Người nọ mặt chữ quốc, mắt to mày kiếm, khuôn mặt không giận mà uy. Trên người mặc một bộ giáp nặng điêu khắc hình một con Phi Long cực kì sống động.
Người này đúng là một trong hai vị đại phó soái, được biết như là Định Hải Thần Châm của Long Thành — Phi Long tướng quân, Tuần Phi Long.
Sau khi tất cả băng tinh vỡ vụn, Phi Long tướng quân vẫn giữ tư thế ngón tay đang duỗi ra.
Chỉ cần một cái búng tay đã khiến cả ngọn núi băng vỡ vụn trong nháy mắt.
Thấy cảnh tượng như vậy, La Chinh nhịn không được mà tắc lưỡi.
“Thực lực của người này quá kinh khủng!”
- Hạ Thiên Thành, ta coi trọng ngươi như vậy, liên tục thăng cho ngươi đến ba cấp bậc. Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?
Trong mắt Tuần Phi Long lóe lên vẻ thất vọng.
- Tướng… Tướng quân. Không phải như vậy, là Gia Cát gia…
Thấy Tuần Phi Long, Hạ Thiên Thành sợ đến đứng tim. Giờ khắc này hắn mới hiểu ra, trận đuổi giết này chính là một ván cờ!
- Gia Cát gia thì sao? Dù cho thế lực của Gia Cát gia có lớn đi chăng nữa, cũng không ảnh hưởng gì đến Đế Quân ta. Thân là tướng lĩnh của Đế Quân, ngươi không xem quân kỷ ra gì. Ta thật quá thất vọng về ngươi.
Tuần Phi Long lắc đầu, lạnh lùng quát.
- Ngươi còn di ngôn gì muốn nhắn nhủ thì mau nói đi!
Đế Quân do Phần Thiên Cung trực tiếp nắm giữ, thế nhưng người trong Thất Đại Thế Gia lại có không ít người giữ chức trong Đế Quân. Dù vậy, là người giữ chức vụ trọng yếu trong Đế Quân, Tuần Phi Long cũng không chú ý quá nhiều đến mặt mũi của Gia Cát gia.
- Ta…
Sắc mặt trắng bệch, Hạ Thiên Thành đã hiểu, Phi Long tướng quân đang muốn giết hắn ngay đây.
Biết vậy, Hạ Thiên Thành liền xoay người bỏ chạy.
Hạ Thiên Thành đuổi giết mà đến, tốc độ rất nhanh. Hiện tại quay đầu chạy trốn tốc độ cũng không chậm.
Thế nhưng, Tuần Phi Long chỉ bước ra một bước.
Một bước này vậy mà lại vượt hơn trăm trượng, trong nháy mắt đã tiếp cận sau lưng Hạ Thiên Thành. Tuần Phi Long nhẹ nhàng điểm nhẹ ngón tay vào lưng Hạ Thiên Thành.
Phốc!
Không hề có thương tích nào xuất hiện trên cơ thể, chỉ thấy Hạ Thiên Thành phun ra một ngum máu tươi rồi ngã xuống mặt đất, trở thành một cái xác không hồn.
- Mạnh… Mạnh quá!
“Đây mới thật sự là cao thủ võ đạo!”
Chứng kiến Tuần Phi Long ra tay, La Chinh chợt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hạ Thiên Thành, một Tiên Thiên Tứ trọng, ở trước mặt Phi Long tướng quân chẳng khác gì một con kiến hôi.
“Nếu như có đủ thời gian, nếu ta có năng lực như vậy, chuyện cứu La Yên có lẽ sẽ dễ hơn rất nhiều.”
Tuần Phi Long xử lý chuyện Hạ Thiên Thành xong, quay đầy nhìn Cẩu Hàn Thiên, nói:
- Chuyện này coi như dừng ở đây. Ta hi vọng sự việc lần này sẽ không ảnh hưởng đến lòng quân trong Long Thành.
Cẩu Hàn Thiên mặt nghiêm nghị đáp:
- Vâng, tướng quân!
