Sau một đêm điên loan đảo phượng, lạc ngọc tỉnh lại nhìn thấy là một đống hỗn độn trên giương, kể ra đêm qua hắn cũng thực nhiệt tình.
Lạc ngọc hắc xì 1 cái, duỗi thân, vòng eo toàn hồng ngân, cử chỉ bình thản, đólà một loại mị ý lưu chuyển.
Phụ hoàng hắn đi thực hiện nghĩa vụ của hoàng đế, ha ha, vì nhóm mỹ nhân của hắn, hắn cũng muốn cố gắng, không thể thất bại bởi đối phương a.
Lạc ngọc trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng phá được trò chơi RPG, vì đánh boss cuối, hắn cố gắng kiếm tiếp viện a.
Tâm tình hảo rời giường, phong lưu quá thân thể có chút đâu nhưng chân khí trong cơ thể lưu chuyển tràn đầy, làm cho lạc ngọc cảm thất thoải mái, so sánh một chút này cũng không đáng kể
Tuy rằng rất muốn đi thăm hoàng thúc thân ái nhưng hắn không cho rằng huyền kì dịch sẽ thiện lương đến mức cho phép hắn xuất cung, bởi vậy, mặc dù vẫn lo lắng, hắn cũng chỉ có thể nhẫn.
Kia, vẫn là mẫu phi đi? Dù sao cũng là nơi của mình, muốn tự tại một chút nói không chừng còn có thể đụng tới nhóm hoàng đệ của hắn, ha ha …
Lạc ngọc thản nhiên cười đưa ra quyết đinh, đồng thời bọn họ có thể thành người trợ lực, như vậy cả ngày nhàm chán sẽ nhanh kết thúc.
Nhưng huyền kì dịch chặt chẽ trông giữ hắn, cũng không cho phép xuất cung, cho nên lựa chọn một người trung gian thích hợp là cực kì trọng yếu.
Ai sẽ hảo đây?
Bát hoàng đệ? Hoặc là mẫu phi?
Một loạt cái tên hiện lên trong đầu, đều bị hắn nhất loạt phủ quyết, lạc ngọc thực đau đầu, tìm được người thích hợp thực không dễ dàng.
Ai, trước mặt đi bước nào tính bước ấy, trước quan sát vài ngày rồi tính sau đi.
Ước chừng hai canh giờ sau, lạc ngọc liền đứng trước cung của nhã phi, nhìn cung nữ vội vào truyền báo, chậm rãi bước vào trong cung điện.
‘Lạc ngọc ca ca! Lạc ngọc ca ca!’
Một cái thân ảnh nho nhỏ phi lại, lạc ngọc bị tập kích lui lại vài bước.
‘Thiển quân thật đúng là nhiệt tình a …’
Lạc ngọc bất đắc dĩ nhìn thiển quân gắt gao ôm đùi hắn, dùng ánh mắt to tròn trong veo nhìn hắn.
Đối với đệ đệ này, hắn thật yêu thương, tự nhiên dung túng thiển quân không cần giáo ngôn thành người hoàng tộc nên có, bất quá nói đi nói lại, tối không tuân thủ lễ giáo, chỉ sợ chính là hắn đi.
Thuận theo thiển quân khát vọng, lạc ngọc một tay ôm lấy hắn, đứa nhỏ bảy tuổi đối với hắn đã khôi phục nội lực cũng không là gì, hắn ôm thiển quân hướng nhã phi cung kính gọi mẫu phi.
‘Ngươi rất sủng quân nhi.’
Nhã phi điềm đạm cười, lời tuy nói như thế, nhưng bộ dáng lại không nhìn ra chút bất mãn, nàng sủng thiển quân so với lạc ngọc có hơn chứ không kém a.
‘Quân nhi, mẫu phi có một số việc cùng với lạc ngọc hoàng huynh, ngươi trước lui xuống …’
Nhã phi phân phó thiển quân, ánh mắt lại chăm chú nhìn lạc ngọc, nhất thời làm cho lạc ngọc trong rùng mình! Tựa hồ sáng tỏ cái gì.
‘Thiển quân ngoan, lát nữa ta sẽ cùng ngươi ngoạn.’
Lạc ngọc hống thiển quân không cam lòng, cuối cùng cũng khuyên được hắn rời đi, mà lúc này trong điện cũng chỉ còn lại hắn cùng mẫu phi.
