Công pháp mà võ giả độc lập tu luyện có đủ loại, mặc dù phẩm cấp không cao nhưng thường có rất nhiều chiêu quỷ quái!
Người giống như Triệu Thuẫn, không dựa vào bất cứ tông môn nào lại có thể hoành hành trong Trung Vực, tạo ra tên tuổi lớn như vậy, còn từng đi qua Bạo Loạn Hải Tinh mà vẫn an toàn trở ra. Mặc dù độ sâu hắn bước vào Bạo Loạn Hải Tinh không so được với những cường giả Hư Kiếp Cảnh, nhưng đối với cường giả Thần Đan Cảnh thì đã vô cùng hiếm gặp.
Trong nháy mắt Triệu Thuẫn xông lên thì liền có một vòng chân nguyên màu vàng đất ngưng kết trước mặt hắn tạo thành một tấm chắn dày bao bọc hắn ở bên trong.
Sở dĩ Triệu Thuẫn được gọi là “Thần Hành Giả” là bởi hắn tu luyện một loại bộ pháp đặc biệt gọi là “Đạp Tuyết Vô Ngân”. Bộ pháp này đến không có hình dáng, đi không có dấu vết, tốc độ cũng cực nhanh! Thông qua bộ pháp này mà áp sát đối thủ, Triệu Thuẫn sẽ tiến hành tấn công liên tiếp để có thể khiến đối thủ mệt mỏi ứng phó, cuối cùng giành lấy chiến thắng!
Đây là đấu pháp Triệu Thuẫn thường dùng, từng thu được hiệu quả trong nhiều trận đấu.
Mặc dù Du Phi không nổi danh, nhưng dù gì hắn cũng là đệ tử của Huyền Âm Quán, Triệu Thuẫn dù tự tin nhưng cũng không lơ là, một khi ra tay là sẽ dốc toàn lực! Lấy thân phận võ giả độc lập mà bước vào được Thần Đan Cảnh, điều cần thiết không chỉ là thiên phú mà còn là một cái tâm có năng lực nhìn rõ chân tướng.
Khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch của Du Phi mang vẻ hờ hững, gã nhìn qua rồi nhanh chóng tiếp cận Triệu Thuẫn.
“Quán chủ nói, trận đấu đầu tiên phải thấy máu, phải thể hiện thật nổi bật. Rất xin lỗi, chỉ có thể mượn máu ngươi dùng một chút…” Trên khuôn mặt bình thường kia của Du Phi bỗng nhiên lộ ra điệu cười tàn nhẫn, ngón tay trên hai bàn tay gã giao nhau, sau đó khẽ kéo, vài sợi tơ màu đen cùng lúc được gã kéo ra, sau đó mấy sợi tơ màu đen giống như từng con rắn trườn về phía Triệu Thuẫn.
Triệu Thuẫn chủ yếu tu luyện công pháp hệ Thổ, sở trường là phòng ngự, lá chắn chân nguyên màu vàng đất kia có lực phòng ngự kinh người, tấn công thông thường căn bản không cách nào xé rách. Nhưng từng sợi tơ màu đen trong tay Du Phi lại không hề có chút trở ngại nào mà chui qua lá chắn chân nguyên của hắn, quấn quanh trên người Triệu Thuẫn.
Cánh tay, phần bụng, phần đầu, hai chân, toàn bộ đều bị sợi tơ màu đen này quấn chặt lấy.
Trên mặt Du Phi lộ nụ cười rạng rỡ, đồng thời giọng nói đột nhiên lớn hơn: “Phóng ra những đóa hóa xinh đẹp đi!” Nói xong hai tay Du Phi đan nhau, dùng lực khẽ kéo.
“Xì xì!”
Những sợi tơ màu đen đột nhiên quấn chặt lại, vô số máu đỏ tươi chảy ra từ trong cơ thể rắn chắc của Triệu Thuẫn.
Những vết máu loang lổ trên cơ thể hắn chảy xuống theo vài hướng, trên mặt đất hình thành từng vết máu hỗn loạn. Nhìn từ phía xa giống như một đóa hoa tường vi màu máu đang nở rộ…
Đợi đến khi máu tươi chảy hết, cơ thể của Triệu Thuẫn mới rơi rụng trên mặt đất, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Nhìn thấy cảnh đẫm máu như thế, mấy chục vạn võ giả ở đại hội võ đạo đều im lặng.
