Máu tươi trên cổ hai cô gái không ngừng chảy ra, dần dần làm ướt vạt áo của hai người, cục diện trước mắt bế tắc đến mức không thể phá vỡ. Lòng La Chinh cũng dần dần trầm xuống, trong đầu hắn hiện lên vô số biện pháp!
Máu tươi không ngừng chảy ra trên cổ La Yên.
Ở cách Trung Vực hàng tỉ triệu dặm…
Trong vũ trụ gần như vô tận, có một ngọn núi lớn hoang vắng, trên ngọn núi này có một con chim lạ.
Mỗi khi con chim lạ mở hai cánh ra, độ rộng của đôi cánh ấy2to lớn như một Đại Thế Giới vậy.
Trên thực tế, trên thân con chim lạ này cũng có vô số sinh linh sinh sống một cách yên ổn, thậm chí còn có cả võ giả tu luyện, họ đột phá, và kỳ vọng ngày nào đó có thể phi thăng.
Chỉ là một con chim mà đã khổng lồ như thế… nhưng so sánh với ngọn núi lớn phía sau thì vẫn chưa tính là gì. So với ngọn núi lớn phía sau, con chim này chỉ được coi như một chấm đen nhỏ mà thôi.
Ngọn núi cao tới mức khó có8thể dùng thước đo để hình dung, nó đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Đứng ở bất cứ góc độ nào trên núi cũng không thể nhìn được toàn cảnh của nó.
Trên đỉnh ngọn núi có mấy người đang ngồi yên lặng, ngắm nhìn không gian hỗn độn phía xa…
Những người này đã ngồi ở đây không biết mấy vạn năm.
Thời gian đối với bọn họ mà nói, có đôi khi như dừng lại, có đôi khi lại trôi thật nhanh. Đối với bọn họ, ngàn năm có lẽ cũng chỉ như mấy cái chớp mắt…
Một người thanh6niên đội mào trên đầu bỗng nhiên mở miệng nói: “Hình như xảy ra chút vấn đề, sợ rằng kim chỉ nam sắp ngã xuống.”
“Cảm nhận được rồi. Nếu không can thiệp, bước này chết chắc.” Một ông già đầu bạc phơ hơi gật đầu.
“Lão Nhị, nhúng tay vào một chút được không?” Người thanh niên kia bỗng nhiên mở miệng nói.
“Ta không đi! Ngay cả chút bản lĩnh ấy mà tên kia cũng không có, người cần bảo vệ cũng không bảo vệ được. Ta thấy các ngươi mắt mù rồi. Những kẻ có mệnh Đại Thế Chi Tranh không3chỉ có một mình hắn! Chọn một người khác không được sao?” Một gã mập mạp cũng ở trên núi lắc lắc cái đầu to bự, từ chối đề nghị của người thanh niên.
Người thanh niên kia lẩm bẩm nhắc lại: “Ngươi không biết đấy thôi, hắn rất đặc biệt. Huống chi mảnh vỡ Thiên Đạo đã nằm trong tay hắn…”
“Muốn đi thì ngươi tự đi đi, ta lười!” Tên mập mạp vẫn không đồng ý.
“Được rồi, ta tự đi!” Sau khi thanh niên nói xong liền biến mất ở trên đỉnh núi.
Trong điện Hư Linh, thời gian trôi qua từng5phút, từng giây. Đối với La Chinh, Ngao Tường mà nói, mỗi giây trôi qua đều vô cùng đau khổ. Nhìn máu tươi chảy xuống trên cổ hai cô gái, sao bọn họ có thể không đau lòng?
Thế nhưng cục diện trước mắt quá bế tắc, quá khó tháo gỡ!
Nhưng với Thôi Duẫn mà nói, hắn lại cảm thấy vô cùng khoái chí!
Hắn nhìn chằm chằm La Chinh đầy hứng thú, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nội tâm đau đớn của La Chinh. La Chinh càng đau khổ, hắn lại càng vui vẻ. Cái hắn muốn chính là hiệu quả này!
