BÁCH LUYỆN THÀNH THẦN

Chương 520 - Một Kiếm Oanh Nát

/750


Sau khi vào mộ Tiên, mọi người liền đẩy cảnh giác lên tới cực hạn. Bởi tu vi bị áp chế nên đã tạo ra áp ực tâm lý tương đối lớn, lại thêm từng đợt gió lạnh lẽo từ giữa lối đi thổi tới khiến không khí càng áp lực hơn.

Dù sao đây cũng là phần mộ của Tiên Nhân. Trong truyền thuyết, Tiên Nhân chính là sự tồn tại trái với lẽ trời. Mặc dù đã chết, nhưng mộ Tiên này cũng2là do Tiên Nhân tạo ra, đương nhiên cũng có rất nhiều cơ quan trùng điệp!

Mấy đệ tử Thần Đan Cảnh của Vân Điện đều đi theo sát phía sau các trưởng lão, chỉ như vậy họ mới cảm thấy an toàn. Nhiều khi võ giả không sợ chết, mà chỉ sợ chết uổng.

May là có Đại Mộng chân nhân vẫn luôn điều khiển con rối của hắn đi đằng trước, suốt cả đường cũng chưa đụng tới cơ quan nào. Giờ khắc này,5mọi người vẫn có thể nhìn thấy con rối dò đường phía trước kia.

Thế nhưng con rối kia rõ ràng vẫn còn rất ổn, tại sao Ngọc bà bà lại phải nhắc mọi người cẩn thận?

Ngọc bà bà chính là cường giả Sinh Tử Cảnh, cho dù bà có bị áp chế tu vi thì thực lực vẫn mạnh hơn mọi người rất nhiều. Bà vừa dứt lời, một bóng dáng đen xì chợt xuất hiện, nhảy bật về phía con rối mà Đại6Mộng chân nhân đang điều khiển kia.

Trong đám trưởng lão của Vân Điện, thực lực của Đại Mộng chân nhân có thể xếp vào tốp ba, có thể nói là chỉ đứng sau Ngọc bà bà, Ninh Vũ Điệp, không phân trên dưới với Trác đại tiên sinh.

Trước đây Đại Mộng chân nhân khống chế La Chinh, lấy thực lực Tiên Thiên Cảnh của La Chinh mà thoải mái đối phó với một đám đệ tử trong Tinh Anh Đường, điều này chứng tỏ5thuật điều khiển con rối của hắn đã cao tới mức nào! Dưới sự khống chế của Đại Mộng chân nhân, đương nhiên con rối ở cách đó không xa cũng không hề kém, ít nhất cũng tương đương với võ giả Thần Đan Cảnh.

Đối mặt với bóng dáng đen xì kia, Đại Mộng chân nhân cũng phản ứng rất nhanh, trong tay con rối gỗ đột nhiên bắn ra một thanh kiếm nhỏ, hẹp dài.

Tuy hình dáng con rối này giống y như3con người, nhưng dù sao nó cũng là con rối được Đại Mộng chân nhân tạo ra, vậy nên vũ khí được giấu trong cánh tay nó.

Thanh kiếm nhỏ hẹp này vừa được bắn ra liền hung hăng chém về phía bóng đen.

“Keng!”

Thanh kiếm nhỏ này có thể so với tiên khí, thế mà chém vào bóng đen kia lại tóe ra từng tia lửa, đồng thời phát ra âm thanh như va chạm vào sắt thép.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ bóng đen kia là cái gì.

“Không ngờ lại là một âm thi được luyện chế!” Đại Mộng chân nhân cau mày nói.

Luyện chế âm thi vốn là một loại tà thuật âm độc, sử dụng thi thể để luyện chế thành một loại vũ khí cường đại, hơn nữa nếu người chết khi còn sống có thực lực càng mạnh thì uy lực của âm thi cũng càng lớn.

Âm thi kia bị con rối của Đại Mộng chân nhân chém cho phải lui lại mấy bước, lại lập tức giơ hai cánh tay ra nắm chặt lấy con rối ấy.

Đại Mộng chân nhân vừa nhíu mày liền điều khiển con rối bắt đầu phản kích. Ngay lập tức, hai thanh phi đao liền bắn từ ngực con rối ra, đồng thời ở phần đầu gối cũng xuất hiện một mũi nhọn sắc bén, vừa nhấc chân liền đánh về phía âm thi.

“Keng, keng…”

Da thịt của âm thi này dường như vô cùng cứng cỏi, con rối tiến công hai lần đều không tạo được chút tổn thương nào cho âm thi kia.

