Mạc Xán thấy thế, liền bí mật kéo kéo ống tay áo của La Chinh, nói:
- Hay là chúng ta đi chỗ khác ngồi đi.
“Dù cho người này không thể trêu vào, nhưng cũng không đến mức phải như vậy chứ?”
La Chinh lại tiếp tục ăn cơm, hắn không ngẩng đầu lên, cũng không thèm để ý đến.
- Ta kêu ngươi cút đi chỗ khác! Có nghe hay không?
Thấy La Chinh vẫn ngồi yên tại chỗ, chẳng thèm để ý đến lời hắn nói. Người thanh niên kia liền vỗ mạnh tay xuống bàn một cái. Chiếc bàn này được làm bằng Nham Mộc, rắn chắc cực kì. Dưới lực vỗ của tên kia, trên mặt bàn liền in hằn lên một dấu tay. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chưởng lực của tên này hùng hồn đến mức nào.
La Chinh vẫn cúi đầu ăn cơm như trước. Miệng nhai kỹ, chầm chậm nuốt thức ăn xuống cổ họng. Như thể là chuyện xảy ra xung quanh không liên quan gì đến hắn vậy.
- Ta phỉ vào!
Thanh niên kia thấy La Chinh vẫn không có phản ứng gì, liền nhổ một ngụm nước bọt vào trong mâm cơm của La Chinh, cười nhạo nói:
- Để lão tử xem ngươi ăn như thế nào!
La Chinh chợt đột nhiên đứng bật dậy. Một tay thoáng lướt ra, nhanh như tia chớp, túm lấy cổ áo của người thanh niên kia. Tay còn lại thì siết lại thành quả đấm, chỉ một chút xíu nữa là nắm đấm kia sẽ đánh thẳng vào đầu của tên kia rồi.
Vào thời khắc này, Mạc Xán đang đứng bên cạnh chợt kéo La Chinh lại, vội vàng kêu lên:
- La Chinh huynh, không thể đánh nhau ở chỗ này! Dựa theo môn quy của Thanh Vân Tông, đệ tử ẩu đả lẫn nhau sẽ bị khấu trừ đi điểm tích lũy. Nếu huynh không có đủ điểm tích lũy, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông, nặng thì sẽ bị nhốt vào Luyện Ngục Sơn!
Nghe được lời Mạc Xán nói, La Chinh cũng dần bình tĩnh lại. Sau khi gia nhập vào Tiểu Vũ Phong được mấy ngày, hắn cũng biết đến những quy củ này.
Trước khi La Chinh chưa có đủ thực lực, những quy củ này đối với hắn giống như là Lôi Trì vậy, hiện tại hắn không thể không quan tâm đến những quy củ này được. Về điều này, trước đây Chu Hiển cũng đã từng nói qua, Tô đạo sư cũng đã đề cập sơ lược qua.
“Tên kia rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước. Mục đích của hắn hẳn là muốn ta tự mình động thủ, ép ta phạm vào môn quy, đuổi ta ra khỏi Thanh Vân Tông.”
Vừa nghĩ đến đây, trên khuôn mặt La Chinh chợt hiện lên một nụ cười bình thản. Ngay sau đó hắn liền buông lỏng hay tay ra, chậm rãi nhìn vào người thanh niên kia, nói:
- Ta không biết là ai đã sai ngươi đến gây phiền phức cho bọn ta. Nhưng để ta nói thật cho ngươi biết, ta nghĩ rằng chỉ số thông minh của ngươi thực sự rất thấp a! Cũng chỉ có những tên đầu óc không được tốt cho lắm mới nghĩ ra thủ đoạn hạ lưu này khiêu khích ta mà thôi! Nếu ngươi đã muốn chết đến thế, ta đành cho ngươi một cơ hội vậy. Liệu ngươi có muốn khiêu chiến với ta không? Sao? Thế nào?
Nghe La Chinh nói vậy, người thanh niên đang đứng ở giữa đám người kia liền cười lên như điên, nói:
- Ha ha, tại ta sợ rằng ngươi là một con rùa đen chỉ biết rụt đầu không dám ứng chiến mà thôi. Đã như vậy, liền lên lôi đài đi. Ai không đi, người đó sẽ là con rùa!
