Mọi người cẩn thận như vậy chỉ vì muốn có thể đi qua quan ải Huyết Khẩu một cách an toàn.
Triệu Phần Cầm và Lăng Yên cũng không phải lần đầu tiên tới nơi đây,2hai bên quan ải có hai loại ma vật sinh sống, giữa hai bên nước sông không phạm nước giếng, thông thường sẽ không đụng chạm lẫn nhau. Tuy nhìn qua có chút nguy hiểm,5nhưng chỉ cần chú ý chút thì vẫn tương đối an toàn, ít nhất thì cũng an toàn hơn nhiều so với nơi đại hung kia.
Trước kia từng bình yên vô sự đi qua rất6nhiều lần, bởi vì không ai lại ngu ngốc đi kinh động tới những ma vật đó.
Nhưng không ngờ lần này lại bị mấy tên Dạ tộc kia quấy rối.
“Lũ lợn này, nếu có thể5trở lại tháp Tội Ác, nhất định sẽ đuổi toàn bộ lũ Dạ tộc ra ngoài!” Lăng Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Xông lên!”
Mất đi sự che chở của Ma tộc, tình cảnh của3Dạ tộc trong tháp Tội Ác vốn đã tràn ngập nguy cơ, nếu ngay cả Ma tộc mà La Chinh cũng có thể đuổi được, thì việc đuổi Dạ tộc ra ngoài cũng chỉ đơn giản như một bữa sáng. Trước đây còn có chút băn khoăn, bởi dù sao nếu đuổi quá nhiều chủng tộc đi thì còn phải đề phòng chúng kết minh với Song Ma thánh địa. Một Song Ma thánh địa thì thánh địa Thiên Vũ còn có thể áp chế được, chứ nếu mấy chủng tộc lớn mà cùng liên thủ lại thì cục diện sẽ tương đối bị động.
Lúc này mọi người cũng chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ ngợi gì nữa, cả đám xếp thành một đường nhỏ, phi như bay về phía cửa ra quan ải Huyết Khẩu.
Chỉ để lại gã Chiến Tôn bị trường thương của Huân đâm trúng, còn nằm run rẩy không ngừng trên mặt đất, trong mắt gã tràn đầy vẻ không thể hiểu nổi, tại sao cô ta lại kia dám ra tay…
Mấy gã Chiến Tôn Dạ tộc vốn đã không mang ý đồ tốt gì, bọn họ đi theo La Chinh tất nhiên là để gửi tin tức cho Mông Xung. Ma tộc có thể lật lại bàn cờ hay không, có thể nói là vô cùng ảnh hưởng tới Dạ tộc bọn họ. Chỉ cần Ma tộc có thể quay về tháp Tội Ác, Dạ tộc bọn họ sẽ có thể được chia cho một bát canh!
Ngoài mục đích này ra, nếu có thể kiếm được chút lợi ích trong động Huyền Minh thì tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua. Nhìn thấy Hải Đường Ánh Trăng, bọn họ liền hiểu đây là một cơ hội vô cùng tốt, bọn họ không tin đám người kia dám ra tay ở chỗ này!
Không ngờ cô nàng cầm trường thương kia căn bản như không hề suy xét đến tính nghiêm trọng của chuyện này, trực tiếp ra tay giết chết gã. Nếu là bình thường, chưa chắc gã đã thảm như thế, bởi dù sao cũng là Chiến Tôn cấp cao, hơn nữa thân pháp của Dạ tộc lại quỷ thần khó lường, sao có thể dễ dàng bị đâm trúng một thương như vậy?
Nhưng hơn cả là gã chưa từng nghĩ Huân sẽ ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã giết chết được mình…
Dưới tiếng thét chói tai của gã, một tiếng sói tru chợt truyền đến từ cách đó không xa.
“À hú…”
Bên trong rừng cây không ngừng có những cái bóng màu xanh chớp lên, một đàn ma vật lớn đang tiến về phía này, khiến cho cả rừng cây không ngừng lay động.
Cùng lúc đó, từ một bên khác của quan ải Huyết Khẩu vang lên từng tiếng kêu “cạc cạc cạc” quái dị, rõ ràng tiếng thét vừa rồi đã kinh động đến Thôn Nã Điểu.
