Phần lớn đệ tử La gia cảm nhận được mùi máu tươi lan ra từ trên người La Bính Quyền nên vẻ mặt đều biến đổi.
“Mùi máu tươi thật đậm đặc! Đây không phải công pháp của La gia chúng ta!”
“La Bính Quyền không phải tu luyện Tử Đàn Quyền sao? Vì sao đột nhiên đổi sang cái khác?”
“Đây hình như là... Huyết Sát Kình! Đây không phải là công pháp của ma nhân Huyết Tù kia sao, vì sao La Bính Quyền lại tu luyện loại tà công này?”
Sắc mặt bọn người La Hán Khâm đều thay đổi!
Trước đây vì đuổi bắt Huyết Tù nên quan phủ quận Sùng Dương đã ra thông cáo tỉ mỉ kỹ càng, trong đó miêu tả tường tận diện mạo, bề ngoài, khí chất, thậm chí còn có công pháp Huyết Tù sử dụng.
Khí tức của máu tươi lan ra từ trên người La Bính Quyền và Huyết Sát Kình được miêu tả trong thông cáo, gần như giống nhau như đúc! Chẳng qua La Hán Khâm cũng chưa thể xác định, chỉ là phỏng đoán mà thôi! Dù sao chữ viết miêu tả có giới hạn, mà mấy người La Hán Khâm cũng chưa từng nhìn thấy Huyết Tù.
Nhưng họ vẫn có thể xác định được cơ bản, công pháp của La Bính Quyền tuyệt đối không phải công pháp đứng đắn gì!
“Vèo vèo vèo vèo vèo…”
La Bính Quyền thúc giục, vận chuyển mười hai bảo kiếm phía sau, trên không trung xuất hiện mười hai quỹ đạo!
Những bảo kiếm bay tán loạn đó, trong mắt đệ tử La gia giống như lưỡi hái tử thần, nhát nào nhát nấy đều có thể đoạt lấy tính mạng của bọn họ.
Mà theo những bảo kiếm đang bay múa đó, một mùi máu tươi càng nồng đậm giống như từng con yêu ma đang bay múa.
Không ít đệ tử La gia âm thầm lo lắng, La Chinh có thể đỡ nổi những bảo kiếm này sao? Tuy khí thế của hắn như hồng thủy nhưng hắn có thể là đối thủ của La Bính Quyền không?
La Chinh muốn cứu lại La gia từ bên vực sâu trở về, củng cố căn cơ đang lung lay sắp đổ của La gia lần nữa, cửa ải quan trọng nhất chính là đánh bại La Bính Quyền!
Nếu La Chinh thất bại, như vậy những gì hắn nói cũng chỉ là nói suông mà thôi. Hơn nữa, chỉ sợ kết quả của nhóm đệ tử hiện tại đang ủng hộ La Chinh sẽ vô cùng thê thảm! Với tính cách của La Bính Quyền, chỉ sợ các đệ tử ở võ đường hôm nay đều sẽ bị tính sổ!
La Chinh có thể làm được không?
Lúc trước La Chinh muốn chạy trốn khỏi La gia nhưng lại bị phi kiếm này của La Bính Quyền ép trở về, mỗi thanh phi kiếm đều khiến cho La Chinh lui về phía sau một bước, lúc ấy La Chinh căn bản không dám vượt qua kiếm này.
Nhưng trong mắt La Chinh lúc này, đám chân nguyên đỏ như máu đang bám trên những thanh bảo kiếm kia tuy có mùi máu tươi nồng đậm, nhưng lại là chân nguyên cực kỳ pha tạp, đây là biểu hiện của một vị võ giả căn cơ bất ổn!
Đến đệ tử chi thứ trong một sĩ tộc nhỏ ở Đế Đô Phần Thiên thì chân nguyên cũng tinh thuần hơn La Bính Quyền rất nhiều.
Trong mắt đệ tử La gia, một thanh bảo kiếm kia giống như con rắn độc muốn cắn người, nhưng trong mắt La Chinh lại chỉ là con sâu nhỏ không đáng nhắc tới!
Mắt thấy mười hai thanh bảo kiếm phân tán ra mười hai phương hướng khác nhau rồi vây lại đây, trên mặt La Chinh cũng chỉ cười lạnh lùng, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nóc nhà, giẫm lên tường mà chạy như điên về phía La Bính Quyền.
