Trên đống lửa đang nướng thịt hổ. Còn Dận Liên vẫn dựa vào tường im lặng nhìn Lăng Tinh.
Lăng Tinh nhìn màu thịt áng chừng có thể ăn được rồi, nàng lén liếc Dận Liên, tiếp xúc với ánh mắt nàng, Dận Liên lạnh lùng ngoảnh đầu. Lăng Tinh xoay lưng móc trong ngực ra một bình gốm.
Dận Liên nghiêng mắt thấy nữ nhân hung dữ kia vụng về đổ bột thuốc lên thịt hổ, thủ pháp thô kệch thật khiến người ta chê cười. Mùi vị nhàn nhạt tỏa ra, Dận Liên làm người thuốc bao lâu nay, vừa ngửi hắn đã biết ngay đó là thuốc mê kém phẩm chất nhất. Thiết nghĩ chắc cô nàng bị mấy lão chủ hiệu thuốc bất lương lừa gạt rồi.
Lăng Tinh xoay người thấy Dận Liên thần sắc vẫn đang bình thản nhìn ra ngoài động như cũ, nàng đưa miếng thịt hổ rải thuốc cho hắn nói: “Nướng cũng thơm lắm, ngươi thử đi.”
Dận Liên đón lấy miếng thịt hổ, không nói một lời mà ăn ngay. Hắn nghĩ người một tay đánh chết hổ như nàng vốn không cần hạ mê dược với hắn, mê dược phổ thông này vốn chẳng có chút tác dụng nào với hắn cả. Nhưng hắn cũng có thể thuận theo ý nàng, nhân cơ hội này tra rõ mục đích thật sự của nữ nhân này.
Ăn xong Dận Liên bèn “ngủ mê”, không bao lâu sau hắn cảm giác có người kéo kéo tóc mình, giống như đang thăm dò thử xem có phải hắn trúng thuốc mê thật không.
Thấy hắn không có phản ứng, Lăng Tinh như thở phào. Nàng đưa tay cởi thắt lưng Dận Liên, nữ nhân quá sức chuyên tâm lột y phục nam nhân này không chú ý rằng thân thể dưới tay mình ngày càng cứng lại.
Vạch ngực của nam nhân ra, Lăng Tinh nhìn vòm ngực vốn trắng trẻo để lại đủ các loại vết sẹo xấu xí, xem ra chắc là bị trong hai năm nay. Nàng khẽ thở dài, sau đó lòng bàn tay ấm nóng bèn dán lên ngực nam nhân, trái tim trong ngực dường như muốn ngừng đập, nhưng Lăng Tinh lại không chú ý đến, nàng chỉ hưng phấn cảm giác được trong nhịp tim hắn có hòa lẫn chấn động của một thứ khác.
Lăng Tinh vui mừng, nội đan của nàng không hề hao tổn nửa phần, tìm lại được nội đan, cuối cùng nàng cũng có thể biến trở lại bộ dạng Kỳ lân rồi.
Đi bằng hai chân đối với một con Kỳ lân mà nói thì đó là một chuyện kỳ quái đến mức ngay cả nàng cũng xem thường bản thân mình.
Nhưng khi thăm dò tình trạng của nội đan, nàng lại từ từ nhíu mày.
Cuộc sống người thuốc gần hai năm đã khiến Dận Liên luôn ở trong trạng thái yếu ớt, nếu là người thường chỉ e đã mất mạng từ lâu, nhưng nội đan của Kỳ lân lại giữ được mạng hắn. Một thể chất âm tính và một vật chí dương, trong quá trình hết lần này đến lần khác cứu và được cứu, hai cá thể vốn không thể nào dung hợp này lại dần dần hòa vào nhau. Lăng Tinh biết dung hợp nước và lửa nhất định là một chuyện vô cùng đau đớn, nhưng nam nhân này vẫn có thể chịu đựng được. Bây giờ nội đan Kỳ lân đã tương liên với huyết mạch của nam nhân này. Nếu miễn cưỡng lấy lại nội đan thì tính mạng của nam nhân này chỉ e là cũng đi vào ngõ cụt…
Lăng Tinh khó xử, lúc đầu nàng giấu nội đan trong người hắn vốn là có ý tốt, cảm thấy đây là chuyện vẹn cả đôi đường, nào ngờ lại tạo thành cục diện hôm nay. Lăng Tinh thở dài một tiếng, nàng sờ vết sẹo trên ngực Dận Liên, nhíu mày nói: “Sao lại bị thương đến nông nỗi này chứ, bọn chúng rốt cuộc đã ức hiếp ngươi thế nào?” Có thể thấy được trong hai năm nay người này đã vì nội đan mà chịu không ít khổ cực, món nợ nàng thiếu hắn thật đã nhiều thêm một chút.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Lăng Tinh kéo y phục hắn lại như cũ, giống như nàng đánh thuốc hắn chỉ vì muốn xem xét vết thương cho hắn thôi.
Đêm đó Lăng Tinh không ngủ được, Dận Liên cũng không ngủ được.
Dường như luôn có một bàn tay mang theo hơi ấm khiến người ta cảm động, nhẹ nhàng xoa lên những vết sẹo đau đớn trên ngực hắn, mang theo tiếng thở dài thương xót, an ủi quá khứ đau thương của hắn.
