Tất cả mọi người đều lấy tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nơi này.
Cho dù chỉ là tầng ngoài của động Huyền Minh, nhưng bất kì ai tới gần nơi hung hiểm này đều không thể sống sót. Chỉ cần hơi sơ suất2thôi thì tất cả đều phải chết.
Trong đáy mắt La Chinh lóe lên ánh sáng xanh, mặc dù hắn đang lùi về phía sau nhưng đồng thời cũng cảnh giác mười phần!
Tuy lưỡi của con cóc vừa to vừa thô bạo kia rất5nhanh, nhưng dù sao thì cũng vẫn có chút khoảng cách, hắn vẫn có đủ không gian để tránh né.
Nhưng chỉ cần con cóc đó lao lên, hắn liền bế tắc, mọi người đều phải chết.
La Chinh thấy tuy con cóc đó đã rời6khỏi hồ lớn, nhưng chỉ di chuyển về phía trước hai bước, thân mình đen thui hoàn toàn hòa nhập vào bóng tối, chỉ có hai con mắt to tướng đang nhìn hắn chằm chằm!
“Không tệ! Nó không có ý định đuổi theo.” La5Chinh bật người về phía sau, nhưng hai mắt vẫn chăm chú quan sát con cóc kia. Tới tận khi đã kéo giãn ra một khoảng cách khá lớn, lúc này hắn mới xoay người đi về phía đội ngũ.
“Con cóc kia, có lai3lịch gì vậy?” Huân quay xuống hỏi Vân Lạc.
Mấy vị Chiến Tôn cấp cao đều nhìn Huân một chút, họ không biết vì sao Huân lại hỏi như thế. Con cóc lớn này ở đây cũng đã lâu rồi, trên bản đồ động Huyền Minh cũng có đánh dấu, hơn nữa từ trước đến nay đều không chuyển chỗ, chỉ nằm nguyên ở đây.
Những thứ ma vật ở trong động Huyền Minh vô cùng phức tạp, chủng loại đa dạng, lại còn sống dai không tưởng được.
Hơn nữa, chỉ cần là ma vật cường đại thoát ra khỏi vùng đất nguyền rủa thì sợ rằng đều có thể mang đến tai họa ngập đầu cho đại lục Hải Thần. Lấy con cóc lớn hung bạo này làm ví dụ đi, dù tìm khắp đại lục Hải Thần cũng không ai có thể chế trụ được nó!
Nhưng cũng còn may, tuy ma vật trong động Huyền Minh này cường hãn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có con nào đi khỏi động. Nguyên nhân sâu xa thì không ai biết, nhưng cũng có vài lời suy đoán rằng bản thân những sinh vật này rất sợ sức mạnh của vùng đất nguyền rủa nên không dám rời khỏi động Huyền Minh.
Nhưng lời suy đoán này rất nhanh đã bị lật ngược. Động Huyền Minh tiếp xúc với mặt đất, như vậy những ma vật kia hoàn toàn có thể đào ra một lối đi, chui ra một địa điểm khác của đại lục Hải Thần. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa có một con ma vật cường đại nào làm như vậy cả, cho nên động Huyền Minh này thực sự không hề đơn giản.
“Đó là một con cóc – linh thú của Ngọc Thiền đã chết.” Vân Lạc đáp lời.
“Chuẩn Giới Chủ, Ngọc Thiền đã chết?” Huân hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, đã chết.” Thần sắc Vân Lạc bình thản.
Tuy lời đối thoại của hai người khá ngắn gọn, nhưng mọi người đều có thể nghe rõ. Chẳng qua có nghe thấy hay không cũng chẳng có ích lợi gì, cứ coi như con cóc kia có thể bị thu làm linh vật là được. Hơn nữa, những Chiến Tôn cấp cao ở đây cũng có người tinh thông thuật thu phục yêu thú, tu luyện thuật ấn ký.
Dám đi bắt linh thú của một vị Chuẩn Giới Chủ? Vậy chi bằng tìm đường chết đi cho rồi.
Mọi người theo Triệu Phần Cầm, không ngừng lùi lại, cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường.
Không ít người vẫn luôn đeo sắc mặt ảm đạm như trước…
Chu Chử Hạc kiểm tra lại số người. Bởi vì vừa bị những con quái điểu kia đuổi giết, nên số lượng Nhân tộc lúc này từ 100 người chỉ còn không quá 50 người, mà số lượng Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc cũng mất tới 10 người.
