Vòng xoắn ốc của Trác Phi Dực chém giết chỉ duy trì trong thời gian một nhịp thở liền bị một quyền của La Chinh đánh tan, Trác Phi Dực lập tức thua trận.
Loại cọ xát này vốn chỉ một chút là dừng, thậm chí thắng nửa chiêu đã coi là thắng, huống hồ hiện giờ ưu thế đã hoàn toàn nghiêng về một phía.
Trác Phi Dực cũng thua tâm phục khẩu phục. Khi nhìn lại La Chinh, thậm chí còn mang theo vẻ kính sợ, lập tức cảm thấy La Chinh thâm sâu khó lường.
Từ đầu đến cuối La Chinh không dùng binh khí, không vận chân nguyên mà chỉ đứng yên một chỗ, một bước cũng không xê dịch. Điều này không gọi là thâm sâu khó lường thì gọi là gì?
Chán nản, Trác Phi Dực thậm chí nảy sinh một mong muốn tiến vào Thanh Vân Tông. Hắn mới bước vào Chiếu Thần Cảnh, vẫn có cơ hội vào Thanh Vân Tông…
Nhưng Trác Phi Dực lại không hiểu, kỳ tài có trình độ như La Chinh ở Thanh Vân Tông cũng không nhiều.
Thanh Vân Tông năm nay cũng coi như thiên tài hội tụ, ba năm trước đã xuất hiện một Lý Dật Phong, mà lần này thì trực tiếp nhảy ra ba người là Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu và La Chinh…
Người sau lại yêu nghiệt hơn người trước.
“Tam hoàng tử điện hạ, thuộc hạ bất tài đã thua La Chinh.” Trác Phi Dực chắp tay nói với Tô Duệ.
Tô Duệ gật đầu: “La Chinh huynh là kỳ tài nghìn năm khó gặp của Thanh Vân Tông, ngươi thua huynh ấy cũng không cần ủ rũ!”
Nghìn năm khó gặp, điều này quá khoa trương rồi chứ? Đối với đánh giá này của Tô Duệ, trong lòng một số võ giả không phục lắm. Dù gì trong một nghìn năm Đông Vực có thể sinh ra không biết bao nhiêu người.
Mặc dù biểu hiện vừa rồi của La Chinh quả thực kinh hãi, nhưng người tài dưới trướng của Tô Duệ cũng không ít, mà trong đó Trác Phi Dực không phải người nổi bật.
“Tam hoàng tử điện hạ, Tống Triển Bằng xin đấu!” Trác Phi Dực vừa ngồi xuống, lập tức lại có người đứng ra. Người tên Tống Triển Bằng này là một người đàn ông khôi ngô, nhìn có vẻ giống cường đạo giết người cướp của, mắt trái bịt một cái bịt mắt đen xì, không biết là giả vờ hay là bị mù.
“Phê chuẩn.” Tô Duệ gật đầu, ánh mắt hắn ta lại rơi trên người La Chinh.
Theo như Tô Duệ thấy, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều có thể trao đổi.
La Chinh vô cùng chống đối với mình, không muốn gia nhập phe cánh của mình, Tô Duệ hắn sao lại không rõ chứ?
Nhưng hắn lại hiểu rõ, chỉ cần mình đưa ra lợi ích đủ lớn cũng sẽ khiến La Chinh động lòng! La Chinh đương nhiên là thiên tài, nhưng hắn vẫn cần tài nguyên!
Thanh Vân Tông có lẽ sẽ dốc sức bồi dưỡng La Chinh, nhưng tài nguyên đối với võ giả thì càng nhiều càng tốt, đây chính là sức mạnh Tô Duệ có.
Tô Duệ có thể tham gia tranh giành hoàng vị, thứ dựa vào chính là tất cả tài nguyên mà hắn kiểm soát! So sánh ra thì thái tử còn là kẻ nghèo hơn hắn, cho dù là tài nguyên của Thất hoàng tử - Tô Tinh cũng kém xa hắn.
La Chinh… cố gắng phát huy hết thực lực của ngươi đi, thực lực ngươi phát huy càng mạnh ta sẽ cho ngươi càng nhiều! Trong lòng Tô Duệ suy nghĩ.
Tống Triển Bằng đối mặt với La Chinh, mặt mũi đầy dữ tợn khẽ run, lập tức rút ra một thanh đao từ eo, đó là một thanh đao thân màu đen tuyền, vô cùng hiếm thấy.
