Hai thanh đoản kích này hiển nhiên không phải là vật thường. Cho dù Linh Khí Chi Thể của La Chinh cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Nếu như bị đánh trúng, dù không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng nhờ vào ý thức linh hồn lần tìm ra phương vị của đối phương, Hắc Bạch Song Sát đã không còn cơ hội này nữa rồi.
La Chinh đột nhiên mở mắt, bước qua bên phải một bước.
Một bước này vừa đủ để La Chinh né tránh được đòn công kích Bạch Sát. Đồng thời, tay phải chợt lặng lẽ phóng ra phi đao. Thanh phi đao được phóng đi cực nhanh, bay quanh La Chinh một vòng rồi lao ngược về hướng Hắc Sát.
Hắc Sát căn bản không ngờ đến việc La Chinh có thể phát hiện ra vị trí của hắn. Lúc này hắn đang theo đà lao tới, khong thể tránh né được. Hắn chỉ có thể đưa đoản kích trong tay lên đỡ lấy phi đao!
Thanh đoản kích trong tay Hắc Sát là Huyền Khí thượng phẩm, là một đôi cùng với thanh trên tay Bạch Sát. Khi cả hai hợp lực công kích, uy lực có thể sánh với Linh Khí. Hắc Sát vốn nghĩ có thể dễ dàng ngăn trở thanh phi đao này.
Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra suy nghĩ của mình sai lầm đến mức nào.
Thanh đoản kích là Huyền Khí thượng phẩm, đứng trước phi đao lại như ngọn nến, dễ dàng bị chém đứt.
Không chỉ thanh đoản kích bị chém đứt, mà cổ của Hắc Sát còn bị cắt lìa. Cho đến khi chết, trong mắt Hắc Sát vẫn ngập tràn sự hoang hoang cùng khó hiểu.
“Sao La Chinh lại có thể phát hiện ra hắn…”
“Sao thanh phi đao bị tàn phá này lại sắc bén đến vậy…”
Không có ai nói cho hắn biết đáp án!
- Hắc Sát!
Bạch Sát ẩn mình trong làn sương, tận mắt nhìn thấy Hắc Sát mất mạng khiến hắn nổi điên, tay liền đâm đoản kích tới La Chinh.
La Chinh đã sớm nhìn thấu ngụy trang của Bạch Sát, dễ dàng né một kích này.
Thấy thế, trên người Bạch Sát chợt dâng lên sương mù cuồn cuộn. Hắn muốn ẩn thân. Chỉ trong chốc lát sẽ biến mất khỏi tầm mắt của La Chinh.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể đi được sao?
Trên mặt La Chinh bỗng lộ vẻ tươi cười. Ngay sau đó, hắn liền hừ lạnh một tiếng. Một đạo linh hồn hóa thành gai nhọn hung hăng đâm về phía Bạch Sát.
Bạch Sát lập tức cảm thấy chỗ sâu trong đầu truyền đến cảm giác đau đớn, cả người ngã xuống trong màn sương. Ngay lúc cơ thể còn chưa kịp phản ứng, thanh phi đao trên tay La Chinh đã lẳng lặng phóng đến, cắt đứt cổ Bạch Sát.
Hắc Bạch Song Sát, cả hai đều bại trận, kết cục đều chết!
Bởi vì Hắc Bạch Song Sát đã chết, cho nên chân nguyên cũng như màn sương mù cũng dần dần tiêu tán…
Lục Kiêu cùng Thanh Lam Đội cực kỳ căng thẳng nhìn vào màn sương mù khổng lồ.
Lục Kiêu biết, La Chinh và Hắc Bạch Song Sát đang kịch chiến với nhau bên trong màn sương này!
Tuy rất tin tưởng La Chinh, thế nhưng chênh lệch giữa Luyện Tủy Cảnh và Tiên Thiên không phải là nhỏ. Thân là Bán Bộ Tiên Thiên, Lục Kiêu biết rõ cái rãnh này to lớn đến nhường nào. Huống hồ gì La Chinh còn đối mặt với hai cường giả Tiên Thiên!
Thời điểm sương mù tiêu tán, Lục Kiêu trông thấy thân hình La Chinh đang đứng sừng sững ở giữa, mà Hắc Bạch Song Sát lại nằm trên mặt đất!
