Tin tức La Chinh lặng lẽ rời khỏi Trung Vực bị Thiên Hạ Thương Minh khống chế chặt chẽ.
Hiện tại, toàn bộ võ giả Trung Vực, chỉ cần có đầu óc một chút thì cũng đã hiểu Thiên Hạ Thương Minh nay đã vững vàng chiếm giữ vị trí bá chủ của Trung Vực, mà Thiên Hạ Thương Minh bây giờ lại lấy La Chinh làm đầu.
Trên thực tế, lúc trước, từ sau khi La Chinh đánh bại Thôi Tà thì bố cục này cũng đã bắt đầu thành hình. Một vài tông môn tứ phẩm khác cũng biết không nên2lo việc bao đồng, bởi vì họ vốn không có dũng khí và sức mạnh để chống lại Thiên Hạ Thương Minh.
Hơn nữa, khi một nhóm cường giả siêu cấp không biết từ đâu ra đi theo La Chinh, dùng bản lĩnh như sấm chớp mà dễ dàng giết chết cường giả thần quốc, thì các tông môn tứ phẩm như Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán và Hắc Sơn Tông cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng. Điều khiến họ càng vui mừng hơn nữa là La Chinh không có dự định thành lập thần quốc.
Nếu như hắn thực8sự định thành lập thần quốc, hợp nhất tất cả các tông môn lại thì với sức ảnh hưởng của Vân Điên và Thiên Hạ Thương Minh khi liên hợp lại, trong Trung Vực bây giờ có ai có thể phản kháng được?
Cho dù như thế nào, sức ảnh hưởng của La Chinh hiện giờ đã chẳng khác gì một tấm biển treo trước Trung Vực. Đây cũng là lý do vì sao Thiên Hạ Thương Minh lại giữ bí mật về hành tung của La Chinh. Chỉ cần hắn còn ở Trung Vực thì cũng là một sự uy hiếp6tương đối lớn với thần quốc Đại Vũ.
Nhóm Thạch Khắc Phàm đương nhiên tin tưởng, nếu thần quốc Đại Vũ dốc toàn bộ sức lực thì cho dù là La Chinh cũng không thể ngăn cản được.
Chẳng qua nội bộ tứ đại thần quốc chưa chắc đã bền chắc như thép, đương nhiên bọn họ sẽ không vì một Trung Vực nho nhỏ mà hao phí nhiều tâm sức.
Trên bầu trời Bạo Loạn Tinh Hải, hai luồng ánh sáng bay thẳng đến phía đông. Sau khi đưa tiễn Tư Đồ Hạo Thiên, La Chinh và vị võ giả tên Tào Tuấn3Phong cùng đi với nhau, vượt qua Bạo Loạn Tinh Hải!
Gió lốc trên Bạo Loạn Tinh Hải sẽ dừng lại khoảng ba đến sáu tháng, La Chinh muốn lợi dụng lúc này để tiến lên.
Trong khoảng thời gian này, thông qua Tào Tuấn Phong, đại khái La Chinh cũng đã hiểu rõ thế cục của thần quốc Đại Vũ và ba thần quốc lớn còn lại.
Hoàn toàn khác với thế cục của Trung Vực, tất cả mọi thứ trên đại lục này đều do tứ đại thần quốc khống chế, không tồn tại bất kỳ hình thức tông môn nào.
Thành lập5tông môn chẳng khác nào thành lập thế lực riêng, mà một thần quốc tuyệt đối không cho phép chuyện này tồn tại. Bởi vì một khi có tông môn nào đó vùng dậy, bắt đầu chống lại thần quốc thì thậm chí sau đó còn có thể sinh ra thần quốc mới.
Cho nên từ khi bảy đại thần quốc đã bị tiêu diệt hết ba thì thế cục của tứ đại thần quốc vẫn được kéo dài tới bây giờ, không có thần quốc mới nào được sinh ra, thực sự cũng coi như là đại thống nhất, thiên thu muôn đời.
