Nếu La Chinh có thể tiêu diệt con Xích Hỏa Xà này thì đương nhiên bọn chúng cũng rất vui, dù sao cũng không cần tốn sức ứng phó với quái vật khổng lồ này. Nhưng theo chúng nghĩ, khả năng này khá nhỏ, còn khả năng lớn nhất chính là La Chinh bị Xích Hỏa Xà nuốt trọn.
La Chinh đang chạy như bay nên tất nhiên cũng đã để ý đến Xích Hỏa Xà. Con Xích Hỏa Xà này thân thể cao lớn như thế, rõ ràng là khó chơi hơn mấy con hỏa tinh kia nhiều.
Cũng bởi thân hình khổng lồ nên cử động tự nhiên chậm chạp. Nó từ từ ló đầu ra khỏi dung nham, rướn cổ lên, sau đó mới chầm chậm nâng đầu.
Nhìn động tác chậm chạp của Xích Hỏa Xà, La Chinh cắn răng, năng lượng của tinh thạch Phượng Tường trong cánh tay phải được triển khai toàn bộ. Tốc độ lập tức nhanh hơn gấp đôi, người hắn như mũi tên rời cung tạo thành từng đường tàn ảnh trên mỏm đá.
“Hả? Tên nhóc kia muốn băng qua?” Tên đệ tử họ Bàng cười lạnh.
“Có khi nào hắn vượt trước không? Ta thấy tốc độ của hắn cũng không chậm đâu.” Một đệ tử Lam Vân Tông khác nhíu mày nói.
“Mơ đi! Thoạt nhìn thì động tác của Xích Hỏa Xà rất chậm, nhưng thực tế tuyệt đối không chậm đâu.” Khi tên đệ tử họ Bàng kia tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ chắc hẳn đã học đủ bài.
Đúng như hắn nói, sau khi Xích Hỏa Xà nhô đầu và thân lên khỏi dung nham, nó bỗng mở rộng miệng, lao về phía La Chinh với tốc độ cực nhanh.
Mắt thấy đầu rắn của Xích Hỏa Xà đang xông về phía mình, sức mạnh La Chinh cũng đột nhiên tăng lên, mỗi bước lại tăng lên ba phần sức mạnh.
“Tiến lên!”
“Tốc độ của hắn vậy mà còn tăng lên được?” Nam đệ tử Lam Vân Tông lên tiếng.
Tên đệ tử họ Bàng không chút hoang mang cười nói: “Ha ha! Chắc là đã kích hoạt bí pháp nào đó. Nhưng vậy chưa đủ đâu, tốc độ này vẫn chưa đủ. Hơn nữa tên này không còn đường về rồi. Nếu không qua được, chắc chắn hắn phải chết!”
Khoảng cách giữa Xích Hỏa Xà và La Chinh càng lúc càng gần, La Chinh cảm thấy có một luồng nhiệt lượng rất khủng khiếp tỏa ra. Trong mắt hắn, cái đầu rắn kia cũng hiện lên càng lúc càng to hơn, thậm chí hắn còn có thể thấy hai chiếc răng rắn đang bùng cháy.
“Hay là tốc độ chưa đủ? Cứ thế xông lên, có khi cuối cùng lại xông thẳng vào mồm Xích Hỏa Xà.”
Nghĩ vậy, La Chinh bỗng kích hoạt tất cả vảy rồng trong cơ thể. Vảy rồng chói sáng lấp lánh, sức mạnh cuộn trào mãnh liệt được La Chinh đưa xuống hai chân.
“Nhảy!”
Sức mạnh mãnh liệt trên hai chân đạp trên mỏm đá, dù những mỏm đá này sừng sững bao năm nay trong biển lửa Phần Thiên, vô cùng chắc chắn, thế nhưng cũng hơi lắc lư, bề mặt còn lưu lại hai vết chân rất rõ ràng.
Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cấm bay, hơn nữa La Chinh cũng không bay, vậy nhảy là thích hợp nhất.
Lúc này La Chinh như vệt sao băng, bay trên không trung tạo thành một vệt sáng hình cung thật cao, vừa vặn tránh được tấn công chính diện của Xích Hỏa Xà.
“Hả? Có thể nhảy cao như vậy, hắn là châu chấu à?” Nam đệ tử Lam Vân Tông nói.
