Trong khi mấy vị trưởng lão đang bàn luận, võ giả trung niên thì nhìn Tín Khuê rồi nói: “Đợt tiến công thứ tư bắt đầu rồi.”
Nghe thấy lời của võ giả trung niên, Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu lập tức nhìn lên trên Tín Khuê.
Trong đợt phòng thủ thứ ba, La Chinh đã giết Huyền Quy bằng tốc độ không thể tin được liền lên dẫn đầu, cách người đứng thứ hai hơn nửa thời gian. Khi đó đám Mặc Nhạc Chương đều đang chú ý tới một võ giả Chiếu Thần Chung Cực là “Ngao Tường”, cho nên bỏ lỡ cảnh Yêu Dạ chém giết đám Huyền Quy kia.
Lời của võ giả trung niên cũng khiến Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu tò mò hẳn lên. Hắn nói kiếm linh của La Chinh thật sự đặc biệt. Vậy rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào?
Trước đây bọn họ chỉ cảm thấy đặc biệt ở chỗ kiếm linh của La Chinh thật sự là quá đẹp, đẹp tới mức không được tự nhiên, không bình thường. Hai tại của kiếm linh này khá nhọn, dường như không phải loài người, nhưng không biết là chủng tộc gì mà lại có được thân thể hoàn mỹ và dung mạo như thế.
Từng đợt tiến công trong ảo trận, đợt sau mạnh hơn đợt trước!
Khi đợt nhện ba mắt đầu tiên và đợt Ma tộc thứ hai lao ra thì chưa có võ giả nào bị loại, thậm chí còn không có tòa tháp của ai bị công kích.
Nhưng đến đợt thứ ba thì có bảy tòa tháp của võ giả bị Huyền Quy phá hủy. Vậy nên số lượng võ giả bị loại ở đợt thứ tư sẽ càng nhiều hơn.
La Chinh nghe thấy tiếng kêu bén nhọn cùng vang lên với tiếng chuông du dương trên bầu trời, ánh mắt hắn tập trung, ngẩng đầu nhìn qua đó.
“Đợt tiến công thứ tư đến từ không trung?”
Phía chân trời đột nhiên xuất hiện thứ gì đó đông nghìn nghịt, giống như mây đen bay về phía La Chinh.
Sau khi đám mây đen kia nhanh chóng tới gần, La Chinh mới phát hiện đám mây đen đó là những con quạ tha!
Loại quạ tha này vốn chuyên ăn xác động vật và xác người để sống. Bởi vì hàng năm đều ăn xác chết nên trên mỏ chúng đều dính một lớp độc, phía dưới còn có túi trữ độc tố. Tốc độ của đám quạ này cực nhanh, cũng vô cùng nhớ thù hận, chỉ cần giết một con thôi cũng sẽ phải đối mặt với hơn một nghìn con quạ khác vây công. Võ giả vô cùng ghét loại yêu thú này.
“Đám quạ tha này bay trên trời nên tốc độ nhanh hơn Ma tộc thật nhiều! Người bị loại ở vòng này hẳn là càng nhiều hơn!”
Đám cung thủ trên tòa tháp phía sau động dây cung, La Chinh và kiếm linh Yêu Dạ gần như xông lên không trung cùng một lúc.
“Chết đi!”
Kiếm ý viên mãn của La Chinh nháy mắt bao bọc hắn, chỉ cần con quạ nào tới gần thì đều bị cắt thành từng mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt. Hắn hết đâm trái rồi lại đâm phải giữa đàn quạ, lũ quạ không ngừng rơi xuống như những hạt mưa, xác bọn chúng còn chưa kịp rơi xuống mặt đất đã hóa thành những điểm sáng rồi tan biến.
Lúc này La Chinh cũng phát huy thực lực của mình lên tới năm phần. Dù sao đối mặt với đàn quạ này hắn cũng không dám chậm trễ.
“Kéc, kéc, kéc, kéc!” Đám quạ tha sẽ không ngồi chờ chết. Phát hiện La Chinh đang xông tới, chúng liền lấy độc tố trong túi độc ra phun về phía La Chinh.
