Dù là Mông Xung hay Lăng Yên, bọn họ vốn mạnh là bởi dựa vào chân nguyên và cương nguyên.
Sau khi mất đi những thứ này, thân thể bọn họ chỉ mạnh hơn bình2thường một chút thôi, thế nên va chạm trong bóng tối một lúc đã khiến tất cả mọi người đều chóng cả mặt.
Mà con cua trên ngực La Chinh không còn được bổ sung5chân nguyên nữa, nên cũng đã thu lại ánh sáng màu cam bảo vệ mọi người.
Cũng may, Huyền Minh Tử Quang được chiếu ra từ đầu con Hung Hạt không thể chiếu được đến6nơi đây, nếu không mọi người đã bị ánh sáng đỏ đó bắn chết ngay lập tức rồi.
Không ngừng quay cuồng nên mọi người cũng không bám được vào thân thể La Chinh nữa5mà từng người một tản ra, không ngừng lăn xuống phía dưới.
Không gian trong bụng con thú khổng lồ này rất lớn, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Không thể biết được toàn bộ3chiều dài thân thể của con Hung Hạt này dài tới mức nào, bởi vẫn luôn ẩn mình trong vực sâu, thân thể cực lớn trực tiếp kéo dài tít xuống phía dưới tối đen. Nhưng chỉ bộ phận hiện ra trước mắt mọi người thôi cũng đã lớn đến mức khó hình dung nổi rồi.
La Chinh thì vẫn ổn, dù có va chạm trên đường đi nhưng ở đây cũng chẳng có gì cứng hơn thân thể hắn được, cho dù có bị mấy tảng đá trong bụng con Hung Hạt này đâm vào thì hắn cũng không thể bị tổn thương dù chỉ một sợi lông, sợi tóc, ngược lại hắn còn có thể trực tiếp đụng nát tảng đá lớn ấy.
Nhưng những người khác lúc này lại vô cùng thê thảm, ví như đám Lăng Yên và Triệu Phần Cầm. Dưới tình huống không thể vận chân nguyên, tất nhiên bọn họ cũng không có chân nguyên để hộ thể, chỉ một tảng đá thôi cũng có thể khiến bọn họ đầu rơi máu chảy rồi.
Cũng may là trong cơ thể con Hung Hạt này khá mềm, nếu không thì qua đợt va chạm vừa rồi, bọn họ cũng đã bị đâm chết!
Ngã xuống một mạch như vậy nên lần mò để đi tiếp cũng tốn mất mấy nén nhang. Theo tiếng thở dài của Lăng Yên, mọi người cũng cũng dần đi tới đáy. Sau khi qua lối đi tối đen kia, mọi người ngạc nhiên khi phát hiện trong bụng con Hung Hạt này lại có ánh sáng, giống như có động trời vậy.
Nhưng ngoài La Chinh ra, những người khác tạm thời chẳng có tâm tư đâu mà để ý tới hoàn cảnh xung quanh nữa.
Ngoài Vân Lạc ra, những người khác ít nhiều cũng bị thương, nặng nhất vậy mà lại là Lăng Yên, trên người bị rách mấy chỗ lớn, một phần quần áo đều bị nhộm đỏ cả.
Cho dù là Mông Xung và Thiên Hổ có thân thể cường hãn, nhưng tình trạng của bọn họ cũng cũng không khá hơn chút nào. Thiên Hổ gần như phải khập khiễng đứng lên khỏi mặt đất, còn trên mặt Mông Xung thì sưng lên một khối to, nhìn vô cùng buồn cười!
Ngược lại, hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc lại không bị thương nặng lắm, hoàn toàn không có gì đáng lo ngại.
Chẳng qua, thoạt nhìn những vết thương này có vẻ nghiêm trọng, nhưng đối với võ giả thì cũng không nhằm nhò gì, chỉ có thể coi là vết xước mà thôi. Sau khi lần lượt lôi đan dược ra nuốt vào, mọi người mới bắt đầu dò xét hoàn cảnh xung quanh.
La Chinh và Vân Lạc đứng cách đó không xa đang quan sát bốn phía xung quanh.
