La Chinh, Mạnh Thường Quân và Triệu Húc Dũng nhìn thấy một màn này, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Bốn người bọn họ tuy rằng không tận lực tạo thành một tiểu đội, thế nhưng đi cùng Thanh Lam Đội săn giết Đao Trùng một thời gian, phối hợp với nhau cũng có chút ăn ý.
Vậy mà, chỉ mấy canh giờ sau, một người trong nhóm lại chết thảm tại chỗ. Giờ phút này, trong lòng mọi người chợt dâng lên một cỗ bi ai. Chẳng lẽ hôm nay mọi người sẽ chôn thây tại chỗ này sao?
Nhưng vào lúc này, Lục Kiêu bỗng thét gào, vừa chạy vừa bắn tên về phía đôi mắt kép khổng lồ. Chỉ là, mũi tên chỉ bay được nửa đường đã bị Mẫu Hoàng nhẹ nhàng hất đi.
Tuy rằng mũi tên này không tạo thành tổn thương gì đối với Mẫu Hoàng, thế nhưng lại khiến nó nổi giận. Mẫu Hoàng liền hướng lưỡi đao đuổi về phía Lục Kiêu.
- Mọi người chạy mau! Để ta dẫn Mẫu Hoàng đi!
Lục Kiêu hét lớn, không còn để ý đến chuyện sinh tử của bản thân.
Thừa dịp Mẫu Hoàng đuổi theo Lục Kiêu, tạo ra một đường sinh cơ, mọi người mới có một cơ hội đào thoát.
Dù vậy, tình thế cũng không khả quan hơn là mấy. Ngoại trừ Mẫu Hoàng đang đuổi theo Lục Kiêu, còn có hơn một biển Đao Trùng cùng với hơn trăm con thủ lĩnh Đao Trùng đang vây công.
Binh sĩ Thanh Lam Đội quyết đoán châm lửa cho những ống trúc, khói xám cuồn cuộn tản mát ra. Bất luận là Đao Trùng bình thường hay thủ lĩnh Đao Trùng, đều cực kỳ chán ghét mùi khói trúc này, tất cả đều nhao nhao tránh đi. Phía trước rốt cuộc cũng mở ra một con đường.
- Đi mau! La Chinh!
Triệu Húc Dũng chuẩn bị rời đi, lại thấy La Chinh ngẩn người ngay tại chỗ.
- La Chinh huynh, nếu là còn không đi, sẽ không thể đi được nữa đâu.
Mạnh Thường Quân chợt cảm thấy khó hiểu.
La Chinh dường như đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt chợt hiện lên vẻ kiên quyết, miệng nói:
- Mạnh huynh, Triệu huynh, mọi người đi trước đi, ta đi giúp Lục Kiêu!
Dứt lời, La Chinh liền gồng chân, phóng nhanh về phía Lục Kiêu.
- Ngươi đi làm gì? Đi để chịu chết sao?
Triệu Húc Dũng kêu lên.
Mạnh Thường Quân chớp chớp mắt, nhưng không nói gì. Mắt nhìn người của hắn rất chuẩn xác, tuy rằng kết giao với nhau còn chưa được hai ngày, nhưng hắn cũng đã hiểu chút ít về tính cách của La Chinh, khuyên can là vô dụng.
Mặc dù Lục Kiêu ra sức chạy như điên, thế nhưng mỗi bước đi của Mẫu Hoàng đều cách nhau đến mấy trượng, cho nên tốc độ của Lục Kiêu lại chậm hơn một bậc.
Chỉ là, bởi vì đường chạy của cả hai không phải là đường thẳng, mà La Chinh lại chạy thẳng đuổi đến, thế nên cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Khoảng cách với Mẫu Hoàng chỉ còn một trăm trượng!
Sau khi tiến vào Luyện Tủy Cảnh, các giác quan cũng được cải thiện hơn. Đối với việc tính toán khoảng cách, La Chinh có lòng tin nắm chắc.
Hô hô!
Tiếng gió lướt qua bên tai, La Chinh cầm thanh phi đao bị tàn phá trên tay. Hiện tại lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Vào lúc này, La Chinh không hề sợ hãi, thậm chí còn loáng thoáng có chút kích động!
Năm mươi trượng!
Khoảng cách ngày càng gần, những văn lộ trên người Mẫu Hoàng, La Chinh hoàn toàn có thể thấy rõ.