Những võ giả đến tham gia đại hội võ đạo này cơ bản đều biết mình sẽ đối mặt với cái chết, chỉ là không ai ngờ tới cảnh này lại đến nhanh như vậy, lực công kích lại mạnh như vậy. Cho dù rất nhiều võ giả vốn đầu đao nhuốm máu, thì nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy không thể thích ứng nổi.
Trên võ đài, sống chết đều theo ý trời, quy tắc của đại hội võ đạo không có gì xa lạ đối với võ giả Trung Vực. Có điều thông thường nếu không có đại thù liên quan tới sống chết thì sẽ không hành hạ đối phương đến chết như vậy.
Phần đông võ giả nhìn thấy Du Phi tướng mạo bình thường kia thì trong mắt đều lộ vẻ đề phòng. Đệ tử của Huyền Âm Quán này thủ đoạn không khỏi cũng quá mức tàn độc.
“Du Phi của Huyền Âm Quán thắng!” Lão Tiêu tuyên bố, sau đó lão vung tay, liền có người của Thiên Hạ Thương Minh lên thu dọn võ đài.
Trận mở màn đầu tiên đã kết thúc ngay trong một cái gặp mặt, ấn tượng của mọi người không phải là công pháp mạnh mẽ và thiên phú yêu nghiệt, mà điều duy nhất khiến họ nhớ đến chính là đẫm máu!
Du Phi quay trở lại đài cao, vị Huyền Âm lão nhân kia khẽ gật đầu: “Du Phi, biểu hiện không tồi, thưởng cho ngươi mười năm tự do.”
Nghe thấy lời nói của Huyền Âm lão nhân, trên gương mặt bình thường kia của Du Phi lộ vẻ vui mừng: “Đa tạ Quán chủ!”
Huyền Âm Quán là một tông môn vô cùng đặc biệt, đối với đệ tử trong tông môn, phần thưởng quan trọng nhất chính là tự do! Trói buộc của Huyền Âm Quán với đệ tử cực kì nghiêm khắc, từ ngày đầu tiên bước vào Huyền Âm Quán đã bị trồng “phù âm thi”. Phù âm thi này cực kì âm độc, sau khi trồng phù thì mỗi năm âm khí sẽ theo phù âm thi thâm nhập vào trong cơ thể của võ giả, cơ thể thối rữa từng chút một, chết vô cùng thảm.
Trừ phi có thể đột phá Hư Kiếp Cảnh, nếu không sẽ không có cách nào phá giải “phù âm thi”. Để tránh “phù âm thi” phát tác, mỗi năm đệ tử của Huyền Âm Quán đều được phân phát một viên “Nhập Hỏa Đan”, chỉ cần nuốt Nhập Hỏa Đan thì có thể tránh phù âm thi phát huy tác dụng.
Chính vì nguyên nhân này mà đệ tử của Huyền Âm Quán rất ít khi ra ngoài hoạt động, cho dù là ra ngoài làm nhiệm vụ cũng buộc phải trở về Huyền Âm Quán trước khi phù âm thi phát tác.
Huyền Âm lão nhân cho Du Phi mười năm tự do chính là dự định thưởng cho hắn mười viên “Nhập Hỏa Đan” để Du Phi có thể vô lo vô nghĩ sống qua mười năm.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, ánh mắt La Chinh sáng rực. Quả nhiên giống như những gì Ninh Vũ Điệp nói, giải thưởng của đại hội võ đạo tuy phong phú nhưng chỉ cần hơi bất cẩn thì sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng. Nếu so sánh ra thì kiểu tỉ thí được một chút liền dừng lại trong tông môn kia rõ ràng vô cùng nhẹ nhàng.
Có điều cũng tốt, chỉ có như vậy ta mới có cơ hội giết Tư Diệu Linh, La Chinh thản nhiên nghĩ.
Sau trận mở đầu, lão Tiêu lại đánh một luồng chân nguyên vào đài ngọc.
“Ầm!”
Sau khi đài ngọc lắc lư một hồi thì lại bắn ra hai tấm Minh bài.
