Tay La Chinh nắm chặt lại thành nắm đấm. Mặc dù hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rất kích động.
Từ lúc còn ở Thanh Vân Tông, La Chinh đã xếp Thôi Tà vào thành phần mà mình phải giết. Cho dù hắn cứu được La Yên ra thì nhất định cũng phải giết chết Thôi Tà. Người này đã trở thành một trở ngại trên con đường võ đạo của La Chinh. Cách duy nhất để đập tan trở ngại này chính là giết chết Thôi Tà!
Đợi lâu2như vậy, cuối cùng La Chinh cũng đợi được ngày này.
La Chinh bước lên, giẫm lên mép tường thành, thân hình chậm rãi bay ra ngoài. Trong lòng hắn càng kích động thì sắc mặt trông lại càng bình tĩnh.
Thấy La Chinh rời khỏi tường thành, Ninh Vũ Điệp ở bên cạnh kêu lên: “La Chinh? Ngươi muốn ứng chiến ư?”
La Chinh quay đầu lại mỉm cười với Ninh Vũ Điệp: “Yên tâm!”
“Nhưng…” Đôi lông mày của Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng nhíu lại, đang định nói thêm gì đó.
Ngay sau đó, La Chinh8đã nói thêm: “Yên tâm, ta sẽ không chết đâu. Ta còn muốn lấy ngươi nữa mà!”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng Đại Mộng Chân Nhân và rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh, rất nhiều võ giả Thần Đan Cảnh của Vân Điện đều nghe thấy rõ ràng. Trên mặt Đại Mộng Chân Nhân và các vị trưởng lão hiểu rõ tình hình đều hiện lên một ý cười, còn những võ giả Thần Đan Cảnh không hiểu rõ như nhóm người Hoa Thiên Mệnh, Bách Lý Hồng Phong thì lại lộ6ra vẻ mặt kỳ quái.
Nhất là Bách Lý Hồng Phong, cặp mắt hắn trợn lên tròn xoe, chọc chọc vào người Hoa Thiên Mệnh bên cạnh: “Thiên Mệnh, ta không nghe nhầm đấy chứ?”
Hoa Thiên Mệnh nhắm mắt lại, trong mắt đã thấy mơ hồ có tơ máu chảy ra. Hai ngày nay, hắn đều dùng Kiếm Nhãn để tích tụ thế thương thiên, chỉ có như vậy mới có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của Hoa Thiên Mệnh.
“Lạ lắm sao?” Hoa Thiên Mệnh ôm lấy kiếm, nhắm mắt lại mà3trả lời, trên mặt hắn lờ mờ hiện ra ý cười.
“Nói thừa, chắc chắn là lạ rồi!” Nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh vẫn bày ra bộ dạng như thường ngày, Bách Lý Hồng Phong phản đối.
Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Chuyện này xảy ra trên người La Chinh thì cũng không khiến người khác thấy kỳ lạ chút nào…”
Về phần Ninh Vũ Điệp, bỗng nhiên nàng nghe thấy La Chinh nói đến chuyện này trước mặt mọi người thì mặt chợt đỏ lên.
La Chinh nói xong liền xoay đầu đi, ánh mắt vẫn nhìn5chăm chú vào Thôi Tà, dùng chân nguyên chầm chậm nói một cách rõ ràng: “Hai năm trước, khi ta còn là Chiếu Thần Cảnh đã từng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thả La Yên ra thì ta còn có thể giữ lại cho ngươi một mạng. Nhưng thật đáng tiếc, ngươi lại không nắm lấy cơ hội này. Bây giờ… cơ hội của ngươi đã không còn nữa rồi!”
Nói xong, La Chinh từ từ lấy trường kiếm ra. Trường kiếm tỏa ra ánh sáng lờ mờ, hắn nhẹ nhàng vung trường kiếm lên, đường kiếm nhẹ nhàng phát ra âm thanh sắc nhọn, tuy vậy mà êm tai lạ thường.
“Là thánh khí thượng phẩm!” Mắt Thạch Khắc Phàm lóe sáng, sau đó bỗng hô lên.
“Sao La Chinh lại có một thánh khí thượng phẩm?”
“Trong Trung Vực vốn không có thánh khí thượng phẩm, cũng không có luyện khí sư nào có thể tạo ra thánh khí, tên nhóc này lấy đâu ra vậy?”