Hai đệ tử Thải Vân Tông cũng không giấu được vẻ khiếp sợ khi thấy La Chinh nhảy giữa không trung.
Các đệ tử sau khi tiến vào Chiếu Thần Cảnh đều có khả năng bay, độ cao này với bọn họ mà nói cũng không đáng gì. Nhưng vấn đề là La Chinh không bay mà gần như dựa vào sức mạnh từ hai chân mà nhảy cao như thế, làm được như vậy cần bao nhiêu sức mạnh? Hai chân hắn chịu nổi sao?
Sắc mặt tên đệ tử họ Bàng kia tái nhợt. Hắn vốn định để La Chinh làm mồi cho Xích Hỏa Xà no bụng, hoặc ít nhất có thể phân tán sự chú ý của Xích Hỏa Xà, sau đó bốn người bọn họ thừa cơ thông qua, hoặc liên thủ đánh chết nó. Không ngờ La Chinh lại bật cao như thế để qua.
Xích Hỏa Xà đương nhiên cũng không đoán được sẽ xảy ra chuyện này. Nó vồ hụt thì gần như đã bị chọc giận, đầu rắn cực lớn hất lên, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, sau đó há miệng, một ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt lao về phía La Chinh.
Sau khi La Chinh bật cao nhảy lên, lại đạp vào một gò đá, cảm nhận một nguồn nhiệt nóng ran phía sau lưng nhưng cũng không quay đầu mà tiếp tục nhảy lên. Lại là một đường cong hình vòng cung, cứ thế tránh khỏi đòn tấn công của Xích Hỏa Xà.
Thấy La Chinh đã chạy xa, Xích Hỏa Xà lại phát ra tiếng gào thét đầy phẫn nộ, sau đó nó uốn éo cái đầu rắn, hai con mắt như hạt đậu trừng lên nhìn bốn đệ tử kia.
Tên đệ tử họ Bàng thấy Xích Hỏa Xà thì nuốt nuốt nước miếng, hắn thật sự muốn chửi ầm lên.
La Chinh không chỉ thoát khỏi đuổi bắt của Xích Hỏa Xà mà còn thành công chọc giận nó, còn bốn người bọn chúng lại phải dừng bước đối mặt với lửa giận của nó.
*Nhảy, nhảy, nhảy.*
Sau khi thoát khỏi Xích Hỏa Xà, La Chinh không ngừng nhảy lên các mỏm đá rồi tiếp tục tiến lên.
“Giai đoạn thứ hai của Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng hơi khó khăn rồi, không biết phía sau còn gặp phải thứ gì nữa?” Vừa nhảy, trong đầu La Chinh vừa tự hỏi độ khó của Thử Luyện Giả Chi Lộ.
Nhưng khi hắn đang không ngừng nhảy thì lại phát hiện một điểm khác thường, hắn cảm giác bề mặt biển lửa Phần Thiên như đang dâng lên.
“Thủy triều đã lên nhanh thế ư?”
Trong lòng La Chinh không khỏi sợ hãi. Hắn mới chỉ đi được một đoạn mà thủy triều đã lên rồi, vậy thì phải nhanh tới mức nào mới có thể qua được biển lửa Phần Thiên?
La Chinh nghĩ cảm giác của mình sai rồi nên cứ nhìn chằm chằm vào mấy mỏm đá phía trước. Chỉ chốc lát sau, hắn phát hiện ra dung nham trong biển lửa Phần Thiên đã dâng lên tầm hai tấc. Thủy triều lên thật rồi.
Nếu thủy triều lên, những gò đá này sẽ chìm trong dung nham, có lẽ mình sẽ phải bơi trong biển dung nham này mất.
Nhưng ngẫm lại vẫn thấy không đúng. Đệ tử tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ vốn không thể dùng tốc độ nhanh đến thế để qua biển lửa Phần Thiên. Thân thể La Chinh đặc biệt, có thể chống cự uy lực của dung nham, thế nhưng những người khác không có khả năng đó. Kể cả Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu hay những đệ tử tinh anh của Vân Điện đều khó có thể sống sót trong biển dung nham này.
Nếu thế, bọn họ làm sao có thể qua được biển dung nham này? Không lẽ bị nung chảy trong biển dung nham luôn rồi sao?
