Bách Luyện Thành Tiên

Q.7 - Chương 652 - Kim Sí Đại Bằng Điểu

/2355


Một canh giờ sau, liền thấy Lâm Hiên xuất hiện tại một dãy đại sơn uốn lượn như một con cự mãng đang bò.

Cảm nhận được ma khí nhàn nhạt thì hắn thở ra một hơi. Xem ra đám cổ ma không có hứng thú hay phát hiện điểm bất thường ở địa phương phi thường hoang vu này.

Lâm Hiên nhằm nơi sâu trong bay đi, đồng thời dụng thần thức cường đại tìm kiếm một phen. Chỉ chớp mắt đã qua hai canh giờ, đột nhiên hắn khẽ nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ vui mừng bay qua bên trái.

Rất nhanh hạ xuống một sơn cốc nhỏ. Lâm Hiên đưa mắt đánh giá bốn phía.

Không sai, hoàn cảnh tám phần tương tự như miêu tả trong ngọc giản của Thiên Lam tiên tử

Lâm Hiên thì thào một câu, ánh mắt đảo qua rất nhanh liền phát hiện một trận pháp cổ quái tựa như một đống loạn thạch. Nếu không phải Thiên Lam Tiên Tử đã miêu tả thì nhìn không ra đây là một Truyền Tống Trận được ngụy trang vô cùng xảo diệu.

Lâm Hiên thò tay búng ra mấy khối thượng phẩm tinh thạch bay vào trong trận pháp. Hắn lại đánh ra một đạo pháp quyết nhưng không thấy dị trạng gì. Sắc mặt trở nên khó coi.

Trận pháp này... Chẳng lẽ đã hư rồi sao!

Di tích Mặc Nguyệt Tộc được mở trong một tiểu không gian, trận pháp này chính là lối vào trong đó.

Lâm Hiên kiểm tra mấy lần thì thở dài. Xác thực trận pháp đã hỏng, hơn nữa trận pháp chi đạo của Mặc Nguyệt Tộc đi một đường riêng nên khó mà tu phục.

Cũng may hắn đã tham ngộ một chút thần thông không gian, chưa hẳn đã hết hi vọng.

Chỉ thấy Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi. Trong mắt lóe lên ngân quang, đồng thời dụng thần thức tìm kiếm điểm yếu của không gian. Quá trình này rất khó khăn nhưng phải thử một lần, chỉ cần có chút hi vọng thì hắn tuyệt không buông tha.

Công phu không phụ lòng người. Sau nửa canh giờ, rốt cục Lâm Hiên phát hiện một tiếp điểm hư không bạc nhược cỡ ngón tay. Chỗ này vô cùng bất ổn, tự vỡ tan ra rồi lại tự phục hồi theo chu kỳ.

Trong lòng mừng rỡ, Lâm Hiên nâng tay phải tế ra một thanh cổ mâu rồi đem pháp lực truyền vào bảo vật. Một ánh đao mỹ lệ xuất hiện, hung hăng trảm tới tiếp điểm hư không bất ổn kia.

Xoẹt xoẹt...

Bằng mắt thường có thể thấy được không gian vỡ vụn những vết bạc trắng, một khe hở không gian chừng nửa tấc hiện trong tầm mắt.

Bởi thiên địa pháp tắc, khe hở không gian này rất sẽ tự hồi phục. Có điều Lâm Hiên sớm đã chuẩn bị. Tay áo phất một cái, Huyễn Linh Thiên Hỏa hiển hiện, lam sắc ở bề ngoài so trước kia càng thêm chói mắt.

Đi!

Hắn điểm ra một chỉ, hỏa diễm bốn màu lưu chuyển rồi biến thành màu lam, một con Giao Long cỡ hơn tấc hiển hiện, giương nhanh múa vuốt đánh tới khe hở không gian.

Lấy khe hở làm trung tâm, toàn bộ không gian vặn vẹo một hồi, liền bị hàn khí xé rách vỡ vụn. Bởi có hàn khí nên không gian không thể tự hồi phục. Lâm Hiên tiếp tục đem pháp lực truyền vào cổ mâu.

Sau một hồi công kích, rốt cục vết nứt không gian đã rộng đủ cho một người thông qua. Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay vào phía trong.

Không ngờ lại thấy trước mắt lóe sáng ngũ sắc linh quang. Một đạo công kích đánh thẳng tới trước mặt.

