Dưới nguy cơ này, ai nấy đều liều mạng leo lên trên, làm gì còn quan tâm phía dưới xảy ra chuyện gì?
Hoa Thiên Mệnh bước ra kiếm bộ, không ngừng bay nhảy trên phù thạch, nếu có những hòn phù thạch nhỏ vụn ngáng đường thì trong nháy mắt liền bị kiếm ý của hắn chém thành hạt bụi.
Ngay khi hắn bò lên tới đỉnh, quay đầu nhìn lại thì sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“La Chinh!”
Hoa Thiên Mệnh la lên một tiếng, những người còn lại đang cố gắng bò lên cũng quay đầu nhìn, cũng cực kỳ sợ hãi.
Còn Trác Bất Phàm nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng lộ ra ý cười lạnh lẽo, hắn sớm đã cảm thấy tên đệ tử Vân Điện này không bình thường, chắc chắn là có âm mưu! Nhưng suốt chặng đường tên đệ tử Vân Điện này cũng không làm việc gì quá đáng nên Trác Bất Phàm cũng không nghiên cứu kĩ.
Không ngờ lúc này tự nhiên lại phát điên kéo La Chinh xuống dưới!
Đúng là đáng đời! Có điều cũng hơi đáng tiếc, trên tay La Chinh vẫn còn nhiều Ma Yểm Tinh Hoa như vậy, La Chinh chết dưới vực sâu, có lẽ mình không đoạt về tay được rồi.
Bỏ đi! La Chinh mới chỉ là cao thủ Tiên Thiên mà đã có thực lực như vậy, sau này nếu vào được Vân Điện, trở thành đệ tử tinh anh thì có lẽ sẽ là một kình địch lớn của mình! Cho dù Trác Bất Phàm có kiêu ngạo đi nữa thì cũng không thể không biết rõ sự thực này.
Nếu đã như vậy, nơi này trở thành phần mộ của ngươi cũng không tồi.
Vừa leo lên trên, Trác Bất Phàm vốn vì bất mãn với cách phân chia lúc trước mà mặt vẫn luôn âm trầm nhưng lúc này lại nổi lên ý cười, giống như gió xuân đang thổi qua mặt hắn.
Nhưng Trác Bất Phàm lại không biết, thực ra hắn đã lướt qua một cơ duyên to lớn. Vốn dĩ cơ duyên to lớn này cũng có một phần của hắn, đáng tiếc vì La Chinh đột nhiên xuất hiện nên đã thay đổi lộ trình cuộc đời của Trác Bất Phàm, vô tình đã cướp đi cơ duyên của hắn!
Từ một góc độ nào đó mà nói, đây cũng là vì vận khí của Trác Bất Phàm không đủ lớn! Còn vận khí của La Chinh quá thịnh, trực tiếp lấy đi vận khí của Trác Bất Phàm.
Còn trong lòng Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu lại u ám một hồi, ba người họ cùng vào đây, không ngờ La Chinh lại chết ở nơi thế này…
La Chinh cảm nhận được mình đang bị tên đệ tử Vân Điện kia túm chặt, không ngừng rơi xuống dưới, thậm chí trong lúc rơi hắn còn ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng nhàn nhạt.
Ngay lúc này, hình như hắn nhớ lại chuyện gì đó. Hắn nhớ lúc trước từng cảm thấy dáng đi của tên đệ tử Vân Điện này hơi kì lạ, cảm giác kì lạ này thực ra là bởi hơi ẻo lả giống con gái, lại liên tưởng đến nụ cười quỷ dị mà quyến rũ của hắn lúc nãy.
Tên đệ tử Vân Điện này là con gái!
Có điều giờ đây những thứ này đã không còn ích gì nữa, cho dù biết rõ đệ tử Vân Điện này là một cô gái thì sao?
Con Giao Long to lớn ở ngay phía dưới nhìn thấy hai người rơi xuống liền há to cái miệng rộng, cái miệng của nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả vực sâu.