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, dung nham trong biển lửa Phần Thiên càng lúc càng lên cao. La Chinh đoán, chỉ khoảng hai ba nén hương nữa, dung nham sẽ nhấn chìm những gò đá này.
Đúng vào lúc này, La Chinh chợt phát hiện ở phía trước đó không xa có một cái đài cao.
Nhìn thấy đài cao kia, mắt La Chinh lập tức sáng ngời. Thì ra là thế…
Trên con đường này, thủy triều lên xuống ngắt quãng, thoát khỏi mỗi quãng ngắt sẽ có một đài cao để võ giả tránh thủy triều lên, rồi có thể ở đó chờ đến lúc thuỷ triều xuống rồi tiếp tục đi.
Không nghĩ nhiều nữa, đã đến cạnh đài cao rồi, La Chinh bật nhảy lên trên.
Điều khiến La Chinh không ngờ đến là trên đài còn có nhiều đệ tử của các tông môn khác, nhìn qua thì thấy có vẻ họ đã bị thương, mấy người bị lửa bén cháy thành chỗ đen chỗ trắng, đang ngồi dưỡng thương.
Thấy La Chinh mới Tiên Thiên Tam Trọng đã có thể thông qua đoạn đường này, trên mặt mấy người kia đều lộ vẻ bất ngờ, một trong số đó kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi có thể qua được con quái vật ba đầu Xích Hỏa Xà?”
“Ba đầu? Ta mới chỉ thấy có một đầu.” La Chinh kinh hãi. Thì ra con quái vật kia không phải chỉ có một đầu.
“À!” Võ giả kia gật gù: “Xem ra hai cái đầu khác của nó bị chặt rồi, nhưng ngươi mới chỉ là Tiên thiên Tam Trọng đã xông ra được tới đây thật khiến người khác bất ngờ đấy.” Đệ tử kia nhìn từ trên xuống dưới đánh giá La Chinh rồi lại nhắm mắt dưỡng thương. Vết thương do hỏa thiêu tạo ra cho võ giả vẫn rất phiền phức, huống chi thời gian trong Thử Luyện Giả Chi Lộ có hạn, bọn họ phải dưỡng thương nhanh chóng rồi còn tiếp tục lên đường.
La Chinh không bị thương nên đứng ở mép đài quay đầu nhìn về phía sau. Thủy triều của biển lửa Phần Thiên đã dâng lên gần đến đây, không biết hai tên đệ tử Lam Vân Tông và hai nữ đệ tử Thải Vân Tông giờ sao rồi?
Đang nhìn thì đột nhiên thấy có một tiếng nổ cực mạnh từ xa vọng lại, sau đó là một loạt những ngọn lửa bùng lên, nổ như pháo hoa, tan thành những vệt sáng đẹp mắt.
Sau đó liền thấy bốn điểm nhỏ đang điên cuồng nhảy lên các mỏm đá.
La Chinh mỉm cười. Xem ra bốn người này đấu với Xích Hỏa Xà cũng tốn không ít thời gian.
Nếu bốn người này chịu liên thủ với mình, thì muốn nhanh chóng tiêu diệt Xích Hỏa Xà có lẽ cũng không khó. Thật ra một mình La Chinh cũng có thể giết chết Xích Hỏa Xà, nhưng muốn hắn đi mở đường còn bốn kẻ kia lại ở phía sau hưởng lợi, thì sao hắn có thể cho bọn chúng toại nguyện được? Nghĩ mình dễ bắt nạt sao?
Kết quả lại thành mình qua được Xích Hỏa Xà trước, còn bốn kẻ đó lại phải đối mặt với một con Xích Hỏa Xà đang phẫn nộ, như vậy cũng đủ khiến họ mệt rồi.
Quan trọng là bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu dung nham này thật sự dâng lên thì chắc chắn không còn đường mà chạy.
Nhưng nhìn thì biết, bọn họ đang dùng bí pháp của mình, tốc độ không ngừng tăng lên, nên nhanh chóng chạy tới bên đài cao.
Mà lúc này thủy triều dung nham đang dần nhấn chìm mỏm đá. Mấy mỏm đá này cao có khoảng ba tấc, nếu thủy triều lên thêm ba tấc nữa thì chắc chắn sẽ nhấn chìm mỏm đá, bọn họ sẽ không còn chỗ đặt chân nữa.
