“Vù vù vù vù...”
Cuồng phong mãnh liệt giống như hơi thở của loài cự thú thượng cổ nào đó, liên tục không ngừng, mạnh mẽ thổi về phía ngoài huyệt động.
Áo choàng của Bách Lý Hồng Phong bị thổi bay phấp phới, thế nhưng hai chân lại vẫn dính trên bệ đá như thường, mặc cho cuồng phong có thổi mạnh thế nào đi nữa thì hắn vẫn cứ đứng sừng sững bất động, vững vàng như núi!
“Tên nhóc này...” Mấy tên đệ tử Vân Điện không biết nói gì cho phải. Bọn hắn không ngờ tên nhóc kia lại mạnh đến vậy, dám chọn chống lại cơn cuồng phong này.
“Vù vù vù...”
Sau khi Bách Lý Hồng Phong kiên trì qua đợt cuồng phong thứ nhất, cuồng phong kia lại bất ngờ thổi mạnh hơn mấy phần, ngoại trừ cuồng phong mãnh liệt ra thì trong đó còn xuất hiện từng luồng đao gió, bổ về hắn.
“Đao gió? Hay lắm! Cắt vụn tên đó luôn đi!” Lại có đệ tử Vân Điện hô lớn.
Bách Lý Hồng Phong che đầu bên trong áo choàng nên không ai thấy được vẻ mặt của hắn như thế nào. Có điều, lúc đối mặt với đám đao gió kia, hắn bất ngờ sử dụng động tác vô cùng quỷ dị để bắt đầu di chuyển.
Bình thường khi đối mặt với cuồng phong như thế này, chỉ cần hơi lùi về sau một chút thôi thì cũng sẽ bị cuồng phong thổi bay, thế nhưng tên Bách Lý Hồng Phong này lại không bị thổi bay như vậy!
Chỉ thấy hắn mở bước chân ra bắt đầu di chuyển với biên độ nhỏ theo hình chữ “chi” (之), vừa di chuyển vừa tránh những đao gió kia. Sử dụng loại bộ pháp kỳ quái này không chỉ không lùi lại mà còn tiến từng bước một về phía bệ đá, đi về phía rương báu màu đỏ!
“Đúng là một bộ pháp kỳ lạ! Tên nhóc mặc áo choàng này hẳn là đã tham khảo được phương pháp đi ngược dòng nước rồi!” La Chinh nhìn động tác của tên mặc áo choàng đen kia thì trong mắt lập tức sáng ngời.
Người chèo thuyền trong biển rộng, nếu muốn thuyền đi ngược dòng thì không thể đón gió chính diện, mà là lấy một góc gió nghiêng thật nhỏ để đi. Như vậy có thể lợi dụng sức ép của gió, ngược gió đi lên! Vì vậy lúc đi ngược dòng nước, thuyền đều đi theo hình chữ “chi”!
Tên này đã lợi dụng nguyên lý đó để tiến lên, những cuồng phong kia không chỉ không tạo thành lực cản cho hắn mà ngược lại, ở một mức độ nào đó còn trở thành trợ lực của hắn. Hơn nữa hắn còn mượn những bước tiến này để tránh những đao gió kia!
“Tên này quá thông minh!” La Chinh nhịn không được mà thở dài nói.
Mà giờ phút này, trên mặt đám đệ tử Vân Điện đều đen như tro. Chúng không ngờ rằng đao gió cũng không làm gì được tên mặc áo choàng đó. Tên này không chỉ không bị lùi lại, mà còn ngược gió đi lên...
Trên mặt tên đệ tử Vân Điện bị thổi bay xuống lúc trước đang vô cùng không cam lòng cũng dần hiện ra vẻ giật mình. Hắn vốn cảm thấy không phục, chủ yếu là do bản thân vội vàng, không có thời gian chuẩn bị nên mới bị cuồng phong thổi bay từ trên xuống. Bây giờ mới thấy, lấy thực lực của hắn, cho dù có thể chống lại được đợt cuồng phong thứ nhất, thì cũng không thể ứng phó được với đợt cuồng phong thứ hai có chứa thêm đao gió.
Những rương báu này hấp dẫn như thế, nhưng muốn lấy được nó thì khó ngang lên trời.
