Bách Luyện Thành Tiên

Q.8 - Chương 2733 - Bổn Nguyên Chi Thể

/2355


Vô cùng đáng sợ, tuy rằng lấy thực lực của Bách Hoa Tiên Tử không đến mức chết ngay lập tức nhưng nhất thời choáng váng chết lặng là không thể nào tránh khỏi.

Sau đó thân thể con xích kim thiềm thừ đó lại trở nên mờ nhạt, vô số thứ gì đó hình dáng như xúc tua từ bên ngoài da đột nhiên mọc dài ra, đem Bách Hoa Tiên Tử trói chặt lại.

Một cọng xúc tua chỉ to bằng đầu ngón út, nhưng cũng là bổn nguyên chi thể phân hóa tạo thành, thậm chí ngay cả Pháp tắc lực cũng không thể làm gì.

Bách Hoa Tiên Tử đem tất cả kỹ xảo toàn thân thi triển ra, nhưng trong phút chốc cũng không cách nào thoát được.

Vẻ lạnh lùng vân đạm phong khinh trên mặt cô nương ấy đã biến mất không thấy đâu, trở nên vô cùng tức giận:

- Ngươi dám lừa gạt ta?

- Lừa ngươi thì thế nào? Nữ nhân ngu xuẩn dám ép bức bản tôn đến tình cảnh này, bây giờ ngươi có thể chết được rồi.

Miệng kim xích thiềm thừ phun ra tiếng người, đồng thời bổn nguyên chi thể mà thiềm thừ kia biến hóa thành cư nhiên lại giống như đang nhào tới nàng, hơn nữa còn phát ra kim mang chói mắt.

- Ngươi... Ngươi điên rồi sao, ngươi lại muốn tự bạo bổn nguyên chi thể, mất đi vật ấy thì cảnh giới tu luyện của ngươi cũng sẽ giảm đi rất nhiều, ngay cả Chân Linh cũng không làm được.

Hình ảnh này rơi vào trong mắt Bách Hoa Tiên Tử, nữ tử này trở nên vô cùng sợ hãi, giọng nói vốn dịu dàng cũng lộ ra vài phần sắc bén.

Điều này cũng khó trách, bất kỳ ai ở trong giây phút tính mạng sắp mất đi cũng không thể nào giữ được vẻ thản nhiên hiền lành được.

Đáng ghét, đều là bản thân mình quá sơ ý mới có thể rơi vào tình cảnh bị động như thế này.

Sắc mặt nữ tử này vô cùng tái nhợt, nhưng trong tình cảnh cấp thiết thế này căn bản là không thể tránh thoát được trói buộc, mà đối phương ngay cả bổn nguyên cũng không tiếc tế xuất, cho dù là Lĩnh Vực cũng khó có thể nghịch chuyển càn khôn.

Chẳng lẽ phải ngã xuống ở chỗ này sao?

Bách Hoa Tiên Tử tựa như sắp điên lên, phía sau, một con thiềm thừ cao lớn lại đang nhanh chóng rút lui.

- Kết quả mất đi bổn nguyên lực là gì, bản tôn rất rõ ràng, không làm được Chân Linh thì như thế nào, dù sao thì vẫn sống thoải mái hơn làm đầy tớ của ngươi, mặc cho ngươi roi vọt. Huống chi cho dù mất đi vật ấy, thực lực của bổn tôn vẫn có thể so với tu tiên giả Độ Kiếp sơ kỳ, khổ tu thêm một hai trăm vạn năm thì vẫn có cơ hội trở thành Chân Linh một lần nữa, mà ngươi phải chấp nhận ngã xuống nơi này đi, ngay cả cơ hội rơi vào luân hồi cũng không có, nữ nhân ngu xuẩn, ai bảo ngươi lại ép bản tôn đến đường cùng chứ?

Giọng nói của Kim Nguyệt Chân Tiềm vô cùng đắc ý, nhưng mơ hồ có thể thấy trong đó mang theo một chút oán hận, dẫu sao thì cái giá mất đi bổn nguyên chi thể cũng không phải chuyện đùa. Nhưng mà giờ khắc này, nó không còn lựa chọn nào khác.

