“Ngươi cần ta làm gì?” A Lâm lạnh giọng hỏi.
“Bộ dạng cô cũng không tệ, trông cũng có vẻ thú vị lắm.” Hắn cười nho nhã, giống như đang nói bầu trời hôm nay xanh thật, ngữ khí không có chút gì khiến người ta thấy hoảng sợ.
Khóe miệng A Lâm co giật, rồi lập tức không do dự gật đầu: “Được, ta ở lại, nhưng ngươi phải cho ta thời gian đem đao về giao cho sư phụ, sau đó ta nhất định sẽ trở lại tùy ngươi xử trí.”
Dung Dữ nhìn vàos mặt nàng, kỳ quái im lặng hồi lâu: “Lục Nhận đao ta sẽ chuyển đi giúp cô.” Giọng nói vừa dứt hắn liền huýt sáo mấy tiếng, tiếng huýt sáo vang vọng trong động huyệt một hồi lâu, bỗng nhiên một tiếng rít dài sắc nhọn đáp lời, trong động bỗng nổi lên một luồng gió mát, tiếng gió to dần, theo đó lại có một tiếng rít dài, A Lâm thấy một con đại điêu từ bên ngoài động bay thẳng vào trong, khi nó đáp xuống đất thì cao bằng nửa người.
Dung Dữ cười nói: “Đây là con điêu ta nuôi từ nhỏ, sau khi thả về hoang dã không hiểu sao lại to hơn đồng loại một chút, tuy nó không thông minh lắm, nhưng những việc như đưa thư thì vẫn làm được.”
A Lâm im lặng.
“Được rồi, ta đưa cô đi lấy đao.” Nói xong hắn tự đẩy xe lăn từ từ đi vào chỗ tối trong động huyệt. A Lâm do dự một hồi rồi cắn răng đi theo.
Trong động huyệt không có ánh nắng chiếu vào, chưa đi bao lâu thì giơ tay lên đã không thấy được ngón, tối tăm nhưng không đáng sợ, điều khiến A Lâm kinh ngạc là nàng không nghe được tiếng xe lăn, bốn phía tĩnh lặng như tờ, giống như ở đây chỉ có một mình nàng vậy.
Chẳng trách sư phụ dặn dò là không được xung đột với người hộ đao, với khả năng của hắn, giết nàng chỉ e là còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.
A Lâm dừng bước mất phương hướng.
“Sao vậy?” bên phải truyền đến tiếng hỏi dịu dàng của Dung Dữ. A Lâm không đáp, tìm theo hướng âm thanh mà đi, “Xin lỗi.” Dữ Dung dừng lại, cười bất lực, “Một mình sống quá lâu rồi, không biết chăm sóc người khác thế nào. Cô đi qua bên phải đi.”
Cứ một lúc là Dung Dữ nói vài câu để A Lâm tìm được phương hướng, chưa được bao lâu thì A Lâm sờ được bờ tường mát lạnh. Dung Dữ nói, “Ta không tiện đứng lên, cô mò tìm thử xem, chính là cây đao trên đất đó.”
Cây đao nhanh nhất thiên hạ lại bị người ta vứt ở góc tường như một phế vật… A Lâm sờ được cán đao, rũ rũ đất bên trên, cảm thấy toàn thân rã rời.
Quay về nơi có ánh nắng, Dung Dữ nói: “Cột đao lên chân A Điêu đi, cho nó biết sư phụ cô ở đâu, nó sẽ tự biết giúp cô đưa đi.”
A Lâm cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi: “Nó hiểu tiếng người sao?”
Đại điêu bất mãn với sự xem thường của A Lâm, giận dữ đập cánh thổi loạn mái tóc đen của A Lâm. Dung Dữ cười híp mắt: “Nó thông minh lắm.”
A Lâm vẫn nắm chặt Lục Nhận đao không chịu buông, Dung Dữ cũng không vội, tốt tính nhìn cô. A Lâm nhíu chặt mày hỏi: “Làm sao ta tin ngươi được, nếu thanh đao này không tới được tay sư phụ ta…”
“Trên người sư phụ cô có tín vật gì không? Bảo A Điêu mang về tín vật trên người sư phụ cô là được.” Dung Dữ nghĩ một hồi rồi nói, “Cô xé một mảnh áo đi.”
Tay cầm đao của A Lâm càng nắm chặt, hơi thở đề phòng tỏa ra khắp người.
