Bách Luyện Thành Tiên

Q.5 - Chương 370 - Long Đàm Hổ Huyệt

/2355


Trong mắt chấp pháp sử Yêu tộc hiện tia sát khí. Hắn thân là giao tộc, hơn nữa là Kim Giao với thân thể cứng rắn nhất. không nói nhiều mà mạnh mẽ dùng thân ngạnh kháng.

Hắn giơ cánh tay lên, chỉ nghe “Choang” một tiếng, kim quang cùng lam quang giao nhau. Không ngờ phi kiếm đã bị cánh tay cản lại. Tay phải còn lại dễ dàng đánh nát bụng đối phương.

“Thiếu chủ!”

Hai hộ vệ Vạn Linh Môn cực kỳ hoảng sợ nhưng trở tay không kịp, trong tay Kim Giao kia đang cầm Nguyên Anh của tên thiếu chủ.

“Trả thiếu chủ lại cho tông môn chúng ta.”

Hai người sợ ném chuột vỡ đồ, muốn lao lên nhưng không dám. Những lão quái khác cũng sợ ngây người, không ngờ đối phương đã hạ sát thủ trong nháy mắt.

“Vạn Linh Môn, một trong ngũ đại môn phái ở Thanh Châu, trong tông môn có một tu tiên giả Nguyên Anh Hậu Kỳ. Nếu ta đoán không sai thì hẳn là phụ thân của tên tiểu tử này. Nhưng như vậy thì sao, các ngươi có thể tác oai tác quái ở Thanh Châu nhưng chỉ là thứ rác rưởi tại chỗ này, bổn tôn sinh ra tại Vạn Giao Cốc.” Kim Giao nhìn Nguyên Anh trong tay, khóe miệng đầy vẻ châm chọc, hung tợn mở miệng.

Vạn Giao Cốc?

Tất cả các lão quái đứng xem đều hít một ngụm khí lạnh. Đây là một trong những thánh địa của Yêu tộc. Truyền thuyết nói rằng trong cốc có một lão giao long Ly Hợp Kỳ đã sống mấy vạn năm.

“Không sai, bần đạo biết các vị đạo hữu bình thường rất tiêu diêu tự tại, nhưng các ngươi cũng nên rõ ràng Hiên Viên Thành không phải là nơi để các ngươi có thể kiêu ngạo. Tại hạ là Công Tôn Khắc, là trưởng lão Thiên Xảo Môn.” Chấp pháp sử bên cạnh không hề ngăn cản Kim Giao hạ sát thủ, lúc này mới lên tiếng.

Chỉ trong chốc lát, đám tu sĩ đứng xem đều tái mặt, trải qua màn mưa máu vừa rồi, đầu óc bọn họ đã tỉnh lại.

Tồn tại Nguyên Anh Sơ Kỳ có thể oai phong tại nơi khác, nhưng chủ trì Hiên Viên Thành chính là người có thực lực cao nhất trong lưỡng tộc. Một mình Như Yên tiên tử có thể diệt sát mấy vạn tu sĩ, bọn họ bất quá chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Giết gà răn khỉ, các lão quái vật nhìn nhau một cái rồi tẩu tán.

Chỉ có hai tu sĩ Vạn Linh Môn là không muốn rời đi, hắc bào lão giả ôm quyền thi lễ:

“Vị Giao huynh này, là do thiếu chủ nhà ta lỗ mãng, mong huynh trả Nguyên Anh lại cho ta, trên dưới tệ môn nhất định vô cùng cảm kích.”

Kim Giao hơi chần chờ, mặc dù hắn được Vạn Giao Cốc che chở nhưng cũng không muốn kết thù với đối phương, dù sao phụ thân của tiểu tử này cũng là một đại tu sĩ.

Tay hắn rung lên, Nguyên Anh kia hóa thành một đạo kim quang bay trở về hai hộ vệ. Thân thể đã bị phá nát nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh không hề có sự tức giận mà chỉ là sợ hãi.

Lâm Hiên quan sát náo nhiệt này thì vẻ mặt trở nên âm trầm.

“Thiếu gia, người sao vậy?” Thanh âm tò mò của Nguyệt Nhi truyền vào tai.

“Nguyệt Nhi, lần này có thể chúng ta đang tiến vào đầm rồng hang hổ.” Lâm Hiên thở dài.

“Người nói thế là sao?” Thiếu nữ vẫn chưa hiểu.

“Ngay cả cửa vào cũng như vậy thì bên trong còn phòng thủ nghiêm ngặt đến cỡ nào. Giao dịch hội này không biết sẽ xuất hiện bảo vật nghịch thiên thế nào. Nếu thân phận của ta bại lộ thì…”

“Thiếu gia, người lo lắng làm gì, không phải ngay cả Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng không nhìn thấu sao mặt nạ sao?” Nguyệt Nhi ngạc nhiên hỏi lại.