“Vì sao? Sao lại kéo ta xuống?” Trong lúc đang rơi xuống chỗ con Giao Long, La Chinh liền hỏi.
Nàng ta khẽ cười, có vẻ đã quên mất phải che giấu, chỉ cười nói: “Vì ta đã chọn trúng ngươi!”
“Chọn trúng ta là ý gì?” Ánh mắt La Chinh lóe lên, theo hắn thấy, trong tình cảnh chắc chắn sẽ chết này lại nghe được câu nói như thế thì thật không hiểu nổi. Bản thân hắn không hề quen biết với tên đệ tử Vân Điện này, cũng không có thù hận gì, tại sao lại chọn trúng hắn? Chọn trúng ta, để theo ta cùng vào chỗ chết sao?
Tên đệ tử Vân Điện này không nói gì nữa mà kéo La Chinh xuống dưới, chắn phía dưới nàng ta, lao về phía con Giao Long kia.
Khi lao về phía con Giao Long, nó đó đột nhiên mở to miệng, nuốt chửng cả hai người.
Trong nháy mắt bị nuốt chửng, La Chinh lập tức thấy xung quanh đen xì, hình như hắn vô thức ôm chặt lấy tên đệ tử Vân Điện kia, sau đó không ngừng va chạm trong cơ thể Giao Long, hai người lập tức bị va chạm đến mức choáng váng đầu óc, không biết phương hướng.
Cũng may khắp nơi trong cơ thể con Giao Long này đều mềm mại, chứ không đến mức toàn xương là xương, cứ như vậy đụng tới đụng lui một lúc tốc độ của hai người mới dần chậm lại, cuối cùng bả vai La Chinh va phải một nơi mềm mại.
La Chinh vô thức dùng tay ấn ấn vài cái: “May quá, trong cơ thể con Giao Long này chỗ nào cũng mềm mại, nếu không e là ngã thôi cũng đủ toi mạng rồi.”
“Bỏ ra!”
Trong bóng tối có tiếng hét của con gái truyền tới, La Chinh liền cảm thấy cánh tay bị người khác bẻ ngược, sau đó bị đẩy ra ngoài.
Mãi đến lúc La Chinh ngã xuống mới chầm chậm hiểu ra, chỗ mềm mềm mà bản thân vừa sờ phải hình như là nơi không nên sờ vào…
“Tại sao ngươi phải ngụy trang? Tại sao phải giả nam trang?” Trong bóng tối La Chinh hỏi.
“Hừ!” Đệ tử Vân Điện hừ lạnh một tiếng, sau đó một đường ánh sáng xuất hiện trong tay nàng ta, lập tức thắp sáng vùng xung quanh.
Điều khiến La Chinh bất ngờ là hình như nàng ta cảm thấy không cần thiết phải dịch dung nên liền hủy bỏ thuật dịch dung, khôi phục lại dung mạo vốn có của mình.
Dưới ánh sáng nhẹ, nàng vẫn mặc bộ y phục trắng của đệ tử Vân Điện, y phục màu trắng đó rõ ràng hơi rộng so với thân hình có đường cong gây hứng thú của nàng, mái tóc dài đen nhánh không có thời gian để chải gọn, chỉ tùy ý thả trên vai trái, hiện rõ vẻ tự nhiên mà tươi mát.
Cho dù ánh sáng mà nàng thắp lên có hơi mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú trắng ngần, kiểu nhan sắc tuyệt mỹ vẫn chưa qua chải chuốt này dĩ nhiên nhất thời khiến La Chinh có chút ngẩn ngơ.
“Nàng xinh đẹp như vậy mà lại đi cải trang thành một người đàn ông…” La Chinh không suy nghĩ nói ra một câu như vậy.
“Liên quan gì đến ngươi?” Cô nàng lạnh giọng nói.