Theo môn quy của Thanh Vân Tông, nghiêm cấm đệ tử ẩu đả lẫn nhau. Một khi phát hiện ra, nghiêm trị không tha.
Thế nhưng, Thanh Vân Tông vốn chính là thánh địa của võ đạo. Là nơi võ đạo chi thân, huyết khí phương cương. Hơn trăm vạn đệ tử ở nơi đây không thể không có mẫu thuẫn với nhau được.
Mà biện pháp giải quyết loại chuyện này, chính là quyết đấu trên lôi đài.
Lôi đài này, trên mỗi ngọn sơn phong đều có một cái. Tiểu Vũ Phong hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
- Khoan đã! Chờ một chút! Mọi người có thể thương lượng với nhau mà, không cần phải lên đài quyết đấu đâu!
Người vừa nói là Chu Hiển. Hắn vừa mới bước vào nhà ăn đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, liền vội vàng chạy đến khuyên giải.
- Chu Hiển, chuyện này không đến phiên ngươi xía vào?
Người thanh niên kia cười lạnh nói:
- Tên tiểu này đã đáp ứng lên lôi đài quyết đấu với ta, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Ta cho hắn thời gian ba ngày. Ba ngày sau, đến nhặt xác của hắn về đi!
Sau khi nói xong, hắn cùng đám người kia liền quay đầu rời đi.
- Ta nói La Chinh huynh, huynh chọc ai không chọc, sao lại chọc đến người này cơ chứ?
Chu Hiển mặt đầy lo lắng mà hỏi.
Mạc Xán đang đứng ở bên chợt tiến lên giải thích:
- Chu Hiển huynh, cũng không thể trách La Chinh được, là do bọn hắn chủ động đến gây chuyện a.
- Cho dù là vậy, mọi người cũng có thể nhường nhịn một chút mà. Tên kia không dễ chọc vào đâu, hắn gọi là Từ Liệt. Ở trong hơn vạn đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong, hắn xếp hạng thứ ba mươi! Tuy còn chưa bước vào Tiên Thiên Bí Cảnh, thế nhưng hiện tại hắn cũng đã là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên rồi!
Khó trách Chu Hiện lại cảm thấy lo lắng bất an, dù sao thì La Chinh cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong mà thôi. Không ngờ rằng La Chinh sẽ đồng ý quyết đấu cùng một cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên. Trong mắt của Chu Hiên, hành động này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
- Bán Bộ Tiên Thiên! Trong đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong xếp hạng thứ ba mươi! Vậy giờ phải làm sao?
Khi nghe đến bốn chữ Bán Bộ Tiên Thiên , Mạc Xán vẫn không nhịn được thấp thỏm lo âu trong lòng. Tuy hắn biết thực lực của La Chinh đúng thật là trác tuyệt, không phải là thứ mà Luyện Tạng Cảnh bình thường có thể so sánh. Thế nhưng, nếu so với Bán Bộ Tiên Thiên, thì vẫn còn cách nhau cả một cái Luyện Tủy Cảnh a. Mức độ chênh lệch này cũng là quá lớn đi.
“Bán Bộ Tiên Thiên sao?”
Sau khi nghe xong, La Chinh cũng có chút nhíu nhíu mày. Tại Huyết Sắc Thí Luyện, đúng là hắn hoàn toàn dựa vào thực lực của mình đánh chết một Huyễn Thú Ngũ cấp, một tên Ma tộc có thể so với cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh của nhân loại. Nhưng cũng không thể không kể đến một chút trùng hợp ngẫu nhiên cùng với một ít vận khí trong chuyện này.
Lực lượng cùng lực phòng ngự của tên Ma tộc kia đúng thực là ngang ngửa với trình độ Tiên Thiên Bí Cảnh. Thế nhưng, dù sao đây cũng là một hư vật mà thôi, không có linh trí, cũng chẳng thể điều khiển được chân nguyên.
Hơn nữa, cũng nhờ vào việc trong lúc cấp bách hắn ném ra thanh phi đao bị tàn phá kia. Nếu như tại thời điểm mấu chốt thanh phi đao không phát huy ra uy lực kinh người, chỉ sợ chính hắn đã bị loại bỏ ra khỏi Huyết Sắc Thí Luyện rồi.