“Tu sĩ hậu kỳ thì không nói nhưng lão quái vật Ly Hợp Kỳ…..”

“Thiếu gia, người nói sẽ có lão quái vật Ly Hợp Kỳ tham gia giao dịch?” Nguyệt Nhi giật mình.

“Ta không chắc, nhưng xem tình hình thì rất có thể.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, nếu không ổn thì chúng ta nên quay về.”

“Không được, hội đấu giá cấp bậc này chỉ có một. Vì Hạ Cô Thảo, dù là hang hổ đầm rồng ta cũng phải vào.” Trong mắt Lâm Hiên hiện tia kiên định.

Việc lão quái vật Ly Hợp Kỳ tham gia đấu giá chỉ là suy đoán. Lâm Hiên đương nhiên không vì thế mà từ bỏ.

Tìm vật quý hiếm trong nguy hiểm, hắn muốn tiến giai Hậu Kỳ thì trước hết là phải giải quyết vấn đề Ma Anh.

Lâm Hiên hít vào một hơi lấy lại sự bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước.

Tu tiên giả Nguyên Anh Trung Kỳ hiển nhiên có tư cách tiến vào buổi đấu giá, sau khi nộp năm vạn tinh thạch thì Lâm Hiên thuận lợi tiến vào trong thành.

Bên trong rộng đến không ngờ nhưng trúc cực kì đơn giản, cấm chế cấm không không mở ra. Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phía trước. Qua một tuần trà thì phía trước xuất hiện một tòa đại điện như quỳnh lâu ngọc vũ tinh oánh, là dùng ôn ngọc và hàn tuyết thủy tinh dựng thành. Cho dù đối với tu tiên giả thì đây cũng là phi thường xa xỉ.

Cửa đại điện có chín chấp trì sử Nguyên Anh Trung Kỳ. Lâm Hiên lập tức cảm thấy một luồng thần thức âm hàn đảo qua trên người nhưng rất nhanh liền chuyển đến nơi khác.

Lâm Hiên thầm rùng mình nhưng trên mặt không lộ dị sắc, thanh quang lóe lên liền bay trong đại điện.

Bên trong rất rộng lớn, có điều bố cục lại khác với ở bí thị. Các tu sĩ không tụ cùng một chỗ mà phân tán ra chung quanh thành hình tròn, nơi bán đấu giá chính là ở vị trí chính giữa.

Như vậy tầm mắt không bị cản trở, với thần thức của tu sĩ Nguyên Anh dễ dàng cảm ứng. Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ châm chọc. Không ngờ đấu giá hội lớn như vậy mà ngay cả cấm chế ẩn đi thân phận khách hàng cũng không có.

Đây không phải là cố ý muốn khơi một màn huyết vũ tinh phong sao. Có nhiều lão quái nhíu mày không hài lòng nhưng không dám phát tác.

Lâm Hiên sơ lược đánh giá, đã có tới sáu trăm người. Thế lực Nhân tộc cùng Yêu tộc không chênh nhau bao nhiêu, phân ra ở bên trái và bên phải. Trong này có hơn bốn mươi tồn tại hậu kỳ. Có thể nói tồn tại cấp cao tại Thiên Vân thập nhị châu tựa hồ đã xuất hiện đến khoảng hai phần ở đây.

Lâm Hiên tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.

Thời gian đến khi giao dịch bắt đầu còn chừng nửa canh giờ. Lâm Hiên nhắm hai mắt lại dưỡng thần. Đột nhiên tròng mắt co rút lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

“Thiếu gia, sao thế?”

“Ta mới gặp một thân ảnh quen thuộc.”

“Quen thuộc?” Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút cổ quái: “Nếu muội nhớ không lầm tại Thiên Vân Thập Nhị Châu, thiếu gia không có bằng hữu Nguyên Anh trung kỳ, không lẽ là Tân Nguyệt tiên tử?”

“Tân Nguyệt? Không phải” Lâm Hiên lắc đầu: “Có thể là ta nhìn nhầm, dường như là Như Yên cô nương.”

Lâm Hiên nói tới đây thì có phần nghi hoặc, thân ảnh nữ nhân kia chỉ thoáng cái đã không thấy đâu, đành quên chuyện này vậy.

Cả đại điện có ngoài sáu trăm tồn tại đã ngoài Nguyên Anh trung kỳ nhưng không người nào biết. Tại phía trên không chính giữa đại điện có hai thân ảnh đang phiêu phù, lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động phía dưới.

