Thẳng thắn mà nói La Chinh mới vào Vân Điện nên cũng không muốn tìm phiền toái làm gì, hắn cũng cần có thời gian để tiêu hoá những thứ lấy được trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, nên có lẽ an ổn tu luyện mới là lựa chọn tốt nhất đối với hắn.
Có điều rõ ràng Tiểu Điệp không có ý để La Chinh an nhàn như vậy nên mới sử dụng tới cách như thế này.
Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, thực lực của Tiểu Điệp chỉ mới là Chiếu Thần Cảnh, theo lời của Thanh Long thì hẳn là tu vi của nàng đã bị giảm hết rồi tu luyện một lần nữa. Lúc này vừa mới trở về Vân Điện, không có khả năng thực lực của nàng lại tăng trưởng nhanh như vậy, có lẽ là mời những cao nhân khác của Vân Điện ra tay điều khiển thân thể mình.
Cô nàng kia, là muốn ép mình đi đến đường cùng mà...
Có điều đã đến nơi này rồi thì cứ theo thôi. Nếu như Tiểu Điệp đã khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng để mang mình đến nơi này như thế, hắn cũng không có lý do gì để trốn, huống chi cho dù hắn có muốn đi cũng đi không được.
Trên mặt Trác Bất Phàm dần hiện ra một chút tàn bạo.
Tu luyện ở Vân Điện, Trác Bất Phàm chưa từng chán ghét người nào bao giờ, bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng đều cho rằng hắn là công tử nho nhã, khí độ bất phàm.
Nhưng đó là bởi Trác Bất Phàm chưa từng coi trọng bất cứ người cùng giai nào. Nếu đã không coi trọng thì cũng sẽ không so đo!
Thế nhưng đối mặt với La Chinh, Trác Bất Phàm không so đo cũng không được. Hắn cảm thấy thiên phú và vận mệnh của mình là tốt nhất trong tốt nhất, trong đám đệ tử cùng giai không ai có thể sánh bằng, nhưng vừa vào Thử Luyện Giả Chi Lộ đã khiến Trác Bất Phàm gặp đả kích không nhỏ. Hắn không ngờ rằng trong một tông môn nhị phẩm nho nhỏ lại xuất hiện một nhân vật khủng bố như thế, cho dù là thiên phú hay tiềm lực của La Chinh, chỉ sợ trong tương lai đều mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều!
Từ trước đến nay Trác Bất Phàm đều tự xưng là thiên tài có thiên phú nhất ở Vân Điện nên tuyệt đối không cho phép loại người như thế này tồn tại, vì vậy hắn đã tính xem nên gây phiền phức cho La Chinh như thế nào từ lâu rồi.
Thứ nhất, hắn muốn ép hỏi La Chinh về bí mật của Thử Luyện Giả Chi Lộ. Thứ hai, trong tay La Chinh vẫn giữ một phần lớn Ma Yểm Tinh Hoa, mấy thứ này sao có thể giao vào tay một tên xuất thân từ cái góc Đông Vực nhỏ bé kia được? Đây không phải là phung phí cửa trời hay sao?
Ngày đó lúc cha hắn vặn hỏi La Chinh thì nhận được phù truyền âm rồi bỗng nhiên rút lui, Trác Bất Phàm cũng không rõ tình huống như thế nào. Có điều nếu như cha hắn không nhúng tay vào, vậy thì để người làm con trai như hắn đến.
“La Chinh, ngươi cho rằng biểu hiện trong Thử Luyện Giả Chi Lộ có thể giúp ngươi một bước lên trời? Ngươi còn chưa đủ tư cách để dạy dỗ ta! Nếu ngươi không tin,” Trác Bất Phàm rút bạch thương trong tay ra, mũi thương chỉ thẳng vào La Chinh, “thì trường thương trong tay ta sẽ giúp ngươi tin!”
Võ giả luận bàn thực lực rất ít khi dùng mũi thương hay mũi kiếm chỉ về phía đối phương, bởi vì đây chẳng phải là gây hấn, trừ phi là tử đấu, hoặc là do xem thường đối phương, còn bình thường thì sẽ không làm như vậy.
Tình huống của Trác Bất Phàm tất nhiên là cái sau rồi. Mặc dù thực lực La Chinh biểu hiện ra ngoài rất mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa lọt được vào mắt Trác Bất Phàm hắn.