Tuần Phi Long nhìn kĩ La Chinh, sau đó bước chân rời đi. Chỉ có vài bước đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt La Chinh.
Chỉ là nhìn thoáng qua, vậy mà La Chinh vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực lớn chèn ép, như thể mọi bí mật của hắn đều bị Tuần Phi Long nhìn thấu vậy. Thậm chí sau khi Tuần Phi Long rời đi được một lúc, tim của hắn vẫn còn đang đập mạnh thình thịch.
Khôi phục vẻ bình tĩnh, La Chinh quay qua Cẩu Hàn Thiên chắp tay mà nói:
- Đa tạ Cẩu đại nhân, lần này nếu như không có ngài, sợ rằng ta không thể ứng phó nổi…
Cẩu Hàn Thiên cười ha hả một tràng, nói:
- Chuyện này có là gì mà phải cảm với chả tạ. Việc Thường Quân thiếu chủ đã phân phó, tất nhiên ta phải làm cẩn thận. Thế nhưng tiểu tử nhà ngươi cũng quá biến thái đi a! Bị Hạ Thiên Thành đuổi ở phía sau mà vẫn có thể dẫn hắn đi xa như vậy.
Trước đây, Cẩu Hàn Thiên cũng đã biết rằng thực lực của La Chinh vượt xa đồng cấp. Tuy nhiên, hắn lại càng biết rõ về thực lực của Hạ Thiên Thành hơn. Trong hàng ngũ tướng lĩnh bậc trung của Long Thành, chỉ có mỗi mình Hạ Thiên Thành có thể giác ngộ ra Ý, tuyệt đối là trụ cột của Đế Quân. Cho dù là Cẩu Hàn Thiên hắn cũng không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với Hạ Thiên Thành.
Vậy mà La Chinh lại có thể chạy xa đến như thế. Cẩu Hàn Thiên không thể không nhìn lại La Chinh bằng con mắt khác. Đồng thời, hắn cũng hiểu ra vì sao trước lúc rời đi, Mạnh Thường Quân lại nói hắn phải hết sức phối hợp với La Chinh.
“Nếu như không chết yểu, tiểu tử này nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương, là đối tượng đáng để Mạnh gia giao hảo. Trên thế gian này có rất nhiều thiên tài, nhưng thuận lợi lớn mạnh lại không có bao nhiêu. Con đường tương lai của hắn, vẫn phải xem chính hắn đi như thế nào.”
Xử lý xong thi thể, Cẩu Hàn Thiên liền quay về Long Thành, còn La Chinh trở về tụ hợp cùng Lục Kiêu.
Chuyện La Chinh lên kế hoạch, Lục Kiêu cũng không biết rõ cho lắm. Nhưng trước đó La Chinh đã từng thoát khỏi được Mẫu Hoàng, khiến Lục Kiêu rất có lòng tin, rằng La Chinh có thể trốn thoát Hạ Thiên Thành.
Lục Kiêu cho Thanh Lam Đội ở lại chờ hai canh giờ, rốt cuộc cũng thấy La Chinh trở về.
- La Chinh huynh, Hạ Thiên Thành đâu rồi? Hẳn là…
Hắn muốn hỏi liệu có phải La Chinh đã giết Hạ Thiên Thành hay không, dù sao La Chinh cũng đã từng đem tinh hạch của Mẫu Hoàng về.
La Chinh gật đầu:
- Hạ Thiên Thành chết rồi.
- Không phải là huynh giết thật đấy chứ?
Mắt Lục Kiêu mở to như chuông đồng.
La Chinh nhún vai cười nói:
- Ta làm gì có thực lực đó, là Phi Long tướng quân giết.
- Phi Long tướng quân!?
Nghe được tên của người giữ chức phó soái của Long Thành, trên mặt Lục Kiêu chợt hiện lên vẻ kính sợ.
- Hạ Thiên Thành đã đền tội, Phi Long tướng quân hi vọng chuyện này không lan truyền ra ngoài. Huynh nên quản tốt binh lính một chút.
La Chinh nhắc nhở.
- Yên tâm, các huynh đệ của ta sẽ giữ kín như bưng chuyện này!