Chẳng qua võ giả vẫn phải tu luyện, thần quốc cũng phải bồi dưỡng người kế nghiệp và thế hệ sau, vì vậy trong thần quốc lại tồn tại một hình thức tông môn khác, đó chính là võ phủ.
Dù là thần quốc Đại Vũ hay các thần quốc khác thì đều tồn tại các võ phủ khác nhau. Các võ phủ này cũng khá giống tông môn trong Trung Vực, chẳng qua tất cả các võ phủ đều nằm trong sự khống chế của thần quốc. Võ phủ dù to nhỏ gì thì cũng biến thành thánh địa tu luyện của thần quốc. Muốn tu luyện, đạt được tài nguyên lớn hơn để trở nên lớn mạnh hơn thì nhất định phải gia nhập võ phủ.
“Nếu ngươi muốn bước vào thánh hải Thiên Vũ, có lẽ cũng phải gia nhập vào một võ phủ nào đó.” Hai người đang bay trên vùng trời Bạo Loạn Tinh Hải thì Tào Tuấn Phong lại đề nghị.
“Vì sao?” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kỳ lạ, lập tức hỏi.
Tào Tuấn Phong thẳng thừng đáp: “Thánh hải Thiên Vũ chính là một kỳ tích, suốt bao nhiêu năm nay đều bị tứ đại thần quốc độc quyền, các võ giả độc lập không có tư cách vào trong đó chứ đừng nói là bước vào đó để khai khác Sinh Mệnh Nguyên Thạch.”
Lông mày La Chinh hơi nhíu lại, càng hoang mang hơn nên lại hỏi: “Nếu thánh hải Thiên Vũ là một hải vực thì hẳn là rộng lớn vô cùng, sao tứ đại thần quốc lại có thể giữ làm độc quyền được?”
“Có điều ngươi chưa biết, mặc dù thánh hải Thiên Vũ là một hải vực, nhưng thực ra cũng chỉ như một cái hồ trên lục địa mà thôi. Chẳng qua hồ nước này tương đối lớn. Để độc chiếm các bí cảnh trong thánh hải Thiên Vũ này mà tứ đại thần quốc đã phái lực lượng hùng hậu trông coi ở bốn phía. Hơn nữa… rất nhiều cứ điểm quan trọng, các thành lớn trong tứ đại thần quốc đều được xây dựng xoay quanh thánh hải Thiên Vũ. Có bảy mươi phần trăm dân cư trong các thần quốc, chín mươi phần trăm cường giả đều ở ngay xung quanh. Muốn một mình bước vào trong đó, vốn là chuyện không thể.” Tào Tuấn Phong trả lời từ đầu tới đuôi, nói rõ mọi chuyện.
Sau khi bị hạ nô ấn, Tào Tuấn Phong sẽ không lừa dối La Chinh, thậm chí La Chinh có thể cảm nhận được cả những chuyện mà Tào Tuấn Phong suy nghĩ trong đầu, nên đương nhiên có thể phân biệt lời hắn nói là thật hay giả.
Như vậy thì hơi phiền phức.
Theo kế hoạch của La Chinh, hắn muốn lén lút tiến vào thánh hải Thiên Vũ. Nếu có thể đào được Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong nơi gọi là bí cảnh Vũ Hoàng thì hắn sẽ có thể lập tức rời đi, sau đó tìm cơ hội trở lại Trung Vực.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ bước vào thánh hải Thiên Vũ thôi cũng đã là một vấn đề lớn.
“Gia nhập vào võ phủ thì chắc chắn sẽ có tư cách bước vào thánh hải Thiên Vũ sao?” La Chinh hỏi lại.
“Ha ha.” Tào Tuấn Phong mỉm cười: “Mỗi năm, tứ đại thần quốc sẽ cử người đi vào thánh hải Thiên Vũ. Trong thánh hải Thiên Vũ có bốn bí cảnh lớn là bí cảnh Vũ Hoàng, bí cảnh Thần Hoàng, bí cảnh Mộng Thần, và cuối cùng là bí cảnh Thiên Thần.
