Đối với những đệ tử mới thì Thử Luyện Giả Chi Lộ chính là một con đường khảo hạch, đồng thời cũng là một con đường của những cơ duyên.
Con đường này không chỉ có thể khảo hạch thực lực của các đệ tử mà còn có thể đánh giá số mệnh của họ! Có người có thực lực đấy, nhưng số mệnh không đủ may mắn thì vẫn không thể lấy được vài vật báu trong Thử Luyện Giả Chi Lộ. Vài người số mệnh may mắn đó, nhưng lại không có thực lực để túm lấy cơ duyên cho mình….
Cảm giác đi trên Thử Luyện Giả Chi Lộ không giống lúc đi qua truyền tống trận. Mà Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng không phải truyền tống trận, lại cũng không giống Huyết Sắc Sơn trong Thanh Vân Tông, bởi vì nó cũng không bố trí ra ảo trận gì.
Sau khi tiến vào vòng xoáy, cảm giác cũng chỉ như bước chân vào một cánh cửa, La Chinh thi thoảng chứng kiến cảnh sắc xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
“Dị giới...” Hoa Thiên Mệnh nhìn ra xa, lẩm bẩm nói.
Một thế giới hoàn toàn xa lạ đập vào mắt, cũng có thể nói đây là một thế giới đổ nát.
Trước khi lên đường, Thạch Kinh Thiên đã tỉ mỉ nói qua một lần về Thử Luyện Giả Chi Lộ cho ba người.
Thì ra trên thế giới này tồn tại không ít bí cảnh đặc thù, thậm chí chúng còn không thuộc về thế giới này, giống như khi La Chinh lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn. Sát Lục Kiếm Sơn cũng không tồn tại ở thế giới này mà là một thế giới khác.
Thực tế, Thử Luyện Giả Chi Lộ trước mắt là một thế giới đổ nát, từng là bảo địa của một tông môn thời viễn cổ lưu lại.
Tông môn thời viễn cổ này có lẽ đã bị hủy diệt từ vạn năm hay trăm ngàn năm trước, biến thành một di tích. Cuối cùng, Vân Điện đóng kín những cửa vào của di tích, thành lập nên cổng truyền tống rồi biến di tích này thành của mình.
Thế nhưng, bảo bối và truyền thừa bên trong di tích đã sớm bị vơ vét hết, còn Thử Luyện Giả Chi Lộ này cũng là của tông môn thời viễn cổ kia từng dùng để khảo hạch đệ tử trong môn, vì vậy Vân Điện liền lợi dụng để khảo hạch các đệ tử xuất sắc của tông môn nhị phẩm và đệ tử Vân Điện.
Cứ thông qua được khảo hạch thì có thể được coi là tinh anh trong Vân Điện, đạt được tài nguyên bồi dưỡng tốt nhất của Vân Điện.
“Xuất phát đi! Ta đợi các ngươi ở cuối Thử Luyện Giả Chi Lộ.” Bùi Thiên Diệu mỉm cười, tùy tiện bước lên phía trước.
Trước mặt bọn họ có một con đường lớn, trong đó lại có rất nhiều con đường nhỏ, xem ra Thử Luyện Giả Chi Lộ thực sự không phải chỉ là một con đường. Lựa chọn những con đường khác nhau thì có lẽ độ khó cũng khác nhau.
Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu rồi cũng xuất phát.
Còn La Chinh lại cứ đứng nguyên tại chỗ, bắt đầu ngẩn người.
Nếu đưa mắt nhìn lên trời trong một thế giới nguyên vẹn thì cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy chân trời. Nếu đứng ở chỗ cao nhất thì có thể nhìn thấy đường chân trời, còn xa hơn thì cũng chỉ có thể là một mảng mông lung, xa xôi mờ mịt.
Thế nhưng cái thế giới này lại là thế giới đổ nát, nên trên bầu trời là từng mảng không gian lớn bị cắt đứt, giữa các mảng không gian hình thành không ít khe hở, có chỗ hình răng cưa giống như là răng chó, còn có chỗ thì lại như một sợi dây nhỏ kéo dài thẳng thắp, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Từ khi La Chinh hiểu được một chút quy tắc không gian, cảm giác của hắn với không gian liền trở nên cực kì nhạy bén. Những mảnh không gian kia có lẽ chỉ là một nét cực kỳ lộn xộn trong mắt người khác mà thôi, thế nhưng trong mắt hắn, mỗi khe hở giữa các mảnh không gian bị cắt đứt kia dường như cực kỳ hấp dẫn.
