Thoạt nhìn thì cái kết giới Ánh Nước Tràn Đầy này đúng là rất yếu ớt, giống như chỉ là một quả bong bóng nước mà thôi, chỉ cần đâm nhẹ một2cái thì sẽ vỡ tan ra ngay.
Uy lực một đòn này của trưởng lão kia đã bộc phát ra tám phần thực lực!
Một thương hoàn mỹ của cường giả Hư Kiếp Cảnh,5đừng nói là kết giới bình thường, cho dù là một ngọn núi lớn cũng có thể bị đánh xuyên tạo thành một cái động lớn ấy chứ. Nhưng sau khi đánh6vào bề mặt kết giới này, thì ngoại trừ làm nổi lên từng đợt rung động ra, cũng hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào khác.
“Công kích bị lệch đi,5sau đó khuếch tán ra khắp kết giới. Đặc tính của kết giới này đúng là thần kỳ quá. Người có thể tạo ra phù văn này… chỉ sợ có phương pháp3của Tiên Nhân!” Vị trưởng lão kia sợ hãi than.
Khi một thương vừa nãy đánh vào trên kết giới, hắn có cảm giác giống như trên kết giới có một luồng sức mạnh mềm mại, liên tục hoá giải uy lực trong một đòn này của hắn, phân tán lực của hắn ra bốn phương tám hướng của kết giới, để cả kết giới đều gánh chịu uy lực trong đòn tấn công ấy chứ không chỉ tập trung ở một vị trí duy nhất.
Nhìn thấy cảnh này, mấy vị trưởng lão khác cũng lao nhao thi triển các đòn tấn công, công kích Ánh Nước Tràn Đầy.
Đao, kiếm, quyền, thương…
Các trưởng lão đều thi triển ra những tuyệt kỹ của riêng mình.
“Ầm ầm ầm…”
Lập tức, các loại chân nguyên đủ màu sắc đều được khuếch tán ra, ánh sáng lập loè, còn trên kết giới Ánh Nước Tràn Đầy thì lại liên tục nổi lên những đợt rung động, nhìn từ xa giống như những con sóng ánh sáng bị gió thổi gợn nhẹ lăn tăn trên mặt hồ.
Cho dù bọn họ có tấn công thế nào thì kết giới vẫn lù lù bất động như trước.
Sau đó các vị trưởng lão dừng tay, nhìn qua kết giới khổng lồ trước mắt, cả đám đều há hốc miệng không nói nên lời.
Vì muốn thử nghiệm xem kết giới này có đáng tin cậy hay không, nên mấy trưởng lão Hư Kiếp Cảnh đều dùng hết toàn lực, vậy mà vẫn không thể phá vỡ được nó…
“Cho đến bây giờ, kết giới có thể ngăn cản được sáu bảy võ giả Hư Kiếp Cảnh tiến công cùng lúc chưa từng xuất hiện ở Trung Vực, cho dù là đại trận hộ tông của Hư Linh Tông thì cũng không thể nào sánh được…” Một vị trưởng lão thì thào nói.
“Nhưng cho dù có thể ngăn cản được sự tấn công của chúng ta, chẳng lẽ nhất định có thể ngăn cản được Thôi Tà sao?” Vẫn có người lo lắng.
Thôi Tà đã đột phá Sinh Tử Cảnh, cũng vượt qua ba đợt thiên kiếp, thực lực vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Có thể ngăn cản công kích của nhiều cường giả Hư Kiếp Cảnh, không có nghĩa là có thể ngăn cản được Thôi Tà.
Đúng vào lúc này, trong một góc của Vân Điện, cửa một gian nhà tranh hơi lay động một chút, phát ra tiếng cót két, sau đó được mở ra.
Gian nhà tranh nho nhỏ này chính là chỗ Ngọc bà bà bế quan, ngoài Ninh Vũ Điệp ra thì không ai có thể đến gần được.
Ngọc bà bà chống gậy đi ra khỏi nhà tranh. Mặc dù thoạt nhìn hành động của bà hơi chậm chạp, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, chỉ đi vài bước, bóng dáng đã chớp loé trên bầu trời Vân Điện rồi.
“Sư phụ.” Sau khi nhìn thấy sư phụ xuất hiện, Ninh Vũ Điệp bay đến chào hỏi.