La Chinh gật nhẹ đầu, tứ đại thần quốc có thể phát triển đến mức này thì chắc chắn mỗi thần quốc đều có đại năng Thần Hải Cảnh. Những tài nguyên trong bí cảnh này không phải ít, có lẽ cũng không kém tháp Tội Ác và động Huyền Minh trong đại lục Hải Thần.
Chẳng qua La Chinh vẫn quan tâm bí cảnh Vũ Hoàng nhất. Dù sao thì bí cảnh Vũ Hoàng chính là mục tiêu trong chuyến này của La Chinh. Lấy đủ Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong bí cảnh Vũ Hoàng rồi, hắn sẽ có thể lên đường trở về.
Tào Tuấn Phong lập tức nói: “Muốn bước vào ba bí cảnh đầu tiên thì nhất định phải gia nhập vào một võ phủ nào đó, hơn nữa ít nhất phải là võ phủ ngũ phẩm trở lên. Trong tất cả các võ phủ ngũ phẩm trở lên ở tứ đại thần quốc đều chắc chắn có một vài suất đi vào. Muốn bước vào bí cảnh Vũ Hoàng, nhất định phải giành được một suất này.
“Giành thế nào?” La Chinh lại hỏi.
Tào Tuấn Phong nói thẳng: “Gia nhập võ phủ, trở thành võ giả xuất sắc nhất trong võ phủ!”
Bản thân La Chinh vẫn còn hơi mâu thuẫn với việc gia nhập võ phủ khác. Lúc trước, khi hắn đến tháp Tội Ác, thánh địa Tử Tâm của Nhân tộc có mời hắn gia nhập, nhưng cũng đã bị hắn từ chối.
La Chinh là một người thường hoài niệm những điều xưa cũ. Tuy với sức mạnh hiện tại của hắn thì thực ra Vân Điện đã không thể tiếp nhận hắn được nữa rồi, nhưng La Chinh vẫn kiên định rằng mình là một thành viên của Vân Điện.
“Ngoài việc gia nhập ra thì không còn cách nào khác sao?” La Chinh lại hỏi.
“Không có, trừ khi ngươi có thể giết chết được các Chiến Hoàng, Chiến Đế để tiến vào thánh hải Thiên Vũ…” Tào Tuấn Phong nói, sau đó hắn lập tức liếc nhìn La Chinh một cái khó hiểu: “Với thực lực của ngươi, gia nhập võ phủ, tranh giành lấy một suất để đi vào bí cảnh thì hẳn là không khó.”
Trước khi đến Trung Vực, Tào Tuấn Phong cũng nghe Vô Tâm thượng nhân nhắc tới La Chinh. Vô Tâm thượng nhân nói cho họ biết, trong Trung Vực xuất hiện một thiên tài siêu cấp. Thiên tài này còn mạnh hơn những thiên tài cấp Thần trong thần quốc rất nhiều, thậm chí chỉ với tu vi Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà đã giết chết võ giả Sinh Tử Cảnh tứ trọng.
Tu vi Chiếu Thần Cảnh mà vượt cấp để giết chết võ giả Thần Đan Cảnh thì cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, bởi rất nhiều thiên tài cấp Thần đều có thể làm được.
Nhưng võ giả càng tu luyện thì khoảng cách thực lực lại càng lớn. Cho nên với tu vi Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà có thể giết chết cường giả Sinh Tử Cảnh tứ trọng thì cũng thật khó để tưởng tượng.
Tào Tuấn Phong là cường giả Sinh Tử Cảnh, mỗi khi hắn vượt qua một Sinh Tử Kiếp thì đều cảm thấy bản thân như được thay da đổi thịt một cách mạnh mẽ. La Chinh có thể vượt cấp để khiêu chiến với cường giả Sinh Tử Cảnh, vậy có thể tưởng tượng được thiên phú của hắn yêu nghiệt tới mức nào?