Có thể nghiền nát không gian của thế giới này cần bao nhiêu sức mạnh đây? La Chinh khó có thể tưởng tượng, cho dù hắn biết rõ Thử Luyện Giả Chi Lộ hạn chế thời gian, nếu những viên đá chân nguyên cực phẩm bị tiêu hao sạch sẽ thì lối ra sẽ bị đóng lại. Nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà bắt đầu đứng nguyên tại chỗ để tìm hiểu!
Đúng lúc này, Thạch Kinh Thiên ở bên ngoài cổng vòm cũng cau mày lại.
Thông qua Tín Khuê quan sát từng đường đi nước bước của chúng đệ tử cũng không phải chuyện gì khó khăn. Hiện tại hầu như tất cả các đệ tử đều đã xuất phát, chỉ có một mình La Chinh cứ đứng như trời trồng ở cửa ra vào, nhìn lên bầu trời mà ngẩn người. Vậy nên đương nhiên các tông chủ sẽ thấy hơi kỳ quái.
“Tên nhóc này làm sao thế?” Trên mặt Thạch Kinh Thiên cũng lộ rõ vẻ kỳ lạ. Hắn hiểu rõ tính cách La Chinh, cũng biết trên người La Chinh phải gánh vác vận mệnh gì. Tính hắn không giống như Lý Dật Phong nên chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện khó hiểu. Thế nhưng vì sao hắn cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Lúc này Vệ Ngọc Long bỗng nhiên cười nói: “Thạch lão đệ, chắc sẽ không giống lần trước đâu nhỉ? Ta vẫn nhớ rõ ba năm trước, Thanh Vân Tông các ngươi có một đệ tử tên là Lý Dật Phong, hình như còn ngủ gật trên Thử Luyện Giả Chi Lộ, đúng không?”
Nghe thấy lời Vệ Ngọc Long nói, các vị tông chủ khác cũng lập tức nghĩ tới, trên mặt đều không giấu nổi ý cười.
Thẳng thắn mà nói, ba năm trước đây thiên phú của Lý Dật Phong quả thực hơn người, nếu không phải hắn ngủ thì trăm phần trăm có thể tiến vào Vân Điện, hơn nữa rất có thể còn đứng đầu trong Thử Luyện Giả Chi Lộ. Đáng tiếc, tên nhóc kia không có chí tiến thủ, đi được nửa đường đã lăn ra ngủ. Bọn họ đều nhớ rõ sắc mặt Thạch Kinh Thiên lúc đó như muốn giết người...
Lúc này chắc không giẫm lên vết xe đổ nữa đâu nhỉ?
“Không sao, Thạch lão đệ, lần này ba đệ tử ngươi mang tới, người nào người nấy đều lợi hại, đến người xếp thứ ba kia còn lĩnh ngộ được kiếm ý viên mãn rồi thì chắc hẳn tên nhóc này cũng lĩnh ngộ được gì đó đi?” Vệ Ngọc Long cười hắc hắc nói. Ông ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hoa Thiên Mệnh, cũng không phải ông ghi hận gì mà chỉ là cảm thấy vận khí của Thanh Vân Tông tốt quá, không ngờ lại xuất hiện một vị đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn.
Sau khi nghe thấy vậy, Phí Hàm liền hỏi: “Vệ Ngọc Long, ngươi nói Thanh Vân Tông có đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn?”
Vệ Ngọc Long gật đầu cười nói: “Đúng vậy, Phí lão. Hơn nữa người lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn chỉ là người xếp thứ ba ở Thanh Vân Tông bọn họ. Ta liền thấy kỳ lạ quá. Người lợi hại như vậy mà chỉ xếp thứ ba, vậy thì hai người đứng đầu mạnh đến mức nào?”
Phí Hàm gật đầu, cũng hứng thú nên tiếp tục hỏi: “Đúng vậy. Kiếm ý viên mãn thì dù là Vân Điện cũng sẽ vô cùng coi trọng. Thế nhưng hắn lại chỉ xếp thứ ba. Thạch Kinh Thiên, hai gã đứng đầu thật sự có thể đánh bại vị đệ tử có kiếm ý viên mãn kia?”
