Đan điền của La Chinh chậm rãi vận chuyển, nuôi dưỡng ngọn lửa và lôi điện kia.
Lực lôi hỏa không ngừng lượn lờ trong huyệt Bách Hội của La Chinh. Dưới sự rèn luyện của lôi hỏa, huyệt Bách Hội của La Chinh bắt đầu phát ra một chút ánh sáng màu vàng nhạt!
Sau nửa canh giờ đã rèn luyện huyệt Bách Hội được một lần, một vòng ánh sáng nhạt màu vàng kia cũng biến mất theo thời gian, huyệt Bách Hội này coi như đã rèn luyện xong.
Trong Trung Vực cũng không phải là không có người luyện thể, thậm chí có vài tông môn nhỏ cũng dùng luyện thể làm chủ.
Sau khi vượt qua Luyện Tủy Cảnh, bọn họ cũng phải rèn luyện huyệt đạo, huyệt đầu phải rèn cũng là huyệt Bách Hội.
Nhưng… để rèn được huyệt Bách Hội thì thường cũng cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm!
Mà La Chinh dùng nửa canh giờ đã hoàn thành.
Cách biệt đó đủ để khiến cho người ta nghẹn họng mà nhìn. Nếu những võ giả luyện thể kia nhìn thấy tốc độ rèn luyện của La Chinh, chỉ sợ đều muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
La Chinh có thể rèn một huyệt đạo nhanh như thế thật ra là bởi nhiều nguyên nhân. Thân thể của hắn vốn đã là thân thể linh khí, chắc chắn hơn những võ giả khác nhiều, quan trọng hơn là hắn vừa mới được Hồng Mông Thiên Cương rèn toàn thân một lần nữa.
Tuy trong mắt La Chinh, Hồng Mông Thiên Cương chỉ là vật tầm thường, dù sao thì chỉ cần bị đánh là chúng sẽ hoạt động, thế nhưng theo như lời Xích Long nói thì cho dù là nhóm lão quái vật trong Đại Thế Giới, cũng khó có được Hồng Mông Thiên Cương.
Sau khi dùng Hồng Mông Thiên Cương để rèn thể, dường như cơ thể đã được thay da đổi thịt, cho nên việc rèn luyện huyệt vị trong thân thể bắt đầu có hiệu quả vô cùng hơn người.
Hơn nữa, lực lôi hỏa mà La Chinh có đều là lực quy tắc tinh khiết nhất.
Nhóm người luyện thể trong Trung Vực muốn tìm được lôi hỏa thích hợp để rèn huyệt khiếu thì đều vô cùng khó khăn, mà dù có thì cũng không được tinh thuần như La Chinh. Lôi điện và ngọn lửa ngoài tự nhiên đều bạo liệt hơn rất nhiều, khó có thể khống chế, cho nên khi rèn luyện cũng phải cẩn thận gấp mười lần, gấp trăm lần La Chinh! Nào dám như La Chinh, trực tiếp nhét cả lôi hỏa vào cùng một chỗ trong huyệt khiếu?
Sau khi huyệt khiếu đầu tiên mở ra, La Chinh lại bắt đầu rèn luyện huyệt khiếu thứ hai…
Huyệt Thái Dương. Sau nửa canh giờ, rèn luyện hoàn tất…
Huyệt Ấn Đường…
Huyệt Thính Cung…
Huyệt Ngư Yêu…
La Chinh từng bước từng bước rèn luyện các huyệt vị, thời gian cũng chầm chậm trôi đi, sắc trời cũng tối dần. Ánh sáng đỏ rực rỡ ở chân trời dường như làm cho cả thành Thiên Khải có thêm một tầng màu vàng.
Mỗi lần đại hội võ đạo đều là lúc thành Thiên Khải náo nhiệt nhất. Võ giả Trung Vực đều không ngừng tới đây, nhiều võ giả thì dễ xảy ra đánh nhau nên Thiên Hạ Thương Minh cũng tăng thêm số người phòng thủ để duy trì trật tự cho thành Thiên Khải.
Một lớp sương mù băng nhẹ nhàng bay cách đó không xa, Ninh Vũ Điệp nghiêng người dựa vào xà nhà trong màn sương, làn váy màu lam nhạt thật dài từ nóc nhà rủ xuống giống như một bức màn. Gió đêm nhẹ quét qua làm làn váy kia không ngừng lắc lư trong gió.