Từng thanh bảo kiếm không ngừng bắn về phía La Chinh, ngăn cản hắn.
Nhưng La Chinh giống như một con khỉ nhanh nhẹn, mỗi khi những bảo kiếm đó hướng về phía hắn, chỉ nháy mắt khi còn cách hắn một khoảng ngắn thì hắn liền có thể tránh đi nhẹ nhàng.
Cảnh này khiến đại đa số đệ tử La gia run sợ trong lòng! Dù sao theo bọn họ đang thấy thì chỉ cần La Chinh bước sai một bước, thân thể hắn sẽ có thêm mười hai cái lỗ thủng chỉ trong chớp mắt.
Chẳng qua với thực lực của các trưởng bối trong La gia thì cũng đủ nhìn ra thân pháp lợi hại của La Chinh. La Chinh căn bản không coi mười hai thanh kiếm này ra gì mà chờ chúng tới gần phạm vi nửa thước mới mới bắt đầu tránh.
Chỉ có tuyệt đối tự tin vào tốc độ và thân pháp của mình thì mới dám liều như vậy, La Chinh... đột nhiên mạnh mẽ quá vậy?
Sau khi hữu kinh vô hiểm vượt qua bức tường, La Chinh nhảy lên đài. Lúc hai chân còn chưa chạm đất đã chợt nghe thấy La Bính Quyền cười lạnh một tiếng.
“La Chinh, ngươi thật sự nghĩ có thể tránh kiếm của ta? Ta đã biết ngươi sẽ bước lên cái đài cao đó từ lâu, lúc này ta xem ngươi trốn thế nào?”
Tiếng La Bính Quyền vừa dứt, mười hai thanh phi kiếm chợt bắn về phía đài cao kia. Còn lúc này La Chinh đang đứng trên không trung nên căn bản không thể tránh.
“Chết đi!” Trên mặt La Bính Quyền toát ra vẻ mỉa mai. Thằng nhóc này còn non lắm. Nếu tu luyện ở Thanh Vân Tông 10 năm, tám năm thì có lẽ ông ta cũng không phải đối thủ.
Nhưng hiện tại dù hắn có đột phá thì mình cũng có đột phá, hơn nữa Huyết Tù còn truyền Huyết Sát Kình cho mình, làm thực lực càng tiến bộ nhảy vọt!
La Chinh, ngươi không phải là đối thủ của ta!
“A! Nguy rồi, không được nhảy tới nơi đó!” Một vị đệ tử La gia thét to.
“La Bính Quyền âm hiểm thật, ngay từ đầu ông ta đã tính toán bày ra thiên la địa võng ở cái đài cao kia, có lẽ công kích ban đầu chỉ để dụ thôi!”
Một vài đệ tử La gia lúc này nhắm chặt hai mắt lại, căn bản không dám nhìn. Cảnh tiếp theo đã hình thành trong đầu óc bọn họ, trên người La Chinh tất nhiên sẽ xuất hiện mười hai lỗ thủng máu chảy đầm đìa!
Cho dù là vài trưởng bối La gia có nhãn lực tốt hơn một chút, lúc này sắc mặt cũng hơi khó coi. Họ không ngờ La Chinh dễ dàng rơi vào trong bẫy rập mà La Bính Quyền bố trí.
La Đại Long và La Ngọc Thư cũng nắm chặt tay, chờ mong kỳ tích xảy ra. Chỉ là xác suất có kỳ tích này thật sự quá nhỏ!
La Yên đứng sau đám người nhịn không được mà lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Với thân thể mạnh mẽ đến biến thái của ca ca, chỉ sợ những thanh kiếm đó dù trực tiếp đâm vào người cũng chẳng tạo nổi vết thương gì.
Không biết sau khi La Bính Quyền thấy cảnh kia vẻ mặt sẽ thế nào? Chắc chắn ca ca muốn đả kích ông ta đến chết luôn.
Trên mặt La Bính Quyền toát ra vẻ hưng phấn. Để làm La Chinh chết thảm hại hơn một chút, thậm chí ông ta còn tận lực thúc giục chân nguyên trên người làm uy lực của phi kiếm tăng lên năm lần! Như vậy phi kiếm không chỉ có thể đâm vào thân thể La Chinh mà còn có thể xuyên qua thân thể hắn, hình thành mười hai lỗ máu.
