“Quân cờ?” La Chinh sửng sốt.
“Đúng. Đại thế của diễn kỷ* này đã bắt đầu rồi! Trong trời đất xuất hiện vô số thiên tài, mà ngươi mang mệnh Đại Thế Chi Tranh, chỉ cần không ngã xuống thì2nhất định ngươi sẽ trở thành nhân vật chính của đại thế!” Huân nghiêm nghị nói.
*Diễn kỷ là một cách tính thời gian. Một diễn kỷ bằng sáu triệu tỉ năm.
Đối với cái mệnh Đại Thế Chi Tranh này,5tới giờ La Chinh vẫn mơ hồ không rõ.
Trong chuyện này, bất kể là Thanh Long hay Thiên Miểu Tiên Nhân đều kín miệng như bưng. Mỗi lần nói tới điểm mấu chốt thì luôn im lặng, La Chinh6không cách nào hiểu rõ.
“Đại thế bắt đầu? Nghĩa là sao?” La Chinh lại hỏi.
Huân bình thản nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, thời đại này có rất nhiều thiên tài sao? Cho dù là ở Đại Thế5Giới này, số lượng thiên tài đột nhiên xuất hiện cũng đã đếm không xuể, huống chi là ở trăm vạn Đại Thế Giới khác hay Thượng Giới.”
Huân vừa nói thế, La Chinh lập tức vỡ lẽ. Lời nàng3nói quả thật có lý!
La Chinh xuất thân từ Thanh Vân Tông, cũng là thiên tài xuất hiện ngang trời.
Thanh Vân Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm nho nhỏ, ở đại hội toàn phong ngày trước, ngay cả người có kiếm ý đại thành cũng đã cực kỳ hiếm thấy, căn bản chưa từng xuất hiện kiếm khách có kiếm ý viên mãn. Vậy mà trong lần đại hội toàn phong vừa rồi của Thanh Vân Tông lại xuất hiện hai người, một là La Chinh, hai là Hoa Thiên Mệnh.
Không chỉ riêng Thanh Vân Tông, trong đại hội võ đạo được cử hành vì Thăng Long Đài thì cũng thấy các loại thiên tài cấp Thần mọc lên như nấm!
Tính theo cấp bậc thiên phú ở Trung Vực, thì chỉ cần thiên tài cấp Thần không ngã xuống, nhất định có thể bước vào Thần Hải Cảnh. Mà từng ấy năm tới nay, tuyệt nhiên chưa từng có một một cường giả Thần Hải Cảnh nào xuất hiện ở Trung Vực! Vì vậy cho nên, không chỉ La Chinh cảm thấy kỳ quái mà các đại tông môn ở Trung Vực cũng vô cùng buồn bực, không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Bây giờ nghe Huân giải thích, La Chinh mới vỡ lẽ, thì ra nguyên do là vì đại thế sắp đến…
“Ta cần ngươi giúp ta.” Huân nhìn chằm chằm La Chinh, trên mặt tràn đầy vẻ cố chấp. Nàng cắn môi, nói: “Xin ngươi đấy!”
Ai có thể tưởng tượng được, vị Sát Lục Vương cao quý, uy nghiêm của Yêu Dạ tộc lại mở lời cầu xin người khác?
Nhìn gương mặt Huân nhuốm vẻ đau khổ nhưng lại đầy cố chấp, trái tim La Chinh khẽ rung lên. Hắn biết rõ nhận lời Huân không phải việc làm sáng suốt, bởi dù sao lúc này nàng cũng chỉ còn lại một phân thần. Ở Hạ Giới, nàng chỉ cần dùng thân phận của mình là đủ, nhưng một khi trở lại Thượng Giới, có thể sẽ cần La Chinh đối đầu với cả Yêu Dạ tộc!
Chủng tộc này mạnh hơn Nhân tộc rất nhiều, thế nên trên mặt La Chinh thoáng vẻ do dự.
Thấy vậy, Huân cảm thấy hơi mất mát, nàng nhếch miệng cười buồn, nói: “Cũng đúng. Ta chỉ là kiếm linh của ngươi mà thôi, chẳng phải muội muội hay người yêu của ngươi, hơn nữa đối với ngươi mà nói, ta còn là một người tộc khác…”
Thân là kiếm linh của La Chinh, Huân luôn ẩn náu trong cơ thể hắn. Đối với những chuyện đã xảy ra với hắn, nàng nắm rõ như lòng bàn tay.
Huân biết nếu đổi lại là muội muội của La Chinh – La Yên, hay điện chủ Vân Điện – Ninh Vũ Điệp, thậm chí là cô công chúa của đế quốc Phần Thiên – Tô Linh Vận kia, thì chắc chắn La Chinh sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ, cho dù có phải hy sinh tính mạng cũng không tiếc, bởi hắn vốn không phải là một người không coi trọng tình cảm!
Còn trước đây Huân chỉ là kiếm linh của La Chinh, giữa hai người chưa từng có tình cảm gì…
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng nói già nua từ trong đầu La Chinh truyền ra: “Cô bé này, La Chinh có thể giúp ngươi.”
La Chinh hơi sững sờ. Thật ra hắn rất muốn giúp Huân, chỉ là trong lòng còn hơi do dự. Con đường võ giả vốn vô cùng gian nan, đầy rẫy nguy hiểm chết người, cho dù hắn vẫn đang mạnh mẽ lên từng ngày thì chỉ cần đạp sai một bước thôi, là có thể rơi ngay xuống vực sâu vạn trượng. Đừng nói gì mà hắn là người mang mệnh Đại Thế Chi Tranh, cho dù có được số mệnh cường đại đến mức nào, đã phải chết thì sẽ chết thôi!
Giống như những thiên tài cấp Thần kia vậy, dù được xưng tụng là chắc chắn có thể bước vào Thần Hải Cảnh, nhưng có được mấy thiên tài cấp Thần thực sự bước được vào cảnh giới ấy? Sợ rằng trăm người cũng chẳng có lấy một!
Bởi vì tiền đề để thiên tài cấp Thần trở thành cường giả Thần Hải Cảnh chính là ba chữ “không ngã xuống”!
La Chinh có thể trở thành nhân vật chính của thời đại này hay không? Điều kiện tiên quyết vẫn là “không ngã xuống”.