La Chinh mắt lạnh nhìn mũi bạch thương của Trác Bất Phàm, cuộc chiến hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi rồi. Đúng là thương của Trác Bất Phàm rất mạnh mẽ. Đến Thanh Liên Nghiệp Hoả của Bùi Thiên Diệu cũng không đốt cháy được làn da của Phi Thiên Dạ Xoa, mà Trác Bất Phàm lại có thể lợi dụng trường thương trong tay để đánh chết nó.
Hắn lặng lẽ rút Huyết Ẩm Kiếm của mình ra, dùng giọng điệu hờ hững nói: “Có tư cách hay không, đúng là không phải ta nói là được, vậy thì thử xem rốt cuộc là thương của ngươi định đoạt, hay là kiếm của ta định đoạt!”
La Chinh vừa nói xong đã bắt đầu ra chiêu trước, bóng dáng tạo thành kiếm bộ quỷ dị khó lường, mũi kiếm sắc bén của Huyết Ẩm Kiếm cắt ngang không gian, đâm thẳng về phía Trác Bất Phàm!
Ưu thế của thương là chiều dài, chính là câu ‘dài một tấc mạnh một tấc’. La Chinh phát động tấn công trước là muốn nhanh chóng tiếp cận, nhanh chóng kéo Trác Bất Phàm vào trạng thái quần chiến.
Có điều từ nhỏ đến lớn, Trác Bất Phàm dầm sương lạnh luyện thương hơn mười năm, sao lại không hiểu đạo lý này?
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng xoay người một cái, từng đường thương cương hình thành một bức tường kín không kẽ hở, bao trùm về phía La Chinh như dời núi lấp biển.
Cho dù tốc độ của La Chinh có nhanh hơn đi nữa, thân pháp có mạnh hơn đi nữa thì có lẽ cũng không thể né được những đường thương cương này, ngoại trừ lui về phía sau thì cũng chính là lui về phía sau mà thôi.
Khoảng cách được kéo ra, thế thương của Trác Bất Phàm mở rộng nên càng thêm mãnh liệt, trên mũi thương kia hiện ra tia sáng trắng lần lượt tiếp cận ngực La Chinh. Thế nhưng chúng đều bị kiếm bộ quỷ dị của La Chinh tránh thoát được.
“Phá Không Thích!”
“Luân Hồi Thích!”
“Toàn Sát Thích!”
Trác Bất Phàm liên tục đâm ra ba chiêu thương mạnh mẽ, trường thương phá vỡ bầu trời, mang theo tiếng xé gió bén nhọn.
Đối mặt với chiêu thương sắc bén như thế của Trác Bất Phàm, La Chinh cũng hết sức cẩn thận, không ngừng dùng Quải Kiếm để ngăn cản, nhưng không gian trong toà nhà này có hạn, hơn nữa mỗi một thương của Trác Bất Phàm cũng khiến cho hắn phải lùi về sau một khoảng không nhỏ, sau ba chiêu La Chinh đã bị Trác Bất Phàm dồn vào góc chết.
Lúc này trên mặt Trác Bất Phàm toát ra một nụ cười quỷ dị. Thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ, hắn đã có một chút phán đoán về thực lực của La Chinh từ lâu. La Chinh mạnh hơn Hoa Thiên Mệnh, cũng hơi mạnh hơn Bùi Thiên Diệu, nhưng vẫn còn một khoảng chênh lệch nhất định với bản thân hắn.
Nếu như La Chinh bước vào Chiếu Thần Cảnh, Trác Bất Phàm hắn chưa chắc đã là đối thủ của La Chinh. Đáng tiếc... Tên nhóc này cũng quá gấp gáp, chẳng qua chỉ tới Tiên Thiên Cảnh đã dám đến đây khiêu khích ngông cuồng như vậy, đúng kiểu không biết sống chết là gì!
Nếu đã là tên không biết sống chết thì sẽ phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.
“Toàn Thương Quỷ Thần Giảo!”
Trác Bất Phàm bất ngờ bay lên, cả người lập tức hoá thành một thể với cây bạch thương trong tay, bay về phía La Chinh trong góc chết.
Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cấm bay, vì vậy Trác Bất Phàm mới cần phải đạp một cái để lấy lực, nhảy lên mới có thể dùng một chiêu này, nhưng ở trong Vân Điện thì tất nhiên không cần.
La Chinh không thể lui về sau được nữa, hắn đã bị đẩy vào góc chết rồi. Nheo mắt nhìn chằm chằm Trác Bất Phàm, nhìn hắn và bạch thương hoá thành một thể xoắn giết về phía mình. Đây chính là chiêu dùng để giết con Phi Thiên Dạ Xoa kia, uy lực vô cùng mạnh mẽ, La Chinh đã từng nhìn thấy!
