Đây không phải lần đầu tiên La Chinh đối mặt với cao thủ Tiên Thiên.
Mấy ngày trước, nhờ vào phi đao nát mà hắn đã tập kích được Hắc Bạch Song Sát. Nhưng cũng không thể không nói, khi xử lí hai người Hắc Bạch Song Sát, thanh phi đao nát của hắn cũng đã phát huy được tác dụng cực lớn. Nhưng bây giờ đang ở trên lôi đài…
Tuy trên lôi đài Thanh Vân Tông không giới hạn việc sử dụng binh khí, nhưng nếu để phi đao nát ra tay thì chắc chắn sẽ có đổ máu. Trong tình huống Phong Chiến thế này, La Chinh cũng không muốn biểu hiện quá mức khát máu.
Vòng tròn màu vàng kia là do chân nguyên ngưng tụ mà thành, nhưng lại lóe ra ánh sáng của kim loại, nó bay trên không trung vang lên tiếng ong ong.
Khi chiếc vòng bay đến chặn trước La Chinh, đột nhiên lại biến to lên như muốn kiềm giữ La Chinh lại trong đó.
“Đến hay lắm!”
Trên người La Chinh chợt lóe lên sắc tím, hắn hung hăng đánh mạnh một quyền về phía chiếc vòng.
“Choang!”
Đụng phải một quyền này, chiếc vòng kia phát ra một tiếng giòn tan, lập tức biến thành “chiếc vòng méo” bị La Chinh đánh bay ra xa năm, sáu trượng, ra khỏi phạm vi lôi đài.
Liễu Tồn Thế mỉm cười, vươn tay vẽ một cái. Ánh sáng vàng trên chiếc vòng lóe lên rồi lập tức khôi phục lại hình dạng ban đầu, tiếp tục bay về phía La Chinh.
Không những vậy, Liễu Tồn Thế còn lưu chuyển chân nguyên trên người, sau đó trong tay hắn lại có thêm một cái vòng nữa cũng phóng về phía La Chinh.
“Choang! Choang!”
Vẫn như trước, La Chinh đánh cả hai vòng tròn kỳ quái bay ra ngoài, khiến nó không cách nào tiến lại gần mình. Nhưng rất nhanh sau đó La Chinh liền hiểu được ý đồ của Liễu Tồn Thế.
Liễu Tồn Thế vẫn đứng tại chỗ, không ngừng múa may hai tay, sau đó một đám vòng tròn không ngừng xuất hiện trong tay hắn.
Chốc lát sau, trên lôi đài đã có tới bảy cái vòng tròn đang bay tới bay lui.
Cho dù La Chinh không ngừng dùng quyền để mạnh mẽ đánh bay đám vòng tròn này, thì số lượng của chúng lại càng tăng lên nhiều hơn, hắn có cố cũng không đánh lại hết được.
Rốt cuộc, khi La Chinh tấn công lộ ra sơ hở, một cái vòng tròn đã lợi dụng cơ hội này bắt được hắn, bao trọn cả hai tay và cả ngươi hắn ở bên trong.
“Chỉ bằng thứ này cũng muốn vây khốn ta!”
La Chinh vận sức vào hai tay, muốn thoát khỏi trói buộc của vòng tròn.
Với sức mạnh hiện tại của hắn, thì dù có đấu trực tiếp với cao thủ Tiên Thiên cũng không đến mức rơi vào thế yếu. Chắc chắn dưới sức lực của La Chinh chiếc vòng này sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Một chiếc vòng đương nhiên không chịu nổi sức lực của La Chinh, khi hắn dùng sức giãy giụa, chiếc vòng dần dần xuất hiện vết rạn mờ mờ. Nhưng vào đúng lúc này, những chiếc vòng khác cũng xông tới tròng lên người La Chinh.
Một chiếc vòng không ngăn nổi sức lực của La Chinh, hai chiếc cũng vậy. Nhưng khi bị mười chiếc vòng hợp lực lại, thì La Chinh khó có thể thoát ra được.