“Nhóc con, vừa rồi để ngươi nở mày nở mặt một chút, có điều ngươi chỉ trông cậy vào cơ thể cường hãn mà thôi, ngươi dám cứng rắn chặn hắc đao của ta không?” Tống Triển Bằng cười lạnh.
“Không dám.” La Chinh thản nhiên lắc đầu. Hắn không phải thằng ngu, cho dù thể linh khí thượng phẩm vô cùng cường hãn thì cũng không vô duyên vô cớ chịu một đao của đối phương.
Câu trả lời của La Chinh lập tức khiến Tống Triển Bằng cứng người.
“Nếu đã như vậy thì thi triển thực lực thật sự của ngươi ra!” Tống Triển Bằng nói xong liền nhảy lên một bước, hai tay cầm chắc hắc đao, dùng thế phá núi bổ vào đầu La Chinh.
“Khai Thiên Tịch Địa!”
Đối diện với một đao này, La Chinh vẫn không né tránh, hai chân hắn một mực đứng yên tại chỗ, đồng thời rút Lưu Quang Kiếm trong tay ra, đồng thời xoay vai phải vào trong, nâng kiếm lên phía trên đầu, thân kiếm ngang, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
“Kiếm pháp cơ bản, Giá Kiếm!”
Kiếm này của La Chinh là kiếm pháp dùng để phòng ngự rồi chuyển sang phản công trong kiếm pháp cơ bản.
Hôm đó khi La Chinh đối mặt với Lý Dật Phong không hề dùng đỡ kiếm, bởi vì đỡ kiếm là chiêu kiếm nửa phòng ngự nửa tấn công, sau khi đỡ đòn tấn công của đối phương, sẽ tiến hành tấn công trả đòn. Mà tốc độ của Lạc Anh Tân Phân Kiếm của Lý Dật Phong quả thực quá nhanh, cho dù đỡ được kiếm thì cũng lập tức nghênh đón vài chục đến hơn trăm đòn phản công của Lý Dật Phong.
Còn đối mặt với Tống Triển Bằng thì khống giống vậy nữa, Tống Triển Bằng rõ ràng đi theo con đường đao pháp cương mãnh. Đao pháp này mạnh, uy lực lớn, nhưng thường chỉ có thể xuất một đao, cũng không linh hoạt lắm, hoàn toàn dựa vào uy lực có tính áp đảo để giành chiến thắng.
“Chỉ thanh trường kiếm mảnh mai của ngươi mà muốn đỡ hắc đao của ta? Nằm mơ!” Thấy La Chinh dùng Giá Kiếm trong kiếm pháp cơ bản, trong lòng Tống Triển Bằng nghĩ không biết có nên nặng tay hay không. Nếu đường dao quá nặng e là sẽ trực tiếp chém gãy kiếm của hắn, chém cả người lẫn kiếm thành hai phần mất.
Nhưng nghĩ tới bộ dạng thối tha của La Chinh, Tống Triển Bằng không chỉ không giảm lực đạo đao trong tay mà ngược lại còn tăng thêm ba phần! Trên người hắn truyền tới một luồng khí tức mãnh liệt, dường như đao này của hắn thực sự có uy lực khai thiên tịch địa!
“Keng!”
Hắc đao của Tống Triển Bằng nặng nề chém lên thân kiếm của La Chinh, nhưng kết quả trong dự đoán lại không hề xuất hiện. Đao này chém xuống không chỉ La Chinh không hề hấn gì mà ngay cả kiếm trong tay hắn cũng không gãy. Ngược lại, La Chinh vừa đỡ được hắc đao của hắn thì xoay người một cái lại quay người đâm về phía mình.
Lần đâm này đã dọa Tống Triển Bằng một phen, hắn căn bản không dự liệu được La Chinh có thần lực như vậy, không chỉ cứng rắn đỡ được hắc đao của hắn mà thậm chí còn dư sức trở tay đâm ngược lại. Một đao của hắn cương mãnh như vậy lại bị kiếm pháp cơ bản đơn giản nhất nhẹ nhàng phá vỡ?
Trong tình thế cấp bách, Tống Triển Bằng lăn lông lốc để tránh kiếm trả đòn của La Chinh. Khi bò dậy, sắc mặt vốn đen phát đỏ đã biến thành một màu trắng bệch.
