Cung điện tĩnh lặng chìm trong bóng tối, trừ bỏ tiếng hít thở mỏng manh, cơ hồ không nhận thấy một tia nhân khí.
Giường lớn nằm sâu trong cung điện bị tầng tầng sa trướng che phủ, không thấy rõ nhưng có thể cảm nhận được tiếng hít thở truyền ra.
Ngọn lửa diễm lễ làm cho người ta hoa mắt, nhưng chẳng ai có thể dời tầm mắt bởi vì nơi đó một mĩ thiếu niên đang nằm.
Thân thể tuyết trắng, đường cong hoàn mĩ như ẩn như hiện, chăn chỉ đủ che lấy bộ vị ẩn giấu, nhưng lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, kích thích lòng người.
Hai màu trắng, hồng hòa quyện đối lập làm cho thiếu niên càng thêm yêu diễm, ngực trần phập phồng, hai đóa hoa bởi vì lạnh mà căng cứng, tựa như yêu nhân nơi trần gian.
Thiếu niên tựa hồ không thoải mái, chỉ thấy hắn nhíu mày giống như thừa nhận đang thừa nhận đau đớn.
Vẻ mặt hắn dần dần hồng nhận, mi mắt rung động, báo hiệu thiếu niên dường như sắp tỉnh.
“Ân…”
Cánh tay mảnh khảnh nâng lên, thiếu niên xoay người ngưỡng mặt lên, từ chi tùy ý duỗi ra.
Hắn mở mắt.
Đôi mắt đen hẹp dài kiều mị, như nhiếp hồn người, lại thiếu vài phần lãnh liệt, thêm vào đó là vài phần quyến rũ.
“Chết tiệt!”
Nháy mắt thấy rõ cảnh vật xung quanh, Lạc Ngọc liền mắng lên một tiếng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn có thể nhận ra địa phương này, này cũng chẳng phải hắn học thức uyên bác, mà bởi vì nơi này hắn thật sự quen thuộc!
Từ lúc cùng Huyền Kì Dịch dây dưa, hắn liền cùng y tại nơi này, mà nơi hắn đang nằm là nơi hắn thường xuyên đến nhất, Huyền Kì Dịch tẩm cung!
Nhưng nơi không đơn giản, chỗ phòng hắn là nơi sâu nhất trong tẩm cung, chỉ khi có được chìa khoán mới có thể tiến nhập, nếu không nơi này căn bản là không ra được!
Cái chìa khóa kia nằm trong tay Huyền Kì Dịch, hắn không có khả năng động đến, nhưng trừ cách đó, hắn không có biện pháp thoát ra, biết được sự tồn tại của căn phòng này, trong cung không có được mấy người, hắn bị nhốt tại nơi này cùng ngoại giới không liên hệ, thoát ra là không có khả năng!
Mà càng làm hắn bực mình là Huyền Kì Dịch độc đoán.
Hắn cư nhiên đánh hắn hôn mê manh về trong cung, còn dùng phương thức này giam lỏng hắn!
Phải biết rằng, hắn có rất nhiều chuyện cần làm, hoàng thúc, Cách Uyên, thậm chí là đôi huynh đệ kia, hắn đều cần thời gian xử lý, mà Huyền Kì Dịch lại giam cần hắn tại đây, như vậy, những người đó cho rằng hắn đi không lời từ biệt đi.
Nội lực của hắn, Minh Nghi mới bắt đầu trị liệu cũng không thấy khôi phục bao nhiêu, bỗng nhiên dừng, phải bao lâu hắn mới có thể khôi phục!?
Không có nội lực chống đỡ, chống lại Huyền Kì Dịch ép buộc hắn có thể chống đỡ bao lâu?
Tình huống này khiến y đâu đầu không thôi, huống chi còn mấy chuyện kia nữa !
Mà ông trời cũng không cho hắn nhiều thời gian tự hỏi, đột nhiên một bóng người xuất hiện làn hắn toàn thân cảnh giác.
i trừng phạt sắp tới….