Đối đầu với một chủng tộc thậm chí còn mạnh hơn Nhân tộc, sao La Chinh có thể dễ dàng đồng ý?
Kết quả là trong lúc La Chinh còn đang do dự, Thanh Long trong đầu bỗng nhiên lại giúp hắn trả lời, nên đương nhiên hắn cũng hơi kinh ngạc.
Từ trước đến giờ, Thanh Long luôn túc trí đa mưu, nổi tiếng uyên bác thâm sâu, nếu nó đã thay La Chinh đồng ý lời thỉnh cầu của Huân thì đương nhiên là có thâm ý…
Huân không hề bất ngờ về giọng nói phát ra từ trong đầu La Chinh. Mặc dù nàng là kiếm linh của hắn, không thể bước vào trong đầu hắn, nhưng trước đây lúc La Chinh vẽ thần văn đã từng mượn linh hồn Thanh Long trợ giúp nhiều lần.
Với sự hiểu biết của mình, Huân đương nhiên có thể nhìn thấu linh hồn kia.
Nghe được giọng nói đó, Huân nhìn chằm chằm La Chinh, đáp: “Ngươi đồng ý cũng vô dụng, phải là La Chinh đồng ý mới được!”
“La Chinh, đồng ý với nàng đi. Yêu Dạ tộc rất có lợi cho ngươi, nếu thật sự có thể trợ giúp nàng trở lại Vương vị, sau này ngươi sẽ có rất nhiều lợi ích.” Thanh Long thản nhiên nói.
“Cũng không phải ta quan tâm tới mấy cái lợi ích gì cả.” La Chinh nghiêm nghị nói. “Huống chi, ngươi làm kiếm linh của ta, cũng từng mấy lần cứu mạng ta! Dù không thể hứa hẹn quá nhiều, nhưng nếu trong tương lai ta có năng lực như thế, ta có thể giúp ngươi!”
La Chinh vừa dứt lời, sắc mặt ảm đạm của Huân lập tức rạng rỡ hẳn lên, tựa như được một vầng hào quang chiếu rọi. Nàng chăm chú nhìn La Chinh, cuối cùng cúi đầu nói: “Cảm ơn…”
La Chinh khẽ mỉm cười: “Có điều, bây giờ thân thể ngươi vẫn tồn tại dưới dạng kiếm linh, thế nhưng cũng không thể làm kiếm linh của ta, bám vào trong cơ thể ta mãi được nhỉ?”
“Ta sẽ nghĩ cách cải tạo thân thể mình. Chẳng qua tạm thời thì chưa được.” Huân suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng.
Đối với Huân, thân thể kiếm linh quả thực có chút phiền phức. Ưu điểm nổi bật là thân thể kiếm linh không bao giờ bị giết chết, cho dù có bị chém thành mảnh nhỏ thì vẫn có thể phục hồi dễ dàng. Chỉ cần La Chinh không chết, sự tồn tại của nàng chính là bất tử bất diệt.
Chẳng qua nàng chỉ có thể ẩn náu trong cơ thể hắn, cho dù sau khi hiện hình cũng phải ở gần hắn trong một khoảng cách nhất định.
Song cải tạo thân thể không phải chuyện đơn giản, chỉ có thể xem cơ duyên sau này liệu có cơ hội đó hay không.
Đúng lúc này, Huân bỗng nói: “Mục tiêu lớn nhất của ngươi bây giờ không phải là cứu muội muội của ngươi sao? Ta có thể ra lệnh cho Lưu Vũ mang theo người của Yêu Dạ tộc tới Trung Vực, giúp ngươi giết Thôi Tà.”
“Giúp ta giết Thôi Tà?” La Chinh khẽ nhướng mày!
Lời đề nghị của Huân thật ra rất có tính khả thi!
Tu vi của Thôi Tà là Sinh Tử Cảnh, hơn nữa mới chỉ vượt qua ba lần đại kiếp Sinh Tử mà thôi.
Đại khái chỉ tương đương với thực lực của Chiến Thánh cấp ba!
Ở thánh địa Thiên Vũ, ít nhất cũng có trên trăm vạn Chiến Thánh cấp ba, cho dù thực lực của Thôi Tà có mạnh hơn hẳn Chiến Thánh bình thường, nhưng trong thánh địa Thiên Vũ còn có Thần Hải Cảnh tồn tại như Lưu Vũ.
Với thực lực của bọn họ mà nói, giết chết Thôi Tà không phải chuyện quá khó khăn.
Nếu La Chinh mang theo nhóm người Yêu Dạ tộc này trở lại Trung Vực, sợ rằng có thể càn quét tất cả các tông môn ở đó.
Đây chính là điểm chênh lệch giữa thánh địa và tông môn ngũ phẩm, huống chi thánh địa Thiên Vũ chính là thánh địa thất phẩm!
Nhưng La Chinh vẫn lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định: “Thôi Tà đã thành trở ngại trong cái tâm võ đạo của ta. Trở ngại này… ta phải tự mình vượt qua!”
Mặc dù tâm võ đạo không thể gia tăng lực chiến đấu của võ giả, nhưng lại là sự tồn tại cực kỳ quan trọng đối với võ giả. Nếu cái tâm võ đạo không thông suốt, La Chinh sẽ rất khó vượt qua khúc mắc này, cuối cùng nó sẽ từ từ hóa thành tâm ma của La Chinh, trở thành trở ngại lớn nhất đời này của hắn!
Loại trở ngại này nhẹ thì khiến tu vi của hắn không thể tăng tiến, nặng thì có thể khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, đến lúc mấu chốt thì sẽ chết.
Ban đầu, lúc Thôi Tà hóa thành một gương mặt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Thanh Vân Tông, La Chinh đã thầm thề, lúc sinh thời hắn nhất định sẽ tự tay lấy mạng Thôi Tà!
“Việc giết Thôi Tà, ta sẽ không mượn tay người khác.” La Chinh lắc đầu nói.
Với kiến thức của Huân, đương nhiên nàng biết ẩn ý trong lời nói của La Chinh. Dù sao thì đã có được một lời hứa hẹn của La Chinh, ở mức độ nào đó cũng coi như nàng đã đạt được mục đích.
Nàng là Sát Lục Vương, trong lúc sơ suất đã bị người khác phá hỏng chân thân Sát Lục, vốn đã rơi vào cục diện thất bại hoàn toàn.
