Linh hồn của võ giả là phần khó tu luyện nhất, rất ít người giống như La Chinh, lúc tu luyện thân thể và đan điền còn có thể chú ý đến linh hồn một chút.
Linh hồn của Ninh Vũ Điệp vốn cũng đã mạnh mẽ hơn võ giả bình thường rồi, thế nhưng vẫn kém xa La Chinh.
Nếu chỉ có hơn mười cơn ác mộng xông lên tấn công thì nàng còn có thể chịu đựng được, nhưng trước mắt lại là mấy trăm, tới mấy nghìn cơn ác mộng, như vậy làm sao nàng2chịu nổi?
Chỉ sau vài nhịp thở, sắc mặt Ninh Vũ Điệp đã trắng bệch như tờ giấy, thân hình cũng bắt đầu loạng choạng, khó mà chống đỡ được.
“Nên ra tay rồi!” Nhìn thấy bộ dạng kia của Ninh Vũ Điệp, trong lòng La Chinh bắt đầu lo lắng không yên. Nếu linh hồn bị thương thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến võ giả, thậm chí còn tạo nên những thương tổn không thể hồi phục.
“Chờ một lát.” Huân vẫn ngăn cản, nói: “Mặc dù Ác Mộng Kiếp này đang tấn công Ninh Vũ Điệp,8nhưng cũng đang tôi luyện nàng ấy, cách tôi luyện này cũng có lợi cho bản thân nàng ấy.”
Võ giả có lẽ nên trưởng thành trong việc tôi luyện, Huân cũng hiểu rõ, đắn đo cũng cần có chừng mực.
Sao La Chinh lại không hiểu điều này? Chẳng qua quan tâm quá ắt sẽ loạn, hắn quan tâm Ninh Vũ Điệp nên nào có thể bằng lòng nhìn nàng bị tổn thương?
Khi những cánh hoa không ngừng đụng vào Ninh Vũ Điệp, nàng chợt lấy ra một viên đan dược màu đồng cổ rồi nuốt vào.6Ngay lập tức, trên mặt Ninh Vũ Điệp lóe lên vẻ ửng hồng!
Trước khi xông vào Sinh Tử Cảnh, trong lòng Ninh Vũ Điệp đã tự căn dặn bản thân nghìn vạn lần rằng chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!
Bây giờ Thiên Tà Tông đang vùng dậy ở phía đông, đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất trong Trung Vực. Toàn bộ Trung Vực đều rơi vào hỗn loạn, mà sư phụ của nàng lại gặp phải đại kiếp Sinh Tử nên phải ra bên ngoài tìm cơ duyên!
Vì tìm kiếm3cơ duyên, tám chín phần chính là sẽ ngã xuống ở bên ngoài. Ninh Vũ Điệp hiểu, Ngọc bà bà cũng hiểu, cho nên đó là lý do trước khi Ngọc bà bà rời đi, bà đã dặn dò rõ ràng mọi việc trong Vân Điện trước rồi.
Khi đi Ngọc bà bà đã thở dài một hơi. Bà biết, một hơi này là than thở cho bản thân, cũng than thở cho Ninh Vũ Điệp.
Nếu tên nhóc kia vẫn còn thì tốt rồi…
Từ chuyến đi Tiên mộ của Thiên Miểu Tiên Nhân, sau khi La Chinh5biến mất một cách quỷ dị, Ninh Vũ Điệp đã từng đến Bạo Loạn Tinh Hải để tìm kiếm vài lần, nhưng lần nào cũng không có kết quả.
Chẳng qua nàng vẫn tin tưởng rằng La Chinh nhất định sẽ không ngã xuống, nhất định một ngày nào đó hắn sẽ trở về!
Đáng tiếc là thoáng một cái đã hai năm trôi qua, bóng dáng La Chinh chẳng hề thấy đâu. Một Trung Vực lớn như vậy mà lại chẳng có được tin tức gì về La Chinh, giống như hắn đã hoàn toàn tan biến vào hư không vậy. Mặc dù nàng tin tưởng, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Hiện tại ở Trung Vực, dưới tình huống thiếu mất Ngọc bà bà, Ninh Vũ Điệp lựa chọn tiến vào Sinh Tử Cảnh thực ra chính là một lựa chọn liều lĩnh!
