- Tên La Chinh này, cùng lắm cũng chỉ là Luyện Tạng Cảnh, hơn nữa, chỉ vừa mới gia nhập Tiểu Vũ Phong được mấy ngày mà thôi. Không ngờ có thể dây dưa cùng Từ Liệt lâu như vậy. Thật sự là không đơn giản a!
Một đệ tử ngoại môn đang quan chiến lên tiếng.
- Có nên hồi báo một chút cho các vị đạo sư không? Nếu tên tiểu tử này có thể phát triển thêm, đối với Tiểu Vũ Phong chúng ta, đây cũng là một chuyện đáng mừng. Chí ít, trong đại hội thường niên giữa các sơn phong, chúng ta cũng không cần phải bị động như vậy nữa. Ta thấy, Từ Liệt ra tay toàn là động sát chiêu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, La Chinh chắc chắn sẽ chết.
Một người khác nói.
Người kia chợt lắc đầu, giơ ngón tay ra, lặng lẽ chỉ về phía xa, nói:
- Không cần phải đi hồi báo đâu. Tô đạo sư đang âm thầm theo dõi trận chiến này rồi. Chúng ta không cần phải nhiều chuyện.
Cách đó không xa, trên một tiểu lâu, có một thân ảnh đang đứng. Người này chính là Tô Linh Vận, Tô đạo sư của Tiểu Vũ Phong.
Ngày hôm đó, khi Chu Hiển thỉnh cầu nàng ngăn cản trận quyết đấu, mặc dù nàng làm như mình không hề quan tâm đến. Thế nhưng, nàng vẫn cực kỳ chú ý đến trận lôi đài này.
La Chinh là tên đệ tử mà nàng phải từ thiên tân vạn khổ mới có thể giành về, hiển nhiên nàng không thể dễ dàng bỏ mặc hắn được.
*Thiên Tân Vạn Khổ: hàng nghìn, hàng vạn khổ cực.
Hiện tại xem ra, điều Chu Hiển lo lắng là đúng.
Mặc dù Thanh Vân Tông quy định rằng, trên lôi đài có thể giải quyết ân oán cá nhân, cho dù đánh chết người cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì.
Tuy nhiên, rất hiếm khi có người nào ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Tên Từ Liệt này, hắn thực sự muốn giết chết La Chinh.”
Tô Linh Vận cũng không biết La Chinh còn có thể kiên trì được bao lâu.
Tuy nàng muốn La Chinh có thể từ ranh giới giữa sinh và tử mà không ngừng tôi luyện bản thân, nhưng nàng không hi vọng rằng hắn sẽ chết.
Vào giờ phút này, tâm tình của nàng cực kỳ mẫu thuẫn. Cuối cùng, nàng vẫn cố cắn răng kiềm chế. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc La Chinh có tiềm lực như thế nào. Khi đến cực hạn, liệu hắn còn có thể bộc phát hay không?
Toàn thân La Chinh hiện tại đã không còn chỗ nào nguyên vẹn. Cánh tay, chân, ngực, cổ, cả người như bị lửa thiêu đối vậy. Cả người từ trên xuống dưới đều là một mảnh cháy đen, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
Uy lực của Bôn Lôi Quyền này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Mặc dù thân thể có thể đem phần lớn Lôi Lực chuyển hóa thành dòng nước ấm, thế nhưng một phần nhỏ Lôi Lực vẫn làm cho hắn chịu tổn thương không hề nhỏ.
Trong lòng La Chinh thầm lo lắng. Nếu như cứ để cho Từ Liệt đánh tới như vậy, dù là với thân thể Huyền Khí mà hắn vẫn luôn tự hào, sợ rằng cũng không thể trụ nổi.
Trước đó, mặc dù đã chuẩn bị đòn sát thủ, thế nhưng hắn lại không có cách nào bắt được thân ảnh của Từ Liệt cả. Cho nên cũng không thể phát huy được uy lực của đòn Tinh Thần Thứ này.
Bành!
La Chinh không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Từ Liệt ngay lập tức liền đánh tiếp một đòn Bôn Lôi Quyền vào ngực của La Chinh. Lôi Lực cắn xé, để lại một đường sọc đen trên da, mùi thịt nướng khét lẹt tản mát ra.
Phốc!
Rốt cuộc La Chinh cũng không thể tiếp tục áp chế được nội thương, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Từ Liệt tay giơ nắm đấm, miệng cười gằn nói:
- Ta còn nghĩ rằng ngươi có thân thể bất tử, không sợ bị người khác đánh nữa chứ! Hiện tại xem ra, cũng chỉ đến thế mà thôi!