Bởi vì luồng phân thần này của nàng không tiêu tan, cho nên dù pho tượng có tối đi nhưng vẫn không tắt hẳn ánh sáng. Dựa theo quy tắc của Yêu Dạ tộc, khi hào quang trong pho tượng vương giả hoàn toàn biến mất thì mới chọn ra vị Sát Lục Vương kế tiếp!
Chỉ cần phân thần này của nàng không bị giết chết, nàng sẽ có hy vọng chuyển mình. Mà tất cả hy vọng của Huân chỉ có thể gửi gắm lên người chàng trai Nhân tộc này…
Cho nên bắt đầu từ bây giờ, Huân tất nhiên sẽ dốc toàn lực phối hợp với La Chinh!
Sau đó Huân đi tới cửa cung điện, để người Yêu Dạ tộc đang chờ ở bên ngoài tiến vào.
Khi thấy pho tượng vỡ nát và thanh cự kiếm màu đen đang cắm trên đất kia, mặt đám người Lưu Vũ lập tức biến sắc.
Đối với Yêu Dạ tộc, pho tượng vương giả chính là thánh vật!
Không phải do nguyên liệu của nó vô cùng quý báu, mà đó chính là tín ngưỡng của bọn họ, bình thường nếu người nào không cẩn thận đụng phải pho tượng vương giả đều bị trừng phạt nghiêm khắc nhất. Bây giờ pho tượng lại vỡ thành mảnh nhỏ, chuyện này sao có thể không khiến bọn họ biến sắc cho được?
Chẳng qua…
Cự kiếm màu đen này chính là vũ khí của Huân.
Ở tháp Tội Ác, nhiều người Yêu Dạ tộc đều biết điều này. Nhìn bộ dạng của pho tượng thì hẳn là do Vương của họ tự mình đánh nát.
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ hai vị Vương xảy ra tranh chấp gì sao?
Lưu Vũ và mấy vị cường giả Thần Hải Cảnh âm thầm suy đoán, nhưng không dám mở miệng trực tiếp hỏi Huân xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn sắc mặt đám người Lưu Vũ, La Chinh thầm bật cười. Nếu các ngươi mà thấy cảnh hai vị Vương cao quý uy phong của mình giống hệt hai người đàn bà đanh đá, chửi rủa lẫn nhau, thì không biết các ngươi sẽ có vẻ mặt gì…
“Dọn dẹp một chút đi. Sau này không cần dựng pho tượng này lên nữa.” Huân nói rất bình tĩnh. Nàng đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, tỏa ra hơi thở vương giả mạnh mẽ.
“Không dựng lên?” Lưu Vũ vô cùng kinh ngạc.
Ba pho tượng vương giả không được thiếu dù chỉ một cái, đây chính là quy định trong tất cả các thánh địa của Yêu Dạ tộc, bây giờ lại không được phép dựng lên?
Nếu là người khác nói ra lời này thì chỉ sợ sẽ lập tức bị Yêu Dạ tộc lăng trì xử tử…
Nhưng vấn đề là Vương của bọn họ lại chính miệng nói ra.
Huân đăm chiêu giây lát, cuối cùng thở dài: “Được rồi. Khắc lại một pho tượng đi. Nhớ kỹ, khắc xấu một chút!”
Nghe thấy lời Huân nói, La Chinh suýt bật cười. Cô gái này đúng là đáng sợ, một khi đã hận người ta thì quả thật là không chết không thôi!
Mà vẻ mặt đám người Lưu Vũ thì kinh sợ, bộ dạng mờ mịt không biết làm sao.
Huân thong thả đi trước, La Chinh bước tiếp phía sau, còn nhóm cao tầng của Yêu Dạ tộc thì cẩn thận theo cuối.
Vị Vương này của Yêu Dạ tộc ở trước mặt La Chinh là một dáng vẻ, trước mặt người khác lại mang một dáng vẻ khác.
Thánh thụ khổng lồ vốn được đào rỗng, trong thánh thụ chính là một cung điện cao hơn trăm tầng.
Trước yêu cầu của Huân, Lưu Vũ liền dẫn theo La Chinh tới bảo tàng trong thánh địa của Yêu Dạ tộc chọn lựa binh khí.
Cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế tất nhiên lợi hại, nhưng phẩm cấp không quá cao. Huống chi lúc giao chiến với Mộc Thanh Dương trong tháp Tội Ác, nó đã chịu một đòn của nàng khiến thân kiếm bị mẻ mấy vết khá sâu. Tuy có thể sử dụng tiếp, nhưng biết đâu bất cứ lúc nào cũng có thể gãy, lúc này Huân cần chọn một thanh binh khí mới.
Nền tảng trong thánh địa thất phẩm khác xa Vân Điện và Hư Linh Tông.
Ở Trung Vực, vũ khí thánh giai hạ phẩm đã vô cùng quý giá, song ở đại lục Hải Thần thì lại không thể coi là hiếm. Cho nên trong tháp Tội Ác, khi Ma tộc muốn dùng mười thánh khí để đổi lấy tính mạng La Chinh thì đã bị Triệu Phần Cầm từ chối ngay lập tức.
Đoạn đi từ tầng cao nhất xuống phía dưới, sau khi đi xuyên qua bộ rễ khổng lồ của thánh thụ, La Chinh rốt cuộc cũng đặt chân tới kho báu của Yêu Dạ tộc.
Vừa tiến vào kho báu của thánh địa thất phẩm này xong, La Chinh đã không nhịn được mà lên tiếng cảm thán.
Ở trung tâm kho có đặt một viên dạ minh châu khổng lồ, tỏa ra vầng sáng êm dịu, mà vây kín quanh nó là mười mấy thanh trường kiếm đâm ngang cắm dọc!
Tất cả đều là thánh khí!
“Ngô Vương, vũ khí tốt nhất trong thánh địa Thiên Vũ chúng ta là vũ khí thánh giai thượng phẩm.” Lưu Vũ giới thiệu.
“Xem một chút.” Huân thản nhiên nói.
Lưu Vũ gật đầu, đưa La Chinh và Huân đi ra phía sau dạ minh châu, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng kéo một chiếc hộp dài ra khỏi lòng đất. Đặt hộp xuống, Lưu Vũ lập tức rút một thanh trường kiếm ra.
