Sức mạnh của quy tắc được lĩnh ngộ càng sớm càng tốt.
Cho dù là bản thân La Chinh cũng không hiểu việc lĩnh ngộ quy tắc không gian có ý nghĩa như thế nào.
Sau khi bốn người xuyên qua lối đi trong truyền tống trận, ánh sáng xung quanh đột nhiên tan hết, bọn họ đã tới điểm cần đến.
Một đài khác của truyền tống trận đặt trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh ngọn núi này là những di tích triền miên không dứt.
Những di tích này trải qua hàng ngàn, hàng vạn năm tháng bị ăn mòn nên cơ bản đều đã đổ sụp, nhưng vẫn có thể lờ mờ phân biệt được nó từng là một cung điện to lớn.
Thạch Kinh Thiên cuốn ba người rời khỏi đài truyền tống trận, bay lên giữa không trung, sau đó xuyên qua những di tích liên miên này.
Một lát sau, trên bầu trời xuất hiện mười mấy điểm đen, chúng nhanh chóng biến to hơn, thì ra là một đám người.
Người cầm đầu có thực lực thâm sâu khó lường, La Chinh cảm thấy người này có vẻ ngang hàng với Thạch Kinh Thiên, mà phía sau người đó còn có tám chín người, thực lực đều là mới vào Chiếu Thần Cảnh. Có điều, khí tức mỗi người đó lộ ra đều cho thấy sự bất phàm, nhìn qua thì đều là sự tồn tạo đỉnh cao trong những người cùng giai.
“Lão Thạch. Ha ha, năm nay đến sớm vậy?” Người cầm đầu chào hỏi từ xa.
Nhìn thấy người đó, Thạch Kinh Thiên cười lạnh một tiếng, rõ ràng không có cảm giác tốt đẹp gì.
Người cầm đầu này tên là Vệ Ngọc Long, có cùng chức vị với Thạch Kinh Thiên, cũng là chấp sự của ngoại phái thuộc Vân Điện.
Vân Điện là một tông môn tứ phẩm trong Trung Vực, bên dưới có không ít tông môn nhất phẩm và nhị phẩm chuyên đi chiêu mộ nhân tài cho Vân Điện. Ví dụ như Thanh Vân Tông là một tông môn nhị phẩm thuộc Vân Điện, thân phận của Thạch Kinh Thiên là tông chủ của Thanh Vân Tông, cũng là chấp sự của Vân Điện.
Mà vị Vệ Ngọc Long này cũng là tông chủ của một tông môn nhị phẩm khác gọi là Lạc Vân Tông.
Mặc dù Lạc Vân Tông và Thanh Vân Tông đều là tông môn nhị phẩm nhưng địa vị của chúng trong Vân Điện lại hoàn toàn khác nhau, điều này chỉ cần nhìn vào số lượng người tham gia thử luyện nhiều hay ít là có thể thấy rõ.
Đoàn người của Lạc Vân Tông ngoại trừ Vệ Ngọc Long dẫn đầu thì phía sau tổng cộng còn có chín người. Chín vị đệ tử này đều là hậu bối mới bước vào Chiếu Thần Cảnh, rõ ràng đều là người tham gia thử luyện Thanh Vân Lộ.
Mà đoàn người của Thanh Vân Tông thì ngoài Thạch Kinh Thiên ra chỉ có ba người…
Cho dù Thạch Kinh Thiên không giải thích thì đám Hoa Thiên Mệnh bọn họ cũng ý thức được sự chênh lệch giữa hai bên.
Trên thực tế, dù Lạc Vân Tông cũng giống như Thanh Vân Tông, cùng là tông môn nhị phẩm, nhưng Lạc Vân Tông lại là tông môn ở “Trung Vực”. Trung Vực giàu có, đông dân, diện tích rộng lớn hơn Đông Vực gấp nhiều lần, nên đương nhiên nhân tài cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Vì vậy, thực lực của đệ tử Lạc Vân Tông cũng sẽ mạnh hơn chút, số người đưa lên Vân Điện cũng nhiều hơn, tính ra cũng nhiều hơn Thanh Vân Tông khoảng ba lần.