Để tiến vào Sinh Tử Cảnh, Ninh Vũ Điệp đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, tài nguyên có thể sử dụng trong Vân Điện gần như đều sử dụng cả. Như miếng ngọc bài trong tay nàng đây cũng là bỏ ra chi phí rất lớn để mượn từ Thiên Hạ Thương Minh về.
Nếu ở thời bình, cho dù Ninh Vũ Điệp phải tiêu hao bao nhiêu chi phí thì cũng còn lâu mới có thể mượn được miếng ngọc bài này về. Miếng ngọc bài này có thể nhân đôi cơ hội độ đại kiếp Sinh Tử, nên với một võ giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ mà nói thì cũng có lực hấp dẫn trí mạng.
Lúc trước Ngọc bà bà muốn mượn dùng, nhưng Thiên Hạ Thương Minh lại kiên quyết từ chối.
Chỉ là Thiên Tà Tông nổi lên nhanh như sao chổi, khiến Thiên Hạ Thương Minh cũng nôn nóng. Rất dễ nhận thấy rằng, toàn bộ Trung Vực cũng chỉ có vài tông môn trên tứ phẩm kia mới có thể đối đầu với Thiên Tà Tông, mà đứng đầu ngọn sóng chính là Hư Linh Tông, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện.
Ngày thường, ba thế lực lớn mạnh này đều cạnh tranh gay gắt với nhau, nhưng khi cùng đối mặt với kẻ địch hùng mạnh thì cũng chỉ có thể chọn việc liên hợp lại.
Có thêm một cường giả Sinh Tử Cảnh thì cơ hội chống lại Thôi Tà cũng nhiều hơn một phần. Đến ngay cả trẻ nhỏ cũng hiểu đạo lý này thì người đứng đầu Thiên Hạ Thương Minh sao lại không hiểu được?
Sau khi nhận được miếng ngọc bài này, Ninh Vũ Điệp mới nắm chắn mà tiến vào Sinh Tử Cảnh.
Thời điểm vừa mới nghênh đón Thiên Kiếp thứ nhất và thứ hai, Ninh Vũ Điệp quả thực vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức chính mình cũng cảm thấy khó có thể tin được. Nói như vậy, sau khi đột phá Sinh Tử Cảnh, lần đầu tiên tiếp nhận thử thách Sinh Tử Kiếp thì độ khó cũng sẽ không quá cao. Một số võ giả Sinh Tử Cảnh thường chỉ có một đợt Thiên Kiếp đã coi như qua được thử thách của đại Sinh Tử Kiếp rồi.
Nhưng Ninh Vũ Điệp phải đối mặt với hai đợt Sinh Tử Kiếp, đã vượt qua kiếp nạn Sinh Tử bình thường, không ngờ bây giờ nàng lại phải đối mặt với Sinh Tử Kiếp thứ ba!
Nhưng Sinh Tử Kiếp thứ ba này lại tấn công linh hồn!
Người bên ngoài nhìn thấy, những đóa hoa đụng vào người nàng dường như cũng không có thương tổn gì, nhưng với Ninh Vũ Điệp thì lại là sự tra tấn cực mạnh!
Khi mỗi đóa hoa đụng vào cơ thể nàng, trong đầu nàng lại hiện ra một cơn ác mộng mơ hồ, nó ăn mòn linh hồn nàng, tạo nên những nỗi đau đớn day dứt.
“Vì… vì sao đại kiếp Sinh Tử thứ ba này lại khó khăn như vậy?” Vẻ mặt Ninh Vũ Điệp khó hiểu.
Mặc dù nàng thân là con gái, nhưng tâm võ đạo lại không thua bất kỳ võ giả đấng mày râu nào. Nàng đã chọn tiến vào Sinh Tử Cảnh thì sẽ không quay đầu lại, nên bây giờ chỉ có thể kiên cường chống đỡ từng chút mà thôi.
Nhưng nỗi đau vì bị ăn mòn linh hồn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Nỗi đau trên thể xác sẽ dần dần khiến con người ta tê liệt, thậm chí còn quá đau đớn mà ngất đi, nhưng thực ra ngất đi cũng là một loại khả năng bảo vệ bản thân.
Chỉ là, nỗi đau về linh hồn thì không thể nào trốn tránh được, nỗi đau này rất nhỏ bé, đồng thời cũng chân thật vô cùng!
