Nụ cười lạnh lẽo trên gương mặt khổng lồ kia tan biến, theo La Chinh thấy thì nụ cười đó là nhằm vào bản thân mình!
Khi một võ giả tu luyện đến mức độ như tên kia, địa vị đã cao tới không thể tưởng tượng. Có lẽ đối với loại người này, nữ sắc không phải là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần hắn muốn, vậy thì có thể triệu tập 3.000 thậm chí là ba vạn hậu cung, hơn nữa ai nấy đều là mỹ nữ tuyệt sắc!
Người này không phải coi trọng sắc đẹp của La Yên mà là muốn lấy nguyên âm của La Yên, chỉ vì đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, vì tu luyện.
Có lẽ người này nhìn thấy mình ôm La Yên nên đã nảy sinh một chút hiểu lầm. Chỉ có điều, nhân vật lớn như vậy căn bản không đáng đi so đo với loài kiến như La Chinh.
Trong tiếng cười khà khà lạnh lẽo còn bao gồm cả sự khinh bỉ, coi thường, lạnh nhạt!
Đợi sau khi gương mặt to lớn kia biến mất rất lâu, La Yên mới ngẩng đầu lên. Bản thân nàng cũng kinh ngạc với phản ứng của mình, có vẻ rất lâu rồi nàng chưa từng kinh hãi với việc gì, có lẽ, chỉ khi ở bên cạnh ca ca, nàng mới yếu đuối như vậy.
“Ca, làm sao đây! Muội không muốn bị hắn bắt đi!” La Yên nhăn mày nói.
Việc này, không phải là việc La Chinh có thể ngăn cản.
Thực tế, hắn muốn đưa La Yên rời khỏi Thanh Vân Tông cũng không làm được. Đầu tiên là cửa của Thạch Kinh Thiên, với thực lực hiện tại thì La Chinh căn bản không qua được. Hơn nữa cái người có hình chiếu gương mặt lớn này đã để lại dấu ấn trên người La Yên, cho dù La Chinh đưa La Yên trốn tới chân trời góc bể, e rằng cũng không trốn khỏi sự truy bắt của gã!
“Yên nhi, trước khi muội tu luyện đến Thần Đan Cảnh người kia chắc chắn sẽ không làm gì muội, việc hiện giờ muội cần làm là chờ đợi.” La Chinh nhìn thẳng vào khuôn mặt thoáng vẻ non nớt của La Yên, trong mắt tràn đầy vẻ tin tưởng, hắn hy vọng La Yên có thể trấn định lại.
“Đợi… Đợi ta giết hắn!” La Chinh lạnh lùng nói.
“Giết hắn…”
Kẻ mạnh như vậy, căn bản khiến người khác không có nổi suy nghĩ chống lại, La Chinh lại tin rằng bản thân nhất định có thể làm được.
Chuyện này có thể sao?
Lời này của ca ca có lẽ chỉ là để an ủi bản thân mình thôi, La Yên suy nghĩ trong lòng.
Người vừa rồi có lẽ đã là kẻ mạnh nhất ở Trung Vực, thủ đoạn của bọn chúng khiến người khác căn bản không dự đoán được, e là chỉ cần nhấc tay đã có thể phá hủy núi sông, là hoàng đế thực sự trong giới võ giả!
Điều này giống như La Chinh hiện giờ chỉ là một con kiến, nhưng lại thề muốn khiêu chiến với một con sư tử, không chỉ muốn khiêu chiến mà còn muốn giết chết con sư tử đó, chuyện này có thể không?
Cho dù trong lòng La Yên không tin nhưng nàng vẫn gật đầu, trên mặt mang theo ý cười nhẹ, chỉ có điều nàng cười có vẻ miễn cưỡng.
