Chương 49: Đêm nay đừng mộng lạnh (6)
Thứ hai, Triệu Văn Xuân điều chỉnh tiết học với một vị giáo viên cùng hệ, buổi sáng không cần đến trường, sau khi Triệu Tây Âm đến đoàn, ông mới ra ngoài mua thức ăn, lảm nhảm tán gẫu với người quen đồng hương, đùa giỡn một chút với người quen cũ ở chợ thức, nhân duyên thầy Triệu tốt, bớt 50 xu cũng dễ nói, còn có thể tặng thêm miễn phí mấy cây hành hoa.
Mua đồ ăn xong thảnh thơi về nhà, lại đứng nhìn đám bạn già chơi cờ tướng dưới cây ngô đồng lớn.
“Lão Triệu, Tiểu Tây nhà ông gần đây làm gì thế?”
“Nghề cũ, vẫn là múa.”
“Thế thì tốt, học nhiều năm như vậy không bỏ bê, có thể nhặt lên, chính là cô gái tốt.”
Triệu Văn Xuân cười híp mắt đáp, “Không có chí hướng lớn như vậy, con bé cứ thích lăn qua lăn lại.”
“Lăn qua lăn lại cũng tốt, người trẻ tuổi lăn qua lăn lại nhiều mới lớn nhanh. À, đứa bé nhà lão Diệp có thể có lòng với Tiểu Tây nhà ông đấy.”
“Ai da, ông thật sự giống như bà mối rồi.” Triệu Văn Xuân giống như ghét bỏ nhưng khuôn mặt thật sự tươi cười, không thiếu một phần, “Bọn nó từng chơi với nhau khi bé, giống như anh chị em.”
Có người giúp đỡ nói chuyện, “Vậy chênh lệch xa đó, lần trước tôi gặp Diệp Thao, vừa nhắc tới Tiểu Tây toàn là lời hay, không lừa được người khác.”
Uyên ương phổ điểm (*) thật tốt, Triệu Văn Xuân tuyệt đối không để ý, trong lòng còn có chút đắc ý. Thật ra nghĩ thông suốt, chẳng phải chuyện như vậy sao, trời cao biển rộng, nhân sinh đường dài, ngày lành tháng tốt đều ở phía sau.
(*)Tác hợp nam nữ tiến tới, giống như bà mối.
Triệu Văn Xuân vui cười hớn hở xem cờ tướng, Lý Tiểu Cường bên cạnh dùng cùi chỏ đẩy ông, “Lão Triệu, hình như người kia tới tìm ông.”
“Pháo rỗng ruột (*), cờ hay!” Triệu Văn Xuân xem nhập tâm say mê, bị người kêu mới ngẩng đầu. Phía đối diện đường cái, Chu Khải Thâm dừng xe dưới cây, anh đứng bên cạnh cửa xe, cười đến mức rất giống thanh niên năm tốt.
(*)Pháo rỗng ruột, thuật ngữ cờ tướng. pháo giữa bình thường di chuyển đường thẳng, dựa vào các lực lượng khác tiến công trí mạng đối phương.
Chu Khải Thâm chạy chậm tới, vươn tay ngay trước mặt các trưởng bối, “Nhiều thức ăn vậy? Con xách giúp chú.”
Triệu Văn Xuân níu chặt, từ chối, “Không cần không cần, xách giúp lại phải di chuyển đồ.”
Chu Khải Thâm không nói gì, chủ động cầm lấy.
Nhóm bạn già hai mặt nhìn nhau, Triệu Văn Xuân như có gai sau lưng, không xem cờ nữa, hơi hốt hoảng đi về nhà, “Cậu đưa đồ ăn cho tôi, thật sự không cần cậu xách.”
Chu Khải Thâm sao mà nhường được, “Không sao ạ.”
Triệu Văn Xuân đưa tay giật, không kéo nổi, thở dài một tiếng, cũng không nói gì, chắp tay sau lưng tâm sự nặng nề đi về phía trước.
Chu Khải Thâm hai bước đuổi kịp, vai sóng vai với ông, “Chú Triệu, nếu như con có làm sai chỗ nào chú nhất định phải nói, đánh chửi cũng được, đừng kéo con vào sổ đen.”