Đây đều do nữ nhân ngu xuẩn đó hại.

Nàng ta không phải rất kiêu ngạo, thích lên mặt hiếp đáp người khác sao? Chỉ vì một góc tiên thảo lại có thể ép nó đến đường cùng, bây giờ thì sao?

Phải biết rằng một khi con thỏ nóng lên cũng sẽ biết cắn người, lại càng không cần phải nói đến Chân Linh.

- Ngươi thật sự cho rằng mình đã nắm trong tay tất cả thế sự sao, chỉ nhiêu đó đã có thể thắng nổi bổn tiên tử?

Thấy Kim Nguyệt Chân Thiềm phách lối như thế thì trong mắt Bách Hoa Tiên Tử lóe lên một tia độc ác, đột nhiên trở nên kỳ lạ nói.

Kim Nguyệt Chân Thiềm kinh ngạc, sau đó lại có một âm thanh khinh thường truyền ra:

- Ngu xuẩn, đã đến thời khắc này mà còn phô trương thanh thế làm gì chứ? A, đây là...

Nó còn chưa nói dứt lời biểu tình đắc ý nắm trong tay tất cả bỗng nhiên chuyển thành sợ hãi, hơn nữa còn có vài phần ngạc nhiên, dường như gặp phải quỷ vậy.

Vèo vèo....

Tiếng xé gió lớn dần, những kiếm ti trong suốt vốn đang trôi lơ lững ở một bên bỗng nhiên di động, lấy xu thế nhanh như tia chớp đem phiến hư không này toàn bộ đâm thủng hóa thành hư không, bổn nguyên chi thể mà Kim Nguyệt Chân Thiềm xuất ra muốn tránh cũng không tránh được, bị chém thành tám mảnh, vỡ vụn dần dần biến mất vào hư không.

Vốn mục đích của nó suýt chút nữa đã thành công. Đáng tiếc là trước khi hoàn toàn thành công lại vẫn phạm vào sai lầm, do ngạo mạng khinh địch, nói vui quá hóa buồn tuyệt đối không hề khoa trương.

Nhưng mà tuy rằng Kim Nguyệt Chân Thiềm đã chết, nhưng tình cảnh của Bách Hoa Tiên Tử cũng không vì vậy mà phát sinh bất kỳ thay đổi gì.

Bổn nguyên chi thể của đối phương vẫn trói buộc nàng rất chặt, hơn nữa còn sẽ tức khắc nổ tung.

Bổn nguyên chi thể đối với Chân Linh mà nói thuần túy cũng không phải thứ quan trọng nhất.

Cũng bởi vì vật này mà bọn chúng mới có pháp lực tối cao, thậm chí có thể sai khiến Hỗn Độn Yêu Khí trong truyền thuyết.

Chỗ huyền diệu của vật này chính là ngay cả Thiên địa pháp tắc vốn được xem là thứ đáng kiêu ngạo nhất, hay là lĩnh vực thì trong chốc lát cũng không làm gì được nó.

Một thứ hung hãn như vậy thì cần gì phải nhiều lời về uy lực của nó chứ?

Đừng nói Bách Hoa Tiên Tử chỉ là một người tu tiên, mà cho dù là Yêu Vương có thân thể vô cùng cứng cỏi hoặc là Cổ Ma Thánh Tổ lâm vào tình huống này cũng chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ.

Lâm Hiên hiểu rất rõ đạo lý này, mặc dù hắn cũng không biết bổn nguyên chi thể đến tột cùng là cái gì, nhưng kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú đến bực nào chứ, hắn đã trải qua vô số trận đấu tinh phong huyết vũ, lăn lộn giữa vô số mưu ma chước quỷ.