“Các ngươi yên tâm, hai cô gái này nhất định sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Thôi Duẫn cười lạnh nói. Thôi Duẫn hắn không cần thứ gì, chỉ cần La Chinh đau đớn là đủ!
Đám người Thạch Khắc Phàm cũng hết cách, ai ngờ tới Hư Linh Tông một chuyến lại đụng phải kẻ điên này, thế nên ngay cả một biện pháp bọn họ cũng không có.
Đúng lúc hai bên còn đang giằng co, trên bầu trời Hư Linh Tông chợt hiện ra một luồng sáng lờ mờ bao phủ cả Hư Linh Tông. Trong ánh sáng kia có chứa sức mạnh vượt qua phạm vi của Đại Thế Giới này.
Dù chỉ một tia sức mạnh được ẩn chứa trong đó thôi cũng đã đủ để hủy diệt toàn bộ Trung Vực…
Khi luồng ánh sáng nhạt này bao phủ xuống, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, bản thân không thể nhúc nhích được…
Cảm giác không thể nhúc nhích này vô cùng quỷ dị. Vào giờ khắc này, mắt họ không thể chớp, cũng không thể hô hấp, thậm chí ngay cả máu cũng đông lại…
Cho dù là Thôi Duẫn hay La Chinh, hay kể cả những người khác trong điện Hư Linh, tất cả đều giống như một pho tượng, đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Sau đó, có một người chợt xuất hiện trên bầu trời.
Nhìn qua thì người này mới chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, trên đầu đội một chiếc mào tinh xảo, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như anh chàng này đã trải qua ngàn vạn năm tang thương.
Nhìn thấy người nọ, trên mặt Thôi Duẫn lộ vẻ sợ hãi, nhưng toàn thân hắn không thể nhúc nhích, càng không có khả năng giết chết La Yên.
Người thanh niên kia xuất hiện liền bước về phía Thôi Duẫn, lập tức vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào trán Thôi Duẫn. Nhìn qua thì đó chỉ là một động tác tùy tiện, dường như không dùng chút sức nào.
Nhưng cảnh tượng tiếp đó lại khiến người ta phải trợn mắt há mồm. Ngay lập tức, Thôi Duẫn liền hóa thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tan trước mắt mọi người. Còn luồng chân nguyên buộc trên cổ hai người La Yên tất nhiên cũng biến mất theo Thôi Duẫn.
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, trong lòng thầm kinh hãi. Người này là ai? Sao lại cường đại đến thế?
Chờ sau khi Thôi Duẫn biến mất, người thanh niên kia bỗng nhiên nở một nụ cười ấm áp với La Chinh. Ngay sau đó, đám người La Chinh, Ngao Tường, Thạch Khắc Phàm phát hiện tay chân mình đã khôi phục lại cảm giác như thường!
“Ngươi, ngươi là ai…?” Thạch Khắc Phàm hỏi với vẻ mặt hoảng sợ.
Ba vị Minh chủ mập mạp cũng cảm nhận được sự cường đại của người này!
Người thanh niên đội mào này không phải là Sinh Tử Cảnh, cũng không phải Thần Hải Cảnh, mà tu vi còn cao hơn nữa, là thứ mà bọn họ không thể lý giải nổi.
Người nọ căn bản không định trả lời Thạch Khắc Phàm, ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại trên người Thạch Khắc Phàm lấy một cái. Hắn chỉ nhìn La Chinh, trên mặt vẫn là nụ cười hớn hở: “Ta muốn dẫn La Yên đi.”
“Không được!” La Chinh lạnh giọng nói.
“Giờ ta mang nàng đi đã là phạm quy.” Người nọ lắc đầu: “Nhưng hết cách, nếu ta không xuất hiện, La Yên đã chết rồi. Sau này, sẽ không còn cơ hội như thế này nữa.”