Kiếm pháp cơ bản, sao lại có thể dữ dội như vậy?
Trong nháy mắt, Tống Triển Bằng nảy sinh ra ảo giác mãnh liệt, đao pháp bao nhiêu năm nay của hắn có phải là phí công tu luyện rồi không? Lại có thể bị kiếm pháp cơ bản của người ta phá mất?
“Bốp bốp bốp bốp!”
Tô Duệ đột nhiên vỗ tay ca ngợi nói: “Lúc trước đã nghe nói La Chinh huynh dùng kiếm pháp cơ bản đánh bại Lý Dật Phong trong chiêu kiếm, ta vẫn luôn không tin, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, coi như đã tin rồi! Tiểu vương ta phục!”
Không ít người bên dưới đều là cao thủ dùng kiếm cũng lặng lẽ gật đầu. Trong kiếm pháp cơ bản của La Chinh ẩn chứa huyền cơ khiến những kiếm khách này đều tự thẹn không bằng, kiếm pháp cơ bản ai cũng biết, nhưng có ai thực sự dám lấy ra ứng đấu? Toàn thiên hạ chắc cũng chỉ có một mình La Chinh.
Đối với lời khen của Tô Duệ, trên mặt La Chinh không có biểu cảm dư thừa, hắn trầm ổn đứng trên mặt đất, không hề xê dịch bước chân.
Một đao Khai Thiên Tịch Địa của mình lại bị Giá Kiếm đơn giản của La Chinh chặn được, đây là chuyện khiến Tống Triển Bằng rất khó chấp nhận. Tống Triến Bằng là người trượng nghĩa, nhưng mắc một căn bệnh là rất yêu thể diện, hôm nay đúng là ngày rất mất thể diện với hắn.
Sau khi nghĩ ngợi, Tống Triển Bằng nghiến răng đưa tay lên đầu kéo cái miếng vải che mắt xuống.
Cùng là khách ngồi dưới trướng của Tam hoàng tử, nhưng rất nhiều người đều chưa nhìn thấy Tống Triển Bằng tháo bịt mắt xuống. Phần đông mọi người đều cho rằng mắt hắn vì bị mù, là cơ thể bị thiếu hụt nên tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi, không ngờ mắt trái dưới lớp bịt mắt của hắn lại hoàn toàn không tổn hại gì, nhưng quan sát tỉ mỉ thì có thể nhìn ra dị dạng.
“Một mắt hai đồng tử!”
Trong con mắt của hắn lại có hai đồng tử, nhìn có vẻ vô cùng quái dị.
La Chinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy “một mắt hai đồng tử”. Một mắt có hai đồng tử này còn gọi là “trùng đồng”, chính là trong một đồng tử to lại có một đồng tử nhỏ.
Nghe nói người có “trùng đồng” có thể dùng con mắt nhỏ để nhìn thấu điểm yếu của kẻ địch!
Nhưng trên thế gian người có “trùng đồng” quá ít nên những lời đồn đại này rất khó chứng minh thật giả. Mà nếu Tống Triển Bằng đã để lộ ra “trùng đồng” của hắn, chắc chắn con mắt đó có năng lực đặc biệt.
La Chinh tay cầm bảo kiếm, tâm tình trầm ổn, nếu Tống Triển Bằng có thể nhìn thấu được điểm yếu của hắn thì càng tốt, dù gì cũng có thể giúp La Chinh hiểu rõ điểm yếu của mình.
Mắt trái của Tống Triển Bằng khẽ nhắm lại, trong mắt hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng này lập tức vây chặt lấy La Chinh.
Trùng đồng có thể giúp hắn nhìn thấu sơ hở và nhược điểm của đối phương, nhưng mỗi lần dùng đều sẽ khiến hắn đau đầu nhiều ngày, bởi vì sử dụng trùng đồng yêu cầu sức mạnh linh hồn rất cao, mà Tống Triển Bằng lại không có cách nào để rèn luyện linh hồn của bản thân.
Cho nên thông thường Tống Triển Bằng sẽ không sử dụng năng lực này.
Hôm nay hoàn toàn bất đắc dĩ, hắn không muốn thua quá thảm, thể diện đã mất ở chỗ La Chinh thì phải nhặt lại từ chỗ La Chinh!