“La Chinh thắng!?”
Lục Kiêu thở ra một hơi thật dài. La Chinh đã mấy lần đã tạo nên kỳ tích, làm được những điều mà người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Xem ra, hắn sẽ không chỉ dừng lại ở đây…”
“Đúng là quá kinh người mà!”
Lục Kiêu vốn nghĩ rằng, tuy La Chinh mạnh, thế nhưng dù sao mình cũng là cường giả Bán Bộ Tiên Thiên. Nếu như dốc toàn lực liều mạng, không phải là không thể đánh một trận. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy hồi hộp lo sợ mỗi khi nghĩ đến việc đối đầu cùng La Chinh. Nếu như đánh cùng La Chinh, sợ rằng hắn còn chưa trụ nổi một kích…
Kết luận này quả thực rất tàn khốc, thế nhưng Lục Kiêu lại cảm thấy cực kỳ hợp lý.
Giờ phút này, Tào Lôi hoàn toàn cứng họng, miệng không thể nói ra lời.
Thi thể của Hắc Bạch Song Sát thì bị cắt lìa, còn La Chinh thì lại bình lặng đứng sừng sững tại chỗ. Cảnh tượng này gây nên sự chấn nhiếp cực kỳ lớn đối với Tào Lôi.
Hắn cảm giác hai chân mình đang run rẩy, không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân.
Khi La Chinh xoay người, thu lại hai thanh đoản kích của Hắc Bạch Song Sát rồi đi về phía mình. Tào Lôi vậy mà ngồi bệt xuống đất, trong đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi.
- Đừng, đừng tới đây!
Tào Lôi chống hai tay ra sau, hai chân đạp loạn, không ngừng thối lui.
- Không phải ngươi rất muốn giết ta sao? Không phải là muốn lấy mạng của ta sao? Không phải muốn ta ngoan ngoãn chết ở Long Thành này sao?
La Chinh nhìn thẳng Tào Lôi, từng bước bước tới gần!
- Chuyện này… chuyện này không phải là ý của ta, đây là mệnh lệnh của Tam công tử! Ta chỉ nhận ủy thác của người thôi! La Chinh, cầu xin ngươi buông tha cho ta!
Tào Lôi vừa nức nở vừa lắp bắp, thoạt nhìn có chút điên cuồng.
- Ta niệm tình ngươi là đệ tử đồng môn, là đệ tử của Tiểu Vũ Phong. Ta vốn dĩ đã bỏ qua cho ngươi, thế nhưng không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu, theo ta tới Long Thành. Một mực muốn truy sát ta, dùng trăm phương ngàn kế đẩy ta vào chỗ chết. Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
La Chinh cầm sẵn phi đao trong tay, gằn giọng nói.
- Ta… ta dập đầu tạ tội với ngươi. Tội ta đáng chết vạn lần, so với súc sinh cũng không bằng…
Tào Lôi quỳ rạp trên mặt đất, dùng sức dập đầu như bằm tỏi.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Tào Lôi, La Chinh hơi nhíu mày.
Hắn không phải là loại người hiếu sát. Ở La gia mấy năm, đọc hơn vạn quyển sách, hắn cũng dần hiểu sự phân tranh trên thế giới này. Giết chóc chính là cách làm trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, cũng là biện pháp đơn giản nhất.
“Thế nhưng, đó cũng không phải là một biện pháp tốt.”
Trong lòng La Chinh hiện tại đang có chút ít nhân từ dâng lên, hắn nhất thời do dự.
Cũng chính tại thời khắc hắn đang do dự này, Tào Lôi khẽ bóp nắm tay phải, bỗng sau lưng chợt vang lên tiếng cơ quan nứt vỡ.
Sau đó, liền có một cây kim châm bắn về phía La Chinh.
PHỐC!
Tốc độ của kim châm cực kỳ nhanh, thế đi rất mãnh liệt, uy lực vô cùng lớn!
Mặc dù có Linh Khí Chi Thể, thế nhưng kim châm vẫn cắm nửa cây vào ngực của hắn.
- Ha ha ha ha! La Chinh, đây là Thần Châm của Chu gia, Khiên Cơ Độc Thứ, chứa độc Khiên Cơ! Nếu bị đâm vào người, nhất định sẽ chết. Để ta xem hôm nay ngươi có chết hay không!