Giống như, một cây đũa thì rất dễ gãy, nhưng để bẻ gãy một bó đũa thì lại không đơn giản.
Bị những chiếc vòng siết chặt lại, La Chinh hít vào một hơi rồi thấp giọng quát khẽ. Bảy tấm vảy rồng trong đầu hắn lập tức xuất hiện ánh sáng xanh trong suốt. Sức mạnh bắt đầu sôi trào mãnh liệt trong thân thể của hắn, toàn thân nổi hằn lên từng sợi gân xanh.
La Chinh liều mạng dốc hết lực, nhưng mấy vòng tròn vẫn không có chút sứt mẻ nào cả!
Liễu Tồn Thế lững thững đi tới, mỉm cười nói: “Giãy cũng không thoát được đâu. Có là cao thủ Tiên Thiên, một khi bị Thúc Thiên Hoàn của ta trói lại cũng không thể nào thoát ra được. Tuy năng lực của ngươi so với người cùng giai thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể nào thoát ra được đâu. Ngươi thua rồi!”
Đám người Thốc Thứu Phong thấy một màn như vậy, thì đều thở hắt ra một hơi. Bọn họ đã được chứng kiến uy lực từ Thúc Thiên Hoàn này của Liễu Tồn Thế rất nhiều lần.
Lúc trước, khi Liễu Tồn Thế còn chưa bước vào Tiên Thiên Cảnh, Thúc Thiên Hoàn mới chỉ là dùng chân khí ngưng kết ra cũng đã vô cùng chắc chắn, toàn bộ Thốc Thứu Phong đã không ai có thể phá giải.
Hiện tại, Liễu Tồn Thế đã là cao thủ Tiên Thiên, Thúc Thiên Hoàn được ngưng kết từ chân nguyên giống như vật thật, thằng nhóc Luyện Tủy Cảnh kia tuyệt đối không thể thoát ra.
La Chinh bị vây tại chỗ, sau hai lần thử, phát hiện ra mình không thể thoát ra được hắn cũng liền từ bỏ. Nhưng đồng thời trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ tươi cười: “Ngươi trói ta lại thì coi như ta thua sao?”
Liễu Tồn Thế hơi sững sờ: “Ngươi không cử động được tay chân, đương nhiên là thua rồi.”
“Thế nhưng không phải bây giờ ta vẫn đang lành lặn đứng trên lôi đài đấy sao?” La Chinh hỏi ngược lại.
Giành chiến thắng trên lôi đài chỉ có hai tình huống, thứ nhất là đánh bại đối phương, làm cho đối phương không đứng dậy được; thứ hai là đánh hắn ngã khỏi lôi đài.
Nghe được lời nói của La Chinh, khuôn mặt Liễu Tồn Thế lộ ra vẻ châm chọc nhàn nhạt, dưới tình huống này còn chơi kiểu khôn vặt: “Vậy ném ngươi ra khỏi lôi đài là được rồi!”
Liễu Tồn Thế giơ một ngón tay ra, Thúc Thiên Hoàn trói buộc La Chinh phát ra một tiếng kêu vang vang, sau đó kéo La Chinh di chuyển về phía mép lôi đài.
Nhưng khi La Chinh bị kéo tới bên cạnh lôi đài, Liễu Tồn Thế bỗng cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau đớn, đau thấu đến cả linh hồn, khiến cho hắn muốn té xỉu trên đất.
“Aaaaaaa…!”
Liễu Tồn Thế ôm đầu hét thảm một tiếng.
Trên lôi đài có biến, khiến những người vây xem cũng nghệt mặt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhất là đám đệ tử của Tiểu Vũ Phong, mắt thấy La Chinh bị trói lại, nên đại đa số cũng chấp nhận sự thật La Chinh đã thất bại. Dù sao Liễu Tồn Thế cũng là cao thủ Tiên Thiên, thua trong tay hắn cũng không oan uổng! Ít nhất, La Chinh đã lấy lại rất nhiều mặt mũi cho Tiểu Vũ Phong. Một mình đánh bại ba người của đối phương, hơn nữa mỗi một lần chỉ dùng đúng một quyền! Chiến tích này, trong toàn bộ ngoại môn Thanh Vân Tông chỉ sợ chưa từng có ai, mà sau này cũng chưa chắc gặp được. Thua thì thua, La Chinh cũng đã cố gắng đủ rồi.
