Tông Duệ vội vàng đi vào, vì bước chân quá nhanh mà nền nhà của Băng Cung lại quá trơn nên suýt chút nữa bị ngã!
Loại chuyện đi đường bị ngã mà xảy ra ở một võ giả Thần Đan Cảnh thì quả thực chính là một chuyện khó có thể tưởng tượng.
“Tông Duệ, có chuyện gì lại vội vàng như vậy? Là vì chuyện đại trận hộ tông sao?” Tiểu Điệp nhíu mày hỏi. Nàng chỉ thấy lạ là sao Tông Duệ lại hoảng loạn như vậy, giống như bị mất đi linh hồn, chắc không phải vì chuyện của La Chinh mới tới chứ?
“Không, không phải! Là chuyện của La Chinh.” Tông Duệ vội vàng nói: “À. Đúng rồi, thuộc hạ tham kiến Điện chủ!” nói xong Tông Duệ mới nhớ hành lễ.
“La Chinh? Ồ…” Tiểu Điệp gật đầu: “Chỉ vì chuyện này?”
Nếu là vì chuyện của La Chinh mà làm phiền nàng tu luyện, chuyện này có chút không nói nổi. Tông Duệ hoàn toàn có thể đợi đến ngày mai, vì vậy Tiểu Điệp càng thấy lạ hơn.
Theo Tiểu Điệp thấy, để Tông Duệ ra tay cơ bản có thể khiến La Chinh vô cùng xấu hổ, khiến hắn từ bỏ việc học thuật phù văn gì gì đó mà yên tâm tu luyên võ đạo, đây mới là con đường chính xác.
“Chính vì chuyện này! Điện chủ!” Tông Duệ gật đầu.
“Làm sao? Có phải La Chinh đã mất đi lòng tự tin hay không?” Tiểu Điệp cười nhàn nhạt. Tông Duệ là phù văn sư hàng đầu trong Vân Điện nàng, coi như là sự tồn tại đỉnh cao về trình độ phù văn ở Trung Vực, đối mặt với một La Chinh mới học e là chỉ cần ba câu đôi điều đã có thể khiến hắn không thể nhặt dũng khí học phù văn lên được nữa…
Thực ra mới đầu Tông Duệ cũng nghĩ như vậy, sau khi ông ta biết được La Chinh có tác phẩm thì thậm chí còn muốn xoi mói tác phẩm của La Chinh một phen, dù gì tác phẩm của người mới học cũng rất vụng về, sơ hở và sai sót nhiều cỡ nào? Cho dù là phù văn sư có thực lực không tồi ở trước mặt phù văn đại sư như Tông Duệ thì cũng không ngẩng đầu nổi chứ huống gì là một La Chinh?
Kết quả bức phù văn kia của La Chinh, đến thấy ông ta còn chưa từng thấy qua thì có thể xoi mói được gì? Đợi sau khi bức phù văn được thắp sáng, nhìn thấy những bút pháp hoàn mỹ đó thì ông ta lại càng không có quyền bình luận. Đến bút pháp hoàn mỹ còn không nắm được, ông ta căn bản không có tư cách để đả kích La Chinh!
“Không phải.” Tông Duệ lắc đầu.
Mặt Tiểu Điệp hơi kinh ngạc: “Làm sao? Nhìn sắc mặt ngươi có chút không bình thường, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tông Duệ lại chắp tay với Điện chủ nói: “Điện chủ, La Chinh là kì tài trong đạo phù văn, ta cảm thấy không cần thiết phải cấm hắn tu luyện phù văn, sau này tạo nghệ của hắn trong thuật phù văn e là sẽ vượt qua cả Phù Văn Chi Tử Phong Quan Ngọc kia!”
“Phong Quan Ngọc?” Tiểu Điệp mặc dù không hiểu phù văn nhưng Phong Quan Ngọc – Phù Văn Chi Tử lại vô cùng nổi tiếng, dĩ nhiên nàng cũng từng nghe qua, trong Vân Điện cũng lưu giữ hai bút tích thật của Phong Quan Ngọc.
Có điều Tiểu Điệp ngày càng nghe không hiểu, Phong Quan Ngọc là đệ nhất phù văn sư ở Trung Vực, tay nghề của người này trên thuật phù văn có thể gọi là trước nay chưa từng có, sau này cũng không có ai. Vượt qua ông ta? Có phải đầu Tông Duệ bị hỏng chỗ nào rồi không? Hay là rảnh rỗi cố ý tìm việc, ở đây lải nhải làm loạn?