“Hắn vậy mà rèn huyệt… Lại còn rèn nhanh như vậy…” Khuôn mặt Ninh Vũ Điệp lượn lờ dưới đám băng sương nên không thấy rõ, thế nhưng vẻ khiếp sợ trong cặp mắt đẹp kia vẫn xuyên thấu qua đám băng sương mà truyền ra ngoài.
Đúng vào lúc này, một cô gái mặc áo lụa màu xanh ngọc cầm cái giỏ nhỏ đi về phía La Chinh trong tiểu viện.
Có lẽ là bởi hơn mười viên đá chân nguyên hạ phẩm kia đã giúp cha Tất Xuân kiếm hời lớn, nên đã vội vàng phái đầu bếp tốt nhất vùng này làm các món ngon phong phú, sau đó mới cho Tất Xuân đưa tới.
“Ăn cơm thôi.” Tất Xuân nhẹ nhàng cười nói.
La Chinh cũng ngừng rèn luyện huyệt đạo. Một trăm linh tám huyệt đạo, muốn rèn luyện hết một lúc cũng không quá khó khăn.
Tu luyện lâu như vậy, La Chinh cũng có cảm giác đói.
Tất Xuân nhanh nhảu bày đồ ăn trong cái giỏ nhỏ ra, mở từng cái nắp hộp nhỏ rồi đưa tới cho La Chinh.
Cách đó không xa, ánh mắt Ninh Vũ Điệp vẫn luôn tập trung ở trên người Tất Xuân.
Tất Xuân là một cô gái trong một gia đình bình thường, dung mạo bậc trung, cũng coi là con gái cưng của cả nhà, nhưng không thể đánh đồng với Ninh Vũ Điệp. Thế mà nhìn cảnh trước mắt này, trong lòng Ninh Vũ Điệp vẫn có chút cảm giác hâm mộ.
Thân là võ giả, cả đời đều lăn lộn trên đỉnh núi, dù có muốn dừng lại cũng chẳng phải do mình quyết là được. Nhưng rốt cuộc thì Ninh Vũ Điệp vẫn là một cô gái. Ngoài gánh nặng là cả Vân Điện thì còn phải chuyên chú tu luyện, dốc sức liều mạng gia tăng tu vi của mình lên, tiến dần lên cảnh giới cao hơn.
Thế nhưng thi thoảng nàng cũng rất muốn dừng lại, hưởng thụ một phần yên tĩnh như vậy…
Có lẽ là nỗi lòng chấn động lúc này của Ninh Vũ Điệp đã khiến cho La Chinh cảm thấy gì đó. Khi La Chinh cắn một miếng cá, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía gian phòng nơi Ninh Vũ Điệp đang ở.
“Ảo giác à?” La Chinh hơi sững sờ. Rõ ràng ban nãy hắn phát giác ra có người nhìn trộm mình.
“Làm sao vậy? Hóc xương cá rồi phải không? Xương cá này nguy hiểm lắm đấy…” Tất Xuân nhìn thấy hành động của La Chinh liền kỳ quái hỏi.
La Chinh làm sao lại bị hóc xương cá được. Nghe thấy lời Tất Xuân nói, hắn dở khóc dở cười.
Sau khi cơm nước xong xuôi, La Chinh tiếp tục rèn luyện huyệt khiếu.
Một trăm linh tám huyệt khiếu, được lôi hỏa của La Chinh lần lượt rèn luyện, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trong bốn ngày sau đó, La Chinh đều rèn luyện tất cả huyệt khiếu một lần, rồi mới bước đến trước thành Thiên Khải để mua một số huyền khí cho Hắc Hỏa rèn luyện Thiên Diễn Tinh Hoa.
Sau khi được Hồng Mông Thiên Cương rèn luyện thì thể chất của hắn đã có thay đổi lớn, thân thể có thể chịu được nhiều sức mạnh từ vảy rồng hơn, cho nên hắn cần hấp thụ càng nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa hơn nữa để thắp sáng thêm vảy rồng…
Lại ba ngày trôi qua…
Rạng sáng ngày hôm nay, trong thành Thiên Khải bỗng nhiên vang lên một tiếng trống. Tiếng trống này xuyên thấu khắp ngõ ngách của thành Thiên Khải. Nghe thấy tiếng trống này, tất cả các võ giả đều hiểu, đại hội võ đạo do Thiên Hạ Thương Minh tổ chức sắp bắt đầu.
