Nhìn dáng vẻ có chút chần chừ của La Chinh, Tô Linh Vận cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng trước đó nàng đã nhận định La Chinh đầu quân cho Tô Duệ nên mới hiểu lầm hắn.
“Ta nghe nói ngươi bị giam lỏng nên hôm nay tới là muốn dẫn ngươi đi!” Ánh mắt La Chinh chợt trở nên kiên định. Hắn không rõ tại sao Tô Linh Vận lại có thái độ kỳ quặc như vậy, nhưng vừa nghĩ đến mục đích tới đây, La Chinh liền hừng hực quyết tâm phải thực hiện cho bằng được! Cho dù Tô Linh Vận không muốn, hắn cũng sẽ không dễ dàng đổi ý, đây chính là tính cách của La Chinh.
“Dẫn ta rời đi?” Tô Linh Vận sửng sốt: ”Ngươi làm được sao?”
Trong mắt Tô Linh Vận, cho dù La Chinh có quy phục Tô Duệ thì cũng không được hắn trọng dụng. Dù sao thì bên cạnh Tô Duệ cũng có quá nhiều nhân tài, một tay sai như La Chinh không phải gì hiếm lạ. Hơn nữa bây giờ La Chinh cũng không có thực lực để cứu mình!
“Không thử sao biết được?”
Lúc này, Tô Duệ bỗng bật cười, thong dong bước tới: ”La Chinh huynh, muốn dẫn Tô Linh Vận đi cũng không phải là không được!”
Không phải là không được? Tô Linh Vận giật mình, cảm thấy như mình nghe nhầm vậy. Trong hoàng tộc, một khi xảy ra tranh chấp chính trị thì chính là tình cảnh không chết không ngừng! Nàng thật sự không tin Tô Duệ dễ dàng bỏ qua cho mình như thế.
Nhưng vì sao Tô Duệ lại nói thế? La Chinh có năng lực lớn đến mức có thể khiến Tô Duệ phải nhượng bộ sao?
Tô Duệ gật đầu nói với Tô Linh Vận: “Nhưng ta có một điều kiện!”
Nghe vậy, sắc mặt La Chinh thoáng sa sầm, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết người này sẽ đưa ra loại điều kiện gì.
La Chinh có thể cân nhắc cẩn thận, nhưng Tô Linh Vận thì nghĩ mãi không ra, bèn lên tiếng hỏi: “Điều kiện gì?”
“Tỷ tỷ, nếu La Chinh huynh chịu đầu quân cho ta, ta có thể để ngươi rời khỏi Tiểu Minh Cung!” Tô Duệ nghiêm nghị đáp.
Cái gì? Gương mặt Tô Linh Vận toát ra vẻ ngạc nhiên, La Chinh chưa đầu quân cho Tô Duệ? Mà Tô Duệ lại dùng sự tự do của mình để thuyết phục hắn gia nhập? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tô Linh Vận cảm thấy quá đỗi mông lung… Nàng bị chính suy nghĩ phức tạp của mình làm cho choáng váng.
Tô Duệ đương nhiên không quan tâm đến chuyện Tô Linh Vận mơ hồ thế nào, hắn vẫn có phán đoán của riêng mình.
Thật ra Tô Linh Vận không phải nhân vật quá quan trọng, tuy nàng có vài người thuộc bảy đại sĩ tộc có thể sẽ trở thành trợ lực cho Thái tử, nhưng với tình thế hiện tại, bảy đại sĩ tộc đã chọn phe phái cho mình, Thái tử đã thành vật trang trí, căn bản không thể xoay chuyển thế cục. Vậy nên dù thả Tô Linh Vận ra cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, chỉ cần Thái tử vẫn nằm trong tay hắn thì chưa thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Mà đối với Tô Duệ, thả Tô Linh Vận để đổi lấy sự gia nhập của La Chinh tuyệt đối là một vụ làm ăn có lời. Mượn sức La Chinh, hắn có thể xâm nhập vào Thanh Vân Tông. Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Thanh Vân Tông thì chắc chắn cục diện sẽ ổn định, hắn thắng chắc rồi.