Cho dù người này mạnh đến mức hắn khó có thể lý giải, nhưng La Chinh sẽ không để hắn mang La Yên đi. Hắn cực khổ đánh bại Thôi Tà, vất vả lắm mới có cơ hội đoàn tụ với La Yên, còn chưa nói với nàng được câu nào, sao có thể để hắn mang La Yên đi dược?
Nhìn thấy ánh mắt cố chấp của La Chinh, người thanh niên vẫn cười hớn hở như trước mà nói: “Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng La Yên đi theo ta sẽ không gặp nguy hiểm…”
“Đây không phải là vấn đề nguy hiểm. La Yên là muội muội của ta, ta không cho phép bất cứ kẻ nào mang nàng đi.” La Chinh lạnh giọng đáp lại.
Người thanh niên mỉm cười: “Ngươi ngăn được ta sao?”
“Không thử sao biết được?” La Chinh nói xong, cố ý đi về phía La Yên. Mặc dù trên cổ nàng bị thương, nhưng vì sáu giác quan đã bị phong bế nên nàng không cảm nhận được bất cứ đau đớn gì.
Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ phóng ra, bóng dáng Huân xuất hiện bên người La Chinh, nàng hoảng sợ nhìn người thanh niên kia một cái, rồi lập tức nói với La Chinh: “La Chinh, đừng đi qua!”
Thân là Vương của Yêu Dạ tộc, Huân đã bao giờ có vẻ mặt như vậy chứ?
Mặc dù bản thân nàng chỉ là một nửa Giới Chủ, nhưng cường giả nàng từng tiếp xúc nhiều không đếm xuể. Đừng nói người này là cường giả trên Thần Hải Cảnh, cho dù là Thiên Tôn thì cũng không thể khiến nàng có vẻ mặt này được!
“Ngươi là cô bé Yêu Dạ tộc cai quản sát lục.” Người thanh niên mỉm cười, gật đầu với Huân.
Huân đã trở thành Vương cai quản sát lục không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng trong miệng người thanh niên này lại vẫn chỉ là một cô bé. Như vậy thời gian người thanh niên này từng sống, căn bản không phải là điều La Chinh có thể tưởng tượng ra.
Huân nhìn người thanh niên kia một cái, lập tức cầu xin nói: “La Yên là kim chỉ nam của La Chinh, hai người bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, ngươi mang nàng đi như vậy, không hay lắm.”
“So với việc nàng phải đi theo chịu khổ, không bằng trực tiếp đi đến một bước cuối cùng. Ta mang nàng đi, nếu La Chinh có thực lực, nàng vẫn sẽ dẫn đường để La Chinh lên núi được.” Người thanh niên đáp lại.
Huân không nói nữa, nàng biết mình không có khả năng thay đổi suy nghĩ của người thanh niên này. Nàng có địa vị cao trong Yêu Dạ tộc, nhưng người thanh niên này vẫn là người mà nàng phải ngước lên mà nhìn!
La Chinh không tin, hắn mặc kệ người thanh niên này và Huân nói cái gì mà tiếp tục đi về phía La Yên. Nhìn thấy La Yên bị phong bế sáu giác quan, hắn đau lòng muốn giải phong ấn cho nàng.
“Đừng đi tới nữa.” Người thanh niên ngăn trước mặt La Chinh, vươn ra một ngón tay: “Ta không muốn để lại bóng ma trong tâm võ đạo của ngươi. Nếu ngươi tiếp tục đi tới, ta sẽ cho ngươi cảm nhận sức mạnh của ta!”
“Sức mạnh của ngươi?” La Chinh nhướng mày, nhìn chằm chằm người thanh niên.
“Đúng, một phần ngàn vạn sức mạnh.” Người thanh niên hơi cười rộ lên, hắn vươn ra một ngón tay, đầu ngón tay có một vòng sáng dần khuếch tán ra.