Bên trái là một lão tăng sắc mặt tái xám thân thể khô đét, nhìn qua có thể ngã lăn ra bất cứ lúc nào. Không chỉ như thế, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ, trên người khoác một bộ cà sa màu đỏ thẫm.

Đừng nhìn người này như vậy mà xem thường. Lão chính là tu sĩ Ly Hợp Kỳ chỉ đếm trên đầu ngón tay ở Nhân giới, là một trong hai vị thái thượng trưởng lão của Vạn Phật Tông, là người có thần thông đứng đầu trong giới tu sĩ Phật Môn.

Mà bên cạnh còn có một lão giả đội mũ kim quan, tai dài mắt xanh mà tóc cũng màu xanh biếc. Chính là Cửu Đầu lão tổ có tôn nữ bị Điền Tiểu Kiếm giết chết. Là tồn tại Yêu tộc cấp năm.

Mỗi lần Thiên Vân giao dịch hội mở ra thì bên hai tộc nhân yêu đều phái ra một tồn tại gọi là “Tọa Quỹ Ám Xử.”

Theo lẽ thường, những lão quái vật này đã sớm không còn quan tâm đến thế sự. Bảo vật thông thường đều không để trong mắt, không biết vì sao lúc này lại xuất hiện tại đấu giá hội.

Một nhân một yêu ở trên không của đại điện. Tuy là lão quái vật Ly Hợp Kỳ có độn thuật cực kì huyền diệu nhưng không có khả năng giấu giếm được toàn bộ thần thức của nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy. Ngoại trừ pháp lực bản thân cao siêu thì bọn họ còn đứng ở vị trí có trận pháp bí ẩn mà cổ tu sĩ bố trí, mới có thể ẩn đi khí tức.

“Tuệ Thông đạo hữu, ngươi nói xem tin tức La gia ở Thiên Châu Đông Sơn tái khởi, có phải là sự thực hay không”

“Ta cũng không rõ lắm, là do Vọng Đình Lâu dùng phi kiếm truyền thư bảo chúng ta phải cẩn thận để ý, không thể để cho La gia lợi dụng sơ hở .” Hòa thượng chậm rãi nói.

“Hừ, ta xem lão gia hỏa Vọng Đình Lâu là đang thổi phồng, La gia bị diệt nhiều năm như vậy. Hiện thực lực cũng không còn đáng nhắc tới, nếu đối phương khó giải quyết thì lão sao không tự đến nơi này đối phó?” Cửu Đầu lão tổ không cho là đúng.

Tuệ Thông hòa thượng không có bao nhiêu hảo cảm với Vọng Đình Lâu nhưng vẫn là nhân loại. Thấy lão yêu nói như vậy thì biện bác lại: “Đạo hữu không thể nói như vậy. La gia là đại địch chung. Nếu Thiên Châu La gia thật sự khôi phục thì Yêu tộc cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, chuyện này còn liên quan đến thời thượng cổ…”

“Được rồi, ngươi không cần đem mấy chuyện phát sinh ở Âm Ti giới cách đây vài trăm vạn năm dọa ta, thật sự nói đến thì Nhân giới chúng ta vô tội. Việc này do những tồn tại đứng đầu Linh giới cùng Âm Ti giới ân oán, kết quả Nhân giới lại bị cuốn vào như là pháo hôi. Kết quả cuối cùng là mấy giới diện đều bị cuốn vào, nghe nói còn có sự can thiệp của Chân Tiên” Cửu Đầu lão tổ nói tới đây thì trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.

“Hừ, tiên nhân thì thế nào, ta đã nghe một đại năng tồn tại nào đó ở Âm Ti giới động thủ cùng với sứ giả của Tiên Giới.” Tuệ Thông hòa thượng có chút quỷ dị mở miệng.

“A, ngươi nói….?”

“Được rồi, chuyện này đến đây dừng thôi, mặc dù là quá khứ vài trăm vạn năm nhưng cũng không phải để cho những tiểu tu sĩ Ly Hợp Kỳ chúng ta nghị luận. La gia có mối quan hệ với sự kiện thượng cổ này, do xảo hợp đã đạt được truyền thừa huyết mạch của Thiên Sát Minh Vương. Do đó bất kể tin tức của Đình Lâu đúng hay sai thì chúng ta cũng phải cẩn thận một chút.” Hòa thượng lạnh lùng nói.

“Hừ, cứ theo lời đạo hữu nói.” Cửu Đầu lão tổ gật đầu không tỏ vẻ phản đối.

Hai người ẩn thân ở nơi này chính là hy vọng tìm được một số manh mối hành động của La gia.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đấu giá hội cũng chính thức bắt đầu.

