Tiếng sư tử gầm này đến từ tính hung dữ của sư tử Truy Vân trong ngọc cốt thần thú.
Cho dù là Giao Long – loại sinh vật gần với thần thú thì tính hung dữ đều có thể duy trì rất lâu trong xương cốt. Huống hồ sư tử Truy Vân là thần thú hàng thật giá thật, là họ hàng gần với loại thần thú siêu cấp mạnh mẽ Kỳ Lân.
Khi cương nguyên2của La Chinh xuyên vào trong ngọc cốt đã kích hoạt tính hung dữ trong đó.
Ngay khi tiếng sư tử gầm vừa phát ra, La Chinh lập tức dùng chân nguyên bao vây lấy ngọc cốt, áp chế tính hung dữ của nó lại.
Cho dù dưới sự áp chế cứng rắn của La Chinh, tiếng sư tử gầm đó đã giảm xuống 99%, nhưng vẫn có âm thanh yếu ớt truyền ra ngoài.
Mấy trăm người5xung quanh La Chinh kia cũng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, người thể chất yếu một chút thì run rẩy, hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
“Cũng may.” La Chinh thở nhẹ một hơi. Nếu tính hung dữ trong ngọc cốt này thực sự bộc phát ra thì e là những người bình thường ở xung quanh đây, chẳng ai có thể sống sót.
Sau khi dùng cương nguyên xuyên qua ngọc6cốt, La Chinh liền bắt đầu luyện hóa, không ngừng hấp thụ tinh hoa của ngọc cốt.
Đạo Đài Bát Trọng phải đúc thành tám tòa Đạo Đài trong cơ thể, lúc này La Chinh đang lợi dụng tinh hoa trong ngọc cốt đúc thành Bách Hội Đài!
Từng chút tinh hoa ngọc cốt không ngừng được La Chinh hấp thụ, giữa mi tâm hắn xuất hiện một đám sương mù màu trắng, trong đám sương mù5có thể loáng thoáng nhìn thấy Đạo Đài đang chầm chậm hình thành.
Sau khi hấp thụ cả thanh ngọc cốt kia, Bách Hội Đài ở mi tâm vẫn chưa thể mở ra.
Đạo Đài Bát Trọng là một ngưỡng cửa không thấp đối với người luyện thể, cho dù La Chinh dùng ngọc cốt thần thú để mở Đạo Đài thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Một thanh ngọc cốt không đủ, La Chinh lại3rút thêm một thanh ngọc cốt nữa trong nhẫn tu di ra. Lần này, La Chinh cẩn thận hơn rất nhiều, đầu tiên là dùng chân nguyên bao bọc lấy ngọc cốt, tránh để tính hung của sư tử Truy Vân rò rỉ ra ngoài.
Cùng với việc từng thanh ngọc cốt thần thú được La Chinh luyện hóa thì sương mù trên Bách Hội Đài ở mi tâm hắn cũng dần dần tiêu tan. Nếu La Chinh nhắm mắt nhìn bên trong thì một tòa Đạo Đài màu trắng đã thình lình đứng sừng sững bên trong.
Lúc này cương nguyên vốn trải khắp cơ thể La Chinh lại bắt đầu chầm chậm tập trung về phía Bách Hội Đài của hắn, vận chuyển chậm chạp mà đều đặn.
Bách Hội Đài là nền tảng của tám tòa Đạo Đài, sau khi đúc được Bách Hội Đài thì tốc độ sản sinh cương nguyên sẽ gia tăng gấp bội. Mà tám tòa Đạo Đài trong cơ thể người luyện thể, mỗi tòa đều có tác dụng riêng, một khi được mở ra hết thì chỉ cần dựa vào uy lực cương nguyên bộc phát ra cũng đủ để đối đầu với cường giả Sinh Tử Cảnh!
Đây mới chỉ là người luyện thể thông thường, người có thân thể tiên khí thượng phẩm giống như La Chinh mà kết hợp với cương nguyên thì khi bộc phát ra, uy lực lại càng không thể tưởng tượng!
Trong quá trình này, La Chinh ngồi trên xe đẩy đã đi được một khoảng cách không ngắn.