La Chinh lại cười hì hì: “Theo lý thì quả thực không phải chuyện của ta, nhưng nàng kéo ta từ trên kia xuống đây, ít nhất cũng phải cho ta một lời giải thích? Hiện giờ chúng ta đang bị nhốt ở trong bụng con Giao Long thì phải? Nói đi. Rốt cuộc nàng có mục đích gì? Còn nữa… nàng thực sự là Chiếu Thần Nhất Trọng sao?”
Nhìn từ bên ngoài, chắc chắn là nàng mới vào Chiếu Thần Cảnh, nhưng vừa rồi chỉ trong chớp nhoáng lại có thể nhìn thấu “kiếm pháp căn bản”, hơn nữa còn dùng tay không hóa giải chiêu kiếm của mình, đây không thể là điều mà một võ giả mới vào Chiếu Thần Cảnh có thể làm được.
Trác Bất Phàm đã đủ ưu tú đi? Trong những người mới vào Chiếu Thần Cảnh, có lẽ hắn là người mạnh nhất, cho dù so sánh với võ giả mới vào Chiếu Thần Cảnh ở khắp Trung Vực thì cũng là nhân vật đứng đầu. Có lẽ Trác Bất Phàm có thể phản ứng lại trong chớp mắt, dùng trường thương trong tay hắn phá bỏ kiếm pháp căn bản của mình, nhưng lại không thể tay không phá giải.
Nhưng trong Thử Luyện Giả Chi Lộ này lại có một hạn chế đặc biệt, là võ giả vượt qua Chiếu Thần Tam Trọng thì căn bản không thể vào được. Như vậy, cô gái này không thể nào vượt qua cảnh giới Chiếu Thần Tam Trọng.
Đây chính là chỗ mà La Chinh không tài nào hiểu được, đó cũng là lý do La Chinh phải hỏi vấn đề này.
“Ngươi hỏi thừa nhỉ. Nếu không phải mới vào Chiếu Thần Cảnh ta đâu thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ?” Cô gái đó lạnh giọng nói.
“Vậy tại sao nàng có thể dùng tay không phá giải chiêu kiếm của ta?” La Chinh lại hỏi.
“Dựa vào cái gì phải nói với ngươi?” Cô ta nhanh nhảu nói.
“Vậy tại sao nàng phải đưa ta vào trong cơ thể con Giao Long này?” La Chinh tiếp tục hỏi.
“Dựa vào cái gì…. Một lát nữa sẽ nói ngươi biết!” Cô nàng trừng cặp mắt thu thủy lên.
Một lúc sau, La Chinh và cô gái đó lại cảm nhận được một đợt chấn động kịch liệt, cuối cùng ầm ầm một tiếng, sau đó xung quanh mới ổn định trở lại. Có lẽ sau khi con Giao Long này lao lên trên vực sâu thì đã từ từ rút cơ thể của mình về.
“Chúng ta đi!” Cô gái đó cầm điểm sáng đứng dậy đi về phía trước.
“Rốt cuộc chúng ta đi đâu? Bên trong cơ thể con Giao Long này không nguy hiểm sao?” La Chinh lại tò mò hỏi.
“Còn lắm mồm thì ta sẽ không nói gì với ngươi nữa hết, cứ đi theo ta là được.” Cô gái đó dẫn đầu đi phía trước, giọng điệu rất lạnh lẽo, có điều giọng nói trong trẻo lại mang theo chút quyến rũ, rất dễ nghe.
“Ít nhất cũng nói với ta tên của nàng chứ? Không nói ta sẽ không đi.” La Chinh dừng bước. Hắn đã mơ hồ hiểu ra, cô gái này chắc chắn có kế hoạch và ý đồ gì đó. Thế nên dù giờ có thế nào thì tạm thời hắn cũng không chết được.
Nghe thấy câu hỏi của La Chinh, cô gái nghĩ ngợi một lát sau đó mới nói: “Ngươi cứ gọi ta là Điệp…”
“Tiểu Điệp?” La Chinh cười híp mắt hỏi.