Số điện thoại của anh còn nằm trong sổ đen của nhạc phụ đại nhân, quân tình báo nguy, hôm nay nhất định phải đánh hạ.
Mang tai Triệu Văn Xuân mềm, một vài lời xin tha thứ là có thể dao động lập trường của ông. Ông thật sự thay đổi sắc mặt, trên mặt xuất hiện không đành lòng ba giây, trong nháy mắt lại cứng rắn, lắc đầu, không đùa, “Khải Thâm, chú không có ý kiến với bản thân con, con là đứa bé tốt, nhưng chú càng thương con gái mình hơn.”
Nói đến nước này, Chu Khải Thâm còn không hiểu thì uổng phí sống hơn ba mươi năm.
Chuông báo động trong lòng vang lên, nhận thức chuyện lớn không ổn tràn vào trong lòng. Suýt chút nữa rống lên câu, ‘Chú Triệu, chú có biết mình có cháu ngoại đang ở nước Mỹ xa xôi không?’.
Một già một trẻ đang bế tắc, một giọng nam ôn hòa chào hỏi, “Thầy Triệu, hôm nay chú không có lớp sao?”
Chu Khải Thâm quay đầu theo giọng nói, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi nụ cười điềm đạm nhìn Triệu Văn Xuân. Liếc mắt một cái, Chu Khải Thâm không quên nổi, là Diệp Thao – đối tượng hẹn hò của Triệu Tây Âm, đã gặp lần trước.
“Tiểu Diệp à, đúng lúc đúng lúc.” Triệu Văn Xuân như nắm được cọng rơm trong nước trèo lên, không do dự chút nào, “Chú đổi tiết, còn cháu, cháu cũng không có giờ sao?”
“Nghỉ ngơi ạ, tối hôm qua trở về từ Quảng Châu.”
Triệu Văn Xuân nhớ lại, “Dẫn đội tham gia cuộc thi toán học sao? Giành được hạng mấy?”
Diệp Thao khiêm tốn đáp: “Giành được hạng nhất nhóm cấp ba.”
Văn nhân tâm tâm tương tích (*), Triệu Văn Xuân là giáo viên, có ấn tượng tốt với thanh niên con cháu cộng sản thế này theo bản năng, phần ấn tượng từ từ đi lên. Diệp Thao lễ phép nhìn thoáng qua Chu Khải Thâm, cũng không hỏi anh là ai, nở nụ cười, gật đầu nhẹ.
(*)Có nghĩa là những người có cùng tính cách, nguyện vọng và hoàn cảnh tương tự thích nhau, thông cảm và hỗ trợ lẫn nhau. Những người tài năng ngưỡng mộ và ngưỡng mộ lẫn nhau.
Chu Khải Thâm gật đầu, biểu cảm khiêm nhường không thể ít hơn anh ta.
Dáng dấp Diệp Thao không thể xem là đặc biệt đẹp trai, ngũ quan đoan chính nhưng vóc dáng cao ráo, hơi gầy, có được thói quen rèn luyện từ sớm giữ gìn rất khá. Lúc nhìn thấy Triệu Văn Xuân, bản thân đang nâng cơ thể lên, nhảy xuống từ trên xà đơn, bộ dạng phấn chấn mạnh mẽ.
Triệu Văn Xuân chắp tay sau lưng, tản bộ đi đi lại lại giữa Diệp Thao và Chu Khải Thâm, cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, ngồi xuống băng ghế đá, “Chú nghỉ một lát, Tiểu Diệp cháu cứ rèn luyện đi, không cần để ý đến chú.”
Diệp Thao cười đáp, “Vâng, chú Diệp, cháu cũng sắp xong, đợi chút nữa tiện đường về cùng nhau luôn.”
Lời nói thân mật này, không xem mình là người ngoài, Chu Khải Thâm nghe thấy không được thoải mái. Triệu Văn Xuân lại ngắm cậu một chút, cười tủm tỉm nói: “Khải Thâm, con có gấp không?”
Không gấp thì lăn đi sao?
Chu Khải Thâm phong khinh vân đạm, nói: “Không vội ạ, hôm nay công ty không có việc gì.”
