Dưới vách đá, cả đám đệ tử Vân Điện đã trợn tròn mắt.
Bọn họ từng nghĩ tới rất nhiều khả năng và phương pháp để chống lại ngọn lửa này, nhưng không ai dám, hay nên nói là không ai có thể cứng rắn xông vào ngọn lửa như vậy!
“Người này dường như miễn dịch với lửa, trên thế giới lại có loại thân thể đặc thù này ư?” Một đệ tử Vân Điện nhịn không được mà cảm thán nói.
Triệu Tiểu Hoa tìm một tảng đá để đứng lên, nhìn chằm chằm La Chinh không nói được một lời. Trên mặt gã đã không có bất kỳ biểu lộ gì nữa mà đã chết lặng rồi...
Thân là đệ tử Vân Điện, gã biết rõ mỗi một cái rương báu này có ý nghĩa như thế nào. Ở trong Vân Điện, thế nhưng gã từng nghe nói tới không ít truyền thuyết. Điện chủ Vân Điện hiện tại cũng chỉ lấy được rương màu bạc, La Chinh này lại dễ dàng lấy được rương màu xanh như vậy ư?
Cứ theo đà này, La Chinh không những lấy được rương màu xanh mà còn có khả năng có được rương màu bạc ở tầng thứ ba...
Hơn nữa người này mới là Tiên Thiên Tam Trọng? Tiềm lực của hắn còn mạnh hơn mình?
Triệu Tiểu Hoa cũng tự cho là mình kém hơn Trác Bất Phàm, thế nhưng hiện tại hắn lại không thể không thừa nhận, bản thân hình như còn kém cái thằng oắt đến từ chính tông môn nhị phẩm này!
Không cam lòng, không phục, không muốn đối mặt loại sự thật này. Trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc loạn xạ kéo vào trong lòng Triệu Tiểu Hoa.
Ngọn lửa này được phun ra mãnh liệt từ một cơ quan, thế nhưng dù ngọn lửa có cuộn trào mãnh liệt hơn nữa thì cũng bị phù văn màu vàng trên thân thể La Chinh chặn lại.
Hiện tại thứ La Chinh cần phòng bị chính là đợt công kích thứ hai trong sơn động này, cũng chính là khối hỏa cầu lớn kia!
Mới vừa rồi tên mặc áo choàng cũng thành công chịu đựng qua tầng công kích đầu tiên của ngọn lửa, nhưng lại bị khối hỏa cầu lớn kia đuổi xuống dưới, La Chinh đương nhiên không muốn giẫm lên vết xe đổ.
“Vụt...”
La Chinh đi tới, ngọn lửa rốt cục cũng từ từ tắt lụi, sau đó La Chinh liền phải đối mặt với tầng công kích thứ hai!
La Chinh không học theo hành động muốn nhanh chóng tiếp cận rồi mở rương màu xanh, làm ngưng lại cơ quan bên trong sơn động của tên áo choàng kia.
Nhiều khi, mánh khóe xuất phát từ việc không tự tin vào bản thân, nên cũng bởi vì vậy mà mất đi càng nhiều! Nếu khi đối mặt với tầng công kích thứ hai, tên mặc áo choàng kia có được sự tự tin cực lớn, lấy thực lực của chính mình để chống lại khối hỏa cầu này thì chưa chắc đã không có khả năng thành công.
La Chinh đứng tại chỗ, Lưu Quang Kiếm được rút ra khỏi vỏ, sáu Thiên Ma Mị Ảnh chậm rãi lơ lửng xung quanh hắn.
Hiện tại, tuy Thiên Ma Mị Ảnh không phải là cách tiến công mạnh nhất của La Chinh, thế nhưng công dụng lại cực kì nhiều, cũng cực kì tốt.
Sau khi ngọn lửa hoàn toàn tạm ngừng, trong huyệt động chợt phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ rực, La Chinh lập tức nghe thấy một tiếng đá lăn từ trong sơn động truyền tới.
“Ầm!”
Một hỏa cầu cực lớn chợt xuất hiện trước mặt La Chinh, hung hăng bắn về phía hắn.