Làm sao La Chinh lại không nhìn ra tâm tư của nàng, con bé này căn bản không biết che giấu tâm tình. Thế nên La Chinh giơ tay xoa xoa đầu La Yên cười: “Sao nào? Không tin à? Lúc đầu muội ở Luyện Ngục Sơn có tin ta đi được đến bước này không? Có tin ta có thể đưa muội ra khỏi Luyện Ngục Sơn không?”
La Yên bĩu môi nghĩ ngợi, cặp mắt to chớp chớp hai cái nói thật: “Không tin!”
“Chỉ khi mọi việc xảy ra rồi mới lựa chọn tin tưởng ta, Yên nhi, thì ra muội không tin tưởng ca ca của mình đến vậy sao?” La Chinh khẽ cười nói.
Lời nói của La Chinh cũng có lý nhưng cũng không đúng hoàn toàn. La Chinh quả thực đã tạo nên một kỳ tích khiến người khác khó tưởng tượng được, điểm này La Yên làm sao lại không biết?
Nhưng La Chinh muốn làm lại kỳ tích này ở Trung Vực thì khó khăn hơn gấp trăm lần!
Kẻ mạnh ở trình độ đó, e là cho dù một trăm người như Thạch Kinh Thiên hợp lại cũng đều không phải là đối thủ.
“Yên nhi, nhìn vào mắt ta.” La Chinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của La Yên, lập tức dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Ta lấy tâm võ đạo ra thề, lời này nói ra không có nửa chữ là giả. Hắn là người La Chinh ta nhất định phải giết!”
“A…” La Yên bịt miệng: “Ca, không cần phải lấy tâm võ đạo ra thề…”
Lời thề kiểu này không phải có thể tùy tiện nói bừa, nếu sau này La Chinh không làm được thì nó sẽ trở thành bóng ma trên con đường tu luyện võ đạo của hắn. Trừ phi hắn có thể hoàn thành lời thề này, nếu không sau này thực lực của hắn không thể tăng lên!
Cho nên rất ít võ giả đồng ý lấy tâm võ đạo ra thề.
Nhưng La Chinh lại rất rõ, chủ nhân của gương mặt lớn kia đã trở thành chướng ngại của hắn từ trước rồi. Hắn muốn bước lên đỉnh cao võ đạo thì buộc phải dọn dẹp chướng ngại, thêm một lời thề hay bớt một lời thề căn bản không ảnh hưởng gì, chính hắn vẫn phải giết người kia thì mới có thể đi xa hơn trong võ đạo.
Lời thề này chỉ để muội muội yên tâm mà thôi.
“Bộp bộp bộp!” Thạch Kinh Thiên vừa bay từ trên trời xuống vừa vỗ tay, cùng tiến đến còn có Tô Linh Vận. Tô Linh Vận vốn ở sườn núi, nhìn thấy dị tượng rồi nghe thấy lời của cái mặt to đó thì dĩ nhiên hiểu rõ là nhằm vào La Yên mà tới, lúc này mới điều khiển phi thiên liễn bay tới đây.
“Tốt, rất tốt, không tệ! Đệ tử Thanh Vân Tông ta quả nhiên khí phách vượt trội! Nhóc con Linh Vận, ngươi đúng là có mắt nhìn, có thể chọn một hạt giống tốt như vậy vào Tiểu Vũ Phong!” Thạch Kinh Thiên cười phóng khoáng nói.
“Thạch tông chủ.” La Chinh đứng dậy hành lễ.
Thạch Kinh Thiên gật đầu nói: “Ta nghĩ các ngươi đã nghe được lời người kia nói rồi.”
“Đúng vậy.” La Chinh gật đầu.
“Thực lực của người này quá mạnh, Thạch Kinh Thiên ta cũng không thể chống lại, cho nên chỉ có thể tự tay đưa La Yên đi. Hy vọng La Chinh ngươi đừng trách ta không bảo vệ cho La Yên được chu toàn.” Thạch Kinh Thiên lắc đầu nói.
“Thạch tông chủ quá lời rồi. Chuyện như thế này làm sao ta có thể trách ngài…” La Chinh lắc lắc đầu nói.