Các vị trưởng lão cũng rất cung kính thi lễ một cái với Ngọc bà bà. Mặc dù Ngọc bà bà hiếm khi lộ mặt, nhưng dù sao bà cũng là trụ cột của Vân Điện.
Ngọc bà bà gật đầu, ánh mắt lướt qua người La Chinh, sau đó bóng người nhoáng lên một cái, đi tới bên cạnh kết giới, giơ cây gậy của bà lên với kết giới khổng lồ.
Đến cảnh giới như Ngọc bà bà, chân nguyên đã vô cùng nội liễm rồi. Một gậy này được đánh ra, nhìn thì thấy rất nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa một loại “đại thế” khiến lòng người kinh hãi.
Ánh mắt mọi người đều trợn tròn lên, nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay Ngọc bà bà không di chuyển.
“Ầm!”
Lúc cây gậy của Ngọc bà bà chạm vào kết giới, toàn bộ kết giới bắt đầu rung lên kịch liệt, từng gợn từng gợn sóng lớn nhanh chóng khuếch tán ra khắp kết giới.
Đôi mắt của Ngọc bà bà loé lên, cây gậy trong tay nhẹ nhàng rút lại, rồi lại đánh ra một đòn mạnh mẽ!
“Ầm!”
Trên bề mặt kết giới gợn lên từng gợn sóng to, giống như từng đợt sóng cuồn cuộn dâng lên nhờ gió lớn, dập dờn bất định. Có điều đúng là vẫn ngăn được một đòn này của Ngọc bà bà!
“Ha ha.” Ngọc bà bà cười lên một tiếng già nua: “Không tệ. Vừa rồi ta đã sử dụng đến mười phần lực, nhưng kết giới này vẫn có thể chịu đựng được. La Chinh, đúng là phúc tinh của Vân Điện ta.”
Người có được số mệnh lớn thường có hai loại khả năng. Có người số mệnh bản thân thịnh vượng, đồng thời có thể mang đến số mệnh cho những người xung quanh, ảnh hưởng đến vận mệnh của bọn họ! Mà có người dù số mệnh thịnh vượng, nhưng lại cắn nuốt mất số mệnh của những người xung quanh, hấp thu số mệnh của người khác cho bản thân mình!
Hai loại khả năng này cũng liên tục thay đổi. Số mệnh vừa nói, vốn đã là thứ vô cùng huyền diệu, không thể suy đoán được rồi.
Có điều vào giờ phút này, Ngọc bà bà lại nhận định La Chinh thuộc về nhóm đầu tiên. Hắn đến, sẽ mang lại số mệnh cho Vân Điện…
Chỉ một câu của Ngọc bà bà đã xác định cho La Chinh rồi. Trong lòng mấy vị trưởng lão biết rõ, có lẽ sau này không ai dám tìm thằng nhóc này gây chuyện nữa. Đắc tội Ninh Vũ Điệp thì còn may, nàng thân là Điện chủ, làm việc không thể thiên vị chuyện tư quá mức, chỉ cần có lý lẽ, bọn họ vẫn còn có thể chống lại Ninh Vũ Điệp được.
Thế nhưng Ngọc bà bà đã từ chức Điện chủ, lại được xem như là thái thượng trưởng lão của Vân Điện, ai dám gây chuyện với bà?
Dù nói thế nào thì sau khi bố trí đại trận hộ tông này xong, không ít người ở Vân Điện có thể ngủ yên một giấc.
Những ngày qua, Thôi Tà giống như một âm hồn vất vưởng trong lòng những người ở Vân Điện. Dù bọn họ cho rằng đại trận hộ tông này chưa chắc có thể ngăn cản được Thôi Tà, nhưng chỉ cần có thể đặt thêm một màn chắn cuối cùng cho Vân Điện thì trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Khắp Vân Điện vẫn tiếp tục giữ nguyên trạng thái báo động, có lẽ ngày nào Thôi Tà còn chưa đến thì ngày đó Vân Điện vẫn chưa dám thả lỏng.
Thế nhưng sau ba tháng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Thôi Tà đâu cả, hắn giống như đã bốc hơi đi đâu mất tăm.
Trong hai tháng này La Chinh đã khôi phục lại tiết tấu của bản thân, liên tục dốc lòng tu luyện. Ba tháng, hắn lại tăng cảnh giới của bản thân lên thêm ba bậc.