- Về vấn đề này, ta thấy rằng chúng ta vẫn nên đi gặp Tô đạo sư hồi báo một chút, không nên đi lôi đài quyết đấu thì tốt hơn?
Vào lúc này, Chu Hiển chợt nhớ tới Tô đạo sư.
Phần lớn những đạo sư ở Tiểu Vũ Phong này, trên ý nghĩa, cũng không được xem như là sư phụ của đám đệ tử bọn hắn. Như Tô đạo sư, dưới tình huống bình thường sẽ không can thiệp vào chuyện tu luyện của các đệ tử. Vào mỗi ngày, bọn họ sẽ ban bố ra một vài nhiệm vụ, tổ chức các hoạt động tông môn, giữ gìn trật tự trong sơn phong, cùng với làm những chuyện như ban thưởng mà thôi.
Nhưng… chắc chắn bọn họ sẽ không trực tiếp dạy bảo cho các đệ tử tu luyện.
Xét cho cùng, có thể nói bọn họ giống như người quản lý của Tiểu Vũ Phong vậy.
“Chu Hiển nói cũng đúng, loại chuyện này để cho Tô Linh Vận ra mặt can thiệp cũng tốt.”
Trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc La Chinh lại lắc đầu, nói:
- Dường như người này đang muốn nhắm vào ta, muốn trốn cũng không thoát được. Huống hồ La Chinh ta đã đáp ứng quyết chiến lên lôi đài. Một lời đã nói ra, há có thể nuốt lời. Nếu như chỉ vì gặp một chút phiền phức nho nhỏ này mà lùi bước, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tâm võ đạo của ta!
Võ giả hành tẩu chi đạo, đúng là cần phải dựa vào một phần chấp niệm.
Người có thể đạt được đại thành tựu, không phải là người chỉ dựa vào mỗi sự mạnh mẽ của bản thân thôi là được, mà còn phải là người đến chết cũng không buông bỏ chấp niệm của mình.
Nếu như hôm nay La Chinh hắn gặp chuyện liền lùi bước, vậy thì một ngày kia gặp chuyện, hắn cũng có thể tìm được lí do để lùi bước, chấp niệm trong hắn sẽ từ từ dao động. Nếu không có phần chấp niệm này, vậy võ đạo của hắn đến đây cũng nên kết thúc rồi.
Huống hồ gì tên Từ Liệt này còn chưa tìm hiểu cặn kẽ đã dám đến tìm hắn gây phiền toái, hẳn là bị người ta sai khiến. Chỉ là, La Chinh không có cách nào đoán ra người này là ai mà thôi.
“Là đám người Vương Nhất Định sao? Hay là Phương gia? Hay là tên tiểu tử họ Gia Cát kia?”
La Chinh cũng không muốn ngồi đây đoán mò nữa. Bất kể là ai muốn đến tìm hắn chơi đùa, hắn sẽ phụng bồi đến cùng.
- La Chinh, huynh… Ai!
Chu Hiển cũng rất nhiệt tâm. Xét từ góc nhìn của La Chinh, trong lòng Chu Hiển, so với La Chinh, còn phải lo lắng hơn.
Trong nhà ăn, rất nhiều đệ tử ngoại môn nhìn La Chinh với ánh mắt tràn đầy vẻ thương cảm.
- Một tên đệ tử ngoại môn chỉ vừa mới tiến vào Tiểu Vũ Phong mà thôi, vậy mà cũng dám nhận lời khiêu chiến của Từ Liệt, bước lên lôi đài sao? Đây không phải là muốn chết thì là gì. Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, coi là đánh chết người cũng không cần phải chịu bất cứ một trách nhiệm gì!
Dưới tình huống bình thường, nếu không có thâm cừu đại hận gì, hẳn sẽ chẳng đáng để bước lên lôi đài.
- Tên tiểu tử này chỉ sợ sẽ không sống quá ngày mai rồi.