“Mặc dù ngươi thề với tâm võ đạo nhất định phải giết hắn, Thạch Kinh Thiên ta cũng sẽ giơ hai tay ủng hộ ngươi. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, chuyện này khó khăn rất lớn… Trong Trung Vực, người có thực lực tương đương với hắn vẫn còn mấy người, nhưng muốn tìm ra người giết hắn, e là không tìm được.” Thạch Kinh Thiên lắc đầu.
Trong Trung Vực không ai có thể giết hắn?
Lời của Thạch Kinh Thiên khiến La Chinh khẽ kinh ngạc trong lòng, ý là nói, người này là kẻ mạnh đứng đầu Trung Vực.
Cọ xát giữa hai kẻ mạnh đỉnh cao có thể phân thắng bại, nhưng muốn giết chết đối phương thì sẽ khó hơn nhiều. Dù gì võ giả cũng không phải cọc gỗ hay yêu thú. Võ giả đỉnh cao không chỉ thực lực lớn mạnh mà năng lực chạy trốn cũng không kém. Trong trường hợp hai bên đều là kẻ mạnh đứng đầu, nếu một người trong đó chỉ muốn bỏ chạy thì quả thực rất khó đuổi giết.
Nhưng hai mắt của La Chinh lại không hề có chút ảm đạm nào, sau khi lộ ra một chút kinh ngạc thì trong hai mắt hắn lại lóe sáng, đó là kiểu tự tin chảy ra từ trong xương cốt!
Nhìn thấy La Chinh vẫn tràn đầy tự tin và ý chí chiến đấu, trong lòng Thạch Kinh Thiên vô cùng khâm phục.
Thạch Kinh Thiên mạnh hơn La Chinh không biết bao nhiêu lần, thế nhưng vừa rồi lúc nói chuyện với nhân vật lớn kia, đến thở mạnh hắn cũng không dám. Hết cách! Võ giả chính là như vậy, thực lực yếu thì chỉ có thể lựa chọn cúi đầu bảo vệ bản thân, nếu thực lực yếu mà vẫn không biết xem xét thời thế thì những võ giả như vậy đều đã chết rồi…
La Chinh biết thực lực bản thân có chênh lệch với người kia nhưng vẫn có thể duy trì lòng tự tin như cũ, điều này cho thấy tâm võ đạo của La Chinh còn vững vàng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tâm võ đạo càng vững chắc thì càng có thể đi xa trên con đường này!
“Thạch tông chủ, ta còn một câu hỏi nữa.” La Chinh đột nhiên nói.
“Hỏi đi!” Thạch Kinh Thiên gật đầu.
“Người đó, rốt cuộc tên là gì?” La Chinh hỏi.
“Tên của hắn?” Sau khi nghĩ một lát, Thạch Kinh Thiên lập tức nói: “Ở Trung Vực hắn có một biệt danh gọi là Đông Tà Vương! Nhưng tên thật là Thôi Tà!”
“Đông Tà Vương - Thôi Tà.” La Chinh đọc thầm cái tên này một lần, gật đầu: “Cảm ơn Thạch tông chủ đã cho ta biết.”
Vì mệnh lệnh của Thôi Tà nên cái cớ tu luyện ở Luyện Ngục Sơn đã không dùng được nữa, Thạch Kinh Thiên không thể không đưa La Yên rời khỏi Thanh Vân Tông. Điểm này khiến tông chủ hắn cũng hơi buồn bực. Thân là tông chủ của Thanh Vân Tông, vậy mà lại không có bản lĩnh để bảo vệ đệ tử của mình, đây cũng là một chuyện bất đắc dĩ.
Tình thế hơn người, thực lực của Thạch Kinh Thiên lợi hại hơn so với La Chinh nhiều, đứng càng cao nên cũng nhìn càng xa, hắn càng hiểu rõ sự đáng sợ của Thôi Tà.