Thành Thiên Khải rất lớn, nếu một người bình thường muốn đi bộ qua hết các nơi trong thành thì cũng phải mất ba ngày ba đêm. Nơi đây chẳng khác gì một đất nước nhỏ.
Thế nhưng một tiếng trống kia lại có thể khiến mỗi người trong thành đều nghe rõ ràng.
“Là trống nguyên khí thiên địa! Rốt cuộc cũng gõ vang rồi!”
“Nghe nói cái dùi để đánh trống nguyên khí thiên địa này lên tới năm vạn cân, người bình thường không thể gõ được cái trống này!”
“Cái trống đó suốt ngày hấp thụ nguyên khí của trời đất, mỗi một lần gõ có thể khuếch tán nguyên khí bên trong ra khắp thành Thiên Khải, mọi người mau hít lấy mấy cái, có thể kéo dài tuổi thọ đấy!”
Sau khi La Chinh nghe được tiếng trống kia thì rõ ràng liền cảm nhận được một khoảng nguyên khí của trời đất xao động, ập vào mặt.
Nguyên khí trời đất nồng đậm như thế lại có thể cho võ giả nhanh chóng hấp thu, chuyển hóa thành chân nguyên, cũng coi như là một loại phúc lợi mà Thiên Hạ Thương Minh cho thành Thiên Khải…
Hôm nay là ngày tổ chức đại hội võ đạo, La Chinh đã ra khỏi tiểu viện tu luyện, đi về phía Thiên Hạ Thương Minh.
Thiên Hạ Thương Minh đã bố trí võ đài cho đại hội võ đạo từ lâu, đồng thời cũng đã tính đến số người xem nên bố trí một cái đài xem chiến đấu dài hai ngàn trượng. Cái đài dành cho người xem này chia làm mười hai tầng, nếu ngồi kín hết thì có thể chứa được hơn mười vạn võ giả đến xem.
Khi La Chinh tiến về phía tổng minh liền bị thanh thế to lớn của đám võ giả kia làm cho hoảng sợ.
Lúc này vẫn còn là sáng sớm, vậy mà trên khán đài các võ giả đã ngồi kín, tiếng người ồn ào, huyên náo lạ thường.
Võ giả trong Trung Vực nhiều lắm, các đệ tử Vân Điện và mấy tông môn nhị phẩm cấp dưới cộng lại có tới mấy trăm vạn người rồi, còn các đệ tử Hư Linh Tông lại càng nhiều hơn ngàn vạn, huống chi trong Trung Vực còn có các loại tông môn tam phẩm, nhị phẩm, các loại thế lực, gia tộc… không thể đếm được.
Hơn mười vạn võ giả đến quan sát đại hội võ đạo cũng chỉ là một phần vạn trong số đó mà thôi.
“Vé vào xem đại hội võ đạo đây! Một viên đá chân nguyên viên cực phẩm một vé!” Trong đám người có người thét to.
Một viên đá chân nguyên cực phẩm một tấm vé vào cửa, La Chinh không còn lời nào để nói, như vậy quá đắt…
Vé vào cửa đắt đỏ như thế, vậy mà cũng có hơn mười vạn võ giả quan sát, hắn cũng không biết nên nói là Thiên Hạ Thương Minh biết vơ vét của cải hay là những võ giả này rất có tiền nữa.
La Chinh không dừng lại, đi thẳng về phía võ đài bên kia.
“Đứng lại! Nếu ngươi muốn xem đại hội võ đạo, mời đi bên kia!” Một chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh ngăn cản La Chinh.
Vị chấp sự này nhìn thấy La Chinh mới chỉ là Chiếu Thần Tứ Trọng nên đương nhiên không nghĩ rằng hắn có tư cách tham gia đại hội võ đạo.
La Chinh lại cười nói: “Không cần. Ta tới tham gia đại hội võ đạo!”
“Tham gia đại hội võ đạo?” Chấp sự kia lập tức nở nụ cười: “Anh bạn này, biết rõ đây là chỗ nào chứ? Muốn gây chuyện cũng phải nhìn chỗ!”