“Đừng khẩn trương.” Dung Dữ cười nói, “Chẳng qua là mượn y phục cô làm một phong thư thôi.” A Lâm nghe xong liền buông bỏ cảnh giác, không do dự dùng Lục Nhận đao cắt một mảnh váy đưa cho Dung Dữ. Dung Dữ phẩy tay, “Sư phụ cô có tín vật gì cô tự hiểu, cô tự viết đi, có lời cáo biệt thì cũng viết luôn.”
A Lâm nghĩ cũng phải, nhìn trước sau không thấy bút, cô cắn ngón tay viết một bức “Huyết thư”, Dung Dữ nhìn thấy có chút bất nhẫn, nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi bảo A Lâm viết thêm mấy chữ.
“Mồi lửa, nến, thức ăn và y phục đủ dùng…” Miệng A Lâm giật giật, “Ngươi bảo sư phụ ta dùng những thứ này để đổi Lục Nhận đao sao?” Nàng cảm thấy nam nhân này thật ra đầu óc không bình thường lắm.
Dung Dữ gật đầu: “Ừ, còn có cô nữa.”
A Lâm im lặng.
Dung Dữ cười rực rỡ: “Những thứ này là để cho cô dùng, như vậy khế ước của chúng ta được lập rồi nhé, lúc nào sư phụ cô trả đao thì lúc đó ta sẽ trả cô về.”
A Lâm cụp mắt, sự cô đơn trong đáy mắt bị rèm mi che lại.
Dung Dữ cười cười dịch chuyển tầm mắt, nhìn đại điêu mang đao và thư bay ra khỏi động huyệt. Lúc này ánh nắng chỉ có thể nghiêng nghiêng chiếu rọi trên tường đá của huyệt động, bên ngoài chắc vẫn là buổi chiều, nhưng bên trong lại sắp đón đêm tối. Dung Dữ thở dài: “À, chúng ta thương lượng một chút đi, trước khi sư phụ cô đưa mồi lửa đến thì làm sao sống qua được đêm lạnh đây.”
A Lâm lạnh lùng nói: “Trước đây ngươi sống thế nào thì bây giờ sống thế ấy.”
“Tiểu cô nương, đừng lấy mình ra so với ta.”
“Bộ dạng cô cũng không tệ, trông cũng có vẻ thú vị lắm.” Hắn cười nho nhã, giống như đang nói bầu trời hôm nay xanh thật, ngữ khí không có chút gì khiến người ta thấy hoảng sợ.
Khóe miệng A Lâm co giật, rồi lập tức không do dự gật đầu: “Được, ta ở lại, nhưng ngươi phải cho ta thời gian đem đao về giao cho sư phụ, sau đó ta nhất định sẽ trở lại tùy ngươi xử trí.”
Dung Dữ nhìn vàos mặt nàng, kỳ quái im lặng hồi lâu: “Lục Nhận đao ta sẽ chuyển đi giúp cô.” Giọng nói vừa dứt hắn liền huýt sáo mấy tiếng, tiếng huýt sáo vang vọng trong động huyệt một hồi lâu, bỗng nhiên một tiếng rít dài sắc nhọn đáp lời, trong động bỗng nổi lên một luồng gió mát, tiếng gió to dần, theo đó lại có một tiếng rít dài, A Lâm thấy một con đại điêu từ bên ngoài động bay thẳng vào trong, khi nó đáp xuống đất thì cao bằng nửa người.
Dung Dữ cười nói: “Đây là con điêu ta nuôi từ nhỏ, sau khi thả về hoang dã không hiểu sao lại to hơn đồng loại một chút, tuy nó không thông minh lắm, nhưng những việc như đưa thư thì vẫn làm được.”
A Lâm im lặng.
“Được rồi, ta đưa cô đi lấy đao.” Nói xong hắn tự đẩy xe lăn từ từ đi vào chỗ tối trong động huyệt. A Lâm do dự một hồi rồi cắn răng đi theo.
Trong động huyệt không có ánh nắng chiếu vào, chưa đi bao lâu thì giơ tay lên đã không thấy được ngón, tối tăm nhưng không đáng sợ, điều khiến A Lâm kinh ngạc là nàng không nghe được tiếng xe lăn, bốn phía tĩnh lặng như tờ, giống như ở đây chỉ có một mình nàng vậy.