La Chinh thở hổn ha hổn hển. Thương thế của hắn thật sự rất nghiêm trọng. Sau khi sờ sờ lồng ngực của mình, La Chinh chật vật bò dậy, nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Có gan thì tiếp tục đến!
- Tất nhiên. Hôm nay ta cũng không hề có ý định để cho ngươi được sống mà rời khỏi lôi đài.
Từ Liệt huơ huơ hai tay, điện mang quanh tay không ngừng chớp động. Kế tiếp, hắn muốn kết thúc trò mèo vờn chuột này.
Ngay tại khoảnh khắc này, La Chinh đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khác thường. Những dòng nước ấm được sản sinh ra nhờ ngoại lực tác động vào bỗng thay đổi phương hướng lưu chuyển.
Dòng nước vốn còn đang liên tục tẩy rửa lục phủ ngũ tạng, vào lúc này lại không ngừng tràn vào sâu trong xương cốt của La Chinh.
“Dòng nước ấm kia đang tẩy rửa cốt tủy của ta sao? Chuyện này là sao?”
Chỉ khi bước vào Luyện Tủy Cảnh, cốt tủy trong cốt cách mới có thể được rèn luyện.
“Chẳng lẽ, ta đã tiến nhập vào Luyện Tủy Cảnh rồi sao?”
Chợt có một tia tạp chất màu xanh biếc tràn ra từ làn da bị cháy đen của La Chinh.
Những tạp chất này, đều là tạp chất có ở trong xương tủy.
Chỉ có người tiến vào Luyện Tủy Cảnh, mới có thể bức những thứ tạp chất cứng đầu, ẩn dấu sâu vào trong cốt tủy này ra bên ngoài.
Một loại cảm giác mát mẻ, sảng khoái từ xương cột sống của La Chinh vọt lên, tràn qua xương sống ở vùng eo, sau đó liên thông với xương cổ, rồi dần thấm nhập vào đại não, lan tràn ra hai mắt, hai tai, xoang mũi…
Cảm giác thoải mái kì lạ tràn đến, La Chinh không kìm được, liền nhắm nghiền hai mắt lại.
Trông thấy dáng vẻ này của La Chinh, trong lòng Từ Liệt chợt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Tiểu tử này đang giở trò quỷ gì? Ngay lúc này còn dám nhắm mắt lại sao?”
Không lâu sau đó, La Chinh liền bừng tỉnh, hai mắt liền mở ra. Đôi mắt kia có vẻ như lại càng thêm sáng hơn, càng thêm tinh thuần hơn.
Giờ đây, La Chinh có cảm giác thế giới trước mặt hắn cứ như là một thế giới khác vậy. Hắn quan sát mọi vật càng thêm tinh tường hơn, mọi thứ đều rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhất cử nhất động xung quanh đều chi tiết hơn gấp mấy lần. Hắn đứng ở chỗ này cũng có thể thấy được đường vân trên chiếc lá cây ở đằng xa kia, cũng như có thể nghe được những tiếng thì thầm nghị luận nho nhỏ của những người xung quanh.
“Tiến vào Luyện Tủy Cảnh, thật đúng là có thể khiến người ta cảm thấy mọi vật đều mới mẻ hơn a!”
Bất kể là thị giác, thính giác, hay khứu giác, tất cả đều được cải thiện thêm rất nhiều.
- Cố Lộng Huyền Hư!
Từ Liệt hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó liền một lần nữa lao người phóng tới La Chinh.
Giờ đây, La Chinh hắn đã có thể hoàn toàn nắm rõ được quỹ tích chuyển động của Từ Liệt. Từ Liệt chạy vòng quanh La Chinh với một tốc độ cực kỳ nhanh, rồi sau đó đột ngột từ hướng bên cạnh lao ra công kích.
Hai chân La Chinh nhẹ nhàng di chuyển, cánh tay trái thì uốn cong, siết chặt cánh tay của Từ Liệt lại. Lực lượng toàn thân bộc phát, ngay lúc này, hai mảnh long lân cũng phóng thích ra quang mang. Sau khi đột phá Luyện Tủy Cảnh, La Chinh dường như đã có thêm một lực lượng vô cùng lớn, cứng rắn ngạnh kháng, làm ngừng lại xu thế trùng kích liên miên của Từ Liệt.