Giường lớn nằm sâu trong cung điện bị tầng tầng sa trướng che phủ, không thấy rõ nhưng có thể cảm nhận được tiếng hít thở truyền ra.
Ngọn lửa diễm lễ làm cho người ta hoa mắt, nhưng chẳng ai có thể dời tầm mắt bởi vì nơi đó một mĩ thiếu niên đang nằm.
Thân thể tuyết trắng, đường cong hoàn mĩ như ẩn như hiện, chăn chỉ đủ che lấy bộ vị ẩn giấu, nhưng lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, kích thích lòng người.
Hai màu trắng, hồng hòa quyện đối lập làm cho thiếu niên càng thêm yêu diễm, ngực trần phập phồng, hai đóa hoa bởi vì lạnh mà căng cứng, tựa như yêu nhân nơi trần gian.
Thiếu niên tựa hồ không thoải mái, chỉ thấy hắn nhíu mày giống như thừa nhận đang thừa nhận đau đớn.
Vẻ mặt hắn dần dần hồng nhận, mi mắt rung động, báo hiệu thiếu niên dường như sắp tỉnh.
“Ân…”
Cánh tay mảnh khảnh nâng lên, thiếu niên xoay người ngưỡng mặt lên, từ chi tùy ý duỗi ra.
Hắn mở mắt.
Đôi mắt đen hẹp dài kiều mị, như nhiếp hồn người, lại thiếu vài phần lãnh liệt, thêm vào đó là vài phần quyến rũ.
“Chết tiệt!”
Nháy mắt thấy rõ cảnh vật xung quanh, Lạc Ngọc liền mắng lên một tiếng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn có thể nhận ra địa phương này, này cũng chẳng phải hắn học thức uyên bác, mà bởi vì nơi này hắn thật sự quen thuộc!
Từ lúc cùng Huyền Kì Dịch dây dưa, hắn liền cùng y tại nơi này, mà nơi hắn đang nằm là nơi hắn thường xuyên đến nhất, Huyền Kì Dịch tẩm cung!
Nhưng nơi không đơn giản, chỗ phòng hắn là nơi sâu nhất trong tẩm cung, chỉ khi có được chìa khoán mới có thể tiến nhập, nếu không nơi này căn bản là không ra được!
Cái chìa khóa kia nằm trong tay Huyền Kì Dịch, hắn không có khả năng động đến, nhưng trừ cách đó, hắn không có biện pháp thoát ra, biết được sự tồn tại của căn phòng này, trong cung không có được mấy người, hắn bị nhốt tại nơi này cùng ngoại giới không liên hệ, thoát ra là không có khả năng!
Mà càng làm hắn bực mình là Huyền Kì Dịch độc đoán.
Hắn cư nhiên đánh hắn hôn mê manh về trong cung, còn dùng phương thức này giam lỏng hắn!
Phải biết rằng, hắn có rất nhiều chuyện cần làm, hoàng thúc, Cách Uyên, thậm chí là đôi huynh đệ kia, hắn đều cần thời gian xử lý, mà Huyền Kì Dịch lại giam cần hắn tại đây, như vậy, những người đó cho rằng hắn đi không lời từ biệt đi.
Nội lực của hắn, Minh Nghi mới bắt đầu trị liệu cũng không thấy khôi phục bao nhiêu, bỗng nhiên dừng, phải bao lâu hắn mới có thể khôi phục!?
Không có nội lực chống đỡ, chống lại Huyền Kì Dịch ép buộc hắn có thể chống đỡ bao lâu?
Tình huống này khiến y đâu đầu không thôi, huống chi còn mấy chuyện kia nữa !
Mà ông trời cũng không cho hắn nhiều thời gian tự hỏi, đột nhiên một bóng người xuất hiện làn hắn toàn thân cảnh giác.
i trừng phạt sắp tới….
/174
|