Lạc ngọc hắc xì 1 cái, duỗi thân, vòng eo toàn hồng ngân, cử chỉ bình thản, đólà một loại mị ý lưu chuyển.
Phụ hoàng hắn đi thực hiện nghĩa vụ của hoàng đế, ha ha, vì nhóm mỹ nhân của hắn, hắn cũng muốn cố gắng, không thể thất bại bởi đối phương a.
Lạc ngọc trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng phá được trò chơi RPG, vì đánh boss cuối, hắn cố gắng kiếm tiếp viện a.
Tâm tình hảo rời giường, phong lưu quá thân thể có chút đâu nhưng chân khí trong cơ thể lưu chuyển tràn đầy, làm cho lạc ngọc cảm thất thoải mái, so sánh một chút này cũng không đáng kể
Tuy rằng rất muốn đi thăm hoàng thúc thân ái nhưng hắn không cho rằng huyền kì dịch sẽ thiện lương đến mức cho phép hắn xuất cung, bởi vậy, mặc dù vẫn lo lắng, hắn cũng chỉ có thể nhẫn.
Kia, vẫn là mẫu phi đi? Dù sao cũng là nơi của mình, muốn tự tại một chút nói không chừng còn có thể đụng tới nhóm hoàng đệ của hắn, ha ha …
Lạc ngọc thản nhiên cười đưa ra quyết đinh, đồng thời bọn họ có thể thành người trợ lực, như vậy cả ngày nhàm chán sẽ nhanh kết thúc.
Nhưng huyền kì dịch chặt chẽ trông giữ hắn, cũng không cho phép xuất cung, cho nên lựa chọn một người trung gian thích hợp là cực kì trọng yếu.
Ai sẽ hảo đây?
Bát hoàng đệ? Hoặc là mẫu phi?
Một loạt cái tên hiện lên trong đầu, đều bị hắn nhất loạt phủ quyết, lạc ngọc thực đau đầu, tìm được người thích hợp thực không dễ dàng.
Ai, trước mặt đi bước nào tính bước ấy, trước quan sát vài ngày rồi tính sau đi.
Ước chừng hai canh giờ sau, lạc ngọc liền đứng trước cung của nhã phi, nhìn cung nữ vội vào truyền báo, chậm rãi bước vào trong cung điện.
‘Lạc ngọc ca ca! Lạc ngọc ca ca!’
Một cái thân ảnh nho nhỏ phi lại, lạc ngọc bị tập kích lui lại vài bước.
‘Thiển quân thật đúng là nhiệt tình a …’
Lạc ngọc bất đắc dĩ nhìn thiển quân gắt gao ôm đùi hắn, dùng ánh mắt to tròn trong veo nhìn hắn.
Đối với đệ đệ này, hắn thật yêu thương, tự nhiên dung túng thiển quân không cần giáo ngôn thành người hoàng tộc nên có, bất quá nói đi nói lại, tối không tuân thủ lễ giáo, chỉ sợ chính là hắn đi.
Thuận theo thiển quân khát vọng, lạc ngọc một tay ôm lấy hắn, đứa nhỏ bảy tuổi đối với hắn đã khôi phục nội lực cũng không là gì, hắn ôm thiển quân hướng nhã phi cung kính gọi mẫu phi.
‘Ngươi rất sủng quân nhi.’
Nhã phi điềm đạm cười, lời tuy nói như thế, nhưng bộ dáng lại không nhìn ra chút bất mãn, nàng sủng thiển quân so với lạc ngọc có hơn chứ không kém a.
‘Quân nhi, mẫu phi có một số việc cùng với lạc ngọc hoàng huynh, ngươi trước lui xuống …’
Nhã phi phân phó thiển quân, ánh mắt lại chăm chú nhìn lạc ngọc, nhất thời làm cho lạc ngọc trong rùng mình! Tựa hồ sáng tỏ cái gì.
‘Thiển quân ngoan, lát nữa ta sẽ cùng ngươi ngoạn.’
Lạc ngọc hống thiển quân không cam lòng, cuối cùng cũng khuyên được hắn rời đi, mà lúc này trong điện cũng chỉ còn lại hắn cùng mẫu phi.
/174
|