Tào Lôi thấy một chiêu của mình đắc thủ. Gương mặt sợ hãi chợt chuyển thành cuồng hỉ, trông cực kỳ khó coi.
La Chinh khẽ cằn nhằn một tiếng rồi vươn tay rút kim châm ra.
- Ám khí kim châm của Chu gia, là ám khí nổi danh nhất của Đông Vực… Chỉ là… cũng không có gì đặc sắc.Đinh đinh đinh!
La Chinh tiện tay ném kim châm xuống đất, mặt lộ ra nụ cười giễu cợt.
- Ngươi…
Mắt Tào Lôi mở to như con cú mèo.
- Một khi Khiên Cơ Độc nhiễm vào liền sẽ chết ngay tức khắc. Ngươi… ngươi vì sao không chết?
La Chinh lắc đầu.
- Sao ta phải nói cho ngươi?
Phi đao trong tay đột nhiên xoẹt qua cổ Tào Lôi. Ngay sau đó La Chinh cũng không quay người lại mà trực tiếp rời đi.
Khiên Cơ Độc, một loại độc rất nổi danh, chỉ cần dính một chút cũng đã đủ để lấy đi mạng sống. Phối hợp với Thần Châm của Chu gia, một khi bắn kim châm ra, Tiên Thiên Sinh Linh cũng khó lòng phòng bị. Cũng bởi vì Tiên Thiên Sinh Linh có thể dùng chân nguyên ngăn cách độc tố ở bên ngoài cơ thể, thế nhưng lại không thể cản được kim châm bắn vào trong người.
Nếu như đứng trước mặt Tào Lôi là Mạnh Thường Quân, hay bất kỳ một cường giả Tiên Thiên nào khác. Chỉ sợ rằng giờ phút này đã là một cỗ xác chết rồi.
Thể chất của La Chinh đã vượt ra khỏi khái niệm thông thường. Loại chất độc này không ảnh hưởng chút nào với hắn.
Ngay khi quay đầu đi được vài bước, hắn bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh.
Một đạo hàn khí không ngừng kéo dài trên mặt đất, đông cứng hết thảy sự vật ở xung quanh. Bất luận là hoa cỏ, cây cối hay là bùn đất, nham thạch.
Đạo hàn khí kia đang hướng thẳng về phía La Chinh.
Ngay lúc đạo hàn khí lướt đến chân La Chinh, hắn liền nhảy ra khỏi nơi đang đứng.
Vụt vụt vụt!
Một đóa băng tuyết kết tinh nhọn hoắt nhanh chóng đâm lên chỗ hắn vừa đứng.
Đó là một đóa băng tuyết kết tinh cực kì xinh đẹp, nhưng mỗi mũi nhọn chĩa ra từ khối băng đều nói lên sự nguy hiểm của nó.
Nếu như hắn không tránh kịp, chỉ sợ rằng cơ thể đã bị đám băng nhọn đó xuyên thủng rồi.
Thấy một màn như vậy, chân mày La Chinh cau lại, miệng thốt ra ba chữ:
- Hạ Thiên Thành?
Mấy cái cây trước mắt La Chinh đang dần nhiễm màu trắng xóa của tuyết, đang bị băng sương bao phủ.
Bất chợt như gió xuân đến, ngàn vạn cây lê nở hoa. Cảnh tuyết rơi giá buốt vốn chỉ có thể thưởng thức vào mùa Đông khắc nghiệt, nay lại xuất hiện tại nơi đây, ngay tháng sáu đầu Hạ..
Ngay tức khắc, Hạ Thiên Thành bước ra từ một cái cây bị đóng băng.
- Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể rời khỏi Long Thành sao?
Hạ Thiên Thành chậm rãi bước tới La Chinh. Ba thước xung quanh hắn liên tục có hoa tuyết rơi xuống.
- Hạ Thiên Thành ta từ có đã có thiên phú hơn người, mười sáu tuổi đã đi tòng quân. Dựa vào ngộ tính, thiên phú của mình, một đường đi lên như diều gặp gió. Tại Long Thành cũng được coi là nhân vật có mặt mũi, vậy mà lại để cho loại hậu bối như ngươi vũ nhục trước mặt bao nhiêu người. Người nghĩ ta sẽ để ngươi sống sao?
