẽ rất nhiều đại sĩ tộc cũng không đào ra nổi. Cho dù bảy đại sĩ tộc muốn móc ngay ra số Phương Tinh này thì cũng vô cùng khó khăn.
La Yên liếc nhìn Lý Dật Phong đang ủ rũ một cái, cười nói: “Sao không có phần của ngươi nhỉ?”
Lý Dật Phong làu bàu nói: “Ai biết được chứ? Thanh Vân Lộ ta cũng không có hứng thú, mà chắc tông chủ cũng không muốn cho ta đi...” Lý Dật Phong từng đi trên Thanh Vân Lộ một lần, nhưng chuyện ngủ trên đường lại khiến Thạch Kinh Thiên vô cùng tức giận. Hắn không thể thông qua thử luyện trên Thanh Vân Lộ là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt tới tận Vân Điện mới là nguyên nhân khiến Thạch Kinh Thiên tức giận.
Còn về tiền đồ của Lý Dật Phong, có lẽ Thạch Kinh Thiên đã có kế hoạch riêng.
Đứng trên phi thiên liễn, gió mạnh thổi vù vù qua mặt. Với tốc độ của phi thiên liễn thì chưa tới một tuần nhang đã đưa bọn họ đến một ngọn núi cao trong tông, trên ngọn núi này có xây một cung điện cổ xưa, đây chính là Thanh Vân Cung - nơi ở của tông chủ.
Thanh Vân Cung được xây dựng rất đặc sắc, từ mái hiên đến chân tường đều làm thành hình dáng những đám mây quấn vào nhau, tọa lạc trên núi giống như Tiên Cung.
Phi thiên liễn vững vàng dừng trên khoảng sân bằng phẳng trước cửa cung điện.
Trong cung điện to như vậy, vóc dáng vạm vỡ của Thạch Kinh Thiên giống như một ngọn núi nhỏ. Hắn đứng ở trung tâm, không cần động đậy gì thì từ trong cơ thể cũng đã phát ra một luồng khí tức hùng hậu.
Sau khi ba người La Chinh, Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh đi vào thì chắp tay hành lễ với Thạch Kinh Thiên.
Thạch Kinh Thiên hài lòng đánh giá qua ba người, biểu hiện của họ ở đại hội toàn phong năm nay khiến Thạch Kinh Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc! Dù là thực lực mà Bùi Thiên Diệu hay Hoa Thiên Mệnh thể hiện ra, đều vượt xa lúc trước...
Đương nhiên lần trước còn một người nữa! Bởi vì vị trí đầu bảng lần trước là tên Lý Dật Phong đáng chết kia, thực lực tuy mạnh nhưng lại không chịu cạnh tranh phấn đấu!
Trên thực tế, vì Lý Dật Phong ngủ trên Thanh Vân Lộ nên trong thời gian ba năm qua, Thạch Kinh Thiên vẫn luôn bị đám đồng sự trong Vân Điện châm biếm. Vì thế hắn vẫn luôn để tâm buồn bực nên muốn tìm lại danh dự trong lần đi Thanh Vân Lộ này, để những lão già đã châm biếm mình kia câm miệng lại!
Rất may, Thạch Kinh Thiên không hề bị thất vọng. Đại hội toàn phong lần này không chỉ xuất hiện thiên tài tuyệt thế như Hoa Thiên Mệnh, mà thực lực của Bùi Thiên Diệu càng tăng lên ổn định hơn! Quan trọng hơn là La Chinh!
Cuối cùng, ánh mắt của Thạch Kinh Thiên rơi trên người La Chinh: “La Chinh, vị trí đầu bảng đại hội toàn phong lần này không chỉ có giải thưởng là một viên Thanh Hư Đan, hơn nữa còn được thưởng một thanh tiên khí. Bây giờ ngươi chọn tiên khí ngươi cần trước đi!”
“Ta có thể tự chọn tiên khí sao?” La Chinh gật đầu hỏi. Bởi vì biểu hiện hoàn mỹ của Yêu Dạ, Kiếm Vũ và sát khí của nàng đồng thời phát huy ra lợi hại hơn nhiều so với bản thân La Chinh, cho nên hắn thật sự cần thêm một thanh tiên khí.
Lý Dật Phong vừa giơ kiếm, La Chinh lại chặn kiếm. Kiếm pháp cơ bản thông thường lại hoàn mĩ không một chút sơ hở.
Xuất kiếm...
“Kịch!”
Xuất kiếm...
“Kịch!”
Lý Dật Phong không cách nào xuất được kiếm, vẻ mặt cầu xin nói: “Cho ta xuất một kiếm được không? Ta xin ngươi đó...”
Nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của Lý Dật Phong, mọi người lập tức cạn lời.
La Chinh nhẹ nhàng nâng Lưu Quang Kiếm lên, duy trì tư thế xuất kiếm bất cứ lúc nào, trầm mặc lắc đầu.