Điều này cũng không thể trách Vân Điện thiên vị, tài nguyên sẽ luôn được phân về bên thế mạnh nhiều hơn, ví dụ lúc đầu khi tham gia đại hội toàn phong, số người của Thiên Nhất Phong có tới mấy chục người mà cả Tiểu Vũ Phong chỉ có bảy người, đây chính là do chênh lệch về thực lực mà ra.
Vệ Ngọc Long và Thạch Kinh Thiên vốn đã tồn tại một mối quan hệ cạnh tranh nhất định, bọn họ cùng là chấp sự của Vân Điện, ai có thể tiến cử nhiều đệ tử thiên tài cho Vân Điện hơn thì sẽ có công lao lớn hơn.
Những lần trước đây, Vệ Ngọc Long vẫn luôn hung hăng áp chế Thạch Kinh Thiên, dù là về nhân số hay chất lượng thì Lạc Vân Tông của ông ta đều vượt xa Thanh Vân Tông.
Nhưng ở lần đi lên Thử Luyện Giả Chi Lộ trước đã xuất hiện cơ hội chuyển biến, lần đó Thanh Vân Tông xuất hiện một Lý Dật Phong.
Lúc đó với tư thái gần như vô địch, Lý Dật Phong đã càn quét đệ tử Thanh Vân Tông nên chắc chắn sẽ đạt được thành tựu không tồi trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, Thạch Kinh Thiên cũng ôm kì vọng rất lớn, hi vọng có thể chèn ép Lạc Vân Tông một lần. Thế nhưng kết quả là Lý Dật Phong lại ngủ trên Thử Luyện Giả Chi Lộ…
Vì chuyện đó mà đám người Vệ Ngọc Long đã cười nhạo Thạch Kinh Thiên trong một khoảng thời gian dài, vậy nên hắn vẫn luôn không muốn gặp Lý Dật Phong.
Thành tích trên Thử Luyện Giả Chi Lộ đối với những tông chủ của tông môn nhị phẩm rất quan trọng. Bởi vì số lượng đệ tử bọn họ chọn cho Vân Điện, trình độ thiên tài thế nào, đạt được thành tích tốt hay xấu trên Thử Luyện Giả Chi Lộ đều ảnh hưởng trực tiếp đến sát hạch, đánh giá và các loại giải thưởng của đám tông chủ.
Thạch Kinh Thiên không nói gì không có nghĩa là Vệ Ngọc Long cũng không nói, ông ta đánh giá qua ba người mà Thạch Kinh Thiên đưa tới, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười nhạo: “Thạch lão đệ, có phải ta nhìn nhầm rồi không? Hình như tình hình Thanh Vân Tông ba năm nay càng ngày càng tệ, nhân tài đã suy thoái đến mức độ này rồi à?”
Trong đội ngũ của Thạch Kinh Thiên chỉ có một vị Chiếu Thần Cảnh, chính là Bùi Thiên Diệu, còn Hoa Thiên Mệnh là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, La Chinh thì lại càng khoa trương hơn, mới chỉ là Tiên Thiên Tam Trọng. Tên nhóc này là đến làm trò cười phải không?
“Vừa nãy ta đã chú ý rồi. Trời đất ơi, Thanh Vân Tông còn tính là tông môn nhị phẩm không đấy? Không phải có mấy chục vạn đệ tử sao? Vậy mà đến ba tên Chiếu Thần Cảnh cũng không tìm được à?”
“Chắc là thế. Đông Vực là vùng đất hoang dã, vùng đất nhỏ như thế thì chắc Chiếu Thần Cảnh đã là đỉnh rồi.”
“Buồn cười nhất là Tiên Thiên Tam Trọng. Ha ha! Tiên Thiên Tam Trọng, thực lực này thì đến làm đệ tử nội môn của Lạc Vân Tông chúng ta cũng không được, vậy mà lại có thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ, ta thực sự ngưỡng mộ đó. Sớm biết như vậy, ta để đệ đệ của mình đến Thanh Vân Tông báo danh thì chắc chắn có thể càn quét Thanh Vân Tông, rồi qua đó mà tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ rồi. Đáng tiếc, thực lực của đệ đệ ta chỉ kém hơn ta một chút, không thể lọt vào tốp 10 nên không có duyên với Thử Luyện Giả Chi Lộ lần này… Mẹ nó! Vận số của đám ngu ngốc Thanh Vân Tông này thật tốt.”