Thực ra, phần lớn mọi người không nhận ra được cấp độ trường kiếm của La Chinh, nhưng nhóm Thạch Khắc Phàm đã nhìn ra rồi. Đương nhiên, lúc này hai bên lập tức sẽ giao chiến, mà dường như La Chinh còn định chấp nhận lời khiêu chiến của Thôi Tà. Trận chiến này của hai người họ trực tiếp quyết định sĩ khí của võ giả đôi bên.
Nếu La Chinh có được một thánh khí thượng phẩm, đương nhiên Thạch Khắc Phàm sẽ không bỏ qua cơ hội này, muốn tất cả mọi người đều biết!
“Ha ha ha ha!” Lúc này, Thôi Tà chợt cười ha ha: “La Chinh, hai năm trước ta đã lĩnh giáo bản lĩnh nói khoác của ngươi! Không ngờ đã qua hai năm mà ngươi vẫn không hề tiến bộ, mở miệng ra vẫn lợi hại như vậy! Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi đã quên, võ giả không phải dựa vào cái miệng để tranh đấu mà là nắm đấm trong tay, là thực lực của bản thân!”
La Chinh thản nhiên nhìn Thôi Tà, hít một hơi thật sâu, bên ngoài cơ thể bắt đầu hiện ra ánh sao lờ mờ. Hai ánh sao có màu sắc khác nhau được hòa trộn thành một loại ánh sáng đặc biệt rực rỡ, bao phủ trên người hắn.
“Ồ, mọi người xem, chân trời xuất hiện hai ngôi sao kìa!”
“Bây giờ là ban ngày, tự nhiên lại có sao là thế nào?”
“Hình như hai ngôi sao kia đang chiếu sáng La Chinh. Rốt cuộc hắn làm thế nào vậy? Trực tiếp mượn sức mạnh của ngôi sao!”
Cho dù là ban ngày thì thực tế vẫn có thể nhìn thấy sao, nhưng chẳng qua mặt trời đã hoàn toàn che mất ánh sáng của những ngôi sao đó mà thôi. Chỉ là sau khi La Chinh bắt đầu mở Sao Chiến Thể ra thì ngôi sao màu tím và ngôi sao màu cam sẽ bắt đầu phát sáng, chiếu về phía La Chinh đang ở xa hàng triệu triệu dặm. Lúc này mặt trời không thể che được ánh sáng của hai ngôi sao, cho nên dù là vào ban ngày thì mọi người vẫn có thể nhìn thấy vài ngôi sao xuất hiện nơi chân trời.
Đến khi Sao Chiến Thể ngưng tụ lại, La Chinh lạnh lùng nói: “Ngươi nói đúng, vậy để ngươi nhìn xem, cái gì gọi là nắm đấm, cái gì gọi là thực lực!”
Sau khi thấy ánh sao trên cơ thể La Chinh, trên mặt Thôi Tà hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó vẻ mặt cẩn thận nhanh chóng thay vào đó. Quả thực, công pháp La Chinh tu luyện khiến Thôi Tà cảm thấy thật khó mà tưởng tượng nổi. Từ cổ chí kim, đối với loài người mà nói, những ngôi sao trên cao kia là sự tồn tại vô cùng thần bí.
Mặc dù có bỏ công sức ra để quán tưởng thì cũng khó có được sức mạnh của ngôi sao kia. Sao trời xa xôi là sự tồn tại mà nhân loại không thể nào hiểu được, mà đã không hiểu được thì sao có thể quán tưởng?
Nhưng dường như La Chinh lại trực tiếp hấp thụ sức mạnh của ngôi sao? Vậy rốt cuộc là công pháp gì?
Thôi Tà cẩn thận lấy Vô Danh Giới Đao ra cầm trong tay. Trước đây, Vô Danh Giới Đao bên cạnh Thôi Tà này từng là vũ khí tốt nhất trong Trung Vực. Trong số các thánh khí hạ phẩm có mặt ở Trung Vực, cũng chỉ có Vô Danh Giới Đao này của hắn là thích hợp nhất để đón địch.
Nhưng chẳng qua, so với La Chinh thì có vẻ lúc này Thôi Tà hơi bình thường.