Ngũ sắc linh quang?

Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nào dám tới vuốt râu hùm, Lâm Hiên cũng không khí đáp lễ đáp lễ. Bất quá Lâm Hiên như nhận ra điều gì nên sát khí toàn thân tan thân tan biến.

Lúc này mới vào bên trong không gian thần bí, hắn không dám mạo hiểm sử dụng Cửu Thiên Vi Bộ mà đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra.

Chỉ thấy ngũ sắc quang hoa như gió xuân phật liễu nện trên Cửu Thiên Linh Thuẫn. Lâm Hiên thuận thế lui về phía sau rồi ngẩng đầu.

Một nữ tử còn trẻ đầy thân thuộc hiện trong mắt!

Theo bề ngoài nàng chỉ mới hai mươi xuất đầu, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng. Một thân cung trang màu xanh nhạt không che nổi những đường cong lả lướt, dáng người mỹ lệ phối hợp khuôn mặt xinh đẹp. Nói là tuyệt đại giai nhân cũng không mảy may khoa trương chút nào.

Chẳng qua một thân yêu lực của nữ tử này lại làm người ta nhìn thấy mà giật mình. Chính là một tồn tại đỉnh cấp của Nhân giới.

Ly Hợp!

Đương nhiên Lâm Hiên kinh ngạc không phải điều này. Thiếu nữ trước mắt không phải là Thanh nhi hắn hằng mong nhớ sao?

Mấy trăm năm không gặp, dung nhan xinh đẹp của Khổng Tước chưa từng biến hóa. Duy nhất là lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, cả người như mang một loại bệnh trạng nào đó.

Ở giữa mi tâm nàng có một đoàn hắc khí, trong ánh mắt lại có kim quang sáng lên, trong vẻ mỹ lệ có thêm phần thần bí cùng quỷ dị.

Mấy trăm năm qua độc thân phiêu bạt nơi Linh giới. Nguyệt nhi không ở bên người, nói không muốn gần thê tử tuyệt đối là gạt người. Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, giờ phút này Lâm Hiên không còn là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, chỉ còn là một gã trượng phu xa cách thê tử từ lâu mới gặp lại.

Tiểu biệt thắng tân hôn (1). Huống chi là từ biệt mấy trăm năm?

Tính cách Khổng Tước đầy anh khí rất khác nữ tu bình thường. Càng là nữ tử như vậy, lúc ôn nhu lại càng là thời khắc động lòng người nhất.

Trong ba thê tử, Lâm Hiên nhớ đến nhiều nhất đương nhiên là Nguyệt Nhi. Mấy trăm năm hoạn nạn trong nước trong lửa, hai người đã trải qua không biết bao nhiêu sinh tử. tình cảm chẳng còn phân biệt song phương. Tựa như bồ đào rượu ngon, theo thời gian càng lắng đọng nồng đậm vô cùng.

Với Khổng Tước thì khác. Vốn từ cừu địch mà biến thành quyến lữ. Thời gian hắn ở bên nàng lại không nhiều. Chẳng qua mỗi khi ở gần lại như cùng cưỡi ngựa trên thảo nguyên, ưa thích săn bắn uống rượu vị nồng, ban đầu có điểm cay độc khó chịu nhưng để lại dư vị vô cùng.

Mấy trăm năm Lâm Hiên cô đơn chiếc bóng, thấy Khổng Tước Tiên Tử thì trong lòng cao hứng có thể nghĩ, không khỏi có điểm thất thố. Thấy giữa mi tâm của Khổng Tước hắc khí nhưng không mấy để tâm.

Thời khắc này trong tâm đầy kinh hỉ cùng ngọt ngào. Nhưng một màn phát sinh kế tiếp lại làm cho Lâm Hiên thất sắc.

Ái thê không hề lao vào ngực hắn như tưởng tượng mà trên mặt nàng đầy sát khí, mắt thấy ngũ sắc linh quang không có hiệu quả thì ngọc thủ phất một cái, một bảo vật kỳ lạ từ trong tay áo bay vút ra.

Là một cây trâm ngọc cỡ một tấc có khắc những phù văn huyền diệu, bên ngoài còn có điện hồ màu đỏ tím quấn quanh. Tiếng không khí cùng ma sát truyền ra, nó hung hăng đánh tới Lâm Hiên.