Gặp tình huống này, không bị tiêu diệt toàn quân đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Hay là chúng ta quay lại đường cũ đi?” Một Chiến Tôn cấp cao đề nghị.
Vị Chiến Tôn này cũng không phải là kẻ sợ chết, hắn cũng đã từng tiến vào động Huyền Minh, nhưng chưa hề gặp phải chuyện nguy hiểm như bây giờ, hắn cảm thấy bên trong động Huyền Minh có thể tồn tại dị biến, nên mới nảy ra đề nghị này.
Vị Chiến Tôn cấp cao kia vừa dứt lời, đa số các Chiến Tôn khác và mấy vị Chiến Tướng cũng rối rít phụ họa theo.
“Đúng thế. Năm nay những ma vật trong động Huyền Minh kia hoạt động quá nhiều, ta cảm thấy hơi kì lạ.”
“Vì an toàn thôi. Trước tiên hãy rời khỏi đây đã, dù sao thì năm nào động Huyền Minh cũng mở một lần, chúng ta có thể chờ đến năm sau.”
“Ta không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa đâu. Trước giờ đều nghe nói vào động Huyền Minh thập tử nhất sinh, ta thấy có mà là mười phần chết chắc!”
Thấy mọi người tán thành, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc cũng bắt đầu hơi dao động. Chuyến vào động huyền Minh lần này thực sự không may mắn, vừa mới vào đã gặp phải nguy hiểm lớn đến vậy. Khi trở về tháp Tội Ác, nếu nói vì lí do an toàn thì cũng tạm chấp nhận được.
Nhưng mà….
Triệu Phần Cầm đưa mắt nhìn về phía La Chinh, vấn đề này còn phải hỏi ý La Chinh mới được.
Khi ánh mắt Triệu Phần Cầm vừa mới nhìn sang, La Chinh liền cười nhạt: “Nếu các ngươi đều muốn trở về, đương nhiên ta sẽ không có ý kiến gì cả. Nhưng ta sẽ ở lại.”
Ánh mắt Huân trầm tĩnh, trong đôi mắt màu đỏ dường như đang có ngọn lửa nhàn nhạt chuyển động. Nàng không lên tiếng, nhưng Vân Lạc lại nói: “Ta sẽ tiếp tục thăm dò động Huyền Minh cùng La Chinh.”
Nghe thấy La Chinh nói như thế, Triệu Phần Cầm cũng cảm thấy hơi khó khăn.
Nói khó nghe một chút thì cộng thêm chính bản thân Triệu Phần Cầm và tất cả các Chiến Tôn cấp cao ở đây cũng không quan trọng bằng một mình La Chinh!
Đối với thánh địa Tử Tâm mà nói, có La Chinh tức là có trong tay toàn bộ tháp Tội Ác, mất đi những Chiến Tôn cấp cao như bọn họ, thánh địa Tử Tâm vẫn có thể đào tạo ra được nhiều Chiến Tôn cấp cao hơn thế. Nhưng nếu mất đi La Chinh rồi thì địa vị của Nhân tộc trong tháp Tội Ác sẽ tuột dốc không phanh.
Lấy ngay chuyện liên kết giữa thánh địa Thiên Vũ của Yêu Dạ tộc với thánh địa Tử Tâm mà nói, thì cũng là bởi vì cái cô Huân kia chính là kiếm linh bên người La Chinh. Nói thẳng ra vẫn là nể mặt La Chinh thôi, chứ người ta đường đường là một thánh địa thất phẩm, sao có thể liên kết với thánh địa Tử Tâm vừa mới lên lục phẩm được?
Triệu Phần Cầm có thể suy tính được đến mối quan hệ sâu xa ở bên trong, nhưng những Chiến Tôn cấp cao kia thì chưa chắc đã nghĩ được đến thế.
“Lần này vào động Huyền Minh thực sự là quá nguy hiểm, ta nghĩ không biết có phải đã bạo phát ra sóng hỗn loạn gì không, cho nên…
“Sóng hỗn loạn?” La Chinh nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy. Nhưng đây mới chỉ là suy đoán thôi. Trong động Huyền Minh này, cứ cách mười mấy năm lại bùng nổ một lần, thời điểm bùng nổ sóng hỗn loạn, các ma vật trong động Huyền Minh sẽ hoạt động thường xuyên hơn, độ nguy hiểm cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều. Nếu xảy ra chuyện này thì chúng ta cũng sẽ hủy bỏ việc thăm dò trong năm đó.” Triệu Phần Cầm nhìn chằm chằm La Chinh mà nói.