Thánh khí thượng phẩm, chỉ đơn giản nói về giá trị thì cũng không biết có thể đổi được bao nhiêu thánh khí hạ phẩm rồi…
La Chinh không nói gì nữa, vung trường kiếm lên, thân hình lay động, cương nguyên trong cơ thể chợt phát ra, hóa thành một tia sáng, bắn về phía Thôi Tà đang ở vài dặm bên ngoài.
Những võ giả Chiếu Thần Cảnh nhìn thấy mà hoa cả mắt. Hai người La Chinh và Thôi Tà lập tức biến thành hai tia sáng, không ngừng đan xen vào nhau, mạnh mẽ va chạm, hết tách ra lại va chạm vào nhau…
Thị lực của Thần Đan Cảnh có tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ động tác của hai người, chỉ có thể lờ mờ phân biệt hai người mà thôi.
Còn trên mặt võ giả Hư Kiếp Cảnh của hai bên đều tỏ vẻ căng thẳng. Trận chiến này quá quan trọng với cả hai bên.
Ánh mắt Ngao Tường chăm chú nhìn về phía xa, vẻ mặt kích động. So với những người khác, tâm tình của hắn lúc này còn phức tạp hơn nhiều. Thắng lợi của La Chinh không chỉ có ý nghĩa khích lệ tinh thần của binh sĩ trong thành Thiên Khải mà còn là số phận của người hắn và muội muội La Chinh nữa!
Hai người di chuyển với tốc độ rất nhanh, bản thân Ngao Tường cũng không nhìn rõ lắm, nhưng hắn vẫn cắn răng lại, nhìn chăm chú vào hướng đi của hai người, muốn phân biệt ra La Chinh!
Trong ánh mắt của La Chinh hoàn toàn là sát ý!
Hắn đợi trận chiến này đã nhiều năm như vậy nên nhất định phải thắng. Vì vậy, hắn sẽ không giữ lại thứ gì mà nhanh chóng nhằm về phía Thôi Tà, trường kiếm đã nhẹ nhàng đâm đi.
“Vô Thức!”
Một kiếm này của La Chinh trông có vẻ xiêu vẹo, nhưng mục tiêu chính là ngực của Thôi Tà, kiếm này hắn cố gắng xuyên qua người Thôi Tà.
Nhưng Thôi Tà cũng vung Vô Danh Giới Đao lên. Dù sao kiếm của La Chinh cũng là thánh khí thượng phẩm, dựa vào lợi thế của vũ khí thì Thôi Tà thực sự rơi vào thế yếu, ít nhất hắn cũng không dám dùng Vô Danh Giới Đao để đỡ kiếm của La Chinh!
“Keng!”
Giới Đao của Thôi Tà nhẹ nhàng quét trường kiếm của La Chinh, khéo léo đẩy trường kiếm của La Chinh ra.
Nhưng ngay khi kiếm của La Chinh vừa bị đẩy ra, La Chinh lại thản nhiên nói: “Vô ích thôi!”
Mũi kiếm trên không tùy ý vẽ ra một vòng tròn, vẫn như hình với bóng mà đâm về phía ngực Thôi Tà. Thực tế, không phải Vô Thức không có chiêu thức gì.
Đây là một chiêu mà La Chinh tự nghĩ ra, chỉ là một chiêu nhưng lại có thể biến ra rất nhiều chiêu thức!
Nhận ra bản thân không phá được một kiếm này của La Chinh, sắc mặt Thôi Tà chợt thay đổi, hắn muốn lùi lại về phía sau.
Trên mặt La Chinh xuất hiện một nụ cười kỳ lạ, kiếm trong tay nhẹ nhàng chuyển động. Vốn là một kiếm nhẹ nhàng mà nay bỗng nhiên xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Một kiếm này bất ngờ đâm ra, theo đó là kiếm quang sắc bén kéo dài trên phần mũi kiếm, tiếp tục phóng về phía ngực Thôi Tà. Một chiêu Vô Thức này của La Chinh đã dung hợp toàn bộ kiếm pháp cơ bản vào với nhau, đạt đến tình trạng tùy ý bộc phát.
Mặt Thôi Tà biến sắc, cơ thể bỗng nhiên nhoáng lên một cái, nhưng vẫn chậm một chút, kiếm quang cắt qua dưới sườn hắn, máu tươi lập tức bắn ra.