Nhưng điều kiện này của Tô Duệ hoàn toàn không khiến Tô Linh Vận dao động, chẳng qua chỉ thấy hơi mơ hồ. Nàng đột nhiên quay sang hỏi La Chinh: “La Chinh, ta còn chưa biết thứ hạng của ngươi trong lần đại hội toàn phong này nữa.”
Không biết vì sao, có lẽ là suy đoán, cũng có lẽ là trực giác của phụ nữ nên Tô Linh Vận cảm thấy vấn đề mấu chốt chắc chắn nằm ở đại hội toàn phong. Tại sao việc La Chinh gia nhập lại có thể đổi lấy tự do của mình? Trừ phi… La Chinh đạt được thành tích kinh người ở đại hội toàn phong, đủ để lọt vào mắt Tô Duệ.
Nhưng nếu chỉ lọt vào tốp 100 thì không thể làm được điều đó. Tốp 50? Cũng không phải. Tốp 20? Miễn cưỡng còn được, nhưng cũng không đủ để buộc Tô Duệ phải đưa ra điều kiện này. Tốp 10? Tốp năm? Tốp ba?
Tô Linh Vận cảm thấy suy đoán của mình rất buồn cười cho nên chỉ có thể hỏi La Chinh.
Ai ngờ La Chinh sờ sờ đầu, khẽ nói: “Ta đứng đầu đại hội toàn phong.”
“Đứng đầu…”
Có lẽ Tô Linh Vận là người cuối cùng biết kết quả này, đồng thời cũng là người thấy kinh hãi nhất.
Dù sao tới tận bây giờ, nàng vẫn là người quan tâm tới La Chinh nhất, hy vọng La Chinh có thể đạt được thành tích tốt nhất, huống chi nàng còn là đạo sư của La Chinh. Tiếc rằng nàng bị giam trong Tiểu Minh Cung, không thể đi ra ngoài nên không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì. Mỗi lần nghĩ tới, nàng chỉ có thể lẳng lặng suy đoán một phen.
Nhưng La Chinh đột ngột đưa ra câu trả lời “đứng đầu”, giọng nói mặc dù không lớn nhưng hệt như tia sét nổ tung trong đầu Tô Linh Vận, tưởng tượng cũng biết nàng chấn động tới mức nào!
Tô Linh Vận biết La Chinh sẽ không nói dối, nhưng loại chuyện này, nếu như không phải do Thanh Vân Tông công bố, trực tiếp xem Thanh Vân Bảng hoặc tận mắt nhìn thấy tại hiện trường thì thật sự khó mà tin nổi.
Thực lực của La Chinh tăng lên, hiện tại đã là cao thủ Tiên Thiên Tam Trọng rồi, Tô Linh Vận liếc mắt liền biết. Nhưng Tiên Thiên Tam Trọng thì sao? Sao có thể đấu lại nhóm đệ tử đứng đầu ba mươi ba phong? Sao có thể vượt qua những đệ tử thân truyền kia?
Nhưng Tô Linh Vận lại không thể không tin. Chỉ có như thế mới có thể giải thích được nguyên nhân tại sao Tô Duệ phải đưa ra điều kiện trao đổi như vậy.
Nếu La Chinh thật sự đứng đầu Thanh Vân Tông, nếu Tô Linh Vận là Tô Duệ thì nàng cũng lựa chọn như thế. Vậy nên lời Tô Duệ nói đã chứng thực lời của La Chinh.
Trong thời gian ở Tiểu Minh Cung, Tô Linh Vận đã từng âm thầm tính toán, La Chinh chắc hẳn sẽ vào tốp 100 trong đại hội toàn phong, vậy hắn sẽ đứng thứ bao nhiêu? Chín mươi mấy hoặc tám mươi mấy? Loại suy đoán nhàm chán này diễn ra không biết bao nhiêu lần, bây giờ ngẫm lại mới thấy mình chưa từng đoán trúng một lần, hơn nữa còn sai be bét.
Thành tích này của La Chinh chắc cũng đủ lọt vào mắt tông chủ nhỉ? Nếu vậy hôm nay La Chinh có cứu được mình không?
Đáy lòng Tô Linh Vận tức thì dậy sóng, bên tai văng vẳng tiếng tim đập thình thịch.