Mặc dù lực phòng ngự từ thân thể linh khí của La Chinh vô cùng mạnh mẽ, nhưng dựa theo phỏng đoán của hắn thì có lẽ vẫn kém hơn một bậc so với con Phi Thiên Dạ Xoa đã biến thân kia. Nếu như Toàn Thương Quỷ Thần Giảo này có thể đánh chết Phi Thiên Dạ Xoa thì cũng đồng nghĩa có thể đánh chết mình.
“Tiên Thiên Cảnh, có thể làm được đến đây ta cũng rất bội phục rồi. Có điều, nhìn tên nhóc này, có lẽ sẽ không đánh lại được một đòn này của Trác Bất Phàm.” Một vị tinh anh Vân Điện nói.
Trác Phi Lăng đứng bên cạnh xem cuộc chiến cười ha ha: “Nói nhảm! Hơn nữa mặc dù một chiêu này là đòn sát thủ của Trác Bất Phàm, nhưng cũng không phải là sát chiêu mạnh nhất của nó! Nếu Trác Bất Phàm dùng chiêu Phá Diệt Nhất Thương thì chỉ sợ đến ta cũng phải cẩn thận đối phó!”
“Đúng là tên này có vốn liếng để kiêu ngạo. Đáng tiếc hắn sốt ruột quá, đợi đến lúc hắn vào Chiếu Thần Cảnh thì chỉ sợ thật sự có thể quét ngang hết chúng ta.” Sắc mặt một vị tinh anh Vân Điện khác cũng phức tạp nhìn La Chinh. Chỉ kiếm bộ mà La Chinh vừa biểu hiện ra cũng có thể khiến hắn khuất phục.
“Toàn Thương Quỷ Thần Giảo” của Trác Bất Phàm gần như chỉ trong nháy mắt đã tiến đến trước mặt La Chinh, mũi thương đang xoay tròn cực nhanh, tạo thành một vòng xoáy mang khí thế mãnh liệt, dường như vòng xoáy này có thể xoắn hết tất cả những gì nó tiếp cận thành bụi phấn!
Đúng lúc này, vẻ mặt La Chinh bỗng nhiên khẽ động, trên mũi Huyết Ẩm Kiếm của hắn sáng lên một chút hào quang màu tím đen, tia sáng đó chính là chân nguyên Thiên Ma của La Chinh.
Sau đó cổ tay La Chinh nhẹ nhàng xoay một cái, Huyết Ẩm Kiếm chuyển động theo cổ tay hắn, vạch ra một đường tròn hoàn mỹ trong không trung. Cùng lúc đó, chân nguyên Thiên Ma bắt đầu không ngừng chuyển động theo đường tròn này. Cổ tay La Chinh chuyển động ngày càng nhanh, theo đó, tốc độ xoay của vòng tròn kia cũng ngày một tăng lên, một đường Tuyệt Sát Luân nhanh chóng xuất hiện trước mặt La Chinh.
Mặc dù Trác Bất Phàm thấy được vòng tròn đen thui này nhưng lại không nghi ngờ gì. Uy lực của Toàn Thương Quỷ Thần Giảo của hắn rất lớn, cho dù là bị cái gì ngăn cản ở phía trước đều sẽ bị xoắn thành bột mịn! Thế nên cái vòng tròn đen này giống như giãy chết lần cuối mà thôi! Dù thủ đoạn của La Chinh có tài tình hơn nữa, thì đứng trước thực lực tuyệt đối như hắn cũng chỉ có thể như làm xiếc.
Nhưng khi mũi thương của Trác Bất Phàm vừa mới thăm dò vào trong vòng tròn màu đen này thì hắn lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ hơn đang kéo hắn xoay tròn, đồng thời mũi thương của hắn cũng bị kéo chặt vào trong vòng tròn này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trác Bất Phàm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, thi triển Toàn Thương Quỷ Thần Giảo vốn phải duy trì tốc độ xoay tròn ở mức cao, còn vòng tròn màu đen này lại làm cho tốc độ xoay tròn của hắn bỗng nhiên tăng lên gấp mấy lần!
Đám tinh anh Vân Điện đang vây xem lúc này cũng nhìn ra điểm khác thường. Lúc đầu bọn hắn còn tưởng rằng đây là Trác Bất Phàm cố tình, dù sao Toàn Thương Quỷ Thần Giảo của Trác Bất Phàm có tốc độ xoay tròn rất nhanh, uy lực cũng rất lớn, nhưng mà...