Diệp Thao đứng trước xà đơn, thuận miệng nói: “Bình thường anh có rèn luyện không?”
Chu Khải Thâm quay đầu sang phía anh ta, ý cười nhàn nhạt: “Tôi có thói quen rèn luyện, từng làm lính mấy năm, lúc đó mỗi ngày đều tập luyện.”
Diệp Thao liền di chuyển sang bên phải một chút, chừa ra một chỗ trống, “Vậy cùng tập luyện một lát chứ?”
Trong mắt Triệu Văn Xuân sẽ chỉ cảm thấy Diệp Thao có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối xử nhiệt tình với mọi người. Nhưng trong mắt Chu Khải Thâm, đều là hồ ly ngàn năm chơi cái trò quỷ dị gì chứ? Xem ra tình địch loại này đáng sợ nhất, thông minh đến không thể nhận thấy, trong bông có kim.
Chu Khải Thâm cởi áo khoác, trời đang rất lạnh, bên trong mặc một áo sơ mi đen. Triệu Văn Xuân vừa định nhắc nhở vài câu, phản ứng kịp thời, lại thu hồi sự quan tâm về. Chu Khải Thâm nhẹ nhàng nhảy lên, hai tay trên xà, nâng thân thể lên quá dễ dàng. Anh đã từng luyện, đặt nền móng bộ đội cả một đời được lợi.
Diệp Thao nhìn mấy cái, biết đây là người trong nghề cũng không nói nhảm, cũng làm theo. Anh trên tôi dưới, trầm mặc phân cao thấp, sau mười mấy cái lên lên xuống xuống, không ai th.ở dốc.
Triệu Văn Xuân dần dần nhìn thấu cách thức, không đúng rồi, đây không phải thể dục buổi sáng, căn bản là thi đấu.
Diệp Thao tập trung hết sức lực, cái trán dần đổ mồ hôi.
Trái lại Chu Khải Thâm cũng không dễ dàng. Vết thương trên người trong một trận với Mạnh Duy Tất kia còn chưa khỏi hẳn, đã khôi phục không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày nhưng đột nhiên luyện tập mạnh như thế, trên dưới toàn thân kéo căng. Đàn ông chính là như vậy, mất lớp vải lót cũng không thể mất mặt, Diệp Thao chống đỡ không chịu thua, Chu Khải Thâm cũng cố gắng chống đỡ.
Gần hai trăm cái rồi, Triệu Văn Xuân nhìn mà kinh hồn bạt vía, vừa định khuyên một chút, sắc mặt Chu Khải Thâm trắng bệch, bỗng nhiên lảo đảo ngã xuống từ trên xà đơn. Anh ôm lấy bụng, ngồi xổm nửa ngày không nhúc nhích.
Triệu Văn Xuân cuống quýt hỏi: “Sao vậy sao vậy?”
Chu Khải Thâm lắc đầu, không ngẩng đầu lên, tay ôm lấy bụng thật chặt.
Triệu Văn Xuân gấp đến mức giậm chân một cái, vứt hết thức ăn, dùng sức tách đầu cậu ta ra, trán Chu Khải Thâm đầy mồ hôi, toàn bộ đều là đau đớn.
Phân cao thấp với tình địch đến mức cơ bụng co giật, có lẽ cũng coi như thua vinh quang đi.
Gần tối Triệu Tây Âm về nhà, nghe xong việc này liền cảm thấy quả thực là hết sức vớ vẩn. Triệu Văn Xuân cũng không dám nhìn con gái, Chu Khải Thâm lớn nhỏ gì cũng là bị thương, suy cho cùng vẫn là lỗi của mình.
Triệu Văn Xuân rất áy náy, nhỏ giọng nói: “Sau đó thư ký cậu ta tới đưa người đi bệnh viện.”
Triệu Tây Âm không nghĩ ra, “Không đúng, ba, người ta tới tìm ba, sao ba lại để anh ấy đu xà?”
Triệu Văn Xuân không dám nói lời nào, che giấu sự tồn tại của Diệp Thao.