Con nào con nấy đều phun độc nên đã nhanh chóng hình thành một tảng khói độc thật lớn bao phủ La Chinh.
Đối với các võ giả khác, độc tố đến từ xác chết có lẽ sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, nhưng chẳng qua đối với La Chinh thì lại chẳng có tác dụng gì. Thân thể linh khí của hắn bách độc bất xâm, độc tố chui vào bên trong liền giống như tiến vào chỗ không người.
La Chinh chẳng sợ độc, Yêu Dạ lại càng không. So với La Chinh, tốc độ chém giết đám quạ này của nàng còn nhanh hơn!
Nàng lơ lửng trên không trung, tự do xuyên qua giống như tiên nữ bay múa trên trời, múa may cự kiếm màu đen tạo thành một đóa hoa tử vong. Đám quạ rơi xuống từng mảng một, điểm tích lũy của La Chinh trên tòa tháp cũng tăng như điên.
“Hai mươi nhịp hô hấp đã đánh tan đợt tiến công thứ tư!” La Chinh tính toán thời gian một chút, sau đó nhìn về phía xa xa: “Ồ, bên kia…”
Để ứng phó với đám quạ này, La Chinh đã bay lên không trung, vậy nên có thể nhìn thấy nơi xa hơn. Vùng thảo nguyên được tạo ra từ ảo trận không phải chỗ nào cũng bằng phẳng mà có chỗ cao, chỗ thấp.
Hiện tại La Chinh lại thấy một võ giả đang dốc toàn lực chém giết đám quạ trên một vùng thảo nguyên!
Chẳng qua trông võ giả đó ứng phó vô cùng trầy trật, đối mặt từng mảng độc lớn và cả đàn quạ vây công nên võ giả ấy hơi luống cuống tay chân.
La Chinh nhìn tòa tháp của mình, hắn đã thanh lý xong đám quạ đen, trước khi đến đợt tiến công tiếp theo, có lẽ tòa tháp sẽ không bị tấn công nữa.
Chém càng nhiều quạ thì càng đạt được nhiều điểm tích lũy, vậy chém giết quạ của những người khác thì sao?
La Chinh mỉm cười, vọt sang vùng thảo nguyên khác.
Thấy hành động này của La Chinh, Mặc Nhạc Chương, lão Tiêu và võ giả trung niên kia cũng bó tay.
“Tên nhóc này… muốn làm gì?” Mặc Nhạc Chương nhìn chằm chằm vào Tín Khuê hỏi.
Râu cá trê của lão Tiêu hơi nhếch lên: “Ngươi không nhìn ra à? Hắn muốn giết quạ của những võ giả khác!”
Chân mày võ giả trung niên cau lại: “Cho dù tốc độ chém giết của hắn rất nhanh, nhưng giờ mới là giai đoạn đầu mà. Theo quy định, các võ giả tranh đoạt và tấn công lẫn nhau là giai đoạn hai của vòng loại, sau khi giữ vững tòa tháp vượt qua mười đợt tấn công của yêu thú mới được tiến hành! Hắn làm vậy là phạm quy rồi?”
Lão Tiêu cười hắc hắc: “Sao lại phạm quy? Ở đây có quy định không cho làm như vậy à?”
“Không có quy định, nhưng đây là làm bừa!” Võ giả trung niên rõ ràng khó tiếp nhận. Mục đích của giai đoạn thứ nhất là để các võ giả bảo vệ tòa tháp của mình, giai đoạn thứ hai mới là đi cướp tháp của những người khác. Nhưng từ trước tới nay không có ai chạy tới cướp đoạt yêu thú của người khác ở giai đoạn đầu cả! Cũng không phải không có võ giả nào nghĩ tới phương pháp này, chẳng qua yêu thú ở trong lãnh địa của mình còn chưa ứng phó xong nên lấy đâu ra thời gian chạy đến lãnh địa của người khác để giết yêu thú của họ nữa chứ? Huống chi bọn họ còn sợ, nhỡ ra khỏi lãnh địa của mình rồi có võ giả ở lãnh địa khác chạy sang công kích tòa tháp của mình nữa! Cho nên dù không ít võ giả nghĩ đến phương pháp này nhưng lại chẳng có một ai chính thức áp dụng.