Đó là một thanh trường kiếm màu vàng nhạt, trên thân kiếm lóe ra ánh sáng mang phong cách cổ xưa.
“Đây là bảo kiếm thánh giai thượng phẩm, là cơ duyên do ta lấy được trong động Huyền Minh. Có điều sở trường của ta không phải là dùng kiếm, cho nên mới niêm phong nó trong kho.” Lưu Vũ nói.
“Kiếm tốt!” Ánh mắt La Chinh sáng ngời.
Vũ khí thánh giai thượng phẩm, vậy mà lại lấy được từ trong động Huyền Minh. Động Huyền Minh này rốt cuộc tồn tại cơ duyên thế nào đây?
Huân nhìn trường kiếm màu vàng nhạt, ánh mắt thản nhiên, nhẹ nhàng vươn những ngón tay thon dài ra.
Lưu Vũ dùng hai tay nâng trường kiếm lên, cung kính đưa cho Huân, sau đó lập tức lui sang một bên.
Huân nhẹ nhàng vung vẩy trường kiếm màu vàng nhạt này một vòng, cuối cùng lắc đầu: “Ta không dùng được thanh kiếm này, đưa cho La Chinh là được.”
Nghe Huân nói như vậy, trên mặt Lưu Vũ thoáng chút khó chịu. Một bảo kiếm thánh giai thượng phẩm lại đưa cho tên Chiến Tướng Nhân tộc này?
Tuy Lưu Vũ biết hiện tại Vương và La Chinh gần như không thể tách rời, nhưng ngày trước nàng đã hao hết sức lực, thậm chí suýt phải bỏ mạng mới giành được thanh kiếm này trong động Huyền Minh, giờ lại phải đưa cho một kẻ tộc khác…
Đương nhiên trong lòng nàng có chút không thoải mái.
“Không thể à?” Huân trông thấy sắc mặt Lưu Vũ, thản nhiên lên tiếng.
Lưu Vũ lập tức cúi đầu: “Muốn đưa cho ai, đều do ngô Vương quyết định.”
“Ừ.” Huân gật đầu, sau đó vung tay tặng cho La Chinh.
Yêu Dạ tộc chính là như thế, cả chủng tộc đều lấy ba vị Vương làm trung tâm. Bởi vì Huân và hai vị Vương khác chính là tín ngưỡng tối cao của bọn họ, thế nên trong lòng họ không hề mảy may có tâm tư đối nghịch, phản kháng.
Đừng nói là Huân chỉ lấy đi một thanh kiếm của Lưu Vũ, cho dù hiện tại Huân có ra lệnh cho Lưu Vũ tự sát thì nàng cũng sẽ không chống đối!
Từ góc độ này mới thấy, Yêu Dạ tộc hoàn toàn khác với Nhân tộc.
Ở Nhân tộc, không có sự phục tùng tuyệt đối. Chỉ cần đạt được lợi ích lớn hơn thì đừng nói là người cùng một tộc, ngay cả cha con cũng còn có thể phản bội lẫn nhau.
Cho nên điều này đã chứng minh, Yêu Dạ tộc đoàn kết hơn Nhân tộc rất nhiều! Căn bản không bao giờ xuất hiện tình huống các đại tông môn công phạt lẫn nhau giống như ở Trung Vực…
Tự nhiên lại nhận được một thanh bảo kiếm thánh giai thượng phẩm, trái tim La Chinh đập lên điên cuồng.
Mặc dù trong tay hắn có một thánh khí hạ phẩm có thể sử dụng, nhưng đối với võ giả thì vũ khí vĩnh viễn không có giới hạn, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn!
“Hiện tại ta không cần kiếm… “ Huân lắc đầu nói: “Ta muốn dùng vũ khí ban đầu của mình, ta muốn một cây thương!”
Lúc còn bé, quả thật Huân thiên về dùng kiếm, nhưng khi được chọn trở thành Vương của Yêu Dạ tộc, bắt đầu cai quản Sát Lục thì nàng đổi sang dùng thương. Thời gian dùng thương đương nhiên dài hơn rất nhiều so với thời gian dùng kiếm, vì vậy cũng sẽ thuận tay hơn nhiều.
Khi đó La Chinh chỉ đơn thuần cho rằng Huân là kiếm linh của mình, vậy nên đương nhiên sẽ đưa cho Huân một thanh kiếm. Nhưng chỉ có dùng thương thì Huân mới có thể phát huy được thực lực tới mức cao nhất!
Lưu Vũ gật đầu, duỗi tay ra, một luồng sức mạnh vô hình tức thì lan tỏa, một cây trường thương màu bạc đặt trong hộp từ xa bay tới.
“Đây là trường thương tốt nhất ở thánh địa Thiên Vũ, xin ngô Vương xem qua.” Lưu Vũ dâng cây thương cho Huân.
Phẩm cấp của cây thương này so ra kém bảo kiếm trong tay La Chinh, song cũng không hề thấp, là một trường thương thánh giai trung phẩm.
Huân vươn tay nắm lấy trường thương màu bạc, trầm tĩnh nhìn về phía trước, cuối cùng chĩa trường thương đâm vào không trung!
Một luồng dao động năng lượng cực kỳ đặc biệt, nhất thời xé toạc không gian!
Luồng dao động năng lượng này không chỉ khiến La Chinh kinh hãi, mà thậm chí ngay cả cường giả Thần Hải Cảnh như Lưu Vũ cũng phải chấn động.
Phải biết rằng bây giờ thân thể Huân chỉ là kiếm linh, mà thực lực của kiếm linh lại tăng tiến theo sự phát triển của chủ nhân!
Tuy kiếm linh không thể phân chia tu vi, nhưng tổng thể thì hẳn là tương đương với La Chinh, thậm chí còn yếu hơn La Chinh một bậc.
Một chiêu này của Huân tất nhiên không khiến cường giả Thần Hải Cảnh như Lưu Vũ bị thương, nhưng khí thế ẩn chứa trong đó không phải là thứ Lưu Vũ có thể lĩnh ngộ.
Dù sao thì tu vi ban đầu của Huân vốn đã không chỉ có một chút như vậy. Điều nàng lĩnh ngộ cũng tuyệt đối không phải thứ Lưu Vũ có thể chạm tới.