Khi Từ Liệt nhận thức được sự nguy hiểm, thì hắn đã bị La Chinh khóa cứng lại rồi. Ngay sau đó La Chinh liền xoay thế, hai chân uốn cong, lật ngửa người ra, ném Từ Liệt ra phía sau, làm hắn đập mạnh xuống mặt đất.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Lôi đài ở Thanh Vân Tông đều đã được gia chế thêm. Để tránh tình trạng trong quá trình đệ tử đấu đá lẫn nhau dẫn đến việc lôi đài bị phá hư, chúng đều được tinh chế từ những thanh sắt cao cấp nhất, có trọng lượng lớn nhất.
Từ Liệt đập mạnh xuống đất đến nỗi làm cho lôi đài sập xuống. Ngay lúc này, Từ Liệt vẫn nằm yên trên mặt đất, không hề nhúc nhích một chút nào.
Trông thấy một màn này, tất cả những người đang quan chiến đều lập tức nín thở, bầu không khí lúc này dường như có chút căng cứng. Mạc Xán cùng Chu Hiển đứng ở một bên theo dõi trận chiến, cả hai ngược lại cùng thở dài một hơi. Bọn hắn thật không ngờ La Chinh trong thời khắc kia lại có thể chuyển bại thành thắng.
La Chinh nặng nề nhổ ra mấy ngụm trọc khí. Đúng là trước đây hắn có phần coi thường Bán Bộ Tiên Thiên.
Nhìn Từ Liệt đang nằm im trên mặt đất, La Chinh nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng cũng có chút lo sợ.
“Nếu như không phải ta đột phá vào lúc mấu chốt. Sợ rằng giờ đây cái mạng nhỏ của ta đã không còn rồi.”
Khi mọi người cho rằng trận chiến đã chấm dứt. Chợt có một đạo thiểm điện to lớn, trông có vẻ thô ráp, tuôn tràn ra từ người của Từ Liệt, bắn thẳng lên bầu trời.
Tên Từ Liệt kia không ngờ lại từ dưới hố bò lên. Tóc hắn dựng đứng, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, hung ác. Trên người có vô số lôi quang quấn quanh, nhìn cứ như là Lôi Xà vậy. Giờ đây, Từ Liệt trông chẳng khác gì Lôi Thần, uy thế của Lôi Lực không ngừng bộc phát.
- Thú vị lắm! Thật không ngờ Từ Liệt ta lại bị một tên tiểu bối Luyện Tạng Cảnh áp bức đến tình trạng này, ép ta phải dùng đến Bôn Lôi Thánh Thể!
Mỗi khi Từ Liệt giơ tay, nhấc chân, đều có vô số tia chớp bắn ra. Dường như Từ Liệt đã thúc dục chân khí bản mệnh của hắn đến mức cực hạn rồi.
- Bôn Lôi Thánh Thể!
- Từ Liệt vậy mà lại luyện thành Bôn Lôi Thánh Thể!
- Cái giá của chiêu thức này chính đốt cháy sinh mệnh của bản thân. Trận lôi đài ngày hôm nay thật đúng là có quá nhiều điều đáng kinh ngạc a!
- Tiểu tử La Chinh này đúng thực là có đủ thực lực, thậm chí chỉ với thực lực Luyện Tạng Cảnh lại có thể ép Từ Liệt phải dùng đến Bôn Lôi Thánh Thể. Thật sự là quá mức kinh khủng a! Tuy nhiên, Từ Liệt được Bôn Lôi Thánh Thể tăng cường lực lượng, thực lực hiện tại có thể so với Tiên Thiên Bí Cảnh. Lần này chỉ sợ rằng La Chinh này không còn đường sống rồi!
Nghe mọi người nghị luận, hai tay Mạc Xán siết chặt thành nắm đấm, cả hai tay đều chảy đầy mồ hôi, hắn tự hỏi:
- Phải làm sao bây giờ? Tên Từ Liệt này không ngờ lại mạnh đến vậy!
Hiện tại, thính giác của La Chinh rất nhạy bén. Từng câu, từng chữ trong những lời nghị luận của mọi người bên dưới lôi đài hắn đều nghe được rõ rằng. Trong lòng thầm kinh hãi:
“Bôn Lôi Thánh Thể này không ngờ lại thiêu đốt sinh mệnh của chính bản thân. Cái giá này cũng có phần quá lớn đi. Sợ rằng thực lực của Từ Liệt sẽ tăng lên gấp bội a.”