La Chinh quay đầu nói với Tô Duệ: “Tam hoàng tử điện hạ, ta nói rất rõ rồi, ta sẽ không đầu quân cho các ngươi.”
Có lẽ đã sớm dự đoán được câu trả lời của La Chinh nên Tô Duệ bình thản đáp: “Vậy ngươi cảm thấy mình có thể mang công chúa điện hạ rời đi sao?”
Nghe ra ý uy hiếp ẩn chứa trong lời nói của Tô Duệ, La Chinh “soạt” một tiếng rút Lưu Quang Kiếm ra, sắc mặt thận trọng đáp: “Ta lặp lại lần nữa, ta không muốn. Hơn nữa ta cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể cứu Tô Linh Vận mà không cần chém giết. Nếu Tam hoàng tử điện hạ cho rằng ta không có bản lĩnh này, vậy ta không thể không chứng tỏ một chút!”
Nghe thấy La Chinh gọi thẳng tên mình, Tô Linh Vận có đôi chút ngỡ ngàng, đáy lòng dâng lên cảm giác khác thường. Người này không phải vẫn gọi mình Tô đạo sư sao? Sao bỗng nhiên lại gọi thẳng tên mình?
La Chinh vừa cầm kiếm vừa dứt khoát bước tới nắm tay Tô Linh Vận nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trực tiếp cầm tay công chúa điện hạ là hành vi cực kỳ vô lễ, nhưng Tô Linh Vận lại không hề cảm thấy chán ghét, ngoan ngoãn đi theo sau La Chinh.
Nhưng vừa bước được hai bước thì có một lão già đột ngột xuất hiện trước cửa Vũ Tinh Điện. Lão già kia vóc dáng không cao, mũi như diều hâu, thoạt nhìn cực kỳ hung ác, mà từ trong cơ thể lão tỏa ra một luồng uy áp lớn lao.
“La Chinh, ta thật sự rất tán thưởng ngươi, nhưng đây không phải là cái cớ để ngươi có thể coi thường ta. Ngươi dùng thực lực Tiên Thiên Cảnh vượt qua rất nhiều cường giả Chiếu Thần Cảnh, khách khứa trong tiệc rượu hôm nay không ai có thể là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi cảm thấy mình có thể bình yên vô sự dẫn nàng đi ư?” Tô Duệ vung tay.
“Chiếu Thần Chung Cực?” La Chinh cau mày nhìn về phía lão già kia.
Lão già mặt không đổi sắc, chẳng qua chỉ chặn đường bọn họ, nhưng một vị cường giả Chiếu Thần Chung Cực dù đứng im một chỗ vẫn có thể khiến người khác cảm thấy ác lực nặng nề, tựa như bọn họ chỉ dùng một ánh mắt đã có thể giết chết một người thường. Bị ánh mắt này nhìn thẳng, La Chinh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Đã lâu lắm rồi không ai có thể khiến hắn cảm thấy bị đè nén mãnh liệt như vậy.
“Tô Duệ, ngươi dám giết ta?” La Chinh lạnh lùng hỏi.
Tô Duệ thản nhiên lắc đầu: “Tất nhiên ta không dám giết ngươi. Hiện tại ngươi là người đứng đầu Thanh Vân Bảng, nếu giết ngươi, ta sao có thể ăn nói với Thạch Kinh Thiên?”
“Ngươi đã không dám giết ta, vậy để xem ngươi hôm nay làm sao… cản được ta!” La Chinh vừa nói vừa quay người tung ra một chiêu Băng Kiếm. Lúc này, toàn bộ năng lượng của tinh thạch Phượng Tường trên cánh tay phải và vảy rồng trong cơ thể hắn đều đồng loạt được kích hoạt, gần như là tung hết toàn lực trong một chiêu.
Khi Lý Dật Phong còn chưa đặt chân vào cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực, La Chinh chỉ có thể so đấu chiêu kiếm với hắn. Còn lão già là cường giả Chiếu Thần Chung Cực này, tuy thiên phú và căn cơ của lão không nghịch thiên như Lý Dật Phong, nhưng có thể bước vào cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực thì tuyệt đối không phải người thường! So với đối phương, cảnh giới của La Chinh chênh lệch quá lớn!