Sau khi Vệ Ngọc Long nói xong thì chín vị đệ tử phía sau ông ta cũng bắt đầu bàn tán.
Tính tình Thạch Kinh Thiên cũng không phải hạng tốt đẹp gì, sở dĩ hắn không lên tiếng là vì nhớ lại lần thử luyện trước lỡ chém gió quá đà, nói chắc nịch rằng Lý Dật Phong có thể lấy được vị trí đứng đầu, nhưng kết quả lại trở thành trò cười. Vậy nên lần này hắn dứt khoát không nói gì nữa! La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng không phải đèn cạn dầu, đợi có được thành tích rồi nói cũng không muộn.
Kết quả đám ngu ngốc của Lạc Vân Tông kia thực sự cho rằng bản thân là Bồ Tát? Vừa mới vào Chiếu Thần Cảnh đã dám xúc phạm đệ tử Thanh Vân Tông trước mặt ông đây? Thạch Kinh Thiên vô cùng bao che bên mình, giống như La yên bị người khác đưa đi, thực tế nếu đổi lại là một tông chủ khác thì sẽ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, bởi vì chuyện này căn bản không thể ngăn cản, còn Thạch Kinh Thiên thì âm thầm tự trách trong lòng.
“Hừ, đám tiểu bối các ngươi có biết nói năng linh tinh sẽ phải trả giá không?” Thạch Kinh Thiên hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế hào hùng phủ lấy chín tên đệ tử của Lạc Vân Tông.
Sắc mặt chín đệ tử kia lập tức thay đổi. Thạch Kinh Thiên này là cường giả Thần Đan Cảnh, khí thế đó ép tới có thể ép chết người.
Có điều Vệ Ngọc Long lại vung tay, một màn sáng màu vàng chặn lại hơn một nửa khí thế của Thạch Kinh Thiên rồi lập tức mỉm cười nói: “Thạch lão đệ, đám vãn bối tùy tiện nói vài câu thôi, đừng coi là thật, việc gì phải so đo với chúng?”
Một câu vãn bối của Vệ Ngọc Long đã nhẹ nhàng cho qua vấn đề này.
Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu dĩ nhiên sẽ không chịu để Thạch Kinh Thiên phải thiệt thòi. Có điều vị trí đứng đầu của đại hội toàn phong là La Chinh, ba người bọn họ đã coi La Chinh là người đáng tin cậy, cho nên hai người đều hướng ánh mắt qua chỗ La Chinh.
Nhưng từ sau khi ra khỏi truyền tống trận, La Chinh lại cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đầu vẫn luôn nhìn Đông nhìn Tây, không biết là nhìn thứ gì.
Quả thực lúc này La Chinh cũng hơi lơ ngơ, sau khi nhìn thấu quy tắc không gian trong lối đi của truyền tống trận thì hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng vừa ra khỏi truyền tống trận thì chuyện lạ lại tới.
Hắn cảm thấy trong tầm mắt của hắn, không gian xung quanh hình như đã có thay đổi rất lớn.
Đường viền của mỗi vật thể hình như đều đậm hơn, cảm giác lập thể của chúng rõ ràng hơn nhiều, La Chinh có thể xác định độ dài, độ rộng, độ cao của chúng chính xác hơn…
Điều này có lẽ là ảnh hưởng sau khi lĩnh ngộ được quy tắc của trời đất. Có vẻ sự ảnh hưởng này không có tác dụng lớn với bản thân nhưng đầu óc La Chinh thì hơi hỗn loạn, vậy nên không thể nào tập trung lực chú ý.
“La Chinh, La Chinh!” Hoa Thiên Mệnh vỗ vỗ vai La Chinh.
“Hả?” Lúc này La Chinh mới phản ứng.
Thấy phản ứng ngu ngơ của La Chinh nên đám đệ tử của Lạc Vân Tông lập tức nổ ra một tràng cười lớn.
“Ha ha ha! Tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng này cứ ngơ ngơ, hình như đầu óc có chút vấn đề!”
“Đoán thế. Không biết làm thế nào hắn lại tham gia được Thử Luyện Giả Chi Lộ?”
Đám đệ tử Lạc Vân Tông đều cười vui không ngớt, rõ ràng là bị dáng vẻ ngu ngốc của La Chinh chọc cười.