Tốc độ hiện tại của Trác Bất Phàm cũng quá nhanh rồi nhỉ? Bởi vì tốc độ chuyển động quá nhanh nên bọn họ đều không nhìn thấy vẻ mặt của Trác Bất Phàm. Bởi vì xoay tròn với tốc độ cao, cả người hắn nhìn qua như một món đồ màu trắng đang lắc lư, hoặc giống như một con cá mè trắng đang giãy giụa.
Vào lúc này, trên mặt La Chinh lại dần hiện ra nét vui vẻ. Thông qua những ngày tu luyện này, hắn đã thuần thục một chút đặc tính của Tuyệt Sát Luân.
Chiêu thứ nhất của Vạn Sát Sinh Tử Luân hình như chính là dùng chân nguyên để tạo ta một vòng chân nguyên xoay tròn với tốc độ cao, sau đó vòng chân nguyên xoay tròn này có thể hút hết tất cả những thứ tiếp cận nó vào bên trong, sau đó bắn ngược ra! Nguyên lý trong đó La Chinh không nói rõ được, dù sao hắn cũng chưa luyện hết Vạn Sát Sinh Tử Luân mà chỉ mới luyện được hình thức ban đầu của Tuyệt Sát Luân mà thôi.
Vừa rồi hắn cũng chỉ phỏng đoán, thử xem Tuyệt Sát Luân có thể hút được thương của Trác Bất Phàm vào hay không cho nên mới thi triển một chiêu này. Nếu như Tuyệt Sát Luân không thể ngăn cản được đòn này của Trác Bất Phàm thì hắn sẽ lập tức triệu hồi Yêu Dạ và thanh cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế ra, sử dụng cự kiếm ngăn cản một đòn này! Có điều đại đa số đệ tử Vân Điện đã từng đi Thử Luyện Giả Chi Lộ đều từng nhìn thấy thanh cự kiếm kia, nếu như tùy tiện phóng ra ngoài thì cũng hơi phiền phức.
Chẳng qua không ngờ hiệu quả của Tuyệt Sát Luân lại tốt quá mức thế này. Ít nhất thì bây giờ nhìn Trác Bất Phàm hình như hơi thảm...
Tiếng gió vù vù thổi qua tai Trác Bất Phàm, tốc độ hắn xoay tròn càng lúc càng nhanh, gần như không dừng được. Bởi vì tốc độ xoay tròn quá nhanh nên ý thức của hắn dường như bắt đầu trở nên mơ hồ, hơn nữa cũng vì tốc độ mà hắn không nói nổi câu nào, chỉ có thể nắm chặt bạch thương của mình không buông.
Trên mặt mấy vị tinh anh Vân Điện toát ra vẻ kinh ngạc. Bọn hắn nhìn mà chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì?
Tất nhiên Trác Phi Lăng nhìn không ra vòng tròn màu đen La Chinh sử dụng kia chính là Vạn Sát Sinh Tử Luân của Huyết Ma Đại Đế, chẳng qua hắn cảm thấy tình huống của Trác Bất Phàm lúc này đang rất tệ, chỉ có thể lạnh giọng nói: “Nhóc con, đủ rồi! Buông Trác Bất Phàm ra!”
La Chinh thì lại mắt điếc tai ngơ, cười lạnh nói: “Hắn cũng không phải không có tay không có chân, có thể chọn buông ra mà!”
Đúng vậy. Tuyệt Sát Luân của La Chinh chẳng qua chỉ hút trường thương của Trác Bất Phàm chứ không hút tay chân hắn, chỉ cần buông vũ khí của mình ra là có thể thoát được.
“Ta bảo ngươi buông ra!” Trác Phi Lăng lại lạnh giọng nói, trong tay cầm một thanh trường thương màu máu, đã muốn ra tay rồi!
“Được rồi. Nhìn Trác gia các ngươi không biết xấu hổ như vậy, một người đánh không lại thì hai người lên, ta sẽ buông hắn ra.” La Chinh lạnh lùng cười cười, đưa tay hất nhẹ một vòng, Tuyệt Sát Luân bỗng nhiên dừng lại.
Đúng là La Chinh đã dừng Tuyệt Sát Luân lại rồi, nhưng Trác Bất Phàm vẫn còn đang chuyển động điên cuồng. Đã không còn Tuyệt Sát Luân trói buộc nữa nhưng hắn vẫn xoay tròn với tốc độ cao như cũ theo quán tính, lấy một tư thế kỳ quái đánh mạnh lên trần nhà, sau đó lại rơi xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to trên sàn nhà!