Đối mặt với cường giả như vậy, La Chinh chỉ có thể tung ra chiêu thức mạnh mẽ nhất ngay khi xuất trận.
“Ta nghe nói ngươi bị giam lỏng nên hôm nay tới là muốn dẫn ngươi đi!” Ánh mắt La Chinh chợt trở nên kiên định. Hắn không rõ tại sao Tô Linh Vận lại có thái độ kỳ quặc như vậy, nhưng vừa nghĩ đến mục đích tới đây, La Chinh liền hừng hực quyết tâm phải thực hiện cho bằng được! Cho dù Tô Linh Vận không muốn, hắn cũng sẽ không dễ dàng đổi ý, đây chính là tính cách của La Chinh.
“Dẫn ta rời đi?” Tô Linh Vận sửng sốt: ”Ngươi làm được sao?”
Trong mắt Tô Linh Vận, cho dù La Chinh có quy phục Tô Duệ thì cũng không được hắn trọng dụng. Dù sao thì bên cạnh Tô Duệ cũng có quá nhiều nhân tài, một tay sai như La Chinh không phải gì hiếm lạ. Hơn nữa bây giờ La Chinh cũng không có thực lực để cứu mình!
“Không thử sao biết được?”
Lúc này, Tô Duệ bỗng bật cười, thong dong bước tới: ”La Chinh huynh, muốn dẫn Tô Linh Vận đi cũng không phải là không được!”
Không phải là không được? Tô Linh Vận giật mình, cảm thấy như mình nghe nhầm vậy. Trong hoàng tộc, một khi xảy ra tranh chấp chính trị thì chính là tình cảnh không chết không ngừng! Nàng thật sự không tin Tô Duệ dễ dàng bỏ qua cho mình như thế.
Nhưng vì sao Tô Duệ lại nói thế? La Chinh có năng lực lớn đến mức có thể khiến Tô Duệ phải nhượng bộ sao?
Tô Duệ gật đầu nói với Tô Linh Vận: “Nhưng ta có một điều kiện!”
Nghe vậy, sắc mặt La Chinh thoáng sa sầm, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết người này sẽ đưa ra loại điều kiện gì.
La Chinh có thể cân nhắc cẩn thận, nhưng Tô Linh Vận thì nghĩ mãi không ra, bèn lên tiếng hỏi: “Điều kiện gì?”
“Tỷ tỷ, nếu La Chinh huynh chịu đầu quân cho ta, ta có thể để ngươi rời khỏi Tiểu Minh Cung!” Tô Duệ nghiêm nghị đáp.
Cái gì? Gương mặt Tô Linh Vận toát ra vẻ ngạc nhiên, La Chinh chưa đầu quân cho Tô Duệ? Mà Tô Duệ lại dùng sự tự do của mình để thuyết phục hắn gia nhập? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tô Linh Vận cảm thấy quá đỗi mông lung… Nàng bị chính suy nghĩ phức tạp của mình làm cho choáng váng.
Tô Duệ đương nhiên không quan tâm đến chuyện Tô Linh Vận mơ hồ thế nào, hắn vẫn có phán đoán của riêng mình.
Thật ra Tô Linh Vận không phải nhân vật quá quan trọng, tuy nàng có vài người thuộc bảy đại sĩ tộc có thể sẽ trở thành trợ lực cho Thái tử, nhưng với tình thế hiện tại, bảy đại sĩ tộc đã chọn phe phái cho mình, Thái tử đã thành vật trang trí, căn bản không thể xoay chuyển thế cục. Vậy nên dù thả Tô Linh Vận ra cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, chỉ cần Thái tử vẫn nằm trong tay hắn thì chưa thể xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Mà đối với Tô Duệ, thả Tô Linh Vận để đổi lấy sự gia nhập của La Chinh tuyệt đối là một vụ làm ăn có lời. Mượn sức La Chinh, hắn có thể xâm nhập vào Thanh Vân Tông. Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Thanh Vân Tông thì chắc chắn cục diện sẽ ổn định, hắn thắng chắc rồi.
Nhưng điều kiện này của Tô Duệ hoàn toàn không khiến Tô Linh Vận dao động, chẳng qua chỉ thấy hơi mơ hồ. Nàng đột nhiên quay sang hỏi La Chinh: “La Chinh, ta còn chưa biết thứ hạng của ngươi trong lần đại hội toàn phong này nữa.”