Chờ khi hắn ra khỏi mật thất tu luyện của Vân Điện thì đã đến cảnh giới Chiếu Thần Thất Trọng rồi.
Hôm nay hắn ra khỏi mật thất tu luyện, là bởi vì được Ninh Vũ Điệp mời đến.
Sau khi La Chinh đến Băng Cung của Ninh Vũ Điệp, nàng móc một tấm thiệp ra ném cho hắn.
La Chinh nhận lấy rồi đọc lướt qua. Tấm thiệp này được Thiên Hạ Thương Minh phát, cũng là lời kêu gọi những võ giả nắm giữ Tiên Mộ Linh Đăng hãy thắp sáng đèn lên vào lễ đốt đèn năm ngày tới!
“Còn năm ngày nữa là tới lễ đốt đèn sao?” La Chinh hỏi.
Ninh Vũ Điệp khẽ vuốt cằm.
Chuyện Tiên Mộ Linh Đăng rơi vào tay Ninh Vũ Điệp là bí mật chỉ có hai người La Chinh và Ninh Vũ Điệp biết mà thôi, trừ họ ra thì không còn người thứ ba nào biết cả.
Trước đây ở đại hội võ đạo, Thiên Hạ Thương Minh cũng từng kêu gọi một lần rồi. Có lẽ lễ đốt đèn năm nay, Thiên Hạ Thương Minh nhất định muốn tiến vào mộ Tiên Nhân, vì vậy trước khi lễ đốt đèn diễn ra, bọn họ lại phát thiệp rộng rãi lần nữa!
La Chinh tiếp tục đọc thiệp, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, trên tấm thiệp này còn viết ra những bảo vật có khả năng sẽ có trong mộ Tiên Thiên Miểu nữa.
Dựa theo những lời viết trên thiệp, đây là những thứ vị trùm thiên cổ kia của Thiên Hạ Thương Minh suy tính ra được.
Về phần có phải suy tính thật, hay là Thiên Hạ Thương Minh nhờ cơ duyên nào đó mà biết về ngôi mộ Tiên Thiên Miểu này, thì người ngoài không ai biết được.
“Những bảo vật được kể ra trong thiệp, ngọc cốt của Tiên Nhân và bấc đèn Cửu U không có tác dụng gì với ta. Có điều, trong có đó một thứ quan trọng nhất mà ta phải giành được.” Ánh mắt Ninh Vũ Điệp lập loè.
Trong thiệp ngoại trừ đoán trong mộ Tiên Thiên Miểu có giấu ngọc cốt của Tiên Nhân và bấc đèn Cửu U ra, thì còn một món quan trọng nhất là “Sinh Tử Hoa”. Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng cũng đủ để toàn bộ võ giả ở Trung Vực phải điên cuồng.
Cho dù là Chiếu Thần Cảnh hay là Thần Đan Cảnh, nếu muốn đột phá lên đều phải gặp bình cảnh.
Nhưng sau khi đến Hư Kiếp Cảnh rồi mà muốn đột phá lên nữa, thì thứ gặp phải chính là Sinh Tử.
Sinh Tử Cảnh, ý nghĩa như tên, chính là cảnh giới đứng giữa sự sống và cái chết. Muốn đột phá Sinh Tử Cảnh thì bản thân phải vượt qua “một đường sống chết”, rất nhiều cường giả Hư Kiếp Cảnh đã trực tiếp bỏ mạng trong quá trình đột phá. Hơn nữa cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh rồi thì vẫn liên tục phải đối mặt với đại kiếp Sinh Tử, không ngừng tăng tu vi của mình lên trong từng lần đại kiếp ấy…
Sinh Tử Hoa không chỉ có thể giúp Ninh Vũ Điệp đột phá Hư Kiếp Cảnh mà còn có thể giúp Ngọc bà bà đối phó với đại kiếp Sinh Tử tiếp theo, đây cũng là lý do vì sao Ninh Vũ Điệp nhất định phải có nó.
“La Chinh, ngọc cốt của Tiên Nhân là đồ tốt đối với ngươi, nếu như ngươi muốn tu luyện bộ thần võ tối cao kia, tốt nhất là có thể tiếp xúc với ngọc cốt Tiên Nhân để mở Đạo Đài Bát Trọng ra.” Xích Long bỗng nhiên nhắc nhở.