Cho dù là bản thân La Chinh cũng không hiểu việc lĩnh ngộ quy tắc không gian có ý nghĩa như thế nào.
Sau khi bốn người xuyên qua lối đi trong truyền tống trận, ánh sáng xung quanh đột nhiên tan hết, bọn họ đã tới điểm cần đến.
Một đài khác của truyền tống trận đặt trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh ngọn núi này là những di tích triền miên không dứt.
Những di tích này trải qua hàng ngàn, hàng vạn năm tháng bị ăn mòn nên cơ bản đều đã đổ sụp, nhưng vẫn có thể lờ mờ phân biệt được nó từng là một cung điện to lớn.
Thạch Kinh Thiên cuốn ba người rời khỏi đài truyền tống trận, bay lên giữa không trung, sau đó xuyên qua những di tích liên miên này.
Một lát sau, trên bầu trời xuất hiện mười mấy điểm đen, chúng nhanh chóng biến to hơn, thì ra là một đám người.
Người cầm đầu có thực lực thâm sâu khó lường, La Chinh cảm thấy người này có vẻ ngang hàng với Thạch Kinh Thiên, mà phía sau người đó còn có tám chín người, thực lực đều là mới vào Chiếu Thần Cảnh. Có điều, khí tức mỗi người đó lộ ra đều cho thấy sự bất phàm, nhìn qua thì đều là sự tồn tạo đỉnh cao trong những người cùng giai.
“Lão Thạch. Ha ha, năm nay đến sớm vậy?” Người cầm đầu chào hỏi từ xa.
Nhìn thấy người đó, Thạch Kinh Thiên cười lạnh một tiếng, rõ ràng không có cảm giác tốt đẹp gì.
Người cầm đầu này tên là Vệ Ngọc Long, có cùng chức vị với Thạch Kinh Thiên, cũng là chấp sự của ngoại phái thuộc Vân Điện.
Vân Điện là một tông môn tứ phẩm trong Trung Vực, bên dưới có không ít tông môn nhất phẩm và nhị phẩm chuyên đi chiêu mộ nhân tài cho Vân Điện. Ví dụ như Thanh Vân Tông là một tông môn nhị phẩm thuộc Vân Điện, thân phận của Thạch Kinh Thiên là tông chủ của Thanh Vân Tông, cũng là chấp sự của Vân Điện.
Mà vị Vệ Ngọc Long này cũng là tông chủ của một tông môn nhị phẩm khác gọi là Lạc Vân Tông.
Mặc dù Lạc Vân Tông và Thanh Vân Tông đều là tông môn nhị phẩm nhưng địa vị của chúng trong Vân Điện lại hoàn toàn khác nhau, điều này chỉ cần nhìn vào số lượng người tham gia thử luyện nhiều hay ít là có thể thấy rõ.
Đoàn người của Lạc Vân Tông ngoại trừ Vệ Ngọc Long dẫn đầu thì phía sau tổng cộng còn có chín người. Chín vị đệ tử này đều là hậu bối mới bước vào Chiếu Thần Cảnh, rõ ràng đều là người tham gia thử luyện Thanh Vân Lộ.
Mà đoàn người của Thanh Vân Tông thì ngoài Thạch Kinh Thiên ra chỉ có ba người…
Cho dù Thạch Kinh Thiên không giải thích thì đám Hoa Thiên Mệnh bọn họ cũng ý thức được sự chênh lệch giữa hai bên.
Trên thực tế, dù Lạc Vân Tông cũng giống như Thanh Vân Tông, cùng là tông môn nhị phẩm, nhưng Lạc Vân Tông lại là tông môn ở “Trung Vực”. Trung Vực giàu có, đông dân, diện tích rộng lớn hơn Đông Vực gấp nhiều lần, nên đương nhiên nhân tài cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Vì vậy, thực lực của đệ tử Lạc Vân Tông cũng sẽ mạnh hơn chút, số người đưa lên Vân Điện cũng nhiều hơn, tính ra cũng nhiều hơn Thanh Vân Tông khoảng ba lần.
Điều này cũng không thể trách Vân Điện thiên vị, tài nguyên sẽ luôn được phân về bên thế mạnh nhiều hơn, ví dụ lúc đầu khi tham gia đại hội toàn phong, số người của Thiên Nhất Phong có tới mấy chục người mà cả Tiểu Vũ Phong chỉ có bảy người, đây chính là do chênh lệch về thực lực mà ra.