Linh quang lóe ra, ở giữa đài cao xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển, mờ ảo quanh thân là vụ khí. Sau chốc lát mới từ từ tán đi. Một thân ảnh nữ tử xuất hiện trong mắt, nhìn qua nàng khoảng hai mươi, luận dung mao đích thị là mỹ nữ. Nhưng Lâm Hiên chú ý tới phía sau tai nữ tử này có một vùng vảy phiến màu bạc.

Nàng không phải là tu sĩ nhân loại nhưng cũng không phải Yêu tộc Hóa Hình Kỳ. Tám chín phần là mang trong người dòng máu của hai tộc.

Thường thì hai tộc sẽ không tha thứ những trường hợp này nhưng đôi khi cũng có những tình huống đặc biệt, nữ tử này chắc là hậu nhân của một lão quái vật Ly Hợp Kỳ.

“Hoan nghênh đám người tới Nghiễm Hàn Cung, thiếp tên Bạch Tuyết, đấu giá hội lần này do ta chủ trì.”

Nói xong nữ tử này vỗ vỗ tay, cửa nhỏ bên cạnh được mở rồi bảy tám thị nữ đi ra.

Trong tay mỗi người cầm một cái khay được che bằng vải hồng. Lâm Hiên dụng thần thức quan sát nhưng lại bị bắn ngược trở lại.

Lúc này nữ tử được gọi là Bạch Tuyết vươn tay chỉ vào chiếc khay thứ nhất nhưng chưa gỡ tấm vải hồng ra. “Đây là vật đấu giá đầu tiên, là cổ bảo mới vừa được khai quật”

“Cổ bảo?”

Nghe xong giới thiệu thì những phần lớn lão quái lộ vẻ thất vọng. Cổ bảo là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu đối với tu tiên giả bình thường nhưng ở đây đều là tồn tại ngoài Nguyên Anh Trung Kỳ. Đã vào được đây thì cho dù là tán tu cũng là bá chủ một phương. Bất cứ ai cũng không để cổ bảo vào mắt.

Thấy đám người mất đi sự hứng thú, Bạch Tuyết chỉ khẽ cười, dụng ngọc thủ vén vải hồng, lấy ra một thanh Ngô Câu dài hơn thước cầm trong tay.

“Tử Mẫu Truy Hồn Câu, nửa năm trước được khai quật được ở Quận Thanh Tường, dùng Ô Kim Hàn Thiết luyện thành, bên trong còn có Mặc Sa, Hoàng Hạm, Thiết Lôi Châu cùng hơn mười loại tài liệu trân quý cực kỳ cứng rắn, thích hợp cho tồn tại tu luyện công pháp thổ thuộc tính. Nó có một bộ tám cái, dùng Mẫu Câu có thể dễ dàng khu sử thất Tử Câu để ngăn địch, giá khởi điểm là ba mươi vạn tinh thạch.”

Vừa dứt lời, Bạch Tuyết đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy hàn quang lóe lên, theo động tác của mẫu câu trong tay, bảy tử câu bay xung quanh, một cổ uy áp lạnh lẽo tản ra xung quanh.

Lúc này trong mắt tu tiên giả Nhân tộc cùng Yêu tộc Hóa Hình Kỳ đều lộ vẻ tham lam. Với tu vị Nguyên Anh Trung Kỳ bình thường chỉ thao túng bốn năm kiện pháp bảo.

Tử Mẫu Truy Hồn Câu này tương đương với bảy kiện pháp bảo nhưng dùng Mẫu Câu điều khiển nên tiêu hao thần thức ít hơn pháp bảo bình thường.

Nhiều năm trước, Lâm Hiên từng thu một bộ Linh Khí Tử Mẫu Thất Kiếm. Mà luyện chế một bộ tử mẫu Linh Khí đã khó khăn chứ đừng nói tử mẫu pháp bảo. Các lão quái vật ở đây tám chín phần chưa từng thấy qua. Nhiều con mắt bắt đầu sáng lên, giá cả lại quá thấp nên có rất nhiều người tham gia tranh đoạt.

“Ta trả bốn mươi vạn!”

“Năm mươi vạn”

Những tiếng lên giá liên tiếp, quy mô đấu giá hội quả nhiên không nhỏ, kiện bảo vật đầu tiên đã khiến cho hào khí tăng lên như thế này.

Yêu tộc tham gia tranh đoạt cũng rất nhiều. Yêu tu Hóa Hình Kỳ cũng chia làm hai loại, một loại chuyên luyện yêu thể tận lực phát huy thiên phú của mình. Một loại khác giống như nhân loại luyện chế pháp bảo, tử mẫu Tuy Hồn Câu thực hấp dẫn lớn đối với bọn họ.