“Được rồi. Nếu đã như vậy thì chỉ có thể dùng chiêu này thôi! Ta liều với ngươi!” Biểu cảm trên mặt Lý Dật Phong thay đổi rất nhanh, vừa rồi vẫn còn cầu khẩn La Chinh, bây giờ lại tràn đầy ác ý!
Lần này cách xuất chiêu của Lý Dật Phong cuối cùng cũng thay đổi.
Lạc Anh Tân Phân Kiếm là một loại kiếm pháp cực kì nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng động tác của Lý Dật Phong vừa thay đổi, trên cơ thể hắn liền phát ra một luồng khí thế cuồng liệt, hai chân cố định vững chắc trên võ đài giống như một ngọn núi thần.
La Chinh lùi một bước về phía sau, thế kiếm trong tay cũng thay đổi. Hắn biết kiếm tiếp theo đây của Lý Dật Phong không thể dùng “Chặn Kiếm” để ngăn được nữa.
Lý Dật Phong mạnh, nên bản thân chỉ có thể mạnh hơn hắn mới có thể chắc chắn áp chế chiêu kiếm của hắn!
“Khai Sơn Liệt Địa Kiếm!”
Một chiêu kiếm cực kì trầm ổn, sức tàn phá kinh người phóng ra từ trong tay Lý Dật Phong. Kiếm không thể so với đao, đao thường đi con đường ngang ngược uy mãnh, nhưng kiếm thường đi con đường linh động, nhẹ nhàng mà linh hoạt, rất ít chiêu kiếm có loại uy lực này.
Chiêu này của Lý Dật Phong vừa xuất ra dường như có thể chém đứt núi cao, làm nứt đất rộng!
Ánh mắt La Chinh lóe lên, không chút do dự mà ghìm chặt cổ tay, mũi kiếm hướng lên trên.
“Băng Kiếm!”
Băng Kiếm - một kiếm có uy lực mạnh nhất trong kiếm pháp cơ bản!
Sau khi được đơn giản hóa, uy lực của Băng Kiếm càng thuần túy hơn. Cho dù ngươi uy mãnh như vậy cũng không thoát khỏi vận mệnh bị xé nát!
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc kiếm hai người va chạm với nhau, mọi người nghe thấy tiếng lanh lảnh, sau đó nhìn thấy thanh kiếm màu trắng giống như bàn xoay không ngừng xoay chuyển trong không trung, cuối cùng rơi trên mặt đất. Lúc này mọi người mới nhìn rõ đó chính là Quy Vân Kiếm của Lý Dật Phong!
Còn tay La Chinh vẫn cầm Lưu Quang Kiếm, mũi kiếm đặt trên lồng ngực Lý Dật Phong.
Trên mặt Lý Dật Phong tràn ngập vẻ khó tin, lồng ngực không ngừng phập phồng, thở hổn hển.
Rất nhiều đệ tử dưới võ đài có vẻ như đều dự liệu được cảnh này! Từ trận đầu tiên khi bước vào đại hội toàn phong đến giờ La Chinh đều thắng liên tục, chưa từng thua trận nào.
Mặc dù hai người chỉ là tỉ thí chiêu kiếm, nhưng từ lúc La Chinh bị áp chế đến khi lật ngược tình thế, bọn họ đều hiểu rõ căn bản hắn đã thắng rồi. Bởi vì gặp mạnh tất mạnh là đặc điểm của La Chinh!
Cho dù là đại sư huynh của Thanh Vân Tông cũng không ngăn cản được thắng lợi của La Chinh...
Thật quá biến thái...
Càng biến thái hơn là mọi người đã hoàn toàn chết lặng trước biểu hiện này của La Chinh. Nếu La Chinh thực sự thua, đó mới gọi là kì lạ!
“Ngươi thua rồi.” La Chinh cười nhàn nhạt.
“Ta không phục! Ngươi không phải là đối thủ của ta!” Lý Dật Phong lớn giọng hét.
“Dật Phong! Thua rồi thì là thua.” Thấy thắng bại đã rõ, Cát trưởng lão cũng bước vào võ đài.
“Nếu có thể dùng chân nguyên, ta chỉ cần ba chiêu, ba chiêu chắc chắn đánh bại ngươi!” Lý Dật Phong tiếp tục nói.
La Chinh căn bản lười để ý đến tên ngu ngốc này, cẩn thận từng li từng tí lau Lưu Quang Kiếm một lượt rồi cất vào trong nhẫn tu di của mình, sau đó mới nói: “Ngươi nói đúng. Nếu dùng chân nguyên thì hiện giờ quả thực ta không phải là đối thủ của ngươi. Có điều ta tin rằng, không bao lâu nữa ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta!”