La Chinh là người đầu tiên đi thử.
“Không có nhưng nhị gì hết. Đây cũng không phải là ăn gian, ảo trận các ngươi tạo ra có sơ suất, La Chinh có thể bắt được kẽ hở này là nhờ vào thực lực và bản lĩnh của mình, nếu vì thế mà ngươi cho rằng hắn phạm quy thì là ngươi không đúng. Thử hỏi… những võ giả khác dám làm như La Chinh vậy ư?” Lão Tiêu tiếp tục nói. Lão thực sự rất mong La Chinh có thể thông qua vòng loại, để xem thiếu niên này có thể đi được bao xa ở vòng trong.
“Được rồi…” Võ giả trung niên cũng hiểu được đạo lý mà lão Tiêu nói, chỉ là lòng hắn không chắc, nếu như La Chinh tiếp tục làm như thế, cuối cùng sẽ xảy ra kết quả gì?
Vị võ giả ở lãnh địa bên cạnh La Chinh đang phải miễn cưỡng ứng phó với đám quạ chết tiệt này.
Hắn tuyệt đối không dám đụng vào chỗ có độc. Cứ cho là võ giả có thể trạng mạnh mẽ thì khi đụng vào chỗ độc này, da thịt cũng sẽ lập tức bị ăn mòn, thối rữa. Mặc dù trong ảo trận sẽ không thật sự bị thương, thế nhưng chuyện bị loại thì không thể tránh khỏi.
Vừa tránh độc vừa ngăn cản đám quạ tới gần tòa tháp, hơn nữa còn phải chém giết đám quạ, việc này đúng là hơi miễn cưỡng đối với võ giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ này, cho nên hắn đang cắn răng chống đỡ.
Đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện cách đó không xa, trên mặt hắn toát ra vẻ nghi hoặc, nhất thời không kịp phản ứng.
“Có ý gì? Trong đợt công kích thứ tư của yêu thú còn có võ giả tấn công sao?”
Hoang mang chỉ trong nháy mắt, thời điểm võ giả này thấy La Chinh tàn sát đám quạ thì hắn lập tức liền hiểu, tên nhóc này từ bên cạnh chạy sang!
Võ giả tiến vào ảo trận đều hiểu rõ quy tắc, muốn vượt qua ảo trận thì cần dựa vào điểm tích lũy! Cho nên đối với từng võ giả trong ảo trận, điểm tích lũy là vô cùng quan trọng.
Mười đợt tiến công đầu tiên đều phải tự ngăn cản, chỉ cần giết chết toàn bộ yêu thú tiến công thì điểm tích lũy của mọi người cơ bản sẽ giống nhau.
Nhưng bây giờ La Chinh lại đi cướp yêu thú của người khác. Đối với những võ giả khác mà nói thì đây là một việc vô cùng vô lý!
Tuy võ giả kia nỗ lực chống đỡ, nhưng tuyệt đối không muốn La Chinh đến “hỗ trợ”, vì vậy hắn hét lớn một tiếng: “Cút cho ta!”
Sau khi hét lớn, hắn lao về phía La Chinh, giơ đại đao trong tay lên trước mặt, chém về phía La Chinh.
“Không phải ta đây đang giúp ngươi à…” La Chinh mỉm cười nói, vừa nói vừa tăng tốc độ giết quạ ngày càng nhanh hơn.
Võ giả nổi giận mắng: “Ông đây không cần ngươi giúp! Cút ngay!”
La Chinh cười hắc hắc, cũng không hề nhượng bộ khi đối mặt với võ giả đang phẫn nộ này. Hắn phải thông qua vòng loại, không dễ gì mà bỏ lỡ. Đám quạ lớn trước mắt chính là cả đống điểm tích lũy, làm sao hắn có thể buông tha được?