Thế nhưng, ngay khi La Chinh bị dời đến mép lôi đài thì trên lôi đài lại đột nhiên phát sinh biến cố. Liễu Tồn Thế giống như gặp phải chuyện gì đó hết sức thống khổ, không ngừng ôm đầu rống lên.
“Chẳng lẽ đột nhiên sinh bệnh?”
“Ha ha, thật thế thì tốt quá. Nhưng Liễu Tồn Thế là cao thủ Tiên Thiên, thân thể đã hơn xa người thường, làm sao có bệnh nặng trong người được?”
“La Chinh bị trói như thế, nên không thể gây tổn thương gì tới Liễu Tồn Thế. Nếu như không phải là thân thể hắn xảy ra vấn đề thì tại sao lại như vậy?”
Đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong nhao nhao bàn tán, nhưng không ai nói ra được điểm mấu chốt. Ngược lại, vài vị đệ tử nội môn của Tiểu Vũ Phong đến xem cuộc chiến đã nhìn ra chút manh mối.
Vị đệ tử nội môn tên Ngọc Tuyền nói với người bên cạnh: “Ngươi xem, vừa rồi ta cũng đã nói đấy thôi. Thằng nhóc Luyện Tủy Cảnh này có thực lực như thế, chắc chắn không thể chỉ dựa vào năng lực của mình mà còn có thủ đoạn khác.”
Tên đệ tử nội môn đứng bên Ngọc Tuyền liền há hốc mồm: “Ta thật sự không nhìn ra, rốt cuộc hắn đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến cho Liễu Tồn Thế thống khổ như vậy?”
“Nếu như ta đoán không nhầm thì La Chinh hẳn đã sử dụng một loại công kích linh hồn.” Trong mắt Ngọc Tuyền lóe ra vẻ phức tạp.
“Công kích linh hồn? Thủ đoạn này yêu cầu linh hồn phải cực kì cường đại mới có thể sử dụng! Thân thể tên nhóc này đã vốn rất biến thái, vậy mà linh hồn cũng cường đại như vậy sao?” Trong mắt vị đệ tử nội môn tràn đầy vẻ khó tin.
Ngọc Tuyền thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai người bên cạnh an ủi: “Thiên hạ rộng lớn, không hiếm điều lạ. Khi xưa, trong đám thanh niên ở quận Thiên Sư nơi quê nhà, ta vốn xếp hàng đầu rồi. Lúc đó ta cảm thấy mình chính là con cưng của trời, là người được ông trời rủ lòng thương, thế nhưng đến khi vào Thanh Vân Tông thì mới hiểu được hàm nghĩa của câu: Núi cao còn có núi khác cao hơn.”
Lúc này, mọi sự chú ý của La Chinh đều tập trung ở trên người Liễu Tồn Thế, nên đương nhiên không nghe được lời cảm thán của Ngọc Tuyền.
Liễu Tồn Thế ôm đầu một lúc lâu, cuối cùng cũng gắng gượng vượt qua nỗi thống khổ. Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh trước đó đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt đầy giận dữ, đồng thời lộ ra vẻ vô cùng kiêng dè đối với La Chinh.
Trong mắt Liễu Tồn Thế, hắn và La Chinh hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Cho dù biểu hiện lúc trước của La Chinh vô cùng kinh diễm, nhất là khi trình độ của tiểu tử này chỉ mới là Luyện Tủy Cảnh, vậy lại càng khiến người kinh ngạc.
Nhưng bản thân hắn chính là cao thủ Tiên Thiên.
Dưới Tiên Thiên Cảnh là người thường!
Hắn giống như một người lớn được võ trang đầy đủ, còn La Chinh lại chỉ là một thằng nhóc chưa rõ việc đời.