La Chinh cũng không phải là người lương thiện, bọn họ gieo gió ắt gặp bão, nên tự nhiên hắn cũng vui vẻ đứng bên mép đài mà xem trò vui.
La Chinh đang chạy như bay nên tất nhiên cũng đã để ý đến Xích Hỏa Xà. Con Xích Hỏa Xà này thân thể cao lớn như thế, rõ ràng là khó chơi hơn mấy con hỏa tinh kia nhiều.
Cũng bởi thân hình khổng lồ nên cử động tự nhiên chậm chạp. Nó từ từ ló đầu ra khỏi dung nham, rướn cổ lên, sau đó mới chầm chậm nâng đầu.
Nhìn động tác chậm chạp của Xích Hỏa Xà, La Chinh cắn răng, năng lượng của tinh thạch Phượng Tường trong cánh tay phải được triển khai toàn bộ. Tốc độ lập tức nhanh hơn gấp đôi, người hắn như mũi tên rời cung tạo thành từng đường tàn ảnh trên mỏm đá.
“Hả? Tên nhóc kia muốn băng qua?” Tên đệ tử họ Bàng cười lạnh.
“Có khi nào hắn vượt trước không? Ta thấy tốc độ của hắn cũng không chậm đâu.” Một đệ tử Lam Vân Tông khác nhíu mày nói.
“Mơ đi! Thoạt nhìn thì động tác của Xích Hỏa Xà rất chậm, nhưng thực tế tuyệt đối không chậm đâu.” Khi tên đệ tử họ Bàng kia tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ chắc hẳn đã học đủ bài.
Đúng như hắn nói, sau khi Xích Hỏa Xà nhô đầu và thân lên khỏi dung nham, nó bỗng mở rộng miệng, lao về phía La Chinh với tốc độ cực nhanh.
Mắt thấy đầu rắn của Xích Hỏa Xà đang xông về phía mình, sức mạnh La Chinh cũng đột nhiên tăng lên, mỗi bước lại tăng lên ba phần sức mạnh.
“Tiến lên!”
“Tốc độ của hắn vậy mà còn tăng lên được?” Nam đệ tử Lam Vân Tông lên tiếng.
Tên đệ tử họ Bàng không chút hoang mang cười nói: “Ha ha! Chắc là đã kích hoạt bí pháp nào đó. Nhưng vậy chưa đủ đâu, tốc độ này vẫn chưa đủ. Hơn nữa tên này không còn đường về rồi. Nếu không qua được, chắc chắn hắn phải chết!”
Khoảng cách giữa Xích Hỏa Xà và La Chinh càng lúc càng gần, La Chinh cảm thấy có một luồng nhiệt lượng rất khủng khiếp tỏa ra. Trong mắt hắn, cái đầu rắn kia cũng hiện lên càng lúc càng to hơn, thậm chí hắn còn có thể thấy hai chiếc răng rắn đang bùng cháy.
“Hay là tốc độ chưa đủ? Cứ thế xông lên, có khi cuối cùng lại xông thẳng vào mồm Xích Hỏa Xà.”
Nghĩ vậy, La Chinh bỗng kích hoạt tất cả vảy rồng trong cơ thể. Vảy rồng chói sáng lấp lánh, sức mạnh cuộn trào mãnh liệt được La Chinh đưa xuống hai chân.
“Nhảy!”
Sức mạnh mãnh liệt trên hai chân đạp trên mỏm đá, dù những mỏm đá này sừng sững bao năm nay trong biển lửa Phần Thiên, vô cùng chắc chắn, thế nhưng cũng hơi lắc lư, bề mặt còn lưu lại hai vết chân rất rõ ràng.
Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cấm bay, hơn nữa La Chinh cũng không bay, vậy nhảy là thích hợp nhất.
Lúc này La Chinh như vệt sao băng, bay trên không trung tạo thành một vệt sáng hình cung thật cao, vừa vặn tránh được tấn công chính diện của Xích Hỏa Xà.
“Hả? Có thể nhảy cao như vậy, hắn là châu chấu à?” Nam đệ tử Lam Vân Tông nói.
Hai đệ tử Thải Vân Tông cũng không giấu được vẻ khiếp sợ khi thấy La Chinh nhảy giữa không trung.