Thật ra, từ số lượng rương báu bị mở cũng đã đủ thấy được sự khó khăn trong đó thế nào. Thử Luyện Giả Chi Lộ ba năm mở ra một lần, đã mở bao nhiêu lần như vậy, nhưng số rương báu bên trên bị lấy xuống cũng chẳng được mấy cái. Ngũ đại tông môn nhị phẩm, còn thêm cả Vân Điện, người tham gia mỗi đợt Thử Luyện Giả Chi Lộ đều là tinh anh trong tinh anh, mà bao lâu như thế mới lấy được có mấy rương?
Rương báu khó lấy như vậy, nhưng một khi đã lấy được thì cơ duyên và lợi ích trong đó cũng rất kinh người.
Bách Lý Hồng Phong không ngừng nghiêng người đi thành từng hình chữ “chi”, cứ thế rập khuôn đi đến gần rương báu màu đỏ. Hắn duỗi tay ra, cuối cùng mở được rương báu màu đỏ kia. Vào lúc này, cuồng phong trong huyệt động cũng chầm chậm ngừng lại...
“Hắn lấy được!”
“Tên này lại mở được rương báu màu đỏ!”
“Mẹ kiếp! Ta vốn nhìn trúng rương báu màu đỏ này, vậy mà lại bị hắn nhanh chân giành trước rồi!”
Trong mắt không ít đệ tử Vân Điện đều toát ra vẻ thèm muốn, đố kị. Số đệ tử Vân Điện chửi ầm lên càng nhiều hơn.
Cũng khó trách bọn hắn cảm thấy đỏ mắt. Tuy nói đám đệ tử Vân Điện này cũng không dám chắc mình có thể lấy được rương báu màu đỏ kia, cũng giống như chuyện bản thân nhìn trúng một mỹ nữ cao cao tại thượng, tuy biết rõ hy vọng theo đuổi được mỹ nữ là vô cùng xa vời, nhưng dù sao trong lòng vẫn luôn có một tia hy vọng. Nhưng bản thân còn chưa kịp ra tay đã bị người khác theo đuổi mất, lúc này tưởng tượng cũng biết trong lòng nghẹn đắng tới mức nào.
Vào lúc rương báu màu đỏ kia được mở ra, một thứ gì đó đen thùi lùi từ trong rương bắn ra. Hình như thứ kia vẫn đang không ngừng thay đổi hình dạng, sau khi xuất hiện thì chui vào mi tâm của tên mặc áo choàng kia, hắn vẫn đứng trên đài cao không hề nhúc nhích.
“Nghe nói thứ trong rương báu màu đỏ ở tầng thứ nhất chính là trân bảo tuyệt thế, có thể giúp linh hồn trở nên mạnh mẽ. Xem ra lời đồn này cũng không sai.” Triệu Tiểu Hoa âm thầm gật đầu. Thật ra gã cũng không vội, rương báu trên vách đá cũng không ít, mỗi màu rương chỉ có thể lấy được một cái nên sớm muộn gì Triệu Tiểu Hoa cũng có thể vào, mở ra rương báu thuộc về chính mình.
Sau khi Bách Lý Hồng Phong đứng đơ tại chỗ một lát thì lập tức leo lên vách đá tiếp theo, hắn còn muốn lấy thêm rương báu màu xanh nữa!
“Lòng tham con người đúng là không đáy. Độ khó của rương báu màu đỏ đã cao như vậy rồi mà còn muốn rương báu màu xanh? Nằm mơ!”
“Mọi người chuẩn bị, chỉ sợ hắn vừa leo lên đã té xuống rồi...”
Đám đệ tử Vân Điện bắt đầu lớn tiếng kêu ầm lên.
Bách Lý Hồng Phong treo người trên vách đá giống như một con khỉ linh hoạt, bóng người di chuyển cực nhanh, nhanh chóng trèo lên đến bệ đá tầng thứ hai.
Ngay vào lúc Bách Lý Hồng Phong vừa mới trèo lên tới bệ đá tầng thứ hai thì một ngọn lửa hừng hực bất ngờ phun ra từ trong huyệt động đằng sau bệ đá!
“Oành!”
Ngọc lửa cực lớn gần như bao trùm toàn bộ bệ đá, chúng cứ phun ra rồi lại nuốt vào. Những ngọn lửa đó dài đến bốn năm trượng, khắp cả khe núi đều có thể cảm nhận được sức nóng kinh khủng của nó.
Cho dù là những đệ tử Vân Điện đứng dưới khe núi cũng cảm nhận được nhiệt độ đang tăng nhanh. Có thể tưởng tượng được uy lực của một ngọn lửa này như thế nào.