Giữa không trung nhanh chóng tạo thành một đám mây thật lớn, trong quá trình chạy trốn, La Chinh quay đầu lại nhìn một cái thì cũng thầm giật mình. Đám quái điểu đông nghìn nghịt kia có khi phải hơn năm nghìn con…
“Đi!”
“Vèo vèo vèo…”
Hơn mười cái bóng nhanh chóng tiến về phía cửa ra quan ải Huyết Khẩu.
Ba tên Chiến Tôn Dạ tộc còn lại cũng theo sau Lăng Yên, vẻ mặt Lăng Yên trầm xuống, quát: “Cút ngay!”
Trong tay Lăng Yên lóe ra ánh sáng kỳ dị, nở rộ ra một đám hoa tươi rực rỡ, những đóa hoa đó liền bay về phía đám Chiến Tôn Dạ tộc kia.
Nếu bị những cái hoa đó dính vào người thôi cũng đủ để mất mạng.
Nhưng dù Lăng Yên có lợi hại đến mấy thì cũng chẳng có khả năng vừa ra tay đã giết chết được ngay cả ba gã Chiến Tôn cấp cao. Dù sao thì nàng cũng chỉ là Chiến Tôn cấp cao mà thôi, huống chi những đóa hoa đó nàng lại chỉ tùy tay phát ra, mục đích chỉ là muốn bỏ lại mấy gã đó ở phía sau!
Lúc này không cần chạy nhanh nhất, chỉ cần nhanh hơn những người khác là được!
Trên mặt mấy gã Chiến Tôn đều lộ vẻ đau khổ. Sớm biết đám người kia liều mạng như thế thì bọn họ đã không đi hái Hải Đường Ánh Trăng rồi. Tuy thân pháp và tốc độ của bọn họ đều là số một, nhưng giờ phút này phải đối mặt với bầu trời đầy hoa kia, bọn họ cũng chỉ có thể không ngừng né tránh, vì thế đã khiến tốc độ di chuyển bị giảm đi rất nhiều.
Sau mấy chục nhịp thở, mọi người đã đi qua quan ải Huyết Khẩu, còn mấy gã Chiến Tôn bị công kích của Lăng Yên làm chậm lại nên lúc này đang Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang đuổi đến càng ngày càng gần!
Vẻ mặt Lăng Yên lạnh lùng, hy vọng mấy gã Chiến Tôn Dạ tộc có thể dùng sinh mệnh bọn họ ngăn cản một chút. Cứ cho là sau đó bọn họ may mắn không chết thì Lăng Yên cũng sẽ tự tay lấy mạng họ.
Mấy gã Chiến Tôn Dạ tộc kia cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì. Bọn họ biết rõ trong động Huyền Minh đã xảy ra sóng hỗn loạn mà còn dám ở lại thì cũng là kẻ tài cao gan lớn! Dạ tộc, Yêu Dạ tộc và Nhân tộc đều giống nhau, sau khi phát hiện sóng hỗn loạn bùng nổ liền phân chia một nhóm thành viên trong tộc quay trở về tháp Tội Ác.
Bốn người còn ở lại này chính là những kẻ nắm giữ chỗ ngồi trong Dạ tộc, hơn nữa là còn thuộc tốp bốn người đứng đầu.
Vừa rồi một gã không kịp đề phòng nên đã bị Huân ám sát, lúc này ba người còn lại cũng chỉ có thể liều chết chống cự.
Nhưng Dạ tộc quả thực cũng có chút bản lĩnh, trên bầu trời quái điểu nhiều như mưa, bao phủ lấy ba người bọn họ, mà Thanh Thương Lang cũng đã xuất hiện, mạnh mẽ giống như thủy triều ở cách đó không xa. Chân nguyên lóe ra trên người bọn họ, sau đó chợt hóa thành sương mù màu đen, chậm rãi phiêu đãng.
“Thuật ẩn nấp…”
Sau khi mấy gã Dạ tộc hóa thành sương mù, Thanh Thương Lang và Thôn Nã Điểu quả thật không có cách gì. Thế nhưng khứu giác của ma vật sắc bén tới mức nào? Chúng rất rõ ba người kia đang trốn trong đám sương mù, vì thế cả đám liền bám theo đám sương mù đó…
Ba gã Chiến Tôn hóa thành sương mù nên tốc độ di chuyển rất chậm, chỉ có thể trôi nổi từng chút một, nhưng cũng đành chịu thôi, nếu không làm vậy thì bọn họ đã chết rồi.