Ngược lại, âm thi bỗng nhiên di chuyển hai tay, giống như hai thanh đao đâm vào ngực con rối, sau đó dùng sức kéo một cái, trực tiếp xé nát con rối của Đại Mộng chân nhân.

Sau khi âm thi kia xé nát con rối, thân hình nó liền nhoáng lên một cái, nhào về phía những người của Vân Điện.

Âm thi không có suy nghĩ nên bất cứ sinh vật nào xâm phạm tới lãnh địa của nó đều sẽ bị tấn công như nhau.

Ngọc bà bà và Ninh Vũ Điệp đều bất động, ngược lại, Trác đại tiên sinh vẫn luôn trầm mặc không nói gì lại cười lạnh một tiếng rồi bước ra một bước, trong tay ông ta bỗng có thêm một cây trường thương, đâm một thương về phía âm thi.

Trên trường thương kia được bao phủ một lớp sóng điện. Một thương này đâm ra giống như một con rồng điện vậy, vừa nhanh vừa chuẩn đâm thẳng vào đầu âm thi.

“Ầm!”

Đầu âm thi lập tức bị thương kia chém nổ!

Nếu bàn về lực công kích, thực lực của Trác đại tiên sinh còn mạnh hơn Đại Mộng chân nhân, trong Vân Điện có lẽ chỉ đứng sau Ngọc bà bà và Ninh Vũ Điệp.

Âm thi mất đầu nên chỉ lắc lư được hai cái rồi thân thể cứng ngắc liền đổ xuống đất.

Tuy một chiêu của Trác đại tiên sinh đã tiêu diệt được cái xác này, nhưng tâm tình mọi người cũng không hề giãn ra chút nào.

Trong ấn tượng của mọi người, âm thi loại này chẳng phải thứ đáng chú ý tới, trong mấy tông môn nhị phẩm và tam phẩm ở Trung Vực đều có truyền thừa cách luyện chế âm thi.

Các loại âm thi trong đó cũng không hề lợi hại, là thứ mà các võ giả Thần Đan Cảnh tiện tay cũng có thể giết chết. Thế nhưng lúc này lại phải để Trác đại tiên sinh ra tay, vậy chẳng phải những thứ khác trong mộ Tiên Thiên Miểu lại càng cường đại hơn sao?

Sau khi đánh chết âm thi kia, mọi người tiếp tục tiến về phía trước, đường đi càng ngày càng trống trải, nhưng âm khí thì càng ngày càng nặng.

“Hai bên này, tất cả đều là âm thi!” Một đệ tử tinh anh của Vân Điện run giọng nói. Người này là võ giả Thần Đan Cảnh, nhưng nhìn thấy nhiều âm thi như vậy, da đầu cũng run cả lên.

La Chinh đi phía sau đám người, nhìn lướt qua. Ở hai bên lối đi rộng lớn này có hai hàng sắt đen được dựng làm hàng rào, bên trong hàng rào đó là cả một đám đầy âm thi. Mỗi hàng trong hàng rào kia đều có khoảng mười âm thi, La Chinh ước chừng cả hai bên hàng rào thì cũng có tới khoảng ba bốn trăm âm thi rồi.

Những âm thi kia bị ngăn cách bởi hàng rào, hai tay màu đen giơ ra, người không ngừng nhảy lên. Đặc biệt khi nhìn thấy có người tiến đến, cả đám âm thi càng xôn xao cả lên, vài âm thi còn không ngừng phát ra tiếng “ôi ôi”, cực kỳ đáng sợ.

“Không phải sợ, những âm thi này bị nhốt trong hàng rào rồi, không ra được đâu!” Một trưởng lão lập tức nói.

Nghe thấy trưởng lão nói vậy, trong lòng mấy đệ tử tinh anh cũng được an ủi đôi chút. Những thanh sắt đen được dùng làm hàng rào kia dường như rất rắn chắc, mặc cho sức mạnh của đám âm thi này lớn tới mức nào đi nữa thì cũng chẳng xé hàng rào mà ra được.

Nhưng khi mọi người mới tiến lên thêm được vài bước, bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng “lách cách” giòn vang truyền đến, hàng rào hai bên đường vậy mà cùng lúc rút lại vào trong vách tường.

Đám âm thi kia không còn bị hàng rào ngăn cản nữa, liền ào ào nhào về phía người của Vân Điện.