Lực lôi hỏa không ngừng lượn lờ trong huyệt Bách Hội của La Chinh. Dưới sự rèn luyện của lôi hỏa, huyệt Bách Hội của La Chinh bắt đầu phát ra một chút ánh sáng màu vàng nhạt!
Sau nửa canh giờ đã rèn luyện huyệt Bách Hội được một lần, một vòng ánh sáng nhạt màu vàng kia cũng biến mất theo thời gian, huyệt Bách Hội này coi như đã rèn luyện xong.
Trong Trung Vực cũng không phải là không có người luyện thể, thậm chí có vài tông môn nhỏ cũng dùng luyện thể làm chủ.
Sau khi vượt qua Luyện Tủy Cảnh, bọn họ cũng phải rèn luyện huyệt đạo, huyệt đầu phải rèn cũng là huyệt Bách Hội.
Nhưng… để rèn được huyệt Bách Hội thì thường cũng cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm!
Mà La Chinh dùng nửa canh giờ đã hoàn thành.
Cách biệt đó đủ để khiến cho người ta nghẹn họng mà nhìn. Nếu những võ giả luyện thể kia nhìn thấy tốc độ rèn luyện của La Chinh, chỉ sợ đều muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
La Chinh có thể rèn một huyệt đạo nhanh như thế thật ra là bởi nhiều nguyên nhân. Thân thể của hắn vốn đã là thân thể linh khí, chắc chắn hơn những võ giả khác nhiều, quan trọng hơn là hắn vừa mới được Hồng Mông Thiên Cương rèn toàn thân một lần nữa.
Tuy trong mắt La Chinh, Hồng Mông Thiên Cương chỉ là vật tầm thường, dù sao thì chỉ cần bị đánh là chúng sẽ hoạt động, thế nhưng theo như lời Xích Long nói thì cho dù là nhóm lão quái vật trong Đại Thế Giới, cũng khó có được Hồng Mông Thiên Cương.
Sau khi dùng Hồng Mông Thiên Cương để rèn thể, dường như cơ thể đã được thay da đổi thịt, cho nên việc rèn luyện huyệt vị trong thân thể bắt đầu có hiệu quả vô cùng hơn người.
Hơn nữa, lực lôi hỏa mà La Chinh có đều là lực quy tắc tinh khiết nhất.
Nhóm người luyện thể trong Trung Vực muốn tìm được lôi hỏa thích hợp để rèn huyệt khiếu thì đều vô cùng khó khăn, mà dù có thì cũng không được tinh thuần như La Chinh. Lôi điện và ngọn lửa ngoài tự nhiên đều bạo liệt hơn rất nhiều, khó có thể khống chế, cho nên khi rèn luyện cũng phải cẩn thận gấp mười lần, gấp trăm lần La Chinh! Nào dám như La Chinh, trực tiếp nhét cả lôi hỏa vào cùng một chỗ trong huyệt khiếu?
Sau khi huyệt khiếu đầu tiên mở ra, La Chinh lại bắt đầu rèn luyện huyệt khiếu thứ hai…
Huyệt Thái Dương. Sau nửa canh giờ, rèn luyện hoàn tất…
Huyệt Ấn Đường…
Huyệt Thính Cung…
Huyệt Ngư Yêu…
La Chinh từng bước từng bước rèn luyện các huyệt vị, thời gian cũng chầm chậm trôi đi, sắc trời cũng tối dần. Ánh sáng đỏ rực rỡ ở chân trời dường như làm cho cả thành Thiên Khải có thêm một tầng màu vàng.
Mỗi lần đại hội võ đạo đều là lúc thành Thiên Khải náo nhiệt nhất. Võ giả Trung Vực đều không ngừng tới đây, nhiều võ giả thì dễ xảy ra đánh nhau nên Thiên Hạ Thương Minh cũng tăng thêm số người phòng thủ để duy trì trật tự cho thành Thiên Khải.
Một lớp sương mù băng nhẹ nhàng bay cách đó không xa, Ninh Vũ Điệp nghiêng người dựa vào xà nhà trong màn sương, làn váy màu lam nhạt thật dài từ nóc nhà rủ xuống giống như một bức màn. Gió đêm nhẹ quét qua làm làn váy kia không ngừng lắc lư trong gió.