Cảnh sắc trên đại lục này hoàn toàn khác Trung Vực, sau khi ra khỏi nông trường, xung quanh đều là một màu đen xì xì. Bùn đất, núi lớn, thực vật, đều là một màu đen xì xì, mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng áp lực.
Cả quãng đường đi tới đây không hề xuất hiện một người Ma tộc nào, thậm chí không hề xuất hiện bất kì sinh linh nào, khiến La Chinh vô cùng bất ngờ.
Nhưng càng tĩnh lặng lại càng nguy hiểm, La Chinh cũng hiểu đạo lý này. Thậm chí hắn còn loáng thoáng cảm nhận được có sinh linh đang âm thầm thăm dò, những sinh linh đó không chỉ có một, hơn nữa còn đến từ khắp bốn phương tám hướng.
Đây cũng là do sau khi bước vào Chiến Hồn Cảnh, linh hồn La Chinh vô cùng mẫn cảm. Nếu là hắn của trước kia thì căn bản không cảm nhận được những sự thăm dò này.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Cho dù là cường giả của Ma tộc đang thăm dò thì tại sao chúng không ra tay?” Mối nghi ngờ trong lòng La Chinh cũng càng ngày càng mạnh.
Có điều hắn mới tới đại lục này lần đầu, chưa quen với cuộc sống nơi đây, cũng không có bất kì hiểu biết gì với thế lực trên đại lục này, nên hoàn toàn rơi vào trạng thái u mê, hiện giờ cũng chỉ cùng đoàn người này đi một bước tính một bước.
La Chinh không biết rằng, những thế lực đang thăm dò hắn kia cũng đang buồn bực.
Vì La Chinh thông qua truyền tống đi một khoảng cách rất xa mới tới nơi này, vốn dĩ chính là một nơi khá kỳ diệu.
Đây là góc Đông Bắc của đại lục hỗn loạn, mà tên của mảnh đất này gọi là thảo nguyên Thiên Ưng. Vốn dĩ thảo nguyên Thiên Ưng là một mảnh đất màu mỡ, một vạn năm trước, loài người đã sinh sôi ở đây, đã từng có nền văn minh phồn hoa. Có điều trên đại lục hỗn độn này, loài người cũng không phải là chúa tể, cho đến giờ, nơi này đều chìm trong giai đoạn tranh bá của hàng trăm tộc, các kiểu thảo phạt, tranh đoạt lẫn nhau giữa các tộc khác vẫn luôn diễn ra, cực kì hỗn loạn.
Năm ngàn năm trước, ngọn lửa chiến tranh của Ma tộc lan tràn, đã hủy diệt nền văn minh mà loài người xây dựng. Hiện giờ, nơi này ngoài Ma tộc ra còn có thế lực Nhân tộc và một tộc lớn khác nữa cắt cứ!
Tranh đấu mấy ngàn năm, cả ba tộc không nhường đến một tấc đất, thi nhau gây chiến, cuối cùng mỗi bên tự thành lập cứ điểm tử thủ, hình thành thế cân bằng vi diệu, dẫn đến cục diện như bây giờ.
Mà La Chinh dẫn theo mấy trăm người lại đi tới khu vực giữa ba tộc này!
Vì ba chủng tộc này có áp chế lẫn nhau, nên đã hơn mười năm nay, thảo nguyên Thiên Ưng không xảy ra chiến tranh, cục diện hỗn loạn đã được khống chế, vì vậy ba chủng tộc lớn này đều tiến hành phát triển quanh địa bàn của mình.
Nhưng chẳng ai ngờ tới là ở biên giới địa bàn do Ma tộc chiếm cứ, trên nông trường vốn dĩ dùng để giam giữ loài người đột nhiên xuất hiện một tên loài người không ra làm sao, với sức của một người mà tàn sát hơn một nghìn binh lính Ma tộc, hơn nữa sau khi giết chết một đô đốc Ma tộc lại hùng dũng dẫn cả đám người lên đường…
Đợi đến khi thế lực của Ma tộc có phản ứng thì La Chinh đã dẫn đám người tiến vào khu vực tam giác vàng kia!
Cách La Chinh hơn trăm dặm, hai tên chiến tướng Ma tộc đứng sừng sững trên tường thành kéo dài không dứt, trên mặt đều lộ vẻ hoài nghi.