Lão Tiêu vung tay, hai tấm Minh bài liền bay về phía lão. Lão nhìn tên trên một tấm Minh bài rồi nhìn La Chinh một cái.
Tim La Chinh khẽ thót lên. Không phải nhanh như vậy đã đến lượt mình lên sàn rồi chứ? Lần thứ hai rút tên đã rút phải mình rồi. Quả thực là lão Tiêu rút được Minh bài của La Chinh, có điều lão lại hơi do dự, không biết giới thiệu La Chinh như thế nào?
Thông thường đệ tử tham gia vòng loại đều là võ giả độc lập, cho dù bọn họ có tông môn thì cũng chỉ là một số tông môn tam phẩm, thậm chí là tông môn nhị phẩm hoặc đến từ thế lực của gia tộc nhỏ nào đó. Thiên Hạ Thương Minh đều coi những tông môn từ tứ phẩm trở xuống là võ giả độc lập.
Nhưng La Chinh thân là đệ tử Vân Điện, vì vậy lão mới chần chừ đắn đo, chung quy lão Tiêu vẫn dùng chân nguyên truyền âm cho Minh chủ Thạch Khắc Phàm, hỏi xem nên giới thiệu thế nào.
“Đọc đi. Sao trọng tài lại không đọc tên?”
“Lề mà lề mề. Làm cái trò quỷ gì vậy?”
“Có đánh hay không đây? Ta thích nhìn máu chảy thành sông, tốt nhất là đẫm máu một chút!”
Sau khi được Thạch Khắc Phàm gợi ý, lão Tiêu gật đầu, sau đó lớn giọng đọc: “Vân Điện, La Chinh đấu với võ giả độc lập Công Tôn Trấm!”
“Thực sự là ta!” Vừa rồi khi lão Tiêu nhìn mình, trong lòng La Chinh đã đoán ra khả năng này, không ngờ trận thứ hai đã đến lượt mình.
Điều gì cần tới rồi sẽ tới, La Chinh không hề có vẻ e sợ, bước một bước dài đi lên võ đài.
Cùng lúc đó, một vị võ giả độc lập khác cũng đi theo phía sau La Chinh lên võ đài.
Đám đông võ giả nhìn thấy cảnh này lập tức thấy hơi mơ hồ. Khi bọn họ nghe thấy Vân Điện, ánh mắt đều nhìn lên Vân Điện ở trên đài cao. Lần này Vân Điện có năm người tham gia, đã mang tới năm võ giả, nhưng rõ ràng lão Tiêu đã đọc tên một người trong đó mà năm người kia lại không có chút động tĩnh gì, ngược lại lại có hai vị võ giả bước ra từ bên phía võ giả độc lập.
“Chuyện gì thế này? Tại sao đệ tử Vân Điện lại đi ra từ bên võ giả độc lập kia?”
“Đợi đã, có phải ta hoa mắt rồi không? Vừa rồi không để ý tới, tên nhóc này vẫn là…vẫn là Chiếu Thần Cảnh?”
“Quả đúng là Chiếu Thần Cảnh. Hơn nữa vẫn chỉ là Chiếu Thần Tứ Trọng… CHIẾU THẦN TỨ TRỌNG! Sao hắn có thể vượt qua vòng loại?”
Võ giả có thể vượt qua vòng loại căn bản đều là những cường giả có chút danh tiếng. Giống như Công Tôn Trấm, thực ra chính là con trai trưởng của gia tộc Công Tôn, gia tộc tam phẩm ở thành Thiên Khải! Quan hệ của gia tộc Công Tôn này với Thiên Hạ Thương Minh vô cùng thân thiết.
Còn về La Chinh, thời gian hắn vào Trung Vực không dài, huống hồ sau khi vào Vân Điện vẫn luôn tu luyện, ngoại trừ Mặc Nhạc Chương và người của Thiên Hạ Thương Minh biết hắn thì những võ giả khác căn bản chưa từng nghe qua.
Vừa rồi La Chinh vẫn luôn đứng ở giữa đám đông, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào những đại tông môn nên đương nhiên không để ý đến một võ giả Chiếu Thần Cảnh xen lẫn trong đám võ giả Thần Đan Cảnh.
Lúc này La Chinh vừa đi ra liền được “chú ý”. Tu vi của hắn kém xa so với những võ giả tham gia đại hội võ đạo khác!