Sau khi La Chinh suy nghĩ một chút thì cũng đã quyết định. Thôi, gia nhập võ phủ khác cũng chỉ là kế sách để tạm thời, bây giờ tính mạng của Ninh Vũ Điệp là quan trọng nhất.
Vì vậy, La Chinh quyết định, sau khi bước vào thần quốc, trước hết vẫn phải tìm một võ phủ để tiến vào. Dù sao thì thực sự hắn cũng không thể giết chết Chiến Hoàng, Chiến Đế để bước vào thánh hải Thiên Vũ được…
Ngay lúc La Chinh còn đang mải suy nghĩ thì trên mặt biển phía trước chợt xuất hiện một lốc xoáy to lớn.
Cho dù gió lốc trên Bạo Loạn Tinh Hải đã ngừng thì chúng vẫn như một ngọn núi lớn trên hải vực không ngừng quay cuồng, cuộn sóng. Khi lốc xoáy kia vừa xuất hiện, liền thấy mười mấy cuộn sóng lớn như núi xoay quanh.
“Lốc xoáy thật lớn!”
Lốc xoáy giữa Tinh Hải này phải bằng một phần mười diện tích Trung Vực, bên cạnh nó nổi lên rất nhiều bọt nước trắng xóa, ở đoạn giữa thì vẫn còn giữ được màu xanh của nước biển, nhưng tới dưới đáy thì đã là một mảnh tối đen, giống như dưới lốc xoáy có thể thông đến địa ngục vậy!
Sau khi Tào Tuấn Phong nhìn thấy lốc xoáy to lớn này, sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Hắn vội vàng nói: “Mau, mau bay lên, bay lên cao đi!”
Mặc dù hắn là nô dịch của La Chinh, nhưng dù sao cũng có tư duy của mình. Hắn không thể nào chống lại mệnh lệnh của La Chinh, nhưng hắn vẫn sợ chết.
Hiện tại, toàn bộ võ giả Trung Vực, chỉ cần có đầu óc một chút thì cũng đã hiểu Thiên Hạ Thương Minh nay đã vững vàng chiếm giữ vị trí bá chủ của Trung Vực, mà Thiên Hạ Thương Minh bây giờ lại lấy La Chinh làm đầu.
Trên thực tế, lúc trước, từ sau khi La Chinh đánh bại Thôi Tà thì bố cục này cũng đã bắt đầu thành hình. Một vài tông môn tứ phẩm khác cũng biết không nên2lo việc bao đồng, bởi vì họ vốn không có dũng khí và sức mạnh để chống lại Thiên Hạ Thương Minh.
Hơn nữa, khi một nhóm cường giả siêu cấp không biết từ đâu ra đi theo La Chinh, dùng bản lĩnh như sấm chớp mà dễ dàng giết chết cường giả thần quốc, thì các tông môn tứ phẩm như Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán và Hắc Sơn Tông cũng chỉ có thể lựa chọn phục tùng. Điều khiến họ càng vui mừng hơn nữa là La Chinh không có dự định thành lập thần quốc.
Nếu như hắn thực8sự định thành lập thần quốc, hợp nhất tất cả các tông môn lại thì với sức ảnh hưởng của Vân Điên và Thiên Hạ Thương Minh khi liên hợp lại, trong Trung Vực bây giờ có ai có thể phản kháng được?
Cho dù như thế nào, sức ảnh hưởng của La Chinh hiện giờ đã chẳng khác gì một tấm biển treo trước Trung Vực. Đây cũng là lý do vì sao Thiên Hạ Thương Minh lại giữ bí mật về hành tung của La Chinh. Chỉ cần hắn còn ở Trung Vực thì cũng là một sự uy hiếp6tương đối lớn với thần quốc Đại Vũ.
Nhóm Thạch Khắc Phàm đương nhiên tin tưởng, nếu thần quốc Đại Vũ dốc toàn bộ sức lực thì cho dù là La Chinh cũng không thể ngăn cản được.