- La Chinh, ta phải đập nát ngươi!
Nói xong, Từ Liệt liền như tia chớp bay thẳng đến La Chinh.
- May là Bôn Lôi Thánh Thể này chỉ tăng cường chân khí mà thôi, tốc độ không hề tăng thêm chút nào!
La Chinh nhìn theo phương hướng mà Từ Liệt lao tới. Đồng tử của hắn tập trung nhìn chặt vào thân hình của Từ Liệt, tròng mắt hơi híp lại.
Tuy hắn bị uy thế của đối phương áp chế, thế nhưng La Chinh hắn lại không có chút hoảng loạn nào.
Bất cứ lúc nào cũng phải giữ cho bản thân tỉnh táo, chỉ có như vậy mới có thể bình tĩnh đối phó với kẻ địch.
- Tinh Thần Thứ!
Ngay tại thời điểm Từ Liệt lao đến tiếp cận La Chinh, trong nháy mắt, từ mi tâm của La Chinh bỗng ngưng kết lại thành một cây thích nhọn hoắt, mạnh mẽ đâm thẳng vào đầu của Từ Liệt.
Từ Liệt vốn muốn trong thời gian ngắn được Bôn Lôi Thánh Thể trợ lực, nhanh chóng giải quyết La Chinh. Bôn Lôi Thánh Thể tuy lợi hại, thế nhưng thời gian duy trì lại cực kỳ ngắn.
Nhưng điều làm Từ Liệt hắn không thể nghĩ tới là, La Chinh vậy mà vẫn còn có hậu chiêu, vẫn còn có đòn sát thủ!
Từ Liệt chợt cảm thấy có vật gì bén nhọn đâm vào đầu của hắn. Cái thứ bén nhọn này tựa như có thể xâm nhập vào linh hồn, làm hét đau đớn đến mức hét lên thảm thiết. Thân hình đang phóng đến La Chinh cũng mất đi tính chính xác, ngay sau đó liền lảo đảo rồi ngã té lăn nghiêng trên mặt đất.
- Có hiệu quả rồi!
Vốn La Chinh cho rằng, hắn chỉ hơi biết chút phần ngoài của Tinh Thần Thứ, phóng cây thích ra chỉ có thể hơi quẫy nhiễu đối thủ một chút mà thôi. Hắn thật không ngờ rằng, hiệu quả của môn Thiên giai công pháp này lại lớn đến như vậy. Hẳn một thích vừa rồi đã ảnh hưởng rất lớn đến linh hồn của Từ Liệt.
- Ngươi vừa làm gì ta?
Từ Liệt lảo đảo đứng dậy, thân hình liên tục lắc lư. Hắn cảm giác như đầu của hắn bị một cây thích, một cây châm dài đính vào vậy, khiến hắn đau nhói vô cùng.
La Chinh cũng không trả lời mà chỉ là kéo dài khoảng cách ra một chút rồi cảnh giác dõi theo nhất cử nhất động của Từ Liệt.
Qua một hồi lâu, Từ Liệt mới cảm thấy cỗ đau đớn dữ dội trong đầu đang dần dần tan biến. Ngay lúc này, hắn nhìn qua La Chinh, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ phức tạp. Loại đau đớn kia thực sự làm hắn khó có thể chịu nổi. Hắn không muốn phải chịu đựng cảm giác đau đớn, nhức nhối đó thêm nữa. Thế nhưng, hôm nay hắn không thể không giết La Chinh!
Cắn chặt răng, Từ Liệt lại hóa thành một đạo thiểm điện, lại lần nữa phóng người về phía La Chinh.
- Tinh Thần Thứ!
Ngay khi Từ Liệt còn chưa đến gần được La Chinh, chợt lại có thêm một cây thích màu xám tro nhọn hoắt phóng đến, đâm vào đầu của hắn.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Từ Liệt lại một lần nữa co quắp trên mặt đất, hai tay không ngừng ôm đầu kêu gào.
Vào thời khắc này, La Chinh cũng không để cho Từ Liệt có thêm bất kì một cơ hội nào nữa. Toàn thân La Chinh chợt thoáng có ánh sáng màu tím hiện lên, một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ tụ lại trên bắp đùi của hắn. La Chinh vận sức đá một cước đá về phía Từ Liệt đang không ngừng lăn lộn, quay cuồng trên mặt đất.
Từ Liệt như một cái bao cát nặng trịch vậy, từ lôi đài bay thẳng ra bên ngoài, đập mạnh vào nền đất bên ngoài lôi đài.