La Chinh lắc đầu, cười nói.
- Ta có mơ cũng chưa từng mơ tới.
- Vậy ngươi còn không mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói? Ta có thể để cho ngươi chết một cách thống khoái.
Chân nguyên trong tay chầm rãi lưu động, một cây trường thương được băng tinh ngưng kết xuất hiện ở trên tay Hạ Thiên Thành.
Thấy vậy, La Chinh liền nhanh chóng bỏ chạy!
Mười trọng cảnh giới của Tiên Thiên, mỗi một trọng đều chênh lệch nhau cực kỳ lớn.
Huống hồ Hạ Thiên Thành đã là Tiên Thiên Tứ trọng. Cho dù đã là Linh Khí Chi Thể, La Chinh cũng không nắm chắc phần thắng.
- Chạy?
Hạ Thiên Thành chợt cười giễu cợt. Mỗi bước hắn đi, trên mặt đất đều ngưng kết thành một mảng băng.
Khi Hạ Thiên Thành bắt đầu chạy, băng không ngừng được hình thành. Cho nên, hắn không phải là đang chạy, mà là đang lướt đi trên mặt băng.
So La Chinh đang chạy như điên, Hạ Thiên Thành lướt đi lại nhanh hơn rất nhiều!
Khi đạt tới tốc độ nhất đinh, Hạ Thiên Thành liền vung tay lên, ném băng thương về phía La Chinh.
Tốc độ của băng thương cực kỳ nhanh, có thể sánh ngang với tốc độ của kim châm mà Tào Lôi bắn lén La Chinh.
Cảm nhận được uy hiếp đến từ phía sau, La Chinh xoay người muốn tránh băng thương. Thế nhưng tiếc là hắn vẫn chậm một nhịp.
Xùy!
Băng thương đâm thẳng vào đầu vai La Chinh, không chỉ cắt qua áo quần, mà còn xé ra một lỗ trên vai. Máu tươi tuôn trào!
- Không hổ là Tiên Thiên Tứ trọng, lực lượng thật cường đại!
Đầu vai bị thương, lại không có thời gian để xử lý. Tiên Thiên Tứ trọng, thực lực quả thực quá kinh khủng, uy hiếp thật lớn.
Thế nhưng, uy hiếp dù có lớn, thì vẫn chưa đến mức phải tuyệt vọng.
Lúc trước hắn bị Mẫu Hoàng đuổi giết, ngay cả dũng khí phản kích cũng không có.
Lúc này thì khác!
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. La Chinh bật nhảy về trước, lộn vòng trên không trung, phi đao trong tay phóng ra phía sau.
Trước đây hắn đã dùng phi đao để chiến đấu với Hắc Bạch Song Sát, bởi vì có sương mù che khuất, thế nên Hạ Thiên Thành vẫn chưa thấy được uy lực của phi đao.
Trong thấy La Chinh ném phi đao đến, Hạ Thiên Thành chợt cười lạnh, tay vẫy một cái. Một cái lá chắn bằng băng được ngưng kết ra.
Ngay cả Huyền Khí thượng phẩm còn không thể ngăn được thanh phi đao này, mảnh băng trên tay Hạ Thiên Thành lại càng không thể. Tàn phá phi đao trong nháy mắt liền cắt xuyên qua lá chắn, lao thẳng đến trán Hạ Thiên Thành.
Trở tay không kịp, Hạ Thiên Thành chợt hồn phi phách tán, tựa hồ như theo phản xạ, nhào người về phía trước tránh né. Mặc dù tránh được phi đao, thế nhưng lại chật vật cúi người trên mặt đất.
Một cường giả Tiên Thiên Tứ trọng lại bị một tiểu bối Luyện Tủy Cảnh ép đến như vậy…
Trước đây, Hạ Thiên Thành đã bị La Chinh làm nhục một lần, hiện tại lại bị tên tiểu tử này tính kế, thiếu chút thì mất mạng. Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác thất bại chưa bao giờ có.
Giờ phút này, trên trán Hạ Thiên Thành nổi gân xanh, lớn giọng mắng:
- Tiểu tử giảo hoạt. Ta muốn ngươi hối hận vì đã sống trên đời này!