Sắc mặt Tiểu Điệp trầm xuống, quát lớn: “Tông Duệ, ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng lẽ lấy Điện chủ ta ra đùa?”
Tiểu Điệp lấy thân phận trẻ như vậy đảm nhiệm ngôi vị Điện chủ vốn dĩ đã có chút không đủ thuyết phục mọi người, dù gì ngồi trên vị trí Điện chủ Vân Điện không chỉ cần thực lực, thiên phú mà còn cần sự từng trải! Tiểu Điệp tuổi đời trẻ, chưa đủ từng trải, vì vậy nhiều khi hơi khó để ràng buộc đám trưởng lão này cho nên Tiểu Điệp mới nói như vậy.
“Thuộc hạ tuyệt đối không dám. La Chinh này thực sự là một thiên tài phù văn, còn lợi hại hơn cả thiên phú võ đạo của hắn, hắn vừa mới học thuật phù văn đã lĩnh ngộ được bút pháp hoàn mỹ, mà Phong Quan Ngọc trong truyền thuyết đó cũng đến năm 40 tuổi mới dần dần lĩnh ngộ ra!” Tông Duệ vội vàng nói. Thực ra Tông Duệ vẫn nhìn được một điểm khác của La Chinh là đường lối phù văn của hắn! Bức phù văn định thần của La Chinh vẽ rõ ràng đã thoát ly khỏi phong cách Nam phái và Bắc phái của Trung Vực, hoàn toàn tự tạo thành một phái, nét vẽ hoàn toàn khác với những bức phù văn định thần mà ông ta từng thấy!
Đây hình như là do La Chinh tự tạo ra! Người có thể tự tạo phù văn rất ít, đặc biệt là phù văn đã phát triển nhiều năm nay nhưng có rất ít ý tưởng mới về cách đi nét. Chỉ là điểm này đã khó ngang với bút pháp hoàn mỹ, bởi vì năm đó cho dù là Phong Quan Ngọc cũng chỉ phát minh ra ba loại phù văn kiểu mới.
Tông Duệ dĩ nhiên không thể biết được phù văn của La Chinh căn bản không thể gọi là phù văn mà là thần văn! Vì bức thần văn đầu tiên La Chinh vẽ là một bức thần văn định thần, mà thần văn này chẳng qua chỉ có tác dụng định thần. Mặc dù Tông Duệ cảm nhận được mức độ định thần của thần văn này hình như mạnh hơn phù văn định thần bình thường một chút, nhưng thứ này vốn là một loại cảm nhận nên không cách nào định lượng được, không cách nào so sánh.
Nếu sau này La Chinh tạo ra thần văn có tính công kích, Tông Duệ liền có thể cảm nhận được thần văn mà La Chinh vẽ có bản chất khác biệt với phù văn mà ông ta vẽ!
Nghe được lời của Tông Duệ Tiểu Điệp khẽ cười: “Tông Duệ, có lợi hại như ngươi nói không?”
“Có! Dạ có…” Tông Duệ gật đầu, nhưng ông ta vừa nói được một nửa cơ thể liền đột nhiên nhảy lên, bởi vì có một cột nhũ băng cực lớn đang bổ tới trước mặt! Ông ta nhảy một cái mới tránh được, hiểm lại càng hiểm.
Chỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tiểu Điệp lạnh băng, băng quang lấp lánh trên ngón tay thon dài, rõ ràng nhũ băng vừa rồi là do nàng đánh ra.
Mặc dù hiện giờ tu vi của Tiểu Điệp không cao như Tông Duệ nhưng Tông Duệ dù gì cũng là phù văn sư, cho dù đã bước vào Thần Đan Cảnh nhưng ông ta không có sở trường đánh trực diện, vì thế Tông Duệ lúc này mặt đầy đau khổ nói: “Điện chủ, ta thực sự không nói đùa với người!”
“Vậy sao? Ta cũng không đùa với ngươi!” Nói xong, Tiểu Điệp vung tay lại có vô số nhũ băng dài cả thước phi về phía Tông Duệ.