Lục Kiêu thận trọng đáp, hắn không ngờ chuyện này sẽ kinh động đến Phi Long tướng quân.
Cùng ngày, sau khi hoàn thành nhiệm vụ săn giết Đao trùng, Thanh Lam Đội và La Chinh liền trở về Long Thành.
Nỗi phiền muộn trong lòng mấy ngày nay của Lục Kiêu cũng bị quét sạch. Hắn kéo La Chinh đi tửu quán uống vài hũ rượu lâu năm. Nếu như không phải La Chinh đã nhắc nhở rằng, không được lan truyền chuyện này ra ngoài, thì hiện tại hắn đã ngửa mặt lên trời mà cười lớn rồi. Hôm nay hắn phải say một phen mới được.
Uống rượu xong, La Chinh trở lại nơi ở. Sau khi vận chuyển Tử Đàn Chân Khí đi một vòng, cảm giác men say cũng dần được hóa giải.
Thu hoạch của hắn tại chuyến đi Long Thành lần này xem ra cũng khá phong phú.
Không chỉ số lượng tinh hạch của Đao Trùng đã vượt quá mong đợi, mà còn ngoài ý muốn kiếm được một viên tinh hạch của Hỏa Hạt Sư. Hơn nữa, thân thể còn được Địa Tâm Hỏa dung luyện, tấn thăng lên Linh Khí Chi Thể.
Ngồi trên giường, La Chinh lật tay lấy hai cây đoản kích của Hắc Bạch Song Sát ra.
Hai cây đoản kích này đều là Huyền Khí thượng phẩm. Tuy một trong hai cây bị phi đao chém đứt thành hai, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao cũng là để cho hắn luyện ra Tinh Hoa Thiết Thủy mà thôi.
Ngồi ngay ngắn trên giường, tâm thần tiến vào câu thông với lò luyện trong cơ thể. Ngay sau đó, hắc hỏa cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy mắt liền luyện hóa xong hai cây đoản kích.
Theo La Chinh suy đoán, một cây đoản kích hẳn có thể luyện ra được năm giọt, hai cây là mười giọt.
Thế nhưng thực tế lại khác với suy đoán của hắn. Hai cây đoản kích vậy mà có thể dung luyện ra được tận mười giọt Tinh Hóa Thiết Thủy!
La Chinh vẫn còn khá mơ hồ đối với việc một thanh Huyền Khí rốt cuộc có thể luyện ra bao nhiêu giọt Tinh Hoa Thiết Thủy. Chỉ là, phẩm cấp càng hai, Thiết Thủy được dung luyện ra sẽ càng nhiều. Điều này hẳn là không sai.
Hắn lại không biết rằng, hai cây đoản kích này một khi kết hợp quần công lại với nhau, uy lực thậm chí có thể sánh với Linh Khí. Chỉ tiếc là Hắc Bạch Song Sát còn chưa kịp vận dụng thì đã bị La Chinh chém chết. Cho nên uy lực của hai cây đoản kích vẫn còn chưa từng được phát huy.
Mười lăm giọt nước thép tinh hoa bị hắc hỏa cuốn vào trong đầu. Chỉ một chốc lát sau, ba mảnh Long Lân trên thân Thanh Long chợt phát ra hào quang màu lục bích.
Giờ phút này, trên người Thanh Long đã có bảy mảnh Long Lân được thắp sáng. Lực lượng của La Chinh lại tăng lên không ít.
Nhưng hắn hiểu rằng, khuyết điểm của hắn không nằm ở mặt sức mạnh, mà nằm ở mặt cảnh giới!
So với đám đệ tử sĩ tộc quần là áo lượt, hắn và bọn họ như hai thái cực trái ngược nhau.
Hầu hết đệ tử sĩ tộc đều dựa vào các loại thần đan, thần dược mà tu luyện, tuy đạt đến cảnh giới cao, thế nhưng chỉ có cái mã bên ngoài mà thôi. Bất luận là về thực lực hay về kinh nghiệm chiến đấu đều thua xa La Chinh. La Chinh thì ngược lại, tuy thực lực vượt xa đồng cấp, thế nhưng cảnh giới lại quá thấp, mới chỉ là Luyện Tủy Cảnh.