Cảnh tượng trong bụng con Hung Hạt khổng lồ này nằm ngoài dự liệu của La Chinh, nó giống như động Huyền Minh to lớn mà trống trải, nhưng chung quy lại thì vẫn là một cái huyệt động, nếu một mực bay lên trên thì sẽ đụng phải đỉnh động.
Cho nên ở trong động Huyền Minh khổng lồ như thế lại khiến người ta cảm thấy chật chội. Trong hoàn cảnh mờ mịt này, bọn họ không ngừng nhắc nhở rằng bản thân đang ở trong một cái động như lúc trước, chỉ là cái động này cực kỳ khổng lồ, lớn đến mức chiếm hết toàn bộ diện tích của đại lục Hải Thần.
Theo lý thuyết thì không gian trong bụng con Hung Hạt này cũng lớn, nhưng vẫn không thể lớn bằng động Huyền Minh được. Dù sao thì bản thân nó cũng ở trong động Huyền Minh, tuy cái đầu có lớn, nhưng vẫn nhỏ hơn động Huyền Minh không ít.
Thế nhưng không gian này lại cứ như vô tận vậy, ngay cả không trung cũng là một màu xanh lam, hoàn toàn như là một thế giới khác! Hơn nữa, trong thế giới này còn có núi, sông, thực vật, phóng tầm mắt nhìn ra cứ như là một Đại Thế Giới riêng biệt vậy…
“Sao trong bụng con Hung Hạt này lại có một thế giới?” La Chinh kinh ngạc hỏi.
Vân Lạc gật đầu nói: “Đúng, đây là Tiểu Thế Giới trong bụng nó.”
“Trong bụng nó có một Tiểu Thế Giới?” Mặt La Chinh tràn đầy vẻ ngạc nhiên. La Chinh đã từng đi qua Tiểu Thế Giới ở tầng cao nhất của tháp Tội Ác, bản thân ở trong đó có thể tự do điều chỉnh cấu trúc, Tiểu Thế Giới trên đỉnh tháp là do chủ nhân cũ của tháp xây dựng nên.
Lúc này Lăng Yên đã thay một bộ quần áo khác, vết thương trên người cũng xử lý xong xuôi, nàng nói: “Nghe nói sau khi đạt tới Thần Hải Cảnh, chân nguyên trong cơ thể sẽ hóa thành biển cả, bao phủ chân nguyên trong sương mù, tự tạo thành một trời đất của riêng mình, cho nên mới gọi là Thần Hải Cảnh. Chỉ có điều, Thần Hải Cảnh trong cơ thể thì không cách nào tạo ra sinh vật trên lục địa được, chỉ khi đạt tới các tầng cao hơn mới có thể tạo ra trời đất, sinh vật, thậm chí có thể tu luyện…”
Vân Lạc gật đầu nói: “Đúng là như thế, trong cơ thể một vài cường giả ở Thượng Giới đều có Tiểu Thế Giới, thậm chí còn có cả quốc gia của mình, có mấy ngàn vạn sinh linh trong đó, còn xảy ra cả chiến tranh…”
Nghe lời các nàng nói, La Chinh cũng cảm thấy thật kỳ diệu. Tạo ra thế giới riêng trong người mình? Sinh linh trong đó còn có thể tu luyện?
Nghĩ tới đây, mắt La Chinh bỗng lóe lên. Hắn nghĩ tới khắp thiên hạ này, chẳng lẽ phần đông Đại Thế Giới cũng chỉ ở trong cơ thể một sinh linh nào đó? Nghĩ tới đây, La Chinh cũng lên tiếng hỏi mối nghi ngờ này luôn.
Vân Lạc vẫn không nói gì, còn Huân đã dần hiện ra từ trong cơ thể La Chinh, mỉm cười, đáp: “Vấn đề này, không ai có thể trả lời ngươi!”
“Vì sao?” La Chinh kỳ quái nói.
“Đáp án cho mối hoài nghi này của ngươi, chúng ta đã tìm không biết bao nhiêu triệu năm rồi, không ai có thể trả lời.” Huân lắc đầu nói.