“Đúng. Đại thế của diễn kỷ* này đã bắt đầu rồi! Trong trời đất xuất hiện vô số thiên tài, mà ngươi mang mệnh Đại Thế Chi Tranh, chỉ cần không ngã xuống thì2nhất định ngươi sẽ trở thành nhân vật chính của đại thế!” Huân nghiêm nghị nói.
*Diễn kỷ là một cách tính thời gian. Một diễn kỷ bằng sáu triệu tỉ năm.
Đối với cái mệnh Đại Thế Chi Tranh này,5tới giờ La Chinh vẫn mơ hồ không rõ.
Trong chuyện này, bất kể là Thanh Long hay Thiên Miểu Tiên Nhân đều kín miệng như bưng. Mỗi lần nói tới điểm mấu chốt thì luôn im lặng, La Chinh6không cách nào hiểu rõ.
“Đại thế bắt đầu? Nghĩa là sao?” La Chinh lại hỏi.
Huân bình thản nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, thời đại này có rất nhiều thiên tài sao? Cho dù là ở Đại Thế5Giới này, số lượng thiên tài đột nhiên xuất hiện cũng đã đếm không xuể, huống chi là ở trăm vạn Đại Thế Giới khác hay Thượng Giới.”
Huân vừa nói thế, La Chinh lập tức vỡ lẽ. Lời nàng3nói quả thật có lý!
La Chinh xuất thân từ Thanh Vân Tông, cũng là thiên tài xuất hiện ngang trời.
Thanh Vân Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm nho nhỏ, ở đại hội toàn phong ngày trước, ngay cả người có kiếm ý đại thành cũng đã cực kỳ hiếm thấy, căn bản chưa từng xuất hiện kiếm khách có kiếm ý viên mãn. Vậy mà trong lần đại hội toàn phong vừa rồi của Thanh Vân Tông lại xuất hiện hai người, một là La Chinh, hai là Hoa Thiên Mệnh.
Không chỉ riêng Thanh Vân Tông, trong đại hội võ đạo được cử hành vì Thăng Long Đài thì cũng thấy các loại thiên tài cấp Thần mọc lên như nấm!
Tính theo cấp bậc thiên phú ở Trung Vực, thì chỉ cần thiên tài cấp Thần không ngã xuống, nhất định có thể bước vào Thần Hải Cảnh. Mà từng ấy năm tới nay, tuyệt nhiên chưa từng có một một cường giả Thần Hải Cảnh nào xuất hiện ở Trung Vực! Vì vậy cho nên, không chỉ La Chinh cảm thấy kỳ quái mà các đại tông môn ở Trung Vực cũng vô cùng buồn bực, không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Bây giờ nghe Huân giải thích, La Chinh mới vỡ lẽ, thì ra nguyên do là vì đại thế sắp đến…
“Ta cần ngươi giúp ta.” Huân nhìn chằm chằm La Chinh, trên mặt tràn đầy vẻ cố chấp. Nàng cắn môi, nói: “Xin ngươi đấy!”
Ai có thể tưởng tượng được, vị Sát Lục Vương cao quý, uy nghiêm của Yêu Dạ tộc lại mở lời cầu xin người khác?
Nhìn gương mặt Huân nhuốm vẻ đau khổ nhưng lại đầy cố chấp, trái tim La Chinh khẽ rung lên. Hắn biết rõ nhận lời Huân không phải việc làm sáng suốt, bởi dù sao lúc này nàng cũng chỉ còn lại một phân thần. Ở Hạ Giới, nàng chỉ cần dùng thân phận của mình là đủ, nhưng một khi trở lại Thượng Giới, có thể sẽ cần La Chinh đối đầu với cả Yêu Dạ tộc!
Chủng tộc này mạnh hơn Nhân tộc rất nhiều, thế nên trên mặt La Chinh thoáng vẻ do dự.
Thấy vậy, Huân cảm thấy hơi mất mát, nàng nhếch miệng cười buồn, nói: “Cũng đúng. Ta chỉ là kiếm linh của ngươi mà thôi, chẳng phải muội muội hay người yêu của ngươi, hơn nữa đối với ngươi mà nói, ta còn là một người tộc khác…”
Thân là kiếm linh của La Chinh, Huân luôn ẩn náu trong cơ thể hắn. Đối với những chuyện đã xảy ra với hắn, nàng nắm rõ như lòng bàn tay.
Huân biết nếu đổi lại là muội muội của La Chinh – La Yên, hay điện chủ Vân Điện – Ninh Vũ Điệp, thậm chí là cô công chúa của đế quốc Phần Thiên – Tô Linh Vận kia, thì chắc chắn La Chinh sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ, cho dù có phải hy sinh tính mạng cũng không tiếc, bởi hắn vốn không phải là một người không coi trọng tình cảm!
Còn trước đây Huân chỉ là kiếm linh của La Chinh, giữa hai người chưa từng có tình cảm gì…
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng nói già nua từ trong đầu La Chinh truyền ra: “Cô bé này, La Chinh có thể giúp ngươi.”
La Chinh hơi sững sờ. Thật ra hắn rất muốn giúp Huân, chỉ là trong lòng còn hơi do dự. Con đường võ giả vốn vô cùng gian nan, đầy rẫy nguy hiểm chết người, cho dù hắn vẫn đang mạnh mẽ lên từng ngày thì chỉ cần đạp sai một bước thôi, là có thể rơi ngay xuống vực sâu vạn trượng. Đừng nói gì mà hắn là người mang mệnh Đại Thế Chi Tranh, cho dù có được số mệnh cường đại đến mức nào, đã phải chết thì sẽ chết thôi!
Giống như những thiên tài cấp Thần kia vậy, dù được xưng tụng là chắc chắn có thể bước vào Thần Hải Cảnh, nhưng có được mấy thiên tài cấp Thần thực sự bước được vào cảnh giới ấy? Sợ rằng trăm người cũng chẳng có lấy một!
Bởi vì tiền đề để thiên tài cấp Thần trở thành cường giả Thần Hải Cảnh chính là ba chữ “không ngã xuống”!
La Chinh có thể trở thành nhân vật chính của thời đại này hay không? Điều kiện tiên quyết vẫn là “không ngã xuống”.