Chẳng qua nội bộ tứ đại thần quốc chưa chắc đã bền chắc như thép, đương nhiên bọn họ sẽ không vì một Trung Vực nho nhỏ mà hao phí nhiều tâm sức.
Trên bầu trời Bạo Loạn Tinh Hải, hai luồng ánh sáng bay thẳng đến phía đông. Sau khi đưa tiễn Tư Đồ Hạo Thiên, La Chinh và vị võ giả tên Tào Tuấn3Phong cùng đi với nhau, vượt qua Bạo Loạn Tinh Hải!
Gió lốc trên Bạo Loạn Tinh Hải sẽ dừng lại khoảng ba đến sáu tháng, La Chinh muốn lợi dụng lúc này để tiến lên.
Trong khoảng thời gian này, thông qua Tào Tuấn Phong, đại khái La Chinh cũng đã hiểu rõ thế cục của thần quốc Đại Vũ và ba thần quốc lớn còn lại.
Hoàn toàn khác với thế cục của Trung Vực, tất cả mọi thứ trên đại lục này đều do tứ đại thần quốc khống chế, không tồn tại bất kỳ hình thức tông môn nào.
Thành lập5tông môn chẳng khác nào thành lập thế lực riêng, mà một thần quốc tuyệt đối không cho phép chuyện này tồn tại. Bởi vì một khi có tông môn nào đó vùng dậy, bắt đầu chống lại thần quốc thì thậm chí sau đó còn có thể sinh ra thần quốc mới.
Cho nên từ khi bảy đại thần quốc đã bị tiêu diệt hết ba thì thế cục của tứ đại thần quốc vẫn được kéo dài tới bây giờ, không có thần quốc mới nào được sinh ra, thực sự cũng coi như là đại thống nhất, thiên thu muôn đời.
Chẳng qua võ giả vẫn phải tu luyện, thần quốc cũng phải bồi dưỡng người kế nghiệp và thế hệ sau, vì vậy trong thần quốc lại tồn tại một hình thức tông môn khác, đó chính là võ phủ.
Dù là thần quốc Đại Vũ hay các thần quốc khác thì đều tồn tại các võ phủ khác nhau. Các võ phủ này cũng khá giống tông môn trong Trung Vực, chẳng qua tất cả các võ phủ đều nằm trong sự khống chế của thần quốc. Võ phủ dù to nhỏ gì thì cũng biến thành thánh địa tu luyện của thần quốc. Muốn tu luyện, đạt được tài nguyên lớn hơn để trở nên lớn mạnh hơn thì nhất định phải gia nhập võ phủ.
“Nếu ngươi muốn bước vào thánh hải Thiên Vũ, có lẽ cũng phải gia nhập vào một võ phủ nào đó.” Hai người đang bay trên vùng trời Bạo Loạn Tinh Hải thì Tào Tuấn Phong lại đề nghị.
“Vì sao?” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kỳ lạ, lập tức hỏi.
Tào Tuấn Phong thẳng thừng đáp: “Thánh hải Thiên Vũ chính là một kỳ tích, suốt bao nhiêu năm nay đều bị tứ đại thần quốc độc quyền, các võ giả độc lập không có tư cách vào trong đó chứ đừng nói là bước vào đó để khai khác Sinh Mệnh Nguyên Thạch.”
Lông mày La Chinh hơi nhíu lại, càng hoang mang hơn nên lại hỏi: “Nếu thánh hải Thiên Vũ là một hải vực thì hẳn là rộng lớn vô cùng, sao tứ đại thần quốc lại có thể giữ làm độc quyền được?”