Lúc này, Từ Liệt cũng không có đứng dậy nữa.
Một đệ tử ngoại môn đang quan chiến lên tiếng.
- Có nên hồi báo một chút cho các vị đạo sư không? Nếu tên tiểu tử này có thể phát triển thêm, đối với Tiểu Vũ Phong chúng ta, đây cũng là một chuyện đáng mừng. Chí ít, trong đại hội thường niên giữa các sơn phong, chúng ta cũng không cần phải bị động như vậy nữa. Ta thấy, Từ Liệt ra tay toàn là động sát chiêu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, La Chinh chắc chắn sẽ chết.
Một người khác nói.
Người kia chợt lắc đầu, giơ ngón tay ra, lặng lẽ chỉ về phía xa, nói:
- Không cần phải đi hồi báo đâu. Tô đạo sư đang âm thầm theo dõi trận chiến này rồi. Chúng ta không cần phải nhiều chuyện.
Cách đó không xa, trên một tiểu lâu, có một thân ảnh đang đứng. Người này chính là Tô Linh Vận, Tô đạo sư của Tiểu Vũ Phong.
Ngày hôm đó, khi Chu Hiển thỉnh cầu nàng ngăn cản trận quyết đấu, mặc dù nàng làm như mình không hề quan tâm đến. Thế nhưng, nàng vẫn cực kỳ chú ý đến trận lôi đài này.
La Chinh là tên đệ tử mà nàng phải từ thiên tân vạn khổ mới có thể giành về, hiển nhiên nàng không thể dễ dàng bỏ mặc hắn được.
*Thiên Tân Vạn Khổ: hàng nghìn, hàng vạn khổ cực.
Hiện tại xem ra, điều Chu Hiển lo lắng là đúng.
Mặc dù Thanh Vân Tông quy định rằng, trên lôi đài có thể giải quyết ân oán cá nhân, cho dù đánh chết người cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì.
Tuy nhiên, rất hiếm khi có người nào ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Tên Từ Liệt này, hắn thực sự muốn giết chết La Chinh.”
Tô Linh Vận cũng không biết La Chinh còn có thể kiên trì được bao lâu.
Tuy nàng muốn La Chinh có thể từ ranh giới giữa sinh và tử mà không ngừng tôi luyện bản thân, nhưng nàng không hi vọng rằng hắn sẽ chết.
Vào giờ phút này, tâm tình của nàng cực kỳ mẫu thuẫn. Cuối cùng, nàng vẫn cố cắn răng kiềm chế. Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc La Chinh có tiềm lực như thế nào. Khi đến cực hạn, liệu hắn còn có thể bộc phát hay không?
Toàn thân La Chinh hiện tại đã không còn chỗ nào nguyên vẹn. Cánh tay, chân, ngực, cổ, cả người như bị lửa thiêu đối vậy. Cả người từ trên xuống dưới đều là một mảnh cháy đen, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
Uy lực của Bôn Lôi Quyền này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Mặc dù thân thể có thể đem phần lớn Lôi Lực chuyển hóa thành dòng nước ấm, thế nhưng một phần nhỏ Lôi Lực vẫn làm cho hắn chịu tổn thương không hề nhỏ.
Trong lòng La Chinh thầm lo lắng. Nếu như cứ để cho Từ Liệt đánh tới như vậy, dù là với thân thể Huyền Khí mà hắn vẫn luôn tự hào, sợ rằng cũng không thể trụ nổi.
Trước đó, mặc dù đã chuẩn bị đòn sát thủ, thế nhưng hắn lại không có cách nào bắt được thân ảnh của Từ Liệt cả. Cho nên cũng không thể phát huy được uy lực của đòn Tinh Thần Thứ này.
Bành!
La Chinh không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Từ Liệt ngay lập tức liền đánh tiếp một đòn Bôn Lôi Quyền vào ngực của La Chinh. Lôi Lực cắn xé, để lại một đường sọc đen trên da, mùi thịt nướng khét lẹt tản mát ra.
Phốc!
Rốt cuộc La Chinh cũng không thể tiếp tục áp chế được nội thương, liền phun ra một ngụm máu tươi.
Từ Liệt tay giơ nắm đấm, miệng cười gằn nói:
- Ta còn nghĩ rằng ngươi có thân thể bất tử, không sợ bị người khác đánh nữa chứ! Hiện tại xem ra, cũng chỉ đến thế mà thôi!