“Thằng nhóc loài người kia rốt cuộc là từ đâu ra vậy?”
“Theo người bên dưới báo cáo thì hình như là đột nhiên xuất hiện trong nông trường. Nghe nói hôm đó còn có người nhìn thấy một đám mây nguyên khí vô cùng lớn, giống như tàn lưu chấn động của lối đi không gian!”
“Dẫn theo một đám người bị giam cầm cũng không phải chuyện nhỏ, ta chỉ sợ trên người thằng nhóc đó có ẩn chứa âm mưu.”
“Loài người tuy yếu ớt nhưng trước giờ quỷ kế đa đoan, ta cảm thấy vẫn nên ngăn hắn ta lại!”
“Nhưng quả thực hắn đang ở nơi quá nhạy cảm, nếu chúng ta có động tĩnh gì thì e là loài người cũng sẽ ra tay. Không chỉ như vậy, sợ là bộ tộc Yêu Dạ đó cũng không kìm nén được!”
Hai tên chiến tướng Ma tộc này vô cùng do dự, cuối cùng một tên trong đó vẫn nói: “Báo lại việc này với tôn giả đi, thằng nhóc đó dẫn theo một đám người đi rất chậm, chúng ta vẫn còn thời gian suy nghĩ.”
Đi cùng một đám người bình thường nên tốc độ của La Chinh quả thực chậm tới mức khiến người khác phát bực. Đoạn đường hơn trăm dặm đối với La Chinh có lẽ không cần dùng đến thời gian một nén nhang, nhưng mấy trăm người này chậm chạp lên đường thì cần đến mấy ngày mấy đêm.
Mà cách La Chinh 200 dặm, ở một phía khác lại có ba con người mặt cũng đầy nghi hoặc.
Ba người này mặc áo giáp, cũng thuộc hàng tướng lĩnh trong quân đội, trong đó một người trung niên mặt râu quai nón ngồi trên đỉnh của một tòa thành cười khà khà: “Ta nói này, cái tên nhóc lạ lùng kia đến từ đâu thế? Rõ ràng chỉ có thực lực Chiến Giả cấp bảy, thế mà có thể vào nông trường của Ma tộc cướp mấy trăm người qua đây. Rốt cuộc tên nhóc này muốn làm gì?”
“Kệ mẹ nó chứ! Chẳng hiểu gì hết. Dù sao thì chúng ta cứ coi như không nhìn thấy đi. Khó khăn lắm mới hưởng thụ an nhàn được mười năm, nếu chúng ta ra mặt thì sợ là lại phải đánh nhau.” Một người khác lạnh giọng nói.
“Không được. Ta phải báo cho cha, chuyện này quả thực hơi kỳ lạ, chúng ta không thể tự mình định đoạt. Không cần biết tên nhóc đó đến từ đâu, nhưng chung quy lại thì hắn vẫn là con người.” Người nói chuyện cuối cùng là một thanh niên, chàng thanh niên đó vô cùng anh tuấn, còn có một mái tóc màu bạc, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng màu xanh.
Người trung niên mặt đầy râu quai nón lắc đầu: “Chuyện này chắc chắn phải báo cáo, có điều vấn đề lớn nhất là tên nhóc kia đã đi về phía bộ tộc Yêu Dạ rồi. Đây mới là rắc rối lớn nhất…”
Ba chủng tộc đều đặc biệt chú ý đến đoàn người ngựa của La Chinh.
Ngày thứ nhất, đi được 40 dặm đường.
Ngày thứ hai, đi được 45 dặm đường.
Ngày thứ ba, đi được 30 dặm đường.
Ngay sang ngày thứ tư, một mũi tên to như cánh tay đột nhiên phóng ra từ khoảng cách ngoài 10 dặm, bay tới mang theo tiếng rít kịch liệt.
Mũi tên khổng lồ đó là do xương cốt của hung thú tạo thành, trên thân tên lấp lánh những phù văn vô cùng kì lạ.
Mũi tên xương từ xa ấy không nhằm vào bất kì người nào mà phóng tới trước mặt La Chinh, một nửa mũi tên cắm phập trong mặt đất.