Dưới tình thế cấp bách, Ninh Vũ Điệp đành nuốt một viên Chân Hồn Đan. Viên đan dược này được luyện chế từ não của ảnh thú mà ra, có thể tăng cao lực linh hồn! Hiệu quả của đan dược này vô cùng nghịch thiên, nhưng cũng rất trân quý. Viên Chân Hồn Đan này chính là bảo vật truyền tông của Vân Điện, đã được truyền thừa qua mấy trăm năm, vậy mà bị Ninh Vũ Điệp nuốt trọn…
Từ khi Ninh Vũ Điệp đặt chân lên vị trí Điện chủ Vân Điện đến nay, quả thực đã phung phí không ít của cải của Vân Điện. Ví dụ như lúc La Chinh ở Thăng Long Đài, Ninh Vũ Điệp từng dùng Pháp Mục của Tử Liệt Thú, chặn lại một quyền của Thôi Tà.
Chỉ là nàng tiêu hao tài nguyên nhiều như vậy, nhưng cũng mang đến cho Vân Điện không ít lợi ích. Bây giờ Vân Điện đã là thế lực tông môn ngũ phẩm, hơn nữa, bởi vì có La Chinh mà Vân Điện còn có thêm một đại trận hộ tông không thể phá vỡ.
Nếu lần này Ninh Vũ Điệp có thể tiến vào Sinh Tử Cảnh thì tương lai có thể đưa Vân Điện tiến vào hàng tông môn lục phẩm, trở thành thánh địa đầu tiên trong Trung Vực.
Cho nên nàng không hề do dự mà nuốt Chân Hồn Đan xuống.
Sau khi nuốt xong, tác dụng mạnh mẽ của đan dược lập tức hòa vào cơ thể, trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy linh hồn mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, cảm giác với mọi thứ xung quanh cũng rõ ràng hơn.
Nhưng Ninh Vũ Điệp không thể lãng phí lực linh hồn để cảm nhận xung quanh được. Nếu nàng làm như vậy thì chắc chắn cũng có thể phát hiện ra La Chinh đã đứng trong Băng Cung.
Đối mặt với Sinh Tử Kiếp, Ninh Vũ Điệp không dám chậm trễ, nàng hoàn toàn bỏ qua mọi thứ bên ngoài, tập trung toàn bộ tinh thần để chống lại những đóa hoa chết tiệt này…
Sau khi Ninh Vũ Điệp nuốt xong Chân Hồn Đan, hiệu quả ăn mòn của những đóa hoa kia quả thực yếu đi vài phần. Trong ánh mắt vốn đã lộ vẻ sắp gục ngã của nàng lại tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, một lần nữa chịu đựng sự tấn công của những đóa hoa này.
Lúc này Ninh Vũ Điệp đã chịu đựng được một trăm đợt tấn công của cơn ác mộng rồi…
Chỉ là những đóa hoa trước mắt dồn dập ập tới, dường như vô cùng vô tận. Nàng lại không xác định được rằng mình thực sự có thể sống sót được không.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, gương mặt vốn tràn ngập huyết sắc của Ninh Vũ Điệp lại hơi tái đi.
“Vẫn không chống lại được sao?” Trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện lên một chút xót xa. Nàng cảm thấy tác dụng của Chân Hồn Đan đang dần mất đi, nhưng những đóa hoa trước mắt thì vẫn không ngừng kéo tới, không hề có dấu hiệu suy giảm.
Đương nhiên Ninh Vũ Điệp không hiểu được rằng Ác Mộng Kiếp này khó vượt qua thế nào, lúc này nàng chỉ cho rằng thực lực của mình không đủ.
Theo từng đợt tấn công của cơn ác mộng, Ninh Vũ Điệp dần dần không chịu đựng được nữa, nàng cảm thấy trong đầu mình dường như có từng ngọn lửa nhét vào, cả đầu như bị đốt đến mức vỡ ra.
“Vẫn thất bại sao?” Trên mặt Ninh Vũ Điệp lộ vẻ khổ sở. Nàng hiểu rõ kết quả thất bại là gì, đa số võ giả Sinh Tử Cảnh trong Trung Vực không chết vì hết tuổi thọ mà là chết dưới đại kiếp Sinh Tử.