Đối đầu với một chủng tộc thậm chí còn mạnh hơn Nhân tộc, sao La Chinh có thể dễ dàng đồng ý?
Kết quả là trong lúc La Chinh còn đang do dự, Thanh Long trong đầu bỗng nhiên lại giúp hắn trả lời, nên đương nhiên hắn cũng hơi kinh ngạc.
Từ trước đến giờ, Thanh Long luôn túc trí đa mưu, nổi tiếng uyên bác thâm sâu, nếu nó đã thay La Chinh đồng ý lời thỉnh cầu của Huân thì đương nhiên là có thâm ý…
Huân không hề bất ngờ về giọng nói phát ra từ trong đầu La Chinh. Mặc dù nàng là kiếm linh của hắn, không thể bước vào trong đầu hắn, nhưng trước đây lúc La Chinh vẽ thần văn đã từng mượn linh hồn Thanh Long trợ giúp nhiều lần.
Với sự hiểu biết của mình, Huân đương nhiên có thể nhìn thấu linh hồn kia.
Nghe được giọng nói đó, Huân nhìn chằm chằm La Chinh, đáp: “Ngươi đồng ý cũng vô dụng, phải là La Chinh đồng ý mới được!”
“La Chinh, đồng ý với nàng đi. Yêu Dạ tộc rất có lợi cho ngươi, nếu thật sự có thể trợ giúp nàng trở lại Vương vị, sau này ngươi sẽ có rất nhiều lợi ích.” Thanh Long thản nhiên nói.
“Cũng không phải ta quan tâm tới mấy cái lợi ích gì cả.” La Chinh nghiêm nghị nói. “Huống chi, ngươi làm kiếm linh của ta, cũng từng mấy lần cứu mạng ta! Dù không thể hứa hẹn quá nhiều, nhưng nếu trong tương lai ta có năng lực như thế, ta có thể giúp ngươi!”
La Chinh vừa dứt lời, sắc mặt ảm đạm của Huân lập tức rạng rỡ hẳn lên, tựa như được một vầng hào quang chiếu rọi. Nàng chăm chú nhìn La Chinh, cuối cùng cúi đầu nói: “Cảm ơn…”
La Chinh khẽ mỉm cười: “Có điều, bây giờ thân thể ngươi vẫn tồn tại dưới dạng kiếm linh, thế nhưng cũng không thể làm kiếm linh của ta, bám vào trong cơ thể ta mãi được nhỉ?”
“Ta sẽ nghĩ cách cải tạo thân thể mình. Chẳng qua tạm thời thì chưa được.” Huân suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng.
Đối với Huân, thân thể kiếm linh quả thực có chút phiền phức. Ưu điểm nổi bật là thân thể kiếm linh không bao giờ bị giết chết, cho dù có bị chém thành mảnh nhỏ thì vẫn có thể phục hồi dễ dàng. Chỉ cần La Chinh không chết, sự tồn tại của nàng chính là bất tử bất diệt.
Chẳng qua nàng chỉ có thể ẩn náu trong cơ thể hắn, cho dù sau khi hiện hình cũng phải ở gần hắn trong một khoảng cách nhất định.
Song cải tạo thân thể không phải chuyện đơn giản, chỉ có thể xem cơ duyên sau này liệu có cơ hội đó hay không.
Đúng lúc này, Huân bỗng nói: “Mục tiêu lớn nhất của ngươi bây giờ không phải là cứu muội muội của ngươi sao? Ta có thể ra lệnh cho Lưu Vũ mang theo người của Yêu Dạ tộc tới Trung Vực, giúp ngươi giết Thôi Tà.”
“Giúp ta giết Thôi Tà?” La Chinh khẽ nhướng mày!
Lời đề nghị của Huân thật ra rất có tính khả thi!
Tu vi của Thôi Tà là Sinh Tử Cảnh, hơn nữa mới chỉ vượt qua ba lần đại kiếp Sinh Tử mà thôi.
Đại khái chỉ tương đương với thực lực của Chiến Thánh cấp ba!
Ở thánh địa Thiên Vũ, ít nhất cũng có trên trăm vạn Chiến Thánh cấp ba, cho dù thực lực của Thôi Tà có mạnh hơn hẳn Chiến Thánh bình thường, nhưng trong thánh địa Thiên Vũ còn có Thần Hải Cảnh tồn tại như Lưu Vũ.
Với thực lực của bọn họ mà nói, giết chết Thôi Tà không phải chuyện quá khó khăn.
Nếu La Chinh mang theo nhóm người Yêu Dạ tộc này trở lại Trung Vực, sợ rằng có thể càn quét tất cả các tông môn ở đó.
Đây chính là điểm chênh lệch giữa thánh địa và tông môn ngũ phẩm, huống chi thánh địa Thiên Vũ chính là thánh địa thất phẩm!
Nhưng La Chinh vẫn lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định: “Thôi Tà đã thành trở ngại trong cái tâm võ đạo của ta. Trở ngại này… ta phải tự mình vượt qua!”
Mặc dù tâm võ đạo không thể gia tăng lực chiến đấu của võ giả, nhưng lại là sự tồn tại cực kỳ quan trọng đối với võ giả. Nếu cái tâm võ đạo không thông suốt, La Chinh sẽ rất khó vượt qua khúc mắc này, cuối cùng nó sẽ từ từ hóa thành tâm ma của La Chinh, trở thành trở ngại lớn nhất đời này của hắn!
Loại trở ngại này nhẹ thì khiến tu vi của hắn không thể tăng tiến, nặng thì có thể khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, đến lúc mấu chốt thì sẽ chết.
Ban đầu, lúc Thôi Tà hóa thành một gương mặt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Thanh Vân Tông, La Chinh đã thầm thề, lúc sinh thời hắn nhất định sẽ tự tay lấy mạng Thôi Tà!
“Việc giết Thôi Tà, ta sẽ không mượn tay người khác.” La Chinh lắc đầu nói.
Với kiến thức của Huân, đương nhiên nàng biết ẩn ý trong lời nói của La Chinh. Dù sao thì đã có được một lời hứa hẹn của La Chinh, ở mức độ nào đó cũng coi như nàng đã đạt được mục đích.
Nàng là Sát Lục Vương, trong lúc sơ suất đã bị người khác phá hỏng chân thân Sát Lục, vốn đã rơi vào cục diện thất bại hoàn toàn.