Nhưng nhờ vào ý thức linh hồn lần tìm ra phương vị của đối phương, Hắc Bạch Song Sát đã không còn cơ hội này nữa rồi.
La Chinh đột nhiên mở mắt, bước qua bên phải một bước.
Một bước này vừa đủ để La Chinh né tránh được đòn công kích Bạch Sát. Đồng thời, tay phải chợt lặng lẽ phóng ra phi đao. Thanh phi đao được phóng đi cực nhanh, bay quanh La Chinh một vòng rồi lao ngược về hướng Hắc Sát.
Hắc Sát căn bản không ngờ đến việc La Chinh có thể phát hiện ra vị trí của hắn. Lúc này hắn đang theo đà lao tới, khong thể tránh né được. Hắn chỉ có thể đưa đoản kích trong tay lên đỡ lấy phi đao!
Thanh đoản kích trong tay Hắc Sát là Huyền Khí thượng phẩm, là một đôi cùng với thanh trên tay Bạch Sát. Khi cả hai hợp lực công kích, uy lực có thể sánh với Linh Khí. Hắc Sát vốn nghĩ có thể dễ dàng ngăn trở thanh phi đao này.
Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra suy nghĩ của mình sai lầm đến mức nào.
Thanh đoản kích là Huyền Khí thượng phẩm, đứng trước phi đao lại như ngọn nến, dễ dàng bị chém đứt.
Không chỉ thanh đoản kích bị chém đứt, mà cổ của Hắc Sát còn bị cắt lìa. Cho đến khi chết, trong mắt Hắc Sát vẫn ngập tràn sự hoang hoang cùng khó hiểu.
“Sao La Chinh lại có thể phát hiện ra hắn…”
“Sao thanh phi đao bị tàn phá này lại sắc bén đến vậy…”
Không có ai nói cho hắn biết đáp án!
- Hắc Sát!
Bạch Sát ẩn mình trong làn sương, tận mắt nhìn thấy Hắc Sát mất mạng khiến hắn nổi điên, tay liền đâm đoản kích tới La Chinh.
La Chinh đã sớm nhìn thấu ngụy trang của Bạch Sát, dễ dàng né một kích này.
Thấy thế, trên người Bạch Sát chợt dâng lên sương mù cuồn cuộn. Hắn muốn ẩn thân. Chỉ trong chốc lát sẽ biến mất khỏi tầm mắt của La Chinh.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể đi được sao?
Trên mặt La Chinh bỗng lộ vẻ tươi cười. Ngay sau đó, hắn liền hừ lạnh một tiếng. Một đạo linh hồn hóa thành gai nhọn hung hăng đâm về phía Bạch Sát.
Bạch Sát lập tức cảm thấy chỗ sâu trong đầu truyền đến cảm giác đau đớn, cả người ngã xuống trong màn sương. Ngay lúc cơ thể còn chưa kịp phản ứng, thanh phi đao trên tay La Chinh đã lẳng lặng phóng đến, cắt đứt cổ Bạch Sát.
Hắc Bạch Song Sát, cả hai đều bại trận, kết cục đều chết!
Bởi vì Hắc Bạch Song Sát đã chết, cho nên chân nguyên cũng như màn sương mù cũng dần dần tiêu tán…
Lục Kiêu cùng Thanh Lam Đội cực kỳ căng thẳng nhìn vào màn sương mù khổng lồ.
Lục Kiêu biết, La Chinh và Hắc Bạch Song Sát đang kịch chiến với nhau bên trong màn sương này!
Tuy rất tin tưởng La Chinh, thế nhưng chênh lệch giữa Luyện Tủy Cảnh và Tiên Thiên không phải là nhỏ. Thân là Bán Bộ Tiên Thiên, Lục Kiêu biết rõ cái rãnh này to lớn đến nhường nào. Huống hồ gì La Chinh còn đối mặt với hai cường giả Tiên Thiên!
Thời điểm sương mù tiêu tán, Lục Kiêu trông thấy thân hình La Chinh đang đứng sừng sững ở giữa, mà Hắc Bạch Song Sát lại nằm trên mặt đất!
“La Chinh thắng!?”