Tông Duệ vô cùng chật vật tránh khỏi nhũ băng của Tiểu Điệp, trong lúc cấp bách linh quang trong đầu ông ta sáng lên, giơ tay ném bức phù văn định thần tiêu tốn mười viên đá chân nguyên cực phẩm của mình ra!
“Điện chủ, những gì ta nói đều là sự thật, không tin người xem đi!” Tông Duệ lăn một vòng trên mặt đất trơn ướt, sau đó lại đánh một luồng chân nguyên về phía bức phù văn: “Đây chính là tác phẩm của La Chinh!” Câu nói cuối cùng ông ta gần như là hét lên, lúc này Tông Duệ vô cùng chật vật, trong lòng cũng vô cùng buồn bực! Đúng thật là gặp phải ma rồi…
Hết cách! Nếu không phải Tông Duệ tận mắt chứng kiến thì đến bản thân ông ta còn chẳng tin những lời mình nói ấy chứ. Cái gì gọi là vượt qua Phong Quan Ngọc? Phù Văn Chi Tử lại dễ dàng vượt qua như vậy?
Sau khi chân nguyên của Tông Duệ đánh vào bức thần văn định thần, trong chớp mắt ánh sáng đột nhiên phóng ra, ánh sáng màu xanh bên trên chiếu vào tầm mắt của Tiểu Điệp, nhìn thấy những ánh sáng màu xanh đó Tiểu Điệp “ồ” lên một tiếng, giơ tay cuốn một cái, bức phù văn định thần đó liền bay vào trong tay nàng.
Tiểu Điệp không phải là phù văn sư, nhưng những thứ “đẹp” vốn rất thịnh hành trên thế giới, nàng không hiểu phù văn nhưng không có nghĩa là không có thẩm mỹ quan của chính mình. Bút ý mượt mà trên bức thần văn này đâu đâu cũng lộ ra khí tức gần như hoàn mỹ.
“Đây… Đây thực sự là do La Chinh vẽ?” Tiểu Điệp nhìn chằm chằm Tông Duệ hỏi, băng sương trong mắt lại bắt đầu xoay chuyển, hình như có hai đường băng tinh sắp ngưng kết ở bên trong, giọng điệu hờ hững lại khiến Tông Duệ nghiêm nghị trong lòng.
“Bẩm Điện chủ, ngàn thật vạn thật. Đây thực sự là do La Chinh vẽ, mặc dù ta cũng không rõ làm sao hắn lĩnh ngộ được bút pháp hoàn mỹ.” Tông Duệ cười khổ nói.
“Thì ra là vậy… Đây cũng là lý do vì sao ngươi lại đến tìm ta vào lúc này.” Tiểu Điệp gật đầu.
“Đúng, chính vì lý do này, vì vậy nhiệm vụ Điện chủ giao cho ta e là ta không cách nào hoàn thành được, nói không chừng sau này bố trí đại trận hộ tông kia còn cần La Chinh giúp một tay nữa!” Tông Duệ lại nói: “Đại trận hộ tông đó của Hư Linh Tông là dùng bút pháp hoàn mỹ tạo nên, nếu La Chinh thực sự vận dụng được thành thạo, lại thêm đại trận hộ tông của tông môn lục phẩm thì sau này đại trận hộ tông của Vân Điện chúng ta ở trong Trung Vực e là không ai có thể địch được!”
Tiểu Điệp im lặng không nói gì, nàng không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này, Tông Duệ không chỉ không thể đả kích được La Chinh mà ngược lại còn bị La Chinh làm khuất phục.
Tên nhóc này thực sự có thể làm được đến mức này? Tiểu Điệp ngẩn người một lúc lại phát hiện Tông Duệ vẫn còn ở trong Băng Cung thì phất phất tay nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi, chuyện này để ta suy nghĩ đã.”
Tông Duệ lúc này mới thở phào một hơi, lui ra khỏi Băng Cung.
Tiểu Điệp nghĩ một lúc lâu, sau đó trở về vị trí của mình, màn sương băng dày đặc lại bao vây lấy nàng, trước khi dung nhan tuyệt thế của nàng biến mất trong lớp sương băng đã lộ ra nụ cười mỉm.
“Mặc kệ đi, xem tên nhóc này có thể làm đến trình độ nào.” Trước khi bước vào tu luyện, trong lòng Tiểu Điệp nghĩ như vậy.