La Chinh có thể nghĩ đến vấn đề này thì không có lý gì mà mấy cường giả trên Thượng Giới kia lại không nghĩ ra. Từ lâu đã có người tưởng tượng như thế, sau khi lên Thần Hải Cảnh, trong cơ thể có thể tự tạo ra một thế giới, tu vi lại tăng lên, Thần Hải chậm rãi mở rộng, hiện ra trời và đất, dần dần tạo ra sinh linh. Từ đó mà đoán thì toàn bộ thế giới này cũng có khả năng là ở trong thân thể một sinh vật nào đó.
Đáng tiếc là đã có vô số người ở Thượng Giới thăm dò nhưng vẫn không thể thăm dò được lối ra của thế giới này. Cũng có người cho rằng, giả thiết này vô cùng ngu xuẩn, đây căn bản là chuyện không thể nào.
“Đây không phải vấn đề mà bây giờ chúng ta nên quan tâm, Vân Lạc, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Mông Xung sải bước dài tới, sắc mặt không tốt mà hỏi.
Bên trong Tiểu Thế Giới này cấm chế hết cả chân nguyên và cương nguyên, nên hiện giờ mọi người chỉ có thể dựa vào thân thể mình. Từ việc ngay cả hai cánh màu đen sau lưng Mông Xung cũng biến mất thì cũng có thể nghĩ ra gã cảm thấy khủng hoảng tới mức nào!
Ai ngờ Vân Lạc căn bản chẳng để ý tới Mông Xung, chỉ lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Mông Xung mất kiên nhẫn, gã duỗi tay về phía cây quạt hương bồ mà Vân Lạc cầm. Nhưng vừa mới chạm tới thì người Vân Lạc bỗng nhoáng lên một cái, chân đạp guốc gỗ xoay người, cả người đều giẫm lên cánh tay vừa thô vừa to của Mông Xung!
Đi hai bước trên cánh tay gã, nàng lại duỗi hai tay ra túm lấy cánh tay gã rồi dùng thân thể mà đè gã xuống dưới.
“Rầm!”
Mọi người chợt nghe thấy một tiếng vỡ vụn, cánh tay vừa thô vừa to kia của Mông Xung đã bị lệch sang một bên, cùng lúc đó là tiếng kêu thảm thiết của gã cũng truyền đến.
Thiên Hổ biến sắc, đang muốn xông đến thì Vân Lạc đã lập tức nhảy xuống, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn hoàn toàn đối lập với vóc dáng cao to của Mông Xung. Nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Thiên Hổ, nói: “Muốn rời khỏi đây và còn sống mà quay trở lại tháp Tội Ác thì đừng có nói nhảm!”
Vân Lạc này chỉ uốn éo một cái đã bẻ gãy cánh tay của Mông Xung, sắc mặt mọi người đều kinh hãi.
Cho dù Vân Lạc lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là Chiến Tướng cấp mười, vừa ra tay là có thể bẻ gãy cánh tay Mông Xung, chuyện này…
Vân Lạc không hề bận tâm tới ánh mắt của người xung quanh, chỉ một mình đi về phía trước, còn Mông Xung chỉ có thể kéo cánh tay đã gãy của mình lại, lấy một viên đan dược ra khỏi túi áo rồi nuốt xuống để trị thương. Cho dù hiệu quả của đan dược này không tồi, nhưng muốn cánh tay liền lại hoàn toàn thì cũng cần tới vài ngày.
Trong mắt La Chinh lại lóe lên một tia sáng.
Tiến vào trong bụng con Hung Hạt này, tất cả mọi người không thể dùng chân nguyên và cương nguyên, như vậy thứ có tác dụng nhất ở đây chỉ có thể là võ kỹ cấp thấp nhất.