Đài đá này không rộng, mà hỏa cầu lại cao cỡ một người, căn bản không có chỗ để tránh. Đối mặt hỏa cầu đang nhanh chóng bay tới gần, tâm niệm La Chinh khẽ động.
Sáu Thiên Ma Mị Ảnh hóa thành một đường thẳng tắp chắn phía trước!
“Ầm!”
Dưới sự nghiền ép của hỏa cầu, Thiên Ma Mị Ảnh đầu tiên bị nghiền nát chỉ trong nháy mắt.
“Ầm!”
Cái thứ hai bị nghiền nát!
“Ầm!”
Cái thứ ba nghiền nát!
“Ầm ầm ầm!”
Thiên Ma Mị Ảnh từng không gì phá nổi, mà lúc này lại giống như một món đồ gốm yếu ớt, nhanh chóng bị nghiền nát.
Nhưng mà mục đích La Chinh cũng đạt được rồi. Chí ít thì sáu Thiên Ma Mị Ảnh cũng thành công làm giảm tốc độ của hỏa cầu này. Kế tiếp, hai mắt La Chinh như đao, hét to một cái rồi rút kiếm!
Sức mạnh vảy rồng bên trong cuộn trào mãnh liệt, tràn đầy toàn thân La Chinh, khiến thân hình của hắn đột ngột tiến lên.
“Vỡ... cho ta! Băng Kiếm!”
Chân nguyên sáng bóng cuồn cuộn vây quanh Lưu Quang Kiếm, một chiêu Băng Kiếm với uy lực cực mạnh đâm thẳng ra.
Cho dù là một ngọn núi nhỏ thì một kiếm này của La Chinh cũng có thể làm cho nó vỡ nát. Tuy hỏa cầu nham thạch có thể so ngang với thiên thạch, đồng thời còn kèm theo động năng thật lớn lăn về phía La Chinh, thế nhưng lại bị một kiếm này của hắn cứng rắn dừng thế đi lại.
Bản thân La Chinh cũng bị hỏa cầu này đẩy lùi về phía sau khoảng ba thước, sau đó, La Chinh không lui lại một dù chỉ một phân.
Hắn lại hét to lên một lần nữa! Lưu Quang Kiếm lại đâm thêm một nhát!
“Ầm, ầm...”
Cuối cùng, hỏa cầu nham thạch cũng xuất hiện vết rạn, chúng nhanh chóng lan khắp hỏa cầu, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến nó sụp đổ, vỡ tan, bắn ra bốn phía.
Đống đá vụn đủ mọi hình dạng vẫn còn có ánh lửa cháy hừng hực, rơi xuống dưới vách đá. Những đệ tử Vân Điện phía dưới liên tục thét chói tai, không ngừng tránh né...
“Được rồi!”
Trái tim La Chinh cũng hơi nhảy lên, trên mặt toát ra vẻ vui mừng. Hắn cất Lưu Quang Kiếm vào trong nhẫn tu di, chậm rãi đi về phía chiếc rương màu xanh.
La Chinh có thể cảm nhận được được ánh mắt ghen tỵ của đám đệ tử Vân Điện phía dưới, cũng cảm nhận được nỗi bất cam cực độ trong nội tâm bọn họ, và vẻ mặt phức tạp của cả đám.
Chính vì vậy, La Chinh còn cố ý bước đi từ từ, giống như rất hưởng thụ, sung sướng mở ra chiếc rương báu. Hắn chính là muốn kích thích đám đệ tử Vân Điện này.
Nhưng mà đài đá này cũng chỉ dài có bảy, tám mét, bước vài bước là có thể vượt qua rồi. Cuối cùng, La Chinh vẫn đưa tay đặt trên chiếc rương màu xanh.
Lúc này La Chinh mới có một chút cảm giác hồi hộp.
Trong rương màu đỏ cấp bậc thấp nhất đã có bí dược tăng linh hồn, vậy trong rương màu xanh này sẽ là cái gì?
“Lạch cạch!”
Chiếc rương màu xanh phát ra một tiếng vang, bỗng nhiên cả cái rương tự lay động!