Nhưng mà khi những phi kiếm đó lao về phía La Chinh, vẻ hưng phấn trên mặt La Bính Quyền chợt cứng lại, thay vào đó là vẻ mặt nghi hoặc. Nhất thời ông ta cảm thấy hai mắt của mình hình như có vấn đề?
Vì sao... Vì sao La Chinh không bị phi kiếm xuyên thủng?
Cứ như lúc tiếp xúc với thân thể La Chinh thì tức khắc bị thân thể hắn đẩy văng ra vậy?
Điều này sao có thể?
Nếu bị chân nguyên hộ thể của La Chinh đẩy văng ra thì còn có khả năng, nhưng phi kiếm rõ ràng phóng về phía thân thể La Chinh.
Thân thể con người có thể mạnh đến tình trạng này?
Không thể nào!
Đây chính là phi kiếm được Huyết Sát Kình thúc giục đấy!
Tuy Huyết Sát Kình là công pháp địa giai, nhưng nó theo đạo sát lục, tu luyện ít nhưng thu lợi nhiều, vả lại uy lực vượt xa công pháp cùng giai, mà ngang với công pháp thiên giai!
Phần lớn đệ tử La gia thấy cảnh này cũng trợn mắt há mồm.
Về mặt lý thuyết, La Chinh biểu hiện càng mạnh thì chắc chắn là càng tốt, vấn đề là hiện tại biểu hiện của La Chinh đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Trong mắt đệ tử La gia, La Bính Quyền là tồn tại cao nhất? Ông ta có quyền sinh quyền sát trong La gia không phải vì cái gì khác mà là vì thực lực của ông ta đủ mạnh để giết bất cứ người La gia nào.
Ai dám không phục?
Một chữ: chết.
Nhưng mà...
Khi đối mặt với một đòn toàn lực của La Bính Quyền, La Chinh lại dùng thân thể để chặn.
Mười hai thanh phi kiếm không đủ phá vỡ làn da của La Chinh mà trực tiếp bị đẩy lùi.
“Đây nhất định là đao thương bất nhập trong truyền thuyết...” Một đệ tử La gia thì thào nói.
La Kính mắt mờ, khi thấy cảnh này, khóe mắt đã có hai hàng lệ chảy ra, giọng khàn khàn cảm thán: “Ông trời có mắt, coi như La Tiêu chết cũng được nhắm mắt, nó có người kế tục rồi!”
La Chinh nhìn La Bính Quyền đang trố mắt đứng nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ta trốn như thế nào? Căn bản ta không muốn tránh mà thôi. Tuy đều là Tiên Thiên Tam Trọng, nhưng chỉ sợ ngươi không tưởng tượng nổi cách biệt giữa chúng ta!”
Nói xong, La Chinh lại nhảy lên phía đài cao, một lần nữa nhảy về phía La Bính Quyền.
La Bính Quyền không ngốc!
Bản thân ông ta đã chuẩn bị một đòn cực mạnh từ lâu, nhưng đánh trúng La Chinh ngay chính diện mà cũng không hiệu quả, điều này chứng tỏ thực lực của La Chinh đã đến mức ông ta không thể tưởng tượng nổi từ lâu.
Vô cùng sợ hãi nên trong lòng La Bính Quyền lúc này chỉ có một suy nghĩ: Trốn!
Nhưng tốc độ cả ông ta làm sao so nổi với La Chinh? Nhắc tới tốc độ, dường như chỉ trong một nhịp thở, La Chinh đã đuổi kịp ông ta.
Trong tình thế nguy cấp như vậy, La Bính Quyền chỉ có thể lớn tiếng hét lên: “Tiền bối, cứu ta!”
Mà giờ này khắc này, La Chinh đã tới phía sau La Bính Quyền, lạnh giọng nói: “Dù có lão Thiên Vương ở đây cũng không cứu được ngươi!”
Nói xong, La Chinh nện ngay một quyền vào sau lưng La Bính Quyền khiến ông ta văng vào một căn phòng.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ cách đó không xa: “Ai dám đánh đồ nhi của ta? Ta phải nuốt sống ngươi!”