Vệ Ngọc Long chỉ chờ đợi đúng những lời này. Địa vị của ông ta và Thạch Kinh Thiên ngang nhau. Thạch Kinh Thiên hoàn toàn có thể không đếm xỉa gì đến ông ta nhưng lại không thể không đáp lời trưởng lão Vân Điện!
Thạch Kinh Thiên gật gật đầu cười nói: “Hồi bẩm Phí trưởng lão, đại hội toàn phong của Thanh Vân Tông ta cử hành trước mắt mấy chục vạn đệ tử, đương nhiên không thể làm giả. Hoa Thiên Mệnh quả thực xếp hàng thứ ba, hiện tại vị đệ tử đang đứng ngẩn người ở cửa đá này chính là người đứng đầu Thanh Vân Tông chúng ta.”
“Tiên Thiên Tam Trọng, đệ nhất Thanh Vân Tông?” Đến Phí Hàm cũng thấy hơi khó tin. Đối mặt với Hoa Thiên Mệnh có kiếm ý viên mãn, chỉ sợ tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng này còn không có sức đánh trả.
Thực lực của Phí Hàm vượt xa đám tông chủ Thần Đan Cảnh bọn họ ở đây, thế nhưng cho dù là với ánh mắt của lão cũng không nghĩ ra La Chinh làm sao có thể thắng nổi Hoa Thiên Mệnh.
Ai ngờ Thạch Kinh Thiên mỉm cười, thẳng thắn thành khẩn mà nói: “Kiếm ý viên mãn tuy lợi hại nhưng cũng không phải cái gì khó lý giải. Hoa Thiên Mệnh lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, La Chinh cũng lĩnh ngộ. Hơn nữa, sau khi lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, hắn cũng nhận được một phần cơ duyên. Phần cơ duyên này hẳn là còn lớn hơn cơ duyên đạt được trong Tẩy Kiếm Trì!”
Nghe được lời Thạch Kinh Thiên nói, Vệ Ngọc Long khục khục ho khan vài tiếng. Dù gì cũng là võ giả Thần Đan Cảnh, vốn đã có thể khống chế thân thể của mình đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lúc này ông ta lại không nhịn được mà ho khan. Như vậy có thể tưởng tượng được ông ta thật sự bị Thạch Kinh Thiên đả kích.
Lời Thạch Kinh Thiên cũng quá ngạo mạn. Cái gì gọi là “tuy lợi hại”, cái gì gọi là “không khó lý giải”? Bồi dưỡng được đệ tử có kiếm ý đại thành đã khiến Vệ Ngọc Long cực kì kiêu ngạo rồi, vậy mà tên Thạch Kinh Thiên này dẫn ra đệ tử có được kiếm ý viên mãn, hơn nữa còn tận hai người?
Trên mặt mấy vị tông chủ khác không toát ra vẻ kinh hãi thì là biểu lộ vẻ hâm mộ. Chính Phí Hàm cũng nhướng lông mày lên nói: “Tiên Thiên Tam Trọng mà lại có thể đạt được cơ duyên lớn như thế? Theo sách cổ ghi lại, Tẩy Kiếm Trì chính là bán thánh địa, ngươi nói cơ duyên của tên nhóc này còn lớn hơn bán thánh địa, chẳng lẽ hắn tới được thánh địa kiếm đạo?”
Thạch Kinh Thiên gật đầu: “Mặc dù hắn không nói cho ta biết là thánh địa nào, nhưng ta thấy trên người hắn đột nhiên ngưng tụ ra sát khí mà đoán thì hẳn là Sát Lục Kiếm Sơn – một trong trong tam đại thánh địa kiếm đạo.”
Sắc mặt Phí Hàm cuối cùng cũng thay đổi, bởi thánh địa thì cũng có phân chia tốt xấu, Sát Lục Kiếm Sơn chính là một trong ba thánh địa kiếm đạo lớn, thuộc về cấp bậc cao cấp nhất. Cơ duyên của tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng này thậm chí còn khiến cho Phí Hàm cũng hâm mộ luôn rồi!