“Anh ấy mới xuất viện không lâu, ở viện một thời gian dài, não chấn động nhẹ, chân hình như cũng bị thương gân cốt, vận động mạnh như vậy, thần tiên cũng không chịu được.” Giọng nói Triệu Tây Âm buồn bã, cảm thấy lần này là thầy Triệu quá tay rồi.
Triệu Văn Xuân gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng.”
Triệu Tây Âm không đành lòng, “Sau đó ba có hỏi thăm không, anh ấy có sao không?”
Triệu Văn Xuân lắc đầu, làm sai chuyện, nhát gan, không dám cũng không tiện. Trầm mặc mấy giây, thầy Triệu ngẩng đầu, buồn bã nói: “Hay là con tới thăm một chút thay ba?”
Triệu Tây Âm chống cự theo bản năng, “Tai họa ba gây ra mà.”
Triệu Văn Xuân bỗng chốc không vui, lấy uy nghiêm gia trưởng ra, “Triệu Tây Âm! Bây giờ con tính sổ với ba đến cùng phải không? Con, con con con khi còn bé tiểu ướt giường, ai rửa cho con? Họa con gây ra còn không phải là ba thu dọn sao? Bây giờ bảo con giúp một chút mà còn phân chia ranh giới với ba.”
“Được rồi được rồi.” Triệu Tây Âm sợ thầy Triệu niệm kim cô chú, “Ba nợ con gái, đền bù là được rồi.”
Hơn bảy giờ, Triệu Tây Âm chờ trước cổng Phạm Duyệt, trước đó một lúc gọi điện cho thư ký Từ, xác nhận Chu Khải Thâm đúng là đang nghỉ ngơi ở nhà. Thư ký Từ là người tùy cơ ứng biến, “Tiểu Tây muốn đến sao, vậy thì thật tốt, giúp đỡ mang ít đồ ăn nhé. Tôi đoán là giám đốc Chu chưa ăn cơm tối.”
Triệu Tây Âm mua sủi cảo nóng cho anh, ba hộp nóng hầm hập đặt vào một túi, ấn chuông cửa.
Chu Khải Thâm chậm rãi mở cửa, còn buồn ngủ, để trần nửa người trên, nửa người dưới mặc một cái quần ngủ lụa dài lỏng lẻo. Trên tay cầm một cái áo thun đang muốn mặc vào. Ánh mắt Triệu Tây Âm va vào lồng ngực anh, cơ bắp cân xứng, vai rộng mông nhỏ không có một chút dư thừa, người đàn ông này siêng năng bảo dưỡng, khống chế dáng người còn tốt hơn phụ nữ.
Cái duy nhất không hoàn hảo có lẽ chính là năm tấm cao giảm đau phong thấp dán trên cơ bụng anh.
Chu Khải Thâm có chút tính khí khi ngủ dậy, có lẽ đang ngủ gật còn chưa tỉnh táo, tóm lại không quá nhiệt tình, ngay cả câu như ‘Em tới làm gì’ cũng cả gan nói ra miệng.
Triệu Tây Âm cũng không để ý, lão Triệu nhà mình có lỗi với chuyện của anh ấy, năm tấm cao phong thấp kia chính là áy náy ngập tràn. Cô vào nhà, thay dép “Anh ăn cơm chưa?”
Chu Khải Thâm nằm lên ghế sofa, mặt hướng xuống, che kín cơ bụng “Ừ” một tiếng.
“Em mua sủi cảo cho anh, anh ăn chút đi. Còn có xin lỗi anh thay ba em, xin lỗi.”
Chu Khải Thâm chôn mặt trong gối ôm, cũng không nói gì.
Triệu Tây Âm đi vào phòng bếp lấy bát đũa, cẩn thận bỏ sủi cảo vào, sau đó đi tới, ngồi xuống nói: “Sủi cảo không bỏ dấm, không bỏ hành.”
Chu Khải Thâm đột nhiên quay đầu, vừa tỉnh ngủ, mắt phượng cũng biến thành trong vắt ướt át, nhàn nhạt nhìn cô, “Em nên bỏ chút dấm.”