Thanh nhi, là ta đây!

Lâm Hiên kinh ngạc la lên nhưng phản ứng không chậm. Tay áo phất một cái, Không gian chấn động thì thiên địa nguyên khí tụ thành một đại thủ màu xanh, như chậm mà nhanh chụp lấy cây trâm ngọc.

Tiếng bạo liệt rền vang, thần thông của trâm ngọc xác thực không nhỏ nhưng thực lực của Khổng Tước kém Lâm Hiên quá xa, không thể thoát khỏi trói buộc.

Lúc này Lâm Hiên cũng ý thức được ái thê có điểm bất ổn, tay phải liền đánh ra một đạo pháp quyết.

Mộc nguyên khí ngưng tụ thành một tấm võng nhưng Khổng Tước liền nâng ngọc thủ, ngón trỏ vẽ trong hư không một cái. Một khe hở không gian xuất hiện. Thân hình nàng lóe lên liền biến mất vào trong.

Sau một khắc không gian chấn động, Khổng Tước hoàn hảo không tổn hao xuất hiện tại phương xa.

Thần thông không gian?

Lâm Hiên có điểm kinh ngạc. Có điều ngẫm lại thì Thanh nhi thuộc Khổng Tước nhất tộc, trên người còn mang huyết thống Phượng Hoàng. Thiên sinh đã có thần thông không gian.

Hiểu rõ điểm này, trên mặt Lâm Hiên khôi phục vẻ bình tĩnh. Đầu vai rung lên thì không gian lần nữa dao động. Vô thanh vô tức, thân ảnh hắn đã đuổi tới sau.

Thấy đối phương như ảnh tùy hình đuổi theo, trên mặt thoáng Khổng Tước lộ vẻ kinh hoàng, ngọc thủ nâng lên trảo về Lâm Hiên.

Theo động tác của nàng, yêu phong nổi lên. Mười ngón thon dài mảnh mai nhưng dù trước mắt là núi đá cũng có thể xuyên thủng.

Lâm Hiên không tránh mà vươn tay như tia chớp chộp lấy ngọc thủ của Khổng Tước.

Một kích khai bia toái thạch như đánh vào bông gòn, Khổng Tước đương nhiên không bó tay chịu trói. Tay trái khẽ nâng, một thanh đoản kiếm theo trong tay áo bay ra, hung hăng đâm vào tâm phế Lâm Hiên.

Nha đầu.. Thật muốn mưu sát trượng phu sao?

Lâm Hiên vừa bực mình vừa buồn cười. Động tác càng thêm nhanh chóng, tay trái khẽ chuyển thì búng vào thân kiếm.

Cách một tiếng vang nhỏ, bất luận nhãn lực hay là lực tay của Lâm Hiên đều không bình thường. Khổng Tước chịu không nổi, năm ngón tay buông lỏng để thanh đoản kiếm rơi xuống mặt đất.

Lâm Hiên tựa hồ sớm đã dự liệu, bất động thanh sắc phóng sang trái một bước, tay trái thuận thế liền đem thê tử ôm vào trong ngực.

Dị biến nổi lên khiến Khổng Tước kinh sợ ngẩng đầu. Trong cổ họng phát ra một tiếng chim hót kỳ quái, không hề giống tiếng kêu của Khổng Tước nhưng cao vút, tràn đầy khí tức uy nghiêm.

Sau đó chân mày nàng hiện hắc khí càng đậm, kim quang trong đôi mắt càng lóe sáng.

Lâm Hiên thấy vẻ mặt nàng có điểm cuồng nộ, có điểm giống đoạt xá nhưng lại có vài phần khác biệt. Hắn trừng mắt hét lớn: Tà ma quỷ quái ở đâu, dám ở động thủ trên đầu thái tuế. Lát nữa ta muốn ngươi muốn sống không thể, muốn chết không được.

Miệng quát nhưng tay không nhàn rỗi. Hắn liền đánh ra một đạo pháp quyết, rất nhanh liền phong bế pháp lực toàn thâ của Khổng Tước.

Còn không kịp thi triển pháp thuật khác thì nàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Sau một thoáng thì lần nữa mở mắt ra. Lúc này kim quang trong hai mắt đã tán đi, hắc khí tại mi tâm cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng. Ánh mắt khôi phục lại vẻ thanh minh.