Thoáng chốc, vẻ mặt nàng bỗng trở nên hoảng hốt, ánh mắt cũng dần dần rã rời. Trong khoảnh khắc này, nàng cảm giác mình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Linh hồn của Ninh Vũ Điệp vốn cũng đã mạnh mẽ hơn võ giả bình thường rồi, thế nhưng vẫn kém xa La Chinh.
Nếu chỉ có hơn mười cơn ác mộng xông lên tấn công thì nàng còn có thể chịu đựng được, nhưng trước mắt lại là mấy trăm, tới mấy nghìn cơn ác mộng, như vậy làm sao nàng2chịu nổi?
Chỉ sau vài nhịp thở, sắc mặt Ninh Vũ Điệp đã trắng bệch như tờ giấy, thân hình cũng bắt đầu loạng choạng, khó mà chống đỡ được.
“Nên ra tay rồi!” Nhìn thấy bộ dạng kia của Ninh Vũ Điệp, trong lòng La Chinh bắt đầu lo lắng không yên. Nếu linh hồn bị thương thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến võ giả, thậm chí còn tạo nên những thương tổn không thể hồi phục.
“Chờ một lát.” Huân vẫn ngăn cản, nói: “Mặc dù Ác Mộng Kiếp này đang tấn công Ninh Vũ Điệp,8nhưng cũng đang tôi luyện nàng ấy, cách tôi luyện này cũng có lợi cho bản thân nàng ấy.”
Võ giả có lẽ nên trưởng thành trong việc tôi luyện, Huân cũng hiểu rõ, đắn đo cũng cần có chừng mực.
Sao La Chinh lại không hiểu điều này? Chẳng qua quan tâm quá ắt sẽ loạn, hắn quan tâm Ninh Vũ Điệp nên nào có thể bằng lòng nhìn nàng bị tổn thương?
Khi những cánh hoa không ngừng đụng vào Ninh Vũ Điệp, nàng chợt lấy ra một viên đan dược màu đồng cổ rồi nuốt vào.6Ngay lập tức, trên mặt Ninh Vũ Điệp lóe lên vẻ ửng hồng!
Trước khi xông vào Sinh Tử Cảnh, trong lòng Ninh Vũ Điệp đã tự căn dặn bản thân nghìn vạn lần rằng chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!
Bây giờ Thiên Tà Tông đang vùng dậy ở phía đông, đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất trong Trung Vực. Toàn bộ Trung Vực đều rơi vào hỗn loạn, mà sư phụ của nàng lại gặp phải đại kiếp Sinh Tử nên phải ra bên ngoài tìm cơ duyên!
Vì tìm kiếm3cơ duyên, tám chín phần chính là sẽ ngã xuống ở bên ngoài. Ninh Vũ Điệp hiểu, Ngọc bà bà cũng hiểu, cho nên đó là lý do trước khi Ngọc bà bà rời đi, bà đã dặn dò rõ ràng mọi việc trong Vân Điện trước rồi.
Khi đi Ngọc bà bà đã thở dài một hơi. Bà biết, một hơi này là than thở cho bản thân, cũng than thở cho Ninh Vũ Điệp.
Nếu tên nhóc kia vẫn còn thì tốt rồi…
Từ chuyến đi Tiên mộ của Thiên Miểu Tiên Nhân, sau khi La Chinh5biến mất một cách quỷ dị, Ninh Vũ Điệp đã từng đến Bạo Loạn Tinh Hải để tìm kiếm vài lần, nhưng lần nào cũng không có kết quả.
Chẳng qua nàng vẫn tin tưởng rằng La Chinh nhất định sẽ không ngã xuống, nhất định một ngày nào đó hắn sẽ trở về!
Đáng tiếc là thoáng một cái đã hai năm trôi qua, bóng dáng La Chinh chẳng hề thấy đâu. Một Trung Vực lớn như vậy mà lại chẳng có được tin tức gì về La Chinh, giống như hắn đã hoàn toàn tan biến vào hư không vậy. Mặc dù nàng tin tưởng, nhưng nàng vẫn lo lắng.
Hiện tại ở Trung Vực, dưới tình huống thiếu mất Ngọc bà bà, Ninh Vũ Điệp lựa chọn tiến vào Sinh Tử Cảnh thực ra chính là một lựa chọn liều lĩnh!