Có điều rõ ràng Tiểu Điệp không có ý để La Chinh an nhàn như vậy nên mới sử dụng tới cách như thế này.
Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, thực lực của Tiểu Điệp chỉ mới là Chiếu Thần Cảnh, theo lời của Thanh Long thì hẳn là tu vi của nàng đã bị giảm hết rồi tu luyện một lần nữa. Lúc này vừa mới trở về Vân Điện, không có khả năng thực lực của nàng lại tăng trưởng nhanh như vậy, có lẽ là mời những cao nhân khác của Vân Điện ra tay điều khiển thân thể mình.
Cô nàng kia, là muốn ép mình đi đến đường cùng mà...
Có điều đã đến nơi này rồi thì cứ theo thôi. Nếu như Tiểu Điệp đã khổ tâm chuẩn bị kỹ lưỡng để mang mình đến nơi này như thế, hắn cũng không có lý do gì để trốn, huống chi cho dù hắn có muốn đi cũng đi không được.
Trên mặt Trác Bất Phàm dần hiện ra một chút tàn bạo.
Tu luyện ở Vân Điện, Trác Bất Phàm chưa từng chán ghét người nào bao giờ, bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng đều cho rằng hắn là công tử nho nhã, khí độ bất phàm.
Nhưng đó là bởi Trác Bất Phàm chưa từng coi trọng bất cứ người cùng giai nào. Nếu đã không coi trọng thì cũng sẽ không so đo!
Thế nhưng đối mặt với La Chinh, Trác Bất Phàm không so đo cũng không được. Hắn cảm thấy thiên phú và vận mệnh của mình là tốt nhất trong tốt nhất, trong đám đệ tử cùng giai không ai có thể sánh bằng, nhưng vừa vào Thử Luyện Giả Chi Lộ đã khiến Trác Bất Phàm gặp đả kích không nhỏ. Hắn không ngờ rằng trong một tông môn nhị phẩm nho nhỏ lại xuất hiện một nhân vật khủng bố như thế, cho dù là thiên phú hay tiềm lực của La Chinh, chỉ sợ trong tương lai đều mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều!
Từ trước đến nay Trác Bất Phàm đều tự xưng là thiên tài có thiên phú nhất ở Vân Điện nên tuyệt đối không cho phép loại người như thế này tồn tại, vì vậy hắn đã tính xem nên gây phiền phức cho La Chinh như thế nào từ lâu rồi.
Thứ nhất, hắn muốn ép hỏi La Chinh về bí mật của Thử Luyện Giả Chi Lộ. Thứ hai, trong tay La Chinh vẫn giữ một phần lớn Ma Yểm Tinh Hoa, mấy thứ này sao có thể giao vào tay một tên xuất thân từ cái góc Đông Vực nhỏ bé kia được? Đây không phải là phung phí cửa trời hay sao?
Ngày đó lúc cha hắn vặn hỏi La Chinh thì nhận được phù truyền âm rồi bỗng nhiên rút lui, Trác Bất Phàm cũng không rõ tình huống như thế nào. Có điều nếu như cha hắn không nhúng tay vào, vậy thì để người làm con trai như hắn đến.
“La Chinh, ngươi cho rằng biểu hiện trong Thử Luyện Giả Chi Lộ có thể giúp ngươi một bước lên trời? Ngươi còn chưa đủ tư cách để dạy dỗ ta! Nếu ngươi không tin,” Trác Bất Phàm rút bạch thương trong tay ra, mũi thương chỉ thẳng vào La Chinh, “thì trường thương trong tay ta sẽ giúp ngươi tin!”
Võ giả luận bàn thực lực rất ít khi dùng mũi thương hay mũi kiếm chỉ về phía đối phương, bởi vì đây chẳng phải là gây hấn, trừ phi là tử đấu, hoặc là do xem thường đối phương, còn bình thường thì sẽ không làm như vậy.
Tình huống của Trác Bất Phàm tất nhiên là cái sau rồi. Mặc dù thực lực La Chinh biểu hiện ra ngoài rất mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa lọt được vào mắt Trác Bất Phàm hắn.
La Chinh mắt lạnh nhìn mũi bạch thương của Trác Bất Phàm, cuộc chiến hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi rồi. Đúng là thương của Trác Bất Phàm rất mạnh mẽ. Đến Thanh Liên Nghiệp Hoả của Bùi Thiên Diệu cũng không đốt cháy được làn da của Phi Thiên Dạ Xoa, mà Trác Bất Phàm lại có thể lợi dụng trường thương trong tay để đánh chết nó.
