Những linh hồn trong quả cầu màu đen này đều bị uy áp của tà linh mãnh thú kia bao trùm, nhưng sự phân bố uy áp linh hồn này lại không đồng đều.
Càng ở vòng ngoài, uy áp linh hồn càng nhỏ, mà càng tới gần trung tâm, uy áp của con kiêu thú cũng càng lớn hơn.
Từ trung tâm quả cầu đen ra ngoài được chia làm sáu vòng, mỗi khi tiến vào thêm một vòng thì lực uy áp linh hồn cũng tăng lên gấp mấy lần. Giờ phút này La Chinh đang ở vòng ngoài cùng, mà phần lớn võ giả cũng đang ở vòng ngoài.
Sau khi tu luyện nửa ngày ở vòng ngoài cùng, đến khi La Chinh cảm thấy linh hồn của mình đã chắc chắn hơn thì rời khỏi chỗ ngọn đèn nhỏ kia, bước về phía vòng thứ hai.
Đám võ giả ngồi xung quanh ngọn đèn nhỏ cũng không nói gì nữa. Trong bọn hắn có vài người đã tiến vào quả cầu đen mấy tháng rồi nhưng vẫn không dám bước vào vòng thứ hai, tên nhóc này chỉ mới tu luyện có nửa buổi, vậy mà đã dám bước vào vòng thứ hai rồi...
Thật ra trong khoảng thời gian ngắn như thế mà La Chinh có thể bước vào vòng thứ hai, một mặt là vì linh hồn hắn vốn đã mạnh mẽ hơn so với những võ giả bình thường khác, mặt khác, tần suất hắn tu luyện nhanh hơn người khác rất nhiều.
Phần lớn võ giả ngây ngốc bên ngoài ngọn đèn nhỏ trong thời gian vài nhịp thở rồi lại ngồi nghỉ trong ngọn đèn nhỏ một hồi lâu. Loại thống khổ về mặt linh hồn này thật sự khó có thể chịu đựng nổi. Nhưng La Chinh sau khi trở lại trong ngọn đèn thì thường đợi đến lúc linh hồn được chữa trị xong là lại lao ra ngay lập tức. Khi người khác tu luyện một lượt như thế sẽ mất khoảng một canh giờ, thậm chí còn cần thời gian dài hơn, nhưng La Chinh thì đã tới tới lui lui tu luyện vài chục lần từ lâu rồi.
Ngay vào lúc La Chinh vừa mới chuẩn bị bước vào vòng thứ hai, ở ven quả cầu đen lại xuất hiện bốn võ giả, hai nam hai nữ. Bốn người này đương nhiên là bốn người đã gặp dưới bia phương tiêm lúc trước. Một người trong đó chính là Thư Nguyệt Cuồng đã từng khiêu khích La Chinh.
Lúc lĩnh ngộ quy tắc, Thư Nguyệt Cuồng đã bị La Chinh đả kích nghiêm trọng. Có điều, hắn vốn thiên tư bất phàm, sau khi leo lên tới đỉnh bia phương tiêm quy tắc không gian thì lại trèo lên đỉnh bia phương tiêm quy tắc hệ Hoả. Thiên phú thế này, trong phần lớn người tộc Long mạch phi thăng lên đã được xem như nổi bật rồi.
Nhưng điều này cũng phải xem là so với ai. Nếu La Chinh không xuất hiện thì trong mắt Triệu Tranh, Thư Nguyệt Cuồng nhất định là tinh anh cao nhất, cực kỳ đáng giá để đề cử. Nhưng La Chinh lại có được lễ tẩy trần quy tắc, trong thời gian ba ngày đã lĩnh hội hết các loại quy tắc căn bản ngoại trừ quy tắc thời gian.
Bởi thế, Thư Nguyệt Cuồng cũng giống như một con đom đóm tranh nhau chiếu sáng với mặt trời, cuối cùng ảm đạm không sáng nổi.