Hai mươi trượng!
Mười trượng!
Mẫu Hoàng hiện đã đuổi kịp Lục Kiêu, lưỡi đao khổng lồ đã bắt đầu giương lên cao.
Một mình đối mặt với Mẫu Hoàng, giờ phút này Lục Kiêu đã biết chính mình đã không thể trốn thoát. Thế nhưng, thân là binh sĩ Đế Quân, dù là trong hoàn cảnh sinh tử, hắn cũng sẽ không ngồi im chờ chết, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng mới chính là phong cách của bọn hắn. Thế nên, trong mắt Lục Kiêu không hề có bất kì một sự tuyệt vọng nào, mà thay vào đó là dũng khí và sức mạnh vô tận.
Điên cuồng hét lên một tiếng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, Lục Kiêu xông về phía lưỡi đao khổng lồ.
- Chính là lúc này!
Vào đúng lúc này, La Chinh tập trung lực lượng vào hai chân, nhảy vọt lên không trung.
Cùng lúc, với xu thế nhảy lên làm lực đẩy, tàn phá phi đao rạch phá không khí, bay về phía Mẫu Hoàng.
Mẫu Hoàng to lớn như vậy, mà tàn phá phi đao lại chỉ nhỏ cỡ bàn tay. Cho dù có đâm vào thân thể, chỉ sợ cũng không tạo ra tổn thương gì quá lớn. Hiện tại mục tiêu La Chinh nhắm vào chính là tại phần khớp của lưỡi đao!
Một kích này, La Chinh nắm bắt thời cơ cực kỳ chuẩn xác!
Khi lưỡi đao chỉ còn cách Lục Kiêu chừng vài thước, chợt có tiếng Phốc vang lên. Phi đao đâm vào phần khớp của lưỡi đao.
Giáp xác của Mẫu Hoàng cực kỳ rắn chắc, thế nhưng tàn phá phi đao uy lực vẫn như trước, dễ dàng cắt qua đầu khớp.
Bành!
Lưỡi đao khổng lồ chợt rớt lìa ra, ầm ầm rơi xuống mặt đất. Mà Lục Kiêu thì hoàn toàn ngây người tại chỗ, tựa hồ không rõ chuyện gì xảy ra.
Xèo… Xèo… Chít… Chít!
Mẫu Hoàng đau điếng, rít lên thanh âm bén nhọn.
Âm thanh dao động khiến màng tai La Chinh và Lục Kiêu đau đớn không thôi
Đôi mắt kép đột nhiên chuyển động, rất nhanh sau đó liền nhận ra La Chinh ở bên cạnh, lưỡi đao còn lại chợt chém về phía đầu La Chinh!
La Chinh đã sớm có phòng bị, liền lách người né tránh nhát đao, sau đó nhắm về một hướng khác mà chạy như điên.
Mẫu Hoàng kéo lưỡi đao về, tạo nên một cái rãnh dài trên mặt đất, miệng thét lên xèo xèo . Lúc này, tất cả thù hận của nó đều tập trung lên người La Chinh, nó bỏ qua Lục Kiêu, ra sức đuổi theo La Chinh.
Từ bờ vực sinh tử nhặt về cái mạng nhỏ, Lục Kiêu cảm thấy cả người như hư thoát, mắt ngơ ngát nhìn Mẫu Hoàng đi xa, lồng ngực không ngừng phập phồng. Vạn lần hắn cũng không ngờ, La Chinh sẽ cứu hắn, dẫn Mẫu Hoàng rời đi!
Hô hô!
Tiếng gió liên tục thổi qua hai bên tai, rừng cây ở hai bên không ngừng vụt ra phía sau. La Chinh không chọn đường chạy. Bởi, hắn căn bản không có cơ hội phân biệt đường đi!
Ngoại trừ việc chạy như điên về phía trước ra, hắn không có bất kì một giây phút này để suy nghĩ.
Mẫu Hoàng ở phía sau điên cuồng đuổi theo không dứt. Cho dù hiện tại Mẫu Hoàng chỉ còn lại một lưỡi đao, nhưng đối với La Chinh, đây vẫn không phải là cuộc chiến mà hắn có thể thắng được.
Bạch!