Hắn cũng chẳng thể làm gì hơn. Muốn cảnh giới tăng lên cần phải có thời gian tích lũy. Từng bước, từng bước mà đi căn cơ mới vững chắc.
Tiến vào Thanh Vân Tông được hơn một tháng, từ Luyện Tạng Cảnh đột phá lên Luyện Tủy Cảnh, tốc độ này đã là rất kinh khủng rồi. Trong khoảng thời gian rèn luyện tại Long Thành, La Chinh cảm thấy cốt cách và cốt tủy lại tinh khiết hơn không ít, dường như đang có xu hướng tiến đến Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong.
“Thế nhưng, trong Thanh Vân Tông, cường giả tầng tầng lớp lớp, Luyện Tủy Cảnh thật đúng là còn chưa đủ nhìn.”
“Xem ra, khi trở lại Thanh Vân Tông, đi Luyện Ngục Sơn thăm hỏi La Yên xong, phải nghĩ cách để ‘ăn đòn’ nhiều hơn, để dòng nước ấm cọ rửa thân thể, tăng cảnh giới lên mới được.”
“Nếu thật sự không tìm được người, tốn chút Phương Tinh mướn người ta đánh mình cũng không phải ý tồi…”
La Chinh suy nghĩ lung tung cả đêm.
Ngày hôm sau, Lục Kiêu đem theo vài binh sĩ của Thanh Lam Đội đến đưa tiễn.
Thân là bách phu trưởng của Đế Quân, quân lương của Lục Kiêu cũng không nhiều, chỉ tặng một ít rượu ngọn để biểu hiện tâm ý.
La Chinh vui vẻ nhận quà, sau khi nói lời cảm tạ xong liền bước lên Phi Thiên Liễn.
…
Mấy canh giờ sau, Phi Thiên Liễn trở về Thanh Vân Tông.
Đi ngang qua Luyện Ngục Sơn cao vút trong mây, tâm tình La Chinh có chút thấp thỏm không yên.
Hắn nhận nhiệm vụ săn giết Đao Trùng, chính là để tích góp điểm tích lũy. Mà tích góp từng chút một điểm tích lũy để làm gì? Chính là để tiến vào Luyện Ngục Sơn.
Nghĩ đến việc sắp gặp được La Yên, hắn há có thể không kích động.
Chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ chậm rãi dừng lại sát bên Thanh Thiên Thai, La Chinh và các đệ tử Thanh Vân Tông khác nối đuôi nhau bước ra. Ngay sau khi ra ngoài, hắn liền dùng bộ pháp, hướng về phía Tiểu Vũ Phong mà chạy như điên.
“Nhận nhiệm vụ từ Tô đạo sư, vậy giao nộp nhiệm vụ hẳn cũng phải tìm Tô đạo sư!”
La Chinh vừa đi vừa suy nghĩ. Thế nhưng, khi đến giữa Tiểu Vũ Phong, tại tu luyện tràng của đệ tử ngoại môn, hắn lại chợt nhận ra, tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ tập lại ở nơi đây. Mặt mày ai nấy đều mang vẻ khẩn trương, nhao nhao thảo luận gì đó.
- Chu Hiển, Mạc Xác, mọi người ở đây làm gì? Sao tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ lại hết ở đây vậy?
La Chinh mơ hồ hỏi.
Chu Hiển, Mạc Xán nhìn thấy La Chinh, ánh mắt lập tức sáng lên.
- La Chinh, huynh cũng giỏi đấy. Dám vụng trộm xuống núi, thoáng cái đã nửa tháng, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Có phải huynh đi ăn chơi lêu lổng ở Đế Đô hay không?
Chu Hiển cười nói.
- La Chinh huynh không phải loại người này, hẳn là có chuyện gấp cần làm.
Mạc Xán lắc đầu nói. Mặc dù không có thực lực, thế nhưng mắt nhìn người của hắn lại rất chuẩn.