Nhưng sau khi mắt trái của hắn quét qua cơ thể La Chinh, cả người liền ngây dại, La Chinh này rốt cuộc là như thế nào?
Loại cọ xát này vốn chỉ một chút là dừng, thậm chí thắng nửa chiêu đã coi là thắng, huống hồ hiện giờ ưu thế đã hoàn toàn nghiêng về một phía.
Trác Phi Dực cũng thua tâm phục khẩu phục. Khi nhìn lại La Chinh, thậm chí còn mang theo vẻ kính sợ, lập tức cảm thấy La Chinh thâm sâu khó lường.
Từ đầu đến cuối La Chinh không dùng binh khí, không vận chân nguyên mà chỉ đứng yên một chỗ, một bước cũng không xê dịch. Điều này không gọi là thâm sâu khó lường thì gọi là gì?
Chán nản, Trác Phi Dực thậm chí nảy sinh một mong muốn tiến vào Thanh Vân Tông. Hắn mới bước vào Chiếu Thần Cảnh, vẫn có cơ hội vào Thanh Vân Tông…
Nhưng Trác Phi Dực lại không hiểu, kỳ tài có trình độ như La Chinh ở Thanh Vân Tông cũng không nhiều.
Thanh Vân Tông năm nay cũng coi như thiên tài hội tụ, ba năm trước đã xuất hiện một Lý Dật Phong, mà lần này thì trực tiếp nhảy ra ba người là Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu và La Chinh…
Người sau lại yêu nghiệt hơn người trước.
“Tam hoàng tử điện hạ, thuộc hạ bất tài đã thua La Chinh.” Trác Phi Dực chắp tay nói với Tô Duệ.
Tô Duệ gật đầu: “La Chinh huynh là kỳ tài nghìn năm khó gặp của Thanh Vân Tông, ngươi thua huynh ấy cũng không cần ủ rũ!”
Nghìn năm khó gặp, điều này quá khoa trương rồi chứ? Đối với đánh giá này của Tô Duệ, trong lòng một số võ giả không phục lắm. Dù gì trong một nghìn năm Đông Vực có thể sinh ra không biết bao nhiêu người.
Mặc dù biểu hiện vừa rồi của La Chinh quả thực kinh hãi, nhưng người tài dưới trướng của Tô Duệ cũng không ít, mà trong đó Trác Phi Dực không phải người nổi bật.
“Tam hoàng tử điện hạ, Tống Triển Bằng xin đấu!” Trác Phi Dực vừa ngồi xuống, lập tức lại có người đứng ra. Người tên Tống Triển Bằng này là một người đàn ông khôi ngô, nhìn có vẻ giống cường đạo giết người cướp của, mắt trái bịt một cái bịt mắt đen xì, không biết là giả vờ hay là bị mù.
“Phê chuẩn.” Tô Duệ gật đầu, ánh mắt hắn ta lại rơi trên người La Chinh.
Theo như Tô Duệ thấy, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều có thể trao đổi.
La Chinh vô cùng chống đối với mình, không muốn gia nhập phe cánh của mình, Tô Duệ hắn sao lại không rõ chứ?
Nhưng hắn lại hiểu rõ, chỉ cần mình đưa ra lợi ích đủ lớn cũng sẽ khiến La Chinh động lòng! La Chinh đương nhiên là thiên tài, nhưng hắn vẫn cần tài nguyên!
Thanh Vân Tông có lẽ sẽ dốc sức bồi dưỡng La Chinh, nhưng tài nguyên đối với võ giả thì càng nhiều càng tốt, đây chính là sức mạnh Tô Duệ có.
Tô Duệ có thể tham gia tranh giành hoàng vị, thứ dựa vào chính là tất cả tài nguyên mà hắn kiểm soát! So sánh ra thì thái tử còn là kẻ nghèo hơn hắn, cho dù là tài nguyên của Thất hoàng tử - Tô Tinh cũng kém xa hắn.
La Chinh… cố gắng phát huy hết thực lực của ngươi đi, thực lực ngươi phát huy càng mạnh ta sẽ cho ngươi càng nhiều! Trong lòng Tô Duệ suy nghĩ.
Tống Triển Bằng đối mặt với La Chinh, mặt mũi đầy dữ tợn khẽ run, lập tức rút ra một thanh đao từ eo, đó là một thanh đao thân màu đen tuyền, vô cùng hiếm thấy.