“Gọi là Điệp tỷ!” Sắc mặt cô gái trầm xuống, bước nhanh về phía trước.
Điều khiến La Chinh vô cùng bất ngờ chính là trong cơ thể con Giao Long này hình như vô cùng trống trải, hơn nữa xung quanh đều khô ráo, nếu là một con Giao Long sống sờ sờ thì bản thân và Tiểu Điệp có lẽ đều rơi vào trong dạ dày của nó rồi. Nhưng dưới ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ trên tay Tiểu Điệp, La Chinh phát hiện cơ thể này hình như đã từng được con người cải tạo, giống như một cung điện mà con người thường ở chứ không phải cơ thể của Giao Long.
Ngay lúc này, tiếng con Thanh Long trong đầu La Chinh chậm rãi truyền tới: “Con Giao Long này đã bị người ta cải tạo từ lâu, đây là một con Giao Long đã chết.”
“Giao Long đã chết? Nhưng vừa rồi…” La Chinh trả lời trong đầu.
“Ừm. Là bị loài người các ngươi cải tạo, rút cạn máu trong xác, dùng bí pháp ngâm da thịt, như vậy xác của nó vĩnh viễn cũng không sợ thối rữa, sau đó đã cải tạo thành một con rối mà thôi.” Thanh Long chầm chậm nói.
“Bây giờ ngươi đột nhiên xuất hiện là muốn gì?” La Chinh đột nhiên hỏi thẳng. Con Thanh Long lớn trong cơ thể này luôn trong trạng thái ngủ say, nếu vô duyên vô cớ thức tỉnh thì chắc chắn có âm mưu, La Chinh coi như là đã hiểu rõ tính cách của con Thanh Long này, nếu không cho dù là lúc La Chinh đứng giữa lằn răn sinh tử thì nó cũng lười lộ mặt.
“Khà khà. Tên nhóc nhà ngươi…” Con Thanh Long này đã sống nhiều năm như vậy nên da mặt cũngkhông phải dày một cách bình thường. “Máu của con Giao Long này đã bị lấy sạch từ lâu, ngay cả xương tủy cũng bị rút sạch sẽ, cơ thể nó đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào. Có điều… ta có thể cảm nhận được, nơi này tồn tại một luồng tinh phách Giao Long, ta muốn nuốt trọn tinh phách Giao Long đó!”
“Tinh phách Giao Long? Không phải ngươi nói con Giao Long này đã chết rồi sao?” La Chinh hỏi. Nếu thân thể Giao Long đã chết, vậy theo lý thì chắc chắn đã hồn bay phách tán.
“Khởi động con rối Giao Long này không hề dễ dàng, cách tốt nhất chính là lấy tinh phách của Giao Long ra, rút hồn luyện phách, sau đó phong ấn lại, dựa vào tinh phách Giao Long để khởi động cơ thể nó. Đây chính là cách có hiệu quả nhất.” Thanh Long nói.
Thủ đoạn hay! Không ngờ tông môn lục phẩm lại có thực lực như vậy, không chỉ giết chết con Giao Long này mà lại còn rút cạn máu, rút hồn luyện phách, luyện chế thành con rối Giao Long. Đây là thủ đoạn ở cấp độ nào? Đây chính là thực lực của Huyết Ma Đại Đế sao?
“Có điều… ta có thể cảm nhận được, trải qua bao nhiêu năm tháng, phong ấn trên tinh phách Giao Long có vẻ đã hơi lỏng lẻo. Tộc Giao Long bẩm sinh đã dâm tà, các ngươi… phải cẩn thận.” Thanh Long nói.
La Chinh khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng của Tiểu Điệp sau đó nói: “Vẫn còn một vấn đề, ngươi có nhìn ra nàng ấy có điểm gì bất thường không? Tại sao thực lực lại mạnh như vậy?”
