Đường phố Cẩm thành tháng Ba đầy hoa bay, hai hàng thùy dương liễu bên bờ sông phủ đầy mặt nước, thiếu nữ áo vàng ngồi ở đầu thuyền hát vang: “ Núi có cây là cây có cành, lòng có chàng mà chàng không biết.”
Thuyền phu đang lắc mái chèo, nghe xong câu này thì cười lớn, nói với Kính Ninh đang một mình uống trà: “Vị huynh đài đây, diễm phúc của huynh thật không ít đâu.”
Kính Ninh thản nhiên đáp: “Chẳng qua cô ấy chỉ học người ta hát thôi, không hiểu ý nghĩa đâu.” Tiếng hát dừng lại, Mạt Họa bất mãn nói: “Con hiểu ý nghĩa câu này mà, con không chỉ hiểu câu này, con còn biết Cỏ lau um tùm, sương trắng chưa tan, người trong lòng ta, ở, ở…”
Kính Ninh buồn cười ngẩng đầu: “Ở đâu?”
Ánh mắt Mạt Họa dừng lại bên bờ sông, Kính Ninh nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một nữ nhân áo trắng đang yên lặng đứng dưới gốc liễu bên bờ sông, cho dù liễu rủ khiến người ta không thể nào nhìn rõ được nàng, nhưng tuyệt sắc tư dung khó giấu, nhìn từ xa đã biết là một giai nhân khuynh thành.
La bàn trong tay áo Kính Ninh khẽ động, ánh mắt hắn trầm xuống hét nhỏ: “Yêu hồ.” Rồi lập tức nhảy lên. Mạt Họa không biết nguyên nhân, ngơ ngác muốn kéo tay áo hắn, nào ngờ Kính Ninh nhất thời không thu sức được, lôi luôn Mạt Họa xuống nước, đầu nàng va vào con thuyền đang đi về phía trước rồi chìm xuống.
Ngay cả bọt nước cũng không thấy nổi lên, dưới thuyền không có động tĩnh gì.
Thuyền gia hoảng hốt, nào ngờ vẫn chưa hoàn hồn thì vị công tử anh tuấn bên kia đã để lại hai chữ “Cứu người” rồi đề khí phi thân, đuổi theo tiểu thư xinh đẹp trên bờ. Thuyền gia thấy vậy mắng to: “Kẻ phụ bạc!” Mạng người đâu thể nào chậm trễ, thuyền gia cũng vội nhảy xuống nước vớt nữ nhân áo vàng lên.
Mạt Họa mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình “tiểu cô nương”, nàng mở mắt, nhẹ giọng gọi một tiếng “Kính Ninh sư phụ”, nhưng chỉ thấy thuyền phu toàn thân ướt đẫm nhìn nàng lắc đầu thở dài: “Cô nương, đó là một kẻ bạc tình, cô vẫn nên tìm người tốt khác thì hơn.”
Mạt Họa trong lòng hoảng hốt, thần trí đã tỉnh táo nhiều, nàng mở miệng hỏi: “Sư phụ đuổi theo nữ nhân xinh đẹp kia rồi sao?”
Thuyền gia lại thở dài. Mạt Họa cụp mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lúc Kính Ninh trở lại thì trên cổ bị cào để lại ba vết máu. Thuyền gia thu tiền của hắn, vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không nói gì thêm.
Mạt Họa ngồi chỗ đám cỏ xanh trên bờ, khóc sưng cả mắt. Kính Ninh lấy làm khó hiểu, chẳng qua hắn chỉ đi bắt yêu như thường lệ thôi, tại sao sau khi trở về dường như cả thiên hạ đều đang thóa mạ hắn vậy. Hắn nhìn trán Mạt Họa sưng to vì va phải con thuyền: “Chỉ đau như vậy thôi mà không muốn sống nữa à?”
“Con…” Mạt Họa quét mắt nhìn hắn, mở miệng ngẹn ngào, “Con đau lòng, vô cùng đau lòng!”
Kính Ninh ngồi xổm xuống, giúp nàng xoa nhẹ chỗ sưng trên trán: “Tại sao?”
“Con rơi xuống sông như vậy…” Nàng vừa nói vừa sụt sùi, tay không ngừng diễn lại bộ dạng mình giãy giụa sắp chết, “Con bị rơi xuống sông như vậy mà sư phụ… chẳng thèm quan tâm con mà chỉ lo đuổi theo nữ nhân khác.” Giọng nàng thổn thức khiến người khác không nghe rõ, chỉ có câu “Thật ra sư phụ muốn giết con chứ gì” là đặc biệt rõ ràng.
Kính Ninh không hiểu: “Ta thấy con khóc cũng sung sức lắm mà.”
Giống như để chứng minh lời hắn nói, Mạt Họa thật thà khóc sung sức hơn.
Kính Ninh không giỏi an ủi người khác, ngồi trước mặt nàng nhìn một hồi rồi thở dài, bất lực nói: “Lần sau vi sư sẽ cứu ngươi trước là được rồi, con yêu quái ngươi đừng có khóc không giống ai như vậy nữa.”
Mạt Họa ngừng sụt sùi, đầu giống như mất sức tựa vào vai Kính Ninh, toàn thân Kính Ninh hơi cứng lại, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Qua làn nước mắt, Mạt Họa thấy trên cổ hắn có vết máu, cự ly gần như vậy nàng mới phát hiện miệng vết thương rất đáng sợ, mảnh nhưng rất sâu, giống như sâu thêm chút nữa thì có thể cắt đứt yết hầu của hắn. Mạt Họa lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: “Con đau lòng, đau lòng! Lần sau không được bỏ rơi con.”