Vệ Ngọc Long và Thạch Kinh Thiên vốn đã tồn tại một mối quan hệ cạnh tranh nhất định, bọn họ cùng là chấp sự của Vân Điện, ai có thể tiến cử nhiều đệ tử thiên tài cho Vân Điện hơn thì sẽ có công lao lớn hơn.
Những lần trước đây, Vệ Ngọc Long vẫn luôn hung hăng áp chế Thạch Kinh Thiên, dù là về nhân số hay chất lượng thì Lạc Vân Tông của ông ta đều vượt xa Thanh Vân Tông.
Nhưng ở lần đi lên Thử Luyện Giả Chi Lộ trước đã xuất hiện cơ hội chuyển biến, lần đó Thanh Vân Tông xuất hiện một Lý Dật Phong.
Lúc đó với tư thái gần như vô địch, Lý Dật Phong đã càn quét đệ tử Thanh Vân Tông nên chắc chắn sẽ đạt được thành tựu không tồi trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, Thạch Kinh Thiên cũng ôm kì vọng rất lớn, hi vọng có thể chèn ép Lạc Vân Tông một lần. Thế nhưng kết quả là Lý Dật Phong lại ngủ trên Thử Luyện Giả Chi Lộ…
Vì chuyện đó mà đám người Vệ Ngọc Long đã cười nhạo Thạch Kinh Thiên trong một khoảng thời gian dài, vậy nên hắn vẫn luôn không muốn gặp Lý Dật Phong.
Thành tích trên Thử Luyện Giả Chi Lộ đối với những tông chủ của tông môn nhị phẩm rất quan trọng. Bởi vì số lượng đệ tử bọn họ chọn cho Vân Điện, trình độ thiên tài thế nào, đạt được thành tích tốt hay xấu trên Thử Luyện Giả Chi Lộ đều ảnh hưởng trực tiếp đến sát hạch, đánh giá và các loại giải thưởng của đám tông chủ.
Thạch Kinh Thiên không nói gì không có nghĩa là Vệ Ngọc Long cũng không nói, ông ta đánh giá qua ba người mà Thạch Kinh Thiên đưa tới, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười nhạo: “Thạch lão đệ, có phải ta nhìn nhầm rồi không? Hình như tình hình Thanh Vân Tông ba năm nay càng ngày càng tệ, nhân tài đã suy thoái đến mức độ này rồi à?”
Trong đội ngũ của Thạch Kinh Thiên chỉ có một vị Chiếu Thần Cảnh, chính là Bùi Thiên Diệu, còn Hoa Thiên Mệnh là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, La Chinh thì lại càng khoa trương hơn, mới chỉ là Tiên Thiên Tam Trọng. Tên nhóc này là đến làm trò cười phải không?
“Vừa nãy ta đã chú ý rồi. Trời đất ơi, Thanh Vân Tông còn tính là tông môn nhị phẩm không đấy? Không phải có mấy chục vạn đệ tử sao? Vậy mà đến ba tên Chiếu Thần Cảnh cũng không tìm được à?”
“Chắc là thế. Đông Vực là vùng đất hoang dã, vùng đất nhỏ như thế thì chắc Chiếu Thần Cảnh đã là đỉnh rồi.”
“Buồn cười nhất là Tiên Thiên Tam Trọng. Ha ha! Tiên Thiên Tam Trọng, thực lực này thì đến làm đệ tử nội môn của Lạc Vân Tông chúng ta cũng không được, vậy mà lại có thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ, ta thực sự ngưỡng mộ đó. Sớm biết như vậy, ta để đệ đệ của mình đến Thanh Vân Tông báo danh thì chắc chắn có thể càn quét Thanh Vân Tông, rồi qua đó mà tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ rồi. Đáng tiếc, thực lực của đệ đệ ta chỉ kém hơn ta một chút, không thể lọt vào tốp 10 nên không có duyên với Thử Luyện Giả Chi Lộ lần này… Mẹ nó! Vận số của đám ngu ngốc Thanh Vân Tông này thật tốt.”
Sau khi Vệ Ngọc Long nói xong thì chín vị đệ tử phía sau ông ta cũng bắt đầu bàn tán.