Không biết vì sao, có lẽ là suy đoán, cũng có lẽ là trực giác của phụ nữ nên Tô Linh Vận cảm thấy vấn đề mấu chốt chắc chắn nằm ở đại hội toàn phong. Tại sao việc La Chinh gia nhập lại có thể đổi lấy tự do của mình? Trừ phi… La Chinh đạt được thành tích kinh người ở đại hội toàn phong, đủ để lọt vào mắt Tô Duệ.
Nhưng nếu chỉ lọt vào tốp 100 thì không thể làm được điều đó. Tốp 50? Cũng không phải. Tốp 20? Miễn cưỡng còn được, nhưng cũng không đủ để buộc Tô Duệ phải đưa ra điều kiện này. Tốp 10? Tốp năm? Tốp ba?
Tô Linh Vận cảm thấy suy đoán của mình rất buồn cười cho nên chỉ có thể hỏi La Chinh.
Ai ngờ La Chinh sờ sờ đầu, khẽ nói: “Ta đứng đầu đại hội toàn phong.”
“Đứng đầu…”
Có lẽ Tô Linh Vận là người cuối cùng biết kết quả này, đồng thời cũng là người thấy kinh hãi nhất.
Dù sao tới tận bây giờ, nàng vẫn là người quan tâm tới La Chinh nhất, hy vọng La Chinh có thể đạt được thành tích tốt nhất, huống chi nàng còn là đạo sư của La Chinh. Tiếc rằng nàng bị giam trong Tiểu Minh Cung, không thể đi ra ngoài nên không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì. Mỗi lần nghĩ tới, nàng chỉ có thể lẳng lặng suy đoán một phen.
Nhưng La Chinh đột ngột đưa ra câu trả lời “đứng đầu”, giọng nói mặc dù không lớn nhưng hệt như tia sét nổ tung trong đầu Tô Linh Vận, tưởng tượng cũng biết nàng chấn động tới mức nào!
Tô Linh Vận biết La Chinh sẽ không nói dối, nhưng loại chuyện này, nếu như không phải do Thanh Vân Tông công bố, trực tiếp xem Thanh Vân Bảng hoặc tận mắt nhìn thấy tại hiện trường thì thật sự khó mà tin nổi.
Thực lực của La Chinh tăng lên, hiện tại đã là cao thủ Tiên Thiên Tam Trọng rồi, Tô Linh Vận liếc mắt liền biết. Nhưng Tiên Thiên Tam Trọng thì sao? Sao có thể đấu lại nhóm đệ tử đứng đầu ba mươi ba phong? Sao có thể vượt qua những đệ tử thân truyền kia?
Nhưng Tô Linh Vận lại không thể không tin. Chỉ có như thế mới có thể giải thích được nguyên nhân tại sao Tô Duệ phải đưa ra điều kiện trao đổi như vậy.
Nếu La Chinh thật sự đứng đầu Thanh Vân Tông, nếu Tô Linh Vận là Tô Duệ thì nàng cũng lựa chọn như thế. Vậy nên lời Tô Duệ nói đã chứng thực lời của La Chinh.
Trong thời gian ở Tiểu Minh Cung, Tô Linh Vận đã từng âm thầm tính toán, La Chinh chắc hẳn sẽ vào tốp 100 trong đại hội toàn phong, vậy hắn sẽ đứng thứ bao nhiêu? Chín mươi mấy hoặc tám mươi mấy? Loại suy đoán nhàm chán này diễn ra không biết bao nhiêu lần, bây giờ ngẫm lại mới thấy mình chưa từng đoán trúng một lần, hơn nữa còn sai be bét.
Thành tích này của La Chinh chắc cũng đủ lọt vào mắt tông chủ nhỉ? Nếu vậy hôm nay La Chinh có cứu được mình không?
Đáy lòng Tô Linh Vận tức thì dậy sóng, bên tai văng vẳng tiếng tim đập thình thịch.
La Chinh quay đầu nói với Tô Duệ: “Tam hoàng tử điện hạ, ta nói rất rõ rồi, ta sẽ không đầu quân cho các ngươi.”