“Mùi máu tươi thật đậm đặc! Đây không phải công pháp của La gia chúng ta!”
“La Bính Quyền không phải tu luyện Tử Đàn Quyền sao? Vì sao đột nhiên đổi sang cái khác?”
“Đây hình như là... Huyết Sát Kình! Đây không phải là công pháp của ma nhân Huyết Tù kia sao, vì sao La Bính Quyền lại tu luyện loại tà công này?”
Sắc mặt bọn người La Hán Khâm đều thay đổi!
Trước đây vì đuổi bắt Huyết Tù nên quan phủ quận Sùng Dương đã ra thông cáo tỉ mỉ kỹ càng, trong đó miêu tả tường tận diện mạo, bề ngoài, khí chất, thậm chí còn có công pháp Huyết Tù sử dụng.
Khí tức của máu tươi lan ra từ trên người La Bính Quyền và Huyết Sát Kình được miêu tả trong thông cáo, gần như giống nhau như đúc! Chẳng qua La Hán Khâm cũng chưa thể xác định, chỉ là phỏng đoán mà thôi! Dù sao chữ viết miêu tả có giới hạn, mà mấy người La Hán Khâm cũng chưa từng nhìn thấy Huyết Tù.
Nhưng họ vẫn có thể xác định được cơ bản, công pháp của La Bính Quyền tuyệt đối không phải công pháp đứng đắn gì!
“Vèo vèo vèo vèo vèo…”
La Bính Quyền thúc giục, vận chuyển mười hai bảo kiếm phía sau, trên không trung xuất hiện mười hai quỹ đạo!
Những bảo kiếm bay tán loạn đó, trong mắt đệ tử La gia giống như lưỡi hái tử thần, nhát nào nhát nấy đều có thể đoạt lấy tính mạng của bọn họ.
Mà theo những bảo kiếm đang bay múa đó, một mùi máu tươi càng nồng đậm giống như từng con yêu ma đang bay múa.
Không ít đệ tử La gia âm thầm lo lắng, La Chinh có thể đỡ nổi những bảo kiếm này sao? Tuy khí thế của hắn như hồng thủy nhưng hắn có thể là đối thủ của La Bính Quyền không?
La Chinh muốn cứu lại La gia từ bên vực sâu trở về, củng cố căn cơ đang lung lay sắp đổ của La gia lần nữa, cửa ải quan trọng nhất chính là đánh bại La Bính Quyền!
Nếu La Chinh thất bại, như vậy những gì hắn nói cũng chỉ là nói suông mà thôi. Hơn nữa, chỉ sợ kết quả của nhóm đệ tử hiện tại đang ủng hộ La Chinh sẽ vô cùng thê thảm! Với tính cách của La Bính Quyền, chỉ sợ các đệ tử ở võ đường hôm nay đều sẽ bị tính sổ!
La Chinh có thể làm được không?
Lúc trước La Chinh muốn chạy trốn khỏi La gia nhưng lại bị phi kiếm này của La Bính Quyền ép trở về, mỗi thanh phi kiếm đều khiến cho La Chinh lui về phía sau một bước, lúc ấy La Chinh căn bản không dám vượt qua kiếm này.
Nhưng trong mắt La Chinh lúc này, đám chân nguyên đỏ như máu đang bám trên những thanh bảo kiếm kia tuy có mùi máu tươi nồng đậm, nhưng lại là chân nguyên cực kỳ pha tạp, đây là biểu hiện của một vị võ giả căn cơ bất ổn!
Đến đệ tử chi thứ trong một sĩ tộc nhỏ ở Đế Đô Phần Thiên thì chân nguyên cũng tinh thuần hơn La Bính Quyền rất nhiều.
Trong mắt đệ tử La gia, một thanh bảo kiếm kia giống như con rắn độc muốn cắn người, nhưng trong mắt La Chinh lại chỉ là con sâu nhỏ không đáng nhắc tới!
Mắt thấy mười hai thanh bảo kiếm phân tán ra mười hai phương hướng khác nhau rồi vây lại đây, trên mặt La Chinh cũng chỉ cười lạnh lùng, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nóc nhà, giẫm lên tường mà chạy như điên về phía La Bính Quyền.