“Hừ! Theo ta biết thì thuật ẩn nấp này rất tốn chân nguyên, bọn họ chẳng chống đỡ được bao lâu đâu, thể nào rồi cũng chết thôi. Gieo gió gặt bão!” Lăng Yên oán hận nói.
“Người gặp phiền phức lại là chúng ta…” Triệu Phần Cầm lắc đầu, ảo não nói.
Một phần đám Thanh Thương Lang và Thôn Nã Điểu thấy chưa thể làm gì được ba gã Dạ tộc kia ngay nên giờ đây lại nhào về phía bên này lần nữa.
Mọi người không dám chậm chút nào, lúc này có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy.
“Thật sự là quái lạ, sao đám sói với chim này không đánh nhau nhỉ!” Chu Chử Hạc buồn bực nói.
Bình thường, giữa ma vật cũng có tranh chấp, nhưng không biết tại sao hai loại ma vật này lại có thể chung sống hoà bình.
Sau khi đi qua quan ải Huyết Khẩu, phía trước liền xuất hiện hai lối rẽ. Bình thường đa số đều sẽ lựa chọn lối rẽ bên trái, nhưng khi mọi người đi tới đó, lại nhìn thấy có hai con rắn màu lửa đỏ đang ở một góc con đường bên trái này.
Hai con rắn màu lửa đỏ ở cùng một chỗ, uốn lượn loanh quanh, không ngừng vặn vẹo, một đực một cái, đang sinh sản đời sau.
La Chinh nhìn thấy hai con rắn như được tạo ra từ ngọn lửa thì cũng chưa có cảm giác gì, chỉ có con cóc lớn lúc vừa tiến vào động Huyền Minh mới khiến hắn cảm thấy nguy hiểm mà thôi. Nhìn qua thì hai con rắn này cũng không lớn, thậm chí còn không thể gọi là trăn, chỉ có thể xem như là con rắn bình thường mà thôi.
Nhưng khi Lăng Yên và Triệu Phần Cầm nhìn thấy chúng thì mặt mũi lại lập tức biến sắc!
“Nguy rồi!”
“Làm sao đây?”
Hai người trăm miệng một lời kêu lên.
“Làm sao cái gì?” La Chinh khó hiểu hỏi.
“Là Luyện Ngục Hỏa Xà…”
“Là một trong những ma vật mạnh nhất của tầng trong, tại sao chúng lại chạy ra đây?”
“Trước đây từng có mười bảy Chiến Tôn cấp cao của Cự Nhân tộc bị hai con rắn nhỏ này giết chết chỉ trong nháy mắt, chỉ có một người lợi dụng bí thuật, dùng cách linh hồn thoát xác mới có thể trốn thoát!”
Tuy thời điểm sóng hỗn loạn bùng nổ thì trong động Huyền Minh sẽ vô cùng loạn, nhưng nói thì nói vậy, ma vật ở tầng trong cũng rất ít khi chạy ra tầng ngoài.
Nhìn qua sẽ thấy động Huyền Minh hơi loạn, nhưng thực tế chúng vẫn tuân thủ một vài quy luật vô hình nhất định. Ví dụ như khoảng cách giữa tầng trong và tầng ngoài cũng không xa, nhưng ma vật khu vực bên trong sẽ không bao giờ chạy ra tầng ngoài dù chỉ một bước!
Không ai biết vì sao đám ma vật này phải tuân theo quy tắc đó, nhưng chính bởi vì có loại quy tắc này nên mới có nhiều Chiến Tôn cấp cao dám tiến vào động Huyền Minh, thậm chí còn mang theo một vài Chiến Tướng vào theo để tôi luyện.
Ma vật ở tầng trong hoàn toàn khác với tầng ngoài, thực lực cũng mạnh hơn vô số lần. Huống chi là hai con rắn nhỏ giống như ngọn lửa này lại chính là ma vật mạnh nhất của tầng trong, thế này làm sao bọn họ dám tiến lên?
Nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt La Chinh cũng trở nên nghiêm túc. Hắn không ngờ hai con rắn nhìn qua không mạnh lắm này lại có lai lịch như thế…
“Không phải vẫn còn một đường nữa sao?” La Chinh nhìn ngã rẽ, phía bên phải còn một con đường.
“Không được!”
Lăng Yên và Triệu Phần Cầm đồng loạt nói ra.
“Vì sao?” La Chinh lại hỏi.