Thế nhưng La Chinh căn bản không cho rằng điều này là đúng. Hắn liền tiến tới an ủi Chu Hiển:
- Không có chuyện gì đâu, ngày mai nhớ đến lôi đài cổ vũ cho ta đấy!
Bán Bộ Tiên Thiên… Đối với La Chinh mà nói, đúng thực là khá khó để giải quyết. Lúc trước, thời điểm giao thủ cùng Tà Lang, hắn chỉ vừa mới bước vào Luyện Tạng Cảnh mà thôi, hắn thắng trận đó đích thật rất gian nan. Hơn nữa, vào lúc đó, Tà Lang đã sức cùng lực kiệt rồi.
Hiện tại, thực lực của La Chinh hắn không chỉ lên đến Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, mà hắn còn thắp sáng được hai miếng vảy rồng trên thân của bức phù điêu Thanh Long kia. Nếu chỉ tính riêng thực lực mà thôi, La Chinh có lòng tin rằng hắn sẽ không thua kém gì so với Luyện Tủy Cảnh cả. Thậm chí, so với Luyện Tủy Cảnh còn mạnh hơn rất nhiều.
“Tiếp nhận lời khiêu chiến của một tu luyện giả Bán Bộ Tiên Thiên, đúng thực là có chút mạo hiểm. Thế nhưng ta cũng không phải không có lực để đánh một trận!”
Đối với trận quyết đấu trên lôi đài vào ngày mai, Chu Hiển vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.
“La Chinh cùng lắm cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi. Gia nhập Tiểu Vũ Phong cũng chỉ có trên dưới nửa tháng. Là một tên ma mới, lại dám tiếp nhận lời khiêu chiến từ Từ Liệt. Rốt cuộc La Chinh này là tên ngốc hay tên đần đây?”
Sau khi La Chinh và Mạc Xán rời khỏi nhà ăn, Chu Hiển cân nhắc một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là quyết định đem chuyện này hồi báo cho Tô đạo sư.
Mấy hôm trước, Tô đạo sư đã bí mật dặn dò qua với hắn, nếu La Chinh có bất kì một động tĩnh hay biểu hiện gì, cũng phải chủ động báo lại cho nàng biết.
Tuy nhiên, điều làm Chu Hiển không dự đoán được là, sau khi Tô đạo sư biết được chuyện này, trên mặt cũng không có bất kì một biểu cảm gì, ngay cả một chút lo lắng cũng không có. Tô đạo sư chỉ nói rằng nàng sẽ đến quan chiến trận lôi đài ngày mai mà thôi.
Nếu không phải là cố kị thân phận, Chu Hiển thật muốn hỏi Tô đạo sư xem, vì sao lại không có ra tay ngăn cản trận quyết chiến này.
Tô Linh Vận đương nhiên sẽ không ngăn trở chuyện này. Mục tiêu lớn nhất của nàng hiện giờ, chính là tại Tiểu Vũ Phong bồi dưỡng ra một đệ tử siêu cấp, mạnh đến mức có thể áp chế được ba mươi hai ngọn sơn phong còn lại!
Thực chất, đối với Tô Linh Vận, La Chinh chỉ là kẻ dự bị mà thôi. Trong Tiểu Vũ Phong cũng không thiếu đệ tử nội môn mạnh mẽ. Luận về thực lực, những đệ tử nội môn kia hiển nhiên vượt hơn xa La Chinh rất nhiều. Thế nhưng, nàng lại có một loại dự cảm như ẩn như hiện không hiểu, nàng dường như cảm thấy rằng người thiếu niên này sớm muộn rồi cũng sẽ trưởng thành đến mức ngay cả nàng cũng phải ngẩng đầu lên ngưỡng vọng.
Đối với loại này đệ tử, Tô Linh Vận chắc chắn sẽ không đi can thiệp nhiều. Chỉ có để cho hắn tự mình tịch luyện, không ngừng chiến đấu vượt qua thời khắc sinh tử, mới có thể bộc phát được tiềm lực chân chính của bản thân hắn.
Cho nên, dù cho Từ Liệt không ra tay, Tô Linh Vận cũng sẽ tự mình chọn ra vài đệ tử đi tìm La Chinh để gây phiền toái .
- Hay là chúng ta đi chỗ khác ngồi đi.