Hoa Thiên Mệnh bước ra kiếm bộ, không ngừng bay nhảy trên phù thạch, nếu có những hòn phù thạch nhỏ vụn ngáng đường thì trong nháy mắt liền bị kiếm ý của hắn chém thành hạt bụi.
Ngay khi hắn bò lên tới đỉnh, quay đầu nhìn lại thì sắc mặt đột nhiên thay đổi!
“La Chinh!”
Hoa Thiên Mệnh la lên một tiếng, những người còn lại đang cố gắng bò lên cũng quay đầu nhìn, cũng cực kỳ sợ hãi.
Còn Trác Bất Phàm nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng lộ ra ý cười lạnh lẽo, hắn sớm đã cảm thấy tên đệ tử Vân Điện này không bình thường, chắc chắn là có âm mưu! Nhưng suốt chặng đường tên đệ tử Vân Điện này cũng không làm việc gì quá đáng nên Trác Bất Phàm cũng không nghiên cứu kĩ.
Không ngờ lúc này tự nhiên lại phát điên kéo La Chinh xuống dưới!
Đúng là đáng đời! Có điều cũng hơi đáng tiếc, trên tay La Chinh vẫn còn nhiều Ma Yểm Tinh Hoa như vậy, La Chinh chết dưới vực sâu, có lẽ mình không đoạt về tay được rồi.
Bỏ đi! La Chinh mới chỉ là cao thủ Tiên Thiên mà đã có thực lực như vậy, sau này nếu vào được Vân Điện, trở thành đệ tử tinh anh thì có lẽ sẽ là một kình địch lớn của mình! Cho dù Trác Bất Phàm có kiêu ngạo đi nữa thì cũng không thể không biết rõ sự thực này.
Nếu đã như vậy, nơi này trở thành phần mộ của ngươi cũng không tồi.
Vừa leo lên trên, Trác Bất Phàm vốn vì bất mãn với cách phân chia lúc trước mà mặt vẫn luôn âm trầm nhưng lúc này lại nổi lên ý cười, giống như gió xuân đang thổi qua mặt hắn.
Nhưng Trác Bất Phàm lại không biết, thực ra hắn đã lướt qua một cơ duyên to lớn. Vốn dĩ cơ duyên to lớn này cũng có một phần của hắn, đáng tiếc vì La Chinh đột nhiên xuất hiện nên đã thay đổi lộ trình cuộc đời của Trác Bất Phàm, vô tình đã cướp đi cơ duyên của hắn!
Từ một góc độ nào đó mà nói, đây cũng là vì vận khí của Trác Bất Phàm không đủ lớn! Còn vận khí của La Chinh quá thịnh, trực tiếp lấy đi vận khí của Trác Bất Phàm.
Còn trong lòng Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu lại u ám một hồi, ba người họ cùng vào đây, không ngờ La Chinh lại chết ở nơi thế này…
La Chinh cảm nhận được mình đang bị tên đệ tử Vân Điện kia túm chặt, không ngừng rơi xuống dưới, thậm chí trong lúc rơi hắn còn ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng nhàn nhạt.
Ngay lúc này, hình như hắn nhớ lại chuyện gì đó. Hắn nhớ lúc trước từng cảm thấy dáng đi của tên đệ tử Vân Điện này hơi kì lạ, cảm giác kì lạ này thực ra là bởi hơi ẻo lả giống con gái, lại liên tưởng đến nụ cười quỷ dị mà quyến rũ của hắn lúc nãy.
Tên đệ tử Vân Điện này là con gái!
Có điều giờ đây những thứ này đã không còn ích gì nữa, cho dù biết rõ đệ tử Vân Điện này là một cô gái thì sao?
Con Giao Long to lớn ở ngay phía dưới nhìn thấy hai người rơi xuống liền há to cái miệng rộng, cái miệng của nó thậm chí còn đáng sợ hơn cả vực sâu.