“Ngươi...” Lời của La Chinh khiến Lý Dật Phong lập tức cứng họng. La Chinh nói quả thực không sai. Lý Dật Phong tự cho rằng thiên phú của bản thân đã đủ yêu nghiệt rồi, nhưng mức độ yêu nghiệt của La Chinh còn hơn cả mình. Nếu cho hắn thời gian phát triển, Lý Dật Phong e là thực sự không đánh lại hắn.
Có điều, Lý Dật Phong dù sao cũng vẫn là Lý Dật Phong. Hắn tùy cơ ứng biến nói: “Ta không quan tâm sau này, ít nhất hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta! Chúng ta dùng chân nguyên đánh một trận nữa. Nào, nào, nào! Nếu ba chiêu ta không đánh bại ngươi, ta sẽ gọi ngươi là ông trẻ!”
Vừa nói xong, trong lòng mười vạn đệ tử lại lần nữa mặc niệm: Đại sư huynh của Thanh Vân Tông quả nhiên không hổ danh là đồ ngốc.
La Chinh đang chuẩn bị bước xuống võ đài, đột nhiên quay đầu cười: “Ta không có hứng thú làm ông trẻ ngươi.” Nói xong hắn mới nhảy xuống, đi về phía vị trí của La Yên.
Chỉ để lại Lý Dật Phong đầy vẻ không cam tâm ngây ngốc trên võ đài. Còn Cát trưởng lão nhìn thấy Lý Dật Phong vẫn chưa đi thì chỉ biết lắc đầu. Tên nhóc này vẫn không biết mất mặt là gì, sau đó hắn đuổi Lý Dật Phong xuống dưới.
Tiếp theo Cát trưởng lão bắt đầu tuyên bố xếp hạng của Thanh Vân Bảng.
Vốn dĩ Lý Dật Phong đứng đầu trên Thanh Vân Bảng, hơn nữa vinh dự này vốn có thể tiếp tục kéo dài, nhưng bởi vì thực lực hiện tại của Lý Dật Phong đã tăng lên quá mức quy định nên phải xóa tên trên bảng.
Đáng tiếc là Lý Dật Phong cứ muốn tỉ thí chiêu kiếm với La Chinh...
Sau khi bị La Chinh đánh bại, Lý Dật Phong từ vị trí thứ nhất rớt xuống vị trí thứ hai, sau đó bị xóa tên.
Hiện giờ vị trí thứ nhất Thanh Vân Bảng không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là La Chinh, xếp thứ hai là Bùi Thiên Diệu, xếp thứ ba là Hoa Thiên Mệnh, xếp thứ tư...
Cát trưởng lão dùng giọng nói hùng hậu tuyên bố thẳng một mạch từ vị trí thứ nhất đến thứ một trăm, còn về danh sách chín trăm người xếp hạng phía sau thì không cần đọc nữa, danh sách này sẽ treo trên ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông, đệ tử nào cũng có thể tìm xem.
Thanh Vân Bảng chính là vinh dự cao nhất của đệ tử trong Thanh Vân Tông. Chỉ cần có thể chiếm một vị trí trên Thanh Vân Bảng thì ngang với chuyện chiếm vị trí trên một ngàn trong mấy chục vạn đệ tử Thanh Vân Tông.
Rất nhiều, rất nhiều đệ tử nhìn Thanh Vân Bảng mà cố gắng tu luyện, khích lệ bản thân từng chút một, hy vọng có một ngày tên của mình có thể xuất hiện trên bảng.
Còn về xếp hạng trong tốp 100, tốp 10, tốp ba trên bảng...
Rất nhiều đệ tử có lẽ nằm mơ cũng khó đạt được.
Nhưng hiện tại một tên đệ tử Tiên Thiên Nhị Trọng đã làm được. Theo rất nhiều người thì đây là một chuyện khó có thể tưởng tượng, nhưng nó đã xảy ra trước mắt bọn họ nên lại không thể không tin.
Dù tin hay không thì chuyện này cũng đã trở thành sự thực, hơn nữa vị trí thứ nhất này của La Chinh thực sự xứng đáng, thậm chí cuối cùng còn thắng Lý Dật Phong về mặt chiêu kiếm. Sẽ không có ai nghi ngờ thực lực của La Chinh, chỉ có người thán phục thiên phú của hắn mà thôi. Dù gì La Chinh cũng đã tạo nên kì tích của Thanh Vân Tông từ lúc lập tông tới nay!
Hơn nữa, kì tích này chắc chắn không còn ai có thể đạt được.
Sau khi Cát trưởng lão tuyên bố xong liền nói với La Chinh: “La Chinh, tông chủ muốn triệu kiến ngươi, còn có Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu nữa. Các người cùng qua đó một chuyến.”