Có lẽ đã sớm dự đoán được câu trả lời của La Chinh nên Tô Duệ bình thản đáp: “Vậy ngươi cảm thấy mình có thể mang công chúa điện hạ rời đi sao?”
Nghe ra ý uy hiếp ẩn chứa trong lời nói của Tô Duệ, La Chinh “soạt” một tiếng rút Lưu Quang Kiếm ra, sắc mặt thận trọng đáp: “Ta lặp lại lần nữa, ta không muốn. Hơn nữa ta cũng chưa từng nghĩ tới việc có thể cứu Tô Linh Vận mà không cần chém giết. Nếu Tam hoàng tử điện hạ cho rằng ta không có bản lĩnh này, vậy ta không thể không chứng tỏ một chút!”
Nghe thấy La Chinh gọi thẳng tên mình, Tô Linh Vận có đôi chút ngỡ ngàng, đáy lòng dâng lên cảm giác khác thường. Người này không phải vẫn gọi mình Tô đạo sư sao? Sao bỗng nhiên lại gọi thẳng tên mình?
La Chinh vừa cầm kiếm vừa dứt khoát bước tới nắm tay Tô Linh Vận nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trực tiếp cầm tay công chúa điện hạ là hành vi cực kỳ vô lễ, nhưng Tô Linh Vận lại không hề cảm thấy chán ghét, ngoan ngoãn đi theo sau La Chinh.
Nhưng vừa bước được hai bước thì có một lão già đột ngột xuất hiện trước cửa Vũ Tinh Điện. Lão già kia vóc dáng không cao, mũi như diều hâu, thoạt nhìn cực kỳ hung ác, mà từ trong cơ thể lão tỏa ra một luồng uy áp lớn lao.
“La Chinh, ta thật sự rất tán thưởng ngươi, nhưng đây không phải là cái cớ để ngươi có thể coi thường ta. Ngươi dùng thực lực Tiên Thiên Cảnh vượt qua rất nhiều cường giả Chiếu Thần Cảnh, khách khứa trong tiệc rượu hôm nay không ai có thể là đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi cảm thấy mình có thể bình yên vô sự dẫn nàng đi ư?” Tô Duệ vung tay.
“Chiếu Thần Chung Cực?” La Chinh cau mày nhìn về phía lão già kia.
Lão già mặt không đổi sắc, chẳng qua chỉ chặn đường bọn họ, nhưng một vị cường giả Chiếu Thần Chung Cực dù đứng im một chỗ vẫn có thể khiến người khác cảm thấy ác lực nặng nề, tựa như bọn họ chỉ dùng một ánh mắt đã có thể giết chết một người thường. Bị ánh mắt này nhìn thẳng, La Chinh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Đã lâu lắm rồi không ai có thể khiến hắn cảm thấy bị đè nén mãnh liệt như vậy.
“Tô Duệ, ngươi dám giết ta?” La Chinh lạnh lùng hỏi.
Tô Duệ thản nhiên lắc đầu: “Tất nhiên ta không dám giết ngươi. Hiện tại ngươi là người đứng đầu Thanh Vân Bảng, nếu giết ngươi, ta sao có thể ăn nói với Thạch Kinh Thiên?”
“Ngươi đã không dám giết ta, vậy để xem ngươi hôm nay làm sao… cản được ta!” La Chinh vừa nói vừa quay người tung ra một chiêu Băng Kiếm. Lúc này, toàn bộ năng lượng của tinh thạch Phượng Tường trên cánh tay phải và vảy rồng trong cơ thể hắn đều đồng loạt được kích hoạt, gần như là tung hết toàn lực trong một chiêu.
Khi Lý Dật Phong còn chưa đặt chân vào cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực, La Chinh chỉ có thể so đấu chiêu kiếm với hắn. Còn lão già là cường giả Chiếu Thần Chung Cực này, tuy thiên phú và căn cơ của lão không nghịch thiên như Lý Dật Phong, nhưng có thể bước vào cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực thì tuyệt đối không phải người thường! So với đối phương, cảnh giới của La Chinh chênh lệch quá lớn!
Đối mặt với cường giả như vậy, La Chinh chỉ có thể tung ra chiêu thức mạnh mẽ nhất ngay khi xuất trận.
/750
|