“Hắn vậy mà rèn huyệt… Lại còn rèn nhanh như vậy…” Khuôn mặt Ninh Vũ Điệp lượn lờ dưới đám băng sương nên không thấy rõ, thế nhưng vẻ khiếp sợ trong cặp mắt đẹp kia vẫn xuyên thấu qua đám băng sương mà truyền ra ngoài.
Đúng vào lúc này, một cô gái mặc áo lụa màu xanh ngọc cầm cái giỏ nhỏ đi về phía La Chinh trong tiểu viện.
Có lẽ là bởi hơn mười viên đá chân nguyên hạ phẩm kia đã giúp cha Tất Xuân kiếm hời lớn, nên đã vội vàng phái đầu bếp tốt nhất vùng này làm các món ngon phong phú, sau đó mới cho Tất Xuân đưa tới.
“Ăn cơm thôi.” Tất Xuân nhẹ nhàng cười nói.
La Chinh cũng ngừng rèn luyện huyệt đạo. Một trăm linh tám huyệt đạo, muốn rèn luyện hết một lúc cũng không quá khó khăn.
Tu luyện lâu như vậy, La Chinh cũng có cảm giác đói.
Tất Xuân nhanh nhảu bày đồ ăn trong cái giỏ nhỏ ra, mở từng cái nắp hộp nhỏ rồi đưa tới cho La Chinh.
Cách đó không xa, ánh mắt Ninh Vũ Điệp vẫn luôn tập trung ở trên người Tất Xuân.
Tất Xuân là một cô gái trong một gia đình bình thường, dung mạo bậc trung, cũng coi là con gái cưng của cả nhà, nhưng không thể đánh đồng với Ninh Vũ Điệp. Thế mà nhìn cảnh trước mắt này, trong lòng Ninh Vũ Điệp vẫn có chút cảm giác hâm mộ.
Thân là võ giả, cả đời đều lăn lộn trên đỉnh núi, dù có muốn dừng lại cũng chẳng phải do mình quyết là được. Nhưng rốt cuộc thì Ninh Vũ Điệp vẫn là một cô gái. Ngoài gánh nặng là cả Vân Điện thì còn phải chuyên chú tu luyện, dốc sức liều mạng gia tăng tu vi của mình lên, tiến dần lên cảnh giới cao hơn.
Thế nhưng thi thoảng nàng cũng rất muốn dừng lại, hưởng thụ một phần yên tĩnh như vậy…
Có lẽ là nỗi lòng chấn động lúc này của Ninh Vũ Điệp đã khiến cho La Chinh cảm thấy gì đó. Khi La Chinh cắn một miếng cá, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía gian phòng nơi Ninh Vũ Điệp đang ở.
“Ảo giác à?” La Chinh hơi sững sờ. Rõ ràng ban nãy hắn phát giác ra có người nhìn trộm mình.
“Làm sao vậy? Hóc xương cá rồi phải không? Xương cá này nguy hiểm lắm đấy…” Tất Xuân nhìn thấy hành động của La Chinh liền kỳ quái hỏi.
La Chinh làm sao lại bị hóc xương cá được. Nghe thấy lời Tất Xuân nói, hắn dở khóc dở cười.
Sau khi cơm nước xong xuôi, La Chinh tiếp tục rèn luyện huyệt khiếu.
Một trăm linh tám huyệt khiếu, được lôi hỏa của La Chinh lần lượt rèn luyện, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trong bốn ngày sau đó, La Chinh đều rèn luyện tất cả huyệt khiếu một lần, rồi mới bước đến trước thành Thiên Khải để mua một số huyền khí cho Hắc Hỏa rèn luyện Thiên Diễn Tinh Hoa.
Sau khi được Hồng Mông Thiên Cương rèn luyện thì thể chất của hắn đã có thay đổi lớn, thân thể có thể chịu được nhiều sức mạnh từ vảy rồng hơn, cho nên hắn cần hấp thụ càng nhiều Thiên Diễn Tinh Hoa hơn nữa để thắp sáng thêm vảy rồng…
Lại ba ngày trôi qua…
Rạng sáng ngày hôm nay, trong thành Thiên Khải bỗng nhiên vang lên một tiếng trống. Tiếng trống này xuyên thấu khắp ngõ ngách của thành Thiên Khải. Nghe thấy tiếng trống này, tất cả các võ giả đều hiểu, đại hội võ đạo do Thiên Hạ Thương Minh tổ chức sắp bắt đầu.