“Quá… Quá biến thái... Sao mà lấy cái rương này nổi chứ?” Một đệ tử Vân Điện hơi nhát gan, nhịn không được mà nói. Trong đám đệ tử Vân Điện, ngoài Triệu Tiểu Hoa ra thì cũng có không ít những võ giả rất có dã tâm, bọn họ không chỉ nhắm vào rương báu màu đỏ mà còn nhìn trúng rương báu màu xanh.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngọn lửa thật dài kia, ai nấy đều bỏ đi suy nghĩ này. Với thực lực của bọn họ thì căn bản không thể lấy được. Nếu cứ miễn cưỡng leo lên, mất mặt là chuyện nhỏ, còn bỏ mạng mới là chuyện lớn.
Cả người Bách Lý Hồng Phong dán thật chặt trên đài cao, bên ngoài thân thể của hắn xuất hiện một tầng chân nguyên hộ thể màu xanh. Tầng chân nguyên hộ thể này dường như là bí thuật đặc biệt nào đó, có thể ngăn cản được sức nóng kinh khủng từ ngọn lửa khủng bố kia.
Có điều, đây cũng là bởi Bách Lý Hồng Phong đang nằm trên mặt đất chứ không đối mặt trực tiếp với ngọn lửa to lớn kia. Hắn chỉ ngăn cản uy lực còn lại của ngọn lửa này.
Dựa vào tầng chân nguyên hộ thể, Bách Lý Hồng Phong đang nằm trên đài cao từ từ bò lên phía trước, di chuyển từng chút về phía rương báu màu xanh kia...
“Vậy mà hắn cũng lấy được! Ta thèm chết rồi. Phần thưởng bên trong rương báu màu đỏ đã tốt như vậy, có thể tăng cường linh hồn con người, không biết thứ bên trong rương màu xanh này rốt cuộc là gì?”
“Thèm có tác dụng không? Cho dù ngươi có đi lên được thì có dám đến lấy không? Chúng ta đứng ở dưới còn cảm nhận được uy lực của ngọn lửa này, nếu ngươi đi lên thì chỉ cần vài nhịp thở thôi là có thể bị nung chảy ra rồi!”
Cho dù là La Chinh hay phần lớn đệ tử Vân Điện, hoặc là đám tông chủ đứng bên ngoài Thử Luyện Giả Chi Lộ thì đều không rời mắt, nhìn Bách Lý Hồng Phong đang di chuyển từng chút một.
Đó là rương báu màu xanh đấy!
Năm đó, Điện chủ Vân Điện cũng chỉ lấy được rương báu màu bạc, cao hơn một cấp so với rương màu xanh mà thôi. Tên nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi, vậy mà lại có thể lấy được rương báu màu xanh, đám tông chủ ngoài này không hâm mộ mới là lạ!
Nhưng khi chỉ còn cách rương báu màu xanh mấy thước nữa, ngọn lửa kia bất ngờ tắt đi...
Bách Lý Hồng Phong cũng vô cùng nhanh nhẹn, hắn biết rõ chỉ cần mở rương màu xanh này ra thì cơ quan sẽ dừng vận hành, mà kết hợp với tình huống khi mở rương màu đỏ ở tầng thứ nhất vừa rồi, hình như bên trong cơ quan này cũng có hai kiểu công kích.
Ví dụ như cơ quan cuồng phong ở tầng thứ nhất, loại thứ nhất là cuồng phong, còn loại thứ hai chính là cuồng phong có kèm đao gió.
Trong cơ quan liệt hỏa ở tầng thứ hai này, loại thứ nhất là phun lửa, loại thứ hai không chừng sẽ xuất hiện thêm thứ gì đó nữa, nhưng chắc chắn sẽ kinh khủng hơn ngọn lửa này.
Bách Lý Hồng Phong muốn ngăn cản ngọn lửa này đã khó khăn tới mức không thể không nằm sấp để bò về phía trước, hắn cũng đoán có lẽ bản thân không thể ngăn nổi đợt tiến công thứ hai, vì vậy trong nháy mắt khi ngọn lửa vụt tắt thì xông về phía rương báu màu xanh.
Khoảng cách gần như thế, Bách Lý Hồng Phong gần như có thể lao qua chỉ trong nháy mắt. Hắn vươn tay muốn chạm đến rương màu xanh, nhưng khi hắn mới đưa tay ra, chỉ còn cách rương báu màu xanh có hai ba tấc...
“Bùm!”
Sắc mặt Bách Lý Hồng Phong bất ngờ đại biến, cả người nhanh nhẹn như một chú thỏ, lui nhanh về phía sau!