Nhưng trên người La Chinh lại có một ưu điểm mà Thạch Kinh Thiên không cách nào bằng được, đó là La Chinh rất trẻ, còn có tiềm lực vô hạn có thể khai thác. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(1), những thứ như vận mệnh chẳng ai có thể chắc chắn, tất cả chỉ có thể xem tạo hóa và vận số của La Chinh.
(1)Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi Hà Tây là một câu ngạn ngữ Trung Quốc để chỉ chu kỳ 60 năm của sông Hoàng Hà, cứ 30 năm lại đổi hướng một lần. Nếu bên này là hướng Đông thì 30 năm sau sẽ đổi sang hướng Tây và 30 năm sau lại quay về hướng Đông. Câu này để nói sự đời thường thay đổi.
Mà bước đầu tiên La Chinh đi chính là thử luyện tiếp theo trên Thanh Vân Lộ, để xem hắn có thể đạt được thành tựu như thế nào trong Thanh Vân Lộ, có giành được sự ủng hộ của Vân Điện hay không.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời cao trong xanh, La Yên đi được một bước lại quay đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lưu luyến La Chinh.
Rõ ràng nàng đã bước một chân lên phi thiên liễn to lớn, nhưng đột nhiên lại quay đầu chạy tới ôm chặt ca ca của mình.
Sau khi được 10 tuổi, hai huynh đệ bọn họ đã xa cách nhiều đoàn tụ ít, chia tay lần này e là không biết năm nào tháng nào mới lại được đoàn tụ!
Đoàn tụ rồi cũng sẽ đến lúc chia tay, trong sự lưu luyến không nỡ, La Yên vẫn bước lên phi thiên liễn lớn, từ từ bay lên không trung.
Từ cửa lưu ly của phi thiên liễn nhìn xuống, La Yên hơi đờ đẫn, nhưng La Chinh khẽ giơ tay làm nên một động tác…
Động tác tay này, lúc ở Luyện Ngục Sơn La Yên đã từng thấy, đương nhiên nàng biết ý nghĩa của nó.
“Ta sẽ bảo vệ muội!”
Khi một võ giả tu luyện đến mức độ như tên kia, địa vị đã cao tới không thể tưởng tượng. Có lẽ đối với loại người này, nữ sắc không phải là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần hắn muốn, vậy thì có thể triệu tập 3.000 thậm chí là ba vạn hậu cung, hơn nữa ai nấy đều là mỹ nữ tuyệt sắc!
Người này không phải coi trọng sắc đẹp của La Yên mà là muốn lấy nguyên âm của La Yên, chỉ vì đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, vì tu luyện.
Có lẽ người này nhìn thấy mình ôm La Yên nên đã nảy sinh một chút hiểu lầm. Chỉ có điều, nhân vật lớn như vậy căn bản không đáng đi so đo với loài kiến như La Chinh.
Trong tiếng cười khà khà lạnh lẽo còn bao gồm cả sự khinh bỉ, coi thường, lạnh nhạt!
Đợi sau khi gương mặt to lớn kia biến mất rất lâu, La Yên mới ngẩng đầu lên. Bản thân nàng cũng kinh ngạc với phản ứng của mình, có vẻ rất lâu rồi nàng chưa từng kinh hãi với việc gì, có lẽ, chỉ khi ở bên cạnh ca ca, nàng mới yếu đuối như vậy.
“Ca, làm sao đây! Muội không muốn bị hắn bắt đi!” La Yên nhăn mày nói.
Việc này, không phải là việc La Chinh có thể ngăn cản.
Thực tế, hắn muốn đưa La Yên rời khỏi Thanh Vân Tông cũng không làm được. Đầu tiên là cửa của Thạch Kinh Thiên, với thực lực hiện tại thì La Chinh căn bản không qua được. Hơn nữa cái người có hình chiếu gương mặt lớn này đã để lại dấu ấn trên người La Yên, cho dù La Chinh đưa La Yên trốn tới chân trời góc bể, e rằng cũng không trốn khỏi sự truy bắt của gã!