“Dù cho người này không thể trêu vào, nhưng cũng không đến mức phải như vậy chứ?”
La Chinh lại tiếp tục ăn cơm, hắn không ngẩng đầu lên, cũng không thèm để ý đến.
- Ta kêu ngươi cút đi chỗ khác! Có nghe hay không?
Thấy La Chinh vẫn ngồi yên tại chỗ, chẳng thèm để ý đến lời hắn nói. Người thanh niên kia liền vỗ mạnh tay xuống bàn một cái. Chiếc bàn này được làm bằng Nham Mộc, rắn chắc cực kì. Dưới lực vỗ của tên kia, trên mặt bàn liền in hằn lên một dấu tay. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được chưởng lực của tên này hùng hồn đến mức nào.
La Chinh vẫn cúi đầu ăn cơm như trước. Miệng nhai kỹ, chầm chậm nuốt thức ăn xuống cổ họng. Như thể là chuyện xảy ra xung quanh không liên quan gì đến hắn vậy.
- Ta phỉ vào!
Thanh niên kia thấy La Chinh vẫn không có phản ứng gì, liền nhổ một ngụm nước bọt vào trong mâm cơm của La Chinh, cười nhạo nói:
- Để lão tử xem ngươi ăn như thế nào!
La Chinh chợt đột nhiên đứng bật dậy. Một tay thoáng lướt ra, nhanh như tia chớp, túm lấy cổ áo của người thanh niên kia. Tay còn lại thì siết lại thành quả đấm, chỉ một chút xíu nữa là nắm đấm kia sẽ đánh thẳng vào đầu của tên kia rồi.
Vào thời khắc này, Mạc Xán đang đứng bên cạnh chợt kéo La Chinh lại, vội vàng kêu lên:
- La Chinh huynh, không thể đánh nhau ở chỗ này! Dựa theo môn quy của Thanh Vân Tông, đệ tử ẩu đả lẫn nhau sẽ bị khấu trừ đi điểm tích lũy. Nếu huynh không có đủ điểm tích lũy, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi Thanh Vân Tông, nặng thì sẽ bị nhốt vào Luyện Ngục Sơn!
Nghe được lời Mạc Xán nói, La Chinh cũng dần bình tĩnh lại. Sau khi gia nhập vào Tiểu Vũ Phong được mấy ngày, hắn cũng biết đến những quy củ này.
Trước khi La Chinh chưa có đủ thực lực, những quy củ này đối với hắn giống như là Lôi Trì vậy, hiện tại hắn không thể không quan tâm đến những quy củ này được. Về điều này, trước đây Chu Hiển cũng đã từng nói qua, Tô đạo sư cũng đã đề cập sơ lược qua.
“Tên kia rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước. Mục đích của hắn hẳn là muốn ta tự mình động thủ, ép ta phạm vào môn quy, đuổi ta ra khỏi Thanh Vân Tông.”
Vừa nghĩ đến đây, trên khuôn mặt La Chinh chợt hiện lên một nụ cười bình thản. Ngay sau đó hắn liền buông lỏng hay tay ra, chậm rãi nhìn vào người thanh niên kia, nói:
- Ta không biết là ai đã sai ngươi đến gây phiền phức cho bọn ta. Nhưng để ta nói thật cho ngươi biết, ta nghĩ rằng chỉ số thông minh của ngươi thực sự rất thấp a! Cũng chỉ có những tên đầu óc không được tốt cho lắm mới nghĩ ra thủ đoạn hạ lưu này khiêu khích ta mà thôi! Nếu ngươi đã muốn chết đến thế, ta đành cho ngươi một cơ hội vậy. Liệu ngươi có muốn khiêu chiến với ta không? Sao? Thế nào?
Nghe La Chinh nói vậy, người thanh niên đang đứng ở giữa đám người kia liền cười lên như điên, nói:
- Ha ha, tại ta sợ rằng ngươi là một con rùa đen chỉ biết rụt đầu không dám ứng chiến mà thôi. Đã như vậy, liền lên lôi đài đi. Ai không đi, người đó sẽ là con rùa!