Dựa vào chân nguyên, hắn có thể dễ dàng nghiền nát La Chinh. Thậm chí cũng chẳng cần dùng đòn sát thủ gì, chỉ cần sử dụng Thúc Thiên Hoàn để trói La Chinh lại, sau đó ném xuống lôi đài là xong việc. Nhưng khi hắn cho rằng trận tỷ thí không chút thú vị này sắp chấm dứt thì La Chinh lại hung hăng cho hắn một đòn phủ đầu.
Loại đau khổ khi linh hồn bị tổn thương này tất nhiên khiến cho Liễu Tồn Thế khó mà quên được. Cho nên, sau khi khôi phục lại thần trí, hắn liền nhanh chóng lui về đằng sau.
Nhân lúc Liễu Tồn Thế lui về phía sau, trong tay La Chinh xuất hiện một thanh phi đao nát. Thanh phi đao nát trên tay La Chinh múa may một hồi, sau đó lập tức lao thẳng lên phía trên, chỉ nghe thấy vài tiếng “cạch cạch cạch...” truyền đến.
Thúc Thiên Hoàn bị thanh phi đao nát của La Chinh chặt đứt rồi nhanh chóng biến mất, hóa thành từng tia chân nguyên, tiêu tan trong không khí.
Nhìn thấy thanh phi đao nát của La Chinh, lông mày Liễu Tồn Thế lập tức nhếch cao lên. Thằng nhóc này có một thanh đao sắc bén như thế, vì sao trước đây không dùng?
Thế nhưng, hắn không biết La Chinh vốn không định dùng phi đao để tỉ thí. Sau khi cắt hết đám vòng tròn kia, La Chinh nhét luôn phi đao vào trong nhẫn tu di, tươi cười nói: “Xem ra trận đấu này có chút khó phân thắng bại rồi.”
“Thú vị!” Từ lúc mới bắt đầu Liễu Tồn Thế đã không định dùng toàn lực đối phó, thế nhưng biểu hiện vừa rồi của La Chinh đã khiến hắn thực sự coi trọng.
Chân nguyên màu vàng kim nhàn nhạt thoát ra từ da tay của Liễu Tồn Thế rồi lại bắt đầu chậm rãi ngưng kết lại.
“Ngươi đã muốn tìm phiền phức, vậy ta sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của cao thủ Tiên Thiên! Liệt Thiên Hoàn!”
Liễu Tồn Thế vừa dứt lời, trong tay hắn liền hình thành nên một vòng tròn, chỉ là hình dạng vòng tròn này có hơi khác so với Thúc Thiên Hoàn ban nãy, xung quanh hiện đầy những chiếc răng cưa được xếp chỉnh tề, đồng thời không ngừng xoay tròn cực nhanh.
“Vù vù vù vù!”
Rất nhanh, liền có bảy cái Liệt Thiên Hoàn lơ lửng, điên cuồng xoay tròn quanh người Liễu Tồn Thế.
“Lên!”
Liễu Tồn Thế vươn tay chỉ một cái, trong mắt chỉ có vẻ lạnh băng. Bị một tiểu bối Luyện Tủy Cảnh bức bách đến bước này làm cho Liễu Tồn Thế cực kì khó chịu, mà bất cứ thứ gì khiến hắn khó chịu thì đều phải trả giá đắt!
Bảy cái Liệt Thiên Hoàn bay theo bảy hướng khác nhau. Có hai cái bay lên cao, vẽ ra một đường vòng cung lớn. Ba cái khác thì thẳng hướng La Chinh mà đi. Hai cái còn lại thì dọc theo sàn lôi đài lao về phía hai chân La Chinh, khi chúng nó lăn qua, lôi đài liền bị cắt ra thành hai rãnh sâu hoắm, cứ như đang cắt bùn.
Đối mặt với bảy cái Liệt Thiên Hoàn, La Chinh cũng cực kỳ căng thẳng. Hắn biết rõ, với thực lực của mình bây giờ, đối mặt với một vị cao thủ Tiên Thiên cũng không thể cà lơ cà phất được.