Hắn lặng lẽ rút Huyết Ẩm Kiếm của mình ra, dùng giọng điệu hờ hững nói: “Có tư cách hay không, đúng là không phải ta nói là được, vậy thì thử xem rốt cuộc là thương của ngươi định đoạt, hay là kiếm của ta định đoạt!”
La Chinh vừa nói xong đã bắt đầu ra chiêu trước, bóng dáng tạo thành kiếm bộ quỷ dị khó lường, mũi kiếm sắc bén của Huyết Ẩm Kiếm cắt ngang không gian, đâm thẳng về phía Trác Bất Phàm!
Ưu thế của thương là chiều dài, chính là câu ‘dài một tấc mạnh một tấc’. La Chinh phát động tấn công trước là muốn nhanh chóng tiếp cận, nhanh chóng kéo Trác Bất Phàm vào trạng thái quần chiến.
Có điều từ nhỏ đến lớn, Trác Bất Phàm dầm sương lạnh luyện thương hơn mười năm, sao lại không hiểu đạo lý này?
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng xoay người một cái, từng đường thương cương hình thành một bức tường kín không kẽ hở, bao trùm về phía La Chinh như dời núi lấp biển.
Cho dù tốc độ của La Chinh có nhanh hơn đi nữa, thân pháp có mạnh hơn đi nữa thì có lẽ cũng không thể né được những đường thương cương này, ngoại trừ lui về phía sau thì cũng chính là lui về phía sau mà thôi.
Khoảng cách được kéo ra, thế thương của Trác Bất Phàm mở rộng nên càng thêm mãnh liệt, trên mũi thương kia hiện ra tia sáng trắng lần lượt tiếp cận ngực La Chinh. Thế nhưng chúng đều bị kiếm bộ quỷ dị của La Chinh tránh thoát được.
“Phá Không Thích!”
“Luân Hồi Thích!”
“Toàn Sát Thích!”
Trác Bất Phàm liên tục đâm ra ba chiêu thương mạnh mẽ, trường thương phá vỡ bầu trời, mang theo tiếng xé gió bén nhọn.
Đối mặt với chiêu thương sắc bén như thế của Trác Bất Phàm, La Chinh cũng hết sức cẩn thận, không ngừng dùng Quải Kiếm để ngăn cản, nhưng không gian trong toà nhà này có hạn, hơn nữa mỗi một thương của Trác Bất Phàm cũng khiến cho hắn phải lùi về sau một khoảng không nhỏ, sau ba chiêu La Chinh đã bị Trác Bất Phàm dồn vào góc chết.
Lúc này trên mặt Trác Bất Phàm toát ra một nụ cười quỷ dị. Thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ, hắn đã có một chút phán đoán về thực lực của La Chinh từ lâu. La Chinh mạnh hơn Hoa Thiên Mệnh, cũng hơi mạnh hơn Bùi Thiên Diệu, nhưng vẫn còn một khoảng chênh lệch nhất định với bản thân hắn.
Nếu như La Chinh bước vào Chiếu Thần Cảnh, Trác Bất Phàm hắn chưa chắc đã là đối thủ của La Chinh. Đáng tiếc... Tên nhóc này cũng quá gấp gáp, chẳng qua chỉ tới Tiên Thiên Cảnh đã dám đến đây khiêu khích ngông cuồng như vậy, đúng kiểu không biết sống chết là gì!
Nếu đã là tên không biết sống chết thì sẽ phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.
“Toàn Thương Quỷ Thần Giảo!”
Trác Bất Phàm bất ngờ bay lên, cả người lập tức hoá thành một thể với cây bạch thương trong tay, bay về phía La Chinh trong góc chết.
Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cấm bay, vì vậy Trác Bất Phàm mới cần phải đạp một cái để lấy lực, nhảy lên mới có thể dùng một chiêu này, nhưng ở trong Vân Điện thì tất nhiên không cần.
La Chinh không thể lui về sau được nữa, hắn đã bị đẩy vào góc chết rồi. Nheo mắt nhìn chằm chằm Trác Bất Phàm, nhìn hắn và bạch thương hoá thành một thể xoắn giết về phía mình. Đây chính là chiêu dùng để giết con Phi Thiên Dạ Xoa kia, uy lực vô cùng mạnh mẽ, La Chinh đã từng nhìn thấy!