Lục Kiêu thở ra một hơi thật dài. La Chinh đã mấy lần đã tạo nên kỳ tích, làm được những điều mà người khác không thể tưởng tượng nổi.
“Xem ra, hắn sẽ không chỉ dừng lại ở đây…”
“Đúng là quá kinh người mà!”
Lục Kiêu vốn nghĩ rằng, tuy La Chinh mạnh, thế nhưng dù sao mình cũng là cường giả Bán Bộ Tiên Thiên. Nếu như dốc toàn lực liều mạng, không phải là không thể đánh một trận. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy hồi hộp lo sợ mỗi khi nghĩ đến việc đối đầu cùng La Chinh. Nếu như đánh cùng La Chinh, sợ rằng hắn còn chưa trụ nổi một kích…
Kết luận này quả thực rất tàn khốc, thế nhưng Lục Kiêu lại cảm thấy cực kỳ hợp lý.
Giờ phút này, Tào Lôi hoàn toàn cứng họng, miệng không thể nói ra lời.
Thi thể của Hắc Bạch Song Sát thì bị cắt lìa, còn La Chinh thì lại bình lặng đứng sừng sững tại chỗ. Cảnh tượng này gây nên sự chấn nhiếp cực kỳ lớn đối với Tào Lôi.
Hắn cảm giác hai chân mình đang run rẩy, không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân.
Khi La Chinh xoay người, thu lại hai thanh đoản kích của Hắc Bạch Song Sát rồi đi về phía mình. Tào Lôi vậy mà ngồi bệt xuống đất, trong đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi.
- Đừng, đừng tới đây!
Tào Lôi chống hai tay ra sau, hai chân đạp loạn, không ngừng thối lui.
- Không phải ngươi rất muốn giết ta sao? Không phải là muốn lấy mạng của ta sao? Không phải muốn ta ngoan ngoãn chết ở Long Thành này sao?
La Chinh nhìn thẳng Tào Lôi, từng bước bước tới gần!
- Chuyện này… chuyện này không phải là ý của ta, đây là mệnh lệnh của Tam công tử! Ta chỉ nhận ủy thác của người thôi! La Chinh, cầu xin ngươi buông tha cho ta!
Tào Lôi vừa nức nở vừa lắp bắp, thoạt nhìn có chút điên cuồng.
- Ta niệm tình ngươi là đệ tử đồng môn, là đệ tử của Tiểu Vũ Phong. Ta vốn dĩ đã bỏ qua cho ngươi, thế nhưng không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu, theo ta tới Long Thành. Một mực muốn truy sát ta, dùng trăm phương ngàn kế đẩy ta vào chỗ chết. Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
La Chinh cầm sẵn phi đao trong tay, gằn giọng nói.
- Ta… ta dập đầu tạ tội với ngươi. Tội ta đáng chết vạn lần, so với súc sinh cũng không bằng…
Tào Lôi quỳ rạp trên mặt đất, dùng sức dập đầu như bằm tỏi.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Tào Lôi, La Chinh hơi nhíu mày.
Hắn không phải là loại người hiếu sát. Ở La gia mấy năm, đọc hơn vạn quyển sách, hắn cũng dần hiểu sự phân tranh trên thế giới này. Giết chóc chính là cách làm trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, cũng là biện pháp đơn giản nhất.
“Thế nhưng, đó cũng không phải là một biện pháp tốt.”
Trong lòng La Chinh hiện tại đang có chút ít nhân từ dâng lên, hắn nhất thời do dự.
Cũng chính tại thời khắc hắn đang do dự này, Tào Lôi khẽ bóp nắm tay phải, bỗng sau lưng chợt vang lên tiếng cơ quan nứt vỡ.
Sau đó, liền có một cây kim châm bắn về phía La Chinh.
PHỐC!
Tốc độ của kim châm cực kỳ nhanh, thế đi rất mãnh liệt, uy lực vô cùng lớn!
Mặc dù có Linh Khí Chi Thể, thế nhưng kim châm vẫn cắm nửa cây vào ngực của hắn.
- Ha ha ha ha! La Chinh, đây là Thần Châm của Chu gia, Khiên Cơ Độc Thứ, chứa độc Khiên Cơ! Nếu bị đâm vào người, nhất định sẽ chết. Để ta xem hôm nay ngươi có chết hay không!