Giống như nàng nói, nàng đến để cứu hắn, chỉ để cứu hắn mà thôi.
Lăng Tinh nhìn màu thịt áng chừng có thể ăn được rồi, nàng lén liếc Dận Liên, tiếp xúc với ánh mắt nàng, Dận Liên lạnh lùng ngoảnh đầu. Lăng Tinh xoay lưng móc trong ngực ra một bình gốm.
Dận Liên nghiêng mắt thấy nữ nhân hung dữ kia vụng về đổ bột thuốc lên thịt hổ, thủ pháp thô kệch thật khiến người ta chê cười. Mùi vị nhàn nhạt tỏa ra, Dận Liên làm người thuốc bao lâu nay, vừa ngửi hắn đã biết ngay đó là thuốc mê kém phẩm chất nhất. Thiết nghĩ chắc cô nàng bị mấy lão chủ hiệu thuốc bất lương lừa gạt rồi.
Lăng Tinh xoay người thấy Dận Liên thần sắc vẫn đang bình thản nhìn ra ngoài động như cũ, nàng đưa miếng thịt hổ rải thuốc cho hắn nói: “Nướng cũng thơm lắm, ngươi thử đi.”
Dận Liên đón lấy miếng thịt hổ, không nói một lời mà ăn ngay. Hắn nghĩ người một tay đánh chết hổ như nàng vốn không cần hạ mê dược với hắn, mê dược phổ thông này vốn chẳng có chút tác dụng nào với hắn cả. Nhưng hắn cũng có thể thuận theo ý nàng, nhân cơ hội này tra rõ mục đích thật sự của nữ nhân này.
Ăn xong Dận Liên bèn “ngủ mê”, không bao lâu sau hắn cảm giác có người kéo kéo tóc mình, giống như đang thăm dò thử xem có phải hắn trúng thuốc mê thật không.
Thấy hắn không có phản ứng, Lăng Tinh như thở phào. Nàng đưa tay cởi thắt lưng Dận Liên, nữ nhân quá sức chuyên tâm lột y phục nam nhân này không chú ý rằng thân thể dưới tay mình ngày càng cứng lại.
Vạch ngực của nam nhân ra, Lăng Tinh nhìn vòm ngực vốn trắng trẻo để lại đủ các loại vết sẹo xấu xí, xem ra chắc là bị trong hai năm nay. Nàng khẽ thở dài, sau đó lòng bàn tay ấm nóng bèn dán lên ngực nam nhân, trái tim trong ngực dường như muốn ngừng đập, nhưng Lăng Tinh lại không chú ý đến, nàng chỉ hưng phấn cảm giác được trong nhịp tim hắn có hòa lẫn chấn động của một thứ khác.
Lăng Tinh vui mừng, nội đan của nàng không hề hao tổn nửa phần, tìm lại được nội đan, cuối cùng nàng cũng có thể biến trở lại bộ dạng Kỳ lân rồi.
Đi bằng hai chân đối với một con Kỳ lân mà nói thì đó là một chuyện kỳ quái đến mức ngay cả nàng cũng xem thường bản thân mình.
Nhưng khi thăm dò tình trạng của nội đan, nàng lại từ từ nhíu mày.
Cuộc sống người thuốc gần hai năm đã khiến Dận Liên luôn ở trong trạng thái yếu ớt, nếu là người thường chỉ e đã mất mạng từ lâu, nhưng nội đan của Kỳ lân lại giữ được mạng hắn. Một thể chất âm tính và một vật chí dương, trong quá trình hết lần này đến lần khác cứu và được cứu, hai cá thể vốn không thể nào dung hợp này lại dần dần hòa vào nhau. Lăng Tinh biết dung hợp nước và lửa nhất định là một chuyện vô cùng đau đớn, nhưng nam nhân này vẫn có thể chịu đựng được. Bây giờ nội đan Kỳ lân đã tương liên với huyết mạch của nam nhân này. Nếu miễn cưỡng lấy lại nội đan thì tính mạng của nam nhân này chỉ e là cũng đi vào ngõ cụt…
Lăng Tinh khó xử, lúc đầu nàng giấu nội đan trong người hắn vốn là có ý tốt, cảm thấy đây là chuyện vẹn cả đôi đường, nào ngờ lại tạo thành cục diện hôm nay. Lăng Tinh thở dài một tiếng, nàng sờ vết sẹo trên ngực Dận Liên, nhíu mày nói: “Sao lại bị thương đến nông nỗi này chứ, bọn chúng rốt cuộc đã ức hiếp ngươi thế nào?” Có thể thấy được trong hai năm nay người này đã vì nội đan mà chịu không ít khổ cực, món nợ nàng thiếu hắn thật đã nhiều thêm một chút.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Lăng Tinh kéo y phục hắn lại như cũ, giống như nàng đánh thuốc hắn chỉ vì muốn xem xét vết thương cho hắn thôi.
Đêm đó Lăng Tinh không ngủ được, Dận Liên cũng không ngủ được.
Dường như luôn có một bàn tay mang theo hơi ấm khiến người ta cảm động, nhẹ nhàng xoa lên những vết sẹo đau đớn trên ngực hắn, mang theo tiếng thở dài thương xót, an ủi quá khứ đau thương của hắn.
Giống như nàng nói, nàng đến để cứu hắn, chỉ để cứu hắn mà thôi.
/100
|