Bởi vì luồng phân thần này của nàng không tiêu tan, cho nên dù pho tượng có tối đi nhưng vẫn không tắt hẳn ánh sáng. Dựa theo quy tắc của Yêu Dạ tộc, khi hào quang trong pho tượng vương giả hoàn toàn biến mất thì mới chọn ra vị Sát Lục Vương kế tiếp!
Chỉ cần phân thần này của nàng không bị giết chết, nàng sẽ có hy vọng chuyển mình. Mà tất cả hy vọng của Huân chỉ có thể gửi gắm lên người chàng trai Nhân tộc này…
Cho nên bắt đầu từ bây giờ, Huân tất nhiên sẽ dốc toàn lực phối hợp với La Chinh!
Sau đó Huân đi tới cửa cung điện, để người Yêu Dạ tộc đang chờ ở bên ngoài tiến vào.
Khi thấy pho tượng vỡ nát và thanh cự kiếm màu đen đang cắm trên đất kia, mặt đám người Lưu Vũ lập tức biến sắc.
Đối với Yêu Dạ tộc, pho tượng vương giả chính là thánh vật!
Không phải do nguyên liệu của nó vô cùng quý báu, mà đó chính là tín ngưỡng của bọn họ, bình thường nếu người nào không cẩn thận đụng phải pho tượng vương giả đều bị trừng phạt nghiêm khắc nhất. Bây giờ pho tượng lại vỡ thành mảnh nhỏ, chuyện này sao có thể không khiến bọn họ biến sắc cho được?
Chẳng qua…
Cự kiếm màu đen này chính là vũ khí của Huân.
Ở tháp Tội Ác, nhiều người Yêu Dạ tộc đều biết điều này. Nhìn bộ dạng của pho tượng thì hẳn là do Vương của họ tự mình đánh nát.
Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ hai vị Vương xảy ra tranh chấp gì sao?
Lưu Vũ và mấy vị cường giả Thần Hải Cảnh âm thầm suy đoán, nhưng không dám mở miệng trực tiếp hỏi Huân xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn sắc mặt đám người Lưu Vũ, La Chinh thầm bật cười. Nếu các ngươi mà thấy cảnh hai vị Vương cao quý uy phong của mình giống hệt hai người đàn bà đanh đá, chửi rủa lẫn nhau, thì không biết các ngươi sẽ có vẻ mặt gì…
“Dọn dẹp một chút đi. Sau này không cần dựng pho tượng này lên nữa.” Huân nói rất bình tĩnh. Nàng đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, tỏa ra hơi thở vương giả mạnh mẽ.
“Không dựng lên?” Lưu Vũ vô cùng kinh ngạc.
Ba pho tượng vương giả không được thiếu dù chỉ một cái, đây chính là quy định trong tất cả các thánh địa của Yêu Dạ tộc, bây giờ lại không được phép dựng lên?
Nếu là người khác nói ra lời này thì chỉ sợ sẽ lập tức bị Yêu Dạ tộc lăng trì xử tử…
Nhưng vấn đề là Vương của bọn họ lại chính miệng nói ra.
Huân đăm chiêu giây lát, cuối cùng thở dài: “Được rồi. Khắc lại một pho tượng đi. Nhớ kỹ, khắc xấu một chút!”
Nghe thấy lời Huân nói, La Chinh suýt bật cười. Cô gái này đúng là đáng sợ, một khi đã hận người ta thì quả thật là không chết không thôi!
Mà vẻ mặt đám người Lưu Vũ thì kinh sợ, bộ dạng mờ mịt không biết làm sao.
Huân thong thả đi trước, La Chinh bước tiếp phía sau, còn nhóm cao tầng của Yêu Dạ tộc thì cẩn thận theo cuối.
Vị Vương này của Yêu Dạ tộc ở trước mặt La Chinh là một dáng vẻ, trước mặt người khác lại mang một dáng vẻ khác.
Thánh thụ khổng lồ vốn được đào rỗng, trong thánh thụ chính là một cung điện cao hơn trăm tầng.
Trước yêu cầu của Huân, Lưu Vũ liền dẫn theo La Chinh tới bảo tàng trong thánh địa của Yêu Dạ tộc chọn lựa binh khí.
Cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế tất nhiên lợi hại, nhưng phẩm cấp không quá cao. Huống chi lúc giao chiến với Mộc Thanh Dương trong tháp Tội Ác, nó đã chịu một đòn của nàng khiến thân kiếm bị mẻ mấy vết khá sâu. Tuy có thể sử dụng tiếp, nhưng biết đâu bất cứ lúc nào cũng có thể gãy, lúc này Huân cần chọn một thanh binh khí mới.
Nền tảng trong thánh địa thất phẩm khác xa Vân Điện và Hư Linh Tông.
Ở Trung Vực, vũ khí thánh giai hạ phẩm đã vô cùng quý giá, song ở đại lục Hải Thần thì lại không thể coi là hiếm. Cho nên trong tháp Tội Ác, khi Ma tộc muốn dùng mười thánh khí để đổi lấy tính mạng La Chinh thì đã bị Triệu Phần Cầm từ chối ngay lập tức.
Đoạn đi từ tầng cao nhất xuống phía dưới, sau khi đi xuyên qua bộ rễ khổng lồ của thánh thụ, La Chinh rốt cuộc cũng đặt chân tới kho báu của Yêu Dạ tộc.
Vừa tiến vào kho báu của thánh địa thất phẩm này xong, La Chinh đã không nhịn được mà lên tiếng cảm thán.
Ở trung tâm kho có đặt một viên dạ minh châu khổng lồ, tỏa ra vầng sáng êm dịu, mà vây kín quanh nó là mười mấy thanh trường kiếm đâm ngang cắm dọc!
Tất cả đều là thánh khí!
“Ngô Vương, vũ khí tốt nhất trong thánh địa Thiên Vũ chúng ta là vũ khí thánh giai thượng phẩm.” Lưu Vũ giới thiệu.
“Xem một chút.” Huân thản nhiên nói.
Lưu Vũ gật đầu, đưa La Chinh và Huân đi ra phía sau dạ minh châu, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng kéo một chiếc hộp dài ra khỏi lòng đất. Đặt hộp xuống, Lưu Vũ lập tức rút một thanh trường kiếm ra.