Mấy ngày trước, nhờ vào phi đao nát mà hắn đã tập kích được Hắc Bạch Song Sát. Nhưng cũng không thể không nói, khi xử lí hai người Hắc Bạch Song Sát, thanh phi đao nát của hắn cũng đã phát huy được tác dụng cực lớn. Nhưng bây giờ đang ở trên lôi đài…
Tuy trên lôi đài Thanh Vân Tông không giới hạn việc sử dụng binh khí, nhưng nếu để phi đao nát ra tay thì chắc chắn sẽ có đổ máu. Trong tình huống Phong Chiến thế này, La Chinh cũng không muốn biểu hiện quá mức khát máu.
Vòng tròn màu vàng kia là do chân nguyên ngưng tụ mà thành, nhưng lại lóe ra ánh sáng của kim loại, nó bay trên không trung vang lên tiếng ong ong.
Khi chiếc vòng bay đến chặn trước La Chinh, đột nhiên lại biến to lên như muốn kiềm giữ La Chinh lại trong đó.
“Đến hay lắm!”
Trên người La Chinh chợt lóe lên sắc tím, hắn hung hăng đánh mạnh một quyền về phía chiếc vòng.
“Choang!”
Đụng phải một quyền này, chiếc vòng kia phát ra một tiếng giòn tan, lập tức biến thành “chiếc vòng méo” bị La Chinh đánh bay ra xa năm, sáu trượng, ra khỏi phạm vi lôi đài.
Liễu Tồn Thế mỉm cười, vươn tay vẽ một cái. Ánh sáng vàng trên chiếc vòng lóe lên rồi lập tức khôi phục lại hình dạng ban đầu, tiếp tục bay về phía La Chinh.
Không những vậy, Liễu Tồn Thế còn lưu chuyển chân nguyên trên người, sau đó trong tay hắn lại có thêm một cái vòng nữa cũng phóng về phía La Chinh.
“Choang! Choang!”
Vẫn như trước, La Chinh đánh cả hai vòng tròn kỳ quái bay ra ngoài, khiến nó không cách nào tiến lại gần mình. Nhưng rất nhanh sau đó La Chinh liền hiểu được ý đồ của Liễu Tồn Thế.
Liễu Tồn Thế vẫn đứng tại chỗ, không ngừng múa may hai tay, sau đó một đám vòng tròn không ngừng xuất hiện trong tay hắn.
Chốc lát sau, trên lôi đài đã có tới bảy cái vòng tròn đang bay tới bay lui.
Cho dù La Chinh không ngừng dùng quyền để mạnh mẽ đánh bay đám vòng tròn này, thì số lượng của chúng lại càng tăng lên nhiều hơn, hắn có cố cũng không đánh lại hết được.
Rốt cuộc, khi La Chinh tấn công lộ ra sơ hở, một cái vòng tròn đã lợi dụng cơ hội này bắt được hắn, bao trọn cả hai tay và cả ngươi hắn ở bên trong.
“Chỉ bằng thứ này cũng muốn vây khốn ta!”
La Chinh vận sức vào hai tay, muốn thoát khỏi trói buộc của vòng tròn.
Với sức mạnh hiện tại của hắn, thì dù có đấu trực tiếp với cao thủ Tiên Thiên cũng không đến mức rơi vào thế yếu. Chắc chắn dưới sức lực của La Chinh chiếc vòng này sẽ bị chia năm xẻ bảy.
Một chiếc vòng đương nhiên không chịu nổi sức lực của La Chinh, khi hắn dùng sức giãy giụa, chiếc vòng dần dần xuất hiện vết rạn mờ mờ. Nhưng vào đúng lúc này, những chiếc vòng khác cũng xông tới tròng lên người La Chinh.
Một chiếc vòng không ngăn nổi sức lực của La Chinh, hai chiếc cũng vậy. Nhưng khi bị mười chiếc vòng hợp lực lại, thì La Chinh khó có thể thoát ra được.
Giống như, một cây đũa thì rất dễ gãy, nhưng để bẻ gãy một bó đũa thì lại không đơn giản.