Vừa rồi, võ kỹ Vân Lạc thi triển chính là một loại “nhu thuật” mà võ giả bình thường hay dùng nhất. Dù cho sức mạnh của Vân Lạc không bằng Mông Xung, thế nhưng nàng chỉ dựa vào kỹ xảo mà liền dễ dàng vặn gãy cánh tay Mông Xung…
Sau khi mất đi những thứ này, thân thể bọn họ chỉ mạnh hơn bình2thường một chút thôi, thế nên va chạm trong bóng tối một lúc đã khiến tất cả mọi người đều chóng cả mặt.
Mà con cua trên ngực La Chinh không còn được bổ sung5chân nguyên nữa, nên cũng đã thu lại ánh sáng màu cam bảo vệ mọi người.
Cũng may, Huyền Minh Tử Quang được chiếu ra từ đầu con Hung Hạt không thể chiếu được đến6nơi đây, nếu không mọi người đã bị ánh sáng đỏ đó bắn chết ngay lập tức rồi.
Không ngừng quay cuồng nên mọi người cũng không bám được vào thân thể La Chinh nữa5mà từng người một tản ra, không ngừng lăn xuống phía dưới.
Không gian trong bụng con thú khổng lồ này rất lớn, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Không thể biết được toàn bộ3chiều dài thân thể của con Hung Hạt này dài tới mức nào, bởi vẫn luôn ẩn mình trong vực sâu, thân thể cực lớn trực tiếp kéo dài tít xuống phía dưới tối đen. Nhưng chỉ bộ phận hiện ra trước mắt mọi người thôi cũng đã lớn đến mức khó hình dung nổi rồi.
La Chinh thì vẫn ổn, dù có va chạm trên đường đi nhưng ở đây cũng chẳng có gì cứng hơn thân thể hắn được, cho dù có bị mấy tảng đá trong bụng con Hung Hạt này đâm vào thì hắn cũng không thể bị tổn thương dù chỉ một sợi lông, sợi tóc, ngược lại hắn còn có thể trực tiếp đụng nát tảng đá lớn ấy.
Nhưng những người khác lúc này lại vô cùng thê thảm, ví như đám Lăng Yên và Triệu Phần Cầm. Dưới tình huống không thể vận chân nguyên, tất nhiên bọn họ cũng không có chân nguyên để hộ thể, chỉ một tảng đá thôi cũng có thể khiến bọn họ đầu rơi máu chảy rồi.
Cũng may là trong cơ thể con Hung Hạt này khá mềm, nếu không thì qua đợt va chạm vừa rồi, bọn họ cũng đã bị đâm chết!
Ngã xuống một mạch như vậy nên lần mò để đi tiếp cũng tốn mất mấy nén nhang. Theo tiếng thở dài của Lăng Yên, mọi người cũng cũng dần đi tới đáy. Sau khi qua lối đi tối đen kia, mọi người ngạc nhiên khi phát hiện trong bụng con Hung Hạt này lại có ánh sáng, giống như có động trời vậy.
Nhưng ngoài La Chinh ra, những người khác tạm thời chẳng có tâm tư đâu mà để ý tới hoàn cảnh xung quanh nữa.
Ngoài Vân Lạc ra, những người khác ít nhiều cũng bị thương, nặng nhất vậy mà lại là Lăng Yên, trên người bị rách mấy chỗ lớn, một phần quần áo đều bị nhộm đỏ cả.
Cho dù là Mông Xung và Thiên Hổ có thân thể cường hãn, nhưng tình trạng của bọn họ cũng cũng không khá hơn chút nào. Thiên Hổ gần như phải khập khiễng đứng lên khỏi mặt đất, còn trên mặt Mông Xung thì sưng lên một khối to, nhìn vô cùng buồn cười!
Ngược lại, hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc lại không bị thương nặng lắm, hoàn toàn không có gì đáng lo ngại.
Chẳng qua, thoạt nhìn những vết thương này có vẻ nghiêm trọng, nhưng đối với võ giả thì cũng không nhằm nhò gì, chỉ có thể coi là vết xước mà thôi. Sau khi lần lượt lôi đan dược ra nuốt vào, mọi người mới bắt đầu dò xét hoàn cảnh xung quanh.
La Chinh và Vân Lạc đứng cách đó không xa đang quan sát bốn phía xung quanh.