Đối với chuyện này Thư Nguyệt Cuồng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Từ nhỏ hắn đã lớn lên với danh hiệu “thiên tài”, tất cả là do La Chinh cướp mất danh tiếng của hắn, hắn sẽ không xem lại những thiếu sót của mình mà ngược lại sẽ đặt hết tất cả những oán hận lên trên người La Chinh.
Với tính cách của Thư Nguyệt Cuồng, nếu không phải hắn chỉ vừa mới phi thăng lên, còn lạ nước lạ cái thì chỉ sợ đã sớm chạy tới giẫm lên mặt La Chinh rồi.
Hắn vừa bước vào quả cầu đen này thì uy áp linh hồn mãnh liệt của tà linh yêu thú kia cũng bao trùm đến: “Uy áp linh hồn? Hắc!” Bên ngoài linh hồn của Thư Nguyệt Cuồng hiện ra một tầng ánh sáng màu xanh, bao trọn hắn lại. Từng luồng uy áp linh hồn của kiêu thú đánh vào tầng ánh sáng màu xanh đó, nhưng nó vẫn sừng sững bất động, ngăn cản tất cả những đợt uy áp linh hồn ở bên ngoài.
Một nam hai nữ bên cạnh Thư Nguyệt Cuồng cũng có một tầng ánh sáng màu xanh giống thế bao trùm lấy, ngăn cản hoàn toàn uy áp linh hồn của con kiêu thú kia.
Thế lực lớn chỗ Thư Nguyệt Cuồng vốn có rất nhiều kinh nghiệm trong việc tu luyện linh hồn, trong tộc có được bí pháp chuyên để tu luyện linh hồn. Mà Thư Nguyệt Cuồng lại là nhân vật quan trọng trong thế lực của hắn, vì vậy trình độ linh hồn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn! Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng gặp người nào cùng thế hệ có linh hồn mạnh mẽ hơn hắn.
Phần lớn võ giả ở gần ngọn đèn nhỏ nhìn thấy bốn người Thư Nguyệt Cuồng bước đi nhàn nhã như thường, trên mặt cũng toát ra vẻ hâm mộ. Bọn họ tu luyện đau khổ như vậy cũng không thể bước vào vòng thứ hai, thế nhưng bốn người kia chỉ vừa mới tiến vào, hoàn toàn không cần tu luyện đã trực tiếp đặt chân vào vòng thứ hai rồi. Sao chuyện này lại không khiến người ta hâm mộ cho được?
Sau khi Thư Nguyệt Cuồng bước thẳng vào vòng thứ hai thì uy áp linh hồn bỗng nhiên tăng lên gấp đôi! Nhưng ánh sáng màu xanh bao lấy người hắn vẫn sừng sững bất động, vô cùng vững chắc. Có điều ba người khác lại bắt đầu hơi không chống lại nổi, tầng ánh sáng màu xanh bên ngoài bọn họ lay động. Dưới sự giằng xé của uy áp linh hồn, bên ngoài vầng sáng xuất hiện không ít vết rạn. Trước lúc những vết rạn đó vỡ nát ra, ba người đó đã đi vào ngọn đèn nhỏ bên trong tầng thứ hai rồi.
Thư Nguyệt Cuồng nhìn thấy ba bạn đồng hành của mình chịu không nổi linh hồn uy áp ở tầng thứ hai thì trên mặt lại hiện ra nụ cười thản nhiên, đang định đi thẳng vào vòng thứ ba thì đúng lúc này hắn lại nhìn thấy La Chinh đứng cách đó không xa.
“Haha, cuối cùng cũng để ta bắt được tên nhóc này!” Trên mặt Thư Nguyệt Cuồng hiện lên vẻ vui mừng.
Ở những nơi khác, Thư Nguyệt Cuồng không dám ra tay vì sợ phạm phải điều cấm kị của tộc Long mạch, dù sao đây cũng là Thượng Giới, ngoài chính hắn ra thì ai có thể bảo vệ được hắn? Cho dù mấy đại năng trong gia tộc của hắn thì ở trên Thượng Giới cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Nhưng trong quả cầu đen này, võ giả tiến vào tu luyện đều từ Hạ Giới mà lên, vậy thì làm gì có ai có thể quản được hắn?