“Ngọc cốt Tiên Nhân ư?” Trong mắt La Chinh cũng toát ra vẻ suy tư. Nhưng hắn vẫn nói ra lo lắng của bản thân: “Dù những thứ trong mộ Tiên Thiên Miểu này mê người thật, những hơi có vấn đề. Tiểu Điệp, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ?” Ninh Vũ Điệp hơi nghiêng đầu.
“Theo lý thuyết, Thiên Miểu Tiên Nhân là Tiên Nhân, tạo ra mộ Tiên vì chính bản thân mình, tất nhiên sẽ không mong dụ dỗ mọi người xâm nhập vào mộ địa của mình. Nhưng vì sao trên đời lại truyền ra chuyện Tiên Mộ Linh Đăng? Mà vị trùm thiên cổ kia của Thiên Hạ Thương Minh lại dựa vào đâu để đoán ra được, có những bảo bối này tồn tại?” La Chinh hỏi.
Ninh Vũ Điệp trầm mặc một hồi, lập tức nói: “Theo ý ngươi, đây là một cái bẫy?”
“Chỉ là có khả năng này.” La Chinh gật đầu.
Vì sao tập hợp đủ chín ngọn Tiên Mộ Linh Đăng là có thể tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu? Những ngọn đèn này do ai chế tạo ra? Tại sao lại được truyền ra trong Trung Vực? Đây vốn đã là một chuyện vô cùng kỳ quái rồi.
Thật ra người nghi ngờ chuyện này không chỉ mình La Chinh. Mấy trăm năm trước đã có người nghi ngờ Tiên Mộ Linh Đăng này là một âm mưu, thậm chí còn là một cái bẫy.
Chỉ là thế giới võ giả vốn đã như vậy, cho dù thứ gì sinh ra trên đời đều có hai mặt cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại. Đừng nói mộ Tiên Thiên Miểu chưa chắc là một cái bẫy, cho dù nó thật sự là bẫy đi nữa thì cũng có rất nhiều võ giả đổ xô vào.
Đúng lúc hai người đang thảo luận về việc này thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ bao phủ trên Vân Điện.
Vẻ mặt Ninh Vũ Điệp và La Chinh đột nhiên thay đổi.
Uy lực một đòn này của trưởng lão kia đã bộc phát ra tám phần thực lực!
Một thương hoàn mỹ của cường giả Hư Kiếp Cảnh,5đừng nói là kết giới bình thường, cho dù là một ngọn núi lớn cũng có thể bị đánh xuyên tạo thành một cái động lớn ấy chứ. Nhưng sau khi đánh6vào bề mặt kết giới này, thì ngoại trừ làm nổi lên từng đợt rung động ra, cũng hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào khác.
“Công kích bị lệch đi,5sau đó khuếch tán ra khắp kết giới. Đặc tính của kết giới này đúng là thần kỳ quá. Người có thể tạo ra phù văn này… chỉ sợ có phương pháp3của Tiên Nhân!” Vị trưởng lão kia sợ hãi than.
Khi một thương vừa nãy đánh vào trên kết giới, hắn có cảm giác giống như trên kết giới có một luồng sức mạnh mềm mại, liên tục hoá giải uy lực trong một đòn này của hắn, phân tán lực của hắn ra bốn phương tám hướng của kết giới, để cả kết giới đều gánh chịu uy lực trong đòn tấn công ấy chứ không chỉ tập trung ở một vị trí duy nhất.
Nhìn thấy cảnh này, mấy vị trưởng lão khác cũng lao nhao thi triển các đòn tấn công, công kích Ánh Nước Tràn Đầy.
Đao, kiếm, quyền, thương…
Các trưởng lão đều thi triển ra những tuyệt kỹ của riêng mình.
“Ầm ầm ầm…”
Lập tức, các loại chân nguyên đủ màu sắc đều được khuếch tán ra, ánh sáng lập loè, còn trên kết giới Ánh Nước Tràn Đầy thì lại liên tục nổi lên những đợt rung động, nhìn từ xa giống như những con sóng ánh sáng bị gió thổi gợn nhẹ lăn tăn trên mặt hồ.
Cho dù bọn họ có tấn công thế nào thì kết giới vẫn lù lù bất động như trước.
Sau đó các vị trưởng lão dừng tay, nhìn qua kết giới khổng lồ trước mắt, cả đám đều há hốc miệng không nói nên lời.