Tính tình Thạch Kinh Thiên cũng không phải hạng tốt đẹp gì, sở dĩ hắn không lên tiếng là vì nhớ lại lần thử luyện trước lỡ chém gió quá đà, nói chắc nịch rằng Lý Dật Phong có thể lấy được vị trí đứng đầu, nhưng kết quả lại trở thành trò cười. Vậy nên lần này hắn dứt khoát không nói gì nữa! La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng không phải đèn cạn dầu, đợi có được thành tích rồi nói cũng không muộn.
Kết quả đám ngu ngốc của Lạc Vân Tông kia thực sự cho rằng bản thân là Bồ Tát? Vừa mới vào Chiếu Thần Cảnh đã dám xúc phạm đệ tử Thanh Vân Tông trước mặt ông đây? Thạch Kinh Thiên vô cùng bao che bên mình, giống như La yên bị người khác đưa đi, thực tế nếu đổi lại là một tông chủ khác thì sẽ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, bởi vì chuyện này căn bản không thể ngăn cản, còn Thạch Kinh Thiên thì âm thầm tự trách trong lòng.
“Hừ, đám tiểu bối các ngươi có biết nói năng linh tinh sẽ phải trả giá không?” Thạch Kinh Thiên hừ lạnh một tiếng, một luồng khí thế hào hùng phủ lấy chín tên đệ tử của Lạc Vân Tông.
Sắc mặt chín đệ tử kia lập tức thay đổi. Thạch Kinh Thiên này là cường giả Thần Đan Cảnh, khí thế đó ép tới có thể ép chết người.
Có điều Vệ Ngọc Long lại vung tay, một màn sáng màu vàng chặn lại hơn một nửa khí thế của Thạch Kinh Thiên rồi lập tức mỉm cười nói: “Thạch lão đệ, đám vãn bối tùy tiện nói vài câu thôi, đừng coi là thật, việc gì phải so đo với chúng?”
Một câu vãn bối của Vệ Ngọc Long đã nhẹ nhàng cho qua vấn đề này.
Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu dĩ nhiên sẽ không chịu để Thạch Kinh Thiên phải thiệt thòi. Có điều vị trí đứng đầu của đại hội toàn phong là La Chinh, ba người bọn họ đã coi La Chinh là người đáng tin cậy, cho nên hai người đều hướng ánh mắt qua chỗ La Chinh.
Nhưng từ sau khi ra khỏi truyền tống trận, La Chinh lại cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đầu vẫn luôn nhìn Đông nhìn Tây, không biết là nhìn thứ gì.
Quả thực lúc này La Chinh cũng hơi lơ ngơ, sau khi nhìn thấu quy tắc không gian trong lối đi của truyền tống trận thì hắn vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng vừa ra khỏi truyền tống trận thì chuyện lạ lại tới.
Hắn cảm thấy trong tầm mắt của hắn, không gian xung quanh hình như đã có thay đổi rất lớn.
Đường viền của mỗi vật thể hình như đều đậm hơn, cảm giác lập thể của chúng rõ ràng hơn nhiều, La Chinh có thể xác định độ dài, độ rộng, độ cao của chúng chính xác hơn…
Điều này có lẽ là ảnh hưởng sau khi lĩnh ngộ được quy tắc của trời đất. Có vẻ sự ảnh hưởng này không có tác dụng lớn với bản thân nhưng đầu óc La Chinh thì hơi hỗn loạn, vậy nên không thể nào tập trung lực chú ý.
“La Chinh, La Chinh!” Hoa Thiên Mệnh vỗ vỗ vai La Chinh.
“Hả?” Lúc này La Chinh mới phản ứng.
Thấy phản ứng ngu ngơ của La Chinh nên đám đệ tử của Lạc Vân Tông lập tức nổ ra một tràng cười lớn.
“Ha ha ha! Tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng này cứ ngơ ngơ, hình như đầu óc có chút vấn đề!”
“Đoán thế. Không biết làm thế nào hắn lại tham gia được Thử Luyện Giả Chi Lộ?”
Đám đệ tử Lạc Vân Tông đều cười vui không ngớt, rõ ràng là bị dáng vẻ ngu ngốc của La Chinh chọc cười.
/750
|