Vì vậy Thư Nguyệt Cuồng bước hai ba bước về phía La Chinh.
La Chinh đang tập trung chịu đựng uy áp linh hồn để rèn luyện linh hồn của bản thân, hoàn toàn không biết Thư Nguyệt Cuồng đang đi về phía mình. Khoảng cách của vòng thứ hai trong quả cầu đen này cho đến chỗ oán linh của con kiêu thú kia gần hơn không ít, mặc dù uy áp linh hồn chỉ tăng lên gấp đôi, nhưng áp lực đối với La Chinh lại tăng lên kha khá.
Vốn ở vòng thứ nhất, dù La Chinh không sử dụng ngọn đèn nhỏ để chữa trị linh hồn của mình thì cũng có thể hoạt động tự nhiên, nhưng sau khi tiến vào vòng thứ hai, lại bị đánh về nguyên hình một lần nữa. Sau mười nhịp thở, linh hồn của hắn đã đến giới hạn chịu đựng, không thể không trở về bên cạnh ngọn đèn nhỏ.
Đúng vào lúc này, La Chinh lại nhìn thấy có một bóng người loé lên, thậm chí còn có một luồng linh hồn đang đâm thẳng vào hắn!
La Chinh không đoán được rằng đến đây rồi mà vẫn có người tranh đấu với hắn nữa. Vào lúc nhìn cân treo sợi tóc, hắn nghiêng người tránh được, sau đó nhanh chóng bước vào bên cạnh ngọn đèn nhỏ gần người nhất, linh hồn bắt đầu được chữa trị liên tục. La Chinh chăm chú nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Lại là tên này!” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ tức giận: “Ta với ngươi không thù không oán, sao cứ phải làm phiền ta?”
Thư Nguyệt Cuồng nhún vai, cười ha ha: “Cần có lý do sao? Chỉ là ta nhìn ngươi không thuận mắt mà thôi.”
Ánh mắt La Chinh hơi khép lại, đợi sau khi ngọn đèn nhỏ chữa trị xong linh hồn của bản thân, thì lạnh lùng cười: “Người thấy ta không thuận mắt có rất nhiều, không thiếu một mình ngươi. Có điều kết quả của bọn họ đều rất thảm, ngươi xác định muốn làm phiền ta?”
“Nói nhảm!” Thư Nguyệt Cuồng cười lạnh một tiếng, hai tay của linh hồn hắn bắt đầu biến hoá hình dạng, từ một đôi tay biến thành hình hai thanh đao.
Thấy loại biến hoá này, ánh mắt La Chinh hơi co lại: “Hoá hồn thành đao!”
Kinh Thần Thứ mà La Chinh tu luyện có thế hoá linh hồn thành một cây châm, thì tất nhiên người khác cũng có thể đem một phần linh hồn hoá thành hình đao. Sau khi hai tay tên Thư Nguyệt Cuồng này hoá thành đao thì chém về phía La Chinh đang đứng trước mặt, giống như không có gì phải băn khoăn cả.
Tất nhiên La Chinh sẽ không ngây ngốc đứng yên một chỗ cho hắn chém. Sau khi ra khỏi ngọn đèn nhỏ, La Chinh lại chạy tới ngọn đèn nhỏ kế tiếp dọc theo vòng thứ hai. Đang tập trung tu luyện lại bị người khác cắt ngang đúng là chuyện khiến người ta căm tức, nhưng hết lần này đến lần khác bản thân lại gặp phải một tên không đầu không não!
“Cuồng ca lại dính vào tên nhóc kia...”
“Nói thừa. Cũng không phải ngươi không biết tính của Nguyệt Cuồng, từ nhỏ đến đã bao giờ hắn phải chịu thiệt chưa? Người khiến hắn phải chịu thiệt, không biết cái chết thảm đến bao nhiêu!”
“Ai bảo tên kia đoạt mất danh tiếng của Cuồng ca! Đúng là không biết sống chết là gì!”