Bị những chiếc vòng siết chặt lại, La Chinh hít vào một hơi rồi thấp giọng quát khẽ. Bảy tấm vảy rồng trong đầu hắn lập tức xuất hiện ánh sáng xanh trong suốt. Sức mạnh bắt đầu sôi trào mãnh liệt trong thân thể của hắn, toàn thân nổi hằn lên từng sợi gân xanh.
La Chinh liều mạng dốc hết lực, nhưng mấy vòng tròn vẫn không có chút sứt mẻ nào cả!
Liễu Tồn Thế lững thững đi tới, mỉm cười nói: “Giãy cũng không thoát được đâu. Có là cao thủ Tiên Thiên, một khi bị Thúc Thiên Hoàn của ta trói lại cũng không thể nào thoát ra được. Tuy năng lực của ngươi so với người cùng giai thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể nào thoát ra được đâu. Ngươi thua rồi!”
Đám người Thốc Thứu Phong thấy một màn như vậy, thì đều thở hắt ra một hơi. Bọn họ đã được chứng kiến uy lực từ Thúc Thiên Hoàn này của Liễu Tồn Thế rất nhiều lần.
Lúc trước, khi Liễu Tồn Thế còn chưa bước vào Tiên Thiên Cảnh, Thúc Thiên Hoàn mới chỉ là dùng chân khí ngưng kết ra cũng đã vô cùng chắc chắn, toàn bộ Thốc Thứu Phong đã không ai có thể phá giải.
Hiện tại, Liễu Tồn Thế đã là cao thủ Tiên Thiên, Thúc Thiên Hoàn được ngưng kết từ chân nguyên giống như vật thật, thằng nhóc Luyện Tủy Cảnh kia tuyệt đối không thể thoát ra.
La Chinh bị vây tại chỗ, sau hai lần thử, phát hiện ra mình không thể thoát ra được hắn cũng liền từ bỏ. Nhưng đồng thời trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ tươi cười: “Ngươi trói ta lại thì coi như ta thua sao?”
Liễu Tồn Thế hơi sững sờ: “Ngươi không cử động được tay chân, đương nhiên là thua rồi.”
“Thế nhưng không phải bây giờ ta vẫn đang lành lặn đứng trên lôi đài đấy sao?” La Chinh hỏi ngược lại.
Giành chiến thắng trên lôi đài chỉ có hai tình huống, thứ nhất là đánh bại đối phương, làm cho đối phương không đứng dậy được; thứ hai là đánh hắn ngã khỏi lôi đài.
Nghe được lời nói của La Chinh, khuôn mặt Liễu Tồn Thế lộ ra vẻ châm chọc nhàn nhạt, dưới tình huống này còn chơi kiểu khôn vặt: “Vậy ném ngươi ra khỏi lôi đài là được rồi!”
Liễu Tồn Thế giơ một ngón tay ra, Thúc Thiên Hoàn trói buộc La Chinh phát ra một tiếng kêu vang vang, sau đó kéo La Chinh di chuyển về phía mép lôi đài.
Nhưng khi La Chinh bị kéo tới bên cạnh lôi đài, Liễu Tồn Thế bỗng cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau đớn, đau thấu đến cả linh hồn, khiến cho hắn muốn té xỉu trên đất.
“Aaaaaaa…!”
Liễu Tồn Thế ôm đầu hét thảm một tiếng.
Trên lôi đài có biến, khiến những người vây xem cũng nghệt mặt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhất là đám đệ tử của Tiểu Vũ Phong, mắt thấy La Chinh bị trói lại, nên đại đa số cũng chấp nhận sự thật La Chinh đã thất bại. Dù sao Liễu Tồn Thế cũng là cao thủ Tiên Thiên, thua trong tay hắn cũng không oan uổng! Ít nhất, La Chinh đã lấy lại rất nhiều mặt mũi cho Tiểu Vũ Phong. Một mình đánh bại ba người của đối phương, hơn nữa mỗi một lần chỉ dùng đúng một quyền! Chiến tích này, trong toàn bộ ngoại môn Thanh Vân Tông chỉ sợ chưa từng có ai, mà sau này cũng chưa chắc gặp được. Thua thì thua, La Chinh cũng đã cố gắng đủ rồi.