Nhìn thấy vòng sáng này, vẻ mặt La Chinh trở nên nghiêm trọng. Đây… thật sự là một phần ngàn vạn sức mạnh của hắn ư?
Máu tươi không ngừng chảy ra trên cổ La Yên.
Ở cách Trung Vực hàng tỉ triệu dặm…
Trong vũ trụ gần như vô tận, có một ngọn núi lớn hoang vắng, trên ngọn núi này có một con chim lạ.
Mỗi khi con chim lạ mở hai cánh ra, độ rộng của đôi cánh ấy2to lớn như một Đại Thế Giới vậy.
Trên thực tế, trên thân con chim lạ này cũng có vô số sinh linh sinh sống một cách yên ổn, thậm chí còn có cả võ giả tu luyện, họ đột phá, và kỳ vọng ngày nào đó có thể phi thăng.
Chỉ là một con chim mà đã khổng lồ như thế… nhưng so sánh với ngọn núi lớn phía sau thì vẫn chưa tính là gì. So với ngọn núi lớn phía sau, con chim này chỉ được coi như một chấm đen nhỏ mà thôi.
Ngọn núi cao tới mức khó có8thể dùng thước đo để hình dung, nó đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Đứng ở bất cứ góc độ nào trên núi cũng không thể nhìn được toàn cảnh của nó.
Trên đỉnh ngọn núi có mấy người đang ngồi yên lặng, ngắm nhìn không gian hỗn độn phía xa…
Những người này đã ngồi ở đây không biết mấy vạn năm.
Thời gian đối với bọn họ mà nói, có đôi khi như dừng lại, có đôi khi lại trôi thật nhanh. Đối với bọn họ, ngàn năm có lẽ cũng chỉ như mấy cái chớp mắt…
Một người thanh6niên đội mào trên đầu bỗng nhiên mở miệng nói: “Hình như xảy ra chút vấn đề, sợ rằng kim chỉ nam sắp ngã xuống.”
“Cảm nhận được rồi. Nếu không can thiệp, bước này chết chắc.” Một ông già đầu bạc phơ hơi gật đầu.
“Lão Nhị, nhúng tay vào một chút được không?” Người thanh niên kia bỗng nhiên mở miệng nói.
“Ta không đi! Ngay cả chút bản lĩnh ấy mà tên kia cũng không có, người cần bảo vệ cũng không bảo vệ được. Ta thấy các ngươi mắt mù rồi. Những kẻ có mệnh Đại Thế Chi Tranh không3chỉ có một mình hắn! Chọn một người khác không được sao?” Một gã mập mạp cũng ở trên núi lắc lắc cái đầu to bự, từ chối đề nghị của người thanh niên.
Người thanh niên kia lẩm bẩm nhắc lại: “Ngươi không biết đấy thôi, hắn rất đặc biệt. Huống chi mảnh vỡ Thiên Đạo đã nằm trong tay hắn…”
“Muốn đi thì ngươi tự đi đi, ta lười!” Tên mập mạp vẫn không đồng ý.
“Được rồi, ta tự đi!” Sau khi thanh niên nói xong liền biến mất ở trên đỉnh núi.
Trong điện Hư Linh, thời gian trôi qua từng5phút, từng giây. Đối với La Chinh, Ngao Tường mà nói, mỗi giây trôi qua đều vô cùng đau khổ. Nhìn máu tươi chảy xuống trên cổ hai cô gái, sao bọn họ có thể không đau lòng?
Thế nhưng cục diện trước mắt quá bế tắc, quá khó tháo gỡ!
Nhưng với Thôi Duẫn mà nói, hắn lại cảm thấy vô cùng khoái chí!
Hắn nhìn chằm chằm La Chinh đầy hứng thú, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nội tâm đau đớn của La Chinh. La Chinh càng đau khổ, hắn lại càng vui vẻ. Cái hắn muốn chính là hiệu quả này!