Tâm hữu linh tê (2). Ôm gọn thân hình mềm mại của đối phương trong vòng tay. Mặt đối mặt, Lâm Hiên hiểu được Khổng Tước đã khôi phục như thường.

Có điều lúc này ánh mắt hai người đã nối liền một chỗ, đưa mắt nhìn nhau mà không ai nói nên lời.

Có lẽ là quá mức mừng rỡ hay lần này gặp lại thật quá mức khó khăn. Thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở họng, hai người căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu.

Một ánh mắt liền như vĩnh viễn, rốt cuộc đã qua không biết bao nhiêu thời gian.

Phu quân Thật lâu sau, thanh âm như không thể tin nổi Khổng Tước mới truyền ra, trong mắt đã ngấn lệ: Là... Là chàng sao?

Khổng Tước vốn đầy kiên cường mà lúc này lộ vẻ mềm yếu. Bao nhiêu năm rốt cục tình lang xuất hiện trước mặt. Nàng mừng rỡ đến mức chỉ sợ hết thảy là hư ảo mà thôi.

Thanh nhi Lâm Hiên cũng lộ vẻ kích động, hai tay xiết chặt lấy nàng.

Vòng tay vững chãi cùng hơi thở quen thuộc khiến Khổng Tước trở nên an tâm, đây không phải mộng mà là sự thật!

Tướng công! Nàng thở nhẹ một tiếng, rụt rè cúi đầu rồi đôi cánh tay ngọc cũng ôm chặt lấy hắn.

Hai người hai trái tim, giờ phút này đã cùng hòa một chỗ.

Thật lâu hai người mới khẽ tách ra, có điều đôi tay Lâm Hiên vẫn đặt trên vòng eo nhỏ của thê tử. Mỹ nhân như ngọc, hắn cúi đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng.

Khổng Tước ửng hồng khuôn mặt nhưng dường như không hề có ý tránh né, nhắm mắt rồi khẽ ngẩng đầu chủ động. Hai người triền miên thật lâu. Mấy trăm năm nhung nhớ như tan đi trong cái hôn này.

Sau khi môi rời môi, trên mặt Khổng Tước còn mang theo tình ý dạt dào.

Thanh nhi, những năm này nàng vẫn tốt chứ? Lâm Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.

Tốt, chỉ là rất nhớ chàng. Còn phu quân thì sao, từ khi chàng cùng Như Yên tiên tử biến mất trong Tu Lai Môn, thiếp không ngày nào không ngóng tin, bất quá ta tin tưởng công cát nhân tự có thiên tướng, rốt cục hôm may thiếp đã gặp lại chàng rồi, tại sao chàng biết mà tới chỗ này?

Ta sao... Một lời khó nói hết. Thanh nhi, thế sao nàng lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tựa hồ đã gặp yêu ma gì? Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng hỏi dồn.

Khổng Tước thở ra một hơi: Đều là thiếp quá mức chủ quan, lại để cho kẻ kia thừa cơ, thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục. Phu quân, cũng may thiên lão run rủi đưa chàng đến cứu ta...nhưng dường như thần thông hiện tại của chàng…

Khổng Tước nói đến đây ngẩn người. Một khắc động thủ cùng Lâm Hiên, ý thức của nàng tuy bị áp chế nhưng lúc này hồi tưởng lại, trượng phu cử trọng nhược khinh dễ dàng chế trụ bản thân.

Hiện tại cho dù tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ cũng không thể sanh cầm nàng một cách không chút sức hoàn thủ như thế, chẳng lẽ hắn đã tiến giai Động Huyền kỳ.

Lâm Hiên nghe thì mỉm cười: Đúng vậy, ta xác thực đã tiến giai Động Huyền, hơn nữa đã tới Linh giới. Bởi ngẫu nhiên mới lần nữa trở lại Thiên Vân thập nhị châu, nếu không sau này chỉ e lại hối hận không thôi

Cái gì? Chàng từ Linh giới trở về sao

Khổng Tước đang còn thất sắc thì Lâm Hiên đã hỏi tiếp: Được rồi, Thanh nhi, chuyện này nói sau, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vâng Khổng Tước khẽ gật đầu. Mới rồi nhất thời hiếu kỳ, nàng đương nhiên rõ sự tình nào quan trọng hơn.