La Chinh thở hổn ha hổn hển. Thương thế của hắn thật sự rất nghiêm trọng. Sau khi sờ sờ lồng ngực của mình, La Chinh chật vật bò dậy, nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Có gan thì tiếp tục đến!
- Tất nhiên. Hôm nay ta cũng không hề có ý định để cho ngươi được sống mà rời khỏi lôi đài.
Từ Liệt huơ huơ hai tay, điện mang quanh tay không ngừng chớp động. Kế tiếp, hắn muốn kết thúc trò mèo vờn chuột này.
Ngay tại khoảnh khắc này, La Chinh đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khác thường. Những dòng nước ấm được sản sinh ra nhờ ngoại lực tác động vào bỗng thay đổi phương hướng lưu chuyển.
Dòng nước vốn còn đang liên tục tẩy rửa lục phủ ngũ tạng, vào lúc này lại không ngừng tràn vào sâu trong xương cốt của La Chinh.
“Dòng nước ấm kia đang tẩy rửa cốt tủy của ta sao? Chuyện này là sao?”
Chỉ khi bước vào Luyện Tủy Cảnh, cốt tủy trong cốt cách mới có thể được rèn luyện.
“Chẳng lẽ, ta đã tiến nhập vào Luyện Tủy Cảnh rồi sao?”
Chợt có một tia tạp chất màu xanh biếc tràn ra từ làn da bị cháy đen của La Chinh.
Những tạp chất này, đều là tạp chất có ở trong xương tủy.
Chỉ có người tiến vào Luyện Tủy Cảnh, mới có thể bức những thứ tạp chất cứng đầu, ẩn dấu sâu vào trong cốt tủy này ra bên ngoài.
Một loại cảm giác mát mẻ, sảng khoái từ xương cột sống của La Chinh vọt lên, tràn qua xương sống ở vùng eo, sau đó liên thông với xương cổ, rồi dần thấm nhập vào đại não, lan tràn ra hai mắt, hai tai, xoang mũi…
Cảm giác thoải mái kì lạ tràn đến, La Chinh không kìm được, liền nhắm nghiền hai mắt lại.
Trông thấy dáng vẻ này của La Chinh, trong lòng Từ Liệt chợt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Tiểu tử này đang giở trò quỷ gì? Ngay lúc này còn dám nhắm mắt lại sao?”
Không lâu sau đó, La Chinh liền bừng tỉnh, hai mắt liền mở ra. Đôi mắt kia có vẻ như lại càng thêm sáng hơn, càng thêm tinh thuần hơn.
Giờ đây, La Chinh có cảm giác thế giới trước mặt hắn cứ như là một thế giới khác vậy. Hắn quan sát mọi vật càng thêm tinh tường hơn, mọi thứ đều rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhất cử nhất động xung quanh đều chi tiết hơn gấp mấy lần. Hắn đứng ở chỗ này cũng có thể thấy được đường vân trên chiếc lá cây ở đằng xa kia, cũng như có thể nghe được những tiếng thì thầm nghị luận nho nhỏ của những người xung quanh.
“Tiến vào Luyện Tủy Cảnh, thật đúng là có thể khiến người ta cảm thấy mọi vật đều mới mẻ hơn a!”
Bất kể là thị giác, thính giác, hay khứu giác, tất cả đều được cải thiện thêm rất nhiều.
- Cố Lộng Huyền Hư!
Từ Liệt hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó liền một lần nữa lao người phóng tới La Chinh.
Giờ đây, La Chinh hắn đã có thể hoàn toàn nắm rõ được quỹ tích chuyển động của Từ Liệt. Từ Liệt chạy vòng quanh La Chinh với một tốc độ cực kỳ nhanh, rồi sau đó đột ngột từ hướng bên cạnh lao ra công kích.
Hai chân La Chinh nhẹ nhàng di chuyển, cánh tay trái thì uốn cong, siết chặt cánh tay của Từ Liệt lại. Lực lượng toàn thân bộc phát, ngay lúc này, hai mảnh long lân cũng phóng thích ra quang mang. Sau khi đột phá Luyện Tủy Cảnh, La Chinh dường như đã có thêm một lực lượng vô cùng lớn, cứng rắn ngạnh kháng, làm ngừng lại xu thế trùng kích liên miên của Từ Liệt.