“Nhóc con, vừa rồi để ngươi nở mày nở mặt một chút, có điều ngươi chỉ trông cậy vào cơ thể cường hãn mà thôi, ngươi dám cứng rắn chặn hắc đao của ta không?” Tống Triển Bằng cười lạnh.
“Không dám.” La Chinh thản nhiên lắc đầu. Hắn không phải thằng ngu, cho dù thể linh khí thượng phẩm vô cùng cường hãn thì cũng không vô duyên vô cớ chịu một đao của đối phương.
Câu trả lời của La Chinh lập tức khiến Tống Triển Bằng cứng người.
“Nếu đã như vậy thì thi triển thực lực thật sự của ngươi ra!” Tống Triển Bằng nói xong liền nhảy lên một bước, hai tay cầm chắc hắc đao, dùng thế phá núi bổ vào đầu La Chinh.
“Khai Thiên Tịch Địa!”
Đối diện với một đao này, La Chinh vẫn không né tránh, hai chân hắn một mực đứng yên tại chỗ, đồng thời rút Lưu Quang Kiếm trong tay ra, đồng thời xoay vai phải vào trong, nâng kiếm lên phía trên đầu, thân kiếm ngang, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
“Kiếm pháp cơ bản, Giá Kiếm!”
Kiếm này của La Chinh là kiếm pháp dùng để phòng ngự rồi chuyển sang phản công trong kiếm pháp cơ bản.
Hôm đó khi La Chinh đối mặt với Lý Dật Phong không hề dùng đỡ kiếm, bởi vì đỡ kiếm là chiêu kiếm nửa phòng ngự nửa tấn công, sau khi đỡ đòn tấn công của đối phương, sẽ tiến hành tấn công trả đòn. Mà tốc độ của Lạc Anh Tân Phân Kiếm của Lý Dật Phong quả thực quá nhanh, cho dù đỡ được kiếm thì cũng lập tức nghênh đón vài chục đến hơn trăm đòn phản công của Lý Dật Phong.
Còn đối mặt với Tống Triển Bằng thì khống giống vậy nữa, Tống Triển Bằng rõ ràng đi theo con đường đao pháp cương mãnh. Đao pháp này mạnh, uy lực lớn, nhưng thường chỉ có thể xuất một đao, cũng không linh hoạt lắm, hoàn toàn dựa vào uy lực có tính áp đảo để giành chiến thắng.
“Chỉ thanh trường kiếm mảnh mai của ngươi mà muốn đỡ hắc đao của ta? Nằm mơ!” Thấy La Chinh dùng Giá Kiếm trong kiếm pháp cơ bản, trong lòng Tống Triển Bằng nghĩ không biết có nên nặng tay hay không. Nếu đường dao quá nặng e là sẽ trực tiếp chém gãy kiếm của hắn, chém cả người lẫn kiếm thành hai phần mất.
Nhưng nghĩ tới bộ dạng thối tha của La Chinh, Tống Triển Bằng không chỉ không giảm lực đạo đao trong tay mà ngược lại còn tăng thêm ba phần! Trên người hắn truyền tới một luồng khí tức mãnh liệt, dường như đao này của hắn thực sự có uy lực khai thiên tịch địa!
“Keng!”
Hắc đao của Tống Triển Bằng nặng nề chém lên thân kiếm của La Chinh, nhưng kết quả trong dự đoán lại không hề xuất hiện. Đao này chém xuống không chỉ La Chinh không hề hấn gì mà ngay cả kiếm trong tay hắn cũng không gãy. Ngược lại, La Chinh vừa đỡ được hắc đao của hắn thì xoay người một cái lại quay người đâm về phía mình.
Lần đâm này đã dọa Tống Triển Bằng một phen, hắn căn bản không dự liệu được La Chinh có thần lực như vậy, không chỉ cứng rắn đỡ được hắc đao của hắn mà thậm chí còn dư sức trở tay đâm ngược lại. Một đao của hắn cương mãnh như vậy lại bị kiếm pháp cơ bản đơn giản nhất nhẹ nhàng phá vỡ?
Trong tình thế cấp bách, Tống Triển Bằng lăn lông lốc để tránh kiếm trả đòn của La Chinh. Khi bò dậy, sắc mặt vốn đen phát đỏ đã biến thành một màu trắng bệch.
Kiếm pháp cơ bản, sao lại có thể dữ dội như vậy?