Hắn nói ra lời này đơn giản là để nhắc nhở La Chinh rằng trong động Huyền Minh rất nguy hiểm, không thể giương mắt nhìn bao nhiêu người cứ thế đi chịu chết cùng ngươi được chứ?
Nhưng suy tính của La Chinh hoàn toàn trái ngược với Triệu Phần Cầm.
Vừa mới đối mặt với con cóc to lớn kia, làm sao La Chinh không biết bây giờ động Huyền Minh nguy hiểm tới mức nào?
Nhưng thời gian cho hắn thực sự không nhiều. Hắn tới đại lục này đã được gần một năm, cứ một ngày qua đi, lòng hắn lại thấp thỏm thêm một phần!
Nếu La Chinh bỏ lỡ lần này, chỉ sợ sẽ phải chờ thêm một năm nữa!
Tuy rằng nếu cho La Chinh thêm một năm, rất có thể hắn sẽ trở thành Chiến Tôn, thậm chí là Chiến Tôn cấp cao, khi đó mà cho hắn tiến vào động Huyền Minh lần nữa thì sẽ an toàn hơn không ít. Nhưng trong một năm đó, đã đủ để phát sinh quá nhiều biến số ở Trung Vực rồi, La Chinh hắn không đợi được nữa!
“Xin lỗi. Mặc dù ta biết nơi này rất nguy hiểm, nhưng ta thực sự không thể chờ thêm một năm nữa được.” La Chinh lắc đầu một cái, dùng ánh mắt cố chấp nhìn thẳng Triệu Phần Cầm, nói.
Triệu Phần Cầm hít sâu một hơi. Về tình về lí, hắn đều không thể cho La Chinh vào động Huyền Minh một mình. Nếu như hắn thực sự làm vậy, La Chinh không xảy ra chuyện gì còn đỡ, nhưng một khi La Chinh không thể trở lại tháp Tội Ác thì thánh địa Tử Tâm sẽ tính sổ với hắn đầu tiên!
Cũng có kha khá người đã nảy ra ý định rút lui, hắn cũng không thể nào đẩy họ vào hố lửa được!
Cuối cùng hắn nói: “Chu Chử Hạc, ta với ngươi ở lại, những người khác lập tức trở về tháp Tội Ác theo đường cũ!”
Chu Chử Hạc không hề do dự, trong tình cảnh này, y cũng hiểu được phương pháp của Triệu Phần Cầm.
Nghe thấy Triệu Phần Cầm nói vậy, đông đảo các Chiến Tôn cấp cao cùng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái như vừa trút đi được một gánh nặng vậy. Bọn họ không hề muốn ngu ngốc mà ở lại cái nơi quỷ quái chết tiệt này thêm một khắc nào nữa!
Dọc theo đường cũ trở về cũng không có gì đáng ngại, mới chỉ bị những con chim kia điên cuồng đuổi theo, cùng lắm là cũng chỉ là chạy qua mười mấy dặm đường, đối với những cường giả như bọn họ thì cũng chẳng tốn thời gian là bao….
Đến khi những Chiến Tôn cấp cao và các Chiến Tướng rời khỏi, Triệu Phần Cầm mới nghiêng đầu nói: “Đã như vậy thì chúng ta cũng đành liều mình bồi quân tử! Nhưng mà La thiếu hiệp này, ngươi muốn tiến vào động Huyền Minh đương nhiên không phải chỉ muốn một cơ duyên bình thường thôi đấy chứ?”
Trong động Huyền Minh nơi nào cũng có cơ duyên, cho dù chỉ ở tầng ngoài cũng đã cho không ít người cơ duyên không tầm thường rồi. Tuy đã bị khai thác nhiều năm như vậy, khu vực tầng ngoài cũng không còn quá nhiều cơ duyên, nhưng mỗi năm đều có người tìm được kha khá thứ tốt!
“Ta cũng không biết.” La Chinh trả lời.
“Không biết?” Trên mặt Triệu Phần Cầm lộ ra vẻ quái dị, “Vậy ngươi có mục đích gì?”
“Đại khái là, nếu có thể thì ta muốn tiến vào khu vực trung tâm của động Huyền Minh.” La Chinh đáp.
Lời này vừa nói ra, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều tỏ vẻ nghẹn lời. Thằng nhóc này có uống nhầm thuốc không đấy?