“Chuyện gì vậy?” La Chinh hoảng sợ, đồng thời cũng đề phòng, cứ như bên trong cất giấu mãnh thú gì đó đang muốn phá tan cái rương ra để công kích hắn.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc rương màu xanh vừa mở, một bóng dáng màu đỏ bay ra, nhào về phía La Chinh.
Gần như là phản xạ có điều kiện, La Chinh cúi thấp người xuống, muốn tránh bóng dáng màu đỏ này. Thế nhưng tốc độ của nó cực nhanh, tuy không còn bổ nhào về phía trước, nhưng lại xoay một cái trên không trung rồi bay về phía La Chinh lần nữa, đồng thời toát ra khí huyết cường đại! Giống như có sinh mệnh ngoan cường nào đó được tích chứa bên trong.
Lúc này đây La Chinh đã không có cách nào để tránh, chỉ có thể mặc cho bóng dáng màu đỏ này xông vào lồng ngực của mình, nhập vào trong trái tim của mình.
Khi bóng dáng màu đỏ kia xông về phía La Chinh thì hắn mới nhìn rõ, hắn đã từng gặp qua nó rồi.
Khi hắn bước chân vào Tiên Phủ, thông qua rèn luyện đã đụng phải một loại rắn chín đầu. Nhưng con rắn chín đầu trước mắt này lại giống như được tạo thành từ máu tươi, chỉ có thể phân biệt đại khái từ ngoại hình!
Ngay sau khi con rắn chín đầu màu máu kia nhập vào trái tim của La Chinh, trái tim hắn gần như ngừng đập.
Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở...
Trái tim ngừng đập khoảng 30 nhịp thở! Nếu như là người bình thường, tim ngưng đập thì chắc đã sắp chết đến nơi rồi, thế nhưng thân thể La Chinh lại tiến vào một trạng thái kỳ lạ!
Sau 30 nhịp thở, trái tim hắn kịch liệt nảy lên một cái.
“Thịch Thịch!”
“Thịch Thịch!”
“Thịch Thịch!”
Tiếng đập kia lớn như thế, không chỉ La Chinh có thể nghe được mà ngay cả đệ tử Vân Điện phía dưới cũng nghe thấy rõ ràng.
Trái tim này phải cường đại nhường nào mới có thể phát ra âm thanh vang dội như vậy?
Mấy tên đệ tử Vân Điện đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn La Chinh trên vách đá.
Bách Lý Hồng Phong liếm liếm môi, hơi bất đắc dĩ lắc đầu mắng: “Mẹ nó! Sớm biết thứ trong rương màu xanh tốt như vậy thì vừa nãy nên liều mạng. Với thực lực của mình, không phải không có sức giành lấy.”
Bách Lý Hồng Phong vô cùng hối hận, thử luyện trên Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng không chỉ có mỗi chỗ này, cho nên vừa rồi hắn mới nương tay, còn lo giữ mạng, dù sao mục tiêu lớn nhất của hắn vẫn là vượt qua Thử Luyện Giả Chi Lộ, không ngờ thứ bên trong rương màu xanh này lại có thể cường hóa khí huyết của võ giả lên mạnh mẽ như vậy. Vừa rồi hắn nhìn rất rõ, sau khi con rắn chín đầu màu máu kia tiến vào trái tim La Chinh, dường như đã cho La Chinh một trái tim cường đại!
Dưới cổng vòm, Phí Hàm lắc đầu: “Huyết Phách Cửu Đầu Long! Đây là Huyết Phách Cửu Đầu Long đã thành niên! Các vị, có nhớ tới chuyện gì không?”
“Trưởng lão Cửu Giới đã từng bị kẻ thù truy sát, rơi vào nguy hiểm, bị người ta chặt đứt hai tay. Lúc đó chỉ dựa vào hai chân mà chạy như điên suốt nghìn dặm. Sau ba ngày ba đêm, một đôi tay đã mọc lại hoàn chỉnh. Tuy hai cánh tay mới này không bằng trước kia, nhưng chỉ dựa vào năng lực này, trưởng lão Cửu Giới đã bất ngờ đuổi giết ngược lại kẻ thù của lão!” Thạch Kinh Thiên hầu như không suy nghĩ gì nhiều mà thẳng một mạch nói ra chuyện cũ này. Năm đó ông và Cửu Giới trưởng lão có quan hệ tốt nhất, cho nên cũng nhớ rõ ràng nhất.