Vì muốn thử nghiệm xem kết giới này có đáng tin cậy hay không, nên mấy trưởng lão Hư Kiếp Cảnh đều dùng hết toàn lực, vậy mà vẫn không thể phá vỡ được nó…
“Cho đến bây giờ, kết giới có thể ngăn cản được sáu bảy võ giả Hư Kiếp Cảnh tiến công cùng lúc chưa từng xuất hiện ở Trung Vực, cho dù là đại trận hộ tông của Hư Linh Tông thì cũng không thể nào sánh được…” Một vị trưởng lão thì thào nói.
“Nhưng cho dù có thể ngăn cản được sự tấn công của chúng ta, chẳng lẽ nhất định có thể ngăn cản được Thôi Tà sao?” Vẫn có người lo lắng.
Thôi Tà đã đột phá Sinh Tử Cảnh, cũng vượt qua ba đợt thiên kiếp, thực lực vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Có thể ngăn cản công kích của nhiều cường giả Hư Kiếp Cảnh, không có nghĩa là có thể ngăn cản được Thôi Tà.
Đúng vào lúc này, trong một góc của Vân Điện, cửa một gian nhà tranh hơi lay động một chút, phát ra tiếng cót két, sau đó được mở ra.
Gian nhà tranh nho nhỏ này chính là chỗ Ngọc bà bà bế quan, ngoài Ninh Vũ Điệp ra thì không ai có thể đến gần được.
Ngọc bà bà chống gậy đi ra khỏi nhà tranh. Mặc dù thoạt nhìn hành động của bà hơi chậm chạp, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, chỉ đi vài bước, bóng dáng đã chớp loé trên bầu trời Vân Điện rồi.
“Sư phụ.” Sau khi nhìn thấy sư phụ xuất hiện, Ninh Vũ Điệp bay đến chào hỏi.
Các vị trưởng lão cũng rất cung kính thi lễ một cái với Ngọc bà bà. Mặc dù Ngọc bà bà hiếm khi lộ mặt, nhưng dù sao bà cũng là trụ cột của Vân Điện.
Ngọc bà bà gật đầu, ánh mắt lướt qua người La Chinh, sau đó bóng người nhoáng lên một cái, đi tới bên cạnh kết giới, giơ cây gậy của bà lên với kết giới khổng lồ.
Đến cảnh giới như Ngọc bà bà, chân nguyên đã vô cùng nội liễm rồi. Một gậy này được đánh ra, nhìn thì thấy rất nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa một loại “đại thế” khiến lòng người kinh hãi.
Ánh mắt mọi người đều trợn tròn lên, nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay Ngọc bà bà không di chuyển.
“Ầm!”
Lúc cây gậy của Ngọc bà bà chạm vào kết giới, toàn bộ kết giới bắt đầu rung lên kịch liệt, từng gợn từng gợn sóng lớn nhanh chóng khuếch tán ra khắp kết giới.
Đôi mắt của Ngọc bà bà loé lên, cây gậy trong tay nhẹ nhàng rút lại, rồi lại đánh ra một đòn mạnh mẽ!
“Ầm!”
Trên bề mặt kết giới gợn lên từng gợn sóng to, giống như từng đợt sóng cuồn cuộn dâng lên nhờ gió lớn, dập dờn bất định. Có điều đúng là vẫn ngăn được một đòn này của Ngọc bà bà!
“Ha ha.” Ngọc bà bà cười lên một tiếng già nua: “Không tệ. Vừa rồi ta đã sử dụng đến mười phần lực, nhưng kết giới này vẫn có thể chịu đựng được. La Chinh, đúng là phúc tinh của Vân Điện ta.”
Người có được số mệnh lớn thường có hai loại khả năng. Có người số mệnh bản thân thịnh vượng, đồng thời có thể mang đến số mệnh cho những người xung quanh, ảnh hưởng đến vận mệnh của bọn họ! Mà có người dù số mệnh thịnh vượng, nhưng lại cắn nuốt mất số mệnh của những người xung quanh, hấp thu số mệnh của người khác cho bản thân mình!
Hai loại khả năng này cũng liên tục thay đổi. Số mệnh vừa nói, vốn đã là thứ vô cùng huyền diệu, không thể suy đoán được rồi.