Cuối cùng bị một gã tu sĩ xa lạ với giá trên trời là tám mươi vạn tinh thạch đoạt được.

Lâm Hiên không tham dự tranh đoạt, loại bảo vật thế này không nhiều nhưng hắn còn không để trong mắt.

Lúc này tâm tình các lão quái bắt đầu nóng lên.

Trên mặt Bạch Tuyết lộ vẻ hài lòng, thị nữ thứ hai nhu thuận tiến lên, quỳ xuống đem khay giơ cao lên, vải hồng được mở ra.

Lần này là bảo vật gì? Nguyệt Nhi cũng hiếu kỳ mở to mắt.

Một hòn đá màu đen hình bầu dục to chừng bằng nắm tay.

“Thiên Huyền Trọng Kim, là tài liệu kim thuộc tính luyện khí tuyệt hảo. Một khối nhỏ như vậy có khối lượng ngàn cân, tính chất cứng rắn dị thường, nếu vị nào muốn luyện chế pháp bảo phòng ngự thì tuyệt đối đừng bỏ qua” Bạch Tuyết chậm rãi mở miệng giới thiệu rồi ra giá: “Năm mươi vạn tinh thạch.”

Không ít người hít một ngụm khí lạnh, lần đầu tiên nghe nói đến loại Thiên Huyền Trọng Kim này nên không ai trả giá, nhất thời tràng diện yên lặng lạ thường.

“Sao lại không có ai nhận ra vật này?” Ánh mắt Bạch Tuyết chậm rãi đảo chung quanh, khóe miệng hiện tia chê cười: “Đã như vậy, tiểu nữ tự mình xuất ra năm mươi vạn tinh thạch để mua.” Lâm Hiên kinh ngạc, hóa ra chủ sự đấu giá có thể tự buôn tự bán, thật có chút thái quá.

Bốn phía của hội tràng đương nhiên có chấp pháp sử duy trì trật tự, bọn họ không ngăn cản, xem ra tình huống này được cho phép. Hiện trường yên tĩnh nhưng không ít lão quái Nguyên Anh Kỳ truyền âm thảo luận với nhau.

Theo lý thì Hiên Viên Thành không thể đưa vật rác rưởi ra gạt người mua cái giá năm mươi vạn tinh thạch không phải một con số nhỏ.

“… xem ra không có đạo hữu nào muốn, vậy ta lấy.”

Song lời này còn chưa dứt thì trên đài đột nhiên truyền ra một thanh âm rõ ràng: “Hừ, ai nói vật này bán không ai mua. Muốn dùng năm mươi vạn tinh thạch mua lấy một khối Thiên Huyền Trọng Kim lớn như vậy. Bạch Tuyết đạo hữu thật sự quá thông minh, ta xuất một trăm vạn.”

Nhất thời đám người đều sững sờ.

Lâm Hiên theo âm thanh nhìn lại thấy một gã tu tiên Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong khoảng tứ tuần.

“Hóa ra là Long tông chủ của Thiên Nguyên tông, nghe nói Thiên Nguyên Tông nổi tiếng giàu có ở Từ Châu, các hạ ra tay thật hào phóng, xem ra lời đồn không sai.” Trong mắt Bạch Tuyết hiện tia hận ý nói.

“Ha ha, đạo hữu Bạch Tuyết quá khen rồi, nếu không phải Long mỗ đang rất cần thì cũng không tranh khối Thiên Huyền Trọng Kim này với đạo hữu” Nam tử mỉm cười gật đầu.

Lâm Hiên thầm líu lưỡi, trước kia hắn tự nhận gia thân phú hào không thua tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, bây giờ dường như không đúng.

Thiên Vân Thập Nhị Châu là nơi phồn thịnh, nhất là những tông môn gia tộc trải qua hàng vạn năm tích lũy càng không nhỏ.

Thời gian tiếp tục trôi qua, đấu giá hội tiếp tục tiến hành.

Trên mỗi chiếc khay đều là bảo vật có giá trị xa xỉ, thường khiến cho hai tộc liều mạng tranh đoạt. Đương nhiên cũng có những tâm đắc cùng hay công pháp của tiền nhân. Tỷ dụ như một miếng ngọc được Bạch Tuyết giới thiệu, nội dung bên trong là: “Xích Tiêu Tuân Khắc.” của Xích Tiêu chân nhân được rất nhiều người biết đến, chính là một vị tán tu nổi danh hơn ngàn năm trước.

Một thân thần thông của lão lại không tầm thường, không chỉ tiến giai tới đại tu sĩ mà còn chiến thắng của đại trưởng lão Ngự Linh Tông.

Không ngờ vật này giá cả lại rất cao, tới ba trăm vạn tinh thạch.