“Yên nhi, trước khi muội tu luyện đến Thần Đan Cảnh người kia chắc chắn sẽ không làm gì muội, việc hiện giờ muội cần làm là chờ đợi.” La Chinh nhìn thẳng vào khuôn mặt thoáng vẻ non nớt của La Yên, trong mắt tràn đầy vẻ tin tưởng, hắn hy vọng La Yên có thể trấn định lại.
“Đợi… Đợi ta giết hắn!” La Chinh lạnh lùng nói.
“Giết hắn…”
Kẻ mạnh như vậy, căn bản khiến người khác không có nổi suy nghĩ chống lại, La Chinh lại tin rằng bản thân nhất định có thể làm được.
Chuyện này có thể sao?
Lời này của ca ca có lẽ chỉ là để an ủi bản thân mình thôi, La Yên suy nghĩ trong lòng.
Người vừa rồi có lẽ đã là kẻ mạnh nhất ở Trung Vực, thủ đoạn của bọn chúng khiến người khác căn bản không dự đoán được, e là chỉ cần nhấc tay đã có thể phá hủy núi sông, là hoàng đế thực sự trong giới võ giả!
Điều này giống như La Chinh hiện giờ chỉ là một con kiến, nhưng lại thề muốn khiêu chiến với một con sư tử, không chỉ muốn khiêu chiến mà còn muốn giết chết con sư tử đó, chuyện này có thể không?
Cho dù trong lòng La Yên không tin nhưng nàng vẫn gật đầu, trên mặt mang theo ý cười nhẹ, chỉ có điều nàng cười có vẻ miễn cưỡng.
Làm sao La Chinh lại không nhìn ra tâm tư của nàng, con bé này căn bản không biết che giấu tâm tình. Thế nên La Chinh giơ tay xoa xoa đầu La Yên cười: “Sao nào? Không tin à? Lúc đầu muội ở Luyện Ngục Sơn có tin ta đi được đến bước này không? Có tin ta có thể đưa muội ra khỏi Luyện Ngục Sơn không?”
La Yên bĩu môi nghĩ ngợi, cặp mắt to chớp chớp hai cái nói thật: “Không tin!”
“Chỉ khi mọi việc xảy ra rồi mới lựa chọn tin tưởng ta, Yên nhi, thì ra muội không tin tưởng ca ca của mình đến vậy sao?” La Chinh khẽ cười nói.
Lời nói của La Chinh cũng có lý nhưng cũng không đúng hoàn toàn. La Chinh quả thực đã tạo nên một kỳ tích khiến người khác khó tưởng tượng được, điểm này La Yên làm sao lại không biết?
Nhưng La Chinh muốn làm lại kỳ tích này ở Trung Vực thì khó khăn hơn gấp trăm lần!
Kẻ mạnh ở trình độ đó, e là cho dù một trăm người như Thạch Kinh Thiên hợp lại cũng đều không phải là đối thủ.
“Yên nhi, nhìn vào mắt ta.” La Chinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của La Yên, lập tức dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: “Ta lấy tâm võ đạo ra thề, lời này nói ra không có nửa chữ là giả. Hắn là người La Chinh ta nhất định phải giết!”
“A…” La Yên bịt miệng: “Ca, không cần phải lấy tâm võ đạo ra thề…”
Lời thề kiểu này không phải có thể tùy tiện nói bừa, nếu sau này La Chinh không làm được thì nó sẽ trở thành bóng ma trên con đường tu luyện võ đạo của hắn. Trừ phi hắn có thể hoàn thành lời thề này, nếu không sau này thực lực của hắn không thể tăng lên!
Cho nên rất ít võ giả đồng ý lấy tâm võ đạo ra thề.