Cảnh tượng trong bụng con Hung Hạt khổng lồ này nằm ngoài dự liệu của La Chinh, nó giống như động Huyền Minh to lớn mà trống trải, nhưng chung quy lại thì vẫn là một cái huyệt động, nếu một mực bay lên trên thì sẽ đụng phải đỉnh động.
Cho nên ở trong động Huyền Minh khổng lồ như thế lại khiến người ta cảm thấy chật chội. Trong hoàn cảnh mờ mịt này, bọn họ không ngừng nhắc nhở rằng bản thân đang ở trong một cái động như lúc trước, chỉ là cái động này cực kỳ khổng lồ, lớn đến mức chiếm hết toàn bộ diện tích của đại lục Hải Thần.
Theo lý thuyết thì không gian trong bụng con Hung Hạt này cũng lớn, nhưng vẫn không thể lớn bằng động Huyền Minh được. Dù sao thì bản thân nó cũng ở trong động Huyền Minh, tuy cái đầu có lớn, nhưng vẫn nhỏ hơn động Huyền Minh không ít.
Thế nhưng không gian này lại cứ như vô tận vậy, ngay cả không trung cũng là một màu xanh lam, hoàn toàn như là một thế giới khác! Hơn nữa, trong thế giới này còn có núi, sông, thực vật, phóng tầm mắt nhìn ra cứ như là một Đại Thế Giới riêng biệt vậy…
“Sao trong bụng con Hung Hạt này lại có một thế giới?” La Chinh kinh ngạc hỏi.
Vân Lạc gật đầu nói: “Đúng, đây là Tiểu Thế Giới trong bụng nó.”
“Trong bụng nó có một Tiểu Thế Giới?” Mặt La Chinh tràn đầy vẻ ngạc nhiên. La Chinh đã từng đi qua Tiểu Thế Giới ở tầng cao nhất của tháp Tội Ác, bản thân ở trong đó có thể tự do điều chỉnh cấu trúc, Tiểu Thế Giới trên đỉnh tháp là do chủ nhân cũ của tháp xây dựng nên.
Lúc này Lăng Yên đã thay một bộ quần áo khác, vết thương trên người cũng xử lý xong xuôi, nàng nói: “Nghe nói sau khi đạt tới Thần Hải Cảnh, chân nguyên trong cơ thể sẽ hóa thành biển cả, bao phủ chân nguyên trong sương mù, tự tạo thành một trời đất của riêng mình, cho nên mới gọi là Thần Hải Cảnh. Chỉ có điều, Thần Hải Cảnh trong cơ thể thì không cách nào tạo ra sinh vật trên lục địa được, chỉ khi đạt tới các tầng cao hơn mới có thể tạo ra trời đất, sinh vật, thậm chí có thể tu luyện…”
Vân Lạc gật đầu nói: “Đúng là như thế, trong cơ thể một vài cường giả ở Thượng Giới đều có Tiểu Thế Giới, thậm chí còn có cả quốc gia của mình, có mấy ngàn vạn sinh linh trong đó, còn xảy ra cả chiến tranh…”
Nghe lời các nàng nói, La Chinh cũng cảm thấy thật kỳ diệu. Tạo ra thế giới riêng trong người mình? Sinh linh trong đó còn có thể tu luyện?
Nghĩ tới đây, mắt La Chinh bỗng lóe lên. Hắn nghĩ tới khắp thiên hạ này, chẳng lẽ phần đông Đại Thế Giới cũng chỉ ở trong cơ thể một sinh linh nào đó? Nghĩ tới đây, La Chinh cũng lên tiếng hỏi mối nghi ngờ này luôn.
Vân Lạc vẫn không nói gì, còn Huân đã dần hiện ra từ trong cơ thể La Chinh, mỉm cười, đáp: “Vấn đề này, không ai có thể trả lời ngươi!”
“Vì sao?” La Chinh kỳ quái nói.
“Đáp án cho mối hoài nghi này của ngươi, chúng ta đã tìm không biết bao nhiêu triệu năm rồi, không ai có thể trả lời.” Huân lắc đầu nói.