Một đạo tàn ảnh màu đỏ hồng bất chợt hiện lên phía sau lưng La Chinh, cắt mặt đất hắn vừa lướt qua thành một khe hở dài mấy chục mét.
Tốc độ của Mẫu Hoàng rõ ràng nhanh hơn La Chinh một chút, đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
“Làm sao giờ?”
Thời gian dần trôi qua, La Chinh trong lòng lại càng âm trầm hơn. Đối mặt với Mẫu Hoàng cường đại như vậy, ngay cả cơ hội chính diện liều mạng cũng không có.
Bạch!
Lại thêm một đạo hồng ảnh xen lẫn kình phong cắt đến, La Chinh lại nhảy lên tránh né rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Xuyên qua bụi cỏ phía trước, băng qua rừng cây, hắn chợt nhìn thấy một cái vực sâu. Ánh mắt quét qua đánh giá, cái khe vực kia rộng tầm bảy, tám trượng.
- Phải nhảy thôi!
Khi đến gần khe vực, La Chinh liền cắn răng một cái, tập trung lực lượng vào hai chân, cả người co lại như hình giương cung, sau đó nhanh chóng bật người nhảy qua.
Hắn muốn mượn sức bật nhảy qua bờ bên kia của khe vực.
Thế nhưng, ngay khi vẫn còn đang ở giữa không trung, hắn chợt thấy Mẫu Hoàng cũng đồng thời nhảy lên. Hay nói chính xác hơn là nó mở đôi cánh ở sau lưng ra, bay người lên.
“Mẹ nó! Không phải Đao Trùng Mẫu Hoàng không thể bay sao!”
La Chinh buồn bực nghĩ thầm.
Mẫu Hoàng đúng là không thể bay. Bởi vì thân thể của chúng quá mức khổng lồ, đôi cánh không thể giữ thân thể ở trên không trung được.
Nhưng bằng vào lực bật mạnh mẽ của bốn chi sau, sau khi giương cánh, Mẫu Hoàng cũng có thể lướt đi trên không một khoảng thời gian.
Cùng lúc, lưỡi đao màu đỏ tươi lại nhắm về phía La Chinh chém tới.
- Lần này chết chắc rồi…
Giờ này đang ở trên không, muốn tránh cũng không thể tránh, La Chinh chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao kia vung tới.
Giây phút này, ham muốn cầu sinh mãnh liệt chợt dâng trào trong lòng.
- Ta tuyệt đối không thể chết được!
Hai mắt hắn đỏ bừng, tựa như muốn nứt ra.
Dưới tình thế cấp bách, La Chinh dán tàn phá phi đao lại cánh tay, rồi đưa tay lên đỡ lấy lưỡi đao của Mẫu Hoàng.
Loảng xoảng!
Một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh lên phi đao, vậy mà phi đao vẫn không hề nứt gãy. Quả nhiên, nó có thể ngăn cản đòn tấn công của Mẫu Hoàng.
Phốc!
Thế nhưng, cỗ lực lượng kia lại thông qua phi đao truyền đến cơ thể, khiến La Chinh phun ra một ngụm máu lớn. Một mảnh mưa máu tưới rải rác trên không trung.
Hắn cảm thấy khí huyết toàn thân quay cuồng xáo động, phảng phất như nội tạng đều bị đánh nát.
Cũng may thể chất của hắn đặc thù. Đừng nói là Luyện Tủy Cảnh, nếu đổi lại là Bán Bộ Tiên Thiên hay Tiên Thiên Bí Cảnh, gặp phải đòn vừa rồi chỉ sợ cũng phải hữu tử vô sinh.
Cơ thể La Chinh hấp thụ phần lớn cỗ lực lượng này, chuyển hóa thành dòng nước ấm, không ngừng thẩm thấu vào sâu trong xương cốt, cọ rửa kinh mạch cốt tủy.
Dù vậy, dư lực vẫn còn mạnh mẽ đến cực điểm, vẫn còn đủ khiến hắn bị trọng thương.
Cũng nhờ vào cỗ lực khổng lồ này mà La Chinh càng lúc càng bay lên cao. Ở trên không phiêu lãng hơn mấy chục trượng rồi mới rơi mạnh xuống mặt đất. Bùn đất lõm ra một cái hố to.
Ầm ầm!
Chợt mặt đất truyền đến một hồi chấn động, Mẫu Hoàng cũng đã vượt qua được cái khe vực này, nó lại hướng về phía La Chinh lao nhanh tới.