Nhìn mũi tên xương trước mặt, La Chinh nhăn mày nói: “Đây là cảnh cáo sao?”
Cho dù là Giao Long – loại sinh vật gần với thần thú thì tính hung dữ đều có thể duy trì rất lâu trong xương cốt. Huống hồ sư tử Truy Vân là thần thú hàng thật giá thật, là họ hàng gần với loại thần thú siêu cấp mạnh mẽ Kỳ Lân.
Khi cương nguyên2của La Chinh xuyên vào trong ngọc cốt đã kích hoạt tính hung dữ trong đó.
Ngay khi tiếng sư tử gầm vừa phát ra, La Chinh lập tức dùng chân nguyên bao vây lấy ngọc cốt, áp chế tính hung dữ của nó lại.
Cho dù dưới sự áp chế cứng rắn của La Chinh, tiếng sư tử gầm đó đã giảm xuống 99%, nhưng vẫn có âm thanh yếu ớt truyền ra ngoài.
Mấy trăm người5xung quanh La Chinh kia cũng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch, người thể chất yếu một chút thì run rẩy, hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
“Cũng may.” La Chinh thở nhẹ một hơi. Nếu tính hung dữ trong ngọc cốt này thực sự bộc phát ra thì e là những người bình thường ở xung quanh đây, chẳng ai có thể sống sót.
Sau khi dùng cương nguyên xuyên qua ngọc6cốt, La Chinh liền bắt đầu luyện hóa, không ngừng hấp thụ tinh hoa của ngọc cốt.
Đạo Đài Bát Trọng phải đúc thành tám tòa Đạo Đài trong cơ thể, lúc này La Chinh đang lợi dụng tinh hoa trong ngọc cốt đúc thành Bách Hội Đài!
Từng chút tinh hoa ngọc cốt không ngừng được La Chinh hấp thụ, giữa mi tâm hắn xuất hiện một đám sương mù màu trắng, trong đám sương mù5có thể loáng thoáng nhìn thấy Đạo Đài đang chầm chậm hình thành.
Sau khi hấp thụ cả thanh ngọc cốt kia, Bách Hội Đài ở mi tâm vẫn chưa thể mở ra.
Đạo Đài Bát Trọng là một ngưỡng cửa không thấp đối với người luyện thể, cho dù La Chinh dùng ngọc cốt thần thú để mở Đạo Đài thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Một thanh ngọc cốt không đủ, La Chinh lại3rút thêm một thanh ngọc cốt nữa trong nhẫn tu di ra. Lần này, La Chinh cẩn thận hơn rất nhiều, đầu tiên là dùng chân nguyên bao bọc lấy ngọc cốt, tránh để tính hung của sư tử Truy Vân rò rỉ ra ngoài.
Cùng với việc từng thanh ngọc cốt thần thú được La Chinh luyện hóa thì sương mù trên Bách Hội Đài ở mi tâm hắn cũng dần dần tiêu tan. Nếu La Chinh nhắm mắt nhìn bên trong thì một tòa Đạo Đài màu trắng đã thình lình đứng sừng sững bên trong.
Lúc này cương nguyên vốn trải khắp cơ thể La Chinh lại bắt đầu chầm chậm tập trung về phía Bách Hội Đài của hắn, vận chuyển chậm chạp mà đều đặn.
Bách Hội Đài là nền tảng của tám tòa Đạo Đài, sau khi đúc được Bách Hội Đài thì tốc độ sản sinh cương nguyên sẽ gia tăng gấp bội. Mà tám tòa Đạo Đài trong cơ thể người luyện thể, mỗi tòa đều có tác dụng riêng, một khi được mở ra hết thì chỉ cần dựa vào uy lực cương nguyên bộc phát ra cũng đủ để đối đầu với cường giả Sinh Tử Cảnh!
Đây mới chỉ là người luyện thể thông thường, người có thân thể tiên khí thượng phẩm giống như La Chinh mà kết hợp với cương nguyên thì khi bộc phát ra, uy lực lại càng không thể tưởng tượng!
Trong quá trình này, La Chinh ngồi trên xe đẩy đã đi được một khoảng cách không ngắn.