Mặc dù lực phòng ngự từ thân thể linh khí của La Chinh vô cùng mạnh mẽ, nhưng dựa theo phỏng đoán của hắn thì có lẽ vẫn kém hơn một bậc so với con Phi Thiên Dạ Xoa đã biến thân kia. Nếu như Toàn Thương Quỷ Thần Giảo này có thể đánh chết Phi Thiên Dạ Xoa thì cũng đồng nghĩa có thể đánh chết mình.
“Tiên Thiên Cảnh, có thể làm được đến đây ta cũng rất bội phục rồi. Có điều, nhìn tên nhóc này, có lẽ sẽ không đánh lại được một đòn này của Trác Bất Phàm.” Một vị tinh anh Vân Điện nói.
Trác Phi Lăng đứng bên cạnh xem cuộc chiến cười ha ha: “Nói nhảm! Hơn nữa mặc dù một chiêu này là đòn sát thủ của Trác Bất Phàm, nhưng cũng không phải là sát chiêu mạnh nhất của nó! Nếu Trác Bất Phàm dùng chiêu Phá Diệt Nhất Thương thì chỉ sợ đến ta cũng phải cẩn thận đối phó!”
“Đúng là tên này có vốn liếng để kiêu ngạo. Đáng tiếc hắn sốt ruột quá, đợi đến lúc hắn vào Chiếu Thần Cảnh thì chỉ sợ thật sự có thể quét ngang hết chúng ta.” Sắc mặt một vị tinh anh Vân Điện khác cũng phức tạp nhìn La Chinh. Chỉ kiếm bộ mà La Chinh vừa biểu hiện ra cũng có thể khiến hắn khuất phục.
“Toàn Thương Quỷ Thần Giảo” của Trác Bất Phàm gần như chỉ trong nháy mắt đã tiến đến trước mặt La Chinh, mũi thương đang xoay tròn cực nhanh, tạo thành một vòng xoáy mang khí thế mãnh liệt, dường như vòng xoáy này có thể xoắn hết tất cả những gì nó tiếp cận thành bụi phấn!
Đúng lúc này, vẻ mặt La Chinh bỗng nhiên khẽ động, trên mũi Huyết Ẩm Kiếm của hắn sáng lên một chút hào quang màu tím đen, tia sáng đó chính là chân nguyên Thiên Ma của La Chinh.
Sau đó cổ tay La Chinh nhẹ nhàng xoay một cái, Huyết Ẩm Kiếm chuyển động theo cổ tay hắn, vạch ra một đường tròn hoàn mỹ trong không trung. Cùng lúc đó, chân nguyên Thiên Ma bắt đầu không ngừng chuyển động theo đường tròn này. Cổ tay La Chinh chuyển động ngày càng nhanh, theo đó, tốc độ xoay của vòng tròn kia cũng ngày một tăng lên, một đường Tuyệt Sát Luân nhanh chóng xuất hiện trước mặt La Chinh.
Mặc dù Trác Bất Phàm thấy được vòng tròn đen thui này nhưng lại không nghi ngờ gì. Uy lực của Toàn Thương Quỷ Thần Giảo của hắn rất lớn, cho dù là bị cái gì ngăn cản ở phía trước đều sẽ bị xoắn thành bột mịn! Thế nên cái vòng tròn đen này giống như giãy chết lần cuối mà thôi! Dù thủ đoạn của La Chinh có tài tình hơn nữa, thì đứng trước thực lực tuyệt đối như hắn cũng chỉ có thể như làm xiếc.
Nhưng khi mũi thương của Trác Bất Phàm vừa mới thăm dò vào trong vòng tròn màu đen này thì hắn lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ hơn đang kéo hắn xoay tròn, đồng thời mũi thương của hắn cũng bị kéo chặt vào trong vòng tròn này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trác Bất Phàm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, thi triển Toàn Thương Quỷ Thần Giảo vốn phải duy trì tốc độ xoay tròn ở mức cao, còn vòng tròn màu đen này lại làm cho tốc độ xoay tròn của hắn bỗng nhiên tăng lên gấp mấy lần!
Đám tinh anh Vân Điện đang vây xem lúc này cũng nhìn ra điểm khác thường. Lúc đầu bọn hắn còn tưởng rằng đây là Trác Bất Phàm cố tình, dù sao Toàn Thương Quỷ Thần Giảo của Trác Bất Phàm có tốc độ xoay tròn rất nhanh, uy lực cũng rất lớn, nhưng mà...