Trong nháy mắt, Tống Triển Bằng nảy sinh ra ảo giác mãnh liệt, đao pháp bao nhiêu năm nay của hắn có phải là phí công tu luyện rồi không? Lại có thể bị kiếm pháp cơ bản của người ta phá mất?
“Bốp bốp bốp bốp!”
Tô Duệ đột nhiên vỗ tay ca ngợi nói: “Lúc trước đã nghe nói La Chinh huynh dùng kiếm pháp cơ bản đánh bại Lý Dật Phong trong chiêu kiếm, ta vẫn luôn không tin, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, coi như đã tin rồi! Tiểu vương ta phục!”
Không ít người bên dưới đều là cao thủ dùng kiếm cũng lặng lẽ gật đầu. Trong kiếm pháp cơ bản của La Chinh ẩn chứa huyền cơ khiến những kiếm khách này đều tự thẹn không bằng, kiếm pháp cơ bản ai cũng biết, nhưng có ai thực sự dám lấy ra ứng đấu? Toàn thiên hạ chắc cũng chỉ có một mình La Chinh.
Đối với lời khen của Tô Duệ, trên mặt La Chinh không có biểu cảm dư thừa, hắn trầm ổn đứng trên mặt đất, không hề xê dịch bước chân.
Một đao Khai Thiên Tịch Địa của mình lại bị Giá Kiếm đơn giản của La Chinh chặn được, đây là chuyện khiến Tống Triển Bằng rất khó chấp nhận. Tống Triến Bằng là người trượng nghĩa, nhưng mắc một căn bệnh là rất yêu thể diện, hôm nay đúng là ngày rất mất thể diện với hắn.
Sau khi nghĩ ngợi, Tống Triển Bằng nghiến răng đưa tay lên đầu kéo cái miếng vải che mắt xuống.
Cùng là khách ngồi dưới trướng của Tam hoàng tử, nhưng rất nhiều người đều chưa nhìn thấy Tống Triển Bằng tháo bịt mắt xuống. Phần đông mọi người đều cho rằng mắt hắn vì bị mù, là cơ thể bị thiếu hụt nên tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi, không ngờ mắt trái dưới lớp bịt mắt của hắn lại hoàn toàn không tổn hại gì, nhưng quan sát tỉ mỉ thì có thể nhìn ra dị dạng.
“Một mắt hai đồng tử!”
Trong con mắt của hắn lại có hai đồng tử, nhìn có vẻ vô cùng quái dị.
La Chinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy “một mắt hai đồng tử”. Một mắt có hai đồng tử này còn gọi là “trùng đồng”, chính là trong một đồng tử to lại có một đồng tử nhỏ.
Nghe nói người có “trùng đồng” có thể dùng con mắt nhỏ để nhìn thấu điểm yếu của kẻ địch!
Nhưng trên thế gian người có “trùng đồng” quá ít nên những lời đồn đại này rất khó chứng minh thật giả. Mà nếu Tống Triển Bằng đã để lộ ra “trùng đồng” của hắn, chắc chắn con mắt đó có năng lực đặc biệt.
La Chinh tay cầm bảo kiếm, tâm tình trầm ổn, nếu Tống Triển Bằng có thể nhìn thấu được điểm yếu của hắn thì càng tốt, dù gì cũng có thể giúp La Chinh hiểu rõ điểm yếu của mình.
Mắt trái của Tống Triển Bằng khẽ nhắm lại, trong mắt hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng này lập tức vây chặt lấy La Chinh.
Trùng đồng có thể giúp hắn nhìn thấu sơ hở và nhược điểm của đối phương, nhưng mỗi lần dùng đều sẽ khiến hắn đau đầu nhiều ngày, bởi vì sử dụng trùng đồng yêu cầu sức mạnh linh hồn rất cao, mà Tống Triển Bằng lại không có cách nào để rèn luyện linh hồn của bản thân.
Cho nên thông thường Tống Triển Bằng sẽ không sử dụng năng lực này.
Hôm nay hoàn toàn bất đắc dĩ, hắn không muốn thua quá thảm, thể diện đã mất ở chỗ La Chinh thì phải nhặt lại từ chỗ La Chinh!
Nhưng sau khi mắt trái của hắn quét qua cơ thể La Chinh, cả người liền ngây dại, La Chinh này rốt cuộc là như thế nào?
/750
|