Người này đúng là một trong hai vị đại phó soái, được biết như là Định Hải Thần Châm của Long Thành — Phi Long tướng quân, Tuần Phi Long.
Sau khi tất cả băng tinh vỡ vụn, Phi Long tướng quân vẫn giữ tư thế ngón tay đang duỗi ra.
Chỉ cần một cái búng tay đã khiến cả ngọn núi băng vỡ vụn trong nháy mắt.
Thấy cảnh tượng như vậy, La Chinh nhịn không được mà tắc lưỡi.
“Thực lực của người này quá kinh khủng!”
- Hạ Thiên Thành, ta coi trọng ngươi như vậy, liên tục thăng cho ngươi đến ba cấp bậc. Ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?
Trong mắt Tuần Phi Long lóe lên vẻ thất vọng.
- Tướng… Tướng quân. Không phải như vậy, là Gia Cát gia…
Thấy Tuần Phi Long, Hạ Thiên Thành sợ đến đứng tim. Giờ khắc này hắn mới hiểu ra, trận đuổi giết này chính là một ván cờ!
- Gia Cát gia thì sao? Dù cho thế lực của Gia Cát gia có lớn đi chăng nữa, cũng không ảnh hưởng gì đến Đế Quân ta. Thân là tướng lĩnh của Đế Quân, ngươi không xem quân kỷ ra gì. Ta thật quá thất vọng về ngươi.
Tuần Phi Long lắc đầu, lạnh lùng quát.
- Ngươi còn di ngôn gì muốn nhắn nhủ thì mau nói đi!
Đế Quân do Phần Thiên Cung trực tiếp nắm giữ, thế nhưng người trong Thất Đại Thế Gia lại có không ít người giữ chức trong Đế Quân. Dù vậy, là người giữ chức vụ trọng yếu trong Đế Quân, Tuần Phi Long cũng không chú ý quá nhiều đến mặt mũi của Gia Cát gia.
- Ta…
Sắc mặt trắng bệch, Hạ Thiên Thành đã hiểu, Phi Long tướng quân đang muốn giết hắn ngay đây.
Biết vậy, Hạ Thiên Thành liền xoay người bỏ chạy.
Hạ Thiên Thành đuổi giết mà đến, tốc độ rất nhanh. Hiện tại quay đầu chạy trốn tốc độ cũng không chậm.
Thế nhưng, Tuần Phi Long chỉ bước ra một bước.
Một bước này vậy mà lại vượt hơn trăm trượng, trong nháy mắt đã tiếp cận sau lưng Hạ Thiên Thành. Tuần Phi Long nhẹ nhàng điểm nhẹ ngón tay vào lưng Hạ Thiên Thành.
Phốc!
Không hề có thương tích nào xuất hiện trên cơ thể, chỉ thấy Hạ Thiên Thành phun ra một ngum máu tươi rồi ngã xuống mặt đất, trở thành một cái xác không hồn.
- Mạnh… Mạnh quá!
“Đây mới thật sự là cao thủ võ đạo!”
Chứng kiến Tuần Phi Long ra tay, La Chinh chợt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hạ Thiên Thành, một Tiên Thiên Tứ trọng, ở trước mặt Phi Long tướng quân chẳng khác gì một con kiến hôi.
“Nếu như có đủ thời gian, nếu ta có năng lực như vậy, chuyện cứu La Yên có lẽ sẽ dễ hơn rất nhiều.”
Tuần Phi Long xử lý chuyện Hạ Thiên Thành xong, quay đầy nhìn Cẩu Hàn Thiên, nói:
- Chuyện này coi như dừng ở đây. Ta hi vọng sự việc lần này sẽ không ảnh hưởng đến lòng quân trong Long Thành.
Cẩu Hàn Thiên mặt nghiêm nghị đáp:
- Vâng, tướng quân!
Tuần Phi Long nhìn kĩ La Chinh, sau đó bước chân rời đi. Chỉ có vài bước đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt La Chinh.