“Chúng ta đều biết trưởng lão Cửu Giới có khí huyết vô cùng lớn, nhưng không biết gì về khí huyết của lão. Chắc hẳn là bắt nguồn từ cái rương màu xanh này, sau khi Huyết Phách Cửu Đầu Long chui vào cơ thể, có thể tăng mạnh khí huyết của võ giả... La Chinh, vận số thật là tốt.” Tông chủ Tường Vân Tông thở dài. Ông ta đang thấy thật đáng tiếc, nếu Bách Lý Hồng Phong đạt được phần huyết phách này thì tốt rồi.
Phí Hàm cười hắc hắc nói: “Lại nhìn tiếp đi. Ta đoán tên nhóc này đạt được đồ trong rương màu xanh rồi nhưng vẫn không thỏa mãn, mục tiêu kế tiếp chính là rương màu bạc. Trước nay chỉ có Điện chủ Vân Điện mới lấy đi được một cái rương màu bạc, không biết La Chinh có thể lấy hay không...”
“Nằm mơ!” Long bà bà cười lạnh nói: “Mở được rương màu xanh chẳng qua là cũng gặp may thôi, còn muốn mở rương màu bạc? Kiếp sau đi!”
“Bà lão chết tiệt này, La Chinh của Thanh Vân Tông ta không trêu chọc bà, hơn nữa cũng không nhằm vào vị hôn phu Trác Bất Phàm của đồ đệ bà? Bà ngồi đấy nói nhảm cái gì? Bà nghĩ là Thạch Kinh Thiên ta đứng đây cũng chỉ là đồ trang trí đấy à?” Nhịn Long bà bà này đã lâu lắm rồi, Thạch Kinh Thiên vốn là một người cực kỳ nóng tính, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Bọn họ từng nghĩ tới rất nhiều khả năng và phương pháp để chống lại ngọn lửa này, nhưng không ai dám, hay nên nói là không ai có thể cứng rắn xông vào ngọn lửa như vậy!
“Người này dường như miễn dịch với lửa, trên thế giới lại có loại thân thể đặc thù này ư?” Một đệ tử Vân Điện nhịn không được mà cảm thán nói.
Triệu Tiểu Hoa tìm một tảng đá để đứng lên, nhìn chằm chằm La Chinh không nói được một lời. Trên mặt gã đã không có bất kỳ biểu lộ gì nữa mà đã chết lặng rồi...
Thân là đệ tử Vân Điện, gã biết rõ mỗi một cái rương báu này có ý nghĩa như thế nào. Ở trong Vân Điện, thế nhưng gã từng nghe nói tới không ít truyền thuyết. Điện chủ Vân Điện hiện tại cũng chỉ lấy được rương màu bạc, La Chinh này lại dễ dàng lấy được rương màu xanh như vậy ư?
Cứ theo đà này, La Chinh không những lấy được rương màu xanh mà còn có khả năng có được rương màu bạc ở tầng thứ ba...
Hơn nữa người này mới là Tiên Thiên Tam Trọng? Tiềm lực của hắn còn mạnh hơn mình?
Triệu Tiểu Hoa cũng tự cho là mình kém hơn Trác Bất Phàm, thế nhưng hiện tại hắn lại không thể không thừa nhận, bản thân hình như còn kém cái thằng oắt đến từ chính tông môn nhị phẩm này!
Không cam lòng, không phục, không muốn đối mặt loại sự thật này. Trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc loạn xạ kéo vào trong lòng Triệu Tiểu Hoa.
Ngọn lửa này được phun ra mãnh liệt từ một cơ quan, thế nhưng dù ngọn lửa có cuộn trào mãnh liệt hơn nữa thì cũng bị phù văn màu vàng trên thân thể La Chinh chặn lại.