“Vì sao? Sao lại kéo ta xuống?” Trong lúc đang rơi xuống chỗ con Giao Long, La Chinh liền hỏi.
Nàng ta khẽ cười, có vẻ đã quên mất phải che giấu, chỉ cười nói: “Vì ta đã chọn trúng ngươi!”
“Chọn trúng ta là ý gì?” Ánh mắt La Chinh lóe lên, theo hắn thấy, trong tình cảnh chắc chắn sẽ chết này lại nghe được câu nói như thế thì thật không hiểu nổi. Bản thân hắn không hề quen biết với tên đệ tử Vân Điện này, cũng không có thù hận gì, tại sao lại chọn trúng hắn? Chọn trúng ta, để theo ta cùng vào chỗ chết sao?
Tên đệ tử Vân Điện này không nói gì nữa mà kéo La Chinh xuống dưới, chắn phía dưới nàng ta, lao về phía con Giao Long kia.
Khi lao về phía con Giao Long, nó đó đột nhiên mở to miệng, nuốt chửng cả hai người.
Trong nháy mắt bị nuốt chửng, La Chinh lập tức thấy xung quanh đen xì, hình như hắn vô thức ôm chặt lấy tên đệ tử Vân Điện kia, sau đó không ngừng va chạm trong cơ thể Giao Long, hai người lập tức bị va chạm đến mức choáng váng đầu óc, không biết phương hướng.
Cũng may khắp nơi trong cơ thể con Giao Long này đều mềm mại, chứ không đến mức toàn xương là xương, cứ như vậy đụng tới đụng lui một lúc tốc độ của hai người mới dần chậm lại, cuối cùng bả vai La Chinh va phải một nơi mềm mại.
La Chinh vô thức dùng tay ấn ấn vài cái: “May quá, trong cơ thể con Giao Long này chỗ nào cũng mềm mại, nếu không e là ngã thôi cũng đủ toi mạng rồi.”
“Bỏ ra!”
Trong bóng tối có tiếng hét của con gái truyền tới, La Chinh liền cảm thấy cánh tay bị người khác bẻ ngược, sau đó bị đẩy ra ngoài.
Mãi đến lúc La Chinh ngã xuống mới chầm chậm hiểu ra, chỗ mềm mềm mà bản thân vừa sờ phải hình như là nơi không nên sờ vào…
“Tại sao ngươi phải ngụy trang? Tại sao phải giả nam trang?” Trong bóng tối La Chinh hỏi.
“Hừ!” Đệ tử Vân Điện hừ lạnh một tiếng, sau đó một đường ánh sáng xuất hiện trong tay nàng ta, lập tức thắp sáng vùng xung quanh.
Điều khiến La Chinh bất ngờ là hình như nàng ta cảm thấy không cần thiết phải dịch dung nên liền hủy bỏ thuật dịch dung, khôi phục lại dung mạo vốn có của mình.
Dưới ánh sáng nhẹ, nàng vẫn mặc bộ y phục trắng của đệ tử Vân Điện, y phục màu trắng đó rõ ràng hơi rộng so với thân hình có đường cong gây hứng thú của nàng, mái tóc dài đen nhánh không có thời gian để chải gọn, chỉ tùy ý thả trên vai trái, hiện rõ vẻ tự nhiên mà tươi mát.
Cho dù ánh sáng mà nàng thắp lên có hơi mờ nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú trắng ngần, kiểu nhan sắc tuyệt mỹ vẫn chưa qua chải chuốt này dĩ nhiên nhất thời khiến La Chinh có chút ngẩn ngơ.
“Nàng xinh đẹp như vậy mà lại đi cải trang thành một người đàn ông…” La Chinh không suy nghĩ nói ra một câu như vậy.
“Liên quan gì đến ngươi?” Cô nàng lạnh giọng nói.