Các đệ tử sau khi tiến vào Chiếu Thần Cảnh đều có khả năng bay, độ cao này với bọn họ mà nói cũng không đáng gì. Nhưng vấn đề là La Chinh không bay mà gần như dựa vào sức mạnh từ hai chân mà nhảy cao như thế, làm được như vậy cần bao nhiêu sức mạnh? Hai chân hắn chịu nổi sao?
Sắc mặt tên đệ tử họ Bàng kia tái nhợt. Hắn vốn định để La Chinh làm mồi cho Xích Hỏa Xà no bụng, hoặc ít nhất có thể phân tán sự chú ý của Xích Hỏa Xà, sau đó bốn người bọn họ thừa cơ thông qua, hoặc liên thủ đánh chết nó. Không ngờ La Chinh lại bật cao như thế để qua.
Xích Hỏa Xà đương nhiên cũng không đoán được sẽ xảy ra chuyện này. Nó vồ hụt thì gần như đã bị chọc giận, đầu rắn cực lớn hất lên, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, sau đó há miệng, một ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt lao về phía La Chinh.
Sau khi La Chinh bật cao nhảy lên, lại đạp vào một gò đá, cảm nhận một nguồn nhiệt nóng ran phía sau lưng nhưng cũng không quay đầu mà tiếp tục nhảy lên. Lại là một đường cong hình vòng cung, cứ thế tránh khỏi đòn tấn công của Xích Hỏa Xà.
Thấy La Chinh đã chạy xa, Xích Hỏa Xà lại phát ra tiếng gào thét đầy phẫn nộ, sau đó nó uốn éo cái đầu rắn, hai con mắt như hạt đậu trừng lên nhìn bốn đệ tử kia.
Tên đệ tử họ Bàng thấy Xích Hỏa Xà thì nuốt nuốt nước miếng, hắn thật sự muốn chửi ầm lên.
La Chinh không chỉ thoát khỏi đuổi bắt của Xích Hỏa Xà mà còn thành công chọc giận nó, còn bốn người bọn chúng lại phải dừng bước đối mặt với lửa giận của nó.
*Nhảy, nhảy, nhảy.*
Sau khi thoát khỏi Xích Hỏa Xà, La Chinh không ngừng nhảy lên các mỏm đá rồi tiếp tục tiến lên.
“Giai đoạn thứ hai của Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng hơi khó khăn rồi, không biết phía sau còn gặp phải thứ gì nữa?” Vừa nhảy, trong đầu La Chinh vừa tự hỏi độ khó của Thử Luyện Giả Chi Lộ.
Nhưng khi hắn đang không ngừng nhảy thì lại phát hiện một điểm khác thường, hắn cảm giác bề mặt biển lửa Phần Thiên như đang dâng lên.
“Thủy triều đã lên nhanh thế ư?”
Trong lòng La Chinh không khỏi sợ hãi. Hắn mới chỉ đi được một đoạn mà thủy triều đã lên rồi, vậy thì phải nhanh tới mức nào mới có thể qua được biển lửa Phần Thiên?
La Chinh nghĩ cảm giác của mình sai rồi nên cứ nhìn chằm chằm vào mấy mỏm đá phía trước. Chỉ chốc lát sau, hắn phát hiện ra dung nham trong biển lửa Phần Thiên đã dâng lên tầm hai tấc. Thủy triều lên thật rồi.
Nếu thủy triều lên, những gò đá này sẽ chìm trong dung nham, có lẽ mình sẽ phải bơi trong biển dung nham này mất.
Nhưng ngẫm lại vẫn thấy không đúng. Đệ tử tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ vốn không thể dùng tốc độ nhanh đến thế để qua biển lửa Phần Thiên. Thân thể La Chinh đặc biệt, có thể chống cự uy lực của dung nham, thế nhưng những người khác không có khả năng đó. Kể cả Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu hay những đệ tử tinh anh của Vân Điện đều khó có thể sống sót trong biển dung nham này.
Nếu thế, bọn họ làm sao có thể qua được biển dung nham này? Không lẽ bị nung chảy trong biển dung nham luôn rồi sao?
Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, dung nham trong biển lửa Phần Thiên càng lúc càng lên cao. La Chinh đoán, chỉ khoảng hai ba nén hương nữa, dung nham sẽ nhấn chìm những gò đá này.