Nhưng La Chinh lại rất rõ, chủ nhân của gương mặt lớn kia đã trở thành chướng ngại của hắn từ trước rồi. Hắn muốn bước lên đỉnh cao võ đạo thì buộc phải dọn dẹp chướng ngại, thêm một lời thề hay bớt một lời thề căn bản không ảnh hưởng gì, chính hắn vẫn phải giết người kia thì mới có thể đi xa hơn trong võ đạo.
Lời thề này chỉ để muội muội yên tâm mà thôi.
“Bộp bộp bộp!” Thạch Kinh Thiên vừa bay từ trên trời xuống vừa vỗ tay, cùng tiến đến còn có Tô Linh Vận. Tô Linh Vận vốn ở sườn núi, nhìn thấy dị tượng rồi nghe thấy lời của cái mặt to đó thì dĩ nhiên hiểu rõ là nhằm vào La Yên mà tới, lúc này mới điều khiển phi thiên liễn bay tới đây.
“Tốt, rất tốt, không tệ! Đệ tử Thanh Vân Tông ta quả nhiên khí phách vượt trội! Nhóc con Linh Vận, ngươi đúng là có mắt nhìn, có thể chọn một hạt giống tốt như vậy vào Tiểu Vũ Phong!” Thạch Kinh Thiên cười phóng khoáng nói.
“Thạch tông chủ.” La Chinh đứng dậy hành lễ.
Thạch Kinh Thiên gật đầu nói: “Ta nghĩ các ngươi đã nghe được lời người kia nói rồi.”
“Đúng vậy.” La Chinh gật đầu.
“Thực lực của người này quá mạnh, Thạch Kinh Thiên ta cũng không thể chống lại, cho nên chỉ có thể tự tay đưa La Yên đi. Hy vọng La Chinh ngươi đừng trách ta không bảo vệ cho La Yên được chu toàn.” Thạch Kinh Thiên lắc đầu nói.
“Thạch tông chủ quá lời rồi. Chuyện như thế này làm sao ta có thể trách ngài…” La Chinh lắc lắc đầu nói.
“Mặc dù ngươi thề với tâm võ đạo nhất định phải giết hắn, Thạch Kinh Thiên ta cũng sẽ giơ hai tay ủng hộ ngươi. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, chuyện này khó khăn rất lớn… Trong Trung Vực, người có thực lực tương đương với hắn vẫn còn mấy người, nhưng muốn tìm ra người giết hắn, e là không tìm được.” Thạch Kinh Thiên lắc đầu.
Trong Trung Vực không ai có thể giết hắn?
Lời của Thạch Kinh Thiên khiến La Chinh khẽ kinh ngạc trong lòng, ý là nói, người này là kẻ mạnh đứng đầu Trung Vực.
Cọ xát giữa hai kẻ mạnh đỉnh cao có thể phân thắng bại, nhưng muốn giết chết đối phương thì sẽ khó hơn nhiều. Dù gì võ giả cũng không phải cọc gỗ hay yêu thú. Võ giả đỉnh cao không chỉ thực lực lớn mạnh mà năng lực chạy trốn cũng không kém. Trong trường hợp hai bên đều là kẻ mạnh đứng đầu, nếu một người trong đó chỉ muốn bỏ chạy thì quả thực rất khó đuổi giết.
Nhưng hai mắt của La Chinh lại không hề có chút ảm đạm nào, sau khi lộ ra một chút kinh ngạc thì trong hai mắt hắn lại lóe sáng, đó là kiểu tự tin chảy ra từ trong xương cốt!
Nhìn thấy La Chinh vẫn tràn đầy tự tin và ý chí chiến đấu, trong lòng Thạch Kinh Thiên vô cùng khâm phục.
Thạch Kinh Thiên mạnh hơn La Chinh không biết bao nhiêu lần, thế nhưng vừa rồi lúc nói chuyện với nhân vật lớn kia, đến thở mạnh hắn cũng không dám. Hết cách! Võ giả chính là như vậy, thực lực yếu thì chỉ có thể lựa chọn cúi đầu bảo vệ bản thân, nếu thực lực yếu mà vẫn không biết xem xét thời thế thì những võ giả như vậy đều đã chết rồi…
La Chinh biết thực lực bản thân có chênh lệch với người kia nhưng vẫn có thể duy trì lòng tự tin như cũ, điều này cho thấy tâm võ đạo của La Chinh còn vững vàng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tâm võ đạo càng vững chắc thì càng có thể đi xa trên con đường này!