Từng thanh bảo kiếm không ngừng bắn về phía La Chinh, ngăn cản hắn.
Nhưng La Chinh giống như một con khỉ nhanh nhẹn, mỗi khi những bảo kiếm đó hướng về phía hắn, chỉ nháy mắt khi còn cách hắn một khoảng ngắn thì hắn liền có thể tránh đi nhẹ nhàng.
Cảnh này khiến đại đa số đệ tử La gia run sợ trong lòng! Dù sao theo bọn họ đang thấy thì chỉ cần La Chinh bước sai một bước, thân thể hắn sẽ có thêm mười hai cái lỗ thủng chỉ trong chớp mắt.
Chẳng qua với thực lực của các trưởng bối trong La gia thì cũng đủ nhìn ra thân pháp lợi hại của La Chinh. La Chinh căn bản không coi mười hai thanh kiếm này ra gì mà chờ chúng tới gần phạm vi nửa thước mới mới bắt đầu tránh.
Chỉ có tuyệt đối tự tin vào tốc độ và thân pháp của mình thì mới dám liều như vậy, La Chinh... đột nhiên mạnh mẽ quá vậy?
Sau khi hữu kinh vô hiểm vượt qua bức tường, La Chinh nhảy lên đài. Lúc hai chân còn chưa chạm đất đã chợt nghe thấy La Bính Quyền cười lạnh một tiếng.
“La Chinh, ngươi thật sự nghĩ có thể tránh kiếm của ta? Ta đã biết ngươi sẽ bước lên cái đài cao đó từ lâu, lúc này ta xem ngươi trốn thế nào?”
Tiếng La Bính Quyền vừa dứt, mười hai thanh phi kiếm chợt bắn về phía đài cao kia. Còn lúc này La Chinh đang đứng trên không trung nên căn bản không thể tránh.
“Chết đi!” Trên mặt La Bính Quyền toát ra vẻ mỉa mai. Thằng nhóc này còn non lắm. Nếu tu luyện ở Thanh Vân Tông 10 năm, tám năm thì có lẽ ông ta cũng không phải đối thủ.
Nhưng hiện tại dù hắn có đột phá thì mình cũng có đột phá, hơn nữa Huyết Tù còn truyền Huyết Sát Kình cho mình, làm thực lực càng tiến bộ nhảy vọt!
La Chinh, ngươi không phải là đối thủ của ta!
“A! Nguy rồi, không được nhảy tới nơi đó!” Một vị đệ tử La gia thét to.
“La Bính Quyền âm hiểm thật, ngay từ đầu ông ta đã tính toán bày ra thiên la địa võng ở cái đài cao kia, có lẽ công kích ban đầu chỉ để dụ thôi!”
Một vài đệ tử La gia lúc này nhắm chặt hai mắt lại, căn bản không dám nhìn. Cảnh tiếp theo đã hình thành trong đầu óc bọn họ, trên người La Chinh tất nhiên sẽ xuất hiện mười hai lỗ thủng máu chảy đầm đìa!
Cho dù là vài trưởng bối La gia có nhãn lực tốt hơn một chút, lúc này sắc mặt cũng hơi khó coi. Họ không ngờ La Chinh dễ dàng rơi vào trong bẫy rập mà La Bính Quyền bố trí.
La Đại Long và La Ngọc Thư cũng nắm chặt tay, chờ mong kỳ tích xảy ra. Chỉ là xác suất có kỳ tích này thật sự quá nhỏ!
La Yên đứng sau đám người nhịn không được mà lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Với thân thể mạnh mẽ đến biến thái của ca ca, chỉ sợ những thanh kiếm đó dù trực tiếp đâm vào người cũng chẳng tạo nổi vết thương gì.
Không biết sau khi La Bính Quyền thấy cảnh kia vẻ mặt sẽ thế nào? Chắc chắn ca ca muốn đả kích ông ta đến chết luôn.
Trên mặt La Bính Quyền toát ra vẻ hưng phấn. Để làm La Chinh chết thảm hại hơn một chút, thậm chí ông ta còn tận lực thúc giục chân nguyên trên người làm uy lực của phi kiếm tăng lên năm lần! Như vậy phi kiếm không chỉ có thể đâm vào thân thể La Chinh mà còn có thể xuyên qua thân thể hắn, hình thành mười hai lỗ máu.