Nghe thấy lời của võ giả trung niên, Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu lập tức nhìn lên trên Tín Khuê.
Trong đợt phòng thủ thứ ba, La Chinh đã giết Huyền Quy bằng tốc độ không thể tin được liền lên dẫn đầu, cách người đứng thứ hai hơn nửa thời gian. Khi đó đám Mặc Nhạc Chương đều đang chú ý tới một võ giả Chiếu Thần Chung Cực là “Ngao Tường”, cho nên bỏ lỡ cảnh Yêu Dạ chém giết đám Huyền Quy kia.
Lời của võ giả trung niên cũng khiến Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu tò mò hẳn lên. Hắn nói kiếm linh của La Chinh thật sự đặc biệt. Vậy rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào?
Trước đây bọn họ chỉ cảm thấy đặc biệt ở chỗ kiếm linh của La Chinh thật sự là quá đẹp, đẹp tới mức không được tự nhiên, không bình thường. Hai tại của kiếm linh này khá nhọn, dường như không phải loài người, nhưng không biết là chủng tộc gì mà lại có được thân thể hoàn mỹ và dung mạo như thế.
Từng đợt tiến công trong ảo trận, đợt sau mạnh hơn đợt trước!
Khi đợt nhện ba mắt đầu tiên và đợt Ma tộc thứ hai lao ra thì chưa có võ giả nào bị loại, thậm chí còn không có tòa tháp của ai bị công kích.
Nhưng đến đợt thứ ba thì có bảy tòa tháp của võ giả bị Huyền Quy phá hủy. Vậy nên số lượng võ giả bị loại ở đợt thứ tư sẽ càng nhiều hơn.
La Chinh nghe thấy tiếng kêu bén nhọn cùng vang lên với tiếng chuông du dương trên bầu trời, ánh mắt hắn tập trung, ngẩng đầu nhìn qua đó.
“Đợt tiến công thứ tư đến từ không trung?”
Phía chân trời đột nhiên xuất hiện thứ gì đó đông nghìn nghịt, giống như mây đen bay về phía La Chinh.
Sau khi đám mây đen kia nhanh chóng tới gần, La Chinh mới phát hiện đám mây đen đó là những con quạ tha!
Loại quạ tha này vốn chuyên ăn xác động vật và xác người để sống. Bởi vì hàng năm đều ăn xác chết nên trên mỏ chúng đều dính một lớp độc, phía dưới còn có túi trữ độc tố. Tốc độ của đám quạ này cực nhanh, cũng vô cùng nhớ thù hận, chỉ cần giết một con thôi cũng sẽ phải đối mặt với hơn một nghìn con quạ khác vây công. Võ giả vô cùng ghét loại yêu thú này.
“Đám quạ tha này bay trên trời nên tốc độ nhanh hơn Ma tộc thật nhiều! Người bị loại ở vòng này hẳn là càng nhiều hơn!”
Đám cung thủ trên tòa tháp phía sau động dây cung, La Chinh và kiếm linh Yêu Dạ gần như xông lên không trung cùng một lúc.
“Chết đi!”
Kiếm ý viên mãn của La Chinh nháy mắt bao bọc hắn, chỉ cần con quạ nào tới gần thì đều bị cắt thành từng mảnh nhỏ chỉ trong nháy mắt. Hắn hết đâm trái rồi lại đâm phải giữa đàn quạ, lũ quạ không ngừng rơi xuống như những hạt mưa, xác bọn chúng còn chưa kịp rơi xuống mặt đất đã hóa thành những điểm sáng rồi tan biến.
Lúc này La Chinh cũng phát huy thực lực của mình lên tới năm phần. Dù sao đối mặt với đàn quạ này hắn cũng không dám chậm trễ.
“Kéc, kéc, kéc, kéc!” Đám quạ tha sẽ không ngồi chờ chết. Phát hiện La Chinh đang xông tới, chúng liền lấy độc tố trong túi độc ra phun về phía La Chinh.