Thế nhưng, ngay khi La Chinh bị dời đến mép lôi đài thì trên lôi đài lại đột nhiên phát sinh biến cố. Liễu Tồn Thế giống như gặp phải chuyện gì đó hết sức thống khổ, không ngừng ôm đầu rống lên.
“Chẳng lẽ đột nhiên sinh bệnh?”
“Ha ha, thật thế thì tốt quá. Nhưng Liễu Tồn Thế là cao thủ Tiên Thiên, thân thể đã hơn xa người thường, làm sao có bệnh nặng trong người được?”
“La Chinh bị trói như thế, nên không thể gây tổn thương gì tới Liễu Tồn Thế. Nếu như không phải là thân thể hắn xảy ra vấn đề thì tại sao lại như vậy?”
Đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong nhao nhao bàn tán, nhưng không ai nói ra được điểm mấu chốt. Ngược lại, vài vị đệ tử nội môn của Tiểu Vũ Phong đến xem cuộc chiến đã nhìn ra chút manh mối.
Vị đệ tử nội môn tên Ngọc Tuyền nói với người bên cạnh: “Ngươi xem, vừa rồi ta cũng đã nói đấy thôi. Thằng nhóc Luyện Tủy Cảnh này có thực lực như thế, chắc chắn không thể chỉ dựa vào năng lực của mình mà còn có thủ đoạn khác.”
Tên đệ tử nội môn đứng bên Ngọc Tuyền liền há hốc mồm: “Ta thật sự không nhìn ra, rốt cuộc hắn đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến cho Liễu Tồn Thế thống khổ như vậy?”
“Nếu như ta đoán không nhầm thì La Chinh hẳn đã sử dụng một loại công kích linh hồn.” Trong mắt Ngọc Tuyền lóe ra vẻ phức tạp.
“Công kích linh hồn? Thủ đoạn này yêu cầu linh hồn phải cực kì cường đại mới có thể sử dụng! Thân thể tên nhóc này đã vốn rất biến thái, vậy mà linh hồn cũng cường đại như vậy sao?” Trong mắt vị đệ tử nội môn tràn đầy vẻ khó tin.
Ngọc Tuyền thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai người bên cạnh an ủi: “Thiên hạ rộng lớn, không hiếm điều lạ. Khi xưa, trong đám thanh niên ở quận Thiên Sư nơi quê nhà, ta vốn xếp hàng đầu rồi. Lúc đó ta cảm thấy mình chính là con cưng của trời, là người được ông trời rủ lòng thương, thế nhưng đến khi vào Thanh Vân Tông thì mới hiểu được hàm nghĩa của câu: Núi cao còn có núi khác cao hơn.”
Lúc này, mọi sự chú ý của La Chinh đều tập trung ở trên người Liễu Tồn Thế, nên đương nhiên không nghe được lời cảm thán của Ngọc Tuyền.
Liễu Tồn Thế ôm đầu một lúc lâu, cuối cùng cũng gắng gượng vượt qua nỗi thống khổ. Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh trước đó đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt đầy giận dữ, đồng thời lộ ra vẻ vô cùng kiêng dè đối với La Chinh.
Trong mắt Liễu Tồn Thế, hắn và La Chinh hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Cho dù biểu hiện lúc trước của La Chinh vô cùng kinh diễm, nhất là khi trình độ của tiểu tử này chỉ mới là Luyện Tủy Cảnh, vậy lại càng khiến người kinh ngạc.
Nhưng bản thân hắn chính là cao thủ Tiên Thiên.
Dưới Tiên Thiên Cảnh là người thường!
Hắn giống như một người lớn được võ trang đầy đủ, còn La Chinh lại chỉ là một thằng nhóc chưa rõ việc đời.