Thành Thiên Khải rất lớn, nếu một người bình thường muốn đi bộ qua hết các nơi trong thành thì cũng phải mất ba ngày ba đêm. Nơi đây chẳng khác gì một đất nước nhỏ.
Thế nhưng một tiếng trống kia lại có thể khiến mỗi người trong thành đều nghe rõ ràng.
“Là trống nguyên khí thiên địa! Rốt cuộc cũng gõ vang rồi!”
“Nghe nói cái dùi để đánh trống nguyên khí thiên địa này lên tới năm vạn cân, người bình thường không thể gõ được cái trống này!”
“Cái trống đó suốt ngày hấp thụ nguyên khí của trời đất, mỗi một lần gõ có thể khuếch tán nguyên khí bên trong ra khắp thành Thiên Khải, mọi người mau hít lấy mấy cái, có thể kéo dài tuổi thọ đấy!”
Sau khi La Chinh nghe được tiếng trống kia thì rõ ràng liền cảm nhận được một khoảng nguyên khí của trời đất xao động, ập vào mặt.
Nguyên khí trời đất nồng đậm như thế lại có thể cho võ giả nhanh chóng hấp thu, chuyển hóa thành chân nguyên, cũng coi như là một loại phúc lợi mà Thiên Hạ Thương Minh cho thành Thiên Khải…
Hôm nay là ngày tổ chức đại hội võ đạo, La Chinh đã ra khỏi tiểu viện tu luyện, đi về phía Thiên Hạ Thương Minh.
Thiên Hạ Thương Minh đã bố trí võ đài cho đại hội võ đạo từ lâu, đồng thời cũng đã tính đến số người xem nên bố trí một cái đài xem chiến đấu dài hai ngàn trượng. Cái đài dành cho người xem này chia làm mười hai tầng, nếu ngồi kín hết thì có thể chứa được hơn mười vạn võ giả đến xem.
Khi La Chinh tiến về phía tổng minh liền bị thanh thế to lớn của đám võ giả kia làm cho hoảng sợ.
Lúc này vẫn còn là sáng sớm, vậy mà trên khán đài các võ giả đã ngồi kín, tiếng người ồn ào, huyên náo lạ thường.
Võ giả trong Trung Vực nhiều lắm, các đệ tử Vân Điện và mấy tông môn nhị phẩm cấp dưới cộng lại có tới mấy trăm vạn người rồi, còn các đệ tử Hư Linh Tông lại càng nhiều hơn ngàn vạn, huống chi trong Trung Vực còn có các loại tông môn tam phẩm, nhị phẩm, các loại thế lực, gia tộc… không thể đếm được.
Hơn mười vạn võ giả đến quan sát đại hội võ đạo cũng chỉ là một phần vạn trong số đó mà thôi.
“Vé vào xem đại hội võ đạo đây! Một viên đá chân nguyên viên cực phẩm một vé!” Trong đám người có người thét to.
Một viên đá chân nguyên cực phẩm một tấm vé vào cửa, La Chinh không còn lời nào để nói, như vậy quá đắt…
Vé vào cửa đắt đỏ như thế, vậy mà cũng có hơn mười vạn võ giả quan sát, hắn cũng không biết nên nói là Thiên Hạ Thương Minh biết vơ vét của cải hay là những võ giả này rất có tiền nữa.
La Chinh không dừng lại, đi thẳng về phía võ đài bên kia.
“Đứng lại! Nếu ngươi muốn xem đại hội võ đạo, mời đi bên kia!” Một chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh ngăn cản La Chinh.
Vị chấp sự này nhìn thấy La Chinh mới chỉ là Chiếu Thần Tứ Trọng nên đương nhiên không nghĩ rằng hắn có tư cách tham gia đại hội võ đạo.
La Chinh lại cười nói: “Không cần. Ta tới tham gia đại hội võ đạo!”
“Tham gia đại hội võ đạo?” Chấp sự kia lập tức nở nụ cười: “Anh bạn này, biết rõ đây là chỗ nào chứ? Muốn gây chuyện cũng phải nhìn chỗ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|