“Các ngươi yên tâm, hai cô gái này nhất định sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Thôi Duẫn cười lạnh nói. Thôi Duẫn hắn không cần thứ gì, chỉ cần La Chinh đau đớn là đủ!
Đám người Thạch Khắc Phàm cũng hết cách, ai ngờ tới Hư Linh Tông một chuyến lại đụng phải kẻ điên này, thế nên ngay cả một biện pháp bọn họ cũng không có.
Đúng lúc hai bên còn đang giằng co, trên bầu trời Hư Linh Tông chợt hiện ra một luồng sáng lờ mờ bao phủ cả Hư Linh Tông. Trong ánh sáng kia có chứa sức mạnh vượt qua phạm vi của Đại Thế Giới này.
Dù chỉ một tia sức mạnh được ẩn chứa trong đó thôi cũng đã đủ để hủy diệt toàn bộ Trung Vực…
Khi luồng ánh sáng nhạt này bao phủ xuống, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, bản thân không thể nhúc nhích được…
Cảm giác không thể nhúc nhích này vô cùng quỷ dị. Vào giờ khắc này, mắt họ không thể chớp, cũng không thể hô hấp, thậm chí ngay cả máu cũng đông lại…
Cho dù là Thôi Duẫn hay La Chinh, hay kể cả những người khác trong điện Hư Linh, tất cả đều giống như một pho tượng, đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Sau đó, có một người chợt xuất hiện trên bầu trời.
Nhìn qua thì người này mới chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, trên đầu đội một chiếc mào tinh xảo, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như anh chàng này đã trải qua ngàn vạn năm tang thương.
Nhìn thấy người nọ, trên mặt Thôi Duẫn lộ vẻ sợ hãi, nhưng toàn thân hắn không thể nhúc nhích, càng không có khả năng giết chết La Yên.
Người thanh niên kia xuất hiện liền bước về phía Thôi Duẫn, lập tức vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào trán Thôi Duẫn. Nhìn qua thì đó chỉ là một động tác tùy tiện, dường như không dùng chút sức nào.
Nhưng cảnh tượng tiếp đó lại khiến người ta phải trợn mắt há mồm. Ngay lập tức, Thôi Duẫn liền hóa thành tro bụi, hoàn toàn tiêu tan trước mắt mọi người. Còn luồng chân nguyên buộc trên cổ hai người La Yên tất nhiên cũng biến mất theo Thôi Duẫn.
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, trong lòng thầm kinh hãi. Người này là ai? Sao lại cường đại đến thế?
Chờ sau khi Thôi Duẫn biến mất, người thanh niên kia bỗng nhiên nở một nụ cười ấm áp với La Chinh. Ngay sau đó, đám người La Chinh, Ngao Tường, Thạch Khắc Phàm phát hiện tay chân mình đã khôi phục lại cảm giác như thường!
“Ngươi, ngươi là ai…?” Thạch Khắc Phàm hỏi với vẻ mặt hoảng sợ.
Ba vị Minh chủ mập mạp cũng cảm nhận được sự cường đại của người này!
Người thanh niên đội mào này không phải là Sinh Tử Cảnh, cũng không phải Thần Hải Cảnh, mà tu vi còn cao hơn nữa, là thứ mà bọn họ không thể lý giải nổi.
Người nọ căn bản không định trả lời Thạch Khắc Phàm, ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại trên người Thạch Khắc Phàm lấy một cái. Hắn chỉ nhìn La Chinh, trên mặt vẫn là nụ cười hớn hở: “Ta muốn dẫn La Yên đi.”
“Không được!” La Chinh lạnh giọng nói.
“Giờ ta mang nàng đi đã là phạm quy.” Người nọ lắc đầu: “Nhưng hết cách, nếu ta không xuất hiện, La Yên đã chết rồi. Sau này, sẽ không còn cơ hội như thế này nữa.”