Có điều vào giờ phút này, Ngọc bà bà lại nhận định La Chinh thuộc về nhóm đầu tiên. Hắn đến, sẽ mang lại số mệnh cho Vân Điện…
Chỉ một câu của Ngọc bà bà đã xác định cho La Chinh rồi. Trong lòng mấy vị trưởng lão biết rõ, có lẽ sau này không ai dám tìm thằng nhóc này gây chuyện nữa. Đắc tội Ninh Vũ Điệp thì còn may, nàng thân là Điện chủ, làm việc không thể thiên vị chuyện tư quá mức, chỉ cần có lý lẽ, bọn họ vẫn còn có thể chống lại Ninh Vũ Điệp được.
Thế nhưng Ngọc bà bà đã từ chức Điện chủ, lại được xem như là thái thượng trưởng lão của Vân Điện, ai dám gây chuyện với bà?
Dù nói thế nào thì sau khi bố trí đại trận hộ tông này xong, không ít người ở Vân Điện có thể ngủ yên một giấc.
Những ngày qua, Thôi Tà giống như một âm hồn vất vưởng trong lòng những người ở Vân Điện. Dù bọn họ cho rằng đại trận hộ tông này chưa chắc có thể ngăn cản được Thôi Tà, nhưng chỉ cần có thể đặt thêm một màn chắn cuối cùng cho Vân Điện thì trong lòng cũng an tâm hơn rất nhiều.
Khắp Vân Điện vẫn tiếp tục giữ nguyên trạng thái báo động, có lẽ ngày nào Thôi Tà còn chưa đến thì ngày đó Vân Điện vẫn chưa dám thả lỏng.
Thế nhưng sau ba tháng trôi qua vẫn không thấy bóng dáng Thôi Tà đâu cả, hắn giống như đã bốc hơi đi đâu mất tăm.
Trong hai tháng này La Chinh đã khôi phục lại tiết tấu của bản thân, liên tục dốc lòng tu luyện. Ba tháng, hắn lại tăng cảnh giới của bản thân lên thêm ba bậc.
Chờ khi hắn ra khỏi mật thất tu luyện của Vân Điện thì đã đến cảnh giới Chiếu Thần Thất Trọng rồi.
Hôm nay hắn ra khỏi mật thất tu luyện, là bởi vì được Ninh Vũ Điệp mời đến.
Sau khi La Chinh đến Băng Cung của Ninh Vũ Điệp, nàng móc một tấm thiệp ra ném cho hắn.
La Chinh nhận lấy rồi đọc lướt qua. Tấm thiệp này được Thiên Hạ Thương Minh phát, cũng là lời kêu gọi những võ giả nắm giữ Tiên Mộ Linh Đăng hãy thắp sáng đèn lên vào lễ đốt đèn năm ngày tới!
“Còn năm ngày nữa là tới lễ đốt đèn sao?” La Chinh hỏi.
Ninh Vũ Điệp khẽ vuốt cằm.
Chuyện Tiên Mộ Linh Đăng rơi vào tay Ninh Vũ Điệp là bí mật chỉ có hai người La Chinh và Ninh Vũ Điệp biết mà thôi, trừ họ ra thì không còn người thứ ba nào biết cả.
Trước đây ở đại hội võ đạo, Thiên Hạ Thương Minh cũng từng kêu gọi một lần rồi. Có lẽ lễ đốt đèn năm nay, Thiên Hạ Thương Minh nhất định muốn tiến vào mộ Tiên Nhân, vì vậy trước khi lễ đốt đèn diễn ra, bọn họ lại phát thiệp rộng rãi lần nữa!
La Chinh tiếp tục đọc thiệp, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, trên tấm thiệp này còn viết ra những bảo vật có khả năng sẽ có trong mộ Tiên Thiên Miểu nữa.
Dựa theo những lời viết trên thiệp, đây là những thứ vị trùm thiên cổ kia của Thiên Hạ Thương Minh suy tính ra được.
Về phần có phải suy tính thật, hay là Thiên Hạ Thương Minh nhờ cơ duyên nào đó mà biết về ngôi mộ Tiên Thiên Miểu này, thì người ngoài không ai biết được.
“Những bảo vật được kể ra trong thiệp, ngọc cốt của Tiên Nhân và bấc đèn Cửu U không có tác dụng gì với ta. Có điều, trong có đó một thứ quan trọng nhất mà ta phải giành được.” Ánh mắt Ninh Vũ Điệp lập loè.