Từ lúc còn ở Thanh Vân Tông, La Chinh đã xếp Thôi Tà vào thành phần mà mình phải giết. Cho dù hắn cứu được La Yên ra thì nhất định cũng phải giết chết Thôi Tà. Người này đã trở thành một trở ngại trên con đường võ đạo của La Chinh. Cách duy nhất để đập tan trở ngại này chính là giết chết Thôi Tà!
Đợi lâu2như vậy, cuối cùng La Chinh cũng đợi được ngày này.
La Chinh bước lên, giẫm lên mép tường thành, thân hình chậm rãi bay ra ngoài. Trong lòng hắn càng kích động thì sắc mặt trông lại càng bình tĩnh.
Thấy La Chinh rời khỏi tường thành, Ninh Vũ Điệp ở bên cạnh kêu lên: “La Chinh? Ngươi muốn ứng chiến ư?”
La Chinh quay đầu lại mỉm cười với Ninh Vũ Điệp: “Yên tâm!”
“Nhưng…” Đôi lông mày của Ninh Vũ Điệp nhẹ nhàng nhíu lại, đang định nói thêm gì đó.
Ngay sau đó, La Chinh8đã nói thêm: “Yên tâm, ta sẽ không chết đâu. Ta còn muốn lấy ngươi nữa mà!”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng Đại Mộng Chân Nhân và rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh, rất nhiều võ giả Thần Đan Cảnh của Vân Điện đều nghe thấy rõ ràng. Trên mặt Đại Mộng Chân Nhân và các vị trưởng lão hiểu rõ tình hình đều hiện lên một ý cười, còn những võ giả Thần Đan Cảnh không hiểu rõ như nhóm người Hoa Thiên Mệnh, Bách Lý Hồng Phong thì lại lộ6ra vẻ mặt kỳ quái.
Nhất là Bách Lý Hồng Phong, cặp mắt hắn trợn lên tròn xoe, chọc chọc vào người Hoa Thiên Mệnh bên cạnh: “Thiên Mệnh, ta không nghe nhầm đấy chứ?”
Hoa Thiên Mệnh nhắm mắt lại, trong mắt đã thấy mơ hồ có tơ máu chảy ra. Hai ngày nay, hắn đều dùng Kiếm Nhãn để tích tụ thế thương thiên, chỉ có như vậy mới có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của Hoa Thiên Mệnh.
“Lạ lắm sao?” Hoa Thiên Mệnh ôm lấy kiếm, nhắm mắt lại mà3trả lời, trên mặt hắn lờ mờ hiện ra ý cười.
“Nói thừa, chắc chắn là lạ rồi!” Nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh vẫn bày ra bộ dạng như thường ngày, Bách Lý Hồng Phong phản đối.
Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Chuyện này xảy ra trên người La Chinh thì cũng không khiến người khác thấy kỳ lạ chút nào…”
Về phần Ninh Vũ Điệp, bỗng nhiên nàng nghe thấy La Chinh nói đến chuyện này trước mặt mọi người thì mặt chợt đỏ lên.
La Chinh nói xong liền xoay đầu đi, ánh mắt vẫn nhìn5chăm chú vào Thôi Tà, dùng chân nguyên chầm chậm nói một cách rõ ràng: “Hai năm trước, khi ta còn là Chiếu Thần Cảnh đã từng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thả La Yên ra thì ta còn có thể giữ lại cho ngươi một mạng. Nhưng thật đáng tiếc, ngươi lại không nắm lấy cơ hội này. Bây giờ… cơ hội của ngươi đã không còn nữa rồi!”
Nói xong, La Chinh từ từ lấy trường kiếm ra. Trường kiếm tỏa ra ánh sáng lờ mờ, hắn nhẹ nhàng vung trường kiếm lên, đường kiếm nhẹ nhàng phát ra âm thanh sắc nhọn, tuy vậy mà êm tai lạ thường.
“Là thánh khí thượng phẩm!” Mắt Thạch Khắc Phàm lóe sáng, sau đó bỗng hô lên.
“Sao La Chinh lại có một thánh khí thượng phẩm?”
“Trong Trung Vực vốn không có thánh khí thượng phẩm, cũng không có luyện khí sư nào có thể tạo ra thánh khí, tên nhóc này lấy đâu ra vậy?”