Cuồng phong mãnh liệt giống như hơi thở của loài cự thú thượng cổ nào đó, liên tục không ngừng, mạnh mẽ thổi về phía ngoài huyệt động.
Áo choàng của Bách Lý Hồng Phong bị thổi bay phấp phới, thế nhưng hai chân lại vẫn dính trên bệ đá như thường, mặc cho cuồng phong có thổi mạnh thế nào đi nữa thì hắn vẫn cứ đứng sừng sững bất động, vững vàng như núi!
“Tên nhóc này...” Mấy tên đệ tử Vân Điện không biết nói gì cho phải. Bọn hắn không ngờ tên nhóc kia lại mạnh đến vậy, dám chọn chống lại cơn cuồng phong này.
“Vù vù vù...”
Sau khi Bách Lý Hồng Phong kiên trì qua đợt cuồng phong thứ nhất, cuồng phong kia lại bất ngờ thổi mạnh hơn mấy phần, ngoại trừ cuồng phong mãnh liệt ra thì trong đó còn xuất hiện từng luồng đao gió, bổ về hắn.
“Đao gió? Hay lắm! Cắt vụn tên đó luôn đi!” Lại có đệ tử Vân Điện hô lớn.
Bách Lý Hồng Phong che đầu bên trong áo choàng nên không ai thấy được vẻ mặt của hắn như thế nào. Có điều, lúc đối mặt với đám đao gió kia, hắn bất ngờ sử dụng động tác vô cùng quỷ dị để bắt đầu di chuyển.
Bình thường khi đối mặt với cuồng phong như thế này, chỉ cần hơi lùi về sau một chút thôi thì cũng sẽ bị cuồng phong thổi bay, thế nhưng tên Bách Lý Hồng Phong này lại không bị thổi bay như vậy!
Chỉ thấy hắn mở bước chân ra bắt đầu di chuyển với biên độ nhỏ theo hình chữ “chi” (之), vừa di chuyển vừa tránh những đao gió kia. Sử dụng loại bộ pháp kỳ quái này không chỉ không lùi lại mà còn tiến từng bước một về phía bệ đá, đi về phía rương báu màu đỏ!
“Đúng là một bộ pháp kỳ lạ! Tên nhóc mặc áo choàng này hẳn là đã tham khảo được phương pháp đi ngược dòng nước rồi!” La Chinh nhìn động tác của tên mặc áo choàng đen kia thì trong mắt lập tức sáng ngời.
Người chèo thuyền trong biển rộng, nếu muốn thuyền đi ngược dòng thì không thể đón gió chính diện, mà là lấy một góc gió nghiêng thật nhỏ để đi. Như vậy có thể lợi dụng sức ép của gió, ngược gió đi lên! Vì vậy lúc đi ngược dòng nước, thuyền đều đi theo hình chữ “chi”!
Tên này đã lợi dụng nguyên lý đó để tiến lên, những cuồng phong kia không chỉ không tạo thành lực cản cho hắn mà ngược lại, ở một mức độ nào đó còn trở thành trợ lực của hắn. Hơn nữa hắn còn mượn những bước tiến này để tránh những đao gió kia!
“Tên này quá thông minh!” La Chinh nhịn không được mà thở dài nói.
Mà giờ phút này, trên mặt đám đệ tử Vân Điện đều đen như tro. Chúng không ngờ rằng đao gió cũng không làm gì được tên mặc áo choàng đó. Tên này không chỉ không bị lùi lại, mà còn ngược gió đi lên...
Trên mặt tên đệ tử Vân Điện bị thổi bay xuống lúc trước đang vô cùng không cam lòng cũng dần hiện ra vẻ giật mình. Hắn vốn cảm thấy không phục, chủ yếu là do bản thân vội vàng, không có thời gian chuẩn bị nên mới bị cuồng phong thổi bay từ trên xuống. Bây giờ mới thấy, lấy thực lực của hắn, cho dù có thể chống lại được đợt cuồng phong thứ nhất, thì cũng không thể ứng phó được với đợt cuồng phong thứ hai có chứa thêm đao gió.
Những rương báu này hấp dẫn như thế, nhưng muốn lấy được nó thì khó ngang lên trời.
Thật ra, từ số lượng rương báu bị mở cũng đã đủ thấy được sự khó khăn trong đó thế nào. Thử Luyện Giả Chi Lộ ba năm mở ra một lần, đã mở bao nhiêu lần như vậy, nhưng số rương báu bên trên bị lấy xuống cũng chẳng được mấy cái. Ngũ đại tông môn nhị phẩm, còn thêm cả Vân Điện, người tham gia mỗi đợt Thử Luyện Giả Chi Lộ đều là tinh anh trong tinh anh, mà bao lâu như thế mới lấy được có mấy rương?