Cho dù chỉ là tầng ngoài của động Huyền Minh, nhưng bất kì ai tới gần nơi hung hiểm này đều không thể sống sót. Chỉ cần hơi sơ suất2thôi thì tất cả đều phải chết.
Trong đáy mắt La Chinh lóe lên ánh sáng xanh, mặc dù hắn đang lùi về phía sau nhưng đồng thời cũng cảnh giác mười phần!
Tuy lưỡi của con cóc vừa to vừa thô bạo kia rất5nhanh, nhưng dù sao thì cũng vẫn có chút khoảng cách, hắn vẫn có đủ không gian để tránh né.
Nhưng chỉ cần con cóc đó lao lên, hắn liền bế tắc, mọi người đều phải chết.
La Chinh thấy tuy con cóc đó đã rời6khỏi hồ lớn, nhưng chỉ di chuyển về phía trước hai bước, thân mình đen thui hoàn toàn hòa nhập vào bóng tối, chỉ có hai con mắt to tướng đang nhìn hắn chằm chằm!
“Không tệ! Nó không có ý định đuổi theo.” La5Chinh bật người về phía sau, nhưng hai mắt vẫn chăm chú quan sát con cóc kia. Tới tận khi đã kéo giãn ra một khoảng cách khá lớn, lúc này hắn mới xoay người đi về phía đội ngũ.
“Con cóc kia, có lai3lịch gì vậy?” Huân quay xuống hỏi Vân Lạc.
Mấy vị Chiến Tôn cấp cao đều nhìn Huân một chút, họ không biết vì sao Huân lại hỏi như thế. Con cóc lớn này ở đây cũng đã lâu rồi, trên bản đồ động Huyền Minh cũng có đánh dấu, hơn nữa từ trước đến nay đều không chuyển chỗ, chỉ nằm nguyên ở đây.
Những thứ ma vật ở trong động Huyền Minh vô cùng phức tạp, chủng loại đa dạng, lại còn sống dai không tưởng được.
Hơn nữa, chỉ cần là ma vật cường đại thoát ra khỏi vùng đất nguyền rủa thì sợ rằng đều có thể mang đến tai họa ngập đầu cho đại lục Hải Thần. Lấy con cóc lớn hung bạo này làm ví dụ đi, dù tìm khắp đại lục Hải Thần cũng không ai có thể chế trụ được nó!
Nhưng cũng còn may, tuy ma vật trong động Huyền Minh này cường hãn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có con nào đi khỏi động. Nguyên nhân sâu xa thì không ai biết, nhưng cũng có vài lời suy đoán rằng bản thân những sinh vật này rất sợ sức mạnh của vùng đất nguyền rủa nên không dám rời khỏi động Huyền Minh.
Nhưng lời suy đoán này rất nhanh đã bị lật ngược. Động Huyền Minh tiếp xúc với mặt đất, như vậy những ma vật kia hoàn toàn có thể đào ra một lối đi, chui ra một địa điểm khác của đại lục Hải Thần. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa có một con ma vật cường đại nào làm như vậy cả, cho nên động Huyền Minh này thực sự không hề đơn giản.
“Đó là một con cóc – linh thú của Ngọc Thiền đã chết.” Vân Lạc đáp lời.
“Chuẩn Giới Chủ, Ngọc Thiền đã chết?” Huân hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, đã chết.” Thần sắc Vân Lạc bình thản.
Tuy lời đối thoại của hai người khá ngắn gọn, nhưng mọi người đều có thể nghe rõ. Chẳng qua có nghe thấy hay không cũng chẳng có ích lợi gì, cứ coi như con cóc kia có thể bị thu làm linh vật là được. Hơn nữa, những Chiến Tôn cấp cao ở đây cũng có người tinh thông thuật thu phục yêu thú, tu luyện thuật ấn ký.
Dám đi bắt linh thú của một vị Chuẩn Giới Chủ? Vậy chi bằng tìm đường chết đi cho rồi.
Mọi người theo Triệu Phần Cầm, không ngừng lùi lại, cuối cùng cũng có thể đi lại bình thường.
Không ít người vẫn luôn đeo sắc mặt ảm đạm như trước…
Chu Chử Hạc kiểm tra lại số người. Bởi vì vừa bị những con quái điểu kia đuổi giết, nên số lượng Nhân tộc lúc này từ 100 người chỉ còn không quá 50 người, mà số lượng Chiến Tôn cấp cao của Nhân tộc cũng mất tới 10 người.
Gặp tình huống này, không bị tiêu diệt toàn quân đã là kết quả tốt nhất rồi.