La Chinh lại cười hì hì: “Theo lý thì quả thực không phải chuyện của ta, nhưng nàng kéo ta từ trên kia xuống đây, ít nhất cũng phải cho ta một lời giải thích? Hiện giờ chúng ta đang bị nhốt ở trong bụng con Giao Long thì phải? Nói đi. Rốt cuộc nàng có mục đích gì? Còn nữa… nàng thực sự là Chiếu Thần Nhất Trọng sao?”
Nhìn từ bên ngoài, chắc chắn là nàng mới vào Chiếu Thần Cảnh, nhưng vừa rồi chỉ trong chớp nhoáng lại có thể nhìn thấu “kiếm pháp căn bản”, hơn nữa còn dùng tay không hóa giải chiêu kiếm của mình, đây không thể là điều mà một võ giả mới vào Chiếu Thần Cảnh có thể làm được.
Trác Bất Phàm đã đủ ưu tú đi? Trong những người mới vào Chiếu Thần Cảnh, có lẽ hắn là người mạnh nhất, cho dù so sánh với võ giả mới vào Chiếu Thần Cảnh ở khắp Trung Vực thì cũng là nhân vật đứng đầu. Có lẽ Trác Bất Phàm có thể phản ứng lại trong chớp mắt, dùng trường thương trong tay hắn phá bỏ kiếm pháp căn bản của mình, nhưng lại không thể tay không phá giải.
Nhưng trong Thử Luyện Giả Chi Lộ này lại có một hạn chế đặc biệt, là võ giả vượt qua Chiếu Thần Tam Trọng thì căn bản không thể vào được. Như vậy, cô gái này không thể nào vượt qua cảnh giới Chiếu Thần Tam Trọng.
Đây chính là chỗ mà La Chinh không tài nào hiểu được, đó cũng là lý do La Chinh phải hỏi vấn đề này.
“Ngươi hỏi thừa nhỉ. Nếu không phải mới vào Chiếu Thần Cảnh ta đâu thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ?” Cô gái đó lạnh giọng nói.
“Vậy tại sao nàng có thể dùng tay không phá giải chiêu kiếm của ta?” La Chinh lại hỏi.
“Dựa vào cái gì phải nói với ngươi?” Cô ta nhanh nhảu nói.
“Vậy tại sao nàng phải đưa ta vào trong cơ thể con Giao Long này?” La Chinh tiếp tục hỏi.
“Dựa vào cái gì…. Một lát nữa sẽ nói ngươi biết!” Cô nàng trừng cặp mắt thu thủy lên.
Một lúc sau, La Chinh và cô gái đó lại cảm nhận được một đợt chấn động kịch liệt, cuối cùng ầm ầm một tiếng, sau đó xung quanh mới ổn định trở lại. Có lẽ sau khi con Giao Long này lao lên trên vực sâu thì đã từ từ rút cơ thể của mình về.
“Chúng ta đi!” Cô gái đó cầm điểm sáng đứng dậy đi về phía trước.
“Rốt cuộc chúng ta đi đâu? Bên trong cơ thể con Giao Long này không nguy hiểm sao?” La Chinh lại tò mò hỏi.
“Còn lắm mồm thì ta sẽ không nói gì với ngươi nữa hết, cứ đi theo ta là được.” Cô gái đó dẫn đầu đi phía trước, giọng điệu rất lạnh lẽo, có điều giọng nói trong trẻo lại mang theo chút quyến rũ, rất dễ nghe.
“Ít nhất cũng nói với ta tên của nàng chứ? Không nói ta sẽ không đi.” La Chinh dừng bước. Hắn đã mơ hồ hiểu ra, cô gái này chắc chắn có kế hoạch và ý đồ gì đó. Thế nên dù giờ có thế nào thì tạm thời hắn cũng không chết được.
Nghe thấy câu hỏi của La Chinh, cô gái nghĩ ngợi một lát sau đó mới nói: “Ngươi cứ gọi ta là Điệp…”
“Tiểu Điệp?” La Chinh cười híp mắt hỏi.