Con đường này không chỉ có thể khảo hạch thực lực của các đệ tử mà còn có thể đánh giá số mệnh của họ! Có người có thực lực đấy, nhưng số mệnh không đủ may mắn thì vẫn không thể lấy được vài vật báu trong Thử Luyện Giả Chi Lộ. Vài người số mệnh may mắn đó, nhưng lại không có thực lực để túm lấy cơ duyên cho mình….
Cảm giác đi trên Thử Luyện Giả Chi Lộ không giống lúc đi qua truyền tống trận. Mà Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng không phải truyền tống trận, lại cũng không giống Huyết Sắc Sơn trong Thanh Vân Tông, bởi vì nó cũng không bố trí ra ảo trận gì.
Sau khi tiến vào vòng xoáy, cảm giác cũng chỉ như bước chân vào một cánh cửa, La Chinh thi thoảng chứng kiến cảnh sắc xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
“Dị giới...” Hoa Thiên Mệnh nhìn ra xa, lẩm bẩm nói.
Một thế giới hoàn toàn xa lạ đập vào mắt, cũng có thể nói đây là một thế giới đổ nát.
Trước khi lên đường, Thạch Kinh Thiên đã tỉ mỉ nói qua một lần về Thử Luyện Giả Chi Lộ cho ba người.
Thì ra trên thế giới này tồn tại không ít bí cảnh đặc thù, thậm chí chúng còn không thuộc về thế giới này, giống như khi La Chinh lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn. Sát Lục Kiếm Sơn cũng không tồn tại ở thế giới này mà là một thế giới khác.
Thực tế, Thử Luyện Giả Chi Lộ trước mắt là một thế giới đổ nát, từng là bảo địa của một tông môn thời viễn cổ lưu lại.
Tông môn thời viễn cổ này có lẽ đã bị hủy diệt từ vạn năm hay trăm ngàn năm trước, biến thành một di tích. Cuối cùng, Vân Điện đóng kín những cửa vào của di tích, thành lập nên cổng truyền tống rồi biến di tích này thành của mình.
Thế nhưng, bảo bối và truyền thừa bên trong di tích đã sớm bị vơ vét hết, còn Thử Luyện Giả Chi Lộ này cũng là của tông môn thời viễn cổ kia từng dùng để khảo hạch đệ tử trong môn, vì vậy Vân Điện liền lợi dụng để khảo hạch các đệ tử xuất sắc của tông môn nhị phẩm và đệ tử Vân Điện.
Cứ thông qua được khảo hạch thì có thể được coi là tinh anh trong Vân Điện, đạt được tài nguyên bồi dưỡng tốt nhất của Vân Điện.
“Xuất phát đi! Ta đợi các ngươi ở cuối Thử Luyện Giả Chi Lộ.” Bùi Thiên Diệu mỉm cười, tùy tiện bước lên phía trước.
Trước mặt bọn họ có một con đường lớn, trong đó lại có rất nhiều con đường nhỏ, xem ra Thử Luyện Giả Chi Lộ thực sự không phải chỉ là một con đường. Lựa chọn những con đường khác nhau thì có lẽ độ khó cũng khác nhau.
Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu rồi cũng xuất phát.
Còn La Chinh lại cứ đứng nguyên tại chỗ, bắt đầu ngẩn người.
Nếu đưa mắt nhìn lên trời trong một thế giới nguyên vẹn thì cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy chân trời. Nếu đứng ở chỗ cao nhất thì có thể nhìn thấy đường chân trời, còn xa hơn thì cũng chỉ có thể là một mảng mông lung, xa xôi mờ mịt.
Thế nhưng cái thế giới này lại là thế giới đổ nát, nên trên bầu trời là từng mảng không gian lớn bị cắt đứt, giữa các mảng không gian hình thành không ít khe hở, có chỗ hình răng cưa giống như là răng chó, còn có chỗ thì lại như một sợi dây nhỏ kéo dài thẳng thắp, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Từ khi La Chinh hiểu được một chút quy tắc không gian, cảm giác của hắn với không gian liền trở nên cực kì nhạy bén. Những mảnh không gian kia có lẽ chỉ là một nét cực kỳ lộn xộn trong mắt người khác mà thôi, thế nhưng trong mắt hắn, mỗi khe hở giữa các mảnh không gian bị cắt đứt kia dường như cực kỳ hấp dẫn.