Loại chuyện đi đường bị ngã mà xảy ra ở một võ giả Thần Đan Cảnh thì quả thực chính là một chuyện khó có thể tưởng tượng.
“Tông Duệ, có chuyện gì lại vội vàng như vậy? Là vì chuyện đại trận hộ tông sao?” Tiểu Điệp nhíu mày hỏi. Nàng chỉ thấy lạ là sao Tông Duệ lại hoảng loạn như vậy, giống như bị mất đi linh hồn, chắc không phải vì chuyện của La Chinh mới tới chứ?
“Không, không phải! Là chuyện của La Chinh.” Tông Duệ vội vàng nói: “À. Đúng rồi, thuộc hạ tham kiến Điện chủ!” nói xong Tông Duệ mới nhớ hành lễ.
“La Chinh? Ồ…” Tiểu Điệp gật đầu: “Chỉ vì chuyện này?”
Nếu là vì chuyện của La Chinh mà làm phiền nàng tu luyện, chuyện này có chút không nói nổi. Tông Duệ hoàn toàn có thể đợi đến ngày mai, vì vậy Tiểu Điệp càng thấy lạ hơn.
Theo Tiểu Điệp thấy, để Tông Duệ ra tay cơ bản có thể khiến La Chinh vô cùng xấu hổ, khiến hắn từ bỏ việc học thuật phù văn gì gì đó mà yên tâm tu luyên võ đạo, đây mới là con đường chính xác.
“Chính vì chuyện này! Điện chủ!” Tông Duệ gật đầu.
“Làm sao? Có phải La Chinh đã mất đi lòng tự tin hay không?” Tiểu Điệp cười nhàn nhạt. Tông Duệ là phù văn sư hàng đầu trong Vân Điện nàng, coi như là sự tồn tại đỉnh cao về trình độ phù văn ở Trung Vực, đối mặt với một La Chinh mới học e là chỉ cần ba câu đôi điều đã có thể khiến hắn không thể nhặt dũng khí học phù văn lên được nữa…
Thực ra mới đầu Tông Duệ cũng nghĩ như vậy, sau khi ông ta biết được La Chinh có tác phẩm thì thậm chí còn muốn xoi mói tác phẩm của La Chinh một phen, dù gì tác phẩm của người mới học cũng rất vụng về, sơ hở và sai sót nhiều cỡ nào? Cho dù là phù văn sư có thực lực không tồi ở trước mặt phù văn đại sư như Tông Duệ thì cũng không ngẩng đầu nổi chứ huống gì là một La Chinh?
Kết quả bức phù văn kia của La Chinh, đến thấy ông ta còn chưa từng thấy qua thì có thể xoi mói được gì? Đợi sau khi bức phù văn được thắp sáng, nhìn thấy những bút pháp hoàn mỹ đó thì ông ta lại càng không có quyền bình luận. Đến bút pháp hoàn mỹ còn không nắm được, ông ta căn bản không có tư cách để đả kích La Chinh!
“Không phải.” Tông Duệ lắc đầu.
Mặt Tiểu Điệp hơi kinh ngạc: “Làm sao? Nhìn sắc mặt ngươi có chút không bình thường, xảy ra chuyện gì rồi?”
Tông Duệ lại chắp tay với Điện chủ nói: “Điện chủ, La Chinh là kì tài trong đạo phù văn, ta cảm thấy không cần thiết phải cấm hắn tu luyện phù văn, sau này tạo nghệ của hắn trong thuật phù văn e là sẽ vượt qua cả Phù Văn Chi Tử Phong Quan Ngọc kia!”
“Phong Quan Ngọc?” Tiểu Điệp mặc dù không hiểu phù văn nhưng Phong Quan Ngọc – Phù Văn Chi Tử lại vô cùng nổi tiếng, dĩ nhiên nàng cũng từng nghe qua, trong Vân Điện cũng lưu giữ hai bút tích thật của Phong Quan Ngọc.
Có điều Tiểu Điệp ngày càng nghe không hiểu, Phong Quan Ngọc là đệ nhất phù văn sư ở Trung Vực, tay nghề của người này trên thuật phù văn có thể gọi là trước nay chưa từng có, sau này cũng không có ai. Vượt qua ông ta? Có phải đầu Tông Duệ bị hỏng chỗ nào rồi không? Hay là rảnh rỗi cố ý tìm việc, ở đây lải nhải làm loạn?