Nếu nlà đan dược nghịch thiên nào đó thì các lão quái vật dù đau lòng cũng đành cắn răng mà tranh đoạt.

Nhưng đối với công pháp thì khác, tu vị đạt tới cảnh giới này thì cho dù Xích Tiêu Tuân Khắc tốt cỡ nào cũng không thể từ bỏ một thân thần thông để luyện lại. Mua thứ này chỉ để truyền lại cho môn phái hoặc hậu nhân.

Lúc này vài đội thị nữ đã lên thay. Đương nhiên không phải tất cả vật phẩm đấu giá đều thuộc về Hiên Viên Thành, tại hiện cũng có những lão quái vật đem bảo vật của mình cho các thị nữ đem đi đấu giá, đương nhiên bên được ủy thác sẽ được một phần trong số bán được đó.

Lâm Hiên vẫn không trả giá, yên lặng chờ đợi. Nơi này là đầm rồng hang hổ, trừ phi thấy được Hạ Cô Thảo hoặc là đan dược giải độc cho Cầm Tâm thì hắn sẽ không động tâm.

Nội đan của Quỷ Đế Nguyên Anh Hậu Kỳ, giá một trăm vạn tinh thạch.” Âm thanh Bạch Tuyết truyền vào tai.

Lâm Hiên đang mơ màng buồn ngủ thì thoáng cái đã tỉnh lại.

Chỉ thấy Bạch Tuyết chỉ vào một cái khay đã được mở vải hồng, bên trên có một viên châu to cỡ long nhãn.

“Chư vị đạo hữu, đây là nội đan của một quỷ đế Nguyên Anh Hậu Kỳ, ở Âm Ti giới thì không tính là gì nhưng mà ở Nhân giới thì vô cùng quý hiếm, huống chi âm hồn quỷ vật thần thông đặc biệt, muốn sát diệt thì cũng không dễ, nội đan Quỷ Đế Hậu Kỳ là bảo vật cực hiếm giá một trăm vạn tinh thạch.”

Lâm Hiên nhìn chằm chằm khay đồ vật, trong mắt hiện lên dị quang.

Thật sự ngoài ý muốn, Nội đan Quỷ Đế không thể bỏ qua. Bích Diễm Kỳ Lân Giáp chỉ còn thiếu một kiện tài liệu này mà thôi.

Đây là long đàm hổ huyệt nên phải cẩn thận. Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ băn khoăn bất quá rất nhanh trở nên kiên định.

Lời Bạch Tuyết còn chưa dứt thì đã có tiếng tham gia tranh đoạt.

“Lão phu xuất một trăm lẻ năm vạn tinh thạch” Song chưa dứt lời thì bên tai lại truyền đến một tiếng gào to.

“Ha ha, nội đan của Quỷ Đế Hậu Kỳ, lão phu tìm kiếm nhiều năm, người nào cũng không cho đoạt, ta ra giá một trăm hai mươi vạn.”

Tu tiên giả đến Nghiễm Hàn Cung đều là những người tài phú nhưng nghe tăng giá cuồng bạo như vậy thì không nhịn được phải hít một hơi, hơn nữa khẩu khí đối phương cực kì kiêu ngạo. Ở đấu giá hội thì tài lực là chính, nói lời không cho ai tranh đoạt cùng hắn là sao?

Những cái liếc mắt về hướng đó, theo sau là có những tiếng nghị luận xé gió truyền vào tai.

“Tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, trên trán có một tiêu ký quỷ diện, chẳng lẽ là Đại trưởng lão Lệ Hồn Cốc.”

“Không sai, đúng là Công Tôn lão ma, trừ hắn ra thì không có người nào lại dám kiêu ngạo như thế.”

“Hừ, nơi này không phải chỉ có một đại tu sĩ.”

“Ngươi thì biết cái gì, không nói đến sau lưng Công Tôn lão ma là Lệ Hồn Cốc trong thất đại môn phái, chỉ riêng một thân thần thông của hắn, ngươi cho rằng tùy tiện kêu một gã Nguyên Anh hậu kỳ ra là có thể địch nổi sao. Hừ, còn kém xa, Nếu không thất đại môn phái sao có thể uy chấn Thiên Vân Thập Nhị Châu nhiều năm như vậy, trong các đại tông phái cũng có đại tu sĩ, nhưng hai ba người liên thủ cũng không đánh lại Công Tôn lão ma.”

“Thật hay giả?

“Ngươi tin hay không là tùy, theo ta được biết lão quái vật này từng sát diệt không chỉ một hai tu sĩ Hậu Kỳ:

Lâm Hiên cau mày.