Con nào con nấy đều phun độc nên đã nhanh chóng hình thành một tảng khói độc thật lớn bao phủ La Chinh.
Đối với các võ giả khác, độc tố đến từ xác chết có lẽ sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, nhưng chẳng qua đối với La Chinh thì lại chẳng có tác dụng gì. Thân thể linh khí của hắn bách độc bất xâm, độc tố chui vào bên trong liền giống như tiến vào chỗ không người.
La Chinh chẳng sợ độc, Yêu Dạ lại càng không. So với La Chinh, tốc độ chém giết đám quạ này của nàng còn nhanh hơn!
Nàng lơ lửng trên không trung, tự do xuyên qua giống như tiên nữ bay múa trên trời, múa may cự kiếm màu đen tạo thành một đóa hoa tử vong. Đám quạ rơi xuống từng mảng một, điểm tích lũy của La Chinh trên tòa tháp cũng tăng như điên.
“Hai mươi nhịp hô hấp đã đánh tan đợt tiến công thứ tư!” La Chinh tính toán thời gian một chút, sau đó nhìn về phía xa xa: “Ồ, bên kia…”
Để ứng phó với đám quạ này, La Chinh đã bay lên không trung, vậy nên có thể nhìn thấy nơi xa hơn. Vùng thảo nguyên được tạo ra từ ảo trận không phải chỗ nào cũng bằng phẳng mà có chỗ cao, chỗ thấp.
Hiện tại La Chinh lại thấy một võ giả đang dốc toàn lực chém giết đám quạ trên một vùng thảo nguyên!
Chẳng qua trông võ giả đó ứng phó vô cùng trầy trật, đối mặt từng mảng độc lớn và cả đàn quạ vây công nên võ giả ấy hơi luống cuống tay chân.
La Chinh nhìn tòa tháp của mình, hắn đã thanh lý xong đám quạ đen, trước khi đến đợt tiến công tiếp theo, có lẽ tòa tháp sẽ không bị tấn công nữa.
Chém càng nhiều quạ thì càng đạt được nhiều điểm tích lũy, vậy chém giết quạ của những người khác thì sao?
La Chinh mỉm cười, vọt sang vùng thảo nguyên khác.
Thấy hành động này của La Chinh, Mặc Nhạc Chương, lão Tiêu và võ giả trung niên kia cũng bó tay.
“Tên nhóc này… muốn làm gì?” Mặc Nhạc Chương nhìn chằm chằm vào Tín Khuê hỏi.
Râu cá trê của lão Tiêu hơi nhếch lên: “Ngươi không nhìn ra à? Hắn muốn giết quạ của những võ giả khác!”
Chân mày võ giả trung niên cau lại: “Cho dù tốc độ chém giết của hắn rất nhanh, nhưng giờ mới là giai đoạn đầu mà. Theo quy định, các võ giả tranh đoạt và tấn công lẫn nhau là giai đoạn hai của vòng loại, sau khi giữ vững tòa tháp vượt qua mười đợt tấn công của yêu thú mới được tiến hành! Hắn làm vậy là phạm quy rồi?”
Lão Tiêu cười hắc hắc: “Sao lại phạm quy? Ở đây có quy định không cho làm như vậy à?”
“Không có quy định, nhưng đây là làm bừa!” Võ giả trung niên rõ ràng khó tiếp nhận. Mục đích của giai đoạn thứ nhất là để các võ giả bảo vệ tòa tháp của mình, giai đoạn thứ hai mới là đi cướp tháp của những người khác. Nhưng từ trước tới nay không có ai chạy tới cướp đoạt yêu thú của người khác ở giai đoạn đầu cả! Cũng không phải không có võ giả nào nghĩ tới phương pháp này, chẳng qua yêu thú ở trong lãnh địa của mình còn chưa ứng phó xong nên lấy đâu ra thời gian chạy đến lãnh địa của người khác để giết yêu thú của họ nữa chứ? Huống chi bọn họ còn sợ, nhỡ ra khỏi lãnh địa của mình rồi có võ giả ở lãnh địa khác chạy sang công kích tòa tháp của mình nữa! Cho nên dù không ít võ giả nghĩ đến phương pháp này nhưng lại chẳng có một ai chính thức áp dụng.