“Thạch tông chủ, ta còn một câu hỏi nữa.” La Chinh đột nhiên nói.
“Hỏi đi!” Thạch Kinh Thiên gật đầu.
“Người đó, rốt cuộc tên là gì?” La Chinh hỏi.
“Tên của hắn?” Sau khi nghĩ một lát, Thạch Kinh Thiên lập tức nói: “Ở Trung Vực hắn có một biệt danh gọi là Đông Tà Vương! Nhưng tên thật là Thôi Tà!”
“Đông Tà Vương - Thôi Tà.” La Chinh đọc thầm cái tên này một lần, gật đầu: “Cảm ơn Thạch tông chủ đã cho ta biết.”
Vì mệnh lệnh của Thôi Tà nên cái cớ tu luyện ở Luyện Ngục Sơn đã không dùng được nữa, Thạch Kinh Thiên không thể không đưa La Yên rời khỏi Thanh Vân Tông. Điểm này khiến tông chủ hắn cũng hơi buồn bực. Thân là tông chủ của Thanh Vân Tông, vậy mà lại không có bản lĩnh để bảo vệ đệ tử của mình, đây cũng là một chuyện bất đắc dĩ.
Tình thế hơn người, thực lực của Thạch Kinh Thiên lợi hại hơn so với La Chinh nhiều, đứng càng cao nên cũng nhìn càng xa, hắn càng hiểu rõ sự đáng sợ của Thôi Tà.
Nhưng trên người La Chinh lại có một ưu điểm mà Thạch Kinh Thiên không cách nào bằng được, đó là La Chinh rất trẻ, còn có tiềm lực vô hạn có thể khai thác. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(1), những thứ như vận mệnh chẳng ai có thể chắc chắn, tất cả chỉ có thể xem tạo hóa và vận số của La Chinh.
(1)Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi Hà Tây là một câu ngạn ngữ Trung Quốc để chỉ chu kỳ 60 năm của sông Hoàng Hà, cứ 30 năm lại đổi hướng một lần. Nếu bên này là hướng Đông thì 30 năm sau sẽ đổi sang hướng Tây và 30 năm sau lại quay về hướng Đông. Câu này để nói sự đời thường thay đổi.
Mà bước đầu tiên La Chinh đi chính là thử luyện tiếp theo trên Thanh Vân Lộ, để xem hắn có thể đạt được thành tựu như thế nào trong Thanh Vân Lộ, có giành được sự ủng hộ của Vân Điện hay không.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời cao trong xanh, La Yên đi được một bước lại quay đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lưu luyến La Chinh.
Rõ ràng nàng đã bước một chân lên phi thiên liễn to lớn, nhưng đột nhiên lại quay đầu chạy tới ôm chặt ca ca của mình.
Sau khi được 10 tuổi, hai huynh đệ bọn họ đã xa cách nhiều đoàn tụ ít, chia tay lần này e là không biết năm nào tháng nào mới lại được đoàn tụ!
Đoàn tụ rồi cũng sẽ đến lúc chia tay, trong sự lưu luyến không nỡ, La Yên vẫn bước lên phi thiên liễn lớn, từ từ bay lên không trung.
Từ cửa lưu ly của phi thiên liễn nhìn xuống, La Yên hơi đờ đẫn, nhưng La Chinh khẽ giơ tay làm nên một động tác…
Động tác tay này, lúc ở Luyện Ngục Sơn La Yên đã từng thấy, đương nhiên nàng biết ý nghĩa của nó.
“Ta sẽ bảo vệ muội!”
/750
|