Sân vắng vẻ, chung quanh không một bóng người. Dù hồi cung huyền kì dịch cũng cho hắn áp lực quá lớn, hai bên giằng co đối với kẻ hạ phong là hắn lại hao hết tinh lực.
Hắn biết rõ cho dù ngoại công có năng lực vì hắn truyền tin tức, nhưng cũng mất nhiều thời gian, thế lực ngầm của huyền kì dịch tuyệt không thể xem thường, vô luận bên ngoại công có bao nhiêu thế lực cũng không có khả năng so nổi với vua một nước.
Cũng may hắn không chính diện giao phong, chính là truyền lại tin tức, cẩn thận hành sự, vẫn là có thể.
‘Thất hoàng hoàng tử tâm trạng thực tốt nha, thản nhiên như thế, thực khiến người hâm mộ …
Giọng nữ nhu thuận truyền đến, lạc ngọc nhìn lại, một vị phu nhân vận hoa phục khoan thai đi đến, bên người không ít cung nữ, thực phô trương.
‘Lạc ngọc bất quá là nhàn đến vô sự, đi dạo chung quang mà thôi …’
Khẽ cười, nhất cử nhất động của lạc ngọc đều trở nên cao quý, tao nhac, hắn vốn tùy tính ai cũng biết, đối với người hắn không thèm để ý, hắn cũng sẽ không quên thân phận của mình.
‘Cũng khó trách, thất hoàng tử dù sao cũng không cần thừa kế hoàng vị, tự nhiên nhàn nhã, chẳng như hai cái hoàng nhi của ta, hảo bận rộn a.’
Nữ tử tuy ngữ khí hâm mộ nhưng hàm xúc trong đó, lạc ngọc liền hiểu rõ.
‘Sau khi định ra thái tử, dục phi nương nương sẽ không thể nhàn hạ đi.’ Đến lúc đó nói không chừng muốn cũng không được …
Lạc ngọc mỉm cười, đáy mắt lạnh băng.
Đối với tranh đấu trong hoàng cung, hắn không hứng thú cũng sẽ không tham dự, nhưng nếu đụng đến hắn,hắn tuyệt đối không lưu tình!
‘ Đúng vậy, nhiều năm trôi qua, các vị hoàng tử đều đã trưởng thành, không biết hoàng thượng khi nào hội lo lắng chọn thái tử a …’
Đối phương kéo dài từng câu chữ, bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho lạc ngọc buồn cười, tính từ hắn biết thánh ý?
Hắn tuy được huyền kì dịch ‘tối sủng ái’ nhưng phương diện sủng ái lại khác biệt a, chính sự? huyền kì dịch sẽ không cùng hắn nói, muốn từ hắn thám thính tin tức, căn bản không có thu hoạch.
Lạc ngọc định dồi cho đối phương một gáo nước lạnh, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, một ý tưởng xuất thế làm cho hắn giật mình, hắn lập tức ý cười tràn đầy nói.
‘Quả thật, các hoàng huynh đều là nhân trung long phương, phụ hoàng tự có ý đinh, không lâu trước còn nhắn đến chuyện này, còn vì các vị hoàng tử ưu sầu a …
Lạc ngọc đứng đắn nói, ngoài mặt là cảm thán nhưng lại âm thầm quan sát đối phương phản ứng.
‘Hoàng thượng có nói qua việc này!?’
Dục phi tươi cười nhất thời cứng ngắc, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhưng lại không thoát khỏi mắt lạc ngọc.
‘Đúng vậy … phụ hoàng còn khen ngợi nhị hoàng huynh đi …’
Ý cười trong mắt lạc ngọc càng sâu, nhị hoàng huynh hắn là dục phi hạ sinh, hắn nói như thế, mục đích thực rõ ràng.
Tiểu hồ ly muốn làm chuyện xấu, huynh đệ của hắn sẽ không tốt đẹp nha, ha ha.
Hắn biết rõ cho dù ngoại công có năng lực vì hắn truyền tin tức, nhưng cũng mất nhiều thời gian, thế lực ngầm của huyền kì dịch tuyệt không thể xem thường, vô luận bên ngoại công có bao nhiêu thế lực cũng không có khả năng so nổi với vua một nước.
Cũng may hắn không chính diện giao phong, chính là truyền lại tin tức, cẩn thận hành sự, vẫn là có thể.
‘Thất hoàng hoàng tử tâm trạng thực tốt nha, thản nhiên như thế, thực khiến người hâm mộ …
Giọng nữ nhu thuận truyền đến, lạc ngọc nhìn lại, một vị phu nhân vận hoa phục khoan thai đi đến, bên người không ít cung nữ, thực phô trương.
‘Lạc ngọc bất quá là nhàn đến vô sự, đi dạo chung quang mà thôi …’
Khẽ cười, nhất cử nhất động của lạc ngọc đều trở nên cao quý, tao nhac, hắn vốn tùy tính ai cũng biết, đối với người hắn không thèm để ý, hắn cũng sẽ không quên thân phận của mình.
‘Cũng khó trách, thất hoàng tử dù sao cũng không cần thừa kế hoàng vị, tự nhiên nhàn nhã, chẳng như hai cái hoàng nhi của ta, hảo bận rộn a.’
Nữ tử tuy ngữ khí hâm mộ nhưng hàm xúc trong đó, lạc ngọc liền hiểu rõ.
‘Sau khi định ra thái tử, dục phi nương nương sẽ không thể nhàn hạ đi.’ Đến lúc đó nói không chừng muốn cũng không được …
Lạc ngọc mỉm cười, đáy mắt lạnh băng.
Đối với tranh đấu trong hoàng cung, hắn không hứng thú cũng sẽ không tham dự, nhưng nếu đụng đến hắn,hắn tuyệt đối không lưu tình!
‘ Đúng vậy, nhiều năm trôi qua, các vị hoàng tử đều đã trưởng thành, không biết hoàng thượng khi nào hội lo lắng chọn thái tử a …’
Đối phương kéo dài từng câu chữ, bộ dáng muốn nói lại thôi làm cho lạc ngọc buồn cười, tính từ hắn biết thánh ý?
Hắn tuy được huyền kì dịch ‘tối sủng ái’ nhưng phương diện sủng ái lại khác biệt a, chính sự? huyền kì dịch sẽ không cùng hắn nói, muốn từ hắn thám thính tin tức, căn bản không có thu hoạch.
Lạc ngọc định dồi cho đối phương một gáo nước lạnh, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, một ý tưởng xuất thế làm cho hắn giật mình, hắn lập tức ý cười tràn đầy nói.
‘Quả thật, các hoàng huynh đều là nhân trung long phương, phụ hoàng tự có ý đinh, không lâu trước còn nhắn đến chuyện này, còn vì các vị hoàng tử ưu sầu a …
Lạc ngọc đứng đắn nói, ngoài mặt là cảm thán nhưng lại âm thầm quan sát đối phương phản ứng.
‘Hoàng thượng có nói qua việc này!?’
Dục phi tươi cười nhất thời cứng ngắc, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhưng lại không thoát khỏi mắt lạc ngọc.
‘Đúng vậy … phụ hoàng còn khen ngợi nhị hoàng huynh đi …’
Ý cười trong mắt lạc ngọc càng sâu, nhị hoàng huynh hắn là dục phi hạ sinh, hắn nói như thế, mục đích thực rõ ràng.
Tiểu hồ ly muốn làm chuyện xấu, huynh đệ của hắn sẽ không tốt đẹp nha, ha ha.
/174
|