“Đó là đường tiến vào tầng trong!”
Triệu Phần Cầm và Lăng Yên cũng không phải lần đầu tiên tới nơi đây,2hai bên quan ải có hai loại ma vật sinh sống, giữa hai bên nước sông không phạm nước giếng, thông thường sẽ không đụng chạm lẫn nhau. Tuy nhìn qua có chút nguy hiểm,5nhưng chỉ cần chú ý chút thì vẫn tương đối an toàn, ít nhất thì cũng an toàn hơn nhiều so với nơi đại hung kia.
Trước kia từng bình yên vô sự đi qua rất6nhiều lần, bởi vì không ai lại ngu ngốc đi kinh động tới những ma vật đó.
Nhưng không ngờ lần này lại bị mấy tên Dạ tộc kia quấy rối.
“Lũ lợn này, nếu có thể5trở lại tháp Tội Ác, nhất định sẽ đuổi toàn bộ lũ Dạ tộc ra ngoài!” Lăng Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Xông lên!”
Mất đi sự che chở của Ma tộc, tình cảnh của3Dạ tộc trong tháp Tội Ác vốn đã tràn ngập nguy cơ, nếu ngay cả Ma tộc mà La Chinh cũng có thể đuổi được, thì việc đuổi Dạ tộc ra ngoài cũng chỉ đơn giản như một bữa sáng. Trước đây còn có chút băn khoăn, bởi dù sao nếu đuổi quá nhiều chủng tộc đi thì còn phải đề phòng chúng kết minh với Song Ma thánh địa. Một Song Ma thánh địa thì thánh địa Thiên Vũ còn có thể áp chế được, chứ nếu mấy chủng tộc lớn mà cùng liên thủ lại thì cục diện sẽ tương đối bị động.
Lúc này mọi người cũng chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ ngợi gì nữa, cả đám xếp thành một đường nhỏ, phi như bay về phía cửa ra quan ải Huyết Khẩu.
Chỉ để lại gã Chiến Tôn bị trường thương của Huân đâm trúng, còn nằm run rẩy không ngừng trên mặt đất, trong mắt gã tràn đầy vẻ không thể hiểu nổi, tại sao cô ta lại kia dám ra tay…
Mấy gã Chiến Tôn Dạ tộc vốn đã không mang ý đồ tốt gì, bọn họ đi theo La Chinh tất nhiên là để gửi tin tức cho Mông Xung. Ma tộc có thể lật lại bàn cờ hay không, có thể nói là vô cùng ảnh hưởng tới Dạ tộc bọn họ. Chỉ cần Ma tộc có thể quay về tháp Tội Ác, Dạ tộc bọn họ sẽ có thể được chia cho một bát canh!
Ngoài mục đích này ra, nếu có thể kiếm được chút lợi ích trong động Huyền Minh thì tất nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua. Nhìn thấy Hải Đường Ánh Trăng, bọn họ liền hiểu đây là một cơ hội vô cùng tốt, bọn họ không tin đám người kia dám ra tay ở chỗ này!
Không ngờ cô nàng cầm trường thương kia căn bản như không hề suy xét đến tính nghiêm trọng của chuyện này, trực tiếp ra tay giết chết gã. Nếu là bình thường, chưa chắc gã đã thảm như thế, bởi dù sao cũng là Chiến Tôn cấp cao, hơn nữa thân pháp của Dạ tộc lại quỷ thần khó lường, sao có thể dễ dàng bị đâm trúng một thương như vậy?
Nhưng hơn cả là gã chưa từng nghĩ Huân sẽ ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã giết chết được mình…
Dưới tiếng thét chói tai của gã, một tiếng sói tru chợt truyền đến từ cách đó không xa.
“À hú…”
Bên trong rừng cây không ngừng có những cái bóng màu xanh chớp lên, một đàn ma vật lớn đang tiến về phía này, khiến cho cả rừng cây không ngừng lay động.
Cùng lúc đó, từ một bên khác của quan ải Huyết Khẩu vang lên từng tiếng kêu “cạc cạc cạc” quái dị, rõ ràng tiếng thét vừa rồi đã kinh động đến Thôn Nã Điểu.
Giữa không trung nhanh chóng tạo thành một đám mây thật lớn, trong quá trình chạy trốn, La Chinh quay đầu lại nhìn một cái thì cũng thầm giật mình. Đám quái điểu đông nghìn nghịt kia có khi phải hơn năm nghìn con…
“Đi!”