Là như vậy, phu quân cũng rõ thiếp một mực bế quan tại Ngũ Sắc Linh Sơn. Tu hành tuy kham khổ nhưng cũng may tiến triển thuận lợi...

Khổng Tước rúc vào trong ngực Lâm Hiên rồi nhẹ giọng kể lể, đem những kinh nghiệm nàng đột phá Ly Hợp rồi chừng trăm năm trước đi tới Thiên Châu.

Một trăm năm trước? Lâm Hiên ngẩn ngơ: Thanh nhi, vậy sao nàng phát hiện di tích Mặc Nguyệt Tộc, có từng gặp qua đám cổ ma chăng?

Cổ ma, cái gì cổ ma? Trên mặt Khổng Tước lộ vẻ khó hiểu.

Không sao, nàng cứ nói tiếp đi Lâm Hiên lại càng thêm hiếu kỳ: Sao nàng tìm được di tích Mặc Nguyệt Tộc?

Thiếp do xảo hợp thu được một cổ ngọc giản trong phường thị, phát hiện bên trong có một di tích cổ tu. Khi đó ta vừa mới đột phá Ly Hợp, vì vậy liền tới đây tầm bảo.

Lâm Hiên khẽ gật đầu: Về sau thì sao?

Thiếp đi tới Thiên Châu, ban đầu hết thảy thuận lợi, thông qua Truyền Tống Trận vào trong không gian thần bí này, đây tựa hồ là di tích của Mặc Nguyệt Tộc.

Khổng Tước vốn rất quen thuộc về Mặc Nguyệt Tộc, từng còn kết thành hảo hữu với nữ tu Nguyên Anh kỳ tộc này nên không khó nhận ra.

Lâm Hiên khẽ gật đầu chờ ái thê nói tiếp.

Lúc đó ta cũng kinh ngạc vô cùng, không ngờ bọn họ còn ở tại Thiên Châu, mà theo dấu vết để lại thì phỏng đoán trình độ tu tiên bọn họ không hề tầm thường, cụ thể…. Nói đến đây, Khổng Tước chần chờ một chút: Có thể sánh ngang cùng Thiên Châu La gia.

A? Lâm Hiên nghe thì kinh ngạc. Thực lực La gia khi xưa cơ hồ đã đến cực hạn ở Nhân giới. Hắn càng trở nên hứng thú đối với di tích trước mắt, bất quá sự tình có nặng nhẹ, cấp bách là giải trừ nguy cơ trên người ái thê.

Thanh nhi, vậy sau đó nàng gặp thứ gì?

Chàng theo thiếp thì sẽ hiểu” Khổng Tước Tiên Tử nói rồi mỉm cười, khẽ cựa mình thoát khỏi vòng tay Lâm Hiên. Hắn ngẩn ngơ một lát rồi cũng theo ái thê.

Lúc này phóng tầm mắt là những tòa nát kiến trúc đổ nát thê lương nhưng phong đầy khác lạ. Ngẫu nhiên còn thấy một số thi cốt của nhân tộc cùng quái vật.

Vẻ mặt Lâm Hiên dần dần ngưng trọng. Xem ra bộ lạc Mặc Nguyệt Tộc ở đây không phải suy tàn theo thời gian, hẳn là bị hủy trong một trường hạo kiếp nào đó.

Đột nhiên Lâm Hiên dừng bước gần một hài cốt nữ tử. Bên cạnh có một số mảnh pháp bảo. Năm ngón tay hơi cong thì những tàn phiến đã bị hút về. Hắn đem thần thức thả ra, pháp bảo chưa mất linh tính.

Khổng Tước lẳng lặng đứng chờ. Xem xét một tuần trà thì Lâm Hiên lộ vẻ suy tư:

Thanh nhi, đây là một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.

Sao chàng biết? Trên mặt Khổng Tước lộ vẻ tò mò.

Thông qua thành phần, màu sắc cùng phẩm chất tài liệu, lượng linh lực còn lưu lại trong pháp bảo, không khó suy đoán tu vị của chủ nhân. Chờ khi nàng tiến giai đến Động Huyền, tự nhiên cũng sẽ ngộ ra” Lâm Hiên mỉm cười nói: Chúng ta tiếp tục vào trong xem xét”

Khổng Tước khẽ gật đầu. Hai người đi thêm chừng một tuần trà thì một khối kiến trúc rộng rãi ánh vào mắt.