Có thể nghiền nát không gian của thế giới này cần bao nhiêu sức mạnh đây? La Chinh khó có thể tưởng tượng, cho dù hắn biết rõ Thử Luyện Giả Chi Lộ hạn chế thời gian, nếu những viên đá chân nguyên cực phẩm bị tiêu hao sạch sẽ thì lối ra sẽ bị đóng lại. Nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà bắt đầu đứng nguyên tại chỗ để tìm hiểu!
Đúng lúc này, Thạch Kinh Thiên ở bên ngoài cổng vòm cũng cau mày lại.
Thông qua Tín Khuê quan sát từng đường đi nước bước của chúng đệ tử cũng không phải chuyện gì khó khăn. Hiện tại hầu như tất cả các đệ tử đều đã xuất phát, chỉ có một mình La Chinh cứ đứng như trời trồng ở cửa ra vào, nhìn lên bầu trời mà ngẩn người. Vậy nên đương nhiên các tông chủ sẽ thấy hơi kỳ quái.
“Tên nhóc này làm sao thế?” Trên mặt Thạch Kinh Thiên cũng lộ rõ vẻ kỳ lạ. Hắn hiểu rõ tính cách La Chinh, cũng biết trên người La Chinh phải gánh vác vận mệnh gì. Tính hắn không giống như Lý Dật Phong nên chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện khó hiểu. Thế nhưng vì sao hắn cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Lúc này Vệ Ngọc Long bỗng nhiên cười nói: “Thạch lão đệ, chắc sẽ không giống lần trước đâu nhỉ? Ta vẫn nhớ rõ ba năm trước, Thanh Vân Tông các ngươi có một đệ tử tên là Lý Dật Phong, hình như còn ngủ gật trên Thử Luyện Giả Chi Lộ, đúng không?”
Nghe thấy lời Vệ Ngọc Long nói, các vị tông chủ khác cũng lập tức nghĩ tới, trên mặt đều không giấu nổi ý cười.
Thẳng thắn mà nói, ba năm trước đây thiên phú của Lý Dật Phong quả thực hơn người, nếu không phải hắn ngủ thì trăm phần trăm có thể tiến vào Vân Điện, hơn nữa rất có thể còn đứng đầu trong Thử Luyện Giả Chi Lộ. Đáng tiếc, tên nhóc kia không có chí tiến thủ, đi được nửa đường đã lăn ra ngủ. Bọn họ đều nhớ rõ sắc mặt Thạch Kinh Thiên lúc đó như muốn giết người...
Lúc này chắc không giẫm lên vết xe đổ nữa đâu nhỉ?
“Không sao, Thạch lão đệ, lần này ba đệ tử ngươi mang tới, người nào người nấy đều lợi hại, đến người xếp thứ ba kia còn lĩnh ngộ được kiếm ý viên mãn rồi thì chắc hẳn tên nhóc này cũng lĩnh ngộ được gì đó đi?” Vệ Ngọc Long cười hắc hắc nói. Ông ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hoa Thiên Mệnh, cũng không phải ông ghi hận gì mà chỉ là cảm thấy vận khí của Thanh Vân Tông tốt quá, không ngờ lại xuất hiện một vị đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn.
Sau khi nghe thấy vậy, Phí Hàm liền hỏi: “Vệ Ngọc Long, ngươi nói Thanh Vân Tông có đệ tử lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn?”
Vệ Ngọc Long gật đầu cười nói: “Đúng vậy, Phí lão. Hơn nữa người lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn chỉ là người xếp thứ ba ở Thanh Vân Tông bọn họ. Ta liền thấy kỳ lạ quá. Người lợi hại như vậy mà chỉ xếp thứ ba, vậy thì hai người đứng đầu mạnh đến mức nào?”
Phí Hàm gật đầu, cũng hứng thú nên tiếp tục hỏi: “Đúng vậy. Kiếm ý viên mãn thì dù là Vân Điện cũng sẽ vô cùng coi trọng. Thế nhưng hắn lại chỉ xếp thứ ba. Thạch Kinh Thiên, hai gã đứng đầu thật sự có thể đánh bại vị đệ tử có kiếm ý viên mãn kia?”