Rương báu khó lấy như vậy, nhưng một khi đã lấy được thì cơ duyên và lợi ích trong đó cũng rất kinh người.
Bách Lý Hồng Phong không ngừng nghiêng người đi thành từng hình chữ “chi”, cứ thế rập khuôn đi đến gần rương báu màu đỏ. Hắn duỗi tay ra, cuối cùng mở được rương báu màu đỏ kia. Vào lúc này, cuồng phong trong huyệt động cũng chầm chậm ngừng lại...
“Hắn lấy được!”
“Tên này lại mở được rương báu màu đỏ!”
“Mẹ kiếp! Ta vốn nhìn trúng rương báu màu đỏ này, vậy mà lại bị hắn nhanh chân giành trước rồi!”
Trong mắt không ít đệ tử Vân Điện đều toát ra vẻ thèm muốn, đố kị. Số đệ tử Vân Điện chửi ầm lên càng nhiều hơn.
Cũng khó trách bọn hắn cảm thấy đỏ mắt. Tuy nói đám đệ tử Vân Điện này cũng không dám chắc mình có thể lấy được rương báu màu đỏ kia, cũng giống như chuyện bản thân nhìn trúng một mỹ nữ cao cao tại thượng, tuy biết rõ hy vọng theo đuổi được mỹ nữ là vô cùng xa vời, nhưng dù sao trong lòng vẫn luôn có một tia hy vọng. Nhưng bản thân còn chưa kịp ra tay đã bị người khác theo đuổi mất, lúc này tưởng tượng cũng biết trong lòng nghẹn đắng tới mức nào.
Vào lúc rương báu màu đỏ kia được mở ra, một thứ gì đó đen thùi lùi từ trong rương bắn ra. Hình như thứ kia vẫn đang không ngừng thay đổi hình dạng, sau khi xuất hiện thì chui vào mi tâm của tên mặc áo choàng kia, hắn vẫn đứng trên đài cao không hề nhúc nhích.
“Nghe nói thứ trong rương báu màu đỏ ở tầng thứ nhất chính là trân bảo tuyệt thế, có thể giúp linh hồn trở nên mạnh mẽ. Xem ra lời đồn này cũng không sai.” Triệu Tiểu Hoa âm thầm gật đầu. Thật ra gã cũng không vội, rương báu trên vách đá cũng không ít, mỗi màu rương chỉ có thể lấy được một cái nên sớm muộn gì Triệu Tiểu Hoa cũng có thể vào, mở ra rương báu thuộc về chính mình.
Sau khi Bách Lý Hồng Phong đứng đơ tại chỗ một lát thì lập tức leo lên vách đá tiếp theo, hắn còn muốn lấy thêm rương báu màu xanh nữa!
“Lòng tham con người đúng là không đáy. Độ khó của rương báu màu đỏ đã cao như vậy rồi mà còn muốn rương báu màu xanh? Nằm mơ!”
“Mọi người chuẩn bị, chỉ sợ hắn vừa leo lên đã té xuống rồi...”
Đám đệ tử Vân Điện bắt đầu lớn tiếng kêu ầm lên.
Bách Lý Hồng Phong treo người trên vách đá giống như một con khỉ linh hoạt, bóng người di chuyển cực nhanh, nhanh chóng trèo lên đến bệ đá tầng thứ hai.
Ngay vào lúc Bách Lý Hồng Phong vừa mới trèo lên tới bệ đá tầng thứ hai thì một ngọn lửa hừng hực bất ngờ phun ra từ trong huyệt động đằng sau bệ đá!
“Oành!”
Ngọc lửa cực lớn gần như bao trùm toàn bộ bệ đá, chúng cứ phun ra rồi lại nuốt vào. Những ngọn lửa đó dài đến bốn năm trượng, khắp cả khe núi đều có thể cảm nhận được sức nóng kinh khủng của nó.
Cho dù là những đệ tử Vân Điện đứng dưới khe núi cũng cảm nhận được nhiệt độ đang tăng nhanh. Có thể tưởng tượng được uy lực của một ngọn lửa này như thế nào.