Theo môn quy của Thanh Vân Tông, nghiêm cấm đệ tử ẩu đả lẫn nhau. Một khi phát hiện ra, nghiêm trị không tha.
Thế nhưng, Thanh Vân Tông vốn chính là thánh địa của võ đạo. Là nơi võ đạo chi thân, huyết khí phương cương. Hơn trăm vạn đệ tử ở nơi đây không thể không có mẫu thuẫn với nhau được.
Mà biện pháp giải quyết loại chuyện này, chính là quyết đấu trên lôi đài.
Lôi đài này, trên mỗi ngọn sơn phong đều có một cái. Tiểu Vũ Phong hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
- Khoan đã! Chờ một chút! Mọi người có thể thương lượng với nhau mà, không cần phải lên đài quyết đấu đâu!
Người vừa nói là Chu Hiển. Hắn vừa mới bước vào nhà ăn đã lập tức nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, liền vội vàng chạy đến khuyên giải.
- Chu Hiển, chuyện này không đến phiên ngươi xía vào?
Người thanh niên kia cười lạnh nói:
- Tên tiểu này đã đáp ứng lên lôi đài quyết đấu với ta, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi. Ta cho hắn thời gian ba ngày. Ba ngày sau, đến nhặt xác của hắn về đi!
Sau khi nói xong, hắn cùng đám người kia liền quay đầu rời đi.
- Ta nói La Chinh huynh, huynh chọc ai không chọc, sao lại chọc đến người này cơ chứ?
Chu Hiển mặt đầy lo lắng mà hỏi.
Mạc Xán đang đứng ở bên chợt tiến lên giải thích:
- Chu Hiển huynh, cũng không thể trách La Chinh được, là do bọn hắn chủ động đến gây chuyện a.
- Cho dù là vậy, mọi người cũng có thể nhường nhịn một chút mà. Tên kia không dễ chọc vào đâu, hắn gọi là Từ Liệt. Ở trong hơn vạn đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong, hắn xếp hạng thứ ba mươi! Tuy còn chưa bước vào Tiên Thiên Bí Cảnh, thế nhưng hiện tại hắn cũng đã là cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên rồi!
Khó trách Chu Hiện lại cảm thấy lo lắng bất an, dù sao thì La Chinh cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong mà thôi. Không ngờ rằng La Chinh sẽ đồng ý quyết đấu cùng một cao thủ Bán Bộ Tiên Thiên. Trong mắt của Chu Hiên, hành động này chẳng khác nào tự tìm đường chết.
- Bán Bộ Tiên Thiên! Trong đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong xếp hạng thứ ba mươi! Vậy giờ phải làm sao?
Khi nghe đến bốn chữ Bán Bộ Tiên Thiên , Mạc Xán vẫn không nhịn được thấp thỏm lo âu trong lòng. Tuy hắn biết thực lực của La Chinh đúng thật là trác tuyệt, không phải là thứ mà Luyện Tạng Cảnh bình thường có thể so sánh. Thế nhưng, nếu so với Bán Bộ Tiên Thiên, thì vẫn còn cách nhau cả một cái Luyện Tủy Cảnh a. Mức độ chênh lệch này cũng là quá lớn đi.
“Bán Bộ Tiên Thiên sao?”
Sau khi nghe xong, La Chinh cũng có chút nhíu nhíu mày. Tại Huyết Sắc Thí Luyện, đúng là hắn hoàn toàn dựa vào thực lực của mình đánh chết một Huyễn Thú Ngũ cấp, một tên Ma tộc có thể so với cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh của nhân loại. Nhưng cũng không thể không kể đến một chút trùng hợp ngẫu nhiên cùng với một ít vận khí trong chuyện này.
Lực lượng cùng lực phòng ngự của tên Ma tộc kia đúng thực là ngang ngửa với trình độ Tiên Thiên Bí Cảnh. Thế nhưng, dù sao đây cũng là một hư vật mà thôi, không có linh trí, cũng chẳng thể điều khiển được chân nguyên.
Hơn nữa, cũng nhờ vào việc trong lúc cấp bách hắn ném ra thanh phi đao bị tàn phá kia. Nếu như tại thời điểm mấu chốt thanh phi đao không phát huy ra uy lực kinh người, chỉ sợ chính hắn đã bị loại bỏ ra khỏi Huyết Sắc Thí Luyện rồi.