Ngọc bà bà hừ lạnh một tiếng, chỉ nói: “Giết chúng!” Nói xong liền quơ quải trượng trong tay, nhằm về phía một đám âm thi trước mặt.

Số lượng âm thi đương nhiên rất nhiều, nhưng các trưởng lão Hư Kiếp Cảnh dù bị áp chế tu vi, thì đối phó với đám âm thi này thì cũng không gọi là cố sức quá.

“Phập! Phập! Phập!”

Trác đại tiên sinh lập tức đâm ra ba thương, mỗi thương đều có một đường ánh chớp hẹp dài lóe ra, ngay trong khoảnh khắc đã làm nổ tung ba đầu âm thi.

Tốc độ người thật của Đại Mộng chân nhân cũng không chậm, giờ phút này tay hắn có đeo một đôi bao tay lóe ra màu đồng, mỗi khi bước lên một bước thì bóng dáng dường như lại chạy ra phía sau âm thi, một quyền đánh ra liền trực tiếp đập nổ đầu âm thi!

Thứ Đại Mộng chân nhân am hiểu nhất chính là Huyễn Thần Bộ, thế nhưng lúc này cũng không phải lúc cần phải dùng đến nó.

Các trưởng lão khác thì không ngừng giết đám âm thi ngay trước mặt, còn những đệ tử Vân Điện là võ giả Thần Đan Cảnh thì lại khá thảm.

Tu vi của bọn họ vốn chỉ là Thần Đan Cảnh, hiện tại lại bị lực áp chế kỳ dị trong mộ Tiên ép xuống, sau khi ép xuống một cảnh giới lớn thì cũng chỉ còn ngang với võ giả Chiếu Thần Cảnh.

“Phương Lực, chúng ta lên!” Một đệ tử Vân Điện rút trường kiếm trong tay ra.

Một đệ tử Vân Điện khác gật gật đầu, đồng thời cũng rút kiếm ra tiến lên.

“Keng, keng…”

Đối với bọn họ, những âm thi kia quả thực đúng là đao thương bất nhập, căn bản không thể tạo nên thương tổn gì cho chúng, dường như chỉ có thể chạy thoát thân mà thôi!

May là lần này còn có sáu trưởng lão của Vân Điện vào cùng. Khi những trưởng lão này giết âm thi thì vẫn còn thừa sức để bảo vệ đám đệ tử tinh anh này.

Nhìn thấy bọn họ không thể ngăn cản đám âm thi, lập tức có hai trưởng lão vây lại, che chắn cho bọn họ ở phía sau.

“Cẩn thận!” Lúc này một tên đệ tử Vân Điện hét lên với La Chinh.

Phía sau La Chinh có một âm thi lén nhào tới. Sức mạnh của những âm thi này khiến mấy tên đệ tử Vân Điện rất cảnh giác, có thể xé nát con rối của Đại Mộng chân nhân thì hẳn cũng có thể dễ dàng xé nát bọn họ.

Nghe thấy đệ tử Vân Điện kia nhắc nhở, thân thể La Chinh lập tức nghiêng đi, vừa xoay người liền nhìn thấy một âm thi mặt đầy răng nanh. Trong quá trình luyện chế, âm thi phải trải qua rất nhiều bước thao tác, cho nên thân thể mới biến thành màu đen. Âm thi trước mắt này mặt đầy dữ tợn, lộ hết cả răng nanh ra ngoài, lập tức muốn nhào qua.

Một trưởng lão phụ trách bảo vệ đệ tử Vân Điện liền nhanh chóng tiến đến, định giải quyết âm thi kia. Trưởng lão này biết rõ địa vị của La Chinh trong Vân Điện nên không thể để hắn có sơ xuất gì hết.

Nhưng trưởng lão còn chưa kịp ra tay, La Chinh đã lật tay, một trường kiếm thánh giai hạ phẩm đã lập tức xuất hiện, mũi kiếm rung một trận, một kiếm này chứa đựng sức mạnh của năm trăm tấm vảy rồng.

“Băng Kiếm!”

“Ầm!”

Chỉ một kiếm này, La Chinh đã chém nát đầu âm thi kia.

Ngoài Trác đại tiên sinh và Đại Mộng chân nhân ra, cho dù là đám trưởng lão như Phí Hàm cũng không làm được sạch sẽ, lưu loát đến thế. Vị trưởng lão chạy tới cứu La Chinh kia nhất thời đơ cả ra.

Mấy tên đệ tử Vân Điện ở Thần Đan Cảnh kia cũng đơ cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


/750

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status