Nhưng mà khi những phi kiếm đó lao về phía La Chinh, vẻ hưng phấn trên mặt La Bính Quyền chợt cứng lại, thay vào đó là vẻ mặt nghi hoặc. Nhất thời ông ta cảm thấy hai mắt của mình hình như có vấn đề?
Vì sao... Vì sao La Chinh không bị phi kiếm xuyên thủng?
Cứ như lúc tiếp xúc với thân thể La Chinh thì tức khắc bị thân thể hắn đẩy văng ra vậy?
Điều này sao có thể?
Nếu bị chân nguyên hộ thể của La Chinh đẩy văng ra thì còn có khả năng, nhưng phi kiếm rõ ràng phóng về phía thân thể La Chinh.
Thân thể con người có thể mạnh đến tình trạng này?
Không thể nào!
Đây chính là phi kiếm được Huyết Sát Kình thúc giục đấy!
Tuy Huyết Sát Kình là công pháp địa giai, nhưng nó theo đạo sát lục, tu luyện ít nhưng thu lợi nhiều, vả lại uy lực vượt xa công pháp cùng giai, mà ngang với công pháp thiên giai!
Phần lớn đệ tử La gia thấy cảnh này cũng trợn mắt há mồm.
Về mặt lý thuyết, La Chinh biểu hiện càng mạnh thì chắc chắn là càng tốt, vấn đề là hiện tại biểu hiện của La Chinh đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Trong mắt đệ tử La gia, La Bính Quyền là tồn tại cao nhất? Ông ta có quyền sinh quyền sát trong La gia không phải vì cái gì khác mà là vì thực lực của ông ta đủ mạnh để giết bất cứ người La gia nào.
Ai dám không phục?
Một chữ: chết.
Nhưng mà...
Khi đối mặt với một đòn toàn lực của La Bính Quyền, La Chinh lại dùng thân thể để chặn.
Mười hai thanh phi kiếm không đủ phá vỡ làn da của La Chinh mà trực tiếp bị đẩy lùi.
“Đây nhất định là đao thương bất nhập trong truyền thuyết...” Một đệ tử La gia thì thào nói.
La Kính mắt mờ, khi thấy cảnh này, khóe mắt đã có hai hàng lệ chảy ra, giọng khàn khàn cảm thán: “Ông trời có mắt, coi như La Tiêu chết cũng được nhắm mắt, nó có người kế tục rồi!”
La Chinh nhìn La Bính Quyền đang trố mắt đứng nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ta trốn như thế nào? Căn bản ta không muốn tránh mà thôi. Tuy đều là Tiên Thiên Tam Trọng, nhưng chỉ sợ ngươi không tưởng tượng nổi cách biệt giữa chúng ta!”
Nói xong, La Chinh lại nhảy lên phía đài cao, một lần nữa nhảy về phía La Bính Quyền.
La Bính Quyền không ngốc!
Bản thân ông ta đã chuẩn bị một đòn cực mạnh từ lâu, nhưng đánh trúng La Chinh ngay chính diện mà cũng không hiệu quả, điều này chứng tỏ thực lực của La Chinh đã đến mức ông ta không thể tưởng tượng nổi từ lâu.
Vô cùng sợ hãi nên trong lòng La Bính Quyền lúc này chỉ có một suy nghĩ: Trốn!
Nhưng tốc độ cả ông ta làm sao so nổi với La Chinh? Nhắc tới tốc độ, dường như chỉ trong một nhịp thở, La Chinh đã đuổi kịp ông ta.
Trong tình thế nguy cấp như vậy, La Bính Quyền chỉ có thể lớn tiếng hét lên: “Tiền bối, cứu ta!”
Mà giờ này khắc này, La Chinh đã tới phía sau La Bính Quyền, lạnh giọng nói: “Dù có lão Thiên Vương ở đây cũng không cứu được ngươi!”
Nói xong, La Chinh nện ngay một quyền vào sau lưng La Bính Quyền khiến ông ta văng vào một căn phòng.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ cách đó không xa: “Ai dám đánh đồ nhi của ta? Ta phải nuốt sống ngươi!”
/750
|