- Về vấn đề này, ta thấy rằng chúng ta vẫn nên đi gặp Tô đạo sư hồi báo một chút, không nên đi lôi đài quyết đấu thì tốt hơn?
Vào lúc này, Chu Hiển chợt nhớ tới Tô đạo sư.
Phần lớn những đạo sư ở Tiểu Vũ Phong này, trên ý nghĩa, cũng không được xem như là sư phụ của đám đệ tử bọn hắn. Như Tô đạo sư, dưới tình huống bình thường sẽ không can thiệp vào chuyện tu luyện của các đệ tử. Vào mỗi ngày, bọn họ sẽ ban bố ra một vài nhiệm vụ, tổ chức các hoạt động tông môn, giữ gìn trật tự trong sơn phong, cùng với làm những chuyện như ban thưởng mà thôi.
Nhưng… chắc chắn bọn họ sẽ không trực tiếp dạy bảo cho các đệ tử tu luyện.
Xét cho cùng, có thể nói bọn họ giống như người quản lý của Tiểu Vũ Phong vậy.
“Chu Hiển nói cũng đúng, loại chuyện này để cho Tô Linh Vận ra mặt can thiệp cũng tốt.”
Trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc La Chinh lại lắc đầu, nói:
- Dường như người này đang muốn nhắm vào ta, muốn trốn cũng không thoát được. Huống hồ La Chinh ta đã đáp ứng quyết chiến lên lôi đài. Một lời đã nói ra, há có thể nuốt lời. Nếu như chỉ vì gặp một chút phiền phức nho nhỏ này mà lùi bước, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tâm võ đạo của ta!
Võ giả hành tẩu chi đạo, đúng là cần phải dựa vào một phần chấp niệm.
Người có thể đạt được đại thành tựu, không phải là người chỉ dựa vào mỗi sự mạnh mẽ của bản thân thôi là được, mà còn phải là người đến chết cũng không buông bỏ chấp niệm của mình.
Nếu như hôm nay La Chinh hắn gặp chuyện liền lùi bước, vậy thì một ngày kia gặp chuyện, hắn cũng có thể tìm được lí do để lùi bước, chấp niệm trong hắn sẽ từ từ dao động. Nếu không có phần chấp niệm này, vậy võ đạo của hắn đến đây cũng nên kết thúc rồi.
Huống hồ gì tên Từ Liệt này còn chưa tìm hiểu cặn kẽ đã dám đến tìm hắn gây phiền toái, hẳn là bị người ta sai khiến. Chỉ là, La Chinh không có cách nào đoán ra người này là ai mà thôi.
“Là đám người Vương Nhất Định sao? Hay là Phương gia? Hay là tên tiểu tử họ Gia Cát kia?”
La Chinh cũng không muốn ngồi đây đoán mò nữa. Bất kể là ai muốn đến tìm hắn chơi đùa, hắn sẽ phụng bồi đến cùng.
- La Chinh, huynh… Ai!
Chu Hiển cũng rất nhiệt tâm. Xét từ góc nhìn của La Chinh, trong lòng Chu Hiển, so với La Chinh, còn phải lo lắng hơn.
Trong nhà ăn, rất nhiều đệ tử ngoại môn nhìn La Chinh với ánh mắt tràn đầy vẻ thương cảm.
- Một tên đệ tử ngoại môn chỉ vừa mới tiến vào Tiểu Vũ Phong mà thôi, vậy mà cũng dám nhận lời khiêu chiến của Từ Liệt, bước lên lôi đài sao? Đây không phải là muốn chết thì là gì. Trên lôi đài, quyền cước không có mắt, coi là đánh chết người cũng không cần phải chịu bất cứ một trách nhiệm gì!
Dưới tình huống bình thường, nếu không có thâm cừu đại hận gì, hẳn sẽ chẳng đáng để bước lên lôi đài.
- Tên tiểu tử này chỉ sợ sẽ không sống quá ngày mai rồi.