Chỉ là nhìn thoáng qua, vậy mà La Chinh vẫn cảm nhận được một cỗ áp lực lớn chèn ép, như thể mọi bí mật của hắn đều bị Tuần Phi Long nhìn thấu vậy. Thậm chí sau khi Tuần Phi Long rời đi được một lúc, tim của hắn vẫn còn đang đập mạnh thình thịch.
Khôi phục vẻ bình tĩnh, La Chinh quay qua Cẩu Hàn Thiên chắp tay mà nói:
- Đa tạ Cẩu đại nhân, lần này nếu như không có ngài, sợ rằng ta không thể ứng phó nổi…
Cẩu Hàn Thiên cười ha hả một tràng, nói:
- Chuyện này có là gì mà phải cảm với chả tạ. Việc Thường Quân thiếu chủ đã phân phó, tất nhiên ta phải làm cẩn thận. Thế nhưng tiểu tử nhà ngươi cũng quá biến thái đi a! Bị Hạ Thiên Thành đuổi ở phía sau mà vẫn có thể dẫn hắn đi xa như vậy.
Trước đây, Cẩu Hàn Thiên cũng đã biết rằng thực lực của La Chinh vượt xa đồng cấp. Tuy nhiên, hắn lại càng biết rõ về thực lực của Hạ Thiên Thành hơn. Trong hàng ngũ tướng lĩnh bậc trung của Long Thành, chỉ có mỗi mình Hạ Thiên Thành có thể giác ngộ ra Ý, tuyệt đối là trụ cột của Đế Quân. Cho dù là Cẩu Hàn Thiên hắn cũng không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với Hạ Thiên Thành.
Vậy mà La Chinh lại có thể chạy xa đến như thế. Cẩu Hàn Thiên không thể không nhìn lại La Chinh bằng con mắt khác. Đồng thời, hắn cũng hiểu ra vì sao trước lúc rời đi, Mạnh Thường Quân lại nói hắn phải hết sức phối hợp với La Chinh.
“Nếu như không chết yểu, tiểu tử này nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương, là đối tượng đáng để Mạnh gia giao hảo. Trên thế gian này có rất nhiều thiên tài, nhưng thuận lợi lớn mạnh lại không có bao nhiêu. Con đường tương lai của hắn, vẫn phải xem chính hắn đi như thế nào.”
Xử lý xong thi thể, Cẩu Hàn Thiên liền quay về Long Thành, còn La Chinh trở về tụ hợp cùng Lục Kiêu.
Chuyện La Chinh lên kế hoạch, Lục Kiêu cũng không biết rõ cho lắm. Nhưng trước đó La Chinh đã từng thoát khỏi được Mẫu Hoàng, khiến Lục Kiêu rất có lòng tin, rằng La Chinh có thể trốn thoát Hạ Thiên Thành.
Lục Kiêu cho Thanh Lam Đội ở lại chờ hai canh giờ, rốt cuộc cũng thấy La Chinh trở về.
- La Chinh huynh, Hạ Thiên Thành đâu rồi? Hẳn là…
Hắn muốn hỏi liệu có phải La Chinh đã giết Hạ Thiên Thành hay không, dù sao La Chinh cũng đã từng đem tinh hạch của Mẫu Hoàng về.
La Chinh gật đầu:
- Hạ Thiên Thành chết rồi.
- Không phải là huynh giết thật đấy chứ?
Mắt Lục Kiêu mở to như chuông đồng.
La Chinh nhún vai cười nói:
- Ta làm gì có thực lực đó, là Phi Long tướng quân giết.
- Phi Long tướng quân!?
Nghe được tên của người giữ chức phó soái của Long Thành, trên mặt Lục Kiêu chợt hiện lên vẻ kính sợ.
- Hạ Thiên Thành đã đền tội, Phi Long tướng quân hi vọng chuyện này không lan truyền ra ngoài. Huynh nên quản tốt binh lính một chút.
La Chinh nhắc nhở.
- Yên tâm, các huynh đệ của ta sẽ giữ kín như bưng chuyện này!
Lục Kiêu thận trọng đáp, hắn không ngờ chuyện này sẽ kinh động đến Phi Long tướng quân.