Trong thiệp ngoại trừ đoán trong mộ Tiên Thiên Miểu có giấu ngọc cốt của Tiên Nhân và bấc đèn Cửu U ra, thì còn một món quan trọng nhất là “Sinh Tử Hoa”. Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng cũng đủ để toàn bộ võ giả ở Trung Vực phải điên cuồng.
Cho dù là Chiếu Thần Cảnh hay là Thần Đan Cảnh, nếu muốn đột phá lên đều phải gặp bình cảnh.
Nhưng sau khi đến Hư Kiếp Cảnh rồi mà muốn đột phá lên nữa, thì thứ gặp phải chính là Sinh Tử.
Sinh Tử Cảnh, ý nghĩa như tên, chính là cảnh giới đứng giữa sự sống và cái chết. Muốn đột phá Sinh Tử Cảnh thì bản thân phải vượt qua “một đường sống chết”, rất nhiều cường giả Hư Kiếp Cảnh đã trực tiếp bỏ mạng trong quá trình đột phá. Hơn nữa cho dù là cường giả Sinh Tử Cảnh rồi thì vẫn liên tục phải đối mặt với đại kiếp Sinh Tử, không ngừng tăng tu vi của mình lên trong từng lần đại kiếp ấy…
Sinh Tử Hoa không chỉ có thể giúp Ninh Vũ Điệp đột phá Hư Kiếp Cảnh mà còn có thể giúp Ngọc bà bà đối phó với đại kiếp Sinh Tử tiếp theo, đây cũng là lý do vì sao Ninh Vũ Điệp nhất định phải có nó.
“La Chinh, ngọc cốt của Tiên Nhân là đồ tốt đối với ngươi, nếu như ngươi muốn tu luyện bộ thần võ tối cao kia, tốt nhất là có thể tiếp xúc với ngọc cốt Tiên Nhân để mở Đạo Đài Bát Trọng ra.” Xích Long bỗng nhiên nhắc nhở.
“Ngọc cốt Tiên Nhân ư?” Trong mắt La Chinh cũng toát ra vẻ suy tư. Nhưng hắn vẫn nói ra lo lắng của bản thân: “Dù những thứ trong mộ Tiên Thiên Miểu này mê người thật, những hơi có vấn đề. Tiểu Điệp, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ?” Ninh Vũ Điệp hơi nghiêng đầu.
“Theo lý thuyết, Thiên Miểu Tiên Nhân là Tiên Nhân, tạo ra mộ Tiên vì chính bản thân mình, tất nhiên sẽ không mong dụ dỗ mọi người xâm nhập vào mộ địa của mình. Nhưng vì sao trên đời lại truyền ra chuyện Tiên Mộ Linh Đăng? Mà vị trùm thiên cổ kia của Thiên Hạ Thương Minh lại dựa vào đâu để đoán ra được, có những bảo bối này tồn tại?” La Chinh hỏi.
Ninh Vũ Điệp trầm mặc một hồi, lập tức nói: “Theo ý ngươi, đây là một cái bẫy?”
“Chỉ là có khả năng này.” La Chinh gật đầu.
Vì sao tập hợp đủ chín ngọn Tiên Mộ Linh Đăng là có thể tiến vào mộ Tiên Thiên Miểu? Những ngọn đèn này do ai chế tạo ra? Tại sao lại được truyền ra trong Trung Vực? Đây vốn đã là một chuyện vô cùng kỳ quái rồi.
Thật ra người nghi ngờ chuyện này không chỉ mình La Chinh. Mấy trăm năm trước đã có người nghi ngờ Tiên Mộ Linh Đăng này là một âm mưu, thậm chí còn là một cái bẫy.
Chỉ là thế giới võ giả vốn đã như vậy, cho dù thứ gì sinh ra trên đời đều có hai mặt cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại. Đừng nói mộ Tiên Thiên Miểu chưa chắc là một cái bẫy, cho dù nó thật sự là bẫy đi nữa thì cũng có rất nhiều võ giả đổ xô vào.
Đúng lúc hai người đang thảo luận về việc này thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng uy áp cực kỳ mạnh mẽ bao phủ trên Vân Điện.
Vẻ mặt Ninh Vũ Điệp và La Chinh đột nhiên thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|