Ba người đi cùng Thư Nguyệt Cuồng, đứng cạnh ngọn đèn nhỏ khe khẽ bàn tán. Ba người bọn họ vốn được Thư Nguyệt Cuồng dẫn dắt mới thông qua Thăng Long Đài để lên được đây, tất nhiên sẽ đứng về phía Thư Nguyệt Cuồng.
Còn những linh hồn võ giả khác đang rèn luyện trong quả cầu đen, thì ai nấy đều đang trợn mắt há hốc mồm.
Chống lại uy áp linh hồn mãnh liệt như thế để tu luyện vốn đã là chuyện vô cùng tra tấn người ta rồi, không bị sụp đổ đến mức trở thành kẻ ngốc đã là may mắn, vậy mà bây giờ lại có người còn sức để đánh nhau trong này! Thật đúng là không có thiên lý! Thấy La Chinh bị Thư Nguyệt Cuồng đuổi giết một đường, phần lớn võ giả cũng có chút lo nghĩ đến số mệnh của La Chinh!
Nếu như linh hồn của La Chinh bị Thư Nguyệt Cuồng chém rớt, cộng thêm bị uy áp linh hồn tàn phá thì chỉ sợ sẽ trực tiếp biến thành kẻ ngốc mất.
Nghe nói khi tu luyện bên trong quả cầu đen này cũng đã từng xảy ra loại chuyện đó. Có vài võ giả cậy mạnh quá mức, gắng gượng chịu đựng để chống lại uy áp linh hồn, kết quả sau đó linh hồn bị tổn thương, không còn năng lực trở về dưới ngọn đèn nhỏ, khiến linh hồn đang sống sờ sờ cứ thế bị đập vụn.
“Tên nhóc kia cũng thảm thật!”
“Nếu là ta, ta sẽ thu hồi linh hồn lại tạm thời ngừng tu luyện!”
“Đúng vậy! Rời khỏi quả cầu này là xong rồi, cần gì phải gắng gượng chống đỡ như vậy?”
Đám võ giả đang tu luyện quay lưng vào ngọn đèn nhỏ lao nhao bàn tán. Dù sao người bị đuổi giết cũng không phải bọn họ, vậy nên bọn họ cứ ngồi xem cuộc vui là được rồi.
Càng ở vòng ngoài, uy áp linh hồn càng nhỏ, mà càng tới gần trung tâm, uy áp của con kiêu thú cũng càng lớn hơn.
Từ trung tâm quả cầu đen ra ngoài được chia làm sáu vòng, mỗi khi tiến vào thêm một vòng thì lực uy áp linh hồn cũng tăng lên gấp mấy lần. Giờ phút này La Chinh đang ở vòng ngoài cùng, mà phần lớn võ giả cũng đang ở vòng ngoài.
Sau khi tu luyện nửa ngày ở vòng ngoài cùng, đến khi La Chinh cảm thấy linh hồn của mình đã chắc chắn hơn thì rời khỏi chỗ ngọn đèn nhỏ kia, bước về phía vòng thứ hai.
Đám võ giả ngồi xung quanh ngọn đèn nhỏ cũng không nói gì nữa. Trong bọn hắn có vài người đã tiến vào quả cầu đen mấy tháng rồi nhưng vẫn không dám bước vào vòng thứ hai, tên nhóc này chỉ mới tu luyện có nửa buổi, vậy mà đã dám bước vào vòng thứ hai rồi...
Thật ra trong khoảng thời gian ngắn như thế mà La Chinh có thể bước vào vòng thứ hai, một mặt là vì linh hồn hắn vốn đã mạnh mẽ hơn so với những võ giả bình thường khác, mặt khác, tần suất hắn tu luyện nhanh hơn người khác rất nhiều.
Phần lớn võ giả ngây ngốc bên ngoài ngọn đèn nhỏ trong thời gian vài nhịp thở rồi lại ngồi nghỉ trong ngọn đèn nhỏ một hồi lâu. Loại thống khổ về mặt linh hồn này thật sự khó có thể chịu đựng nổi. Nhưng La Chinh sau khi trở lại trong ngọn đèn thì thường đợi đến lúc linh hồn được chữa trị xong là lại lao ra ngay lập tức. Khi người khác tu luyện một lượt như thế sẽ mất khoảng một canh giờ, thậm chí còn cần thời gian dài hơn, nhưng La Chinh thì đã tới tới lui lui tu luyện vài chục lần từ lâu rồi.