“Gọi là Điệp tỷ!” Sắc mặt cô gái trầm xuống, bước nhanh về phía trước.
Điều khiến La Chinh vô cùng bất ngờ chính là trong cơ thể con Giao Long này hình như vô cùng trống trải, hơn nữa xung quanh đều khô ráo, nếu là một con Giao Long sống sờ sờ thì bản thân và Tiểu Điệp có lẽ đều rơi vào trong dạ dày của nó rồi. Nhưng dưới ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ trên tay Tiểu Điệp, La Chinh phát hiện cơ thể này hình như đã từng được con người cải tạo, giống như một cung điện mà con người thường ở chứ không phải cơ thể của Giao Long.
Ngay lúc này, tiếng con Thanh Long trong đầu La Chinh chậm rãi truyền tới: “Con Giao Long này đã bị người ta cải tạo từ lâu, đây là một con Giao Long đã chết.”
“Giao Long đã chết? Nhưng vừa rồi…” La Chinh trả lời trong đầu.
“Ừm. Là bị loài người các ngươi cải tạo, rút cạn máu trong xác, dùng bí pháp ngâm da thịt, như vậy xác của nó vĩnh viễn cũng không sợ thối rữa, sau đó đã cải tạo thành một con rối mà thôi.” Thanh Long chầm chậm nói.
“Bây giờ ngươi đột nhiên xuất hiện là muốn gì?” La Chinh đột nhiên hỏi thẳng. Con Thanh Long lớn trong cơ thể này luôn trong trạng thái ngủ say, nếu vô duyên vô cớ thức tỉnh thì chắc chắn có âm mưu, La Chinh coi như là đã hiểu rõ tính cách của con Thanh Long này, nếu không cho dù là lúc La Chinh đứng giữa lằn răn sinh tử thì nó cũng lười lộ mặt.
“Khà khà. Tên nhóc nhà ngươi…” Con Thanh Long này đã sống nhiều năm như vậy nên da mặt cũngkhông phải dày một cách bình thường. “Máu của con Giao Long này đã bị lấy sạch từ lâu, ngay cả xương tủy cũng bị rút sạch sẽ, cơ thể nó đã không còn một chút giá trị lợi dụng nào. Có điều… ta có thể cảm nhận được, nơi này tồn tại một luồng tinh phách Giao Long, ta muốn nuốt trọn tinh phách Giao Long đó!”
“Tinh phách Giao Long? Không phải ngươi nói con Giao Long này đã chết rồi sao?” La Chinh hỏi. Nếu thân thể Giao Long đã chết, vậy theo lý thì chắc chắn đã hồn bay phách tán.
“Khởi động con rối Giao Long này không hề dễ dàng, cách tốt nhất chính là lấy tinh phách của Giao Long ra, rút hồn luyện phách, sau đó phong ấn lại, dựa vào tinh phách Giao Long để khởi động cơ thể nó. Đây chính là cách có hiệu quả nhất.” Thanh Long nói.
Thủ đoạn hay! Không ngờ tông môn lục phẩm lại có thực lực như vậy, không chỉ giết chết con Giao Long này mà lại còn rút cạn máu, rút hồn luyện phách, luyện chế thành con rối Giao Long. Đây là thủ đoạn ở cấp độ nào? Đây chính là thực lực của Huyết Ma Đại Đế sao?
“Có điều… ta có thể cảm nhận được, trải qua bao nhiêu năm tháng, phong ấn trên tinh phách Giao Long có vẻ đã hơi lỏng lẻo. Tộc Giao Long bẩm sinh đã dâm tà, các ngươi… phải cẩn thận.” Thanh Long nói.
La Chinh khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng của Tiểu Điệp sau đó nói: “Vẫn còn một vấn đề, ngươi có nhìn ra nàng ấy có điểm gì bất thường không? Tại sao thực lực lại mạnh như vậy?”
/750
|