Dựa vào chân nguyên, hắn có thể dễ dàng nghiền nát La Chinh. Thậm chí cũng chẳng cần dùng đòn sát thủ gì, chỉ cần sử dụng Thúc Thiên Hoàn để trói La Chinh lại, sau đó ném xuống lôi đài là xong việc. Nhưng khi hắn cho rằng trận tỷ thí không chút thú vị này sắp chấm dứt thì La Chinh lại hung hăng cho hắn một đòn phủ đầu.
Loại đau khổ khi linh hồn bị tổn thương này tất nhiên khiến cho Liễu Tồn Thế khó mà quên được. Cho nên, sau khi khôi phục lại thần trí, hắn liền nhanh chóng lui về đằng sau.
Nhân lúc Liễu Tồn Thế lui về phía sau, trong tay La Chinh xuất hiện một thanh phi đao nát. Thanh phi đao nát trên tay La Chinh múa may một hồi, sau đó lập tức lao thẳng lên phía trên, chỉ nghe thấy vài tiếng “cạch cạch cạch...” truyền đến.
Thúc Thiên Hoàn bị thanh phi đao nát của La Chinh chặt đứt rồi nhanh chóng biến mất, hóa thành từng tia chân nguyên, tiêu tan trong không khí.
Nhìn thấy thanh phi đao nát của La Chinh, lông mày Liễu Tồn Thế lập tức nhếch cao lên. Thằng nhóc này có một thanh đao sắc bén như thế, vì sao trước đây không dùng?
Thế nhưng, hắn không biết La Chinh vốn không định dùng phi đao để tỉ thí. Sau khi cắt hết đám vòng tròn kia, La Chinh nhét luôn phi đao vào trong nhẫn tu di, tươi cười nói: “Xem ra trận đấu này có chút khó phân thắng bại rồi.”
“Thú vị!” Từ lúc mới bắt đầu Liễu Tồn Thế đã không định dùng toàn lực đối phó, thế nhưng biểu hiện vừa rồi của La Chinh đã khiến hắn thực sự coi trọng.
Chân nguyên màu vàng kim nhàn nhạt thoát ra từ da tay của Liễu Tồn Thế rồi lại bắt đầu chậm rãi ngưng kết lại.
“Ngươi đã muốn tìm phiền phức, vậy ta sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của cao thủ Tiên Thiên! Liệt Thiên Hoàn!”
Liễu Tồn Thế vừa dứt lời, trong tay hắn liền hình thành nên một vòng tròn, chỉ là hình dạng vòng tròn này có hơi khác so với Thúc Thiên Hoàn ban nãy, xung quanh hiện đầy những chiếc răng cưa được xếp chỉnh tề, đồng thời không ngừng xoay tròn cực nhanh.
“Vù vù vù vù!”
Rất nhanh, liền có bảy cái Liệt Thiên Hoàn lơ lửng, điên cuồng xoay tròn quanh người Liễu Tồn Thế.
“Lên!”
Liễu Tồn Thế vươn tay chỉ một cái, trong mắt chỉ có vẻ lạnh băng. Bị một tiểu bối Luyện Tủy Cảnh bức bách đến bước này làm cho Liễu Tồn Thế cực kì khó chịu, mà bất cứ thứ gì khiến hắn khó chịu thì đều phải trả giá đắt!
Bảy cái Liệt Thiên Hoàn bay theo bảy hướng khác nhau. Có hai cái bay lên cao, vẽ ra một đường vòng cung lớn. Ba cái khác thì thẳng hướng La Chinh mà đi. Hai cái còn lại thì dọc theo sàn lôi đài lao về phía hai chân La Chinh, khi chúng nó lăn qua, lôi đài liền bị cắt ra thành hai rãnh sâu hoắm, cứ như đang cắt bùn.
Đối mặt với bảy cái Liệt Thiên Hoàn, La Chinh cũng cực kỳ căng thẳng. Hắn biết rõ, với thực lực của mình bây giờ, đối mặt với một vị cao thủ Tiên Thiên cũng không thể cà lơ cà phất được.
/750
|