Tào Lôi thấy một chiêu của mình đắc thủ. Gương mặt sợ hãi chợt chuyển thành cuồng hỉ, trông cực kỳ khó coi.
La Chinh khẽ cằn nhằn một tiếng rồi vươn tay rút kim châm ra.
- Ám khí kim châm của Chu gia, là ám khí nổi danh nhất của Đông Vực… Chỉ là… cũng không có gì đặc sắc.Đinh đinh đinh!
La Chinh tiện tay ném kim châm xuống đất, mặt lộ ra nụ cười giễu cợt.
- Ngươi…
Mắt Tào Lôi mở to như con cú mèo.
- Một khi Khiên Cơ Độc nhiễm vào liền sẽ chết ngay tức khắc. Ngươi… ngươi vì sao không chết?
La Chinh lắc đầu.
- Sao ta phải nói cho ngươi?
Phi đao trong tay đột nhiên xoẹt qua cổ Tào Lôi. Ngay sau đó La Chinh cũng không quay người lại mà trực tiếp rời đi.
Khiên Cơ Độc, một loại độc rất nổi danh, chỉ cần dính một chút cũng đã đủ để lấy đi mạng sống. Phối hợp với Thần Châm của Chu gia, một khi bắn kim châm ra, Tiên Thiên Sinh Linh cũng khó lòng phòng bị. Cũng bởi vì Tiên Thiên Sinh Linh có thể dùng chân nguyên ngăn cách độc tố ở bên ngoài cơ thể, thế nhưng lại không thể cản được kim châm bắn vào trong người.
Nếu như đứng trước mặt Tào Lôi là Mạnh Thường Quân, hay bất kỳ một cường giả Tiên Thiên nào khác. Chỉ sợ rằng giờ phút này đã là một cỗ xác chết rồi.
Thể chất của La Chinh đã vượt ra khỏi khái niệm thông thường. Loại chất độc này không ảnh hưởng chút nào với hắn.
Ngay khi quay đầu đi được vài bước, hắn bỗng nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh.
Một đạo hàn khí không ngừng kéo dài trên mặt đất, đông cứng hết thảy sự vật ở xung quanh. Bất luận là hoa cỏ, cây cối hay là bùn đất, nham thạch.
Đạo hàn khí kia đang hướng thẳng về phía La Chinh.
Ngay lúc đạo hàn khí lướt đến chân La Chinh, hắn liền nhảy ra khỏi nơi đang đứng.
Vụt vụt vụt!
Một đóa băng tuyết kết tinh nhọn hoắt nhanh chóng đâm lên chỗ hắn vừa đứng.
Đó là một đóa băng tuyết kết tinh cực kì xinh đẹp, nhưng mỗi mũi nhọn chĩa ra từ khối băng đều nói lên sự nguy hiểm của nó.
Nếu như hắn không tránh kịp, chỉ sợ rằng cơ thể đã bị đám băng nhọn đó xuyên thủng rồi.
Thấy một màn như vậy, chân mày La Chinh cau lại, miệng thốt ra ba chữ:
- Hạ Thiên Thành?
Mấy cái cây trước mắt La Chinh đang dần nhiễm màu trắng xóa của tuyết, đang bị băng sương bao phủ.
Bất chợt như gió xuân đến, ngàn vạn cây lê nở hoa. Cảnh tuyết rơi giá buốt vốn chỉ có thể thưởng thức vào mùa Đông khắc nghiệt, nay lại xuất hiện tại nơi đây, ngay tháng sáu đầu Hạ..
Ngay tức khắc, Hạ Thiên Thành bước ra từ một cái cây bị đóng băng.
- Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể rời khỏi Long Thành sao?
Hạ Thiên Thành chậm rãi bước tới La Chinh. Ba thước xung quanh hắn liên tục có hoa tuyết rơi xuống.
- Hạ Thiên Thành ta từ có đã có thiên phú hơn người, mười sáu tuổi đã đi tòng quân. Dựa vào ngộ tính, thiên phú của mình, một đường đi lên như diều gặp gió. Tại Long Thành cũng được coi là nhân vật có mặt mũi, vậy mà lại để cho loại hậu bối như ngươi vũ nhục trước mặt bao nhiêu người. Người nghĩ ta sẽ để ngươi sống sao?