Cho dù người này mạnh đến mức hắn khó có thể lý giải, nhưng La Chinh sẽ không để hắn mang La Yên đi. Hắn cực khổ đánh bại Thôi Tà, vất vả lắm mới có cơ hội đoàn tụ với La Yên, còn chưa nói với nàng được câu nào, sao có thể để hắn mang La Yên đi dược?
Nhìn thấy ánh mắt cố chấp của La Chinh, người thanh niên vẫn cười hớn hở như trước mà nói: “Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng La Yên đi theo ta sẽ không gặp nguy hiểm…”
“Đây không phải là vấn đề nguy hiểm. La Yên là muội muội của ta, ta không cho phép bất cứ kẻ nào mang nàng đi.” La Chinh lạnh giọng đáp lại.
Người thanh niên mỉm cười: “Ngươi ngăn được ta sao?”
“Không thử sao biết được?” La Chinh nói xong, cố ý đi về phía La Yên. Mặc dù trên cổ nàng bị thương, nhưng vì sáu giác quan đã bị phong bế nên nàng không cảm nhận được bất cứ đau đớn gì.
Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ phóng ra, bóng dáng Huân xuất hiện bên người La Chinh, nàng hoảng sợ nhìn người thanh niên kia một cái, rồi lập tức nói với La Chinh: “La Chinh, đừng đi qua!”
Thân là Vương của Yêu Dạ tộc, Huân đã bao giờ có vẻ mặt như vậy chứ?
Mặc dù bản thân nàng chỉ là một nửa Giới Chủ, nhưng cường giả nàng từng tiếp xúc nhiều không đếm xuể. Đừng nói người này là cường giả trên Thần Hải Cảnh, cho dù là Thiên Tôn thì cũng không thể khiến nàng có vẻ mặt này được!
“Ngươi là cô bé Yêu Dạ tộc cai quản sát lục.” Người thanh niên mỉm cười, gật đầu với Huân.
Huân đã trở thành Vương cai quản sát lục không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng trong miệng người thanh niên này lại vẫn chỉ là một cô bé. Như vậy thời gian người thanh niên này từng sống, căn bản không phải là điều La Chinh có thể tưởng tượng ra.
Huân nhìn người thanh niên kia một cái, lập tức cầu xin nói: “La Yên là kim chỉ nam của La Chinh, hai người bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, ngươi mang nàng đi như vậy, không hay lắm.”
“So với việc nàng phải đi theo chịu khổ, không bằng trực tiếp đi đến một bước cuối cùng. Ta mang nàng đi, nếu La Chinh có thực lực, nàng vẫn sẽ dẫn đường để La Chinh lên núi được.” Người thanh niên đáp lại.
Huân không nói nữa, nàng biết mình không có khả năng thay đổi suy nghĩ của người thanh niên này. Nàng có địa vị cao trong Yêu Dạ tộc, nhưng người thanh niên này vẫn là người mà nàng phải ngước lên mà nhìn!
La Chinh không tin, hắn mặc kệ người thanh niên này và Huân nói cái gì mà tiếp tục đi về phía La Yên. Nhìn thấy La Yên bị phong bế sáu giác quan, hắn đau lòng muốn giải phong ấn cho nàng.
“Đừng đi tới nữa.” Người thanh niên ngăn trước mặt La Chinh, vươn ra một ngón tay: “Ta không muốn để lại bóng ma trong tâm võ đạo của ngươi. Nếu ngươi tiếp tục đi tới, ta sẽ cho ngươi cảm nhận sức mạnh của ta!”
“Sức mạnh của ngươi?” La Chinh nhướng mày, nhìn chằm chằm người thanh niên.
“Đúng, một phần ngàn vạn sức mạnh.” Người thanh niên hơi cười rộ lên, hắn vươn ra một ngón tay, đầu ngón tay có một vòng sáng dần khuếch tán ra.
Nhìn thấy vòng sáng này, vẻ mặt La Chinh trở nên nghiêm trọng. Đây… thật sự là một phần ngàn vạn sức mạnh của hắn ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/750
|