Sau khi Cát trưởng lão nói xong thì có một vị chấp sự đỗ một tòa phi thiên liễn xuống, ba người lập tức bay lên, rồi phi thiên liễn bay thẳng về phía Tây.
Các đệ tử bên dưới chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ. Giải thưởng của những người đứng trong tốp ba Thanh vân Tông là một lần đi trên Thanh Vân Lộ! Muốn mở Thanh Vân Lộ ra cần 100 vạn điểm tích lũy, cũng chính là 200 vạn viên Phương Tinh.
Hay cũng có thể nói bọn họ xếp trong tốp ba thì đã thắng về cho mình 200 vạn viên Phương Tinh. Nếu thật sự tính thành tiền thì có lẽ rất nhiều đại sĩ tộc cũng không đào ra nổi. Cho dù bảy đại sĩ tộc muốn móc ngay ra số Phương Tinh này thì cũng vô cùng khó khăn.
La Yên liếc nhìn Lý Dật Phong đang ủ rũ một cái, cười nói: “Sao không có phần của ngươi nhỉ?”
Lý Dật Phong làu bàu nói: “Ai biết được chứ? Thanh Vân Lộ ta cũng không có hứng thú, mà chắc tông chủ cũng không muốn cho ta đi...” Lý Dật Phong từng đi trên Thanh Vân Lộ một lần, nhưng chuyện ngủ trên đường lại khiến Thạch Kinh Thiên vô cùng tức giận. Hắn không thể thông qua thử luyện trên Thanh Vân Lộ là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt tới tận Vân Điện mới là nguyên nhân khiến Thạch Kinh Thiên tức giận.
Còn về tiền đồ của Lý Dật Phong, có lẽ Thạch Kinh Thiên đã có kế hoạch riêng.
Đứng trên phi thiên liễn, gió mạnh thổi vù vù qua mặt. Với tốc độ của phi thiên liễn thì chưa tới một tuần nhang đã đưa bọn họ đến một ngọn núi cao trong tông, trên ngọn núi này có xây một cung điện cổ xưa, đây chính là Thanh Vân Cung - nơi ở của tông chủ.
Thanh Vân Cung được xây dựng rất đặc sắc, từ mái hiên đến chân tường đều làm thành hình dáng những đám mây quấn vào nhau, tọa lạc trên núi giống như Tiên Cung.
Phi thiên liễn vững vàng dừng trên khoảng sân bằng phẳng trước cửa cung điện.
Trong cung điện to như vậy, vóc dáng vạm vỡ của Thạch Kinh Thiên giống như một ngọn núi nhỏ. Hắn đứng ở trung tâm, không cần động đậy gì thì từ trong cơ thể cũng đã phát ra một luồng khí tức hùng hậu.
Sau khi ba người La Chinh, Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh đi vào thì chắp tay hành lễ với Thạch Kinh Thiên.
Thạch Kinh Thiên hài lòng đánh giá qua ba người, biểu hiện của họ ở đại hội toàn phong năm nay khiến Thạch Kinh Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc! Dù là thực lực mà Bùi Thiên Diệu hay Hoa Thiên Mệnh thể hiện ra, đều vượt xa lúc trước...
Đương nhiên lần trước còn một người nữa! Bởi vì vị trí đầu bảng lần trước là tên Lý Dật Phong đáng chết kia, thực lực tuy mạnh nhưng lại không chịu cạnh tranh phấn đấu!
Trên thực tế, vì Lý Dật Phong ngủ trên Thanh Vân Lộ nên trong thời gian ba năm qua, Thạch Kinh Thiên vẫn luôn bị đám đồng sự trong Vân Điện châm biếm. Vì thế hắn vẫn luôn để tâm buồn bực nên muốn tìm lại danh dự trong lần đi Thanh Vân Lộ này, để những lão già đã châm biếm mình kia câm miệng lại!
Rất may, Thạch Kinh Thiên không hề bị thất vọng. Đại hội toàn phong lần này không chỉ xuất hiện thiên tài tuyệt thế như Hoa Thiên Mệnh, mà thực lực của Bùi Thiên Diệu càng tăng lên ổn định hơn! Quan trọng hơn là La Chinh!
Cuối cùng, ánh mắt của Thạch Kinh Thiên rơi trên người La Chinh: “La Chinh, vị trí đầu bảng đại hội toàn phong lần này không chỉ có giải thưởng là một viên Thanh Hư Đan, hơn nữa còn được thưởng một thanh tiên khí. Bây giờ ngươi chọn tiên khí ngươi cần trước đi!”
“Ta có thể tự chọn tiên khí sao?” La Chinh gật đầu hỏi. Bởi vì biểu hiện hoàn mỹ của Yêu Dạ, Kiếm Vũ và sát khí của nàng đồng thời phát huy ra lợi hại hơn nhiều so với bản thân La Chinh, cho nên hắn thật sự cần thêm một thanh tiên khí.
/750
|