Thực ra, phần lớn mọi người không nhận ra được cấp độ trường kiếm của La Chinh, nhưng nhóm Thạch Khắc Phàm đã nhìn ra rồi. Đương nhiên, lúc này hai bên lập tức sẽ giao chiến, mà dường như La Chinh còn định chấp nhận lời khiêu chiến của Thôi Tà. Trận chiến này của hai người họ trực tiếp quyết định sĩ khí của võ giả đôi bên.
Nếu La Chinh có được một thánh khí thượng phẩm, đương nhiên Thạch Khắc Phàm sẽ không bỏ qua cơ hội này, muốn tất cả mọi người đều biết!
“Ha ha ha ha!” Lúc này, Thôi Tà chợt cười ha ha: “La Chinh, hai năm trước ta đã lĩnh giáo bản lĩnh nói khoác của ngươi! Không ngờ đã qua hai năm mà ngươi vẫn không hề tiến bộ, mở miệng ra vẫn lợi hại như vậy! Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi đã quên, võ giả không phải dựa vào cái miệng để tranh đấu mà là nắm đấm trong tay, là thực lực của bản thân!”
La Chinh thản nhiên nhìn Thôi Tà, hít một hơi thật sâu, bên ngoài cơ thể bắt đầu hiện ra ánh sao lờ mờ. Hai ánh sao có màu sắc khác nhau được hòa trộn thành một loại ánh sáng đặc biệt rực rỡ, bao phủ trên người hắn.
“Ồ, mọi người xem, chân trời xuất hiện hai ngôi sao kìa!”
“Bây giờ là ban ngày, tự nhiên lại có sao là thế nào?”
“Hình như hai ngôi sao kia đang chiếu sáng La Chinh. Rốt cuộc hắn làm thế nào vậy? Trực tiếp mượn sức mạnh của ngôi sao!”
Cho dù là ban ngày thì thực tế vẫn có thể nhìn thấy sao, nhưng chẳng qua mặt trời đã hoàn toàn che mất ánh sáng của những ngôi sao đó mà thôi. Chỉ là sau khi La Chinh bắt đầu mở Sao Chiến Thể ra thì ngôi sao màu tím và ngôi sao màu cam sẽ bắt đầu phát sáng, chiếu về phía La Chinh đang ở xa hàng triệu triệu dặm. Lúc này mặt trời không thể che được ánh sáng của hai ngôi sao, cho nên dù là vào ban ngày thì mọi người vẫn có thể nhìn thấy vài ngôi sao xuất hiện nơi chân trời.
Đến khi Sao Chiến Thể ngưng tụ lại, La Chinh lạnh lùng nói: “Ngươi nói đúng, vậy để ngươi nhìn xem, cái gì gọi là nắm đấm, cái gì gọi là thực lực!”
Sau khi thấy ánh sao trên cơ thể La Chinh, trên mặt Thôi Tà hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó vẻ mặt cẩn thận nhanh chóng thay vào đó. Quả thực, công pháp La Chinh tu luyện khiến Thôi Tà cảm thấy thật khó mà tưởng tượng nổi. Từ cổ chí kim, đối với loài người mà nói, những ngôi sao trên cao kia là sự tồn tại vô cùng thần bí.
Mặc dù có bỏ công sức ra để quán tưởng thì cũng khó có được sức mạnh của ngôi sao kia. Sao trời xa xôi là sự tồn tại mà nhân loại không thể nào hiểu được, mà đã không hiểu được thì sao có thể quán tưởng?
Nhưng dường như La Chinh lại trực tiếp hấp thụ sức mạnh của ngôi sao? Vậy rốt cuộc là công pháp gì?
Thôi Tà cẩn thận lấy Vô Danh Giới Đao ra cầm trong tay. Trước đây, Vô Danh Giới Đao bên cạnh Thôi Tà này từng là vũ khí tốt nhất trong Trung Vực. Trong số các thánh khí hạ phẩm có mặt ở Trung Vực, cũng chỉ có Vô Danh Giới Đao này của hắn là thích hợp nhất để đón địch.
Nhưng chẳng qua, so với La Chinh thì có vẻ lúc này Thôi Tà hơi bình thường.