Ngay vào lúc La Chinh vừa mới chuẩn bị bước vào vòng thứ hai, ở ven quả cầu đen lại xuất hiện bốn võ giả, hai nam hai nữ. Bốn người này đương nhiên là bốn người đã gặp dưới bia phương tiêm lúc trước. Một người trong đó chính là Thư Nguyệt Cuồng đã từng khiêu khích La Chinh.
Lúc lĩnh ngộ quy tắc, Thư Nguyệt Cuồng đã bị La Chinh đả kích nghiêm trọng. Có điều, hắn vốn thiên tư bất phàm, sau khi leo lên tới đỉnh bia phương tiêm quy tắc không gian thì lại trèo lên đỉnh bia phương tiêm quy tắc hệ Hoả. Thiên phú thế này, trong phần lớn người tộc Long mạch phi thăng lên đã được xem như nổi bật rồi.
Nhưng điều này cũng phải xem là so với ai. Nếu La Chinh không xuất hiện thì trong mắt Triệu Tranh, Thư Nguyệt Cuồng nhất định là tinh anh cao nhất, cực kỳ đáng giá để đề cử. Nhưng La Chinh lại có được lễ tẩy trần quy tắc, trong thời gian ba ngày đã lĩnh hội hết các loại quy tắc căn bản ngoại trừ quy tắc thời gian.
Bởi thế, Thư Nguyệt Cuồng cũng giống như một con đom đóm tranh nhau chiếu sáng với mặt trời, cuối cùng ảm đạm không sáng nổi.
Đối với chuyện này Thư Nguyệt Cuồng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Từ nhỏ hắn đã lớn lên với danh hiệu “thiên tài”, tất cả là do La Chinh cướp mất danh tiếng của hắn, hắn sẽ không xem lại những thiếu sót của mình mà ngược lại sẽ đặt hết tất cả những oán hận lên trên người La Chinh.
Với tính cách của Thư Nguyệt Cuồng, nếu không phải hắn chỉ vừa mới phi thăng lên, còn lạ nước lạ cái thì chỉ sợ đã sớm chạy tới giẫm lên mặt La Chinh rồi.
Hắn vừa bước vào quả cầu đen này thì uy áp linh hồn mãnh liệt của tà linh yêu thú kia cũng bao trùm đến: “Uy áp linh hồn? Hắc!” Bên ngoài linh hồn của Thư Nguyệt Cuồng hiện ra một tầng ánh sáng màu xanh, bao trọn hắn lại. Từng luồng uy áp linh hồn của kiêu thú đánh vào tầng ánh sáng màu xanh đó, nhưng nó vẫn sừng sững bất động, ngăn cản tất cả những đợt uy áp linh hồn ở bên ngoài.
Một nam hai nữ bên cạnh Thư Nguyệt Cuồng cũng có một tầng ánh sáng màu xanh giống thế bao trùm lấy, ngăn cản hoàn toàn uy áp linh hồn của con kiêu thú kia.
Thế lực lớn chỗ Thư Nguyệt Cuồng vốn có rất nhiều kinh nghiệm trong việc tu luyện linh hồn, trong tộc có được bí pháp chuyên để tu luyện linh hồn. Mà Thư Nguyệt Cuồng lại là nhân vật quan trọng trong thế lực của hắn, vì vậy trình độ linh hồn luôn là niềm kiêu ngạo của hắn! Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng gặp người nào cùng thế hệ có linh hồn mạnh mẽ hơn hắn.
Phần lớn võ giả ở gần ngọn đèn nhỏ nhìn thấy bốn người Thư Nguyệt Cuồng bước đi nhàn nhã như thường, trên mặt cũng toát ra vẻ hâm mộ. Bọn họ tu luyện đau khổ như vậy cũng không thể bước vào vòng thứ hai, thế nhưng bốn người kia chỉ vừa mới tiến vào, hoàn toàn không cần tu luyện đã trực tiếp đặt chân vào vòng thứ hai rồi. Sao chuyện này lại không khiến người ta hâm mộ cho được?