“Có điều ngươi chưa biết, mặc dù thánh hải Thiên Vũ là một hải vực, nhưng thực ra cũng chỉ như một cái hồ trên lục địa mà thôi. Chẳng qua hồ nước này tương đối lớn. Để độc chiếm các bí cảnh trong thánh hải Thiên Vũ này mà tứ đại thần quốc đã phái lực lượng hùng hậu trông coi ở bốn phía. Hơn nữa… rất nhiều cứ điểm quan trọng, các thành lớn trong tứ đại thần quốc đều được xây dựng xoay quanh thánh hải Thiên Vũ. Có bảy mươi phần trăm dân cư trong các thần quốc, chín mươi phần trăm cường giả đều ở ngay xung quanh. Muốn một mình bước vào trong đó, vốn là chuyện không thể.” Tào Tuấn Phong trả lời từ đầu tới đuôi, nói rõ mọi chuyện.
Sau khi bị hạ nô ấn, Tào Tuấn Phong sẽ không lừa dối La Chinh, thậm chí La Chinh có thể cảm nhận được cả những chuyện mà Tào Tuấn Phong suy nghĩ trong đầu, nên đương nhiên có thể phân biệt lời hắn nói là thật hay giả.
Như vậy thì hơi phiền phức.
Theo kế hoạch của La Chinh, hắn muốn lén lút tiến vào thánh hải Thiên Vũ. Nếu có thể đào được Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong nơi gọi là bí cảnh Vũ Hoàng thì hắn sẽ có thể lập tức rời đi, sau đó tìm cơ hội trở lại Trung Vực.
Nhưng bây giờ xem ra, chỉ bước vào thánh hải Thiên Vũ thôi cũng đã là một vấn đề lớn.
“Gia nhập vào võ phủ thì chắc chắn sẽ có tư cách bước vào thánh hải Thiên Vũ sao?” La Chinh hỏi lại.
“Ha ha.” Tào Tuấn Phong mỉm cười: “Mỗi năm, tứ đại thần quốc sẽ cử người đi vào thánh hải Thiên Vũ. Trong thánh hải Thiên Vũ có bốn bí cảnh lớn là bí cảnh Vũ Hoàng, bí cảnh Thần Hoàng, bí cảnh Mộng Thần, và cuối cùng là bí cảnh Thiên Thần.
La Chinh gật nhẹ đầu, tứ đại thần quốc có thể phát triển đến mức này thì chắc chắn mỗi thần quốc đều có đại năng Thần Hải Cảnh. Những tài nguyên trong bí cảnh này không phải ít, có lẽ cũng không kém tháp Tội Ác và động Huyền Minh trong đại lục Hải Thần.
Chẳng qua La Chinh vẫn quan tâm bí cảnh Vũ Hoàng nhất. Dù sao thì bí cảnh Vũ Hoàng chính là mục tiêu trong chuyến này của La Chinh. Lấy đủ Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong bí cảnh Vũ Hoàng rồi, hắn sẽ có thể lên đường trở về.
Tào Tuấn Phong lập tức nói: “Muốn bước vào ba bí cảnh đầu tiên thì nhất định phải gia nhập vào một võ phủ nào đó, hơn nữa ít nhất phải là võ phủ ngũ phẩm trở lên. Trong tất cả các võ phủ ngũ phẩm trở lên ở tứ đại thần quốc đều chắc chắn có một vài suất đi vào. Muốn bước vào bí cảnh Vũ Hoàng, nhất định phải giành được một suất này.
“Giành thế nào?” La Chinh lại hỏi.
Tào Tuấn Phong nói thẳng: “Gia nhập võ phủ, trở thành võ giả xuất sắc nhất trong võ phủ!”
Bản thân La Chinh vẫn còn hơi mâu thuẫn với việc gia nhập võ phủ khác. Lúc trước, khi hắn đến tháp Tội Ác, thánh địa Tử Tâm của Nhân tộc có mời hắn gia nhập, nhưng cũng đã bị hắn từ chối.
La Chinh là một người thường hoài niệm những điều xưa cũ. Tuy với sức mạnh hiện tại của hắn thì thực ra Vân Điện đã không thể tiếp nhận hắn được nữa rồi, nhưng La Chinh vẫn kiên định rằng mình là một thành viên của Vân Điện.