Cùng ngày, sau khi hoàn thành nhiệm vụ săn giết Đao trùng, Thanh Lam Đội và La Chinh liền trở về Long Thành.
Nỗi phiền muộn trong lòng mấy ngày nay của Lục Kiêu cũng bị quét sạch. Hắn kéo La Chinh đi tửu quán uống vài hũ rượu lâu năm. Nếu như không phải La Chinh đã nhắc nhở rằng, không được lan truyền chuyện này ra ngoài, thì hiện tại hắn đã ngửa mặt lên trời mà cười lớn rồi. Hôm nay hắn phải say một phen mới được.
Uống rượu xong, La Chinh trở lại nơi ở. Sau khi vận chuyển Tử Đàn Chân Khí đi một vòng, cảm giác men say cũng dần được hóa giải.
Thu hoạch của hắn tại chuyến đi Long Thành lần này xem ra cũng khá phong phú.
Không chỉ số lượng tinh hạch của Đao Trùng đã vượt quá mong đợi, mà còn ngoài ý muốn kiếm được một viên tinh hạch của Hỏa Hạt Sư. Hơn nữa, thân thể còn được Địa Tâm Hỏa dung luyện, tấn thăng lên Linh Khí Chi Thể.
Ngồi trên giường, La Chinh lật tay lấy hai cây đoản kích của Hắc Bạch Song Sát ra.
Hai cây đoản kích này đều là Huyền Khí thượng phẩm. Tuy một trong hai cây bị phi đao chém đứt thành hai, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao cũng là để cho hắn luyện ra Tinh Hoa Thiết Thủy mà thôi.
Ngồi ngay ngắn trên giường, tâm thần tiến vào câu thông với lò luyện trong cơ thể. Ngay sau đó, hắc hỏa cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy mắt liền luyện hóa xong hai cây đoản kích.
Theo La Chinh suy đoán, một cây đoản kích hẳn có thể luyện ra được năm giọt, hai cây là mười giọt.
Thế nhưng thực tế lại khác với suy đoán của hắn. Hai cây đoản kích vậy mà có thể dung luyện ra được tận mười giọt Tinh Hóa Thiết Thủy!
La Chinh vẫn còn khá mơ hồ đối với việc một thanh Huyền Khí rốt cuộc có thể luyện ra bao nhiêu giọt Tinh Hoa Thiết Thủy. Chỉ là, phẩm cấp càng hai, Thiết Thủy được dung luyện ra sẽ càng nhiều. Điều này hẳn là không sai.
Hắn lại không biết rằng, hai cây đoản kích này một khi kết hợp quần công lại với nhau, uy lực thậm chí có thể sánh với Linh Khí. Chỉ tiếc là Hắc Bạch Song Sát còn chưa kịp vận dụng thì đã bị La Chinh chém chết. Cho nên uy lực của hai cây đoản kích vẫn còn chưa từng được phát huy.
Mười lăm giọt nước thép tinh hoa bị hắc hỏa cuốn vào trong đầu. Chỉ một chốc lát sau, ba mảnh Long Lân trên thân Thanh Long chợt phát ra hào quang màu lục bích.
Giờ phút này, trên người Thanh Long đã có bảy mảnh Long Lân được thắp sáng. Lực lượng của La Chinh lại tăng lên không ít.
Nhưng hắn hiểu rằng, khuyết điểm của hắn không nằm ở mặt sức mạnh, mà nằm ở mặt cảnh giới!
So với đám đệ tử sĩ tộc quần là áo lượt, hắn và bọn họ như hai thái cực trái ngược nhau.
Hầu hết đệ tử sĩ tộc đều dựa vào các loại thần đan, thần dược mà tu luyện, tuy đạt đến cảnh giới cao, thế nhưng chỉ có cái mã bên ngoài mà thôi. Bất luận là về thực lực hay về kinh nghiệm chiến đấu đều thua xa La Chinh. La Chinh thì ngược lại, tuy thực lực vượt xa đồng cấp, thế nhưng cảnh giới lại quá thấp, mới chỉ là Luyện Tủy Cảnh.