Hiện tại thứ La Chinh cần phòng bị chính là đợt công kích thứ hai trong sơn động này, cũng chính là khối hỏa cầu lớn kia!
Mới vừa rồi tên mặc áo choàng cũng thành công chịu đựng qua tầng công kích đầu tiên của ngọn lửa, nhưng lại bị khối hỏa cầu lớn kia đuổi xuống dưới, La Chinh đương nhiên không muốn giẫm lên vết xe đổ.
“Vụt...”
La Chinh đi tới, ngọn lửa rốt cục cũng từ từ tắt lụi, sau đó La Chinh liền phải đối mặt với tầng công kích thứ hai!
La Chinh không học theo hành động muốn nhanh chóng tiếp cận rồi mở rương màu xanh, làm ngưng lại cơ quan bên trong sơn động của tên áo choàng kia.
Nhiều khi, mánh khóe xuất phát từ việc không tự tin vào bản thân, nên cũng bởi vì vậy mà mất đi càng nhiều! Nếu khi đối mặt với tầng công kích thứ hai, tên mặc áo choàng kia có được sự tự tin cực lớn, lấy thực lực của chính mình để chống lại khối hỏa cầu này thì chưa chắc đã không có khả năng thành công.
La Chinh đứng tại chỗ, Lưu Quang Kiếm được rút ra khỏi vỏ, sáu Thiên Ma Mị Ảnh chậm rãi lơ lửng xung quanh hắn.
Hiện tại, tuy Thiên Ma Mị Ảnh không phải là cách tiến công mạnh nhất của La Chinh, thế nhưng công dụng lại cực kì nhiều, cũng cực kì tốt.
Sau khi ngọn lửa hoàn toàn tạm ngừng, trong huyệt động chợt phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ rực, La Chinh lập tức nghe thấy một tiếng đá lăn từ trong sơn động truyền tới.
“Ầm!”
Một hỏa cầu cực lớn chợt xuất hiện trước mặt La Chinh, hung hăng bắn về phía hắn.
Đài đá này không rộng, mà hỏa cầu lại cao cỡ một người, căn bản không có chỗ để tránh. Đối mặt hỏa cầu đang nhanh chóng bay tới gần, tâm niệm La Chinh khẽ động.
Sáu Thiên Ma Mị Ảnh hóa thành một đường thẳng tắp chắn phía trước!
“Ầm!”
Dưới sự nghiền ép của hỏa cầu, Thiên Ma Mị Ảnh đầu tiên bị nghiền nát chỉ trong nháy mắt.
“Ầm!”
Cái thứ hai bị nghiền nát!
“Ầm!”
Cái thứ ba nghiền nát!
“Ầm ầm ầm!”
Thiên Ma Mị Ảnh từng không gì phá nổi, mà lúc này lại giống như một món đồ gốm yếu ớt, nhanh chóng bị nghiền nát.
Nhưng mà mục đích La Chinh cũng đạt được rồi. Chí ít thì sáu Thiên Ma Mị Ảnh cũng thành công làm giảm tốc độ của hỏa cầu này. Kế tiếp, hai mắt La Chinh như đao, hét to một cái rồi rút kiếm!
Sức mạnh vảy rồng bên trong cuộn trào mãnh liệt, tràn đầy toàn thân La Chinh, khiến thân hình của hắn đột ngột tiến lên.
“Vỡ... cho ta! Băng Kiếm!”
Chân nguyên sáng bóng cuồn cuộn vây quanh Lưu Quang Kiếm, một chiêu Băng Kiếm với uy lực cực mạnh đâm thẳng ra.
Cho dù là một ngọn núi nhỏ thì một kiếm này của La Chinh cũng có thể làm cho nó vỡ nát. Tuy hỏa cầu nham thạch có thể so ngang với thiên thạch, đồng thời còn kèm theo động năng thật lớn lăn về phía La Chinh, thế nhưng lại bị một kiếm này của hắn cứng rắn dừng thế đi lại.
Bản thân La Chinh cũng bị hỏa cầu này đẩy lùi về phía sau khoảng ba thước, sau đó, La Chinh không lui lại một dù chỉ một phân.