“Ngoài việc gia nhập ra thì không còn cách nào khác sao?” La Chinh lại hỏi.
“Không có, trừ khi ngươi có thể giết chết được các Chiến Hoàng, Chiến Đế để tiến vào thánh hải Thiên Vũ…” Tào Tuấn Phong nói, sau đó hắn lập tức liếc nhìn La Chinh một cái khó hiểu: “Với thực lực của ngươi, gia nhập võ phủ, tranh giành lấy một suất để đi vào bí cảnh thì hẳn là không khó.”
Trước khi đến Trung Vực, Tào Tuấn Phong cũng nghe Vô Tâm thượng nhân nhắc tới La Chinh. Vô Tâm thượng nhân nói cho họ biết, trong Trung Vực xuất hiện một thiên tài siêu cấp. Thiên tài này còn mạnh hơn những thiên tài cấp Thần trong thần quốc rất nhiều, thậm chí chỉ với tu vi Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà đã giết chết võ giả Sinh Tử Cảnh tứ trọng.
Tu vi Chiếu Thần Cảnh mà vượt cấp để giết chết võ giả Thần Đan Cảnh thì cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, bởi rất nhiều thiên tài cấp Thần đều có thể làm được.
Nhưng võ giả càng tu luyện thì khoảng cách thực lực lại càng lớn. Cho nên với tu vi Hư Kiếp Cảnh trung kỳ mà có thể giết chết cường giả Sinh Tử Cảnh tứ trọng thì cũng thật khó để tưởng tượng.
Tào Tuấn Phong là cường giả Sinh Tử Cảnh, mỗi khi hắn vượt qua một Sinh Tử Kiếp thì đều cảm thấy bản thân như được thay da đổi thịt một cách mạnh mẽ. La Chinh có thể vượt cấp để khiêu chiến với cường giả Sinh Tử Cảnh, vậy có thể tưởng tượng được thiên phú của hắn yêu nghiệt tới mức nào?
Sau khi La Chinh suy nghĩ một chút thì cũng đã quyết định. Thôi, gia nhập võ phủ khác cũng chỉ là kế sách để tạm thời, bây giờ tính mạng của Ninh Vũ Điệp là quan trọng nhất.
Vì vậy, La Chinh quyết định, sau khi bước vào thần quốc, trước hết vẫn phải tìm một võ phủ để tiến vào. Dù sao thì thực sự hắn cũng không thể giết chết Chiến Hoàng, Chiến Đế để bước vào thánh hải Thiên Vũ được…
Ngay lúc La Chinh còn đang mải suy nghĩ thì trên mặt biển phía trước chợt xuất hiện một lốc xoáy to lớn.
Cho dù gió lốc trên Bạo Loạn Tinh Hải đã ngừng thì chúng vẫn như một ngọn núi lớn trên hải vực không ngừng quay cuồng, cuộn sóng. Khi lốc xoáy kia vừa xuất hiện, liền thấy mười mấy cuộn sóng lớn như núi xoay quanh.
“Lốc xoáy thật lớn!”
Lốc xoáy giữa Tinh Hải này phải bằng một phần mười diện tích Trung Vực, bên cạnh nó nổi lên rất nhiều bọt nước trắng xóa, ở đoạn giữa thì vẫn còn giữ được màu xanh của nước biển, nhưng tới dưới đáy thì đã là một mảnh tối đen, giống như dưới lốc xoáy có thể thông đến địa ngục vậy!
Sau khi Tào Tuấn Phong nhìn thấy lốc xoáy to lớn này, sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Hắn vội vàng nói: “Mau, mau bay lên, bay lên cao đi!”
Mặc dù hắn là nô dịch của La Chinh, nhưng dù sao cũng có tư duy của mình. Hắn không thể nào chống lại mệnh lệnh của La Chinh, nhưng hắn vẫn sợ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/750
|