Tốc độ hiện tại của Trác Bất Phàm cũng quá nhanh rồi nhỉ? Bởi vì tốc độ chuyển động quá nhanh nên bọn họ đều không nhìn thấy vẻ mặt của Trác Bất Phàm. Bởi vì xoay tròn với tốc độ cao, cả người hắn nhìn qua như một món đồ màu trắng đang lắc lư, hoặc giống như một con cá mè trắng đang giãy giụa.
Vào lúc này, trên mặt La Chinh lại dần hiện ra nét vui vẻ. Thông qua những ngày tu luyện này, hắn đã thuần thục một chút đặc tính của Tuyệt Sát Luân.
Chiêu thứ nhất của Vạn Sát Sinh Tử Luân hình như chính là dùng chân nguyên để tạo ta một vòng chân nguyên xoay tròn với tốc độ cao, sau đó vòng chân nguyên xoay tròn này có thể hút hết tất cả những thứ tiếp cận nó vào bên trong, sau đó bắn ngược ra! Nguyên lý trong đó La Chinh không nói rõ được, dù sao hắn cũng chưa luyện hết Vạn Sát Sinh Tử Luân mà chỉ mới luyện được hình thức ban đầu của Tuyệt Sát Luân mà thôi.
Vừa rồi hắn cũng chỉ phỏng đoán, thử xem Tuyệt Sát Luân có thể hút được thương của Trác Bất Phàm vào hay không cho nên mới thi triển một chiêu này. Nếu như Tuyệt Sát Luân không thể ngăn cản được đòn này của Trác Bất Phàm thì hắn sẽ lập tức triệu hồi Yêu Dạ và thanh cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế ra, sử dụng cự kiếm ngăn cản một đòn này! Có điều đại đa số đệ tử Vân Điện đã từng đi Thử Luyện Giả Chi Lộ đều từng nhìn thấy thanh cự kiếm kia, nếu như tùy tiện phóng ra ngoài thì cũng hơi phiền phức.
Chẳng qua không ngờ hiệu quả của Tuyệt Sát Luân lại tốt quá mức thế này. Ít nhất thì bây giờ nhìn Trác Bất Phàm hình như hơi thảm...
Tiếng gió vù vù thổi qua tai Trác Bất Phàm, tốc độ hắn xoay tròn càng lúc càng nhanh, gần như không dừng được. Bởi vì tốc độ xoay tròn quá nhanh nên ý thức của hắn dường như bắt đầu trở nên mơ hồ, hơn nữa cũng vì tốc độ mà hắn không nói nổi câu nào, chỉ có thể nắm chặt bạch thương của mình không buông.
Trên mặt mấy vị tinh anh Vân Điện toát ra vẻ kinh ngạc. Bọn hắn nhìn mà chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì?
Tất nhiên Trác Phi Lăng nhìn không ra vòng tròn màu đen La Chinh sử dụng kia chính là Vạn Sát Sinh Tử Luân của Huyết Ma Đại Đế, chẳng qua hắn cảm thấy tình huống của Trác Bất Phàm lúc này đang rất tệ, chỉ có thể lạnh giọng nói: “Nhóc con, đủ rồi! Buông Trác Bất Phàm ra!”
La Chinh thì lại mắt điếc tai ngơ, cười lạnh nói: “Hắn cũng không phải không có tay không có chân, có thể chọn buông ra mà!”
Đúng vậy. Tuyệt Sát Luân của La Chinh chẳng qua chỉ hút trường thương của Trác Bất Phàm chứ không hút tay chân hắn, chỉ cần buông vũ khí của mình ra là có thể thoát được.
“Ta bảo ngươi buông ra!” Trác Phi Lăng lại lạnh giọng nói, trong tay cầm một thanh trường thương màu máu, đã muốn ra tay rồi!
“Được rồi. Nhìn Trác gia các ngươi không biết xấu hổ như vậy, một người đánh không lại thì hai người lên, ta sẽ buông hắn ra.” La Chinh lạnh lùng cười cười, đưa tay hất nhẹ một vòng, Tuyệt Sát Luân bỗng nhiên dừng lại.
Đúng là La Chinh đã dừng Tuyệt Sát Luân lại rồi, nhưng Trác Bất Phàm vẫn còn đang chuyển động điên cuồng. Đã không còn Tuyệt Sát Luân trói buộc nữa nhưng hắn vẫn xoay tròn với tốc độ cao như cũ theo quán tính, lấy một tư thế kỳ quái đánh mạnh lên trần nhà, sau đó lại rơi xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to trên sàn nhà!
/750
|