Người giống như Triệu Thuẫn, không dựa vào bất cứ tông môn nào lại có thể hoành hành trong Trung Vực, tạo ra tên tuổi lớn như vậy, còn từng đi qua Bạo Loạn Hải Tinh mà vẫn an toàn trở ra. Mặc dù độ sâu hắn bước vào Bạo Loạn Hải Tinh không so được với những cường giả Hư Kiếp Cảnh, nhưng đối với cường giả Thần Đan Cảnh thì đã vô cùng hiếm gặp.
Trong nháy mắt Triệu Thuẫn xông lên thì liền có một vòng chân nguyên màu vàng đất ngưng kết trước mặt hắn tạo thành một tấm chắn dày bao bọc hắn ở bên trong.
Sở dĩ Triệu Thuẫn được gọi là “Thần Hành Giả” là bởi hắn tu luyện một loại bộ pháp đặc biệt gọi là “Đạp Tuyết Vô Ngân”. Bộ pháp này đến không có hình dáng, đi không có dấu vết, tốc độ cũng cực nhanh! Thông qua bộ pháp này mà áp sát đối thủ, Triệu Thuẫn sẽ tiến hành tấn công liên tiếp để có thể khiến đối thủ mệt mỏi ứng phó, cuối cùng giành lấy chiến thắng!
Đây là đấu pháp Triệu Thuẫn thường dùng, từng thu được hiệu quả trong nhiều trận đấu.
Mặc dù Du Phi không nổi danh, nhưng dù gì hắn cũng là đệ tử của Huyền Âm Quán, Triệu Thuẫn dù tự tin nhưng cũng không lơ là, một khi ra tay là sẽ dốc toàn lực! Lấy thân phận võ giả độc lập mà bước vào được Thần Đan Cảnh, điều cần thiết không chỉ là thiên phú mà còn là một cái tâm có năng lực nhìn rõ chân tướng.
Khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch của Du Phi mang vẻ hờ hững, gã nhìn qua rồi nhanh chóng tiếp cận Triệu Thuẫn.
“Quán chủ nói, trận đấu đầu tiên phải thấy máu, phải thể hiện thật nổi bật. Rất xin lỗi, chỉ có thể mượn máu ngươi dùng một chút…” Trên khuôn mặt bình thường kia của Du Phi bỗng nhiên lộ ra điệu cười tàn nhẫn, ngón tay trên hai bàn tay gã giao nhau, sau đó khẽ kéo, vài sợi tơ màu đen cùng lúc được gã kéo ra, sau đó mấy sợi tơ màu đen giống như từng con rắn trườn về phía Triệu Thuẫn.
Triệu Thuẫn chủ yếu tu luyện công pháp hệ Thổ, sở trường là phòng ngự, lá chắn chân nguyên màu vàng đất kia có lực phòng ngự kinh người, tấn công thông thường căn bản không cách nào xé rách. Nhưng từng sợi tơ màu đen trong tay Du Phi lại không hề có chút trở ngại nào mà chui qua lá chắn chân nguyên của hắn, quấn quanh trên người Triệu Thuẫn.
Cánh tay, phần bụng, phần đầu, hai chân, toàn bộ đều bị sợi tơ màu đen này quấn chặt lấy.
Trên mặt Du Phi lộ nụ cười rạng rỡ, đồng thời giọng nói đột nhiên lớn hơn: “Phóng ra những đóa hóa xinh đẹp đi!” Nói xong hai tay Du Phi đan nhau, dùng lực khẽ kéo.
“Xì xì!”
Những sợi tơ màu đen đột nhiên quấn chặt lại, vô số máu đỏ tươi chảy ra từ trong cơ thể rắn chắc của Triệu Thuẫn.
Những vết máu loang lổ trên cơ thể hắn chảy xuống theo vài hướng, trên mặt đất hình thành từng vết máu hỗn loạn. Nhìn từ phía xa giống như một đóa hoa tường vi màu máu đang nở rộ…
Đợi đến khi máu tươi chảy hết, cơ thể của Triệu Thuẫn mới rơi rụng trên mặt đất, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Nhìn thấy cảnh đẫm máu như thế, mấy chục vạn võ giả ở đại hội võ đạo đều im lặng.