Hắn lại hét to lên một lần nữa! Lưu Quang Kiếm lại đâm thêm một nhát!
“Ầm, ầm...”
Cuối cùng, hỏa cầu nham thạch cũng xuất hiện vết rạn, chúng nhanh chóng lan khắp hỏa cầu, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến nó sụp đổ, vỡ tan, bắn ra bốn phía.
Đống đá vụn đủ mọi hình dạng vẫn còn có ánh lửa cháy hừng hực, rơi xuống dưới vách đá. Những đệ tử Vân Điện phía dưới liên tục thét chói tai, không ngừng tránh né...
“Được rồi!”
Trái tim La Chinh cũng hơi nhảy lên, trên mặt toát ra vẻ vui mừng. Hắn cất Lưu Quang Kiếm vào trong nhẫn tu di, chậm rãi đi về phía chiếc rương màu xanh.
La Chinh có thể cảm nhận được được ánh mắt ghen tỵ của đám đệ tử Vân Điện phía dưới, cũng cảm nhận được nỗi bất cam cực độ trong nội tâm bọn họ, và vẻ mặt phức tạp của cả đám.
Chính vì vậy, La Chinh còn cố ý bước đi từ từ, giống như rất hưởng thụ, sung sướng mở ra chiếc rương báu. Hắn chính là muốn kích thích đám đệ tử Vân Điện này.
Nhưng mà đài đá này cũng chỉ dài có bảy, tám mét, bước vài bước là có thể vượt qua rồi. Cuối cùng, La Chinh vẫn đưa tay đặt trên chiếc rương màu xanh.
Lúc này La Chinh mới có một chút cảm giác hồi hộp.
Trong rương màu đỏ cấp bậc thấp nhất đã có bí dược tăng linh hồn, vậy trong rương màu xanh này sẽ là cái gì?
“Lạch cạch!”
Chiếc rương màu xanh phát ra một tiếng vang, bỗng nhiên cả cái rương tự lay động!
“Chuyện gì vậy?” La Chinh hoảng sợ, đồng thời cũng đề phòng, cứ như bên trong cất giấu mãnh thú gì đó đang muốn phá tan cái rương ra để công kích hắn.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc rương màu xanh vừa mở, một bóng dáng màu đỏ bay ra, nhào về phía La Chinh.
Gần như là phản xạ có điều kiện, La Chinh cúi thấp người xuống, muốn tránh bóng dáng màu đỏ này. Thế nhưng tốc độ của nó cực nhanh, tuy không còn bổ nhào về phía trước, nhưng lại xoay một cái trên không trung rồi bay về phía La Chinh lần nữa, đồng thời toát ra khí huyết cường đại! Giống như có sinh mệnh ngoan cường nào đó được tích chứa bên trong.
Lúc này đây La Chinh đã không có cách nào để tránh, chỉ có thể mặc cho bóng dáng màu đỏ này xông vào lồng ngực của mình, nhập vào trong trái tim của mình.
Khi bóng dáng màu đỏ kia xông về phía La Chinh thì hắn mới nhìn rõ, hắn đã từng gặp qua nó rồi.
Khi hắn bước chân vào Tiên Phủ, thông qua rèn luyện đã đụng phải một loại rắn chín đầu. Nhưng con rắn chín đầu trước mắt này lại giống như được tạo thành từ máu tươi, chỉ có thể phân biệt đại khái từ ngoại hình!
Ngay sau khi con rắn chín đầu màu máu kia nhập vào trái tim của La Chinh, trái tim hắn gần như ngừng đập.
Một nhịp thở, hai nhịp thở, ba nhịp thở...
Trái tim ngừng đập khoảng 30 nhịp thở! Nếu như là người bình thường, tim ngưng đập thì chắc đã sắp chết đến nơi rồi, thế nhưng thân thể La Chinh lại tiến vào một trạng thái kỳ lạ!
Sau 30 nhịp thở, trái tim hắn kịch liệt nảy lên một cái.
“Thịch Thịch!”
“Thịch Thịch!”
“Thịch Thịch!”