“Ừ, không bỏ rơi ngươi.”
Thuyền phu đang lắc mái chèo, nghe xong câu này thì cười lớn, nói với Kính Ninh đang một mình uống trà: “Vị huynh đài đây, diễm phúc của huynh thật không ít đâu.”
Kính Ninh thản nhiên đáp: “Chẳng qua cô ấy chỉ học người ta hát thôi, không hiểu ý nghĩa đâu.” Tiếng hát dừng lại, Mạt Họa bất mãn nói: “Con hiểu ý nghĩa câu này mà, con không chỉ hiểu câu này, con còn biết Cỏ lau um tùm, sương trắng chưa tan, người trong lòng ta, ở, ở…”
Kính Ninh buồn cười ngẩng đầu: “Ở đâu?”
Ánh mắt Mạt Họa dừng lại bên bờ sông, Kính Ninh nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một nữ nhân áo trắng đang yên lặng đứng dưới gốc liễu bên bờ sông, cho dù liễu rủ khiến người ta không thể nào nhìn rõ được nàng, nhưng tuyệt sắc tư dung khó giấu, nhìn từ xa đã biết là một giai nhân khuynh thành.
La bàn trong tay áo Kính Ninh khẽ động, ánh mắt hắn trầm xuống hét nhỏ: “Yêu hồ.” Rồi lập tức nhảy lên. Mạt Họa không biết nguyên nhân, ngơ ngác muốn kéo tay áo hắn, nào ngờ Kính Ninh nhất thời không thu sức được, lôi luôn Mạt Họa xuống nước, đầu nàng va vào con thuyền đang đi về phía trước rồi chìm xuống.
Ngay cả bọt nước cũng không thấy nổi lên, dưới thuyền không có động tĩnh gì.
Thuyền gia hoảng hốt, nào ngờ vẫn chưa hoàn hồn thì vị công tử anh tuấn bên kia đã để lại hai chữ “Cứu người” rồi đề khí phi thân, đuổi theo tiểu thư xinh đẹp trên bờ. Thuyền gia thấy vậy mắng to: “Kẻ phụ bạc!” Mạng người đâu thể nào chậm trễ, thuyền gia cũng vội nhảy xuống nước vớt nữ nhân áo vàng lên.
Mạt Họa mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình “tiểu cô nương”, nàng mở mắt, nhẹ giọng gọi một tiếng “Kính Ninh sư phụ”, nhưng chỉ thấy thuyền phu toàn thân ướt đẫm nhìn nàng lắc đầu thở dài: “Cô nương, đó là một kẻ bạc tình, cô vẫn nên tìm người tốt khác thì hơn.”
Mạt Họa trong lòng hoảng hốt, thần trí đã tỉnh táo nhiều, nàng mở miệng hỏi: “Sư phụ đuổi theo nữ nhân xinh đẹp kia rồi sao?”
Thuyền gia lại thở dài. Mạt Họa cụp mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Lúc Kính Ninh trở lại thì trên cổ bị cào để lại ba vết máu. Thuyền gia thu tiền của hắn, vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không nói gì thêm.
Mạt Họa ngồi chỗ đám cỏ xanh trên bờ, khóc sưng cả mắt. Kính Ninh lấy làm khó hiểu, chẳng qua hắn chỉ đi bắt yêu như thường lệ thôi, tại sao sau khi trở về dường như cả thiên hạ đều đang thóa mạ hắn vậy. Hắn nhìn trán Mạt Họa sưng to vì va phải con thuyền: “Chỉ đau như vậy thôi mà không muốn sống nữa à?”
“Con…” Mạt Họa quét mắt nhìn hắn, mở miệng ngẹn ngào, “Con đau lòng, vô cùng đau lòng!”
Kính Ninh ngồi xổm xuống, giúp nàng xoa nhẹ chỗ sưng trên trán: “Tại sao?”
“Con rơi xuống sông như vậy…” Nàng vừa nói vừa sụt sùi, tay không ngừng diễn lại bộ dạng mình giãy giụa sắp chết, “Con bị rơi xuống sông như vậy mà sư phụ… chẳng thèm quan tâm con mà chỉ lo đuổi theo nữ nhân khác.” Giọng nàng thổn thức khiến người khác không nghe rõ, chỉ có câu “Thật ra sư phụ muốn giết con chứ gì” là đặc biệt rõ ràng.
Kính Ninh không hiểu: “Ta thấy con khóc cũng sung sức lắm mà.”
Giống như để chứng minh lời hắn nói, Mạt Họa thật thà khóc sung sức hơn.
Kính Ninh không giỏi an ủi người khác, ngồi trước mặt nàng nhìn một hồi rồi thở dài, bất lực nói: “Lần sau vi sư sẽ cứu ngươi trước là được rồi, con yêu quái ngươi đừng có khóc không giống ai như vậy nữa.”
Mạt Họa ngừng sụt sùi, đầu giống như mất sức tựa vào vai Kính Ninh, toàn thân Kính Ninh hơi cứng lại, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Qua làn nước mắt, Mạt Họa thấy trên cổ hắn có vết máu, cự ly gần như vậy nàng mới phát hiện miệng vết thương rất đáng sợ, mảnh nhưng rất sâu, giống như sâu thêm chút nữa thì có thể cắt đứt yết hầu của hắn. Mạt Họa lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: “Con đau lòng, đau lòng! Lần sau không được bỏ rơi con.”
“Ừ, không bỏ rơi ngươi.”
/100
|