Sau khi Thư Nguyệt Cuồng bước thẳng vào vòng thứ hai thì uy áp linh hồn bỗng nhiên tăng lên gấp đôi! Nhưng ánh sáng màu xanh bao lấy người hắn vẫn sừng sững bất động, vô cùng vững chắc. Có điều ba người khác lại bắt đầu hơi không chống lại nổi, tầng ánh sáng màu xanh bên ngoài bọn họ lay động. Dưới sự giằng xé của uy áp linh hồn, bên ngoài vầng sáng xuất hiện không ít vết rạn. Trước lúc những vết rạn đó vỡ nát ra, ba người đó đã đi vào ngọn đèn nhỏ bên trong tầng thứ hai rồi.
Thư Nguyệt Cuồng nhìn thấy ba bạn đồng hành của mình chịu không nổi linh hồn uy áp ở tầng thứ hai thì trên mặt lại hiện ra nụ cười thản nhiên, đang định đi thẳng vào vòng thứ ba thì đúng lúc này hắn lại nhìn thấy La Chinh đứng cách đó không xa.
“Haha, cuối cùng cũng để ta bắt được tên nhóc này!” Trên mặt Thư Nguyệt Cuồng hiện lên vẻ vui mừng.
Ở những nơi khác, Thư Nguyệt Cuồng không dám ra tay vì sợ phạm phải điều cấm kị của tộc Long mạch, dù sao đây cũng là Thượng Giới, ngoài chính hắn ra thì ai có thể bảo vệ được hắn? Cho dù mấy đại năng trong gia tộc của hắn thì ở trên Thượng Giới cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Nhưng trong quả cầu đen này, võ giả tiến vào tu luyện đều từ Hạ Giới mà lên, vậy thì làm gì có ai có thể quản được hắn?
Vì vậy Thư Nguyệt Cuồng bước hai ba bước về phía La Chinh.
La Chinh đang tập trung chịu đựng uy áp linh hồn để rèn luyện linh hồn của bản thân, hoàn toàn không biết Thư Nguyệt Cuồng đang đi về phía mình. Khoảng cách của vòng thứ hai trong quả cầu đen này cho đến chỗ oán linh của con kiêu thú kia gần hơn không ít, mặc dù uy áp linh hồn chỉ tăng lên gấp đôi, nhưng áp lực đối với La Chinh lại tăng lên kha khá.
Vốn ở vòng thứ nhất, dù La Chinh không sử dụng ngọn đèn nhỏ để chữa trị linh hồn của mình thì cũng có thể hoạt động tự nhiên, nhưng sau khi tiến vào vòng thứ hai, lại bị đánh về nguyên hình một lần nữa. Sau mười nhịp thở, linh hồn của hắn đã đến giới hạn chịu đựng, không thể không trở về bên cạnh ngọn đèn nhỏ.
Đúng vào lúc này, La Chinh lại nhìn thấy có một bóng người loé lên, thậm chí còn có một luồng linh hồn đang đâm thẳng vào hắn!
La Chinh không đoán được rằng đến đây rồi mà vẫn có người tranh đấu với hắn nữa. Vào lúc nhìn cân treo sợi tóc, hắn nghiêng người tránh được, sau đó nhanh chóng bước vào bên cạnh ngọn đèn nhỏ gần người nhất, linh hồn bắt đầu được chữa trị liên tục. La Chinh chăm chú nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Lại là tên này!” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ tức giận: “Ta với ngươi không thù không oán, sao cứ phải làm phiền ta?”
Thư Nguyệt Cuồng nhún vai, cười ha ha: “Cần có lý do sao? Chỉ là ta nhìn ngươi không thuận mắt mà thôi.”
Ánh mắt La Chinh hơi khép lại, đợi sau khi ngọn đèn nhỏ chữa trị xong linh hồn của bản thân, thì lạnh lùng cười: “Người thấy ta không thuận mắt có rất nhiều, không thiếu một mình ngươi. Có điều kết quả của bọn họ đều rất thảm, ngươi xác định muốn làm phiền ta?”