La Chinh có thể nghĩ đến vấn đề này thì không có lý gì mà mấy cường giả trên Thượng Giới kia lại không nghĩ ra. Từ lâu đã có người tưởng tượng như thế, sau khi lên Thần Hải Cảnh, trong cơ thể có thể tự tạo ra một thế giới, tu vi lại tăng lên, Thần Hải chậm rãi mở rộng, hiện ra trời và đất, dần dần tạo ra sinh linh. Từ đó mà đoán thì toàn bộ thế giới này cũng có khả năng là ở trong thân thể một sinh vật nào đó.
Đáng tiếc là đã có vô số người ở Thượng Giới thăm dò nhưng vẫn không thể thăm dò được lối ra của thế giới này. Cũng có người cho rằng, giả thiết này vô cùng ngu xuẩn, đây căn bản là chuyện không thể nào.
“Đây không phải vấn đề mà bây giờ chúng ta nên quan tâm, Vân Lạc, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Mông Xung sải bước dài tới, sắc mặt không tốt mà hỏi.
Bên trong Tiểu Thế Giới này cấm chế hết cả chân nguyên và cương nguyên, nên hiện giờ mọi người chỉ có thể dựa vào thân thể mình. Từ việc ngay cả hai cánh màu đen sau lưng Mông Xung cũng biến mất thì cũng có thể nghĩ ra gã cảm thấy khủng hoảng tới mức nào!
Ai ngờ Vân Lạc căn bản chẳng để ý tới Mông Xung, chỉ lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Mông Xung mất kiên nhẫn, gã duỗi tay về phía cây quạt hương bồ mà Vân Lạc cầm. Nhưng vừa mới chạm tới thì người Vân Lạc bỗng nhoáng lên một cái, chân đạp guốc gỗ xoay người, cả người đều giẫm lên cánh tay vừa thô vừa to của Mông Xung!
Đi hai bước trên cánh tay gã, nàng lại duỗi hai tay ra túm lấy cánh tay gã rồi dùng thân thể mà đè gã xuống dưới.
“Rầm!”
Mọi người chợt nghe thấy một tiếng vỡ vụn, cánh tay vừa thô vừa to kia của Mông Xung đã bị lệch sang một bên, cùng lúc đó là tiếng kêu thảm thiết của gã cũng truyền đến.
Thiên Hổ biến sắc, đang muốn xông đến thì Vân Lạc đã lập tức nhảy xuống, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn hoàn toàn đối lập với vóc dáng cao to của Mông Xung. Nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Thiên Hổ, nói: “Muốn rời khỏi đây và còn sống mà quay trở lại tháp Tội Ác thì đừng có nói nhảm!”
Vân Lạc này chỉ uốn éo một cái đã bẻ gãy cánh tay của Mông Xung, sắc mặt mọi người đều kinh hãi.
Cho dù Vân Lạc lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là Chiến Tướng cấp mười, vừa ra tay là có thể bẻ gãy cánh tay Mông Xung, chuyện này…
Vân Lạc không hề bận tâm tới ánh mắt của người xung quanh, chỉ một mình đi về phía trước, còn Mông Xung chỉ có thể kéo cánh tay đã gãy của mình lại, lấy một viên đan dược ra khỏi túi áo rồi nuốt xuống để trị thương. Cho dù hiệu quả của đan dược này không tồi, nhưng muốn cánh tay liền lại hoàn toàn thì cũng cần tới vài ngày.
Trong mắt La Chinh lại lóe lên một tia sáng.
Tiến vào trong bụng con Hung Hạt này, tất cả mọi người không thể dùng chân nguyên và cương nguyên, như vậy thứ có tác dụng nhất ở đây chỉ có thể là võ kỹ cấp thấp nhất.
Vừa rồi, võ kỹ Vân Lạc thi triển chính là một loại “nhu thuật” mà võ giả bình thường hay dùng nhất. Dù cho sức mạnh của Vân Lạc không bằng Mông Xung, thế nhưng nàng chỉ dựa vào kỹ xảo mà liền dễ dàng vặn gãy cánh tay Mông Xung…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/750
|