Chẳng trách sư phụ dặn dò là không được xung đột với người hộ đao, với khả năng của hắn, giết nàng chỉ e là còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến.
A Lâm dừng bước mất phương hướng.
“Sao vậy?” bên phải truyền đến tiếng hỏi dịu dàng của Dung Dữ. A Lâm không đáp, tìm theo hướng âm thanh mà đi, “Xin lỗi.” Dữ Dung dừng lại, cười bất lực, “Một mình sống quá lâu rồi, không biết chăm sóc người khác thế nào. Cô đi qua bên phải đi.”
Cứ một lúc là Dung Dữ nói vài câu để A Lâm tìm được phương hướng, chưa được bao lâu thì A Lâm sờ được bờ tường mát lạnh. Dung Dữ nói, “Ta không tiện đứng lên, cô mò tìm thử xem, chính là cây đao trên đất đó.”
Cây đao nhanh nhất thiên hạ lại bị người ta vứt ở góc tường như một phế vật… A Lâm sờ được cán đao, rũ rũ đất bên trên, cảm thấy toàn thân rã rời.
Quay về nơi có ánh nắng, Dung Dữ nói: “Cột đao lên chân A Điêu đi, cho nó biết sư phụ cô ở đâu, nó sẽ tự biết giúp cô đưa đi.”
A Lâm cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi: “Nó hiểu tiếng người sao?”
Đại điêu bất mãn với sự xem thường của A Lâm, giận dữ đập cánh thổi loạn mái tóc đen của A Lâm. Dung Dữ cười híp mắt: “Nó thông minh lắm.”
A Lâm vẫn nắm chặt Lục Nhận đao không chịu buông, Dung Dữ cũng không vội, tốt tính nhìn cô. A Lâm nhíu chặt mày hỏi: “Làm sao ta tin ngươi được, nếu thanh đao này không tới được tay sư phụ ta…”
“Trên người sư phụ cô có tín vật gì không? Bảo A Điêu mang về tín vật trên người sư phụ cô là được.” Dung Dữ nghĩ một hồi rồi nói, “Cô xé một mảnh áo đi.”
Tay cầm đao của A Lâm càng nắm chặt, hơi thở đề phòng tỏa ra khắp người.
“Đừng khẩn trương.” Dung Dữ cười nói, “Chẳng qua là mượn y phục cô làm một phong thư thôi.” A Lâm nghe xong liền buông bỏ cảnh giác, không do dự dùng Lục Nhận đao cắt một mảnh váy đưa cho Dung Dữ. Dung Dữ phẩy tay, “Sư phụ cô có tín vật gì cô tự hiểu, cô tự viết đi, có lời cáo biệt thì cũng viết luôn.”
A Lâm nghĩ cũng phải, nhìn trước sau không thấy bút, cô cắn ngón tay viết một bức “Huyết thư”, Dung Dữ nhìn thấy có chút bất nhẫn, nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi bảo A Lâm viết thêm mấy chữ.
“Mồi lửa, nến, thức ăn và y phục đủ dùng…” Miệng A Lâm giật giật, “Ngươi bảo sư phụ ta dùng những thứ này để đổi Lục Nhận đao sao?” Nàng cảm thấy nam nhân này thật ra đầu óc không bình thường lắm.
Dung Dữ gật đầu: “Ừ, còn có cô nữa.”
A Lâm im lặng.
Dung Dữ cười rực rỡ: “Những thứ này là để cho cô dùng, như vậy khế ước của chúng ta được lập rồi nhé, lúc nào sư phụ cô trả đao thì lúc đó ta sẽ trả cô về.”
A Lâm cụp mắt, sự cô đơn trong đáy mắt bị rèm mi che lại.
Dung Dữ cười cười dịch chuyển tầm mắt, nhìn đại điêu mang đao và thư bay ra khỏi động huyệt. Lúc này ánh nắng chỉ có thể nghiêng nghiêng chiếu rọi trên tường đá của huyệt động, bên ngoài chắc vẫn là buổi chiều, nhưng bên trong lại sắp đón đêm tối. Dung Dữ thở dài: “À, chúng ta thương lượng một chút đi, trước khi sư phụ cô đưa mồi lửa đến thì làm sao sống qua được đêm lạnh đây.”
A Lâm lạnh lùng nói: “Trước đây ngươi sống thế nào thì bây giờ sống thế ấy.”
“Tiểu cô nương, đừng lấy mình ra so với ta.”
/100
|