“Vèo vèo vèo…”
Hơn mười cái bóng nhanh chóng tiến về phía cửa ra quan ải Huyết Khẩu.
Ba tên Chiến Tôn Dạ tộc còn lại cũng theo sau Lăng Yên, vẻ mặt Lăng Yên trầm xuống, quát: “Cút ngay!”
Trong tay Lăng Yên lóe ra ánh sáng kỳ dị, nở rộ ra một đám hoa tươi rực rỡ, những đóa hoa đó liền bay về phía đám Chiến Tôn Dạ tộc kia.
Nếu bị những cái hoa đó dính vào người thôi cũng đủ để mất mạng.
Nhưng dù Lăng Yên có lợi hại đến mấy thì cũng chẳng có khả năng vừa ra tay đã giết chết được ngay cả ba gã Chiến Tôn cấp cao. Dù sao thì nàng cũng chỉ là Chiến Tôn cấp cao mà thôi, huống chi những đóa hoa đó nàng lại chỉ tùy tay phát ra, mục đích chỉ là muốn bỏ lại mấy gã đó ở phía sau!
Lúc này không cần chạy nhanh nhất, chỉ cần nhanh hơn những người khác là được!
Trên mặt mấy gã Chiến Tôn đều lộ vẻ đau khổ. Sớm biết đám người kia liều mạng như thế thì bọn họ đã không đi hái Hải Đường Ánh Trăng rồi. Tuy thân pháp và tốc độ của bọn họ đều là số một, nhưng giờ phút này phải đối mặt với bầu trời đầy hoa kia, bọn họ cũng chỉ có thể không ngừng né tránh, vì thế đã khiến tốc độ di chuyển bị giảm đi rất nhiều.
Sau mấy chục nhịp thở, mọi người đã đi qua quan ải Huyết Khẩu, còn mấy gã Chiến Tôn bị công kích của Lăng Yên làm chậm lại nên lúc này đang Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang đuổi đến càng ngày càng gần!
Vẻ mặt Lăng Yên lạnh lùng, hy vọng mấy gã Chiến Tôn Dạ tộc có thể dùng sinh mệnh bọn họ ngăn cản một chút. Cứ cho là sau đó bọn họ may mắn không chết thì Lăng Yên cũng sẽ tự tay lấy mạng họ.
Mấy gã Chiến Tôn Dạ tộc kia cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì. Bọn họ biết rõ trong động Huyền Minh đã xảy ra sóng hỗn loạn mà còn dám ở lại thì cũng là kẻ tài cao gan lớn! Dạ tộc, Yêu Dạ tộc và Nhân tộc đều giống nhau, sau khi phát hiện sóng hỗn loạn bùng nổ liền phân chia một nhóm thành viên trong tộc quay trở về tháp Tội Ác.
Bốn người còn ở lại này chính là những kẻ nắm giữ chỗ ngồi trong Dạ tộc, hơn nữa là còn thuộc tốp bốn người đứng đầu.
Vừa rồi một gã không kịp đề phòng nên đã bị Huân ám sát, lúc này ba người còn lại cũng chỉ có thể liều chết chống cự.
Nhưng Dạ tộc quả thực cũng có chút bản lĩnh, trên bầu trời quái điểu nhiều như mưa, bao phủ lấy ba người bọn họ, mà Thanh Thương Lang cũng đã xuất hiện, mạnh mẽ giống như thủy triều ở cách đó không xa. Chân nguyên lóe ra trên người bọn họ, sau đó chợt hóa thành sương mù màu đen, chậm rãi phiêu đãng.
“Thuật ẩn nấp…”
Sau khi mấy gã Dạ tộc hóa thành sương mù, Thanh Thương Lang và Thôn Nã Điểu quả thật không có cách gì. Thế nhưng khứu giác của ma vật sắc bén tới mức nào? Chúng rất rõ ba người kia đang trốn trong đám sương mù, vì thế cả đám liền bám theo đám sương mù đó…
Ba gã Chiến Tôn hóa thành sương mù nên tốc độ di chuyển rất chậm, chỉ có thể trôi nổi từng chút một, nhưng cũng đành chịu thôi, nếu không làm vậy thì bọn họ đã chết rồi.