La Chinh là người đầu tiên đi thử.
“Không có nhưng nhị gì hết. Đây cũng không phải là ăn gian, ảo trận các ngươi tạo ra có sơ suất, La Chinh có thể bắt được kẽ hở này là nhờ vào thực lực và bản lĩnh của mình, nếu vì thế mà ngươi cho rằng hắn phạm quy thì là ngươi không đúng. Thử hỏi… những võ giả khác dám làm như La Chinh vậy ư?” Lão Tiêu tiếp tục nói. Lão thực sự rất mong La Chinh có thể thông qua vòng loại, để xem thiếu niên này có thể đi được bao xa ở vòng trong.
“Được rồi…” Võ giả trung niên cũng hiểu được đạo lý mà lão Tiêu nói, chỉ là lòng hắn không chắc, nếu như La Chinh tiếp tục làm như thế, cuối cùng sẽ xảy ra kết quả gì?
Vị võ giả ở lãnh địa bên cạnh La Chinh đang phải miễn cưỡng ứng phó với đám quạ chết tiệt này.
Hắn tuyệt đối không dám đụng vào chỗ có độc. Cứ cho là võ giả có thể trạng mạnh mẽ thì khi đụng vào chỗ độc này, da thịt cũng sẽ lập tức bị ăn mòn, thối rữa. Mặc dù trong ảo trận sẽ không thật sự bị thương, thế nhưng chuyện bị loại thì không thể tránh khỏi.
Vừa tránh độc vừa ngăn cản đám quạ tới gần tòa tháp, hơn nữa còn phải chém giết đám quạ, việc này đúng là hơi miễn cưỡng đối với võ giả Thần Đan Cảnh sơ kỳ này, cho nên hắn đang cắn răng chống đỡ.
Đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện cách đó không xa, trên mặt hắn toát ra vẻ nghi hoặc, nhất thời không kịp phản ứng.
“Có ý gì? Trong đợt công kích thứ tư của yêu thú còn có võ giả tấn công sao?”
Hoang mang chỉ trong nháy mắt, thời điểm võ giả này thấy La Chinh tàn sát đám quạ thì hắn lập tức liền hiểu, tên nhóc này từ bên cạnh chạy sang!
Võ giả tiến vào ảo trận đều hiểu rõ quy tắc, muốn vượt qua ảo trận thì cần dựa vào điểm tích lũy! Cho nên đối với từng võ giả trong ảo trận, điểm tích lũy là vô cùng quan trọng.
Mười đợt tiến công đầu tiên đều phải tự ngăn cản, chỉ cần giết chết toàn bộ yêu thú tiến công thì điểm tích lũy của mọi người cơ bản sẽ giống nhau.
Nhưng bây giờ La Chinh lại đi cướp yêu thú của người khác. Đối với những võ giả khác mà nói thì đây là một việc vô cùng vô lý!
Tuy võ giả kia nỗ lực chống đỡ, nhưng tuyệt đối không muốn La Chinh đến “hỗ trợ”, vì vậy hắn hét lớn một tiếng: “Cút cho ta!”
Sau khi hét lớn, hắn lao về phía La Chinh, giơ đại đao trong tay lên trước mặt, chém về phía La Chinh.
“Không phải ta đây đang giúp ngươi à…” La Chinh mỉm cười nói, vừa nói vừa tăng tốc độ giết quạ ngày càng nhanh hơn.
Võ giả nổi giận mắng: “Ông đây không cần ngươi giúp! Cút ngay!”
La Chinh cười hắc hắc, cũng không hề nhượng bộ khi đối mặt với võ giả đang phẫn nộ này. Hắn phải thông qua vòng loại, không dễ gì mà bỏ lỡ. Đám quạ lớn trước mắt chính là cả đống điểm tích lũy, làm sao hắn có thể buông tha được?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|