Đó là một thanh trường kiếm màu vàng nhạt, trên thân kiếm lóe ra ánh sáng mang phong cách cổ xưa.
“Đây là bảo kiếm thánh giai thượng phẩm, là cơ duyên do ta lấy được trong động Huyền Minh. Có điều sở trường của ta không phải là dùng kiếm, cho nên mới niêm phong nó trong kho.” Lưu Vũ nói.
“Kiếm tốt!” Ánh mắt La Chinh sáng ngời.
Vũ khí thánh giai thượng phẩm, vậy mà lại lấy được từ trong động Huyền Minh. Động Huyền Minh này rốt cuộc tồn tại cơ duyên thế nào đây?
Huân nhìn trường kiếm màu vàng nhạt, ánh mắt thản nhiên, nhẹ nhàng vươn những ngón tay thon dài ra.
Lưu Vũ dùng hai tay nâng trường kiếm lên, cung kính đưa cho Huân, sau đó lập tức lui sang một bên.
Huân nhẹ nhàng vung vẩy trường kiếm màu vàng nhạt này một vòng, cuối cùng lắc đầu: “Ta không dùng được thanh kiếm này, đưa cho La Chinh là được.”
Nghe Huân nói như vậy, trên mặt Lưu Vũ thoáng chút khó chịu. Một bảo kiếm thánh giai thượng phẩm lại đưa cho tên Chiến Tướng Nhân tộc này?
Tuy Lưu Vũ biết hiện tại Vương và La Chinh gần như không thể tách rời, nhưng ngày trước nàng đã hao hết sức lực, thậm chí suýt phải bỏ mạng mới giành được thanh kiếm này trong động Huyền Minh, giờ lại phải đưa cho một kẻ tộc khác…
Đương nhiên trong lòng nàng có chút không thoải mái.
“Không thể à?” Huân trông thấy sắc mặt Lưu Vũ, thản nhiên lên tiếng.
Lưu Vũ lập tức cúi đầu: “Muốn đưa cho ai, đều do ngô Vương quyết định.”
“Ừ.” Huân gật đầu, sau đó vung tay tặng cho La Chinh.
Yêu Dạ tộc chính là như thế, cả chủng tộc đều lấy ba vị Vương làm trung tâm. Bởi vì Huân và hai vị Vương khác chính là tín ngưỡng tối cao của bọn họ, thế nên trong lòng họ không hề mảy may có tâm tư đối nghịch, phản kháng.
Đừng nói là Huân chỉ lấy đi một thanh kiếm của Lưu Vũ, cho dù hiện tại Huân có ra lệnh cho Lưu Vũ tự sát thì nàng cũng sẽ không chống đối!
Từ góc độ này mới thấy, Yêu Dạ tộc hoàn toàn khác với Nhân tộc.
Ở Nhân tộc, không có sự phục tùng tuyệt đối. Chỉ cần đạt được lợi ích lớn hơn thì đừng nói là người cùng một tộc, ngay cả cha con cũng còn có thể phản bội lẫn nhau.
Cho nên điều này đã chứng minh, Yêu Dạ tộc đoàn kết hơn Nhân tộc rất nhiều! Căn bản không bao giờ xuất hiện tình huống các đại tông môn công phạt lẫn nhau giống như ở Trung Vực…
Tự nhiên lại nhận được một thanh bảo kiếm thánh giai thượng phẩm, trái tim La Chinh đập lên điên cuồng.
Mặc dù trong tay hắn có một thánh khí hạ phẩm có thể sử dụng, nhưng đối với võ giả thì vũ khí vĩnh viễn không có giới hạn, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn!
“Hiện tại ta không cần kiếm… “ Huân lắc đầu nói: “Ta muốn dùng vũ khí ban đầu của mình, ta muốn một cây thương!”
Lúc còn bé, quả thật Huân thiên về dùng kiếm, nhưng khi được chọn trở thành Vương của Yêu Dạ tộc, bắt đầu cai quản Sát Lục thì nàng đổi sang dùng thương. Thời gian dùng thương đương nhiên dài hơn rất nhiều so với thời gian dùng kiếm, vì vậy cũng sẽ thuận tay hơn nhiều.
Khi đó La Chinh chỉ đơn thuần cho rằng Huân là kiếm linh của mình, vậy nên đương nhiên sẽ đưa cho Huân một thanh kiếm. Nhưng chỉ có dùng thương thì Huân mới có thể phát huy được thực lực tới mức cao nhất!
Lưu Vũ gật đầu, duỗi tay ra, một luồng sức mạnh vô hình tức thì lan tỏa, một cây trường thương màu bạc đặt trong hộp từ xa bay tới.
“Đây là trường thương tốt nhất ở thánh địa Thiên Vũ, xin ngô Vương xem qua.” Lưu Vũ dâng cây thương cho Huân.
Phẩm cấp của cây thương này so ra kém bảo kiếm trong tay La Chinh, song cũng không hề thấp, là một trường thương thánh giai trung phẩm.
Huân vươn tay nắm lấy trường thương màu bạc, trầm tĩnh nhìn về phía trước, cuối cùng chĩa trường thương đâm vào không trung!
Một luồng dao động năng lượng cực kỳ đặc biệt, nhất thời xé toạc không gian!
Luồng dao động năng lượng này không chỉ khiến La Chinh kinh hãi, mà thậm chí ngay cả cường giả Thần Hải Cảnh như Lưu Vũ cũng phải chấn động.
Phải biết rằng bây giờ thân thể Huân chỉ là kiếm linh, mà thực lực của kiếm linh lại tăng tiến theo sự phát triển của chủ nhân!
Tuy kiếm linh không thể phân chia tu vi, nhưng tổng thể thì hẳn là tương đương với La Chinh, thậm chí còn yếu hơn La Chinh một bậc.
Một chiêu này của Huân tất nhiên không khiến cường giả Thần Hải Cảnh như Lưu Vũ bị thương, nhưng khí thế ẩn chứa trong đó không phải là thứ Lưu Vũ có thể lĩnh ngộ.
Dù sao thì tu vi ban đầu của Huân vốn đã không chỉ có một chút như vậy. Điều nàng lĩnh ngộ cũng tuyệt đối không phải thứ Lưu Vũ có thể chạm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|