“Nói nhảm!” Thư Nguyệt Cuồng cười lạnh một tiếng, hai tay của linh hồn hắn bắt đầu biến hoá hình dạng, từ một đôi tay biến thành hình hai thanh đao.
Thấy loại biến hoá này, ánh mắt La Chinh hơi co lại: “Hoá hồn thành đao!”
Kinh Thần Thứ mà La Chinh tu luyện có thế hoá linh hồn thành một cây châm, thì tất nhiên người khác cũng có thể đem một phần linh hồn hoá thành hình đao. Sau khi hai tay tên Thư Nguyệt Cuồng này hoá thành đao thì chém về phía La Chinh đang đứng trước mặt, giống như không có gì phải băn khoăn cả.
Tất nhiên La Chinh sẽ không ngây ngốc đứng yên một chỗ cho hắn chém. Sau khi ra khỏi ngọn đèn nhỏ, La Chinh lại chạy tới ngọn đèn nhỏ kế tiếp dọc theo vòng thứ hai. Đang tập trung tu luyện lại bị người khác cắt ngang đúng là chuyện khiến người ta căm tức, nhưng hết lần này đến lần khác bản thân lại gặp phải một tên không đầu không não!
“Cuồng ca lại dính vào tên nhóc kia...”
“Nói thừa. Cũng không phải ngươi không biết tính của Nguyệt Cuồng, từ nhỏ đến đã bao giờ hắn phải chịu thiệt chưa? Người khiến hắn phải chịu thiệt, không biết cái chết thảm đến bao nhiêu!”
“Ai bảo tên kia đoạt mất danh tiếng của Cuồng ca! Đúng là không biết sống chết là gì!”
Ba người đi cùng Thư Nguyệt Cuồng, đứng cạnh ngọn đèn nhỏ khe khẽ bàn tán. Ba người bọn họ vốn được Thư Nguyệt Cuồng dẫn dắt mới thông qua Thăng Long Đài để lên được đây, tất nhiên sẽ đứng về phía Thư Nguyệt Cuồng.
Còn những linh hồn võ giả khác đang rèn luyện trong quả cầu đen, thì ai nấy đều đang trợn mắt há hốc mồm.
Chống lại uy áp linh hồn mãnh liệt như thế để tu luyện vốn đã là chuyện vô cùng tra tấn người ta rồi, không bị sụp đổ đến mức trở thành kẻ ngốc đã là may mắn, vậy mà bây giờ lại có người còn sức để đánh nhau trong này! Thật đúng là không có thiên lý! Thấy La Chinh bị Thư Nguyệt Cuồng đuổi giết một đường, phần lớn võ giả cũng có chút lo nghĩ đến số mệnh của La Chinh!
Nếu như linh hồn của La Chinh bị Thư Nguyệt Cuồng chém rớt, cộng thêm bị uy áp linh hồn tàn phá thì chỉ sợ sẽ trực tiếp biến thành kẻ ngốc mất.
Nghe nói khi tu luyện bên trong quả cầu đen này cũng đã từng xảy ra loại chuyện đó. Có vài võ giả cậy mạnh quá mức, gắng gượng chịu đựng để chống lại uy áp linh hồn, kết quả sau đó linh hồn bị tổn thương, không còn năng lực trở về dưới ngọn đèn nhỏ, khiến linh hồn đang sống sờ sờ cứ thế bị đập vụn.
“Tên nhóc kia cũng thảm thật!”
“Nếu là ta, ta sẽ thu hồi linh hồn lại tạm thời ngừng tu luyện!”
“Đúng vậy! Rời khỏi quả cầu này là xong rồi, cần gì phải gắng gượng chống đỡ như vậy?”
Đám võ giả đang tu luyện quay lưng vào ngọn đèn nhỏ lao nhao bàn tán. Dù sao người bị đuổi giết cũng không phải bọn họ, vậy nên bọn họ cứ ngồi xem cuộc vui là được rồi.
/750
|