“Hay là chúng ta quay lại đường cũ đi?” Một Chiến Tôn cấp cao đề nghị.
Vị Chiến Tôn này cũng không phải là kẻ sợ chết, hắn cũng đã từng tiến vào động Huyền Minh, nhưng chưa hề gặp phải chuyện nguy hiểm như bây giờ, hắn cảm thấy bên trong động Huyền Minh có thể tồn tại dị biến, nên mới nảy ra đề nghị này.
Vị Chiến Tôn cấp cao kia vừa dứt lời, đa số các Chiến Tôn khác và mấy vị Chiến Tướng cũng rối rít phụ họa theo.
“Đúng thế. Năm nay những ma vật trong động Huyền Minh kia hoạt động quá nhiều, ta cảm thấy hơi kì lạ.”
“Vì an toàn thôi. Trước tiên hãy rời khỏi đây đã, dù sao thì năm nào động Huyền Minh cũng mở một lần, chúng ta có thể chờ đến năm sau.”
“Ta không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này nữa đâu. Trước giờ đều nghe nói vào động Huyền Minh thập tử nhất sinh, ta thấy có mà là mười phần chết chắc!”
Thấy mọi người tán thành, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc cũng bắt đầu hơi dao động. Chuyến vào động huyền Minh lần này thực sự không may mắn, vừa mới vào đã gặp phải nguy hiểm lớn đến vậy. Khi trở về tháp Tội Ác, nếu nói vì lí do an toàn thì cũng tạm chấp nhận được.
Nhưng mà….
Triệu Phần Cầm đưa mắt nhìn về phía La Chinh, vấn đề này còn phải hỏi ý La Chinh mới được.
Khi ánh mắt Triệu Phần Cầm vừa mới nhìn sang, La Chinh liền cười nhạt: “Nếu các ngươi đều muốn trở về, đương nhiên ta sẽ không có ý kiến gì cả. Nhưng ta sẽ ở lại.”
Ánh mắt Huân trầm tĩnh, trong đôi mắt màu đỏ dường như đang có ngọn lửa nhàn nhạt chuyển động. Nàng không lên tiếng, nhưng Vân Lạc lại nói: “Ta sẽ tiếp tục thăm dò động Huyền Minh cùng La Chinh.”
Nghe thấy La Chinh nói như thế, Triệu Phần Cầm cũng cảm thấy hơi khó khăn.
Nói khó nghe một chút thì cộng thêm chính bản thân Triệu Phần Cầm và tất cả các Chiến Tôn cấp cao ở đây cũng không quan trọng bằng một mình La Chinh!
Đối với thánh địa Tử Tâm mà nói, có La Chinh tức là có trong tay toàn bộ tháp Tội Ác, mất đi những Chiến Tôn cấp cao như bọn họ, thánh địa Tử Tâm vẫn có thể đào tạo ra được nhiều Chiến Tôn cấp cao hơn thế. Nhưng nếu mất đi La Chinh rồi thì địa vị của Nhân tộc trong tháp Tội Ác sẽ tuột dốc không phanh.
Lấy ngay chuyện liên kết giữa thánh địa Thiên Vũ của Yêu Dạ tộc với thánh địa Tử Tâm mà nói, thì cũng là bởi vì cái cô Huân kia chính là kiếm linh bên người La Chinh. Nói thẳng ra vẫn là nể mặt La Chinh thôi, chứ người ta đường đường là một thánh địa thất phẩm, sao có thể liên kết với thánh địa Tử Tâm vừa mới lên lục phẩm được?
Triệu Phần Cầm có thể suy tính được đến mối quan hệ sâu xa ở bên trong, nhưng những Chiến Tôn cấp cao kia thì chưa chắc đã nghĩ được đến thế.
“Lần này vào động Huyền Minh thực sự là quá nguy hiểm, ta nghĩ không biết có phải đã bạo phát ra sóng hỗn loạn gì không, cho nên…
“Sóng hỗn loạn?” La Chinh nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy. Nhưng đây mới chỉ là suy đoán thôi. Trong động Huyền Minh này, cứ cách mười mấy năm lại bùng nổ một lần, thời điểm bùng nổ sóng hỗn loạn, các ma vật trong động Huyền Minh sẽ hoạt động thường xuyên hơn, độ nguy hiểm cũng theo đó mà tăng lên rất nhiều. Nếu xảy ra chuyện này thì chúng ta cũng sẽ hủy bỏ việc thăm dò trong năm đó.” Triệu Phần Cầm nhìn chằm chằm La Chinh mà nói.