Những võ giả đến tham gia đại hội võ đạo này cơ bản đều biết mình sẽ đối mặt với cái chết, chỉ là không ai ngờ tới cảnh này lại đến nhanh như vậy, lực công kích lại mạnh như vậy. Cho dù rất nhiều võ giả vốn đầu đao nhuốm máu, thì nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy không thể thích ứng nổi.
Trên võ đài, sống chết đều theo ý trời, quy tắc của đại hội võ đạo không có gì xa lạ đối với võ giả Trung Vực. Có điều thông thường nếu không có đại thù liên quan tới sống chết thì sẽ không hành hạ đối phương đến chết như vậy.
Phần đông võ giả nhìn thấy Du Phi tướng mạo bình thường kia thì trong mắt đều lộ vẻ đề phòng. Đệ tử của Huyền Âm Quán này thủ đoạn không khỏi cũng quá mức tàn độc.
“Du Phi của Huyền Âm Quán thắng!” Lão Tiêu tuyên bố, sau đó lão vung tay, liền có người của Thiên Hạ Thương Minh lên thu dọn võ đài.
Trận mở màn đầu tiên đã kết thúc ngay trong một cái gặp mặt, ấn tượng của mọi người không phải là công pháp mạnh mẽ và thiên phú yêu nghiệt, mà điều duy nhất khiến họ nhớ đến chính là đẫm máu!
Du Phi quay trở lại đài cao, vị Huyền Âm lão nhân kia khẽ gật đầu: “Du Phi, biểu hiện không tồi, thưởng cho ngươi mười năm tự do.”
Nghe thấy lời nói của Huyền Âm lão nhân, trên gương mặt bình thường kia của Du Phi lộ vẻ vui mừng: “Đa tạ Quán chủ!”
Huyền Âm Quán là một tông môn vô cùng đặc biệt, đối với đệ tử trong tông môn, phần thưởng quan trọng nhất chính là tự do! Trói buộc của Huyền Âm Quán với đệ tử cực kì nghiêm khắc, từ ngày đầu tiên bước vào Huyền Âm Quán đã bị trồng “phù âm thi”. Phù âm thi này cực kì âm độc, sau khi trồng phù thì mỗi năm âm khí sẽ theo phù âm thi thâm nhập vào trong cơ thể của võ giả, cơ thể thối rữa từng chút một, chết vô cùng thảm.
Trừ phi có thể đột phá Hư Kiếp Cảnh, nếu không sẽ không có cách nào phá giải “phù âm thi”. Để tránh “phù âm thi” phát tác, mỗi năm đệ tử của Huyền Âm Quán đều được phân phát một viên “Nhập Hỏa Đan”, chỉ cần nuốt Nhập Hỏa Đan thì có thể tránh phù âm thi phát huy tác dụng.
Chính vì nguyên nhân này mà đệ tử của Huyền Âm Quán rất ít khi ra ngoài hoạt động, cho dù là ra ngoài làm nhiệm vụ cũng buộc phải trở về Huyền Âm Quán trước khi phù âm thi phát tác.
Huyền Âm lão nhân cho Du Phi mười năm tự do chính là dự định thưởng cho hắn mười viên “Nhập Hỏa Đan” để Du Phi có thể vô lo vô nghĩ sống qua mười năm.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, ánh mắt La Chinh sáng rực. Quả nhiên giống như những gì Ninh Vũ Điệp nói, giải thưởng của đại hội võ đạo tuy phong phú nhưng chỉ cần hơi bất cẩn thì sẽ phải trả giá bằng cả sinh mạng. Nếu so sánh ra thì kiểu tỉ thí được một chút liền dừng lại trong tông môn kia rõ ràng vô cùng nhẹ nhàng.
Có điều cũng tốt, chỉ có như vậy ta mới có cơ hội giết Tư Diệu Linh, La Chinh thản nhiên nghĩ.
Sau trận mở đầu, lão Tiêu lại đánh một luồng chân nguyên vào đài ngọc.
“Ầm!”
Sau khi đài ngọc lắc lư một hồi thì lại bắn ra hai tấm Minh bài.
Lão Tiêu vung tay, hai tấm Minh bài liền bay về phía lão. Lão nhìn tên trên một tấm Minh bài rồi nhìn La Chinh một cái.