Tiếng đập kia lớn như thế, không chỉ La Chinh có thể nghe được mà ngay cả đệ tử Vân Điện phía dưới cũng nghe thấy rõ ràng.
Trái tim này phải cường đại nhường nào mới có thể phát ra âm thanh vang dội như vậy?
Mấy tên đệ tử Vân Điện đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn La Chinh trên vách đá.
Bách Lý Hồng Phong liếm liếm môi, hơi bất đắc dĩ lắc đầu mắng: “Mẹ nó! Sớm biết thứ trong rương màu xanh tốt như vậy thì vừa nãy nên liều mạng. Với thực lực của mình, không phải không có sức giành lấy.”
Bách Lý Hồng Phong vô cùng hối hận, thử luyện trên Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng không chỉ có mỗi chỗ này, cho nên vừa rồi hắn mới nương tay, còn lo giữ mạng, dù sao mục tiêu lớn nhất của hắn vẫn là vượt qua Thử Luyện Giả Chi Lộ, không ngờ thứ bên trong rương màu xanh này lại có thể cường hóa khí huyết của võ giả lên mạnh mẽ như vậy. Vừa rồi hắn nhìn rất rõ, sau khi con rắn chín đầu màu máu kia tiến vào trái tim La Chinh, dường như đã cho La Chinh một trái tim cường đại!
Dưới cổng vòm, Phí Hàm lắc đầu: “Huyết Phách Cửu Đầu Long! Đây là Huyết Phách Cửu Đầu Long đã thành niên! Các vị, có nhớ tới chuyện gì không?”
“Trưởng lão Cửu Giới đã từng bị kẻ thù truy sát, rơi vào nguy hiểm, bị người ta chặt đứt hai tay. Lúc đó chỉ dựa vào hai chân mà chạy như điên suốt nghìn dặm. Sau ba ngày ba đêm, một đôi tay đã mọc lại hoàn chỉnh. Tuy hai cánh tay mới này không bằng trước kia, nhưng chỉ dựa vào năng lực này, trưởng lão Cửu Giới đã bất ngờ đuổi giết ngược lại kẻ thù của lão!” Thạch Kinh Thiên hầu như không suy nghĩ gì nhiều mà thẳng một mạch nói ra chuyện cũ này. Năm đó ông và Cửu Giới trưởng lão có quan hệ tốt nhất, cho nên cũng nhớ rõ ràng nhất.
“Chúng ta đều biết trưởng lão Cửu Giới có khí huyết vô cùng lớn, nhưng không biết gì về khí huyết của lão. Chắc hẳn là bắt nguồn từ cái rương màu xanh này, sau khi Huyết Phách Cửu Đầu Long chui vào cơ thể, có thể tăng mạnh khí huyết của võ giả... La Chinh, vận số thật là tốt.” Tông chủ Tường Vân Tông thở dài. Ông ta đang thấy thật đáng tiếc, nếu Bách Lý Hồng Phong đạt được phần huyết phách này thì tốt rồi.
Phí Hàm cười hắc hắc nói: “Lại nhìn tiếp đi. Ta đoán tên nhóc này đạt được đồ trong rương màu xanh rồi nhưng vẫn không thỏa mãn, mục tiêu kế tiếp chính là rương màu bạc. Trước nay chỉ có Điện chủ Vân Điện mới lấy đi được một cái rương màu bạc, không biết La Chinh có thể lấy hay không...”
“Nằm mơ!” Long bà bà cười lạnh nói: “Mở được rương màu xanh chẳng qua là cũng gặp may thôi, còn muốn mở rương màu bạc? Kiếp sau đi!”
“Bà lão chết tiệt này, La Chinh của Thanh Vân Tông ta không trêu chọc bà, hơn nữa cũng không nhằm vào vị hôn phu Trác Bất Phàm của đồ đệ bà? Bà ngồi đấy nói nhảm cái gì? Bà nghĩ là Thạch Kinh Thiên ta đứng đây cũng chỉ là đồ trang trí đấy à?” Nhịn Long bà bà này đã lâu lắm rồi, Thạch Kinh Thiên vốn là một người cực kỳ nóng tính, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
/750
|