Hắn nói ra lời này đơn giản là để nhắc nhở La Chinh rằng trong động Huyền Minh rất nguy hiểm, không thể giương mắt nhìn bao nhiêu người cứ thế đi chịu chết cùng ngươi được chứ?
Nhưng suy tính của La Chinh hoàn toàn trái ngược với Triệu Phần Cầm.
Vừa mới đối mặt với con cóc to lớn kia, làm sao La Chinh không biết bây giờ động Huyền Minh nguy hiểm tới mức nào?
Nhưng thời gian cho hắn thực sự không nhiều. Hắn tới đại lục này đã được gần một năm, cứ một ngày qua đi, lòng hắn lại thấp thỏm thêm một phần!
Nếu La Chinh bỏ lỡ lần này, chỉ sợ sẽ phải chờ thêm một năm nữa!
Tuy rằng nếu cho La Chinh thêm một năm, rất có thể hắn sẽ trở thành Chiến Tôn, thậm chí là Chiến Tôn cấp cao, khi đó mà cho hắn tiến vào động Huyền Minh lần nữa thì sẽ an toàn hơn không ít. Nhưng trong một năm đó, đã đủ để phát sinh quá nhiều biến số ở Trung Vực rồi, La Chinh hắn không đợi được nữa!
“Xin lỗi. Mặc dù ta biết nơi này rất nguy hiểm, nhưng ta thực sự không thể chờ thêm một năm nữa được.” La Chinh lắc đầu một cái, dùng ánh mắt cố chấp nhìn thẳng Triệu Phần Cầm, nói.
Triệu Phần Cầm hít sâu một hơi. Về tình về lí, hắn đều không thể cho La Chinh vào động Huyền Minh một mình. Nếu như hắn thực sự làm vậy, La Chinh không xảy ra chuyện gì còn đỡ, nhưng một khi La Chinh không thể trở lại tháp Tội Ác thì thánh địa Tử Tâm sẽ tính sổ với hắn đầu tiên!
Cũng có kha khá người đã nảy ra ý định rút lui, hắn cũng không thể nào đẩy họ vào hố lửa được!
Cuối cùng hắn nói: “Chu Chử Hạc, ta với ngươi ở lại, những người khác lập tức trở về tháp Tội Ác theo đường cũ!”
Chu Chử Hạc không hề do dự, trong tình cảnh này, y cũng hiểu được phương pháp của Triệu Phần Cầm.
Nghe thấy Triệu Phần Cầm nói vậy, đông đảo các Chiến Tôn cấp cao cùng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng thoải mái như vừa trút đi được một gánh nặng vậy. Bọn họ không hề muốn ngu ngốc mà ở lại cái nơi quỷ quái chết tiệt này thêm một khắc nào nữa!
Dọc theo đường cũ trở về cũng không có gì đáng ngại, mới chỉ bị những con chim kia điên cuồng đuổi theo, cùng lắm là cũng chỉ là chạy qua mười mấy dặm đường, đối với những cường giả như bọn họ thì cũng chẳng tốn thời gian là bao….
Đến khi những Chiến Tôn cấp cao và các Chiến Tướng rời khỏi, Triệu Phần Cầm mới nghiêng đầu nói: “Đã như vậy thì chúng ta cũng đành liều mình bồi quân tử! Nhưng mà La thiếu hiệp này, ngươi muốn tiến vào động Huyền Minh đương nhiên không phải chỉ muốn một cơ duyên bình thường thôi đấy chứ?”
Trong động Huyền Minh nơi nào cũng có cơ duyên, cho dù chỉ ở tầng ngoài cũng đã cho không ít người cơ duyên không tầm thường rồi. Tuy đã bị khai thác nhiều năm như vậy, khu vực tầng ngoài cũng không còn quá nhiều cơ duyên, nhưng mỗi năm đều có người tìm được kha khá thứ tốt!
“Ta cũng không biết.” La Chinh trả lời.
“Không biết?” Trên mặt Triệu Phần Cầm lộ ra vẻ quái dị, “Vậy ngươi có mục đích gì?”
“Đại khái là, nếu có thể thì ta muốn tiến vào khu vực trung tâm của động Huyền Minh.” La Chinh đáp.
Lời này vừa nói ra, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đều tỏ vẻ nghẹn lời. Thằng nhóc này có uống nhầm thuốc không đấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|