Tim La Chinh khẽ thót lên. Không phải nhanh như vậy đã đến lượt mình lên sàn rồi chứ? Lần thứ hai rút tên đã rút phải mình rồi. Quả thực là lão Tiêu rút được Minh bài của La Chinh, có điều lão lại hơi do dự, không biết giới thiệu La Chinh như thế nào?
Thông thường đệ tử tham gia vòng loại đều là võ giả độc lập, cho dù bọn họ có tông môn thì cũng chỉ là một số tông môn tam phẩm, thậm chí là tông môn nhị phẩm hoặc đến từ thế lực của gia tộc nhỏ nào đó. Thiên Hạ Thương Minh đều coi những tông môn từ tứ phẩm trở xuống là võ giả độc lập.
Nhưng La Chinh thân là đệ tử Vân Điện, vì vậy lão mới chần chừ đắn đo, chung quy lão Tiêu vẫn dùng chân nguyên truyền âm cho Minh chủ Thạch Khắc Phàm, hỏi xem nên giới thiệu thế nào.
“Đọc đi. Sao trọng tài lại không đọc tên?”
“Lề mà lề mề. Làm cái trò quỷ gì vậy?”
“Có đánh hay không đây? Ta thích nhìn máu chảy thành sông, tốt nhất là đẫm máu một chút!”
Sau khi được Thạch Khắc Phàm gợi ý, lão Tiêu gật đầu, sau đó lớn giọng đọc: “Vân Điện, La Chinh đấu với võ giả độc lập Công Tôn Trấm!”
“Thực sự là ta!” Vừa rồi khi lão Tiêu nhìn mình, trong lòng La Chinh đã đoán ra khả năng này, không ngờ trận thứ hai đã đến lượt mình.
Điều gì cần tới rồi sẽ tới, La Chinh không hề có vẻ e sợ, bước một bước dài đi lên võ đài.
Cùng lúc đó, một vị võ giả độc lập khác cũng đi theo phía sau La Chinh lên võ đài.
Đám đông võ giả nhìn thấy cảnh này lập tức thấy hơi mơ hồ. Khi bọn họ nghe thấy Vân Điện, ánh mắt đều nhìn lên Vân Điện ở trên đài cao. Lần này Vân Điện có năm người tham gia, đã mang tới năm võ giả, nhưng rõ ràng lão Tiêu đã đọc tên một người trong đó mà năm người kia lại không có chút động tĩnh gì, ngược lại lại có hai vị võ giả bước ra từ bên phía võ giả độc lập.
“Chuyện gì thế này? Tại sao đệ tử Vân Điện lại đi ra từ bên võ giả độc lập kia?”
“Đợi đã, có phải ta hoa mắt rồi không? Vừa rồi không để ý tới, tên nhóc này vẫn là…vẫn là Chiếu Thần Cảnh?”
“Quả đúng là Chiếu Thần Cảnh. Hơn nữa vẫn chỉ là Chiếu Thần Tứ Trọng… CHIẾU THẦN TỨ TRỌNG! Sao hắn có thể vượt qua vòng loại?”
Võ giả có thể vượt qua vòng loại căn bản đều là những cường giả có chút danh tiếng. Giống như Công Tôn Trấm, thực ra chính là con trai trưởng của gia tộc Công Tôn, gia tộc tam phẩm ở thành Thiên Khải! Quan hệ của gia tộc Công Tôn này với Thiên Hạ Thương Minh vô cùng thân thiết.
Còn về La Chinh, thời gian hắn vào Trung Vực không dài, huống hồ sau khi vào Vân Điện vẫn luôn tu luyện, ngoại trừ Mặc Nhạc Chương và người của Thiên Hạ Thương Minh biết hắn thì những võ giả khác căn bản chưa từng nghe qua.
Vừa rồi La Chinh vẫn luôn đứng ở giữa đám đông, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào những đại tông môn nên đương nhiên không để ý đến một võ giả Chiếu Thần Cảnh xen lẫn trong đám võ giả Thần Đan Cảnh.
Lúc này La Chinh vừa đi ra liền được “chú ý”. Tu vi của hắn kém xa so với những võ giả tham gia đại hội võ đạo khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|