Sắc mặt Tiểu Điệp trầm xuống, quát lớn: “Tông Duệ, ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng lẽ lấy Điện chủ ta ra đùa?”
Tiểu Điệp lấy thân phận trẻ như vậy đảm nhiệm ngôi vị Điện chủ vốn dĩ đã có chút không đủ thuyết phục mọi người, dù gì ngồi trên vị trí Điện chủ Vân Điện không chỉ cần thực lực, thiên phú mà còn cần sự từng trải! Tiểu Điệp tuổi đời trẻ, chưa đủ từng trải, vì vậy nhiều khi hơi khó để ràng buộc đám trưởng lão này cho nên Tiểu Điệp mới nói như vậy.
“Thuộc hạ tuyệt đối không dám. La Chinh này thực sự là một thiên tài phù văn, còn lợi hại hơn cả thiên phú võ đạo của hắn, hắn vừa mới học thuật phù văn đã lĩnh ngộ được bút pháp hoàn mỹ, mà Phong Quan Ngọc trong truyền thuyết đó cũng đến năm 40 tuổi mới dần dần lĩnh ngộ ra!” Tông Duệ vội vàng nói. Thực ra Tông Duệ vẫn nhìn được một điểm khác của La Chinh là đường lối phù văn của hắn! Bức phù văn định thần của La Chinh vẽ rõ ràng đã thoát ly khỏi phong cách Nam phái và Bắc phái của Trung Vực, hoàn toàn tự tạo thành một phái, nét vẽ hoàn toàn khác với những bức phù văn định thần mà ông ta từng thấy!
Đây hình như là do La Chinh tự tạo ra! Người có thể tự tạo phù văn rất ít, đặc biệt là phù văn đã phát triển nhiều năm nay nhưng có rất ít ý tưởng mới về cách đi nét. Chỉ là điểm này đã khó ngang với bút pháp hoàn mỹ, bởi vì năm đó cho dù là Phong Quan Ngọc cũng chỉ phát minh ra ba loại phù văn kiểu mới.
Tông Duệ dĩ nhiên không thể biết được phù văn của La Chinh căn bản không thể gọi là phù văn mà là thần văn! Vì bức thần văn đầu tiên La Chinh vẽ là một bức thần văn định thần, mà thần văn này chẳng qua chỉ có tác dụng định thần. Mặc dù Tông Duệ cảm nhận được mức độ định thần của thần văn này hình như mạnh hơn phù văn định thần bình thường một chút, nhưng thứ này vốn là một loại cảm nhận nên không cách nào định lượng được, không cách nào so sánh.
Nếu sau này La Chinh tạo ra thần văn có tính công kích, Tông Duệ liền có thể cảm nhận được thần văn mà La Chinh vẽ có bản chất khác biệt với phù văn mà ông ta vẽ!
Nghe được lời của Tông Duệ Tiểu Điệp khẽ cười: “Tông Duệ, có lợi hại như ngươi nói không?”
“Có! Dạ có…” Tông Duệ gật đầu, nhưng ông ta vừa nói được một nửa cơ thể liền đột nhiên nhảy lên, bởi vì có một cột nhũ băng cực lớn đang bổ tới trước mặt! Ông ta nhảy một cái mới tránh được, hiểm lại càng hiểm.
Chỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tiểu Điệp lạnh băng, băng quang lấp lánh trên ngón tay thon dài, rõ ràng nhũ băng vừa rồi là do nàng đánh ra.
Mặc dù hiện giờ tu vi của Tiểu Điệp không cao như Tông Duệ nhưng Tông Duệ dù gì cũng là phù văn sư, cho dù đã bước vào Thần Đan Cảnh nhưng ông ta không có sở trường đánh trực diện, vì thế Tông Duệ lúc này mặt đầy đau khổ nói: “Điện chủ, ta thực sự không nói đùa với người!”
“Vậy sao? Ta cũng không đùa với ngươi!” Nói xong, Tiểu Điệp vung tay lại có vô số nhũ băng dài cả thước phi về phía Tông Duệ.