Hắn cũng chẳng thể làm gì hơn. Muốn cảnh giới tăng lên cần phải có thời gian tích lũy. Từng bước, từng bước mà đi căn cơ mới vững chắc.
Tiến vào Thanh Vân Tông được hơn một tháng, từ Luyện Tạng Cảnh đột phá lên Luyện Tủy Cảnh, tốc độ này đã là rất kinh khủng rồi. Trong khoảng thời gian rèn luyện tại Long Thành, La Chinh cảm thấy cốt cách và cốt tủy lại tinh khiết hơn không ít, dường như đang có xu hướng tiến đến Luyện Tủy Cảnh đỉnh phong.
“Thế nhưng, trong Thanh Vân Tông, cường giả tầng tầng lớp lớp, Luyện Tủy Cảnh thật đúng là còn chưa đủ nhìn.”
“Xem ra, khi trở lại Thanh Vân Tông, đi Luyện Ngục Sơn thăm hỏi La Yên xong, phải nghĩ cách để ‘ăn đòn’ nhiều hơn, để dòng nước ấm cọ rửa thân thể, tăng cảnh giới lên mới được.”
“Nếu thật sự không tìm được người, tốn chút Phương Tinh mướn người ta đánh mình cũng không phải ý tồi…”
La Chinh suy nghĩ lung tung cả đêm.
Ngày hôm sau, Lục Kiêu đem theo vài binh sĩ của Thanh Lam Đội đến đưa tiễn.
Thân là bách phu trưởng của Đế Quân, quân lương của Lục Kiêu cũng không nhiều, chỉ tặng một ít rượu ngọn để biểu hiện tâm ý.
La Chinh vui vẻ nhận quà, sau khi nói lời cảm tạ xong liền bước lên Phi Thiên Liễn.
…
Mấy canh giờ sau, Phi Thiên Liễn trở về Thanh Vân Tông.
Đi ngang qua Luyện Ngục Sơn cao vút trong mây, tâm tình La Chinh có chút thấp thỏm không yên.
Hắn nhận nhiệm vụ săn giết Đao Trùng, chính là để tích góp điểm tích lũy. Mà tích góp từng chút một điểm tích lũy để làm gì? Chính là để tiến vào Luyện Ngục Sơn.
Nghĩ đến việc sắp gặp được La Yên, hắn há có thể không kích động.
Chiếc Phi Thiên Liễn khổng lồ chậm rãi dừng lại sát bên Thanh Thiên Thai, La Chinh và các đệ tử Thanh Vân Tông khác nối đuôi nhau bước ra. Ngay sau khi ra ngoài, hắn liền dùng bộ pháp, hướng về phía Tiểu Vũ Phong mà chạy như điên.
“Nhận nhiệm vụ từ Tô đạo sư, vậy giao nộp nhiệm vụ hẳn cũng phải tìm Tô đạo sư!”
La Chinh vừa đi vừa suy nghĩ. Thế nhưng, khi đến giữa Tiểu Vũ Phong, tại tu luyện tràng của đệ tử ngoại môn, hắn lại chợt nhận ra, tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ tập lại ở nơi đây. Mặt mày ai nấy đều mang vẻ khẩn trương, nhao nhao thảo luận gì đó.
- Chu Hiển, Mạc Xác, mọi người ở đây làm gì? Sao tất cả đệ tử ngoại môn đều tụ lại hết ở đây vậy?
La Chinh mơ hồ hỏi.
Chu Hiển, Mạc Xán nhìn thấy La Chinh, ánh mắt lập tức sáng lên.
- La Chinh, huynh cũng giỏi đấy. Dám vụng trộm xuống núi, thoáng cái đã nửa tháng, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Có phải huynh đi ăn chơi lêu lổng ở Đế Đô hay không?
Chu Hiển cười nói.
- La Chinh huynh không phải loại người này, hẳn là có chuyện gấp cần làm.
Mạc Xán lắc đầu nói. Mặc dù không có thực lực, thế nhưng mắt nhìn người của hắn lại rất chuẩn.
/750
|