Đúng vào lúc này, La Chinh chợt phát hiện ở phía trước đó không xa có một cái đài cao.
Nhìn thấy đài cao kia, mắt La Chinh lập tức sáng ngời. Thì ra là thế…
Trên con đường này, thủy triều lên xuống ngắt quãng, thoát khỏi mỗi quãng ngắt sẽ có một đài cao để võ giả tránh thủy triều lên, rồi có thể ở đó chờ đến lúc thuỷ triều xuống rồi tiếp tục đi.
Không nghĩ nhiều nữa, đã đến cạnh đài cao rồi, La Chinh bật nhảy lên trên.
Điều khiến La Chinh không ngờ đến là trên đài còn có nhiều đệ tử của các tông môn khác, nhìn qua thì thấy có vẻ họ đã bị thương, mấy người bị lửa bén cháy thành chỗ đen chỗ trắng, đang ngồi dưỡng thương.
Thấy La Chinh mới Tiên Thiên Tam Trọng đã có thể thông qua đoạn đường này, trên mặt mấy người kia đều lộ vẻ bất ngờ, một trong số đó kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi có thể qua được con quái vật ba đầu Xích Hỏa Xà?”
“Ba đầu? Ta mới chỉ thấy có một đầu.” La Chinh kinh hãi. Thì ra con quái vật kia không phải chỉ có một đầu.
“À!” Võ giả kia gật gù: “Xem ra hai cái đầu khác của nó bị chặt rồi, nhưng ngươi mới chỉ là Tiên thiên Tam Trọng đã xông ra được tới đây thật khiến người khác bất ngờ đấy.” Đệ tử kia nhìn từ trên xuống dưới đánh giá La Chinh rồi lại nhắm mắt dưỡng thương. Vết thương do hỏa thiêu tạo ra cho võ giả vẫn rất phiền phức, huống chi thời gian trong Thử Luyện Giả Chi Lộ có hạn, bọn họ phải dưỡng thương nhanh chóng rồi còn tiếp tục lên đường.
La Chinh không bị thương nên đứng ở mép đài quay đầu nhìn về phía sau. Thủy triều của biển lửa Phần Thiên đã dâng lên gần đến đây, không biết hai tên đệ tử Lam Vân Tông và hai nữ đệ tử Thải Vân Tông giờ sao rồi?
Đang nhìn thì đột nhiên thấy có một tiếng nổ cực mạnh từ xa vọng lại, sau đó là một loạt những ngọn lửa bùng lên, nổ như pháo hoa, tan thành những vệt sáng đẹp mắt.
Sau đó liền thấy bốn điểm nhỏ đang điên cuồng nhảy lên các mỏm đá.
La Chinh mỉm cười. Xem ra bốn người này đấu với Xích Hỏa Xà cũng tốn không ít thời gian.
Nếu bốn người này chịu liên thủ với mình, thì muốn nhanh chóng tiêu diệt Xích Hỏa Xà có lẽ cũng không khó. Thật ra một mình La Chinh cũng có thể giết chết Xích Hỏa Xà, nhưng muốn hắn đi mở đường còn bốn kẻ kia lại ở phía sau hưởng lợi, thì sao hắn có thể cho bọn chúng toại nguyện được? Nghĩ mình dễ bắt nạt sao?
Kết quả lại thành mình qua được Xích Hỏa Xà trước, còn bốn kẻ đó lại phải đối mặt với một con Xích Hỏa Xà đang phẫn nộ, như vậy cũng đủ khiến họ mệt rồi.
Quan trọng là bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian. Nếu dung nham này thật sự dâng lên thì chắc chắn không còn đường mà chạy.
Nhưng nhìn thì biết, bọn họ đang dùng bí pháp của mình, tốc độ không ngừng tăng lên, nên nhanh chóng chạy tới bên đài cao.
Mà lúc này thủy triều dung nham đang dần nhấn chìm mỏm đá. Mấy mỏm đá này cao có khoảng ba tấc, nếu thủy triều lên thêm ba tấc nữa thì chắc chắn sẽ nhấn chìm mỏm đá, bọn họ sẽ không còn chỗ đặt chân nữa.
La Chinh cũng không phải là người lương thiện, bọn họ gieo gió ắt gặp bão, nên tự nhiên hắn cũng vui vẻ đứng bên mép đài mà xem trò vui.
/750
|