Tông Duệ vô cùng chật vật tránh khỏi nhũ băng của Tiểu Điệp, trong lúc cấp bách linh quang trong đầu ông ta sáng lên, giơ tay ném bức phù văn định thần tiêu tốn mười viên đá chân nguyên cực phẩm của mình ra!
“Điện chủ, những gì ta nói đều là sự thật, không tin người xem đi!” Tông Duệ lăn một vòng trên mặt đất trơn ướt, sau đó lại đánh một luồng chân nguyên về phía bức phù văn: “Đây chính là tác phẩm của La Chinh!” Câu nói cuối cùng ông ta gần như là hét lên, lúc này Tông Duệ vô cùng chật vật, trong lòng cũng vô cùng buồn bực! Đúng thật là gặp phải ma rồi…
Hết cách! Nếu không phải Tông Duệ tận mắt chứng kiến thì đến bản thân ông ta còn chẳng tin những lời mình nói ấy chứ. Cái gì gọi là vượt qua Phong Quan Ngọc? Phù Văn Chi Tử lại dễ dàng vượt qua như vậy?
Sau khi chân nguyên của Tông Duệ đánh vào bức thần văn định thần, trong chớp mắt ánh sáng đột nhiên phóng ra, ánh sáng màu xanh bên trên chiếu vào tầm mắt của Tiểu Điệp, nhìn thấy những ánh sáng màu xanh đó Tiểu Điệp “ồ” lên một tiếng, giơ tay cuốn một cái, bức phù văn định thần đó liền bay vào trong tay nàng.
Tiểu Điệp không phải là phù văn sư, nhưng những thứ “đẹp” vốn rất thịnh hành trên thế giới, nàng không hiểu phù văn nhưng không có nghĩa là không có thẩm mỹ quan của chính mình. Bút ý mượt mà trên bức thần văn này đâu đâu cũng lộ ra khí tức gần như hoàn mỹ.
“Đây… Đây thực sự là do La Chinh vẽ?” Tiểu Điệp nhìn chằm chằm Tông Duệ hỏi, băng sương trong mắt lại bắt đầu xoay chuyển, hình như có hai đường băng tinh sắp ngưng kết ở bên trong, giọng điệu hờ hững lại khiến Tông Duệ nghiêm nghị trong lòng.
“Bẩm Điện chủ, ngàn thật vạn thật. Đây thực sự là do La Chinh vẽ, mặc dù ta cũng không rõ làm sao hắn lĩnh ngộ được bút pháp hoàn mỹ.” Tông Duệ cười khổ nói.
“Thì ra là vậy… Đây cũng là lý do vì sao ngươi lại đến tìm ta vào lúc này.” Tiểu Điệp gật đầu.
“Đúng, chính vì lý do này, vì vậy nhiệm vụ Điện chủ giao cho ta e là ta không cách nào hoàn thành được, nói không chừng sau này bố trí đại trận hộ tông kia còn cần La Chinh giúp một tay nữa!” Tông Duệ lại nói: “Đại trận hộ tông đó của Hư Linh Tông là dùng bút pháp hoàn mỹ tạo nên, nếu La Chinh thực sự vận dụng được thành thạo, lại thêm đại trận hộ tông của tông môn lục phẩm thì sau này đại trận hộ tông của Vân Điện chúng ta ở trong Trung Vực e là không ai có thể địch được!”
Tiểu Điệp im lặng không nói gì, nàng không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này, Tông Duệ không chỉ không thể đả kích được La Chinh mà ngược lại còn bị La Chinh làm khuất phục.
Tên nhóc này thực sự có thể làm được đến mức này? Tiểu Điệp ngẩn người một lúc lại phát hiện Tông Duệ vẫn còn ở trong Băng Cung thì phất phất tay nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi, chuyện này để ta suy nghĩ đã.”
Tông Duệ lúc này mới thở phào một hơi, lui ra khỏi Băng Cung.
Tiểu Điệp nghĩ một lúc lâu, sau đó trở về vị trí của mình, màn sương băng dày đặc lại bao vây lấy nàng, trước khi dung nhan tuyệt thế của nàng biến mất trong lớp sương băng đã lộ ra nụ cười mỉm.
“Mặc kệ đi, xem tên nhóc này có thể làm đến trình độ nào.” Trước khi bước vào tu luyện, trong lòng Tiểu Điệp nghĩ như vậy.
/750
|