Vệ Ngọc Long chỉ chờ đợi đúng những lời này. Địa vị của ông ta và Thạch Kinh Thiên ngang nhau. Thạch Kinh Thiên hoàn toàn có thể không đếm xỉa gì đến ông ta nhưng lại không thể không đáp lời trưởng lão Vân Điện!
Thạch Kinh Thiên gật gật đầu cười nói: “Hồi bẩm Phí trưởng lão, đại hội toàn phong của Thanh Vân Tông ta cử hành trước mắt mấy chục vạn đệ tử, đương nhiên không thể làm giả. Hoa Thiên Mệnh quả thực xếp hàng thứ ba, hiện tại vị đệ tử đang đứng ngẩn người ở cửa đá này chính là người đứng đầu Thanh Vân Tông chúng ta.”
“Tiên Thiên Tam Trọng, đệ nhất Thanh Vân Tông?” Đến Phí Hàm cũng thấy hơi khó tin. Đối mặt với Hoa Thiên Mệnh có kiếm ý viên mãn, chỉ sợ tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng này còn không có sức đánh trả.
Thực lực của Phí Hàm vượt xa đám tông chủ Thần Đan Cảnh bọn họ ở đây, thế nhưng cho dù là với ánh mắt của lão cũng không nghĩ ra La Chinh làm sao có thể thắng nổi Hoa Thiên Mệnh.
Ai ngờ Thạch Kinh Thiên mỉm cười, thẳng thắn thành khẩn mà nói: “Kiếm ý viên mãn tuy lợi hại nhưng cũng không phải cái gì khó lý giải. Hoa Thiên Mệnh lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, La Chinh cũng lĩnh ngộ. Hơn nữa, sau khi lĩnh ngộ kiếm ý viên mãn, hắn cũng nhận được một phần cơ duyên. Phần cơ duyên này hẳn là còn lớn hơn cơ duyên đạt được trong Tẩy Kiếm Trì!”
Nghe được lời Thạch Kinh Thiên nói, Vệ Ngọc Long khục khục ho khan vài tiếng. Dù gì cũng là võ giả Thần Đan Cảnh, vốn đã có thể khống chế thân thể của mình đến mức người thường không thể tưởng tượng nổi, vậy mà lúc này ông ta lại không nhịn được mà ho khan. Như vậy có thể tưởng tượng được ông ta thật sự bị Thạch Kinh Thiên đả kích.
Lời Thạch Kinh Thiên cũng quá ngạo mạn. Cái gì gọi là “tuy lợi hại”, cái gì gọi là “không khó lý giải”? Bồi dưỡng được đệ tử có kiếm ý đại thành đã khiến Vệ Ngọc Long cực kì kiêu ngạo rồi, vậy mà tên Thạch Kinh Thiên này dẫn ra đệ tử có được kiếm ý viên mãn, hơn nữa còn tận hai người?
Trên mặt mấy vị tông chủ khác không toát ra vẻ kinh hãi thì là biểu lộ vẻ hâm mộ. Chính Phí Hàm cũng nhướng lông mày lên nói: “Tiên Thiên Tam Trọng mà lại có thể đạt được cơ duyên lớn như thế? Theo sách cổ ghi lại, Tẩy Kiếm Trì chính là bán thánh địa, ngươi nói cơ duyên của tên nhóc này còn lớn hơn bán thánh địa, chẳng lẽ hắn tới được thánh địa kiếm đạo?”
Thạch Kinh Thiên gật đầu: “Mặc dù hắn không nói cho ta biết là thánh địa nào, nhưng ta thấy trên người hắn đột nhiên ngưng tụ ra sát khí mà đoán thì hẳn là Sát Lục Kiếm Sơn – một trong trong tam đại thánh địa kiếm đạo.”
Sắc mặt Phí Hàm cuối cùng cũng thay đổi, bởi thánh địa thì cũng có phân chia tốt xấu, Sát Lục Kiếm Sơn chính là một trong ba thánh địa kiếm đạo lớn, thuộc về cấp bậc cao cấp nhất. Cơ duyên của tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng này thậm chí còn khiến cho Phí Hàm cũng hâm mộ luôn rồi!
/750
|