“Hừ! Theo ta biết thì thuật ẩn nấp này rất tốn chân nguyên, bọn họ chẳng chống đỡ được bao lâu đâu, thể nào rồi cũng chết thôi. Gieo gió gặt bão!” Lăng Yên oán hận nói.
“Người gặp phiền phức lại là chúng ta…” Triệu Phần Cầm lắc đầu, ảo não nói.
Một phần đám Thanh Thương Lang và Thôn Nã Điểu thấy chưa thể làm gì được ba gã Dạ tộc kia ngay nên giờ đây lại nhào về phía bên này lần nữa.
Mọi người không dám chậm chút nào, lúc này có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy.
“Thật sự là quái lạ, sao đám sói với chim này không đánh nhau nhỉ!” Chu Chử Hạc buồn bực nói.
Bình thường, giữa ma vật cũng có tranh chấp, nhưng không biết tại sao hai loại ma vật này lại có thể chung sống hoà bình.
Sau khi đi qua quan ải Huyết Khẩu, phía trước liền xuất hiện hai lối rẽ. Bình thường đa số đều sẽ lựa chọn lối rẽ bên trái, nhưng khi mọi người đi tới đó, lại nhìn thấy có hai con rắn màu lửa đỏ đang ở một góc con đường bên trái này.
Hai con rắn màu lửa đỏ ở cùng một chỗ, uốn lượn loanh quanh, không ngừng vặn vẹo, một đực một cái, đang sinh sản đời sau.
La Chinh nhìn thấy hai con rắn như được tạo ra từ ngọn lửa thì cũng chưa có cảm giác gì, chỉ có con cóc lớn lúc vừa tiến vào động Huyền Minh mới khiến hắn cảm thấy nguy hiểm mà thôi. Nhìn qua thì hai con rắn này cũng không lớn, thậm chí còn không thể gọi là trăn, chỉ có thể xem như là con rắn bình thường mà thôi.
Nhưng khi Lăng Yên và Triệu Phần Cầm nhìn thấy chúng thì mặt mũi lại lập tức biến sắc!
“Nguy rồi!”
“Làm sao đây?”
Hai người trăm miệng một lời kêu lên.
“Làm sao cái gì?” La Chinh khó hiểu hỏi.
“Là Luyện Ngục Hỏa Xà…”
“Là một trong những ma vật mạnh nhất của tầng trong, tại sao chúng lại chạy ra đây?”
“Trước đây từng có mười bảy Chiến Tôn cấp cao của Cự Nhân tộc bị hai con rắn nhỏ này giết chết chỉ trong nháy mắt, chỉ có một người lợi dụng bí thuật, dùng cách linh hồn thoát xác mới có thể trốn thoát!”
Tuy thời điểm sóng hỗn loạn bùng nổ thì trong động Huyền Minh sẽ vô cùng loạn, nhưng nói thì nói vậy, ma vật ở tầng trong cũng rất ít khi chạy ra tầng ngoài.
Nhìn qua sẽ thấy động Huyền Minh hơi loạn, nhưng thực tế chúng vẫn tuân thủ một vài quy luật vô hình nhất định. Ví dụ như khoảng cách giữa tầng trong và tầng ngoài cũng không xa, nhưng ma vật khu vực bên trong sẽ không bao giờ chạy ra tầng ngoài dù chỉ một bước!
Không ai biết vì sao đám ma vật này phải tuân theo quy tắc đó, nhưng chính bởi vì có loại quy tắc này nên mới có nhiều Chiến Tôn cấp cao dám tiến vào động Huyền Minh, thậm chí còn mang theo một vài Chiến Tướng vào theo để tôi luyện.
Ma vật ở tầng trong hoàn toàn khác với tầng ngoài, thực lực cũng mạnh hơn vô số lần. Huống chi là hai con rắn nhỏ giống như ngọn lửa này lại chính là ma vật mạnh nhất của tầng trong, thế này làm sao bọn họ dám tiến lên?
Nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt La Chinh cũng trở nên nghiêm túc. Hắn không ngờ hai con rắn nhìn qua không mạnh lắm này lại có lai lịch như thế…
“Không phải vẫn còn một đường nữa sao?” La Chinh nhìn ngã rẽ, phía bên phải còn một con đường.
“Không được!”
Lăng Yên và Triệu Phần Cầm đồng loạt nói ra.
“Vì sao?” La Chinh lại hỏi.
“Đó là đường tiến vào tầng trong!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|