Thánh khí thượng phẩm, chỉ đơn giản nói về giá trị thì cũng không biết có thể đổi được bao nhiêu thánh khí hạ phẩm rồi…
La Chinh không nói gì nữa, vung trường kiếm lên, thân hình lay động, cương nguyên trong cơ thể chợt phát ra, hóa thành một tia sáng, bắn về phía Thôi Tà đang ở vài dặm bên ngoài.
Những võ giả Chiếu Thần Cảnh nhìn thấy mà hoa cả mắt. Hai người La Chinh và Thôi Tà lập tức biến thành hai tia sáng, không ngừng đan xen vào nhau, mạnh mẽ va chạm, hết tách ra lại va chạm vào nhau…
Thị lực của Thần Đan Cảnh có tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ động tác của hai người, chỉ có thể lờ mờ phân biệt hai người mà thôi.
Còn trên mặt võ giả Hư Kiếp Cảnh của hai bên đều tỏ vẻ căng thẳng. Trận chiến này quá quan trọng với cả hai bên.
Ánh mắt Ngao Tường chăm chú nhìn về phía xa, vẻ mặt kích động. So với những người khác, tâm tình của hắn lúc này còn phức tạp hơn nhiều. Thắng lợi của La Chinh không chỉ có ý nghĩa khích lệ tinh thần của binh sĩ trong thành Thiên Khải mà còn là số phận của người hắn và muội muội La Chinh nữa!
Hai người di chuyển với tốc độ rất nhanh, bản thân Ngao Tường cũng không nhìn rõ lắm, nhưng hắn vẫn cắn răng lại, nhìn chăm chú vào hướng đi của hai người, muốn phân biệt ra La Chinh!
Trong ánh mắt của La Chinh hoàn toàn là sát ý!
Hắn đợi trận chiến này đã nhiều năm như vậy nên nhất định phải thắng. Vì vậy, hắn sẽ không giữ lại thứ gì mà nhanh chóng nhằm về phía Thôi Tà, trường kiếm đã nhẹ nhàng đâm đi.
“Vô Thức!”
Một kiếm này của La Chinh trông có vẻ xiêu vẹo, nhưng mục tiêu chính là ngực của Thôi Tà, kiếm này hắn cố gắng xuyên qua người Thôi Tà.
Nhưng Thôi Tà cũng vung Vô Danh Giới Đao lên. Dù sao kiếm của La Chinh cũng là thánh khí thượng phẩm, dựa vào lợi thế của vũ khí thì Thôi Tà thực sự rơi vào thế yếu, ít nhất hắn cũng không dám dùng Vô Danh Giới Đao để đỡ kiếm của La Chinh!
“Keng!”
Giới Đao của Thôi Tà nhẹ nhàng quét trường kiếm của La Chinh, khéo léo đẩy trường kiếm của La Chinh ra.
Nhưng ngay khi kiếm của La Chinh vừa bị đẩy ra, La Chinh lại thản nhiên nói: “Vô ích thôi!”
Mũi kiếm trên không tùy ý vẽ ra một vòng tròn, vẫn như hình với bóng mà đâm về phía ngực Thôi Tà. Thực tế, không phải Vô Thức không có chiêu thức gì.
Đây là một chiêu mà La Chinh tự nghĩ ra, chỉ là một chiêu nhưng lại có thể biến ra rất nhiều chiêu thức!
Nhận ra bản thân không phá được một kiếm này của La Chinh, sắc mặt Thôi Tà chợt thay đổi, hắn muốn lùi lại về phía sau.
Trên mặt La Chinh xuất hiện một nụ cười kỳ lạ, kiếm trong tay nhẹ nhàng chuyển động. Vốn là một kiếm nhẹ nhàng mà nay bỗng nhiên xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Một kiếm này bất ngờ đâm ra, theo đó là kiếm quang sắc bén kéo dài trên phần mũi kiếm, tiếp tục phóng về phía ngực Thôi Tà. Một chiêu Vô Thức này của La Chinh đã dung hợp toàn bộ kiếm pháp cơ bản vào với nhau, đạt đến tình trạng tùy ý bộc phát.
Mặt Thôi Tà biến sắc, cơ thể bỗng nhiên nhoáng lên một cái, nhưng vẫn chậm một chút, kiếm quang cắt qua dưới sườn hắn, máu tươi lập tức bắn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/750
|