La Chinh cảm giác toàn thân đều như bị xé rách, vừa thử cử động xong cũng chẳng muốn cử động nữa. Nhưng khi trông thấy Mẫu Hoàng đang xông đến, hắn cũng chỉ có thể nhổ ra một bãi máu rồi mắng một câu, cố nén đau nhức trên người leo ra khỏi hố, lại tiếp tục chạy đi như điên.
Bị rượt đuổi một hồi, La Chinh lại chạy được mấy trăm trượng, ngay lúc này trước mặt chợt xuất hiện một huyệt động khá lớn.
Dời mắt nhìn về rừng cây mênh mông, căn bản không có chỗ nào để trốn khỏi truy kích của Mẫu Hoàng cả.
Không nghĩ nhiều, La Chinh đành đâm đầu tiến vào trong huyệt động.
Đối với nhân loại, trong huyệt động nguy hiểm hơn bên ngoài rất nhiều.
Đặc biệt là loại huyệt động hoang dã như thế này, ai biết là do sinh vật cường đại nào tạo nên?
Chỉ là, La Chinh căn bản chẳng còn lựa chọn nào khác. Tiếp tục đi tiếp cũng là tử lộ, thế nên hắn chỉ có thể hy vọng có cơ hội xoay chuyển tình thế ở trong huyệt động này.
Khi hắn tiến vào huyệt động, Mẫu Hoàng cũng không chút do dự chui vào theo. Không giết được La Chinh, nó quyết không tha.
Bên trong huyệt động cực kỳ rộng lớn. Mặc dù có thân thể khổng lồ, Mẫu Hoàng vẫn có thể di chuyển tự nhiên. Cũng may là trong này khá quanh co khúc khuỷu, tốc độ của Mẫu Hoàng mặc dù nhanh, nhưng xét về độ linh hoạt thì lại kém xa La Chinh.
Thế nên khoảng cách giữa hai bên vẫn không thể kéo gần lại được.
Càng đi vào sâu trong huyệt động, mùi lưu huỳnh nồng nặc ngày càng nồng đậm.
“Phía dưới huyệt động này, rốt cuộc là có cái gì?”
Bốn người bọn họ tuy rằng không tận lực tạo thành một tiểu đội, thế nhưng đi cùng Thanh Lam Đội săn giết Đao Trùng một thời gian, phối hợp với nhau cũng có chút ăn ý.
Vậy mà, chỉ mấy canh giờ sau, một người trong nhóm lại chết thảm tại chỗ. Giờ phút này, trong lòng mọi người chợt dâng lên một cỗ bi ai. Chẳng lẽ hôm nay mọi người sẽ chôn thây tại chỗ này sao?
Nhưng vào lúc này, Lục Kiêu bỗng thét gào, vừa chạy vừa bắn tên về phía đôi mắt kép khổng lồ. Chỉ là, mũi tên chỉ bay được nửa đường đã bị Mẫu Hoàng nhẹ nhàng hất đi.
Tuy rằng mũi tên này không tạo thành tổn thương gì đối với Mẫu Hoàng, thế nhưng lại khiến nó nổi giận. Mẫu Hoàng liền hướng lưỡi đao đuổi về phía Lục Kiêu.
- Mọi người chạy mau! Để ta dẫn Mẫu Hoàng đi!
Lục Kiêu hét lớn, không còn để ý đến chuyện sinh tử của bản thân.
Thừa dịp Mẫu Hoàng đuổi theo Lục Kiêu, tạo ra một đường sinh cơ, mọi người mới có một cơ hội đào thoát.
Dù vậy, tình thế cũng không khả quan hơn là mấy. Ngoại trừ Mẫu Hoàng đang đuổi theo Lục Kiêu, còn có hơn một biển Đao Trùng cùng với hơn trăm con thủ lĩnh Đao Trùng đang vây công.
Binh sĩ Thanh Lam Đội quyết đoán châm lửa cho những ống trúc, khói xám cuồn cuộn tản mát ra. Bất luận là Đao Trùng bình thường hay thủ lĩnh Đao Trùng, đều cực kỳ chán ghét mùi khói trúc này, tất cả đều nhao nhao tránh đi. Phía trước rốt cuộc cũng mở ra một con đường.
- Đi mau! La Chinh!