Thế nhưng La Chinh căn bản không cho rằng điều này là đúng. Hắn liền tiến tới an ủi Chu Hiển:
- Không có chuyện gì đâu, ngày mai nhớ đến lôi đài cổ vũ cho ta đấy!
Bán Bộ Tiên Thiên… Đối với La Chinh mà nói, đúng thực là khá khó để giải quyết. Lúc trước, thời điểm giao thủ cùng Tà Lang, hắn chỉ vừa mới bước vào Luyện Tạng Cảnh mà thôi, hắn thắng trận đó đích thật rất gian nan. Hơn nữa, vào lúc đó, Tà Lang đã sức cùng lực kiệt rồi.
Hiện tại, thực lực của La Chinh hắn không chỉ lên đến Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, mà hắn còn thắp sáng được hai miếng vảy rồng trên thân của bức phù điêu Thanh Long kia. Nếu chỉ tính riêng thực lực mà thôi, La Chinh có lòng tin rằng hắn sẽ không thua kém gì so với Luyện Tủy Cảnh cả. Thậm chí, so với Luyện Tủy Cảnh còn mạnh hơn rất nhiều.
“Tiếp nhận lời khiêu chiến của một tu luyện giả Bán Bộ Tiên Thiên, đúng thực là có chút mạo hiểm. Thế nhưng ta cũng không phải không có lực để đánh một trận!”
Đối với trận quyết đấu trên lôi đài vào ngày mai, Chu Hiển vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.
“La Chinh cùng lắm cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh mà thôi. Gia nhập Tiểu Vũ Phong cũng chỉ có trên dưới nửa tháng. Là một tên ma mới, lại dám tiếp nhận lời khiêu chiến từ Từ Liệt. Rốt cuộc La Chinh này là tên ngốc hay tên đần đây?”
Sau khi La Chinh và Mạc Xán rời khỏi nhà ăn, Chu Hiển cân nhắc một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là quyết định đem chuyện này hồi báo cho Tô đạo sư.
Mấy hôm trước, Tô đạo sư đã bí mật dặn dò qua với hắn, nếu La Chinh có bất kì một động tĩnh hay biểu hiện gì, cũng phải chủ động báo lại cho nàng biết.
Tuy nhiên, điều làm Chu Hiển không dự đoán được là, sau khi Tô đạo sư biết được chuyện này, trên mặt cũng không có bất kì một biểu cảm gì, ngay cả một chút lo lắng cũng không có. Tô đạo sư chỉ nói rằng nàng sẽ đến quan chiến trận lôi đài ngày mai mà thôi.
Nếu không phải là cố kị thân phận, Chu Hiển thật muốn hỏi Tô đạo sư xem, vì sao lại không có ra tay ngăn cản trận quyết chiến này.
Tô Linh Vận đương nhiên sẽ không ngăn trở chuyện này. Mục tiêu lớn nhất của nàng hiện giờ, chính là tại Tiểu Vũ Phong bồi dưỡng ra một đệ tử siêu cấp, mạnh đến mức có thể áp chế được ba mươi hai ngọn sơn phong còn lại!
Thực chất, đối với Tô Linh Vận, La Chinh chỉ là kẻ dự bị mà thôi. Trong Tiểu Vũ Phong cũng không thiếu đệ tử nội môn mạnh mẽ. Luận về thực lực, những đệ tử nội môn kia hiển nhiên vượt hơn xa La Chinh rất nhiều. Thế nhưng, nàng lại có một loại dự cảm như ẩn như hiện không hiểu, nàng dường như cảm thấy rằng người thiếu niên này sớm muộn rồi cũng sẽ trưởng thành đến mức ngay cả nàng cũng phải ngẩng đầu lên ngưỡng vọng.
Đối với loại này đệ tử, Tô Linh Vận chắc chắn sẽ không đi can thiệp nhiều. Chỉ có để cho hắn tự mình tịch luyện, không ngừng chiến đấu vượt qua thời khắc sinh tử, mới có thể bộc phát được tiềm lực chân chính của bản thân hắn.
Cho nên, dù cho Từ Liệt không ra tay, Tô Linh Vận cũng sẽ tự mình chọn ra vài đệ tử đi tìm La Chinh để gây phiền toái .
/750
|