Đại trưởng lão Lệ Hồn Cốc? Việc này thật khó giải quyết, bất quá hắn cũng không sợ hãi Công Tôn lão ma.

Lúc này có một tiếng trả giá truyền đền. “Ha ha Công Tôn huynh thật là có khí phách, thật uy phong, nhưng vật này cũng rất cần thiết đối với Mặc mỗ. Hiện tại chỉ đành tranh đoạt, một trăm hai mươi lăm vạn tinh thạch.”

Sau khi biết thân phận Công Tôn lão ma thì quỷ tu cũng sẽ lùi bước, cho dù tài lực có thể vượt qua được đối phương thì cũng không nên đắc tội với Lệ Hồn Cốc.

Công Tôn lão ma đảo mắt nhìn xung quanh, trên mặt lộ vẻ dị sắc: “Mặc Tuyết Tùng?”

Không sai, chính là ta.

Người lên tiếng là tựa hồ không xem Công Tôn lão ma ra gì, hoặc căn bản không sợ đắc tội với đối phương.

Hắn xác thực cũng có tư cách.

Mặc Tuyết Tùng là đại trưởng lão Thiên Xảo Môn, tu vị cùng thân phận không kém Công Tôn lão ma. Đơn đả độc đấu cũng thua một bậc nhưng hắn am hiểu Khôi Lỗi Thuật.

Bầu không khí dường như đang trở nên căng thẳng.

Trong mắt Công Tôn lão ma hiện lên tia tàn khốc:” Một trăm năm mươi vạn.”

Một trăm bảy mười vạn!

Một trăm chín mười vạn.

Hai trăm vạn!

Những tu sĩ chung quanh trợ mắt há mồm. Chỉ qua một tuần trà mà hai người này đã đẩy giá lên đến ba trăm vạn tinh thạch.

“Thiếu gia, chúng ta còn mua không? Thanh âm Nguyệt Nhi truyền vào tai.

“Hừ, sao lại không, hai người kia đấu như thế, nội đan Quỷ Đế Hậu Kỳ thật sự giá trị không nhỏ.” Lâm Hiên dụng thần thức nói với Nguyệt Nhi, theo sau cũng mở miệng:

“Ba trăm năm mươi vạn!”

Toàn trường đều yên tĩnh.

Đại trưởng lão Lệ Hồn Cốc và Thiên Xảo Môn đấu nhau bất phân thắng bại thì nửa đường bị một vị khách ra tay.

Người này thật mạnh bạo, một lần đã tăng giá năm mươi vạn tinh thạch.

Muốn đoạt vật từ miệng hai lão hổ kia? Người này quả là lớn mật.

Ánh mắt đám người tập trung trên mặt Lâm Hiên nhưng hầu hết không ai nhận ra hắn.

Chỉ có hai luồn ánh mắt nhận ra.

Một là Như Yên tiên tử đang ẩn tại một nơi bí mật gần đó. Đã tới Hiên Viên Thành thì nàng cũng muốn xem tại đấu giá hội có bảo vật gì.

Mặt nạ là do nàng tặng cho hắn, đương nhiên nhận ra.

Một người khác thì ngẩn ngơ nhưng trong ánh mắt lộ ra tia hận ý.

Đi mòn cả thiết hài, tìm hắn lâu rồi nhưng không ngờ lại gặp chỗ này. Tân Nguyệt tiên tử cắn cắn môi.

Lâm Hiên phong đoán không sai, công chúa đến từ Linh Giới do thiên địa pháp tắc nên tu vị đại giảm. Có điều thân là Tán tiên chi nữ, một thân thần thông huyền diệu cực hạn, mặt nạ Lâm Hiên mang không thể gạt được nàng.

Tân Nguyệt tiên tử tuy kiêu ngạo nhưng không phải không biết. Động thủ ở chỗ này không thích hợp, dù sao hắn đã lọt vào mắt nàng, đừng mơ có thể trốn thoát một lần nữa.

Linh giác Lâm Hiên hơn xa tu sĩ cùng cấp, hắn cũng quay đầu lại nhìn. Ánh mắt hai người chạm nhau nhưng Lâm Hiên rất nhanh liền quay đầu đi.

“Thiếu gia, làm sao bây giờ?” Nguyệt Nhi có chút lo lắng nói.

“Không có gì.” Lâm Hiên vẫn bình tĩnh: “Ả đã đến nơi này, ta mua gì sẽ bị nhìn thấu, lần này không mua thì sắp tới nếu có Hạ Cô Thảo cũng vậy thôi.”

“Thiếu gia, không lẽ người không sợ?”

“Sợ thì có ích lợi gì, tại nhân giới thì ả này không thể thi triển thần thông Ly Hợp Kỳ. Ta không muốn đối địch nhưng thật sự không sợ nữ nhân này.”