Cảnh sắc trên đại lục này hoàn toàn khác Trung Vực, sau khi ra khỏi nông trường, xung quanh đều là một màu đen xì xì. Bùn đất, núi lớn, thực vật, đều là một màu đen xì xì, mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng áp lực.
Cả quãng đường đi tới đây không hề xuất hiện một người Ma tộc nào, thậm chí không hề xuất hiện bất kì sinh linh nào, khiến La Chinh vô cùng bất ngờ.
Nhưng càng tĩnh lặng lại càng nguy hiểm, La Chinh cũng hiểu đạo lý này. Thậm chí hắn còn loáng thoáng cảm nhận được có sinh linh đang âm thầm thăm dò, những sinh linh đó không chỉ có một, hơn nữa còn đến từ khắp bốn phương tám hướng.
Đây cũng là do sau khi bước vào Chiến Hồn Cảnh, linh hồn La Chinh vô cùng mẫn cảm. Nếu là hắn của trước kia thì căn bản không cảm nhận được những sự thăm dò này.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Cho dù là cường giả của Ma tộc đang thăm dò thì tại sao chúng không ra tay?” Mối nghi ngờ trong lòng La Chinh cũng càng ngày càng mạnh.
Có điều hắn mới tới đại lục này lần đầu, chưa quen với cuộc sống nơi đây, cũng không có bất kì hiểu biết gì với thế lực trên đại lục này, nên hoàn toàn rơi vào trạng thái u mê, hiện giờ cũng chỉ cùng đoàn người này đi một bước tính một bước.
La Chinh không biết rằng, những thế lực đang thăm dò hắn kia cũng đang buồn bực.
Vì La Chinh thông qua truyền tống đi một khoảng cách rất xa mới tới nơi này, vốn dĩ chính là một nơi khá kỳ diệu.
Đây là góc Đông Bắc của đại lục hỗn loạn, mà tên của mảnh đất này gọi là thảo nguyên Thiên Ưng. Vốn dĩ thảo nguyên Thiên Ưng là một mảnh đất màu mỡ, một vạn năm trước, loài người đã sinh sôi ở đây, đã từng có nền văn minh phồn hoa. Có điều trên đại lục hỗn độn này, loài người cũng không phải là chúa tể, cho đến giờ, nơi này đều chìm trong giai đoạn tranh bá của hàng trăm tộc, các kiểu thảo phạt, tranh đoạt lẫn nhau giữa các tộc khác vẫn luôn diễn ra, cực kì hỗn loạn.
Năm ngàn năm trước, ngọn lửa chiến tranh của Ma tộc lan tràn, đã hủy diệt nền văn minh mà loài người xây dựng. Hiện giờ, nơi này ngoài Ma tộc ra còn có thế lực Nhân tộc và một tộc lớn khác nữa cắt cứ!
Tranh đấu mấy ngàn năm, cả ba tộc không nhường đến một tấc đất, thi nhau gây chiến, cuối cùng mỗi bên tự thành lập cứ điểm tử thủ, hình thành thế cân bằng vi diệu, dẫn đến cục diện như bây giờ.
Mà La Chinh dẫn theo mấy trăm người lại đi tới khu vực giữa ba tộc này!
Vì ba chủng tộc này có áp chế lẫn nhau, nên đã hơn mười năm nay, thảo nguyên Thiên Ưng không xảy ra chiến tranh, cục diện hỗn loạn đã được khống chế, vì vậy ba chủng tộc lớn này đều tiến hành phát triển quanh địa bàn của mình.
Nhưng chẳng ai ngờ tới là ở biên giới địa bàn do Ma tộc chiếm cứ, trên nông trường vốn dĩ dùng để giam giữ loài người đột nhiên xuất hiện một tên loài người không ra làm sao, với sức của một người mà tàn sát hơn một nghìn binh lính Ma tộc, hơn nữa sau khi giết chết một đô đốc Ma tộc lại hùng dũng dẫn cả đám người lên đường…
Đợi đến khi thế lực của Ma tộc có phản ứng thì La Chinh đã dẫn đám người tiến vào khu vực tam giác vàng kia!
Cách La Chinh hơn trăm dặm, hai tên chiến tướng Ma tộc đứng sừng sững trên tường thành kéo dài không dứt, trên mặt đều lộ vẻ hoài nghi.