Kim Nguyệt Chân Thiềm chịu khuất phục, thoạt đầu Lâm Hiên cũng không cảm giác được có gì không ổn, dù sao thì so với chết đi không bằng tiếp tục sống quỵ lụy, ngoài mặt đối phương không muốn ngã xuống, chịu thua cũng là lựa chọn duy nhất.

Nhưng khi nó chậm rãi tiến đến thì Lâm Hiên cũng có chút cảnh giác. Tiếp theo, thấy nó không chút do dự ngoan ngoãn giao nộp ra một hồn phách và bổn nguyên chi thể.

Lâm Hiên chợt giật mình, tức khắc đoán được có bẫy!

Cũng không có gì kỳ lạ nếu như đối phương thật lòng thuần phục, nhưng dưới tình huống như vậy, đối phương nhất định là không cam tâm.

Như vậy thì mặc dù nó không có cách nào chống lại, nhưng trong quá trình giao ra bổn nguyên chi thể và một hồn phách, theo bản năng hoặc nói là theo lẽ thường thì nó cũng sẽ tìm mọi cách để đùn đẩy.

Mặc dù biết rõ có làm như vậy cũng vô ích nhưng đổi thành bất kỳ ai thì cũng sẽ làm theo bản năng như vậy. Nhưng nó lại không!

Không nói hai lời, liền vô cùng sảng khoái giao ra hồn phách.

Chính là động tác này đã khiến cho Bách Hoa Tiên Tử cho rằng thế cục đã định, bỏ qua tia cảnh giác cuối cùng.

Nhưng mà Lâm Hiên lại không như vậy, dưới tình huống như thế, hắn đã đoán được có chỗ không ổn.

Luận về thực lực, Lâm Hiên không bì kịp Bách Hoa Tiên Tử, dù chỉ là một phần vạn. Nhưng đối với kinh nghiệm từng trải, đối với sự lý giải về sự hiểm ác của Tu Tiên Giới mà nói, Lâm Hiên lại vượt xa đối phương rất nhiều lần.

Dựa theo biểu hiện ngoài mặt dường có phần không đáng tin cậy, Bách Hoa Tiên Tử thế nhưng chính là nhân vật sống trên trăm vạn năm, chính là tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ. Chẳng lẽ sống nhiều năm như vậy chỉ là sống uổng phí sao.

Nhưng mấu chốt là thực tế không giống như bên ngoài.

Vừa lúc thực lực của nàng đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ, trở thành siêu cấp cường giả đỉnh tiêm trong Linh giới, thân phận được mọi người tôn sùng, ngày thường chỉ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, dù phân phó bất cứ việc thì người chung quanh đều không thể không tuân theo.

Cuộc sống như thế đã thành thói quen, quen với việc mọi người tôn nàng trở thành nữ vương công chủ cao cao tại thượng, mọi người đối với lời nói của nàng không dám có một chút sai sót.

Vì vậy tính cảnh giác của Bách Hoa Tiên Tử giảm đi rất nhiều, bởi vì những việc gió tanh mưa máu, ngươi lừa gạt ta căn bản cũng không xuất hiện trong cuộc sống của nàng.

Kết quả là cuộc sống an nhàn đã khiến cho nàng buông lỏng cảnh giác, khiến Kim Nguyệt Chân Thiềm có cơ hội giăng ra một mưu ma chước quỷ vào một khắc cuối cùng, khiến nàng lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Bây giờ, dù có nói gì cũng đã chậm.

Mà Lâm hiên bởi vì nhận ra được sự bất ổn trước nàng nên đã trốn đi phương xa.

Lúc này bại lộ thân hình cũng không kịp, huống chi vào thời khắc mấu chốt ở nơi này, Lâm Hiên đã đoán được bất luận là Bách Hoa Tiên Tử hay là Kim Nguyệt Chân Thiềm đều không để ý tới mình.

Dù sao thì ở trong mắt bọn họ, bản thân hắn chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé, căn bản không ảnh hưởng đến đại cục, với lại ở thời khắc mấu chốt như vậy, bọn họ cũng không quá quan tâm đến những thứ khác.


/2355

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status