Triệu Húc Dũng chuẩn bị rời đi, lại thấy La Chinh ngẩn người ngay tại chỗ.
- La Chinh huynh, nếu là còn không đi, sẽ không thể đi được nữa đâu.
Mạnh Thường Quân chợt cảm thấy khó hiểu.
La Chinh dường như đang suy nghĩ điều gì, khuôn mặt chợt hiện lên vẻ kiên quyết, miệng nói:
- Mạnh huynh, Triệu huynh, mọi người đi trước đi, ta đi giúp Lục Kiêu!
Dứt lời, La Chinh liền gồng chân, phóng nhanh về phía Lục Kiêu.
- Ngươi đi làm gì? Đi để chịu chết sao?
Triệu Húc Dũng kêu lên.
Mạnh Thường Quân chớp chớp mắt, nhưng không nói gì. Mắt nhìn người của hắn rất chuẩn xác, tuy rằng kết giao với nhau còn chưa được hai ngày, nhưng hắn cũng đã hiểu chút ít về tính cách của La Chinh, khuyên can là vô dụng.
Mặc dù Lục Kiêu ra sức chạy như điên, thế nhưng mỗi bước đi của Mẫu Hoàng đều cách nhau đến mấy trượng, cho nên tốc độ của Lục Kiêu lại chậm hơn một bậc.
Chỉ là, bởi vì đường chạy của cả hai không phải là đường thẳng, mà La Chinh lại chạy thẳng đuổi đến, thế nên cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Khoảng cách với Mẫu Hoàng chỉ còn một trăm trượng!
Sau khi tiến vào Luyện Tủy Cảnh, các giác quan cũng được cải thiện hơn. Đối với việc tính toán khoảng cách, La Chinh có lòng tin nắm chắc.
Hô hô!
Tiếng gió lướt qua bên tai, La Chinh cầm thanh phi đao bị tàn phá trên tay. Hiện tại lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Vào lúc này, La Chinh không hề sợ hãi, thậm chí còn loáng thoáng có chút kích động!
Năm mươi trượng!
Khoảng cách ngày càng gần, những văn lộ trên người Mẫu Hoàng, La Chinh hoàn toàn có thể thấy rõ.
Hai mươi trượng!
Mười trượng!
Mẫu Hoàng hiện đã đuổi kịp Lục Kiêu, lưỡi đao khổng lồ đã bắt đầu giương lên cao.
Một mình đối mặt với Mẫu Hoàng, giờ phút này Lục Kiêu đã biết chính mình đã không thể trốn thoát. Thế nhưng, thân là binh sĩ Đế Quân, dù là trong hoàn cảnh sinh tử, hắn cũng sẽ không ngồi im chờ chết, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng mới chính là phong cách của bọn hắn. Thế nên, trong mắt Lục Kiêu không hề có bất kì một sự tuyệt vọng nào, mà thay vào đó là dũng khí và sức mạnh vô tận.
Điên cuồng hét lên một tiếng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, Lục Kiêu xông về phía lưỡi đao khổng lồ.
- Chính là lúc này!
Vào đúng lúc này, La Chinh tập trung lực lượng vào hai chân, nhảy vọt lên không trung.
Cùng lúc, với xu thế nhảy lên làm lực đẩy, tàn phá phi đao rạch phá không khí, bay về phía Mẫu Hoàng.
Mẫu Hoàng to lớn như vậy, mà tàn phá phi đao lại chỉ nhỏ cỡ bàn tay. Cho dù có đâm vào thân thể, chỉ sợ cũng không tạo ra tổn thương gì quá lớn. Hiện tại mục tiêu La Chinh nhắm vào chính là tại phần khớp của lưỡi đao!
Một kích này, La Chinh nắm bắt thời cơ cực kỳ chuẩn xác!
Khi lưỡi đao chỉ còn cách Lục Kiêu chừng vài thước, chợt có tiếng Phốc vang lên. Phi đao đâm vào phần khớp của lưỡi đao.
Giáp xác của Mẫu Hoàng cực kỳ rắn chắc, thế nhưng tàn phá phi đao uy lực vẫn như trước, dễ dàng cắt qua đầu khớp.
Bành!
Lưỡi đao khổng lồ chợt rớt lìa ra, ầm ầm rơi xuống mặt đất. Mà Lục Kiêu thì hoàn toàn ngây người tại chỗ, tựa hồ không rõ chuyện gì xảy ra.