“Thằng nhóc loài người kia rốt cuộc là từ đâu ra vậy?”
“Theo người bên dưới báo cáo thì hình như là đột nhiên xuất hiện trong nông trường. Nghe nói hôm đó còn có người nhìn thấy một đám mây nguyên khí vô cùng lớn, giống như tàn lưu chấn động của lối đi không gian!”
“Dẫn theo một đám người bị giam cầm cũng không phải chuyện nhỏ, ta chỉ sợ trên người thằng nhóc đó có ẩn chứa âm mưu.”
“Loài người tuy yếu ớt nhưng trước giờ quỷ kế đa đoan, ta cảm thấy vẫn nên ngăn hắn ta lại!”
“Nhưng quả thực hắn đang ở nơi quá nhạy cảm, nếu chúng ta có động tĩnh gì thì e là loài người cũng sẽ ra tay. Không chỉ như vậy, sợ là bộ tộc Yêu Dạ đó cũng không kìm nén được!”
Hai tên chiến tướng Ma tộc này vô cùng do dự, cuối cùng một tên trong đó vẫn nói: “Báo lại việc này với tôn giả đi, thằng nhóc đó dẫn theo một đám người đi rất chậm, chúng ta vẫn còn thời gian suy nghĩ.”
Đi cùng một đám người bình thường nên tốc độ của La Chinh quả thực chậm tới mức khiến người khác phát bực. Đoạn đường hơn trăm dặm đối với La Chinh có lẽ không cần dùng đến thời gian một nén nhang, nhưng mấy trăm người này chậm chạp lên đường thì cần đến mấy ngày mấy đêm.
Mà cách La Chinh 200 dặm, ở một phía khác lại có ba con người mặt cũng đầy nghi hoặc.
Ba người này mặc áo giáp, cũng thuộc hàng tướng lĩnh trong quân đội, trong đó một người trung niên mặt râu quai nón ngồi trên đỉnh của một tòa thành cười khà khà: “Ta nói này, cái tên nhóc lạ lùng kia đến từ đâu thế? Rõ ràng chỉ có thực lực Chiến Giả cấp bảy, thế mà có thể vào nông trường của Ma tộc cướp mấy trăm người qua đây. Rốt cuộc tên nhóc này muốn làm gì?”
“Kệ mẹ nó chứ! Chẳng hiểu gì hết. Dù sao thì chúng ta cứ coi như không nhìn thấy đi. Khó khăn lắm mới hưởng thụ an nhàn được mười năm, nếu chúng ta ra mặt thì sợ là lại phải đánh nhau.” Một người khác lạnh giọng nói.
“Không được. Ta phải báo cho cha, chuyện này quả thực hơi kỳ lạ, chúng ta không thể tự mình định đoạt. Không cần biết tên nhóc đó đến từ đâu, nhưng chung quy lại thì hắn vẫn là con người.” Người nói chuyện cuối cùng là một thanh niên, chàng thanh niên đó vô cùng anh tuấn, còn có một mái tóc màu bạc, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng màu xanh.
Người trung niên mặt đầy râu quai nón lắc đầu: “Chuyện này chắc chắn phải báo cáo, có điều vấn đề lớn nhất là tên nhóc kia đã đi về phía bộ tộc Yêu Dạ rồi. Đây mới là rắc rối lớn nhất…”
Ba chủng tộc đều đặc biệt chú ý đến đoàn người ngựa của La Chinh.
Ngày thứ nhất, đi được 40 dặm đường.
Ngày thứ hai, đi được 45 dặm đường.
Ngày thứ ba, đi được 30 dặm đường.
Ngay sang ngày thứ tư, một mũi tên to như cánh tay đột nhiên phóng ra từ khoảng cách ngoài 10 dặm, bay tới mang theo tiếng rít kịch liệt.
Mũi tên khổng lồ đó là do xương cốt của hung thú tạo thành, trên thân tên lấp lánh những phù văn vô cùng kì lạ.
Mũi tên xương từ xa ấy không nhằm vào bất kì người nào mà phóng tới trước mặt La Chinh, một nửa mũi tên cắm phập trong mặt đất.
Nhìn mũi tên xương trước mặt, La Chinh nhăn mày nói: “Đây là cảnh cáo sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|