Triệu Tây Âm không rõ vì sao, nhưng trực giác khẳng định lại là lời nói vô sỉ. Cô quay đầu sang chỗ khác, “Muốn ăn hay không?”
Chu Khải Thâm hỏi: “Diệp Thao là giáo viên toán học?”
Triệu Tây Âm quay đầu lại, nghi ngờ, “Sao anh biết anh ta?”
“Ba em cũng sắp coi anh ta là nửa con rể, anh có thể không biết sao? Anh dám không biết sao?” Ngữ khí Chu Khải Thâm cà lơ phất phơ, quá không đứng đắn, “Em không đi xem mắt chứ?”
Triệu Tây Âm nhướng mày, “Sắp rồi, kết thúc sát hạch trong đoàn, nghỉ năm ngày, mỗi ngày em sẽ đi xem mắt, lịch hẹn đã đầy, tuyệt đối không buông lỏng.”
Chu Khải Thâm xoay người, để lộ hoàn toàn mảng ngực rắn chắc, ánh mắt thâm thúy lại phức tạp, hồi lâu nặn ra một hàng chữ, “Triệu Tây Âm, em là kẻ lừa gạt.”
Triệu Tây Âm không vui, “Em lừa anh cái gì? Chu Khải Thâm, bây giờ anh cực kỳ giống một đứa bé cố tình gây chuyện.”
“Đứa bé?” Đụng vào họng súng, Chu Khải Thâm lạnh lùng nói, “Em còn dám nhắc tới đứa bé với anh?”
Triệu Tây Âm sững sờ, dịch chuyển ánh mắt theo bản năng, nhưng lại nhanh chóng ngẩng lên, cau mày hỏi: “Chẳng lẽ anh cho rằng em sinh con cho anh sao?”
Khóe miệng Chu Khải Thâm khẽ run, máu tim trào thẳng, nhìn phản ứng này của cô nhất định sẽ không thừa nhận. Triệu Tây Âm đứng dậy, “Thầy Triệu áy náy bảo em tới, sủi cảo cũng mua cho anh rồi, em đi đây.”
Hành động này của cô là sao?
Hổ thẹn trong tâm, chạy trối chết!
Ánh mắt Chu Khải Thâm giống như lửa đốt nhìn chằm chằm sao lưng cô, “Triệu Tây Âm.”
Triệu Tây Âm vặn tay cầm cánh cửa, lỗ tai dựng lên.
“Em đừng lừa anh, anh biết tất cả mọi chuyện.”
Giọng nói anh trầm thấp, có lực, giống như nhấc tay tuyên thệ với thanh thiên bạch nhật.
Nước mắt Triệu Tây Âm suýt chút nữa rơi xuống, cô nói: “Chu Khải Thâm, anh đừng nổi điên nữa, em không sinh con cho anh.”
Cửa đóng, người đi, đĩa sủi cảo trên bàn chậm rãi bốc khí nóng lên.
“Một tuổi mặc cỡ 90 yard (*), hai tuổi mặc cỡ 100 yard, ba tuổi mặc cỡ 110 yard.”
(*)đơn vị đo lường của Anh, Mỹ
Nửa đêm, Chu Khải Thâm cũng không buồn ngủ, ngồi trên mặt đất trong phòng chứa đồ, đầy hứng thú vuốt ve những bộ quần áo nhỏ nhắn kia. Nhìn đủ rồi lại về phòng làm việc, tiện tay ghi lại tiêu đề đặt cạnh máy tính. Chu Khải Thâm viết mấy dòng chữ ở phía trên, ném bút một cái, xoay ghế da, nhấn điều khiển, rèm cửa sổ mở ra chầm chậm.
Thu hết cảnh đêm CBD vào mắt, bầu trời đêm xanh thẫm, đèn neon kiều diễm, vầng sáng giống như sóng ánh sáng phía đông bầu trời dịu dàng như vậy. Chu Khải Thâm yên lặng hút thuốc, khói thuốc lượn lờ bên trong, gió xuyên qua khe hở, phủi tàn thuốc xuống, một ít rơi xuống trên tiêu đề vừa nãy.
Nét chữ cứng cáp, mực bút chưa khô---
“Tôi sẽ là một người bố tốt.”
/101
|