Lâm Hiên chậm rãi nói, lúc hắn trả giá cũng đã Công Tôn lão ma chú ý. Những tu tiên giả khác tưởng rằng hắn sẽ bị uy hiếp, nhưng không ngờ Công Tôn lão ma kinh ngạc một lúc lại cuồng tiếu cười: “Mặc đạo hữu, ngươi còn tranh đoạt như vậy thì sẽ bất phân thắng bại, chi bằng đem thứ này nhường cho vị đạo hữu kia, hai ta cũng không mất đi hòa khí.”

“Được, Mặc mỗ cũng có ý này.” Đại trưởng lão Thiên Xảo Môn có chút chần chừ, nội đan Quỷ Đế Hậu Kỳ rất cần thiết nhưng hắn cũng rõ Công Tôn lão ma sẽ không nhượng bộ. Chi bằng dừng tay thì tốt hơn: “Tốt, bảo vật kia nhường lại cho đạo hữu ”

Hai lão quái vật bỏ qua khiến những tu tiên giả khác âm thầm líu lưỡi, không ít tu sĩ quỷ đạo thầm hận mình đã không mở miệng, ba trăm năm mươi vạn tinh thạch mua một nội đan Quỷ Đế Hậu Kỳ thì chiếm tiện nghi không ít.

Trăm năm trước từng có kẻ bỏ ra năm trăm vạn tinh thạch để mua một viên nội đan như vậy.

Lúc này những người khác cũng không dám mở miệng trả giá nữa. Lâm Hiên với ba trăm năm mươi vạn tinh thạch đã thu được nội đan Quỷ Đế vào túi.

Nhìn bảo vật, trong mắt Lâm Hiên không khỏi hiện vẻ hưng phấn. Những lão quái khác cũng hâm mộ song đấu giá hội vẫn tiến hành. Rất nhanh đám người chuyển sự chú ý và quên đi Lâm Hiên.

Lúc này hào khí của đấu giá hội đẩy lên đỉnh cao do Bạch Tuyết xuất ra một kiện khôi lỗi Nguyên Anh Hậu Kỳ!

Thiên Xảo Môn đại biểu cho khôi lỗi thuật nhưng nghe nói chỉ xuất ra được khôi lỗi Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh phong. Tài liệu hay kỹ thuật luyện chế khôi lỗi Hậu Kỳ đều có yêu cầu cực cao, Thiên Xảo Môn cũng từng thử qua nhưng thất bại.

Loại khôi lỗi cấp bậc này chỉ được ghi trong điển tịch, nghe nói chỉ có đại tu sĩ thời thượng cổ mới chế tạo được.

“Thiếu gia, người nói khôi lỗi này có liên quan đến sự tình tại Tuyết Minh Sơn lần trước?”

Lâm Hiên không trả lời Nguyệt Nhi mà rơi vào suy tư.

Khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ, đương nhiên khiến hắn liên tưởng đến chuyện lần trước Tần Nghiên gặp nạn. Tuy vậy Tần Nghiên không bị thương, muốn truy ra ngọn nguồn thì đã có Thiên Nhai Hải Các.

“Thiểu gia, người có tranh đoạt không?” Lâm Hiên lắc đầu. Mặc dù động tâm nhưng với hắn chỉ là thêu hoa dệt gấm. Điều quan trọng nhất là Hạ Cô Thảo, hắn không muốn lại dẫn đến sự chú ý của đám người.

Lúc này cạnh tranh giá cả đã bắt đầu, khôi lỗi Nguyên Anh Hậu Kỳ mới xuất hiện đã khiến giá cả bùng nổ đến cực điểm. cơ hồ tồn tại hai tộc nhân yêu đều tham gia tranh đoạt. Cuối cùng Công Tôn lão ma dùng cái giá trên trời là chín trăm tám mươi vạn tinh thạch thu vào tay.

Giao dịch tiếp theo xuất hiện không ít đồ tốt nhưng khôi lỗi rõ ràng không bằng Nguyên Anh Hậu Kỳ, bởi vậy không khí tương đối tẻ nhạt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác đã mấy canh giờ rồi, mắt thấy đấu giá hội cũng không còn nhiều thứ, trong lòng Lâm Hiên đã sốt ruột.

Chẳng lẽ không có Hạ Cô Thảo?

Đội thị nữ cuối cùng cũng chỉ còn lại ba khay, vải hồng lại được lấy ra.

Một loại linh thảo màu xanh lục xuất hiện trước mắt, nhìn qua thì bình thường giống như cỏ dại mọc ven đường, trong mắt Lâm Hiên hiện tinh quang.


/2355

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status