Là một tế đàn! Bề ngoài tuy khác với của nhân tộc nhưng vẫn có những điểm tương đồng.

Nơi này có rất nhiều di hài vu sư Mặc Nguyệt Tộc, thậm chí Lâm Hiên phát hiện có cả của tu tiên giả Ly Hợp kỳ. Xem ra phỏng đoán của Thanh nhi không sai, thực lực của bộ lạc có thể sánh ngang cùng Thiên Châu La gia.

Thiên Lam Tiên Tử đạt được Cửu Cung Tu Du Kiếm trận ở chỗ này, Lâm Hiên cũng hy vọng tìm được tung tích phần sau của Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết.

Bất quá quan sát tế đàn trước mắt một lát, sắc mặt hắn trở nên âm trầm xuống.

Phu quân có phát hiện gì chăng?

Nơi này có một luồng ma lực kỳ bí. Chúng ta mau vào trong”

Hai người trước sau mà vào. Tế đàn là một kiến trúc hình tròn có đủ loại họa vân cùng hoa văn trang sức, lộ vẻ cổ xưa mà thần bí.

Ở giữa có một tòa đài ngọc màu trắng đầy xa hoa. Trên đó có dựng một tượng thần, dùng một loại đá kỳ lạ màu vàng điêu khắc thành.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua pho tượng. Không phải tu tiên giả mà tựa như là một linh cầm, có điểm quen mắt.

Phu quân nhận ra rồi chứ.”

Không sai” Trên mặt Lâm Hiên khó dấu vẻ kinh ngạc: Ta sao có thể không nhận ra Kim Sí Đại Bằng Điểu.

Kim Sí Đại Bằng Điểu được xưng là Già Lâu La Điểu hay Diệu Sí Điểu trong truyền thuyết. Có đôi màu vàng dài tới vạn dặm, thường lấy quần long làm thức ăn.

Tuy chỉ truyền thuyết nhưng qua đó có thể thấy Kim Sí Đại Bằng Điểu là tồn tại cao vời bực nào. Đây chính là một trong trong những Cổ chân linh, là các sinh vật cường đại có từ thuở khai thiên lập địa, hiện tại hầu hết đã diệt tuyệt.

Luận độ cường đại của Cổ chân linh còn hơn hẳn tồn tại cấp chân linh hiện nay! Nếu như Kim Sí Đại Bằng Điểu còn sót lại, có thể tranh ngôi bách điểu chi vương với Phượng Hoàng.

Chẳng lẽ... Lâm Hiên nhớ tới uy áp vừa cảm nhận bên ngoài tế đàn thì biến sắc.

Phu quân đã đoán ra rồi” Khổng Tước thở dài: “Lúc trước thiếp cũng ma lực hấp dẫn tới tế đàn, phát hiện đằng sau pho tượng kia có một bình chân linh chi huyết.”

Chân linh chi huyết, chẳng lẽ của Kim Sí Đại Bằng Điểu hay sao?” Lâm Hiên thất sắc.

Đúng vậy, đúng là chân huyết của Kim Sí Đại Bằng Điểu. Cổ chân linh đã diệt nhưng chẳng biết sao bộ lạc Mặc Nguyệt Tộc này lại được có một lọ chân huyết. Tựa hồ Kim Sí Đại Bằng Điểu chính là tổ thần của bọn họ, bất quá cho dù như thế, muốn đạt được chân linh chi huyết thì không biết khó khăn đến thế nào .. Khổng Tước hơi nhíu đôi mi thanh tú, chuyện này đối với nàng nghi ngờ trăm mối mà không có lời giải.

Lâm Hiên thì không để ý nhiều như vậy, hắn quan tâm chính là chuyện gì đã xảy ra với ái thê: Vậy nàng mất đi ý thức cũng bởi chân linh chi huyết nọ?”

Có thể nói như vậy.” Trên mặt Khổng Tước lộ vẻ phức tạp, có chút sợ hãi mà lại có điểm hối hận:

Lại nói tiếp, đều là thiếp quá mức tham lam. Phu quân cũng biết, chân thân của ta chính là Khổng Tước, đồng thời còn có một tia huyết mạch Phượng Hoàng, nói là hậu duệ của Khổng Tước Đại Minh Vương cũng không sai.”