Xèo… Xèo… Chít… Chít!
Mẫu Hoàng đau điếng, rít lên thanh âm bén nhọn.
Âm thanh dao động khiến màng tai La Chinh và Lục Kiêu đau đớn không thôi
Đôi mắt kép đột nhiên chuyển động, rất nhanh sau đó liền nhận ra La Chinh ở bên cạnh, lưỡi đao còn lại chợt chém về phía đầu La Chinh!
La Chinh đã sớm có phòng bị, liền lách người né tránh nhát đao, sau đó nhắm về một hướng khác mà chạy như điên.
Mẫu Hoàng kéo lưỡi đao về, tạo nên một cái rãnh dài trên mặt đất, miệng thét lên xèo xèo . Lúc này, tất cả thù hận của nó đều tập trung lên người La Chinh, nó bỏ qua Lục Kiêu, ra sức đuổi theo La Chinh.
Từ bờ vực sinh tử nhặt về cái mạng nhỏ, Lục Kiêu cảm thấy cả người như hư thoát, mắt ngơ ngát nhìn Mẫu Hoàng đi xa, lồng ngực không ngừng phập phồng. Vạn lần hắn cũng không ngờ, La Chinh sẽ cứu hắn, dẫn Mẫu Hoàng rời đi!
Hô hô!
Tiếng gió liên tục thổi qua hai bên tai, rừng cây ở hai bên không ngừng vụt ra phía sau. La Chinh không chọn đường chạy. Bởi, hắn căn bản không có cơ hội phân biệt đường đi!
Ngoại trừ việc chạy như điên về phía trước ra, hắn không có bất kì một giây phút này để suy nghĩ.
Mẫu Hoàng ở phía sau điên cuồng đuổi theo không dứt. Cho dù hiện tại Mẫu Hoàng chỉ còn lại một lưỡi đao, nhưng đối với La Chinh, đây vẫn không phải là cuộc chiến mà hắn có thể thắng được.
Bạch!
Một đạo tàn ảnh màu đỏ hồng bất chợt hiện lên phía sau lưng La Chinh, cắt mặt đất hắn vừa lướt qua thành một khe hở dài mấy chục mét.
Tốc độ của Mẫu Hoàng rõ ràng nhanh hơn La Chinh một chút, đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
“Làm sao giờ?”
Thời gian dần trôi qua, La Chinh trong lòng lại càng âm trầm hơn. Đối mặt với Mẫu Hoàng cường đại như vậy, ngay cả cơ hội chính diện liều mạng cũng không có.
Bạch!
Lại thêm một đạo hồng ảnh xen lẫn kình phong cắt đến, La Chinh lại nhảy lên tránh né rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Xuyên qua bụi cỏ phía trước, băng qua rừng cây, hắn chợt nhìn thấy một cái vực sâu. Ánh mắt quét qua đánh giá, cái khe vực kia rộng tầm bảy, tám trượng.
- Phải nhảy thôi!
Khi đến gần khe vực, La Chinh liền cắn răng một cái, tập trung lực lượng vào hai chân, cả người co lại như hình giương cung, sau đó nhanh chóng bật người nhảy qua.
Hắn muốn mượn sức bật nhảy qua bờ bên kia của khe vực.
Thế nhưng, ngay khi vẫn còn đang ở giữa không trung, hắn chợt thấy Mẫu Hoàng cũng đồng thời nhảy lên. Hay nói chính xác hơn là nó mở đôi cánh ở sau lưng ra, bay người lên.
“Mẹ nó! Không phải Đao Trùng Mẫu Hoàng không thể bay sao!”
La Chinh buồn bực nghĩ thầm.
Mẫu Hoàng đúng là không thể bay. Bởi vì thân thể của chúng quá mức khổng lồ, đôi cánh không thể giữ thân thể ở trên không trung được.
Nhưng bằng vào lực bật mạnh mẽ của bốn chi sau, sau khi giương cánh, Mẫu Hoàng cũng có thể lướt đi trên không một khoảng thời gian.
Cùng lúc, lưỡi đao màu đỏ tươi lại nhắm về phía La Chinh chém tới.
- Lần này chết chắc rồi…
Giờ này đang ở trên không, muốn tránh cũng không thể tránh, La Chinh chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao kia vung tới.