La Chinh lắc đầu, cười nói.
- Ta có mơ cũng chưa từng mơ tới.
- Vậy ngươi còn không mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói? Ta có thể để cho ngươi chết một cách thống khoái.
Chân nguyên trong tay chầm rãi lưu động, một cây trường thương được băng tinh ngưng kết xuất hiện ở trên tay Hạ Thiên Thành.
Thấy vậy, La Chinh liền nhanh chóng bỏ chạy!
Mười trọng cảnh giới của Tiên Thiên, mỗi một trọng đều chênh lệch nhau cực kỳ lớn.
Huống hồ Hạ Thiên Thành đã là Tiên Thiên Tứ trọng. Cho dù đã là Linh Khí Chi Thể, La Chinh cũng không nắm chắc phần thắng.
- Chạy?
Hạ Thiên Thành chợt cười giễu cợt. Mỗi bước hắn đi, trên mặt đất đều ngưng kết thành một mảng băng.
Khi Hạ Thiên Thành bắt đầu chạy, băng không ngừng được hình thành. Cho nên, hắn không phải là đang chạy, mà là đang lướt đi trên mặt băng.
So La Chinh đang chạy như điên, Hạ Thiên Thành lướt đi lại nhanh hơn rất nhiều!
Khi đạt tới tốc độ nhất đinh, Hạ Thiên Thành liền vung tay lên, ném băng thương về phía La Chinh.
Tốc độ của băng thương cực kỳ nhanh, có thể sánh ngang với tốc độ của kim châm mà Tào Lôi bắn lén La Chinh.
Cảm nhận được uy hiếp đến từ phía sau, La Chinh xoay người muốn tránh băng thương. Thế nhưng tiếc là hắn vẫn chậm một nhịp.
Xùy!
Băng thương đâm thẳng vào đầu vai La Chinh, không chỉ cắt qua áo quần, mà còn xé ra một lỗ trên vai. Máu tươi tuôn trào!
- Không hổ là Tiên Thiên Tứ trọng, lực lượng thật cường đại!
Đầu vai bị thương, lại không có thời gian để xử lý. Tiên Thiên Tứ trọng, thực lực quả thực quá kinh khủng, uy hiếp thật lớn.
Thế nhưng, uy hiếp dù có lớn, thì vẫn chưa đến mức phải tuyệt vọng.
Lúc trước hắn bị Mẫu Hoàng đuổi giết, ngay cả dũng khí phản kích cũng không có.
Lúc này thì khác!
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. La Chinh bật nhảy về trước, lộn vòng trên không trung, phi đao trong tay phóng ra phía sau.
Trước đây hắn đã dùng phi đao để chiến đấu với Hắc Bạch Song Sát, bởi vì có sương mù che khuất, thế nên Hạ Thiên Thành vẫn chưa thấy được uy lực của phi đao.
Trong thấy La Chinh ném phi đao đến, Hạ Thiên Thành chợt cười lạnh, tay vẫy một cái. Một cái lá chắn bằng băng được ngưng kết ra.
Ngay cả Huyền Khí thượng phẩm còn không thể ngăn được thanh phi đao này, mảnh băng trên tay Hạ Thiên Thành lại càng không thể. Tàn phá phi đao trong nháy mắt liền cắt xuyên qua lá chắn, lao thẳng đến trán Hạ Thiên Thành.
Trở tay không kịp, Hạ Thiên Thành chợt hồn phi phách tán, tựa hồ như theo phản xạ, nhào người về phía trước tránh né. Mặc dù tránh được phi đao, thế nhưng lại chật vật cúi người trên mặt đất.
Một cường giả Tiên Thiên Tứ trọng lại bị một tiểu bối Luyện Tủy Cảnh ép đến như vậy…
Trước đây, Hạ Thiên Thành đã bị La Chinh làm nhục một lần, hiện tại lại bị tên tiểu tử này tính kế, thiếu chút thì mất mạng. Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác thất bại chưa bao giờ có.
Giờ phút này, trên trán Hạ Thiên Thành nổi gân xanh, lớn giọng mắng:
- Tiểu tử giảo hoạt. Ta muốn ngươi hối hận vì đã sống trên đời này!
/750
|