“Quá… Quá biến thái... Sao mà lấy cái rương này nổi chứ?” Một đệ tử Vân Điện hơi nhát gan, nhịn không được mà nói. Trong đám đệ tử Vân Điện, ngoài Triệu Tiểu Hoa ra thì cũng có không ít những võ giả rất có dã tâm, bọn họ không chỉ nhắm vào rương báu màu đỏ mà còn nhìn trúng rương báu màu xanh.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngọn lửa thật dài kia, ai nấy đều bỏ đi suy nghĩ này. Với thực lực của bọn họ thì căn bản không thể lấy được. Nếu cứ miễn cưỡng leo lên, mất mặt là chuyện nhỏ, còn bỏ mạng mới là chuyện lớn.
Cả người Bách Lý Hồng Phong dán thật chặt trên đài cao, bên ngoài thân thể của hắn xuất hiện một tầng chân nguyên hộ thể màu xanh. Tầng chân nguyên hộ thể này dường như là bí thuật đặc biệt nào đó, có thể ngăn cản được sức nóng kinh khủng từ ngọn lửa khủng bố kia.
Có điều, đây cũng là bởi Bách Lý Hồng Phong đang nằm trên mặt đất chứ không đối mặt trực tiếp với ngọn lửa to lớn kia. Hắn chỉ ngăn cản uy lực còn lại của ngọn lửa này.
Dựa vào tầng chân nguyên hộ thể, Bách Lý Hồng Phong đang nằm trên đài cao từ từ bò lên phía trước, di chuyển từng chút về phía rương báu màu xanh kia...
“Vậy mà hắn cũng lấy được! Ta thèm chết rồi. Phần thưởng bên trong rương báu màu đỏ đã tốt như vậy, có thể tăng cường linh hồn con người, không biết thứ bên trong rương màu xanh này rốt cuộc là gì?”
“Thèm có tác dụng không? Cho dù ngươi có đi lên được thì có dám đến lấy không? Chúng ta đứng ở dưới còn cảm nhận được uy lực của ngọn lửa này, nếu ngươi đi lên thì chỉ cần vài nhịp thở thôi là có thể bị nung chảy ra rồi!”
Cho dù là La Chinh hay phần lớn đệ tử Vân Điện, hoặc là đám tông chủ đứng bên ngoài Thử Luyện Giả Chi Lộ thì đều không rời mắt, nhìn Bách Lý Hồng Phong đang di chuyển từng chút một.
Đó là rương báu màu xanh đấy!
Năm đó, Điện chủ Vân Điện cũng chỉ lấy được rương báu màu bạc, cao hơn một cấp so với rương màu xanh mà thôi. Tên nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi, vậy mà lại có thể lấy được rương báu màu xanh, đám tông chủ ngoài này không hâm mộ mới là lạ!
Nhưng khi chỉ còn cách rương báu màu xanh mấy thước nữa, ngọn lửa kia bất ngờ tắt đi...
Bách Lý Hồng Phong cũng vô cùng nhanh nhẹn, hắn biết rõ chỉ cần mở rương màu xanh này ra thì cơ quan sẽ dừng vận hành, mà kết hợp với tình huống khi mở rương màu đỏ ở tầng thứ nhất vừa rồi, hình như bên trong cơ quan này cũng có hai kiểu công kích.
Ví dụ như cơ quan cuồng phong ở tầng thứ nhất, loại thứ nhất là cuồng phong, còn loại thứ hai chính là cuồng phong có kèm đao gió.
Trong cơ quan liệt hỏa ở tầng thứ hai này, loại thứ nhất là phun lửa, loại thứ hai không chừng sẽ xuất hiện thêm thứ gì đó nữa, nhưng chắc chắn sẽ kinh khủng hơn ngọn lửa này.
Bách Lý Hồng Phong muốn ngăn cản ngọn lửa này đã khó khăn tới mức không thể không nằm sấp để bò về phía trước, hắn cũng đoán có lẽ bản thân không thể ngăn nổi đợt tiến công thứ hai, vì vậy trong nháy mắt khi ngọn lửa vụt tắt thì xông về phía rương báu màu xanh.
Khoảng cách gần như thế, Bách Lý Hồng Phong gần như có thể lao qua chỉ trong nháy mắt. Hắn vươn tay muốn chạm đến rương màu xanh, nhưng khi hắn mới đưa tay ra, chỉ còn cách rương báu màu xanh có hai ba tấc...
“Bùm!”
Sắc mặt Bách Lý Hồng Phong bất ngờ đại biến, cả người nhanh nhẹn như một chú thỏ, lui nhanh về phía sau!
/750
|