Để tiến vào Sinh Tử Cảnh, Ninh Vũ Điệp đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, tài nguyên có thể sử dụng trong Vân Điện gần như đều sử dụng cả. Như miếng ngọc bài trong tay nàng đây cũng là bỏ ra chi phí rất lớn để mượn từ Thiên Hạ Thương Minh về.
Nếu ở thời bình, cho dù Ninh Vũ Điệp phải tiêu hao bao nhiêu chi phí thì cũng còn lâu mới có thể mượn được miếng ngọc bài này về. Miếng ngọc bài này có thể nhân đôi cơ hội độ đại kiếp Sinh Tử, nên với một võ giả Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ mà nói thì cũng có lực hấp dẫn trí mạng.
Lúc trước Ngọc bà bà muốn mượn dùng, nhưng Thiên Hạ Thương Minh lại kiên quyết từ chối.
Chỉ là Thiên Tà Tông nổi lên nhanh như sao chổi, khiến Thiên Hạ Thương Minh cũng nôn nóng. Rất dễ nhận thấy rằng, toàn bộ Trung Vực cũng chỉ có vài tông môn trên tứ phẩm kia mới có thể đối đầu với Thiên Tà Tông, mà đứng đầu ngọn sóng chính là Hư Linh Tông, Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện.
Ngày thường, ba thế lực lớn mạnh này đều cạnh tranh gay gắt với nhau, nhưng khi cùng đối mặt với kẻ địch hùng mạnh thì cũng chỉ có thể chọn việc liên hợp lại.
Có thêm một cường giả Sinh Tử Cảnh thì cơ hội chống lại Thôi Tà cũng nhiều hơn một phần. Đến ngay cả trẻ nhỏ cũng hiểu đạo lý này thì người đứng đầu Thiên Hạ Thương Minh sao lại không hiểu được?
Sau khi nhận được miếng ngọc bài này, Ninh Vũ Điệp mới nắm chắn mà tiến vào Sinh Tử Cảnh.
Thời điểm vừa mới nghênh đón Thiên Kiếp thứ nhất và thứ hai, Ninh Vũ Điệp quả thực vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến mức chính mình cũng cảm thấy khó có thể tin được. Nói như vậy, sau khi đột phá Sinh Tử Cảnh, lần đầu tiên tiếp nhận thử thách Sinh Tử Kiếp thì độ khó cũng sẽ không quá cao. Một số võ giả Sinh Tử Cảnh thường chỉ có một đợt Thiên Kiếp đã coi như qua được thử thách của đại Sinh Tử Kiếp rồi.
Nhưng Ninh Vũ Điệp phải đối mặt với hai đợt Sinh Tử Kiếp, đã vượt qua kiếp nạn Sinh Tử bình thường, không ngờ bây giờ nàng lại phải đối mặt với Sinh Tử Kiếp thứ ba!
Nhưng Sinh Tử Kiếp thứ ba này lại tấn công linh hồn!
Người bên ngoài nhìn thấy, những đóa hoa đụng vào người nàng dường như cũng không có thương tổn gì, nhưng với Ninh Vũ Điệp thì lại là sự tra tấn cực mạnh!
Khi mỗi đóa hoa đụng vào cơ thể nàng, trong đầu nàng lại hiện ra một cơn ác mộng mơ hồ, nó ăn mòn linh hồn nàng, tạo nên những nỗi đau đớn day dứt.
“Vì… vì sao đại kiếp Sinh Tử thứ ba này lại khó khăn như vậy?” Vẻ mặt Ninh Vũ Điệp khó hiểu.
Mặc dù nàng thân là con gái, nhưng tâm võ đạo lại không thua bất kỳ võ giả đấng mày râu nào. Nàng đã chọn tiến vào Sinh Tử Cảnh thì sẽ không quay đầu lại, nên bây giờ chỉ có thể kiên cường chống đỡ từng chút mà thôi.
Nhưng nỗi đau vì bị ăn mòn linh hồn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Nỗi đau trên thể xác sẽ dần dần khiến con người ta tê liệt, thậm chí còn quá đau đớn mà ngất đi, nhưng thực ra ngất đi cũng là một loại khả năng bảo vệ bản thân.
Chỉ là, nỗi đau về linh hồn thì không thể nào trốn tránh được, nỗi đau này rất nhỏ bé, đồng thời cũng chân thật vô cùng!