Khi Từ Liệt nhận thức được sự nguy hiểm, thì hắn đã bị La Chinh khóa cứng lại rồi. Ngay sau đó La Chinh liền xoay thế, hai chân uốn cong, lật ngửa người ra, ném Từ Liệt ra phía sau, làm hắn đập mạnh xuống mặt đất.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Lôi đài ở Thanh Vân Tông đều đã được gia chế thêm. Để tránh tình trạng trong quá trình đệ tử đấu đá lẫn nhau dẫn đến việc lôi đài bị phá hư, chúng đều được tinh chế từ những thanh sắt cao cấp nhất, có trọng lượng lớn nhất.
Từ Liệt đập mạnh xuống đất đến nỗi làm cho lôi đài sập xuống. Ngay lúc này, Từ Liệt vẫn nằm yên trên mặt đất, không hề nhúc nhích một chút nào.
Trông thấy một màn này, tất cả những người đang quan chiến đều lập tức nín thở, bầu không khí lúc này dường như có chút căng cứng. Mạc Xán cùng Chu Hiển đứng ở một bên theo dõi trận chiến, cả hai ngược lại cùng thở dài một hơi. Bọn hắn thật không ngờ La Chinh trong thời khắc kia lại có thể chuyển bại thành thắng.
La Chinh nặng nề nhổ ra mấy ngụm trọc khí. Đúng là trước đây hắn có phần coi thường Bán Bộ Tiên Thiên.
Nhìn Từ Liệt đang nằm im trên mặt đất, La Chinh nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng cũng có chút lo sợ.
“Nếu như không phải ta đột phá vào lúc mấu chốt. Sợ rằng giờ đây cái mạng nhỏ của ta đã không còn rồi.”
Khi mọi người cho rằng trận chiến đã chấm dứt. Chợt có một đạo thiểm điện to lớn, trông có vẻ thô ráp, tuôn tràn ra từ người của Từ Liệt, bắn thẳng lên bầu trời.
Tên Từ Liệt kia không ngờ lại từ dưới hố bò lên. Tóc hắn dựng đứng, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, hung ác. Trên người có vô số lôi quang quấn quanh, nhìn cứ như là Lôi Xà vậy. Giờ đây, Từ Liệt trông chẳng khác gì Lôi Thần, uy thế của Lôi Lực không ngừng bộc phát.
- Thú vị lắm! Thật không ngờ Từ Liệt ta lại bị một tên tiểu bối Luyện Tạng Cảnh áp bức đến tình trạng này, ép ta phải dùng đến Bôn Lôi Thánh Thể!
Mỗi khi Từ Liệt giơ tay, nhấc chân, đều có vô số tia chớp bắn ra. Dường như Từ Liệt đã thúc dục chân khí bản mệnh của hắn đến mức cực hạn rồi.
- Bôn Lôi Thánh Thể!
- Từ Liệt vậy mà lại luyện thành Bôn Lôi Thánh Thể!
- Cái giá của chiêu thức này chính đốt cháy sinh mệnh của bản thân. Trận lôi đài ngày hôm nay thật đúng là có quá nhiều điều đáng kinh ngạc a!
- Tiểu tử La Chinh này đúng thực là có đủ thực lực, thậm chí chỉ với thực lực Luyện Tạng Cảnh lại có thể ép Từ Liệt phải dùng đến Bôn Lôi Thánh Thể. Thật sự là quá mức kinh khủng a! Tuy nhiên, Từ Liệt được Bôn Lôi Thánh Thể tăng cường lực lượng, thực lực hiện tại có thể so với Tiên Thiên Bí Cảnh. Lần này chỉ sợ rằng La Chinh này không còn đường sống rồi!
Nghe mọi người nghị luận, hai tay Mạc Xán siết chặt thành nắm đấm, cả hai tay đều chảy đầy mồ hôi, hắn tự hỏi:
- Phải làm sao bây giờ? Tên Từ Liệt này không ngờ lại mạnh đến vậy!
Hiện tại, thính giác của La Chinh rất nhạy bén. Từng câu, từng chữ trong những lời nghị luận của mọi người bên dưới lôi đài hắn đều nghe được rõ rằng. Trong lòng thầm kinh hãi:
“Bôn Lôi Thánh Thể này không ngờ lại thiêu đốt sinh mệnh của chính bản thân. Cái giá này cũng có phần quá lớn đi. Sợ rằng thực lực của Từ Liệt sẽ tăng lên gấp bội a.”
- La Chinh, ta phải đập nát ngươi!
Nói xong, Từ Liệt liền như tia chớp bay thẳng đến La Chinh.