Giây phút này, ham muốn cầu sinh mãnh liệt chợt dâng trào trong lòng.
- Ta tuyệt đối không thể chết được!
Hai mắt hắn đỏ bừng, tựa như muốn nứt ra.
Dưới tình thế cấp bách, La Chinh dán tàn phá phi đao lại cánh tay, rồi đưa tay lên đỡ lấy lưỡi đao của Mẫu Hoàng.
Loảng xoảng!
Một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh lên phi đao, vậy mà phi đao vẫn không hề nứt gãy. Quả nhiên, nó có thể ngăn cản đòn tấn công của Mẫu Hoàng.
Phốc!
Thế nhưng, cỗ lực lượng kia lại thông qua phi đao truyền đến cơ thể, khiến La Chinh phun ra một ngụm máu lớn. Một mảnh mưa máu tưới rải rác trên không trung.
Hắn cảm thấy khí huyết toàn thân quay cuồng xáo động, phảng phất như nội tạng đều bị đánh nát.
Cũng may thể chất của hắn đặc thù. Đừng nói là Luyện Tủy Cảnh, nếu đổi lại là Bán Bộ Tiên Thiên hay Tiên Thiên Bí Cảnh, gặp phải đòn vừa rồi chỉ sợ cũng phải hữu tử vô sinh.
Cơ thể La Chinh hấp thụ phần lớn cỗ lực lượng này, chuyển hóa thành dòng nước ấm, không ngừng thẩm thấu vào sâu trong xương cốt, cọ rửa kinh mạch cốt tủy.
Dù vậy, dư lực vẫn còn mạnh mẽ đến cực điểm, vẫn còn đủ khiến hắn bị trọng thương.
Cũng nhờ vào cỗ lực khổng lồ này mà La Chinh càng lúc càng bay lên cao. Ở trên không phiêu lãng hơn mấy chục trượng rồi mới rơi mạnh xuống mặt đất. Bùn đất lõm ra một cái hố to.
Ầm ầm!
Chợt mặt đất truyền đến một hồi chấn động, Mẫu Hoàng cũng đã vượt qua được cái khe vực này, nó lại hướng về phía La Chinh lao nhanh tới.
La Chinh cảm giác toàn thân đều như bị xé rách, vừa thử cử động xong cũng chẳng muốn cử động nữa. Nhưng khi trông thấy Mẫu Hoàng đang xông đến, hắn cũng chỉ có thể nhổ ra một bãi máu rồi mắng một câu, cố nén đau nhức trên người leo ra khỏi hố, lại tiếp tục chạy đi như điên.
Bị rượt đuổi một hồi, La Chinh lại chạy được mấy trăm trượng, ngay lúc này trước mặt chợt xuất hiện một huyệt động khá lớn.
Dời mắt nhìn về rừng cây mênh mông, căn bản không có chỗ nào để trốn khỏi truy kích của Mẫu Hoàng cả.
Không nghĩ nhiều, La Chinh đành đâm đầu tiến vào trong huyệt động.
Đối với nhân loại, trong huyệt động nguy hiểm hơn bên ngoài rất nhiều.
Đặc biệt là loại huyệt động hoang dã như thế này, ai biết là do sinh vật cường đại nào tạo nên?
Chỉ là, La Chinh căn bản chẳng còn lựa chọn nào khác. Tiếp tục đi tiếp cũng là tử lộ, thế nên hắn chỉ có thể hy vọng có cơ hội xoay chuyển tình thế ở trong huyệt động này.
Khi hắn tiến vào huyệt động, Mẫu Hoàng cũng không chút do dự chui vào theo. Không giết được La Chinh, nó quyết không tha.
Bên trong huyệt động cực kỳ rộng lớn. Mặc dù có thân thể khổng lồ, Mẫu Hoàng vẫn có thể di chuyển tự nhiên. Cũng may là trong này khá quanh co khúc khuỷu, tốc độ của Mẫu Hoàng mặc dù nhanh, nhưng xét về độ linh hoạt thì lại kém xa La Chinh.
Thế nên khoảng cách giữa hai bên vẫn không thể kéo gần lại được.
Càng đi vào sâu trong huyệt động, mùi lưu huỳnh nồng nặc ngày càng nồng đậm.
“Phía dưới huyệt động này, rốt cuộc là có cái gì?”
/750
|