Dưới tình thế cấp bách, Ninh Vũ Điệp đành nuốt một viên Chân Hồn Đan. Viên đan dược này được luyện chế từ não của ảnh thú mà ra, có thể tăng cao lực linh hồn! Hiệu quả của đan dược này vô cùng nghịch thiên, nhưng cũng rất trân quý. Viên Chân Hồn Đan này chính là bảo vật truyền tông của Vân Điện, đã được truyền thừa qua mấy trăm năm, vậy mà bị Ninh Vũ Điệp nuốt trọn…
Từ khi Ninh Vũ Điệp đặt chân lên vị trí Điện chủ Vân Điện đến nay, quả thực đã phung phí không ít của cải của Vân Điện. Ví dụ như lúc La Chinh ở Thăng Long Đài, Ninh Vũ Điệp từng dùng Pháp Mục của Tử Liệt Thú, chặn lại một quyền của Thôi Tà.
Chỉ là nàng tiêu hao tài nguyên nhiều như vậy, nhưng cũng mang đến cho Vân Điện không ít lợi ích. Bây giờ Vân Điện đã là thế lực tông môn ngũ phẩm, hơn nữa, bởi vì có La Chinh mà Vân Điện còn có thêm một đại trận hộ tông không thể phá vỡ.
Nếu lần này Ninh Vũ Điệp có thể tiến vào Sinh Tử Cảnh thì tương lai có thể đưa Vân Điện tiến vào hàng tông môn lục phẩm, trở thành thánh địa đầu tiên trong Trung Vực.
Cho nên nàng không hề do dự mà nuốt Chân Hồn Đan xuống.
Sau khi nuốt xong, tác dụng mạnh mẽ của đan dược lập tức hòa vào cơ thể, trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy linh hồn mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, cảm giác với mọi thứ xung quanh cũng rõ ràng hơn.
Nhưng Ninh Vũ Điệp không thể lãng phí lực linh hồn để cảm nhận xung quanh được. Nếu nàng làm như vậy thì chắc chắn cũng có thể phát hiện ra La Chinh đã đứng trong Băng Cung.
Đối mặt với Sinh Tử Kiếp, Ninh Vũ Điệp không dám chậm trễ, nàng hoàn toàn bỏ qua mọi thứ bên ngoài, tập trung toàn bộ tinh thần để chống lại những đóa hoa chết tiệt này…
Sau khi Ninh Vũ Điệp nuốt xong Chân Hồn Đan, hiệu quả ăn mòn của những đóa hoa kia quả thực yếu đi vài phần. Trong ánh mắt vốn đã lộ vẻ sắp gục ngã của nàng lại tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, một lần nữa chịu đựng sự tấn công của những đóa hoa này.
Lúc này Ninh Vũ Điệp đã chịu đựng được một trăm đợt tấn công của cơn ác mộng rồi…
Chỉ là những đóa hoa trước mắt dồn dập ập tới, dường như vô cùng vô tận. Nàng lại không xác định được rằng mình thực sự có thể sống sót được không.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, gương mặt vốn tràn ngập huyết sắc của Ninh Vũ Điệp lại hơi tái đi.
“Vẫn không chống lại được sao?” Trên mặt Ninh Vũ Điệp hiện lên một chút xót xa. Nàng cảm thấy tác dụng của Chân Hồn Đan đang dần mất đi, nhưng những đóa hoa trước mắt thì vẫn không ngừng kéo tới, không hề có dấu hiệu suy giảm.
Đương nhiên Ninh Vũ Điệp không hiểu được rằng Ác Mộng Kiếp này khó vượt qua thế nào, lúc này nàng chỉ cho rằng thực lực của mình không đủ.
Theo từng đợt tấn công của cơn ác mộng, Ninh Vũ Điệp dần dần không chịu đựng được nữa, nàng cảm thấy trong đầu mình dường như có từng ngọn lửa nhét vào, cả đầu như bị đốt đến mức vỡ ra.
“Vẫn thất bại sao?” Trên mặt Ninh Vũ Điệp lộ vẻ khổ sở. Nàng hiểu rõ kết quả thất bại là gì, đa số võ giả Sinh Tử Cảnh trong Trung Vực không chết vì hết tuổi thọ mà là chết dưới đại kiếp Sinh Tử.
Thoáng chốc, vẻ mặt nàng bỗng trở nên hoảng hốt, ánh mắt cũng dần dần rã rời. Trong khoảnh khắc này, nàng cảm giác mình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/750
|