- May là Bôn Lôi Thánh Thể này chỉ tăng cường chân khí mà thôi, tốc độ không hề tăng thêm chút nào!
La Chinh nhìn theo phương hướng mà Từ Liệt lao tới. Đồng tử của hắn tập trung nhìn chặt vào thân hình của Từ Liệt, tròng mắt hơi híp lại.
Tuy hắn bị uy thế của đối phương áp chế, thế nhưng La Chinh hắn lại không có chút hoảng loạn nào.
Bất cứ lúc nào cũng phải giữ cho bản thân tỉnh táo, chỉ có như vậy mới có thể bình tĩnh đối phó với kẻ địch.
- Tinh Thần Thứ!
Ngay tại thời điểm Từ Liệt lao đến tiếp cận La Chinh, trong nháy mắt, từ mi tâm của La Chinh bỗng ngưng kết lại thành một cây thích nhọn hoắt, mạnh mẽ đâm thẳng vào đầu của Từ Liệt.
Từ Liệt vốn muốn trong thời gian ngắn được Bôn Lôi Thánh Thể trợ lực, nhanh chóng giải quyết La Chinh. Bôn Lôi Thánh Thể tuy lợi hại, thế nhưng thời gian duy trì lại cực kỳ ngắn.
Nhưng điều làm Từ Liệt hắn không thể nghĩ tới là, La Chinh vậy mà vẫn còn có hậu chiêu, vẫn còn có đòn sát thủ!
Từ Liệt chợt cảm thấy có vật gì bén nhọn đâm vào đầu của hắn. Cái thứ bén nhọn này tựa như có thể xâm nhập vào linh hồn, làm hét đau đớn đến mức hét lên thảm thiết. Thân hình đang phóng đến La Chinh cũng mất đi tính chính xác, ngay sau đó liền lảo đảo rồi ngã té lăn nghiêng trên mặt đất.
- Có hiệu quả rồi!
Vốn La Chinh cho rằng, hắn chỉ hơi biết chút phần ngoài của Tinh Thần Thứ, phóng cây thích ra chỉ có thể hơi quẫy nhiễu đối thủ một chút mà thôi. Hắn thật không ngờ rằng, hiệu quả của môn Thiên giai công pháp này lại lớn đến như vậy. Hẳn một thích vừa rồi đã ảnh hưởng rất lớn đến linh hồn của Từ Liệt.
- Ngươi vừa làm gì ta?
Từ Liệt lảo đảo đứng dậy, thân hình liên tục lắc lư. Hắn cảm giác như đầu của hắn bị một cây thích, một cây châm dài đính vào vậy, khiến hắn đau nhói vô cùng.
La Chinh cũng không trả lời mà chỉ là kéo dài khoảng cách ra một chút rồi cảnh giác dõi theo nhất cử nhất động của Từ Liệt.
Qua một hồi lâu, Từ Liệt mới cảm thấy cỗ đau đớn dữ dội trong đầu đang dần dần tan biến. Ngay lúc này, hắn nhìn qua La Chinh, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ phức tạp. Loại đau đớn kia thực sự làm hắn khó có thể chịu nổi. Hắn không muốn phải chịu đựng cảm giác đau đớn, nhức nhối đó thêm nữa. Thế nhưng, hôm nay hắn không thể không giết La Chinh!
Cắn chặt răng, Từ Liệt lại hóa thành một đạo thiểm điện, lại lần nữa phóng người về phía La Chinh.
- Tinh Thần Thứ!
Ngay khi Từ Liệt còn chưa đến gần được La Chinh, chợt lại có thêm một cây thích màu xám tro nhọn hoắt phóng đến, đâm vào đầu của hắn.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Từ Liệt lại một lần nữa co quắp trên mặt đất, hai tay không ngừng ôm đầu kêu gào.
Vào thời khắc này, La Chinh cũng không để cho Từ Liệt có thêm bất kì một cơ hội nào nữa. Toàn thân La Chinh chợt thoáng có ánh sáng màu tím hiện lên, một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ tụ lại trên bắp đùi của hắn. La Chinh vận sức đá một cước đá về phía Từ Liệt đang không ngừng lăn lộn, quay cuồng trên mặt đất.
Từ Liệt như một cái bao cát nặng trịch vậy, từ lôi đài bay thẳng ra bên ngoài, đập mạnh vào nền đất bên ngoài lôi đài.
Lúc này, Từ Liệt cũng không có đứng dậy nữa.
/750
|