Lâm Hiên khẽ gật đầu nghe Khổng Tước tiếp tục: Mà phu quân còn chưa biết một điều, kỳ thật Kim Sí Đại Bằng Điểu có quan hệ rất lớn cùng Khổng Tước tộc chúng ta”

A? Lâm Hiên có điểm bất ngờ. Những bí mật của yêu tộc, hắn cảm thấy không hữu dụng với bản thân nên thường không mấy chú ý tìm hiểu.

Đối với trượng phu, Khổng Tước đương nhiên không chút dấu diếm: Kỳ thật Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Phượng Hoàng chính là thân huynh đệ cùng một thân mẫu.”

Thanh nhi, nàng không nói đùa sao!

Lâm Hiên kinh ngạc thốt lên. Tuy đều là những chân linh vô cùng lợi hại nhưng tướng mạo của Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Phượng Hoàng khác xa nhau.

Thiếp gạt phu quân thì có nghĩa gì. Kim Sí Đại Bằng Điểu cùng Phượng Hoàng đều là do Khổng Tước Đại Minh vương đản sinh. Hiện Phượng Hoàng đã trở thành bách điểu chi vương, Nhưng muốn nói tổ tiên của Điểu tộc, kỳ thật không ai có thể hơn Khổng Tước nhất tộc Đại Minh Vương.” Thanh nhi nói đến đây thì trên mặt thoáng lộ thần sắc kiêu ngạo.

Sở dĩ Phượng Hoàng cùng Chân Long là những tồn tại cao cao tại thượng trong hàng chân linh bởi bọn họ là số rất ít cổ chân linh còn sót lại. Những cổ chân linh khác như Khổng Tước Đại Minh vương, Kim Sí Đại Bằng Điểu hiện đã tuyệt diệt...

Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, hôm nay thật đúng là thêm phần kiến thức.

Mà cũng bởi nguyên nhân sâu xa này, bình chân linh chi huyết này đối với thiếp có tác dụng thật lớn, nếu có thể luyện hóa...

Luyện hóa chân linh chi huyết, đúng là có khó khăn nhưng dù thất bại cũng không xảy ra tình huống vừa rồi. Thanh nhi, nàng đã gặp phiền toái khác chăng?”

Phu quân nói không có sai.” Ngọc dung của Khổng Tước lộ nụ cười khổ: Hết thảy đều là ta sơ suất, trước luyện hóa chân linh chi huyết lại quên kiểm tra một phen. Không ngờ ở bên trong linh huyết vẫn có một tia tàn hồn.”

Tàn hồn? Lâm Hiên thất sắc, hắn mới chứng kiến qua thực lực phân hồn của Băng Phách Ma Tổ. Theo Thanh nhi miêu tả, thực lực Kim Sí Đại Bằng Điểu còn vượt phía trên Băng Phách. Như vậy…

Như đoán được hắn đang nghĩ gì, trên mặt Khổng Tước lộ vẻ may mắn: Thiếp chủ quan nhưng cũng là thiên lão chiếu cố. Trải qua không biết tuế nguyệt, lực lượng tàn hồn kia đã bị tiêu hao bảy tám phần. Nếu không ta sớm đã bị đoạt xá, Nhưng dù là vậy, hồn lực nọ còn mạnh hơn ta một phần. Tuy không cách nào cắn nuốt ta nhưng quyền khống chế thân thể vẫn rơi vào tay đối phương”

Chú giải: (1) Xa cách ít ngày còn mặn nồng hơn đêm tân hôn.

(2). Xin mượn ý bài Vô đề 1 của Lý Thương Ẩn để làm rõ ý Tâm hữu linh tê.

Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,

Họa lâu tây bạn quế đường đông.

Thân vô thái phượng song phi dực,

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông

Cách tọa tống câu xuân tửu noãn,

Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.

Ta dư thính cổ ưng quan khứ,

Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng.

Đêm trước trăng sao tạc gió lồng,

Họa lầu tây mé quế đường đông.

Thân không diễm sắc đôi vờn cánh,

Dạ sẵn tương giao một tiếng lòng.

Cách ghế nâng vời chung rượu ấm,

Chia bên nhắm đổ ngọn đèn hồng.

Mấy ôi nghe trống nhà quan dậy,

Ngựa quất đài lan rạp nhánh bồng.


/2355

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status